Từ sau khi đại phu nhân bị chấn kinh rơi xuống nước, đã nhiễm phong hàn, lại còn bị Tứ phu nhân Dương Mộc Hoan nhân cơ hội này tranh quyền đoạt lực, khiến thể xác và tinh thần của bà đều chịu đả kích nghiêm trọng, bệnh tình kéo dài mãi không dậy nổi.
Người hầu ở Cẩm Tú các đều không ra khỏi cửa, hàng ngày hầu hạ đại phu nhân uống thuốc, nhưng bệnh tình cũng không thấy chuyển biễn tốt.
Nghe nói nguyên nhân là do mỗi đêm đại phu nhân đều không dám ngủ, sợ gặp ác mộng.
Mà dù không ngủ cũng ngẫu nhiên nhìn thấy có bóng trắng bất chợt bay qua trong phòng. Thân thể đang bị bệnh, mà khi nào cũng cảm thấy sợ hãi, cả người và tinh thần đều chịu tổn thương nặng nề. Trong phủ ra lệnh cấm hạ nhân không được vụng trộm nghị luận về chuyện của chủ tử, nhưng trong lòng bọn họ đều tự suy đoán, đại phu nhân nhìn thấy cái gì? Người kia là người thật hay là quỷ hồn?
"Tiểu thư, nô tỳ vừa nghe nói đại tiểu thư chuyển ra khỏi Cách viên, đêm nay có để Phi Phiên công tử đi Cách viên nữa hay không?" Khi giúp An Ninh thay quần áo, Bích Châu nhẹ
giọng hỏi. Trong thời gian này, nàng thấy được tiểu thư thay đổi, nhưng không có hỏi nhiều, trong lòng Bích Châu hiểu được, tiểu thư tin tưởng nàng, chính là vì tiểu thư tin tưởng, nàng càng muốn trung thành với tiểu thư.
Hai tháng này, đại phu nhân cùng đại tiểu thư mỗi đêm đều gặp quỷ, kỳ thật chính là do Phi Phiên cố tình giả thần giả quỷ!
An Ninh mặc xiêm y, trên mặt cười dịu dàng, "Cách viên không cần đi nữa, nhưng Cẩm Tú các bên kia thì không được dừng lại."
Hai tháng xử phạt An Như Yên đã hết, vốn chỉ là giam lại cách ly mà thôi, bất quá, An Ninh để cho Phi Phiên ở trong đó tạo ra một chút thần bí. Nghĩ đến bộ dạng thê thảm bị dọa cho sợ hãi của An Như Yên, khóe miệng An Ninh khẽ nhếch, hai tháng này sợ là nàng ta đã chịu không ít đau khổ. Lần cuối nhìn thấy nàng ta, thiên kim đại tiểu thư của trước kia cả người đã tiều tụy không chịu nổi, gầy một vòng lớn, sao có thể tin được đó lại là đệ nhất mỹ nhân của Đông Tần quốc chứ?
Dùng xong đồ ăn sáng, An Ninh một mình ở trong phòng xem thư của Vân Cẩm gửi tới, doanh thu của lương điếm hai tháng này quả thật không nhỏ. Vân Cẩm ra giá mua, quả nhiên Lâm gia bán một lượng lớn lương thực, mặt khác từ tam đại thế gia kia cũng thu được một khoản lời lớn, toàn bộ đều nằm trong khống chế của An Ninh.
Vài ngày trước, thiên lao truyền ra tin tức, Vũ Dương công chúa ở thiên lao chết không rõ nguyên nhân. Nghe nói khi chết áo rách quần manh, bộ dạng cực kỳ thê thảm.
Thiên lao của Đông Tần quốc đối với nữ tử mà nói, chính là địa ngục trần gian. Một khi đã đi vào, thì không còn hi vọng còn trong sạch mà ra khỏi đó.
Mọi người đều biết quy tắc ngầm ở đây, ngoại trừ chịu tra tấn, còn phải như kỹ nữ hầu hạ lính canh thiên lao. Vũ Dương công chúa tính tình cao ngạo như vậy, sợ là chịu không ít khổ cực!
