"Bởi vì hôm qua ngươi ở khu vực săn bắn bị dã thú vây quanh tấn công..." Uyển quý phi mắt đỏ
lên vì tức giận rống to thành tiếng, giọng nói truyền khắp phòng, đột
nhiên nàng giống như ý thức được điều gì, trong lòng liền ngẩn ra, sắc
mặt cứng đờ, khóe miệng bắt đầu không kiềm chế được mà run rẩy.
Cảm nhận được ánh mắt từ mọi phía nhìn tới, theo bản năng khẽ nuốt nước bọt xuống, trong lòng rủa thầm, đáng chết! Vừa rồi rốt cuộc bản thân mình
làm sao vậy? Tại sao đem sự kiện đó nói ra rõ ràng như thế!
Con
ngươi An Ninh chợt lóe sáng, mi tâm nhanh chóng nhăn lại, giống như
không thể nghe được ý tứ trong lời nói của Uyển Quý phi: “Hôm qua ở khu
vực săn bắn… Làm sao Quý phi nương nương biết được chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ chuyện xảy ra hôm qua có liên quan đến Quý phi nương nương?
Không… Chuyện này làm sao có thể? Ninh nhi xưa nay không thù không oán
với nương nương tại sao người lại muốn đẩy Ninh nhi vào chỗ chết? Dã thú thật đáng sợ, dường như rất điên cuồng, còn làm cho tướng quân… ngài
ấy… ”
An Ninh diễn y như thật, mọi người nhìn Uyển quý phi bằng
đủ loại thần sắc khác nhau. Ngay cả Sùng Chính đế sắc mặt không khỏi có chút thay đổi, đôi mắt lão luyện lại thêm vài phần thâm thúy khó dò
quan sát Uyển Quý phi, ánh mắt càng thêm vài phần sắc bén.
"Không... Không phải ta..." Uyển quý phi nhanh chóng buông tay An Ninh ra, đẩy
mạnh An Ninh ra, miệng không ngừng nỉ non, cố gắng làm cho chính mình
bình tĩnh lại. Nhưng mà ánh mắt chung quanh đang nhìn nàng, nhất là tầm mắt sắc bén kia của Sùng Chính đế, làm cho lòng nàng loạn cả lên. Hành động này, trong mắt người khác chính là có tật giật mình, mọi người ở
đây từ đầu đến cuối đều nhìn ra hết thảy, giờ phút này trong miệng nàng
liên tục nói "Không phải ta", ngược lại càng khiến người ta dễ dàng tin
tưởng chính là nàng!
Hoàng hậu liếc mắt An Ninh, với vẻ mặt bất
khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi), đáy mắt xẹt qua một chút ánh
sáng khác lạ nhưng nhanh chóng biến mất, lập tức lớn tiếng mở miệng:
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? An Ninh, ngươi nói đi."
An Ninh hơi run rẩy, sợ hãi thoáng nhìn qua Uyển quý phi "An Ninh... An Ninh..."
"Nói đi! Hôm qua ở khu vực săn bắn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Sùng
Chính đế trầm giọng mở miệng, trong giọng nói tràn đầy uy nghiêm. Cuối
cùng An Ninh coi như cố lấy dũng khí, bất cứ giá nào cũng tỏ ra bình
thường, nhưng nghĩ đến hình ảnh làm người ta sợ hãi kia, sự hoảng sợ
trên mặt càng ngày càng rõ ràng hơn "Hồi hoàng thượng, hoàng hậu nương
nương, hôm qua thần nữ và Nam Cung tướng quân ở khu vực săn bắn bị dã
thú tấn công, Nam Cung tường quân ngài ấy..."
"Cùng bản cung
không quan hệ! Việc này không chút quan hệ tới bản cung, An Ninh ngươi
đừng có nói bậy! Hoàng thượng, người đừng tin lời của nàng ta, nàng ta
vu oan cho thần thiếp!" Uyển quý phi vội vàng chặn đứng lời An Ninh,
những chuyện vừa xảy ra đã làm cho nàng rối loạn chân tay, nhìn đến nét
âm trầm trên mặt Hoàng thượng, nếu để cho Hoàng thượng truy cứu ra
chuyện này, như vậy với mình mà nói là trăm hại mà không có lợi
Nhưng Uyển quý phi đã vội vàng phũ sạch quan hệ. Hơn nữa, lời nói lúc này
của nàng ta đã hoàn toàn phản tác dụng. Trái lại làm cho mọi người vừa
nghe liền hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Ngày hôm qua Nam Cung tướng
quân từ trong khu vực săn bắn trở ra thì cả người đầy là máu, sự tình
này ắt hẳn mọi người đều biết, nhưng bọn họ không ai biết chuyện gì xảy
ra mà làm cho Nam Cung tướng quân lại chật vật như vậy, giờ phút này
nghe An Ninh nói như vậy, lại thêm mới vừa rồi Uyển quý phi thốt ra
những lời phủ nhận càng làm cho mọi người dần dần hiểu hết từ chuyện này đến chuyện khác. Trong lòng đều đoán ra rõ ràng – Chẳng lẽ Uyển quý
phi muốn đưa An Ninh vào chỗ chết?
Sùng Chính đế không nói một
câu, nhưng hơi thở phát ra trên người ông cũng làm cho trong lòng người
ta sinh ra lạnh lẽo, nếu chuyện Nam Cung Thiên Dụê bị thương có liên
quan đến Uyển quý phi, một người dịu dàng...như vậy... Thở ra một hơi
thật sâu, thứ hắn không ngại không phải là An Ninh sống hay chết, mà là
người phụ nữ vốn xưa nay ôn nhu thiện lương thế nhưng lại lừa hắn!
Hoàng hậu thu hạ mi mắt, sắc mặt nghiêm túc đứng lên, thoáng nhìn Sùng Chính
đế sắc mặt phát ra càng thêm âm trầm, trong lòng nổi lên một tia hiểu rõ vì mục đính đã thực hiện được. Trước đây Hoàng thượng không chỉ một
lần ở trước mặt bà khen ngợi Uyển quý phi ôn nhu thiện lương cỡ nào,
không những vậy còn hết sức hiểu lòng người. Hoàng thượng yêu nàng ta
ngoài trừ nhan sắc trẻ trung xinh đẹp thì chính là sự ôn nhu thiện
lương, hiểu biết tâm sự của người khác.
A! Tốt lắm! Hoàng hậu
nương nương con ngươi co lại, "Muội muội xưa nay ôn nhu thiện lương,
ngay cả con kiến đều không nỡ sát sinh, làm sao có thể nhẫn tâm giết
Ninh nhi? Hoàng thượng, thật sự muội muội và việc này không có quan hệ."
Không quan hệ? Việc đã rõ ràng như vậy, sao không quan hệ được? Mọi người
nghe xong lời của Hoàng hậu nương, trong lòng nghĩ Hoàng hậu nương nương đối với Uyển quý phi tỷ thật là tỷ muội tình thâm, cố ý thiên vị Uyển
quý phi. Nhưng An Ninh rất rõ ràng, Hoàng hậu đang cố ý nhắc nhở Uyển
quý phi ngày thường "Ôn nhu thiện lương", Sùng Chính đế hắn sinh là đế
vương, sao dung thứ một nữ nhân lừa gạt mình?
Điểm này, An Ninh
trong lòng hiểu rõ, chính cái gọi là gần vua như gần cọp. Ngày thường
Uyển quý phi rất thiện lương dịu dàng, nếu có một ngày sự ngụy trang của nàng ta bị bại lộ, không cần nói cũng biết kết quả chắc chắn rất thê
thảm.
Sắc mặt Uyển quý phi đại biến, hai mắt hiện ra tia bất
an. Hiện tại đã muốn bất chấp tất cả, các vết thương trên tay trên cổ
của nàng ta thoạt nhìn rất ghê người. Tuy nhiên lại cố gắng tỏ ra điềm
đạm đáng yêu nhìn Hoàng thượng, chỉ hy vọng làm cho Hoàng thượng đừng
tin tưởng những lời An Ninh nói, nhưng lãnh ý trong mắt Sùng Chính càng
phát ra dày đặc hơn, trong lòng Uyển quý phi càng thêm bất an, bỗng
nhiên tiến lên bắt lấy cánh tay Sùng Chính đế.
"Ái phi hãy dưỡng
thương cho thật tốt." Sùng Chính đế nhìn thấy máu tươi của Uyển quý phi
dính vào long bào của mình, con ngươi không khỏi xiết lại, lạnh lùng
khuyên bảo một tiếng, lập tức vung ống tay áo, gạt bỏ tay nàng đang nắm
lấy tay áo của mình, cũng không quay đầu lại đi ra cung quý phi.
"Hoàng thượng... Hoàng thượng... Ngươi phải tin tưởng nô tì... Hoàng
thượng..." Trong lòng Uyển quý phi lộp bộp một chút, lập tức đuổi
theo. Nhưng, do quá mức vội vàng nàng ta vấp phải váy của chính mình,
thân thể phanh một tiếng, té nhào trên mặt đất, đau đớn đánh úp lại, chỉ có thể nhìn bóng dáng Sùng Chính đế dần dần biến mất ở trong tầm mắt,
đau đớn nằm trên mặt đất khóc, "Hoàng thượng... Nô tì..."
Nhóm
tần phi vui sướng khi người khác gặp họa, nhìn bộ dáng Uyển quý phi như
vậy, cũng không ai có ý tiến lên nâng nàng ta lên. Duy nhất chỉ có một
mình Hoàng hậu thở dài một hơi, vẻ mặt quan tâm tiêu sái đến bên cạnh
Uyển quý phi, "Muội muội, Hoàng thượng người... Ai... Hoàng thượng chắc
là có chuyện quan trọng, ngươi chớ để ở trong lòng, Hoàng thượng bảo
ngươi dưỡng thương cho tốt vào, ngươi nên nghe lời Hoàng thượng đi, điều dưỡng thương tích cho tốt."
Hoàng hậu dứt lời, sắc mặt Uyển quý
phi lại khó coi đến cực điểm, 'Hoàng thượng chắc là có chuyện quan trọng trong người', mọi người ở sao không hiểu được, Hoàng thượng làm gì có
chuyện quan trọng, người là đang tức giận nàng, Hoàng thượng từ trước
cho tới bây giờ chưa từng giận dữ với mình như vậy! Mà tức giận này từ
đâu mà đến, trong lòng nàng biết được.
