"Bảo Nhi..." Thanh
sam đại sư huynh tựa hồ dục hỏa khó nhịn, dựa vào bản năng tìm tới Lưu
Bảo Nhi. Lúc này, hắn chỉ nghĩ đến tìm ai đó để phát tiết dục hỏa trong
cơ thể mình, mà từ miệng Lưu Bảo Nhi lại liên tục phát ra những tiếng
rên rỉ mê hoặc, càng như đổ thêm dầu vào lửa.
Thanh sam đại sư
huynh tới gần Lưu Bảo Nhi, hai mắt đỏ bừng nhìn bộ dạng mị hoặc của Lưu
Bảo Nhi, lập tức vươn tay ra ôm chầm lấy nàng ta.
An Ninh đã nghe nói tới lợi hại của mị dược, nhìn lại hai người bị dục niệm khống chế
này, trong lòng giật mình. Nàng biết trong “độc điển” có ghi, sức mạnh
của dục niệm trong độc dược không hề nhỏ. Trong đầu An Ninh thoáng sinh
ra một ý niệm tà ác, nhưng ý niệm đó còn chưa kịp hiện ra rõ ràng thì
thân thể đã bị một đôi tay dài ôm lấy, nàng được đưa ra khỏi gian miếu
đó ngay tức khắc.
"Nàng lấy độc dược ở đâu ra?" Thương Địch cau mày, có chút không vui.
An Ninh giật mình, ngẩng đầu chống lại đôi mắt tối sầm của hắn, "Chỉ là
dùng để phòng thân mà thôi, một nữ tử như ta, cũng cần phải có biện pháp tự bảo vệ mình."
Thương Địch cắn cắn môi, nhìn khuôn mặt tươi cười
của An Ninh, trong lòng thở dài một tiếng, giọng điệu cũng thoáng trở
nên ôn nhu, "Phải luôn đem giải dược theo cùng, không được mang độc dược vừa dùng kia ở trên người nữa."
Hắn mơ hồ biết được đó chính là
độc dược có trong “độc điển”, quả thật là hết sức lợi hại, sự tàn nhẫn
của nó không phải những loại độc dược bình thường có thể bằng được.
Chẳng may ngân châm kia không cẩn thận cắt qua da thị của An Ninh,
thì…... Nghĩ đến hai người đang phải trải qua thống khổ trong ngôi miếu đổ nát kia, nghe được phía sau truyền đến âm thanh ái muội càng lúc
càng lớn, làn da màu đồng ở cổ của Thương Địch cũng thoáng ửng đỏ. Muốn nhanh chóng che giấu sự xấu hổ của mình, Thương Địch nhanh chóng đỡ lấy lưng An Ninh, đưa nàng ngồi lên tuấn mã, hắn cũng nhảy lên ngồi ngay
đằng sau.
"Bọn họ..." Chỉ trong chớp mắt, An Ninh đã bị Thương
Địch giam cầm vào trong vòm ngực rộng lớn, nghĩ đến Lưu Bảo Nhi cùng đại sư huynh của nàng ta đang trúng kịch độc ở trong gian miếu đổ nát kia,
nàng không khỏi nhíu mày.
Vừa mới thốt ra được hai chữ, Thương
Địch đã đánh gãy lời của nàng, trầm giọng mở miệng, "Nàng muốn quay trở
lại đó xem xuân cung được diễn trực tiếp hay sao?"
Dù nàng có muốn, hắn cũng không cho phép!
Nha đầu này, có thể là muốn tìm hiểu uy lực của độc dược ở giai đoạn thứ
năm đây. Nhưng cho dù là như vậy, nàng cũng chỉ là một nữ tử, hắn không
thể để cho thân thể của nam nhân khác làm bẩn hai mắt của nàng.
Nghe hắn hỏi, khuôn mặt An Ninh ngay lập tức đỏ bừng, nóng tới nỗi có thể
nấu chín trứng tôm được rồi. Cảm nhận được hơi thở ấm áp của Thương
Địch ở phía sau, nàng có cảm giác đứng ngồi không yên.
Bên trong gian miếu đổ nát, Lưu Bảo Nhi lớn tiếng quát to, bộ dáng dâm
loạn, sao còn là nữ nhân đối với hai vị sư huynh của mình chán ghét đến
cực điểm nữa chứ?! Thậm chí so với hoa nương trong thanh lâu còn phóng
đãng hơn ba phần.
Lưu Bảo Nhi tự làm bậy, cùng với hai vị sư
huynh của nàng đã làm ra không ít những việc không có tính người. Thanh sam đại sư huynh kia có ý với Lưu Bảo Nhi, vừa rồi bị nàng đá cho một
cước vào hạ thân, cái này xem như Lưu Bảo Nhi bù đắp lại cho hắn ta đi!