Sùng Chính đế hạ lệnh đem di thể Vũ Dương công chúa đuổi về Nam Chiếu quốc. Vốn nghĩ rằng sẽ gây ra một cuộc đại chiến, cũng không ngờ hoàng đế Nam Chiếu quốc nghe nói Vũ Dương công chúa đâm bị thương Nam Cung tướng quân thì trách tội. Chẳng những không nói gì thêm, mà ngược lại đưa thái tử Sở sang Đông Tần quốc làm con tin, còn đem theo vàng bạc châu báu cống nạp, mười ngày trước đã đến kinh thành.
An Ninh nghe được tin này, mi tâm nhíu lại, thái tử Sở? Người này nàng biết, thái tử Sở ở Nam Chiếu quốc thanh danh hiển hách, thủ đoạn cường hãn, tác phong tàn nhẫn. Kiếp trước,lúc Sùng Chính đế băng hà, thái tử Sở từng tự mình dẫn sứ thần đến Đông Tần quốc tham dự tang lễ.
Đó là một nam nhân cả người tràn ngập hắc ám, là một người rất khó giải quyết. Nam Chiếu hoàng đế lại để hắn đi làm con tin, điều này nằm ngoài dự kiến của nàng.
"Nhị tỷ ... nhị tỷ .. tỷ xem Hinh Nhi mang đến cho tỷ cái gì này."
Người còn chưa thấy, tiếng đã vọng tới, cắt ngang suy nghĩ của An Ninh. An Ninh thu lại bức thư, trên mặt cười ôn hòa, đợi chủ nhân của tiếng nói kia đến.
"Nhị tỷ , mau mau, thừa dịp ăn khi còn nóng a." Tay An Lan Hinh đang cầm một đĩa điểm tâm, đưa đến trước mặt An Ninh, vẻ mặt lấy lòng, "Nhị tỷ tỷ, đây là nương phân phó Mai Hương đi Bát Trân các mua thủy tinh cao, mất rất nhiều bạc, Hinh Nhi cũng luyến tiếc không ăn đó!"
Bát Trân các là tửu lâu trong kinh thành, chỉ trong hai tháng này đã nhanh chóng trở nên nổi tiếng. Thức ăn ở đó, tất cả đều là cực kỳ mỹ vị, ngay cả trong hoàng cung các nương nương cũng đều lén kêu cung nữ vụng trộm ra ngoài mua về, ăn vào khen không dứt miệng.
Bất quá, thức ăn của Bát Trân các lại quý dọa người, không những vậy, có bạc cũng không nhất định có thể mua được, vì thế có thể ăn thức ăn của Bát Trân các cũng là thỏa mãn một loại hư vinh.
An Lan Hinh nhìn đĩa điểm tâm, nuốt nuốt nước miếng, nếu không phải hiện tại nương cùng đại phu nhân cùng nhau quản lý Hầu phủ, mấy thứ này, nàng ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến đâu!
Vừa rồi nàng nếm một chút thủy tinh cao, vốn định ăn thật no, nhưng nghĩ đến có vài thứ
so với ăn no còn quan trọng hơn. Ngày ấy biểu hiện của nhị tỷ tỷ ở hoàng cung làm cho nàng khiếp sợ, nàng biết, mình phải nắm chắc nhị tỷ , đi theo nàng, sẽ học được rất nhiều!
An Ninh nhìn An Lan Hinh, hai tháng này, nàng luôn xuất hiện tại Thính Vũ hiên, mỗi lần đến đều mang theo thứ tốt gì đó. Trong lòng tam muội muội này tính toán cái gì, nàng sao lại không biết? Chỉ là có chút suy nghĩ, nàng biết nhưng không có nói gì mà thôi!
"Lan Hinh chúng ta cùng nhau ăn đi." An Ninh gắp một khối thủy tinh cao, nghĩ đến Bát Trân các, khóe miệng có chút giơ lên, đáy mắt có một tia ánh sáng chợt lóe rồi biến mất.
"Xem hai tỷ muội các con, quan hệ tốt như vậy, thật khiến ta thật hâm mộ!" Dương Mộc
Hoan bước vào, ha ha cười nói, gần đây bà nắm quyền trong phủ, có thể nói là tương lai rộng mở, liếc hai người một cái, ra vẻ ghen tị nói, "Lan Hinh ăn thủy tinh cao, ngay cả người làm nương như ta mà còn chưa được cho một khối, đã đem ngay tới Thính Vũ hiên rồi, xem ra hai đứa thật sự là tỷ muội thân thiết a!"
"Nương, người Hinh Nhi thích nhất chính là nhị tỷ tỷ đó." An Lan Hinh vẻ mặt lấy lòng, giống như một đứa trẻ, nhưng thật ra lại có vài phần lõi đời.