Hoàng thượng tối kị nhất chính là lừa gạt, càng thêm không chấp nhận được phi tử ở trước mặt hắn bên ngoài một vẻ bên trong lại một bộ mặt khác, trước khi tiến cung,
phụ thân dặn dò nàng rất nhiều, người nói khi ở trước mặt Hoàng thượng
nên biểu hiện đoan trang dịu dàng, thiện lương tri kỷ, Hoàng thượng cần
nhất là dạng phụ nữ như vậy, cho dù phát sinh sự tình gì, thời cơ chưa
tới, nàng vẫn không thể làm ra việc gì sai lầm, càng thêm không thể làm
cho Hoàng thượng nhận thấy được chút khác lạ nào.
Trong ba năm,
nàng lúc nào cũng luôn luôn nhớ kỹ lời dạy bảo của phụ thân, bên trong
hậu cung này, khắp nơi phải thật cẩn thận, được Hoàng thượng ân sủng,
sau này sẽ có ngày nàng đoạt được ngôi vị Hoàng hậu, tất cả mọi người
đều nghĩ nàng chắc chắn sẽ khoe khoang, mặc dù trong lòng nàng cũng rất
muốn như thế. Nhưng nàng lại cố gắng lấy lòng Hoàng hậu, thậm chí lúc
Hoàng thượng ở lại tẩm cung của nàng, nàng cũng cố ý đề cập tới Hoàng
hậu nương nương, mong Hoàng thượng bớt chút thời gian đi tới tẩm cung
của Hoàng hậu nương nương, nàng cẩn trọng từng chút một rốt cục cũng
chiếm được sự tín nhiệm của hoàng hậu, Hoàng hậu xem nàng như tỷ muội mà đối đãi, vì vậy mà không tạo ra uy hiếp với nàng nữa. Tình cảm giữa
nàng và Hoàng hậu ngày một tốt, Hoàng thượng càng thêm thích
nàng. Nhưng hiện tại... Nàng đã không cẩn thận, ngay cả giải thích
Hoàng thượng cũng không nghe, tức giận lần này hẳn là không nhẹ, hiện
tại nàng nên làm gì bây giờ? Trong đầu Uyển quý phi chuyển động, cắn
chặt môi, cố gắng nghĩ biện pháp cứu vãn.
Đột nhiên, một ý tưởng
chợt nảy sinh, trong lòng Uyển quý phi liền vui vẻ. Chỉ cần một thời
gian nữa thôi, mặc kệ Hoàng thượng có thật sự yêu mình hay không, chung
quy vẫn là thích nàng, mỹ nhân kế vẫn có thể xem là một phương pháp
tốt. Nhưng khi cảm nhận được đau dớn rõ ràng trên người, Uyển quý phi
mới nhớ lại mình đang bị thương, đầu óc nàng bị làm sao vậy? Muốn sử
dụng mỹ nhân kế, sợ là khi Hoàng thượng nhìn thấy thân thể hiện tại của
nàng càng thêm không thích!
"Muội muội, bản cung đỡ ngươi nằm
xuống, mau cho ngự y xử lý thương thế của ngươi một chút, bằng không sợ
là càng thêm nghiêm trọng ." Hoàng hậu thân thiết mở miệng, cho đám cung nữ một ánh mắt, "Còn không mau chút đến giúp bản cung!" Cung nữ lĩnh
mệnh, lập tức tiến lên, cùng nhau giúp Hoàng hậu nương nương mang Uyển
quý phi đỡ lên, đi tới giường...
An Ninh nhìn Hoàng hậu "Hiền
đức", trong lòng nổi lên một tia biến hoá kỳ lạ, Hoàng thượng mới vừa
rồi phất tay áo rời đi, nàng tưởng có lẽ thời gian sau này Uyển quý phi
sợ là sẽ bị Hoàng thượng thất sủng, mà phía sau, Hoàng hậu nương nương
vẫn như cũ đối xử tốt với Uyển quý phi như vậy, trong lòng hẳn là còn
chủ ý khác.
Đột nhiên, nàng nhận thấy sâu sắc được khóe miệng
Hoàng hậu một chút tươi cười chợt lóe, trong lòng ngẩn ra, tiếp theo
liền nghe được Uyển quý phi kêu sợ hãi dựng lên.
"A..." Tiếng kêu bất thình lình xảy ra, làm cho An Ninh và tất cả mọi người cả kinh.
"A..." Uyển quý phi kêu đến tê tâm liệt phế, giãy mạnh ra khỏi người
Hoàng hậu nương nương, bây giờ Hoàng thượng đã muốn rời bỏ nàng, nàng
thiếu đi chỗ dựa, hơn nữa khi nhìn vào bộ dạng của mình trong gương đồng lại làm cho nàng thêm sợ hãi, điên cuồng vơ lấy ly trà trên bàn, hung
hăng ném về phía gương đồng.
Người kia không phải là nàng! Nàng
xinh đẹp như hoa, dịu dàng cao nhã, làm sao có thể là người có bộ dạng
chật vật trong gương kia chứ?
Giờ phút này, các tần phi sợ nàng
đã thương người xung quanh, vội vàng lui lại mấy bước, đến lúc này An
Ninh đã hiểu tại sao lúc nãy khóe miệng Hoàng hậu nương nương lại hiện
ra một nụ cười thoáng qua như vậy, nụ cười kia chính là một nụ cười chứa đầy thâm ý nha! Hoàng hậu nương nương, thật đúng là không bỏ qua cơ hội kích thích Uyển quý phi, bỏ đá xuống giếng.
"Muội muội... Muội
muội... Ngươi dừng tay, cẩn thận làm bị thương chính mình!" Trên mặt
Hoàng hậu tỏ vẻ thân thiết, bất chấp Uyển quý phi giờ phút này điên
cuồng, bước lên phía trước ngăn cản nàng.
Uyển quý phi chung quy
không thể thừa nhận một cái lại một cái đã kịch liên tục kéo đến, nháy
mắt, thân thể đã mềm nhũn, cả người ngã xuống...
"Muội muội,
ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng dọa bản cung... Mau, người đâu mau tới..." Hoàng hậu vội vàng đến bên cạnh Uyển quý phi, lập tức ra lệnh cho cung
nữ hỗ trợ, vài cung nữ cùng nhau nâng lên, rốt cục cũng đem được Uyển
quý phi bị đả kích tới ngất xỉu dìu đến bên giường.
Hoàng hậu
nhìn Uyển quý phi nằm trên giường, đáy mắt lạnh như băng không hề có
chút tình cảm, nhưng sự thân thiết trên gương mặt vẫn không suy giảm,
đợi ngự y kiểm tra miệng vết thương cho Uyển quý phi xong, Hoàng hậu lo
lắng hỏi thăm: “Đại nhân, Uyển quý phi như thế nào?”
Vẻ mặt Lão
ngự y ngưng trọng, "Hoàng hậu nương nương, thực không dám dấu diếm, vết
thương trên người quý phi nương nương đã rất nghiệm trọng, bây giờ vết
thương lại nhiễm phải những thứ không sạch sẽ (nguyên văn tác giả), để
tẩy sạch miệng vết thương phải dùng rượu tiêu độc, nhưng nếu làm như vậy sẽ rất đau đớn khó chịu, lão thần lo lắng, Uyển quý phi chỉ là một nữ
tử yếu đuối, không biết có thể chịu đựng được hay không?”
Trong lòng Hoàng hậu
vui vẻ, bà đương nhiên biết miệng vết thương kia nhiễm phải thứ gì không sạch sẽ, càng biết rõ hơn những thứ đó không phải ngẫu nhiên xuất hiện ở trên móng vuốt của mèo. Bất quá, Ngân Sương làm việc kín đáo, sẽ không để cho người ta nhận thấy được chút manh mối nào, đau đớn khó nhịn phải không? Thứ bà muốn chính là làm cho Uyển quý phi đau, càng đau càng
tốt!
"Này... Bây giờ phải làm như thế nào cho phải đây? Nếu
không nhanh chống tẩy trừ, vạn nhất miệng vết thương càng thêm nghiêm
trọng, thì..." Hoàng hậu nhanh cau mày, không thể giãn ra, vẻ mặt khó
xử, "Bản cung cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, Uyển quý phi xưa
nay sợ đau..."
"Nương nương, người nên sớm có quyết định, bằng
không..." Lão ngự y thúc giục nói, do dự càng lâu, càng phiền toái, đến
lúc đó sợ là cho dù đã trị được vết thương, nhưng chắc chắn sẽ để lại
sẹo, nữ nhân hậu cung kiêng kị nhất chính là sẹo trên người, mà Uyển quý phi lại là sủng phi, sợ rằng sẽ càng thêm chú ý điều này.
Hoàng
hậu buông hạ mi mắt, rốt cục giống như hạ quyết tâm, "Nếu nàng tỉnh
lại…, ai... Xem ra, bản cung cần phải đi xin chỉ thị của Hoàng thượng,
để người đưa ra chủ ý."
Bỏ lại một câu, Hoàng hậu nhìn thoáng qua các vị phi tần khác ở đây, mi tâm chau lại, "Các ngươi mau đi đi, nếu
còn ở trong này sẽ quấy rầy ngự y chữa trị vết thương cho quý phi nương
nương, tội này các ngươi gánh nổi sao?" Chúng phi tần hành lễ với Hoàng
hậu, cáo từ rời khỏi cung quý phi.
Hoàng hậu rời khỏi cung quý
phi, quả thật cũng theo như lời bà nói đến xin chỉ thị của Hoàng thượng, nhưng An Ninh và Hoàng hậu trong lòng đều rõ ràng, Hoàng hậu đi xin chỉ thị Hoàng thượng, bất quá mục đích cuối cùng là kéo dài thời gian thôi, chỉ cần làm cho miệng vết thương của Uyển quý phi trì hoãn càng lâu, sẽ dẫn đến càng khó xử lý, vì vậy nổi đau đớn sẽ càng tăng thêm.
Hừ! Cái này Uyển quý phi sao mà chịu được!
An Ninh nhớ tới An Bình hầu phủ đại phu nhân và An Như Yên, chuyện xảy ra ở khu vực săn bắn kia tất nhiên cùng các nàng thoát không được quan hệ,
nói như vậy. Hiện tại, chắc các nàng đã nghĩ rằng mình đã táng thân
trong miệng dã thú hung dữ ở khu vực săn bắn rồi, lúc này sợ là đang vui mừng tột độ, chúc mừng sự việc đã thành công.