Chính là, An Ninh nghĩ đến dục niệm của giai đoạn thứ sáu, con ngươi không
khỏi co rút. Sau khi độc dược hóa thành mị dược ở giai đoạn thứ năm,
nếu như thực sự cùng nam tử giao hoan, thì nam tử kia không những không
thể hóa giải mị dược mà còn thúc đẩy giai đoạn thứ sáu diễn ra nhanh
hơn.
An Ninh còn đang suy nghĩ, đã nghe được Thương Địch ở phía sau khẽ quát một tiếng, "Đi!"
Hai người cưỡi trên tuấn mã phóng thật nhanh rời khỏi ngôi miếu kia, cho
đến lúc đã chạy thật xa, không còn nghe thấy âm thanh hoan hảo của hai
người ở trong miếu nữa, Thương Địch mới thả tuấn mã chạy chậm hơn một
chút. Hai tay hắn vòng ra đằng trước ôm chặt lấy An Ninh, cưỡi ngựa
từng bước chậm rãi trên cánh đồng vắng.
Cả hai đều không nói gì, yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của nhau.
Thương Địch cảm nhận được nhiệt độ của nàng ở trong lòng, gió mát thổi
tới, chóp mũi hắn tràn ngập hương thơm thanh nhã quen thuộc của An
Ninh. Khoảng cách của hai người gần trong gang tấc, hơi thở của Thương
Địch phả nhẹ vào vành tai của nàng, khiến tim nàng kịch liệt đập nhanh
hơn một chút.
"Nàng có nguyện ý theo ta tới một nơi..." Thương
Địch từ từ mở miệng, toàn thân căng thẳng, dường như đã hạ quyết tâm rất lớn mới mở miệng hỏi vấn đề vẫn canh cánh ở trong lòng.
Tới một
nơi? An Ninh giật mình, tới đâu? Bắc Yến quốc sao? Thương Địch vốn là
hoàng tử của Bắc Yến, đó mới là quê hương thật sự của hắn. Nhớ lại kiếp trước, Thần vương Thương Địch nhiều lần cự tuyệt thừa kế ngôi vị Hoàng
đế Đông Tần quốc mà Sùng Chính đế muốn giao cho hắn. Hai năm sau, Thần
vương Thương Địch trở về Bắc Yến, sau đó, nàng từng loáng thoáng nghe
thấy tin tức từ Bắc Yến truyền đến, mỗi một tin tức cũng đủ khiến cho tứ quốc lâm vào khiếp sợ.
Nghĩ đến những tin tức về Thương Địch từ
Bắc Yến kia, An Ninh không khỏi có chút nhíu mày. Nàng biết, nam nhân
này có rất nhiều bí mật cùng trọng trách phải gánh vác mà nàng không
tưởng tượng nổi, về Chiêu Dương trưởng công chúa, về hoàng thất của Bắc
Yến...
Trong đầu nàng hiện ra hình ảnh dưới tàng cây trong sân
viện của Thính Vũ Hiên ngày ấy, Nam Cung Thiên Duệ, Thần vương Thương
Địch cùng nàng chơi trò tửu lệnh. Ngày đó, hắn nói, hắn là hoàng tử của Bắc Yến, nhưng không sống ở đó là bởi vì có thù hận. Như vậy, hai năm
sau, hắn trở về Bắc Yến, chắc hẳn là để báo thù!
Giờ phút này,
nàng lại cảm thấy hai người bọn họ thật giống nhau, cả hai đều có một
quyết tâm báo thù. Trong lòng có một xúc cảm khó hiểu dâng lên, An Ninh cao giọng mở miệng, "Được!"
Chính nàng cũng không hiểu xuất phát từ suy nghĩ gì mà có thể đồng ý với hắn, nhưng An Ninh biết rõ, lúc
này, nàng không muốn cự tuyệt hắn, một nam nhân mà nàng cảm thấy thật sự thân thiết!
Thương Địch đang chờ đợi câu trả lời của An Ninh,
trong lòng căng thẳng. Hắn chưa bao giờ có cảm giác khẩn trương mong
chờ cùng sợ hãi khi chờ một đáp án như vậy. Rốt cục, sau khi nghe được
thanh âm mềm mại của nàng nói ra chữ "Được", thì máu trong người Thương
Địch vốn đang ngừng lại trong nháy mắt đã lưu thông.
Nhìn nữ tử
trong lòng, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một chút tươi cười sáng lạn, cùng vô số xúc cảm đan xen, có thỏa mãn, kích động, may mắn, an tâm...
Nếu An Ninh có quay đầu lại thì chắc chắn sẽ phải giật mình. Thần vương
Thương Địch từ xưa tới nay chưa từng biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài, giờ
phút này lại toát ra nhiều cảm xúc mà ngày thường không hề có như vậy!