An Ninh cũng mỉm cười, "Nhị tỷ tỷ cũng thích Hinh Nhi, Dương di nương, nghe nói hai
tháng này di nương vì An Bình hầu phủ kiếm thêm không ít thu nhập, chúc mừng Dương di nương ."
Nghe An Ninh nhắc tới chuyện này, Dương Mộc Hoan trong lòng lại đắc ý, cười đến toe toét, "Cơ hội buôn bán không phải lúc nào cũng tới, Dương Mộc Hoan ta bản lĩnh khác không có, chỉ là có khả năng chọn đúng thời cơ, bởi vậy, kho hàng lương thực của Hầu phủ mới đổi thành bạc trắng a!"
"Dương di nương, người trong thời gian ngắn đã đem toàn bộ kho hàng lương thực bán đi sao?" An Ninh cắn một miếng thủy tinh cao, thử hỏi.
"Đương nhiên, có cơ hội kiếm bạc tất nhiên là phải làm." Dương Mộc Hoan tràn đầy đắc ý, không nghĩ bà vừa tiếp nhận việc quản lý Hầu phủ, ông trời liền ban cho bà cơ hội tốt như vậy, không chỉ thu được lợi nhuận cao gấp đôi, lão gia còn khen bà có khả năng kinh doanh a!
Không những vậy, số lần lão gia ngủ lại Quỳnh Hoa viện của bà cũng càng ngày càng nhiều.
An Ninh cúi mặt xuống, đáy mắt hiện lên một tia quỷ dị, tốt lắm, xem ra Hầu phủ đã đi vào bẫy, như vậy khi thời cơ thích hợp, nàng một lưới bắt cả mẻ, chắc chắn kết quả sẽ tốt như mong muốn!
"Ai nha, Ninh Nhi, ta lại quên mất chuyện quan trọng, ngày mai chính là ngày con cập kê, lão gia nói, hoàng hậu nương nương đích thân tới, đó là vinh quang của An Bình hầu phủ chúng ta, tuyệt đối không thể qua loa. Con cứ yên tâm, tất cả ta sẽ chuẩn bị tốt, vì lễ cập kê của con, hại ta mệt thảm nha." Dương Mộc Hoan ánh mắt gian tà liếc An Ninh một cái, tuy nói như vậy nhưng trong lòng cũng khó nén ghen tị.
"Ninh Nhi khiến cho Dương di nương phải lo lắng rồi." An Ninh như trước cười dịu dàng, tâm tư của Dương Mộc Hoan cũng chỉ là muốn nàng nợ bà ta một cái nhân tình mà thôi!
Quả nhiên, Dương Mộc Hoan ha ha cười nói, "Đúng vậy, tuy ta là di nương của con, nhưng cũng coi con như con gái ruột của mình mà đối xử a, Ninh Nhi, con có hiểu được không?"
"Ninh Nhi tất nhiên hiểu được." Bất động thanh sắc, An Ninh nhẹ giọng đáp lại, trong lòng trồi lên một tia châm chọc, con gái ruột? Nàng không quên đêm hôm đó, người có ý đồ thiết kế một màn vu oan cho nàng yêu đương vụng trộm, chính là vị Dương di nương này!
Dương Mộc Hoan vừa lòng cười, trong lòng âm thầm tính toán, hiện nay mượn sức của An Ninh hỗ trợ, tất có nhiều ưu thế hơn a!
Đúng vào lúc này, quản gia vội vàng chạy vào Thính Vũ hiên, nhìn thấy Dương Mộc Hoan, kích động mở miệng, "Không hay, không hay rồi, đại sảnh xảy ra chuyện lớn rồi."
"Sao? Đã xảy ra chuyện gì?" Dương Mộc Hoan cau mày, thần sắc nghiêm túc vội vàng đứng lên.
"Chuyện này..." Quản gia ánh mắt lóe lên, muốn nói lại thôi, lúc nhìn về phía An Ninh, trong mắt lại có chút quái dị, "Tứ phu nhân, nhị tiểu thư, hai người mau đi xem một chút đi!"
An Ninh nhận thấy thần sắc phức tạp trong mắt của quản gia, ánh mắt chợt lóe, trong lòng cũng hiểu rõ, xem ra, "chuyện lớn" này chắc hẳn là có liên quan tới nàng rồi!