Khóe miệng gợi lên một chút biến hoá kỳ lạ, sở dĩ tối hôm qua nàng không trở về phủ, chính là cố ý muốn cho các nàng cao hứng một phen, mà sau khi cao hứng...
Nghĩ đến điều gì đó, con ngươi An Ninh xuất hiện một chút thâm trầm.
Đột nhiên, thân thể bị ai đó đụng phải, An Ninh nhíu mày, bên tai lập tức
vang lên giọng nói hoảng sợ cầu xin tha thứ, "Nô tỳ đáng chết, va chạm
tiểu thư, nô tỳ..."
An Ninh nhìn cung nữ đang quỳ trên đất sắc
mặt bối rối, con ngươi không khỏi siết chặt, không phải vì điều gì khác
mà chỉ vì trên người cung nữ này tựa hồ phát ra một mùi hương, mà mùi
hương kia có chút quen thuộc, giống như đã ngửi thấy ở đâu đó, trong đầu rất nhanh hồi tưởng lại xem đã gặp ở đâu, ánh mắt đột nhiên sáng ngời,
nhưng chỉ một lát lại quay về nét thâm trầm, “Người là cung nữ của ai?
Tại sao lại lỗ mãng như vậy?”
"Nô tỳ là cung nữ của cung quý phi, nô tỳ đáng chết, nô tỳ không phải cố ý, nô tỳ..." Cung nữ kia từ đầu
đến cuối vẫn cúi đầu, dáng vẻ bối rối không thôi.
Cung quý phi?
An Ninh thản nhiên liếc nàng ta một cái, "Tốt lắm, ngươi đứng lên đi!
Lần sau đi đường phải cẩn thận chút, hôm nay người ngươi đụng là ta nên
không có xảy ra cơ sự gì, nếu là ngày khác, quấy nhiễu Hoàng thượng và
Hoàng hậu, cho dù ngươi có mười cái đầu cũng không đủ chém đâu!"
"Dạ, dạ nô tỳ xin đa tạ tiểu thư đã bỏ qua, nô tỳ không dám nữa." Cung nữ
không ngừng gật đầu, vội vàng đứng dậy, rất nhanh rời đi.
An Ninh nhìn bóng dáng kia đang nhanh chóng rời đi, con ngươi thâm thúy lại
xuất hiện một tia âm trầm, lấy ra một thanh tiểu đao, tinh tế thưởng
thức, hôm qua người nọ âm thầm dùng chủy thủ đâm vào lưng ngựa của nàng, nữ tử tiến tới quấy nhiễu ngựa của nàng, chính là nàng ta!
Mùi
hương trên chuôi đao và mùi hương trên người nàng ta giống nhau như
đúc! Cung nữ cung quý phi sao? Trong lòng nàng đã đoán ra người giở trò
là quý phi, bây giờ đã chứng thật được. Giờ phút này nàng rất hi vọng
trên người Uyển quý phi càng nhiều sẹo càng tốt, đau đớn càng nghiêm
trọng càng tốt, như vậy mới có thể giảm bớt tức giận trong lòng nàng!
"Nhị tiểu thư." Đột nhiên, một giọng nói từ phía bên trái truyền đến, giọng
nói kia làm cho An Ninh giật mình, không cần xem người đó là ai, nàng
cũng biết được chủ nhân của giọng nói này. Kiếp trước, từ khi bắt đầu
buổi tiệc mẫu đơn, sinh mệnh nàng đã gắn liền với nam nhân này, thậm chí từng làm vợ chồng năm năm với nhau!
Nhớ tới lúc trước khi chết,
nam nhân này vô tình, lãnh ý trong mắt An Ninh hiện lên càng đậm, tay
đang nắm chuôi đao vô ý thức càng siết chặt, cảm nhận được hắn đã tới
gần, An Ninh rất nhanh thu lại hận ý, khóe miệng giơ lên một chút tươi
cười, xoay người nhìn về nam nhân nàng từng quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn, hành lễ, "An Ninh tham kiến Ly vương điện hạ."
"Không cần đa lễ." Triệu Cảnh Trạch vẻ mặt mang ý cười, ôn hòa mở miệng, đưa
ta muốn nâng An Ninh dậy, An Ninh lại nhanh chóng tránh né giống như
trên người hắn có mang ôn dịch vậy làm cho tay Triệu Cảnh Trạch cứng đờ
trên không trung , trên mặt hiện ra một tia xấu hổ. Hồi lâu, kéo kéo
khóe miệng, khôi phục lại vẻ mặt tươi cười ôn hòa vừa rồi, “Hoàng hậu
nương nương đã thu nhận nàng làm nghĩa nữ, chúng ta tự nhiên là người
một nhà, nếu đã là người một nhà, hơn nữa nơi này lại không có người
ngoài nàng không cần phải thực hiện những nghi lế đó.”
"Lễ nghi
không thể bỏ, tuy An Ninh là nghĩa nữ của Hoàng hậu, nhưng cho dù trèo
cao tới đâu cũng không qua được Ly vương điện hạ, làm sao dám nhận Ly
vương điện hạ là người một nhà? Nếu lời này của điện hạ truyền ra ngoài, nhân gian chỉ sợ nói rằng An Ninh không tuân thủ quy củ." An Ninh thản
nhiên cười, nhưng nụ cười này trong mắt Triệu Cảnh Trạch chính là nụ
cười càng thêm xa cách.
Ly vương cố ý lấy lòng, An Ninh không
chút nể mặt, trong lòng không khỏi sinh ra tức giận, nhưng trên mặt vẫn
nở nụ cười ôn hòa như cũ, ánh mắt dừng lại trên tiểu đảo mà An Ninh đang cầm, "Nhị tiểu thư ,tiểu đao trong tay nàng thật tinh xảo, bổn vương
chưa từng nghe nói nhị tiểu thư biết võ công, chẳng lẽ tin tức bổn vương nghe được có nhầm lẫn ở đây?”
An Ninh giật mình, hắn nói vậy có
nghĩa là hắn đã cố ý dò la tin tức về mình, mi tâm không khỏi hơn nhíu
lại “Bất quá An Ninh cảm thấy hơi hứng thú thôi, lúc trước gặp được Tuệ
Mẫn công chúa có võ công để phòng thân, trong lòng liền nảy sinh hâm
mộ.”
"Thì ra là thế, chẳng qua là nhị tiểu thư không cần phải hâm mộ người khác, nhị tiểu thư dịu dàng tao nhã, tĩnh như ôn thủy, làm cho người ta gặp qua thì khó quên, tâm sinh yêu thích." Triệu Cảnh Trạch
híp mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn nhan sắc An Ninh càng ngày càng xuất
chúng, nhớ tới bữa tiệc mẫu đơn, lúc đó nàng chỉ là một tiểu nha đầu,
bây giờ nàng cũng đã trổ mã khi đứng trước mặt mình, nhan sắc động lòng
người giống như thiên tiên, sợ là ở Đông Tần quốc không có mấy người
theo kịp nàng.
Khóe miệng An Ninh hơi co rút, không nghĩ tới
Triệu Cảnh Trạch thế nhưng lại trắng trợn lấy lòng nàng như vậy, hạ mi,
"Ly vương điện hạ khen sai rồi, An Ninh tư sắc kém cõi, sao có thể được
như điện hạ nói? Ly vương điện hạ ngài vạn lần đừng lấy An Ninh ra để
đùa giỡn."
"Đừa giỡn? Bổn vương ít khi nói đùa? Bổn vương là thật tâm thích nhị tiểu thư." Triệu Cảnh Trạch tiến lên từng bước, cầm lấy
tay An Ninh, vội vàng biểu lộ tâm ý của mình với nàng, hiện tại bốn bề
vắng lặng, đây chính là một cơ hội tốt để thổ lộ, nghĩ đến những tính
toán của thời gian trước trong lòng không khỏi càng thêm kiên định.
Lúc trước hắn là muốn tác hợp Nam Cung Thiên Duệ và An Ninh, bởi vì Nam
Cung Thiên Duệ có tình ý với An Ninh, chỉ cần có An Ninh xuất hiện trong tầm mắt, Nam Cung Thiên Duệ đều dành cho nàng hết sự chú ý của
mình. Có thể thấy được, vị tướng quân chạm tay vào có thể bỏng rất yêu
thích An Bình hậu phủ nhị tiểu thư, hắn luôn tìm cách mượn sách của Nam
Cung Thiên Duệ, với ý định muốn tác hợp cho Nam Cung Thiên Duệ và An
Ninh, mục đích cuối cùng là để cho Nam Cung Thiên Duệ nợ mình một cái ân tình.
Nhưng là hiện tại... Triệu Cảnh Trạch nhìn An Ninh, khóe miệng gợi lên một chút ý cười, hiện tại hắn đã đổi ý rồi!
Thân thể An Ninh ngẩn ra, trong lòng nổi lên một tia chán ghét mạnh mẽ rút tay ra, "Ly vương điện hạ thỉnh tự trọng!"
Thiệt lòng thích nàng? Kiếp trước, số lần hắn nói những lời này không đếm hết được? Năm năm làm vợ chồng với nhau, nam nhân này nói những lời đường
mật nhằm lừa gạt người khác nàng sao có thể không rõ? Kiếp trước, lúc
sắp chết cũng chính là lúc nàng thấy rõ bộ mặt bạc tình bạc nghĩa của
hắn, hiểu rõ hết thảy sự lãnh huyết vô tình của hắn, ở kiếp trước hắn
phụ nàng, tổn thương nàng, vào thời điểm nàng khó sinh hắn lại cùng An
Như Yên động phòng hoa chúc, đến kiếp này nàng làm sao lại có thể tin
tưởng nam nhân này lần thứ hai?
Con ngươi Triệu Cảnh Trạch co
lại, thấy An Ninh kháng cự. nhưng không vội ép nàng, gương mặt hiện lên
chút tươi cười,: “ Là bổn vương luống cuống, do bổn vương hâm mộ nhị
tiểu thư, việc này thực sự là thiên chân vạn xác, bổn vương là thực tâm, có trời đất chứng giám, bổn vương biết, bổn vương thổ lộ như thế này
thực sự quá đường đột, đượng nhiên nhị tiểu thư sẽ không tin lời bổn
vương nói, nhưng bổn vương có quyết tâm có thể làm cho nhị tiểu thư tin
vào tâm ý của bổn vương dành cho nhị tiểu thư.”