Đã có được câu trả lời của An Ninh, Thương Địch nắm dây cương thật chặt,
nghĩ đến việc mà hắn muốn làm, kiên định trong mắt càng thêm
nồng đậm. Vì Ninh Nhi, hắn càng phải chuẩn bị thật tốt. Đối thủ của
hắn là cả hoàng thất Bắc Yến cường đại, thậm chí còn gồm cả ba đại gia
tộc của Bắc Yến quốc, thế lực của bọn họ cũng không thể khinh
thường. Mấy năm nay, hắn ẩn mình, âm thầm chuẩn bị lực lượng để chống
lại bọn họ. Hắn biết, ngày hắn đối đầu với bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ
đến. Vốn dĩ, hắn đã để an toàn của bản thân ra sau đầu, Bát Tuấn là tử
sĩ của hắn, Kinh Chập cùng Cực Lạc điện cũng như nhau, bọn họ đều có thể đánh cược với cái chết để cùng hắn ra vào sinh tử.
Nhưng hiện
tại, có An Ninh bên cạnh, hắn sẽ không dễ dàng mạo hiểm nữa, càng không
thể để mất tính mạng này. Vì Ninh Nhi, hắn càng phải chuẩn bị kỹ lưỡng
hơn nữa, tạo cho mình càng nhiều lợi thế, bảo đảm an toàn cho nàng sau
này.
Trong lòng hạ quyết định, đôi mắt thâm thúy của Thương Địch xẹt qua một tia quang mang sắc bén, thần thái sáng láng.
"Tiểu thư... Tiểu thư..." Một thanh âm truyền đến, phá vỡ không khí trầm mặc giữa hai người lúc đó. An Ninh theo tiếng gọi nhìn qua thì thấy một
con tuấn mã ở phía trước, Bích Châu ngồi cùng với Đồng Tước đang vội
vàng chạy về hướng nàng.
Bích Châu vội vã xuống ngựa, chạy tới
chỗ An Ninh, mà lúc này, An Ninh cũng được Thương Địch ôm xuống
ngựa. Chủ tớ hai người gặp lại, vẻ mặt Bích Châu lo lắng lôi kéo tay An Ninh, "Tiểu thư... Bọn họ có làm tiểu thư bị thương hay không... Đều
là Bích Châu không tốt, Bích Châu không đuổi kịp xe ngựa kia... Bích
Châu..."
Lời còn chưa nói hết, Bích Châu quá lo lắng mà khóc
lớn. Nàng là nô tỳ của tiểu thư, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu thư bị người ta bắt đi. Nàng thật quá vô dụng, nếu tiểu thư có chuyện
gì không hay xảy ra, thì nàng có chết cũng không đủ tạ tội.
An Ninh
nhìn Bích Châu cả người chật vật, đầu gối lại dính một ít máu tươi, da
bàn tay xước xát hết cả, trong lòng dâng lên một tia cảm động. Nha đầu
này, quả nhiên là một lòng trung thành đối với nàng, "Ta không sao, cũng không có bị thương gì cả. Ngươi không sai, về sau nếu việc này lại xảy ra, ngươi nhất định không được không để ý đến thân thể của mình như vậy nữa."
Nàng tin tưởng, nha đầu Bích Châu kia có thể vì nàng mà
ngay cả tính mạng cũng không để ý. Trên đời này, những người thực sự
quan tâm đến nàng quá ít. Đã trải qua một kiếp, nàng càng hiểu rõ, muốn có được tấm chân tình giữa người với người thật quá khó khăn, nàng
không muốn nhìn những người quan tâm đến nàng bị thương tổn!
Nghe An Ninh nói như vậy, nhưng Bích Châu vẫn rất cẩn thận kiểm tra thân thể của nàng, tự mình xác định tiểu thư thật sự không có việc gì, căng
thẳng trong lòng mới yên tâm hạ xuống, cũng không khóc nữa mà hỏi nàng,
"Là người nào dám bắt tiểu thư đi?"
Câu hỏi này đúng lúc nhắc nhở An Ninh, nghĩ đến hai người trong gian miếu đổ nát kia, An Ninh thản
nhiên cúi mặt xuống, đáy mắt có một chút tia sáng chợt lóe rồi biến mất, có lẽ lúc này, hai người đáng chết kia đã làm xong những việc cần làm
rồi!
"Đồng Tước, ngươi đi tới ngôi miếu đổ nát phía sau, đốt nó đi!
Không được để lại một chút dấu vết nào." Thương Địch trầm giọng phân
phó, giọng nói toát ra lạnh lẽo. Hai người kia tuyệt đối không thể giữ
lại, nếu bọn họ không chết, sẽ là một tai họa ngầm sau này. Hắn không
thể để cho bọn họ lại có cơ hội uy hiếp Ninh Nhi.
"Không, ta muốn tự mình đi!" An Ninh hiểu ý tứ của Thương Địch, hắn phân phó Đồng Tước
đi làm việc này, là không muốn để nàng quay lại ngôi miếu đó. Nhưng
nghĩ đến độc dược nàng hạ trên người Lưu Bảo Nhi, nàng còn chưa biết
giai đoạn thứ sáu sẽ diễn ra như thế nào mà.