Nghe lời nói của
Triệu Cảnh Trạch, trong lòng nàng không khỏi nổi lên một sự châm chọc,
An Ninh giương mắt nhìn Triệu Cảnh Trạch, nhìn thấy trong mắt hắn có sự
chân thành như hắn nói, không khỏi nhớ tới kiếp trước, ánh mắt của Triệu Cảnh Trạch vẫn như vậy đều ánh lên sự chân thành, nhưng cái gọi là
“Chân thành” của hắn có bao nhiêu phần là thật?
Nhìn thấy ánh mắt An Ninh đánh giá mình, nét tươi cười của Triệu Cảnh Trạch càng rõ ràng, trong lòng không khỏi vui sướng, từ trong lòng lấy ra một khối ngọc bội màu tím, nhét vào tay An Ninh, “Nhị tiểu thư, bổn vương đã ra giá ngàn
vàng mới mua được một khối mỹ ngọc này, cố ý để tặng cho nhị tiểu thư,
thực sự bổn vương rất thật tâm với nhị tiểu thư”
An Ninh không
nói một câu, cũng không nói lời từ chối, không phải vì cái gì khác, mà
chỉ vì khối ngọc bội hắn vừa nhét vào tay nàng chính là khối ngọc bội
hắn dùng để đính ước với nàng ở kiếp trước, từ khi hắn đứa khối ngọc đội đó cho nàng, về sau nàng vẫn xem nó làm bảo bối trân quý, luôn luôn cất giữ bên mình, ngay cả thời điểm lúc sắp chết khối ngọc bội này vẫn ở
trên cổ nàng không lìa xa.
Kiếp trước khối ngọc bội màu tím này
với nàng mà nói là bảo bối trân quý. Nhưng tới giờ phút này, nó càng
thêm châm chọc nàng, cười nhạo nàng kiếp trước ngu ngốc, chính khối ngọc này đã nhắc nhở nàng, kiếp này nàng đang gánh vác thù hận.
Tay
nắm giữ ngọc bội không khỏi siết chặt, hận ý trong lòng An Ninh ngày
càng đậm. Hiện tại, nàng thực sự rất muốn ném nó ở trước mặt hắn, nhưng bản thân nầng hiểu rõ, nàng không thể! Bây giờ hắn là Ly vương, mà thù
hận của nàng…. Một ngày nào đó, nàng sẽ dùng năng lực của bản thân mình
đưa hắn đến cõi chết.
“A, bốn bề vắng lặng, cô nam quả nữ, nàng
đang nói chuyện yêu đương sao?" Một giọng nói cà lơ phất phơ vang lên,
vẻ mặt Tô Câm tươi cười bất cần đời, phất phất chiết phiến (quạt giấy),
nhẹ nhàng lay động đi về phía bên này, mà người đi bên cạnh hắn, chỉ có
thể là huyền sắc cẩm y, Thần vương Thương Địch, sau Thương Địch chỉ có
thị vệ.
Nhìn thấy khoảng cách của Triệu Cảnh Trạch và An Ninh
gần với nhau, Thương Địch không khỏi nhíu thật chặt hàng mi đen, trong
mắt tràn ra một tia hờn giận.
An Ninh nhìn hai người vừa đến, vừa vặn chạm đến tầm mắt của Thương Địch nhìn nàng, trong lòng không khỏi giật mình.
“Thần vương điện hạ, Tô Cầm công tử, các ngươi sao không ở ngự hoa viên,…”
Triệu Cảnh Trạch ôn hòa nói, cũng không hề cảm nhận được chút nào ánh
mắt nguy hiểm của Thương Địch, nhìn thấy An Ninh bỏ lại một khoảng với
mình, lập tức tiến lại gần thêm An Ninh.
“Như thế nào? Chẳng lẽ
Ly vương điện hạ có thể ở nơi này cùng giai nhân nói chuyện phiếm, Tô
Cầm ta lại không thể ở đây đi dạo xung quanh sao?” Tô Cầm không chút lưu tình đánh gãy lời nói của Triệu Cảnh Trạch. Vị trước mắt này tuy rằng
là hoàng tử đã phong vương, nhưng Tô Cầm hắn xưa nay đều không để ai vào mắt. Ánh mắt nhìn về phía An Ninh, khối ngọc bội nàng đang cầm trên
tay không thoát khỏi tầm mắt hắn, mạnh mẽ thu lại chiết phiến, tiến lên
một tay đoạt lấy mảnh ngọc bội An Ninh đang cầm, tinh tế đánh giá,
“Không sai, đúng là thứ tốt, giá trị rất xa xỉ đi? Tín vật đính ước sao? Xem ra Ly vương điện hạ thật sự là không thiếu thứ gì nha.”
Mục
đích của Tô Cầm hoàn toàn phơi bày ra trong lời nói, không cần nhìn
sang, hắn cũng biết rõ nam nhân ở bên cạnh mình đang bị khơi dậy sự tức
giận không hề nhỏ, trong lòng không khỏi hừ lạnh, Triệu Cảnh Trạch có ý
với An Ninh, Thương Địch cũng chưa tính rõ, Ly vương hắn là có ý gì
đây?”
Quả nhiên, trong phút chốc, ngọc bội trong tay hắn bị một
bàn tay khác đoạt đi mất, ngay tức khắc miếng ngọc bội bị ném lên cao,
Triệu Cảnh Trạch trong lòng ngẩn ra, còn chưa kịp trách cứ Thương Địch
vì sao làm như vậy, nghĩ đến bản thân mình vì muốn có được khối ngọc bội này mà đã ra giá rất cao, bước lên phía trước muốn tiếp khối ngọc trước khi bị rơi xuống đất, vật quý giá như vậy trăm ngàn lần không nên bị
rơi hỏng!
An Ninh ngẩn đầu nhìn khối ngọc bội bị rơi xuống, chỉ
thấy vẻ mặt Triệu Cẩn Trạch lo lắng, cùng lúc đó Thương Địch đã rút bội kiếm tùy thân, ở trên không trung lưu loát múa mấy đường kiếm, vài
tiếng vang thanh thúy trên đỉnh đầu phát ra, khối ngọc bội lập tức rơi
trên mặt đất, ước chừng đã vỡ phân thành tám mảnh rồi.
Triệu Cảnh Trạch nhìn đến từng mảnh ngọc bội bị bể, sắc mặt nhanh chóng trầm
xuống, này… này…. Thế nhưng…. Giương mắt trừng Thương Địch, tay nắm
thành quyền cực lực ẩn nhẫn không phác tác. Trước đây hắn và Thương
Địch nước sông không phạm nước giếng, vậy mà hắn ta lại đi phá hủy ngọc
bội hắn tặng cho An Ninh!
“Biểu đệ khối ngọc bội này quá thấp kém, lấy nó tặng cho giai nhân, không khỏi là làm nhục nàng rồi.”
Thương Địch trậm giọng mở miệng, đôi mắt sâu không đáy, ánh mắt lợi hại
nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn của Triệu Cảnh Trạch, cũng không một chút để hắn vào mắt. Bất quá, là người quen với Thương Địch Tô Cầm hắn làm sao không
hiểu được tâm tình của Thương Địch lúc này chứ, khóe miệng không khỏi
cong lên.
A! Đúng như hắn dự đoán mà, Thương Địch sẽ không chút
do dự mà hủy ngay miếng ngọc bội đó, bất quá… Nhìn miếng ngọc bị chia
thành tám khối, ai vị này hủy ngọc thật quá hoàn hảo đi! Ai, đáng tiếc,
đáng tiếc khó có thể tìm được một khối ngọc màu tím nha!
Sắc mặt
Triệu Cảnh Trạch trắng bệch, Thương Địch thế nhưng lại nói khối ngọc mà
hắn đã ra giá ngàn vàng để mua về là hàng thấp kém? Mặc dù hắn là vương
gia, nhưng khối ngọc kia lại đáng giá ngàn vàng, đối với hắn mà nói số
tiền đó không phải là nhỏ. Vậy mà Thương Địch chẳng những phá hủy đi lại còn nói là hàng thấp kém!
Trong lòng nổi lên một tia không cam
lòng, Triệu Cảnh Trạch áp chế tức giận, bày ra một chút tươi cười, “Thế
theo biểu ca nghĩ, khối ngọc như thế nào đưa cho giai nhân mới không
tính là sỉ nhục nàng?”
An Ninh mi tâm khẽ nhíu lại, mới vừa rồi,
khi Thương Địch dùng kiếm đem khối ngọc đó phá hủy, trong lòng nàng thấy thực thoải mái. Nếu như kiếp trước, chỉ cần nàng còn một hơi thở, thì
khối ngọc này không dễ dàng cứ như vậy mà bị phá hủy, nếu có bị phá hủy
thì cũng phải là chính tay nàng hủy nó. Hiện tại Thương Địch thay nàng
làm chuyện này, nàng đứng bên cạnh chứng kiến trong lòng không khỏi cảm
thấy thật thỏa mãn!
Giờ phút này, Triệu Cảnh Trạch cố ý gây khó dễ Thương Địch, hắn muốn xem Thương Địch sẽ ứng phó như thế nào?
An Ninh tựa hồ lo lắng, bỗng nhiên thấy Thương Địch đến gần mình, dừng lại ở khoảng cách rất gần nàng, trên khuôn mặt tuấn mỹ bất phàm hiện lên
một nụ cười. Ngay lập tức, xuất hiện thêm một vật trên cổ nàng, An Ninh
hơi giật mình, cúi đầu nhìn xuống thì thấy nơi đó có thêm một khối ngọc
bội, ánh mắt nàng không khỏi sáng ngời, nổi lên một tia kinh diễm.
Này, đây là….Thương Địch nhìn thấy sắc mặt An Ninh hiện lên vẻ khiếp sợ, ý
cười trong mắt càng đậm, vừa lòng gật đầu, lấp tức di chuyển, để cho
khối ngọc bội trước ngực An Ninh lộ ra trong tầm mắt của Triệu Cảnh
Trạch.
Khi Triệu Cảnh Trạch nhìn thấy khối ngọc kia thì trong mắt hắn không giấu nổi vẻ khiếp sợ. Ngay cả Tô Cầm luôn mang vẻ mặt bất
cần đời cũng khôi khỏi lộ ra sự kinh diễm trên khuôn mặt tuấn tú, mắt
không chớp nhìn chằm chằm khối ngọc bội trên ngực An Ninh, khiếp sợ
không nói thành lời.
Đây là…. Trên thế gian này thế nhưng lại
còn một khối mỹ ngọc như thế sao? Màu sắc trên khối ngọc đó tỏa ra như
ánh sáng cầu vồng, mỗi màu là một vòng cung, như những cách hoa bình
thưởng, mỗi cánh hoa là một màu sắc khác nhau, mà ở chỗ hai màu sắc
chuyển tiếp được phần cách thực rõ ràng không một chút pha trộn. Điều
đáng nói là khối ngọc này không phải được tạo thành từ nhiều mành ngọc
ghép lại với nhau, mà là một khối ngọc đồng bộ tự nhiên mà tạo thành.
Trong nháy mắt mọi người đều nghĩ đến một sự kiện, từng nghe nói Kỳ sơn thừa
thải các loại ngọc đếm không hết. Có một năm, ở đây xuất hiện một khối
mỹ ngọc bảy màu, mỗi màu là một hình vòng cung tiếp nối với nhau tạo nên một khối ngọc hoàn mỹ, ước chừng hai cân trọng* ( Lạc: 1 cân hiện tại ở TQ là = 10 lượng = 500g suy ra 1 lượng = 50g , 1 cân cổ = 16 lượng nên 2 cân = 1600g), là bảo vật vô giá thế gian hiếm thấy. Tục truyền rằng
khối mỹ ngọc bảy màu này đã được một người thần bí mua với giá trên
trời. Rốt cuộc khối ngọc này rơi vào tay ai vẫn là một ẩn số và cũng
không ai biết người đã mua khối ngọc đó là thần thánh phương nào.
Không nghĩ tới hôm nay họ có được cơ hội được nhìn thấy nó, mà người đã mua
khối ngọc bảy màu kia không phải ai xa lạ mà chính là Thần vương Thương
Địch!
Nghe nói khối ngọc đó nặng hai cân mà khối ngọc bội trước
mắt bọn họ đây….. Giống như là một bộ phận trong cùng của khối ngọc, tỉ
mỉ cẩn thận tạo thành. Bây giờ nếu bạn là một người thợ trong ngành
thì có thể nhìn thấy rõ ràng khối ngọc bảy màu này còn quý giá hơn gấp
vạn phần so với khối ngọc thô lúc ban đầu!
Ngay cả Tô Cầm cũng
cảm thấy thực bất khả tư nghị* (nghĩa là "không thể nào suy nghĩ bàn
luận ra được", vượt ngoài lí luận; câu này dùng để tả cái Tuyệt đối, chỉ có ai đạt giác ngộ mới biết), hắn và Thương Địch có giao tình lâu như
vậy, vậy mà phải đến hôm nay hắn mới biết được khối ngọc bảy màu trong
truyền thuyết đang nằm trong tay Thương Địch!
An Ninh không kìm
lòng nổi đem khối ngọc đặt lên tay ngắm, tinh tế quan sát, đột nhiên cảm giác được sự khác thường từ mặt trái khối ngọc truyền đến làm cho nàng
không khỏi khẽ nhíu mày, liền lật qua xem xét, nhìn kĩ thì thấy trên đó
có khắc một mốc thời gian, trong lòng liền ngẩn ra, trái tim vốn đang
đập ổn định, lập tức càng đập nhanh hơn.
“Biểu đệ, không biết ta
đem khối ngọc này tặng giai nhân, có thể làm cho biểu đệ phục chưa?”
Thương Địch nhíu mày, tuyệt đối không chút lưu tình vạch trần nội tâm
không phục của Triệu Cảnh Trạch vừa rồi, giọng điệu thản nhiên, chẳng
khác nào đánh một bạt tay vào mặt Triệu Cảnh Trạch.
Khóe miệng
Triệu Cảnh Trạch co rút lại, sắc mặt trắng bệch, chính mình vừa rồi đưa
ra khối ngọc tím, mà lúc này Thương Địch lại lấy ra khối ngọc bảy màu,
đồ tốt so với gạch ngói bình thường, hai thứ đồ có cấp bậc nghiêng trời
lệch đất như vậy làm sao mà so sánh với nhau được chứ?
“Quả nhiên là vật vô giá, thế gian khó cầu!” Tô Cầm tiến lên, muốn cầm khối ngọc
lên nhìn thử. Trong lòng thầm oán trách, Thương Địch này đối xử thật
chẳng có công bằng tí nào, có đồ tốt mà giấu kĩ như vậy, ngay cả hắn là
bạn tốt mà cũng không cho hắn xem một chút.
An Ninh nhận thấy
được ý định của Tô Cầm, lập tức lui về phía sau vài bước, đem khối ngọc
bội nhét vào trong quần áo, kề sát da thịt. Buồn cười! nàng sao có thể
cho Tô Cầm nhìn thấy chữ khắc trên miếng ngọc!
Tô Cầm thoáng hụt
hẫng, vì bảo ngọc thoáng chốc đã bị An Ninh cất kĩ trong người, ai oán
nhìn An Ninh, “Ngươi không cần phải nhỏ mọn vậy chứ?”
Nếu người cất là Thương Địch thì cũng thôi đi, hiện tại hắn chỉ muốn xem cho kĩ thế mà An Ninh lại không chút nào nể mặt hắn!
An Ninh hiện lên một chút tươi cười mà không nói nào.
Tô Cầm không cam lòng, gương mặt tươi cười, vẻ mặt lấy lòng bước tới gần
An Ninh, ”Cho ta mượn xem một chút đi, lần này coi như ta thiếu ngươi
một ân tình, thế nào?”
An Ninh khẽ nhíu mày, Tô Cầm đưa ra điều
kiện là một ân tình của hắn, đề nghị này không khỏi có chút hấp dẫn,
thiếu cái gì cững không sao, phiền toái nhất là thiếu ân tình, vậy mà
hắn lại … Nhưng … An Ninh chỉ đành lắc đầu, rất nhanh liền hành lễ,
“An Ninh có chút việc cần xử lí xin cáo từ trước”
Dứt lời, nhìn Thương Địch một chút, sau đó nhanh chóng rời đi…
Tô Cầm không nghĩ đến đối với đề nghị của hắn mà An Ninh lại không chút
nào động tâm, khóe miệng không khỏi co rút, trong lòng vẫn không muốn
buông tha ý định mượn coi miếng bảo ngọc, nhanh chóng đuổi theo. “Này An Ninh, phần ân tình trước đây ngươi nợ ta ngươi đã trả rồi, nay ta nợ
ngươi một phần ân tình, như thế nào?”
Tô Cầm đuổi theo An Ninh một lần nữa đưa ra điều kiện dụ dỗ.
An Ninh không nghĩ tới hắn lại mặt dày như vậy, tốc độ di chuyển càng
nhanh hơn, muốn đánh bay ý định mượn bảo ngọc của Tô Cầm. Chẳng qua là
Tô Cầm có võ công làm điểm tựa, một lòng một dạ đuổi theo An Ninh, sao
có thể để cho nàng bỏ xa hắn?
Khi đã đi khá xa, Tô Cầm vẫn như cũ đi sát bên cạnh An Ninh không từ bỏ ý định: “Bản công tử tặng ngươi hai ân tình?” An Ninh vẫn như trước không hề có phản ứng.
“ Ba cái?”
“Bốn?”
“Bà cô của ta ơi, vậy ngươi ra điều kiện đi, chỉ cần cho ta mượn xem một
chút, liếc mắt một cái thôi cũng được, mặc kệ điều kiện ngươi đưa ra là
gì ta đều đáp ứng ngươi!” Tô Cầm đứng chắn trước mặt An Ninh, chặn đường nàng. Hôm nay hắn nhất định phải nhìn thấy được khối ngọc bảy màu đó.
An Ninh không dự đoán được Tô Cầm vẫn kiên nhẫn như vậy, giương mắt chống
lại gương mặt tuấn mỹ của hắn, trong lòng nổi lên một tia bất đắc dĩ,
xem ra nàng phải nghĩ ra biện pháp để cho hắn biết khó mà lui mới được,
hơi hạ mi mắt, nhanh chóng chuyển động các ý tưởng trong đầu, suy tư một lát đôi mắt không khỏi sáng lên, trong lòng đã có kế sách ứng phó Tô
Cầm, gương mặt hiện lên một chút tươi cười, “Có đúng là bất cứ điều kiện gì Cầm công tử cũng đáp ứng?”
“Ta đã nói đáp ứng thì chính là sẽ đáp ứng tất cả!” Tô Cầm kiên định mở miệng, từ xưa đến nay Tô Cầm hắn
luôn tuân thủ lời hứa của mình, đương nhiên An Ninh cũng không ngoại
lệ. Bất quá không biết vì sao, hiện tại đối diện với gương mặt tươi
cười của An Ninh, trong lòng lại có chút rùng mình, da đầu cũng run lên.
“Tốt lắm” Khóe miệng An Ninh ý cười toát ra càng đậm, gặp Thương Địch đang
đi tới đây, hơi nhíu mày, “Nhờ Thần vương điện hạ làm chứng giúp An
Ninh, không biết Thần vương điện hạ có nguyện ý hay không?”
“Đương nhiên, nhất tay chi lao*” ( Lạc: nhấc tay chi lao: việc nhỏ, đơn giản,
dễ, không tốn sức giải quyết chỉ như một cái nhấc tay.). Ánh mắt Thương
Địch dừng ở trên mặt An Ninh, trong mắt xuất hiện tia nhu tình.
“Vậy thì Cầm công tử hãy thành thân trước rồi tính sau! An Ninh đảm bảo với
Cầm công tử vào ngày công tử thành thân, An Ninh sẽ đem ngọc bội cho Cầm công tử thoải sức nhìn ngắm.” An Ninh thản nhiên mở miệng, lời vừa dứt, quả nhiên nét mặt của Tô Cầm cứng đờ, khóe miệng run rẩy, trong lòng An Ninh không khỏi vui mừng vì gian kế thực hiện được.