An Ninh muốn đích
thân đi xác nhận, xem dục niệm của giai đoạn thứ sáu có giống như trong
“độc điển” ghi lại hay không? Huống chi, nàng còn muốn tận mắt nhìn thấy kết cục cuối cùng của Lưu Bảo Nhi!
Thương Địch nhíu mày, đúng
là hắn có tư tâm, không muốn để Ninh Nhi nhìn thấy loại tình huống như
vậy. Nhưng hiện giờ nhìn vào đôi mắt của nàng, hắn lại không đành lòng
cự tuyệt yêu cầu kia. Trong lòng thở dài, Thần vương Thương Địch hắn
chưa bao giờ phải bận tâm đến cảm thụ của người khác, ngay cả Hoàng đế
cữu cữu có ra yêu cầu gì đối với hắn, hắn cũng chỉ làm theo suy nghĩ của mình. Chỉ có duy nhất tại những thời điểm đối mặt với nữ tử này, hắn
mới thực không đành lòng nhìn thấy biểu hiện thất vọng có trên gương mặt của nàng.
Thương Địch cúi mặt xuống, khóe miệng tràn ra một tia cười khổ, không nói gì, nhưng lại một lần nữa ôm An Ninh nhảy lên ngựa, giục ngựa chạy nhanh về hướng ngôi miếu đổ kia, dùng hành động để nói
cho An Ninh biết quyết định của mình.
Bên ngoài ngôi miếu có một
chiếc xe ngựa đang dừng ở đó, lúc Thương Địch đuổi tới nơi này, đã giết
chết hai con ngựa kéo xe. Hiện giờ, bên trong miếu im ắng, không một
tiếng động.
An Ninh xuống ngựa, đang muốn đi vào lại bị Thương
Địch ngăn lại. Nàng giật mình, nghi hoặc nhìn hắn, nghe thấy Thương
Địch quay lại phân phó Đồng Tước, "Đi vào xử lý một chút."
"Vâng, chủ tử." Đồng Tước không rõ tình huống bên trong, nhận được mệnh lệnh lập tức đi vào ngôi miếu đổ nát.
An Ninh lúc này mới hiểu được, thì ra Thương Địch... Không ngờ đại nam
nhân này lại cẩn thận như vậy. Cảnh tượng bên trong ngôi miếu này nhất
định là vô cùng ướt át, chỉ cần dựa vào thanh âm rên rỉ phóng đãng lúc
nàng rời đi thì cũng có thể dự đoán được tình hình “chiến đấu” bên trong kịch liệt tới mức nào.
Đợi đến khi Đồng Tước trở ra, làn da màu đồng trên mặt và cổ cũng hiện lên màu đỏ hết sức khả nghi, vẻ mặt còn
có phần cố nén đi khiếp sợ, "Chủ tử, đã có thể đi vào."
Lúc này, Thương Địch mới để cho An Ninh cùng Bích Châu tiến vào bên trong.
Trong gian miếu đổ nát, quần áo của nam nhân cùng nữ nhân vứt tán loạn khắp
nơi, khi An Ninh nhìn thấy hai người đang nằm trên mặt đất kia, thân thể không khỏi ngẩn ra, cho dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng cũng vẫn khiến
nàng bị giật mình không nhỏ.
"A..." Bích Châu sợ hãi kêu ra tiếng,
trốn ở phía sau Đồng Tước, trong đầu hiện ra hình ảnh kinh hãi vừa nhìn
thấy, đó... đó là người sao?
Lúc này thân thể của Lưu Bảo Nhi
được che bởi một lớp rơm rạ, hai mắt trợn ngược, khuôn mặt tươi trẻ xinh đẹp lúc trước đã có đầy nếp nhăn. Làn da vốn căng đầy nở nang hiện giờ
lại nhăn nhúm, già nua. Không cần nhìn thấy cũng có thể tưởng tượng
được thân thể ở dưới lớp rơm rạ kia ghê người tới mức nào. Ngay cả một
đầu tóc đen óng ả cũng đang dần chuyển sang màu trắng.
"Cứu
ta... Cứu ta..." Lưu Bảo Nhi rên rỉ, lúc này, nàng vẫn còn chưa chết,
nhưng hơi thở cực kỳ suy yếu. Hiện giờ đang phải chịu đựng thống khổ
nhưng không có cách nào để biểu lộ thống khổ đó, chỉ có nhìn vào ánh mắt mới biết nàng có bao nhiêu đau đớn.
Ánh mắt An Ninh căng thẳng,
nghĩ đến những điều trong “độc điển” ghi lại, ở giai đoạn thứ sáu thì
toàn bộ tra tấn của bốn giai đoạn đầu đều tập hợp lại hành hạ người
trúng độc. Không những thế, người trúng độc lại vì hoàn hảo ở giai đoạn thứ năm, rất nhanh sẽ trở nên già nua. Đến một khắc cuối cùng trước
trước khi chết, những thống khổ cùng biến hóa của thân thể đều cảm thụ
được rất rõ ràng.