Ở kiếp
trước, khi nàng sắp chết, mặc dù Tô Cầm lúc đó đã là thừa tướng. nhưng
vẫn không thành thân, muốn Tô Cầm thành thân, sợ là nhiều năm sau nữa,
cho nên nàng sẽ được một khoảng thời gian rất dài, không cần lo lắng Tô
Cầm đòi xem khối ngọc bảy màu này.
“Sao rồi? Cầm công tử không
nói lời nào, An Ninh coi như là Câm công tử đã đồng ý!” An Ninh chậm rãi mở miệng, trong mắt phát ra ánh sang dị thường.
Tô Cầm suy đoán
tới lui cũng không thể dự đoán được điều kiện mà An Ninh đưa ra là như
vậy, khiến hắn trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng, nhìn đến
tươi cười trên mặt An Ninh, sắc mặt trắng đi, An Ninh này, thực sự làm
cho người ta khó có thể chống đỡ được. Tô Cầm hắn tự nhận thông minh
hơn người, phản ứng mau lẹ, nhưng thật không ngờ… Đồng ý? Sao hắn có
thể đồng ý? Điều nàng nói chính là thành thân, thành thân nha, không
phải là chuyện bình thường đâu!
Nghĩ tới khối mỹ ngọc vừa rồi,
trong lòng lại ngứa ngáy, chà xát tay, trên mặt hiên lên vẻ tươi cười
lấy lòng người, “Việc này..”
“Như thế nào? Tô Cầm công tử đổi ý
sao? Không nghĩ tới đường đường là Tô Cầm công tử lại có ngày giống như
hạng tiểu nhân tráo trở nha!” Hành động của hắn An Ninh đã sớm dự đoán
được, thấy hắn vừa mở miệng, lập tức đánh gãy lời nói của hắn, nàng sao
có thể cho hắn cơ hội động tâm tư đây? Cố ý bỏ qua biểu tình trên mặt
hắn, khẽ cau mày lại, đánh giá Tô Cầm từ trên xuống dưới, thần sắc hiện
ra một tia khinh thường, ánh mắt giống như nói với Tô Cầm: nhìn người
không dựa vào tướng mạo nha! Nếu không sẽ không biết được lòng người ra
sao, vừa rồi đã đáp ứng nàng thế nhưng bây giờ lại nuốt lời, đúng là
tiểu nhân!
Ánh mắt này, quả nhiên là sự đả kích to lớn với Tô
Cầm, làm sao còn tâm trạng nào mà nhìn khối ngọc nữa, việc này liên quan đến tự tôn, hắn không thể để cho người khác nghi ngờ về nhân phẩm của
hắn được, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, ngày sau Tô Cầm hắn sao có
thể lắn lộn ở Đông Tần quốc này nữa!
Cong cong khóe miệng, nhanh
chóng giải thích: “Không, không, ta nào có đổi ý? Tô Cầm ta nói đáp ứng
thì chính là đáp ứng, nếu đã đáp ứng rồi thì tuyệt đối sẽ không đổi ý,
cái gì tráo trở? Tô Cầm ta đường đường là nam tử hán đại trượng phu, đâu giống kẻ tiểu nhân trong miệng của ngươi?”
Nói đến phần sau,
gương mặt không khỏi nghiêm túc lại. “Vậy là tốt rồi, Cầm công tử là
quân tử, bây giờ An Ninh đã yên tâm” nét mặt An Ninh hạ xuống, con ngươi trong mắt ngày càng sâu.
Thương Địch chứng kiến một màn này,
khóe miệng phát ra ý cười càng đậm, không ngờ An Ninh có thể hàn phục
được Tô Cầm, vị bằng hữu này của hắn, thông minh cơ trí, lại bất cần
đời, nếu nổi hứng lên, ngay cả cha ruột hắn cũng không có cách
nào. Nhưng hôm nay, An Ninh vẫn là một tiểu nữ tử chỉ dùng hai ba câu
nói mà dễ dàng thu phục như vậy, hồi tưởng lại những lời nói của Tô Cầm
khi ở ngự hoa viên, con ngươi co lại, đột nhiên nói “Tô Cầm đã có người
trong lòng, sớm sẽ thành thân, nên không cần phải chờ lâu.”
Lời nói của Thương Địch vừa rơi xống, trong chốc lác sắc mặt của An Ninh và Tô Cầm đều cứng đờ.
“Cầm công tử có người trong lòng?” Vậy kế sách của nàng sẽ không có tác dụng lâu dài rồi? Nhưng…. Tô Cầm đã có người trong lòng, vì sao kiếp trước
lại không chịu thành thân? Mi mắt hơi hạ, An Ninh tiếp tục hỏi, “Là vị
tiểu thư nhà nào, lại có phúc như thế, được Tô Cầm công tử ưu ái?”
Tuy Tô Cầm cà lơ phất phơ một chút, nhưng về mặt năng lực thì không có thể
nói đùa, bằng không làm sao trở thành vị thừa tướng trẻ tuổi nhất Đông
Tần này chỉ trong hai năm?
Khóe miệng Tô Cầm cong cong, cười ha
ha, trả lời cũng không phải, không trả lời cũng không phải, chỉ có thể
cười gượng, trong lòng âm thầm chua xót, nếu hắn nói ra người hắn ái mộ
là ai, sự tình sẽ hỗn loạn đến mức nào nha? Nếu nàng biết người đó là
ai, sẽ có phản ứng như thế nào?
Thấy Tô Cầm không trả lời, Thương Địch không khói nhướng mi, trực giác nói cho hắn biết, thời gian này Tô cầm cực kì quái dị, hắn không muốn nói ra người kia, thu hạ mi mắt, để
tránh khỏi khó xử, “Được rồi, xưa nay Tô Cầm đều tôn trọng lời hứa với
người khác, mà hắn lại muốn xem ngọc bội như thế nên chắc là sẽ nhanh
chống thành thân thôi, muốn biết nàng ấy là ai, đợi đến ngày thành thân, xem hắn làm sao còn có thể giấu diếm.”
An Ninh gật gật đầu, tươi cười, nghe hai người muốn xuất cung, ngẫm lại nàng cũng đã xem đủ kịch
diễn trong hoàng cung này. Còn Uyển quý phi, chỉ cần có Hoàng hậu ở đây
thì nàng ta sao có thể dễ chịu, hiện tại tốt nhất nàng nên thong thả
chờ nghe tin tức thôi.
Liền quyết định xuất cung cùng với Thương
Địch và Tô Cầm, ba người càng đi càng xa. Ly vương Triệu Cảnh Trach,
người bị họ bỏ quên nhìn theo theo bóng dáng ba người, trong mắt xẹt qua một đạo ánh sáng, nghĩ đến vừa rồi mình bị nhục nhã, có chút không cam
lòng. Bất quá Thương Địch hắn ta chỉ là vương gia có quan hệ huyết
thống khác họ cùng hoàng thất mà thôi, ngày thường được hưởng sự sủng ái của phụ hoàng thì thôi đi, nhưng hôm nay hắn hủy đi ngọc bội của mình,
nhục nhã hắn ban cho. Hừ, nếu mình làm Hoàng đế, thật muốn nhìn xem
Thần vương Thương Đich sẽ lụi bại tại Đông Tần này như thế nào!
Mà An Ninh… Con ngươi lợi hại híp lại, Triệu cảnh Trạch cúi người nhặt
lên mảnh ngọc bội vỡ nát, khóe miệng gợi lên một nụ cười giả tạo, trong
mắt hiện lên một tia kiên định, “An Bình hậu phủ nhị tiểu thư, bổn vương làm sao có thể dễ dàng lùi bước như thế?”
Hắn đã quyết định, cho dù nàng có sự che chở lợi hại từ Thương Địch thì thế nào, chung quy hai người vẫn chưa định hôn ước, An Ninh cuối cùng thuộc về ai vẫn còn chưa biết đâu, không chỉ vậy, Thương Địch càng để ý đến
An Ninh, càng có lợi với mình. Nếu được Nam Cung Thiên Duệ ủng hộ, lúc
này lại có thêm
Thương Địch, vậy ngày mà Ly vương hắn trở thành Hoàng đế không còn xa
nữa, mà muốn có được sự ủng hộ của hai người bọn họ, thì An Ninh là con
bài quan trọng nhất!
Trong mắt xẹt qua một trận hàn ý, hung hăng cầm mảnh ngọc bội bể ném đi, xoay người đi về ngự hoa viên….
Sau khi An Ninh xuất cung, không về Hầu phủ trước, đến một tửu lâu, đi
xuống từ trên xe ngựa của Thương Địch, đối với việc nàng muốn làm chuyện gì xưa nay Thương Địch chưa bao giờ hỏi qua lí do, về điểm này khiến An Ninh vô cùng vừa lòng. Vào bên trong tửu lâu, trong một nhã gian, lúc
này đang có một vị nam tử đang từng chén từng chén uống rượu điên cuông, nghe động tĩnh từ cửa truyền tới, không khỏi nhíu mày, “Cút, không được đến quấy rầy gia!”
An Ninh không khỏi giật mình, biểu ca làm sao vậy? Bộ dạng này, giống như lúc còn ở trong ngôi miếu đổ nát, nghi
hoặc, An Ninh kinh hoảng gọi "Biểu ca."
Người phía trước ngẩn ra, mạnh mẽ quay đầu lại, thấy An Ninh đang đứng trước mặt mình, kích động
tiến lên, khuôn mặt dưới mặt nạ bạc dãn ra không khỏi thở dài một hơi,
“Ninh nhi… Hôm qua ta nghe nói muội không trở về từ khu vực săn bắn, ta
nghĩ đến… nghĩ đến… Thật may, thật may là muội không xảy ra việc gì.”
Vân Cẩm kích động nói năng lộn xộn. Hôm qua, sau khi hắn nghe được tin
đồn, liền đi đến An Bình hầu phủ, lặng lẽ điều tra, tin tức đó làm cho
đầu óc hắn trống rỗng, An Ninh chính là người thân duy nhất còn lại trên đời này của hắn, khi nghe tin, trong lòng hắn đau đớn như lúc một trăm
mạng Vân gia chết vậy, hắn không thể chấp nhận được chuyện này. Sau đó
hắn giống như người đần độn, hôm nay là ngày gặp mặt cố định của bọn họ, giống như thường ngày tới gian phòng này, thật không ngờ tới, gặp được
An Ninh ở đây, tay Vân Cẩm nắm thật chặt hai vai của nàng, không kìm
lòng nổi ôm nàng vào lòng, “Ninh nhi, muội là người thân duy nhất của
ta, muội đáp ứng biểu ca, vĩnh viễn cũng không được bỏ biểu ca mà đi
trước.”
Trong lòng An Ninh
ngẩn ra, người thân duy nhất, đúng vậy! Với nàng mà nói, những người ở
An Bình hầu phủ, từ sớm đã không còn là người thân của nàng rồi. Hiện
tại, người thân duy nhất của nàng là vị biểu ca này, chỉ có hắn, mới
không giống như những người ở An Bình hầu phủ nghĩ cách lợi dụng nàng,
tính kế nàng!
“Ừ, Ninh nhi đáp ứng biểu ca, biểu ca phải trở nên
cường đại, một lần nữa gầy dựng lại Vân gia, làm chỗ dựa của Ninh
nhi”. An Ninh chậm rãi mở miệng, cảm nhận được một phần ấm áp của tình
thân.
“Tốt, vì Ninh nhi, vì Vân gia, biểu ca nhất định phải trở
nên cường đại”. Đôi mắt Vân Cẩm sắc sảo nhíu lại. Thời gian này, hắn
và An Ninh hợp tác kinh doanh ngày càng thuận lợi, điều này làm cho hắn
càng tin tưởng vào việc dựng lại gia tộc hơn.
Theo tình trạng
phát triển này, không đến một năm, thực lực kinh tế trong tay bọn họ có
thể đủ để sánh ngang hàng với các gia tộc còn lại rồi.
“Biểu ca,
tìm một căn nhà đi! Khí thế to lớn một chút, nơi đó sau này sẽ là nhà
của hai huynh muội chúng ta.” An Ninh chớp chớp mi, trong kế hoạch, nàng sẽ giống trống khua chiêng dùng danh nghĩa của “Ngân mặt thần thương”
sau ba tháng mới tìm một căn nhà. Nhưng lúc này, nàng lại muốn có được
một căn nhà, chân chính có người thân và gia đình!
“Tốt, biểu ca
nghe theo Ninh nhi.” Vân Cẩm buông An Ninh ra, an bài nàng ngồi xuông
ghế, tự tay rót một ly trà cho nàng, hắn biết hôm nay An Ninh còn có
chuyện muốn để hắn làm.
Quả nhiên, An Ninh uống một ngụm trà, không trì hoãn thêm, thần sắc nghiêm túc, “Biểu ca chắc đã nghe nói qua về Ngu sơn?”
Vân Cẩm khẽ nhíu mày, “Tất nhiên đã nghe qua, Đông Tần có hai ngọn núi nổi
danh, một là ngọn núi dư thừa mỹ ngọc Kỳ sơn, ngọn thứ hai chính là Ngu
sơn. Bất quá Ngu sơn này là nơi không có người và cỏ cây sinh sống,
thậm chí ngay cả chim cũng không nguyện dừng lại, thực sự là một nơi
không có sự sống, Ninh nhi vì sao nhắc tới Ngu sơn?”
An Ninh
chống lại tầm mắt nghiên cứu của hắn, hiện lên một chút tươi cười, “Tuy
Ngu sơn là một nơi không có cành cây ngọn cỏ, nhưng Ninh nhi muốn biểu
ca đi tới Ngu sơn, đến huyện lệnh ở địa phương đó mua cho bằng được
quyền sử dụng Ngu sơn.”
“Mua Ngu sơn? Biểu muội, vì sao phải mua
nó? Một chỗ như Ngu sơn vậy, mọi người đều khinh thường, biểu muội muốn
mua Ngu sơn làm gì?” Vân Cẩm nghi hoặc, thấy sự tựa tiếu phi tiếu trong
mắt An Ninh, liền sáng tỏ, Ninh nhi sẽ không làm bất cứ chuyện gì vô
dụng, nàng muốn mình đi mua Ngu sơn, nhất định đã có kế hoạch!
“Biểu ca, trước hết huynh cứ mua Ngu sơn sau này sẽ rõ, nơi đó không phải là
nơi không có sự sống đâu, không chỉ có như thế, Ngu sơn còn đáng giá hơn so với Kỳ sơn nhiều.” Khóe miệng An Ninh khẽ nhếch. Ở kiếp trước, bí
mật của Ngu sơn trước nay chưa từng được phát hiện, sau hai tháng nữa
thì đã không còn là bí mật, sợ rằng đến lúc đó cho dù ai có ra giá cao
bao nhiều cũng chẳng thể mua được. Hiện tại nàng muốn ra tay mua nó
trước khi bí mật động trời đó chưa bị phát hiện
“Tốt, biểu ca sẽ
làm theo lời biểu muội.” Vân Cẩm gật đầu, giống như nghĩ đến điều gì,
không khỏi nhíu mày, “Biểu muội thời gian trước muội nói ta thu mua
lương thực, vài kho hàng đã đầy rồi, kho lúa của tứ đại thế gia bây giờ
sợ rằng không còn lại được bao nhiêu, các châu huyện quanh kinh thành ta cũng đã cho người đi thu mua, không biết…”
“Biểu ca không cần
phải lo lắng, tiếp tục thu mua, càng nhiều càng tốt, lương thực trong
tay chúng ta càng nhiều, đến lúc đó chỗ tốt lại càng lớn” An Ninh mân mê ly trà, khóe miệng càng hiện ra nét tươi cười, “Ông trời cũng giúp
chúng ta!”
Vân Cẩm nhìn thấy sự cao thâm trong mắt biểu muội
mình, ông trời cũng giúp bọn họ sao? Hắn thực sự muốn xem, ông trời sẽ
giúp bọn hắn như thế nào!
“Đúng rồi, hôm qua An Bình hầu phủ có
tới Bát trân các mua Nguyên Bảo Tương sao?” An Ninh nhớ đến việc gì, nét tươi cười trên khóe miệng biến hóa kỳ lạ.
“Có, biểu ca dựa theo
lời muội nói, bán cho quản gia hầu phủ một bình nhỏ.” Đôi mắt Vân Cẩm
sáng lên “Lấy của hắn một ngàn lượng hoàng kim”
“A! An Bình hầu
gia thực đúng là chịu chi nha, thôi, thôi muội phải trở về nếm thử
Nguyên Bảo Tương.” An Ninh đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo, trong mắt
hiện nên hào quang, chuyện cần làm nàng đã nói cho Vân Cẩm, hiện tại nên trở về, hầu phủ vì sự kiện nàng “Chết” sẽ thành bộ dạng như thế nào!
Vân Cẩm khẽ giật mình, “Nguyên Bảo Tương kia là muội muốn?” Nếu muội ấy
muốn thì căn bản không cần trả một xu, càng không cần phải đẩy giá của
nó lên trời, vốn là ngàn lượng bạc trắng hắn hét lên thành ngàn lượng
hoàn kim!
Nhìn thấy trong mắt An Ninh lóe ra tia khắc thường, đột nhiên hắn hiểu được, ha ha cười thành tiếng, “Ngày khác nếu Nhị tiểu
thư lại muốn mua thứ gì đó, Vân Cẩm nhất định sẽ đem giá của nó đẩy lên
cao một chút.”
Thì ra An Ninh muốn cho An Bình hầu gia hao tài nha!
“Tất nhiên, biểu ca không cần khách khí!”An Ninh nhìn Vân Cẩm một cái cuối
cùng, đi ra khỏi nhã gian. An Bình hầu gia muốn lấy lòng nàng, nếu nàng
không lợi dụng điểm ấy, làm cho An Bình hầu gia đau lòng, không khỏi
lãng phí thời cơ tốt này. An Bình hầu phủ, mặc dù giàu có, nhưng với
chi tiêu cũa nữ quyến trong nhà An Bình hầu gia đều rất tiết kiệm, lần
này bắt hắn bỏ ra nhiều tiền như vậy hắn không đau lòng mới lạ!
Suy nghĩ của An Ninh không sai chút nào, hôm qua lúc quản gia hầu phủ đem
một lọ nhỏ Nguyên Bảo Tương tới chỗ An Bình hầu gia báo cáo công việc,
An Bình hầu nghe quản gia báo lại giá, sắc mặt liền tái đi, tốn một ngàn lượng hoàng kim để mua một lọ nhỏ như vậy, bên trong cho dù là quỳnh
tương ngọc lộ, cũng không có giá trị tới ngàn lượng hoàng kim! Lập túc,
hắn hận không thể cầm cái lọ kia mà ném xuống đất, may mắn quản gia ngăn cản kịp, không ngừng nhắc nhở hắn, lọ này chính là ngàn lượng hoàng
kim, ném đi rồi chính là ném đi một ngàn lượng hoàng kim. Có như vậy
mới làm cho An Bình hầu gia tỉnh táo lại, khôi phuc lí trí của
mình. Nhưng sau khi bình tĩnh lí trí An Bình hầu lại càng thêm mệt mỏi,
sai quản gia đem Nguyên Bảo Tương cất đi, mắt không nhìn thấy tâm cũng
đỡ phiền. Nhưng vẫn tức giận đến nỗi cơm trưa cũng không ăn.
An
Ninh trở về phủ không vào từ cửa chính, mà theo lẽ thường hằng ngày vào
cửa sau, thật cẩn thận tránh để mọi người nhìn thấy, mới vào Thính Vũ
hiên liền nghe tiếng khóc từ trong phòng truyền ra, An Ninh khẽ nhíu
mày, khẽ mở cửa, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, thân thể hơi cứng đờ.
“Tiểu thư, người sao có thể bỏ lại Bích Châu mà đi, Bích Châu còn muốn hầu hạ tiểu thư… Ô… Tiểu thư…” Trong phòng, hai mắt Bích Châu đỏ bừng, gương
mặt ngập nước mắt, ngồi trươc giường của nàng, cầm vật nàng thường dùng
hằng ngày khóc thật thương tâm.
Trong lòng An Ninh nổi lên một
tia áy náy, hôm qua vì để cho người ở An Bình Hầu phủ tin là nàng đã
chết, nên không cho Phi Thiên đem tin tức nàng còn sống báo cho Bích
Châu, không ngờ rằng Bích Châu lại lo lắng cho nàng đến mức này, Bích
Châu xưa nay là một nha đầu luôn trung thành với nàng! “Bích Châu…” An
Ninh gọi thành tiếng, đi đến bên cạnh Bích châu.