Việc này đối với Lưu Bảo Nhi luôn tự cho mình là cao cao tại thượng mà nói, không thể nghi ngờ là tra tấn kinh khủng nhất.
"Ta... muốn... giết... giết ngươi..." Lưu Bảo Nhi nhìn thấy An Ninh, ánh mắt ngoài sự thống khổ còn có thêm ngoan độc nồng đậm.
An Ninh thở dài một tiếng, đã biến
thành cái bộ dạng này, Lưu Bảo Nhi sẽ làm thế nào để giết nàng đây? Ngay cả năng lực tự bảo vệ mình nàng ta còn không có, giờ phút này còn tâm
tâm niệm niệm muốn giết nàng, vẫn còn chưa dứt bỏ được ý nghĩ ác độc
trong lòng. Một người như vậy, cho dù có biến thành bộ dạng khốn khổ
này, cũng không thể khiến người khác đồng tình cùng thương hại được.
"Đốt đi!" An Ninh thản nhiên mở miệng, nàng đã thấy được hiệu quả của "dục
niệm thực cốt", không cần thiết phải lưu lại Lưu Bảo Nhi nữa.
An
Ninh thản nhiên liếc mắt nhìn nàng ta một cái, sau đó lập tức xoay người hướng ra ngoài cửa. Ở phía sau Thương Địch dùng ánh mắt ra hiệu cho
Đồng Tước, Đồng Tước ngay tức khắc hiểu được ý tứ của Thần vương, gật
đầu lĩnh mệnh.
Bọn họ vừa rời khỏi, ngôi miếu đổ nát phía sau bị
một trận đại hỏa thiêu rụi, ngay cả chiếc xe ngựa bên ngoài cũng không
tránh khỏi bị lửa lớn cắn nuốt. Bầu trời cũng nhiễm một màu đỏ chết
chóc. An Ninh quay đầu lại, nhìn thấy lửa lớn hừng hực, trong đầu hiện
ra cảnh tượng hỏa hoạn thê lương trong trí nhớ, ánh mắt nàng căng thẳng, bàn tay dưới cổ tay áo vô thức nắm chặt thành quyền.
Hận ý trong lòng lại như bị kích thích bộc phát, Thương Địch nhạy cảm phát hiện
thân thể An Ninh đang run rẩy, nhìn thấy ánh lửa lấp lóe trong mắt nàng, hắn bỗng ngẩn ra. Nghĩ đến những chuyện hắn điều tra được, con ngươi
xẹt qua một chút thâm trầm.
"Nàng không phải chỉ có một mình đâu."
Thương Địch ở bên tai của nàng nhẹ giọng nói. Không ai có thể rõ hơn
hắn việc trong lòng mang theo thù hận thống khổ như thế nào. Hắn muốn
cho An Ninh biết, Thương Địch hắn sẽ vĩnh viễn đứng bên cạnh nàng. Chỉ
cần nàng muốn, hắn chắc chắn không một chút do dự sẽ vì nàng trả giá hết thảy.
Nghe giọng nói thì thầm bên tai, tâm trạng An Ninh chậm rãi
bình ổn trở lại. Đúng vậy! Nàng không chỉ có một mình, nàng không đơn
độc!
An Bình hầu phủ đại phu nhân đi Viêm Châu giúp An Như Yên
mời danh y "Diệu Thủ công tử". Tất cả chuyện lớn nhỏ của Hầu phủ, tạm
thời giao cho An Bình hầu gia ngũ phu nhân Tần Song Ngọc làm chủ. Đã
mấy ngày liên tục, biểu tiểu thư Lưu Bảo Nhi vẫn không xuất hiện. Đối
với biểu tiểu thư ngang ngược này, nàng không xuất hiện bọn hạ nhân của
Hầu phủ càng thêm mừng rỡ, cũng không có ai nhắc tới. Chỉ có duy nhất
An Như Yên ở Khởi Thủy uyển có hỏi vài lần, nhưng cũng không biết tin
tức gì cả. Nghĩ đến tính tình của biểu muội này, e là lại chạy đến chỗ
nào đó để bắt nạt người khác rồi, sau đó cũng không hỏi thêm nữa.
Mà bên ngoài An Bình hầu phủ, bốn quốc gia đang chuẩn bị cuộc tụ hội mười
năm một lần. Cuộc tụ hội này kéo dài liên tục suốt một tháng, trong thời gian đó, bốn quốc gia liên tục luận bàn, trao đổi, nghị sự với nhau để
đạt được tiếng nói chung về mọi phương diện. Các hoạt động lớn bé diễn
ra nhiều không đếm xuể.
Mấy ngày nay, An Ninh theo chỉ dụ của
Hoàng hậu nương nương, đi một chuyến vào hoàng cung. Khi gặp lại Hoàng
hậu nương nương, An Ninh có cảm giác bà đối xử thân thiết hơn với
nàng. Từ sau ngày Nam Cung Thiên Duệ tỉnh lại, lập tức được đưa về phủ
tướng quân dưỡng thương. An Ninh qua lời nói của Hoàng hậu nương nương
biết được vết thương của Nam Cung Thiên Duệ đã không còn điều gì đáng lo ngại, trong lòng cũng yên tâm không ít.
Lúc này, nàng tiến vào
tẩm cung của Hoàng hậu, lúc vượt qua các vị tần phi thỉnh an Hoàng hậu
nương nương thì có để ý thấy tất cả các phi tần đều có mặt ở đây, chỉ có Uyển quý phi là không thấy. Nghe nói, bởi vì chuyện xảy ra tại khu vực săn bắn mà Hoàng thượng không còn đi tới tẩm cung của Uyển quý phi nữa.
Trong lúc bốn quốc gia tụ hội, bên người Hoàng thượng cũng chỉ có Hoàng hậu
nương nương cùng đi theo. An Ninh biết, Hoàng hậu nương nương vì chuyện
này mà vô cùng cao hứng. Không biết tình trạng của Uyển quý phi kia ở
trong tẩm cung là như thế nào?
Trong Thính Vũ hiên.
An Ninh ngồi ở trong sân, vẽ lại cảnh sắc trong viện, đã lâu chưa từng cầm bút vẽ tranh, nên thực có chút không quen.
"A, nhị tiểu thư thật là hăng hái, xem ra ông trời cũng thực quan tâm đến
nhị tiểu thư. Sắc trời hôm nay mà vẽ tranh thì quả thật là quá hoàn
mỹ." Ngũ phu nhân Tần Song Ngọc bước vào Thính Vũ hiên, vừa nhìn thấy
An Ninh, liền thân thiện đi tới. Lúc đến bên cạnh An Ninh, nhìn vào bức tranh của nàng, trong lòng không khỏi cả kinh, ánh mắt cũng có một tia
kinh diễm chợt lóe rồi biến mất, "Nhị tiểu thư quả thật không hổ danh là 'Đệ nhất tài nữ', chỉ là tùy tiện vẽ một cảnh sắc, nhưng dưới ngòi bút
của nhị tiểu thư, cũng có thể trở thành cảnh tượng chốn thần tiên tuyệt
vời đến thế này."
Ngũ phu nhân không hề nói khoa trương, cảnh sắc
trong tranh dưới ngòi bút của An Ninh hết sức sống động. Bà không ngờ,
An Ninh dù sao cũng chỉ mới mười lăm tuổi mà thôi, nhưng tay nghề này sợ là ngay cả này đại sư Đan Thanh cũng không bì kịp.
An Ninh nhìn
người vừa tới, trong lòng có chút giật mình, Tần Song Ngọc lại đến Thính Vũ hiên của nàng sao? Lúc trước rất hiếm khi có chuyện này!
An
Ninh giật mình nhưng không hề biểu hiện ở trên mặt, buông bút vẽ xuống,
khóe miệng nàng giơ lên một chút tươi cười, "Ninh Nhi bái kiến Tần di
nương. Tần di nương đang nói gì vậy, cái gì là 'Đệ nhất tài nữ'? Ninh
Nhi không đảm đương nổi đâu."
"Sao lại có thể nói là không đảm
đương nổi? Cả kinh thành này, thậm chí là toàn bộ Đông Tần quốc, ai nói
con không xứng đáng với danh hào đó chứ?" Tần Song Ngọc ha ha cười nói,
hiện tại ngay cả đám ăn mày ở đầu đường cũng biết, vốn dĩ danh hào "Đệ
nhất tài nữ" của An Bình hầu phủ đại tiểu thư là lợi dụng tài hoa của An Bình hầu phủ nhị tiểu thư mà có. Bây giờ, chân tướng rõ ràng, không
phải con hoàn toàn xứng đáng là "Đệ nhất tài nữ" sao?
An Ninh
đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Tần Song Ngọc, nhưng nàng vẫn khẽ nhíu mày, "Tần di nương không nên nói lung tung, những lời này nếu bị đại tỷ tỷ
nghe được, thì không chỉ giận chó đánh mèo Ninh Nhi, mà còn giận cả Tần
di nương nữa đó!"
Tần Song Ngọc sắc mặt cương cứng, như vừa bị
đánh cho một phát thật mạnh, phục hồi tinh thần, kéo kéo khóe miệng,
"Phải, phải, phải, là Tần di nương không biết nặng nhẹ. Nhị tiểu thư cứ xem như cái gì cũng không nghe thấy, coi như di nương cái gì cũng chưa
nói ra nhé."