Bích Châu vừa
nhấc mắt lên nhìn thấy tiểu thư giờ phút này đang ở bên cạnh mình hô hấp trở nên cứng lại, thanh âm lộ ra một tia run rẩy, “Tiểu
thư… Người…. Người là quỷ sao?”
Khóe miệng An Ninh co rút, nhân thấy trong mắt nàng mơ hồ có nét hoảng sợ, “Quỷ? Nếu ta là quỷ, ngươi có sợ không?”
Bích Châu nhíu nhíu mi, nét hoảng sợ chợt biến mất, không ngừng lắc đầu, lại bắt lấy cánh tay của An Ninh, “Không sợ, không sợ, Bích Châu không sợ
cho dù tiểu thư có là quỷ.”
Tiểu thư đối đãi tốt với nàng, mặc dù là quỷ vẫn sẽ không tổn thương nàng!
Trên mặt An Ninh lộ ra chút tươi cười, “Yên tâm, tiểu thư nhà ngươi không phải quỷ, ngươi xem nè…. Nóng, có phải không?”
Bích Châu ngơ ngác nhìn An Ninh, nghĩ đến tin tức ngày hôm qua nàng nghe
được, ánh mắt lóe lên, “Nhưng… Nhưng… Quản gia nói… Bọn họ đều nói…”
An Ninh hạ mi mắt, xem ra trong hầu phủ này ai ai cũng đều biết rằng nàng đã chết nha!
“Không có chuyện gì, ta rõ ràng đứng ở trước mặt ngươi, ngươi còn chưa tin
sao?” An Ninh liếc Bích Châu một cái, lại đột nhiên bị Bích Châu ôm
choàng lấy, An Ninh còn chưa lịp lấy lại phản ứng, liền nghe oa một
tiếng, Bích Châu lại lớn tiếng khóc.
“Tiểu thư… Nô tỳ biết tiểu
thư sẽ không chết mà… Thật tốt quá… Tốt quá rồi…” Bích Châu khó nén
tấm tình vui mừng, tiếng khóc hỗn loạn với tiếng cười, An Ninh mặc kệ
cho nàng ôm, khóc, nháo, cười.
Rốt cục, Bích Châu cũng buông An
Ninh ra, nước mắt lại không dừng lại được, nàng rất cao hứng, lại có một chút không khống chế được chính mình.
“Hừ, khó coi chết đi được, vốn đã không xinh đẹp, còn khóc thành cái dạng này, mặt đầy nước mắt,
không phải rất dọa người sao?” Từ một nơi bí mật gần đó Phi Thiên xuất
hiện ở cửa, thản nhiên nhìn gương mặt nhập tràn nước mắt của Bích Châu,
thật không biết người nàng làm bằng gì lại có thể chảy ra nhiều nước mắt như vậy.
Bích Châu nhìn thấy có người tới, nghe được ý tứ trong
lời nói kia, khuôn mặt lập tức rối rắm, vất vả lau hết nước mắt trên mặt một phen, nhanh chóng đứng dậy, trừng mắt với nam tử đang ôm kiếm đứng ở cửa, hai tay chống nạnh, bày ra vẻ mặt hung ác, “Lâu nay không thấy
bóng dáng, ngươi không ở nơi đó luôn đi trốn ra đây làm gì? Ngươi mới
không xinh đẹp… Ngươi mới dọa người… Ngươi… Ngươi, ngươi, ngươi,
ngươi mới không có mặt mũi gặp người!”
Phi Thiên nhíu mày, tỏ ra xem thường, “Vẫn còn hơn so với một người luôn thích khóc.”
Trong lòng Phi Thiên hừ lạnh, từ khi nghe được tin Nhị tiểu thư chết, nàng đã bắt đầu khóc, một lần ngất đi, tỉnh lại tiếp tục khóc, vẫn không dứt!
Thực sự là một nữ nhân không biết yêu quý chính bản thân mình!
“
Ngươi…” Bích Châu tức giận tới mức ngực phập phồng kịch liệt, dậm dậm
chân, xoay người lôi kéo An Ninh, “Tiểu thư, ngươi xem hắn đi, hắn luôn
khi dễ ta!”
An Ninh thấy nét uất hận trên mặt Bích Châu, rốt cục
cũng ngừng khóc! Khi dễ sao? An Ninh mang theo chút suy nghĩ nhìn về
phía Phi Thiên, vừa vặn bắt gặp tầm mắt của hắn, đang nhanh chóng muốn
dời đi, giống như sợ bị nàng phát hiện ra điều gì đó trong lòng bỗng
chốc hiểu rõ, ý cười trong mắt càng đậm, thì ra là thế!
“Luôn khi dễ ngươi sao?” An Ninh hơi thu mi lại, ánh mắt híp lại cố ý cường điệu
chữ “Luôn”, “Nguyên lai các ngươi sau lưng ta, quan hệ thật …”
"Ta và nàng quan hệ không tốt."
"Nô tỳ và hắn quan hệ không tốt."
Hai người trăm miệng một lời, lời vừa nói xong, Phi Phiên đột nhiên ý thức
được cái gì, thì đã chẳng kịp thay đổi, An Ninh nhíu mày, con ngươi dừng lại ở trên người Bích Châu dao động qua lại, “Ta …. Có nói cái gì
sao?”
Cái này gọi là không đánh mà khai, cái này gọi là giấu đầu hở đuôi!
Trên mặt Phi Thiên hiện lên một chút không được tự nhiên, thân hình chợt
lóe, lại trốn đi một nơi bí mật nào ở gần đó, thầm nghĩ trong lòng, có
một chủ tử như vậy thực sự là đòi mạng mà!
Trong phòng chỉ còn
lại hai người An Ninh và Bích Châu, Bích châu không giống như Phi Thiên
có phản ứng mau lẹ, qua hồi lâu mới bừng tỉnh lại, nguyên lai ý của tiểu thư là…. Khuôn mặt đỏ lên, giống như tôm được nấu chín.
“Nô Tỳ… Nô tỳ… Quan hệ với hắn thật sự không tốt!” Bích Châu ánh mắt lóe ra, lời nói không có chút thuyết phục.
An Ninh nở nụ cười, nhìn thoáng qua ngoài của, tròng mắt giảo hoạt nheo
lại, “Tốt lắm, Bích Châu tuổi ngươi cũng không còn nhỏ. Hơn nữa tuổi
của thị vệ bên cạnh Thần vương Thương Địch không lệch với ngươi bao
nhiêu, võ nghệ hắn cao cường, tính tình lại trầm ổn, nhất định là một
trượng phu tốt, ngày khác ta sẽ trao đổi với Thần vương, gả ngươi cho
thị vệ đó…”
Dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng một vật nặng bị rơi xuống đất, tiếng rên thống khổ cũng theo đó mà đến, An Ninh nhíu mày!
Phi Thiên là cao thủ sao lại có ngày ngã bổ nhào như thế!
“Tiểu … Tiểu thư…” Bích Châu sắc mặt trắng bệch.
“Sao vậy? Ngươi không phải là không muốn chứ?” An Ninh khẽ nhíu mày, “Thị vệ này rất tuấn tú lịch sự nha.”
“Bích… Bích Châu…” Bích Châu chân tay luống cống, suy nghĩ đến điều gì, “Bích Châu
còn muốn hậu hạ tiểu thư, không nghĩ sớm như vậy đã lập gia đình.”
“Ừ…” An Ninh hình như có chút khó xử, nhưng một lát lại thông suốt, “Không
lấy chồng ngay cũng được, trước định hôn ước đã, qua vài năm sẽ gã đi,
bằng không đến lúc thị vệ đó cưới người khác, sẽ bị tổn thất rất lớn.”
"Nhưng…
"Tốt lắm tốt lắm, chuyện này cứ quyết định như vậy." Gương mặt An Ninh hơi
giãn ra, ý cười trong mắt càng đậm, nàng thật ra muốn nhìn, Phi Phiên
còn có thể chịu đựng tới khi nào!
Chính vào lúc này, bên ngoài
truyền tới một trận tiếng động lớn, An Ninh và Bích Câu vừa nghe thấy,
liền biết người đến là ai, Cố đại nương đem theo một đám nha hoàn đi vào Thính Vũ hiên, cao ngạo phân phó, “Mau, đem nơi này dọn dẹp cho sạch
sẽ, biểu tiểu thư hôm nay sẽ đến, vào đây ở do vậy trăm ngàn lần không
thể qua loa đại khái.”
“Nhưng… Cố đại nương… Chúng nô tỳ… Nhị tiểu thư ngài ấy vừa mới chết…”
“Vừa mới chết thì thế nào? Các ngươi sợ quỷ à? Chính vì nàng đã chết nên đai phu nhân mới để biểu tiểu thư ở tại Thính Vũ hiên.” Cố đại nương hừ
lạnh một tiếng, giọng nói bên trong mang theo vài phần đắc ý.
“Cố đại nương… Ngài… Ngài không sợ sao?”
“Sợ cái gì mà sợ? Nàng nếu biến thành quỷ, đến ăn thịt ta được sao? Còn
không mau làm đi, nhanh chóng thu dọn, cái nào nên hủy thì hủy nên đổi
thì nhanh đổi, biểu tiểu thư chắc chắn không thích những vậy trang trí
mộc mạc như vậy.”
Bân trong phòng, An Ninh và Bích Châu nghe được động tĩnh bên ngoài, vẻ mặt tức giận, Bích Châu nhịn không được muốn đi ra, lại bị An Ninh giữ lại.
“Tiểu thư… Các nàng…” Bích Châu tức
giận tới mức khó thở, tiểu thư không chết, các nàng thế nhưng muốn hủy
những thứ tiểu thư dùng, hơn nữa còn muốn đem Thính Vũ hiên này cho biểu tiểu thư nào đó ở? Nàng thật sự nuốt không trôi cục tức này!
Trong mắt An Ninh xẹt qua một chút biến hóa kì lạ, khóe miệng hiện lên một
chút cười lạnh,”Để cho tiểu thư nhà ngươi đích thân thu thập các nàng!”
Nàng chưa đi tìm đại phu nhân, đại phu nhân liền phái người tìm đến cửa. Hừ, không sợ “Quỷ” là nàng đây sao? Giờ phút này, nàng muốn nhanh chóng
xuất hiện trước mặt bọn họ, nàng muốn nhìn bọn họ có lá gan to cỡ nào!