Bà vốn là muốn lấy lòng An Ninh, nhưng lại không ngờ chẳng những kỹ thuật vẽ tranh của An Ninh vô cùng xuất sắc mà lời nói
ra cũng hết sức sắc bén, so với dao găm sắc nhọn cũng không kém chút
nào.
"Bích Châu, dâng trà." An Ninh mời Tần Ngọc Song đi đến bàn
đá trong sân ngồi xuống, sau đó nhìn về phía Tần Ngọc Song, thử hỏi,
"Hôm nay, Tần di nương tìm Ninh Nhi, có việc gì sao?"
"Cũng không có gì, ta cảm thấy nhàm chán, đến tìm nhị tiểu thư nói chuyện phiếm một chút để giết thời gian thôi." Tần Ngọc Song bưng ly trà, nhợt nhạt nhấp một ngụm, nhưng ánh sáng lóe ra trong ánh mắt, đã tố cáo lời nói dối
của bà.
An Ninh xem ở trong mắt, đại phu nhân không có ở trong
phủ, ngũ phu nhân Tần Ngọc Song làm chủ chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà, việc nhiều không kể xiết, lại còn có nhã hứng tới nói chuyện phiếm giết thời gian sao?
Tần Song Ngọc tìm nàng, tất nhiên là có việc!
Nhớ tới Tần Song Ngọc ở kiếp trước, An Ninh cúi mặt xuống, cười nhưng không nói gì. Thật ra, nàng muốn nhìn xem rốt cuộc Tần Song Ngọc đến tìm
nàng là có chuyện gì!
"Ninh Nhi a, Tần di nương cũng coi như đã nhìn
con lớn lên. Có chuyện này, Tần di nương có lời xin lỗi con." Tần Song
Ngọc thật cẩn thận quan sát sắc mặt của An Ninh. Từ lúc bà bước vào
Thính Vũ hiên đến bây giờ, trên mặt An Ninh vẫn luôn thản nhiên tươi
cười, làm cho người ta không nhìn ra được một chút tâm tư của nàng. Nha đầu này, quả nhiên là sâu xa đến cực điểm, nghĩ đến tính toán của mình, Tần di nương nhíu nhíu mày.
"Xin lỗi? Tần di nương tại sao phải
xin lỗi Ninh Nhi? Người đừng khiến Ninh Nhi cảm thấy khó xử!" An Ninh
nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng, rốt cuộc Tần Ngọc Song này đang có chủ ý gì? Xin lỗi sao? Người như Tần Song Ngọc lại có thể xin lỗi nàng ư? Ha! Quả thật là mới mẻ!
Tần Song Ngọc đặt ly trà xuống, vô cùng thân thiết lôi kéo tay An Ninh, thở dài một tiếng, trên mặt tràn đầy tự
trách, "Hai năm qua trong lòng di nương vẫn luôn áy náy, ngày ngày đêm
đêm đều nghĩ tới chuyện này. Cũng là do di nương có lời mà khó nói nên
bất đắc dĩ mới không thể nói cho con sớm hơn. Mỗi khi nhớ tới mẫu thân
của con, ta đều cảm thấy trong lòng vô cùng day dứt."
Trong lòng
An Ninh ngẩn ra, đáy mắt không dấu vết xẹt qua một chút quang mang, "Di
nương muốn nói gì thì đừng ngại, di nương cứ nói thẳng ra đi."
Mẫu thân? Áy náy? Day dứt? Những chữ này phát ra từ miệng của Tần Song
Ngọc, tuy rằng chưa thực sự rõ ràng, nhưng thông minh như An Ninh, cũng
đã có thể đoán ra điều mà ngũ phu nhân đang ám chỉ nhắc tới!
"Năm đó con lâm bệnh nặng mất trí nhớ, đại phu nhân lừa con, nói con là nữ
nhi do bà ấy sinh ra. Lại ra lệnh cưỡng chế tất cả mọi người trong phủ
không được để lộ ra sơ hở gì trước mặt con. Hơn nữa, năm đó Vân gia bị
diệt môn, Hoàng thượng từng hạ chỉ, bất luận là ai cũng không được bàn
luận về chuyện của Vân gia. Sau đó ở kinh thành, những điều liên quan
đến Vân gia đều là điều cấm kỵ. Cho nên, mỗi ngày di nương nghe thấy
con gọi đại phu nhân là 'Nương', cũng không dám nói cho con biết, mẫu
thân thực sự của con không phải là đại phu nhân. Nay con đã trưởng
thành, cũng hiểu biết như vậy, thật sự là may mắn."
Tần Song
Ngọc chậm rãi mở miệng, giọng nói ôn hòa cực kỳ thân thiết. Bà thật ra
không biết đại phu nhân không phải mẹ ruột của An Ninh, nhưng buổi tối
hôm kia, lúc lão gia say rượu qua đêm trong phòng bà đã nói ra chuyện
này. Lúc đó ngũ phu nhân mới biết, lập tức trong lòng có suy nghĩ tính
toán.
Nghĩ đến mấy năm nay đại phu nhân đều đối với bà ức hiếp
cùng khinh thường, trong lòng Tần Ngọc Song không khỏi hừ lạnh. Có lẽ,
đây chính là lúc Tần Song Ngọc bà phản kích rồi.
An Ninh nhíu
mày, "A? Di nương là vì chuyện này mà phải áy náy sao? Vậy di nương ngàn vạn lần không cần để ở trong lòng, bây giờ di nương cũng đã nói cho An
Ninh biết được chân tướng của sự việc, di nương không cần phải day dứt
điều gì cả."
Tần Ngọc Song giật mình, hiển nhiên không dự đoán
được An Ninh lại bình tĩnh đối mặt với chuyện này như thế. Bà mong muốn ít nhất An Ninh cũng phải sinh ra oán hận với đại phu nhân một chút,
nhưng... Khẽ nhíu mày, trong khoảng thời gian ngắn, Tần Song Ngọc thật
sự nhìn không thấu vị nhị tiểu thư này.
Kéo kéo khóe miệng, Tần
Song Ngọc tiếp tục thử, "Đại phu nhân cũng thật là, dù nhị tiểu thư
không phải do bà sinh ra thì cũng không nên vì đại tiểu thư, lợi dụng
nhị tiểu thư mới phải! Để cho đại tiểu thư nhận cái danh hào 'Đệ nhất
tài nữ' lâu như vậy, hưởng thụ tất cả vinh quang vốn là của nhị tiểu
thư."
Lợi dụng? Trong lòng An Ninh trồi lên một tia châm chọc,
hiện tại Tần Song Ngọc ra sức châm ngòi, e là cũng đang có ý đồ lợi dụng nàng mà thôi! Hừ, không phải cũng cùng một loại với đại phu nhân sao?
"Tần di nương có vẻ như rất bất mãn với đại phu nhân và đại tiểu thư!" An
Ninh cúi mặt xuống, nhợt nhạt nhấp một ngụm trà, giống như lơ đãng nói.
An Ninh vừa dứt lời, sắc mặt Tần Song Ngọc cương cứng. Bà đúng là bất mãn
đối với đại phu nhân cùng đại tiểu thư, nhưng thật không ngờ An Ninh lại trực tiếp nói ra như vậy. Thấy mọi chuyện đã nói trắng ra như thế, Tần
Song Ngọc cũng không cũng không cần che dấu cái gì nữa, trên mặt lộ ra
một chút tươi cười, "Nhị tiểu thư, ở An Bình hầu phủ, ta và con đều là
những người không có tiếng nói. Cho nên, càng cần phải quan tâm lẫn
nhau mới đúng. Nhiều người hợp sức, có lẽ sẽ thêm một phần yên ổn. Con nói xem như vậy có đúng không, nhị tiểu thư?"
Ngũ phu nhân này,
muốn cùng nàng ngồi chung trên một chiếc thuyền sao? Nghĩ đến chuyện đã
xảy ra kiếp trước, Tần Song Ngọc này nhìn thì có vẻ mỏng manh yếu đuối,
nhưng thật ra cũng không phải là người lương thiện gì. Bất quá, hai
người lại có chung một kẻ thù, nếu Tần Song Ngọc muốn mượn sức của nàng
thì nàng cũng không ngại giúp đỡ bà. Còn chưa biết cuối cùng là ai lợi
dụng ai đâu!
Tuy trong lòng đã nghĩ như vậy nhưng An Ninh lại cố ý làm khó dễ, vẻ mặt khó xử cau mày, "Tần di nương nói không sai, trong
Hầu phủ, Ninh Nhi quả thật là thấp cổ bé họng, nhưng chỉ sợ Ninh Nhi
không có năng lực bảo hộ Tần di nương..."
"Sao Ninh Nhi lại khách khí như vậy? Con gọi ta là di nương, mặc dù không phải là mẹ đẻ, nhưng
cũng có thể tính là một nửa nữ nhi, không phải sao? Dù Ninh Nhi không
thể bảo hộ ta, nhưng ta chắc chắn sẽ bảo hộ Ninh Nhi." Trong lòng Tần
Ngọc Song vui vẻ, cắt ngang lời nàng. Hiện giờ An Ninh đang được lão
gia coi trọng, lại là nghĩa nữ của Hoàng hậu, còn thân cận được với Thần vương Thương Địch, chỗ dựa nhiều như vậy! Nếu mà phải chịu thiệt thì
Tần Ngọc Song bà cũng sẽ không xuất hiện tại Thính Vũ hiên ngày hôm nay.
"Nếu đã như vậy, sau này Ninh Nhi xin nhờ cậy Tần di nương quan tâm chiếu cố." An Ninh đứng dậy, hướng tới Tần Ngọc Song thi lễ.
Tần Song Ngọc cười ha ha đỡ An Ninh đứng lên, "Đều là người một nhà, hà tất phải khách khí như vậy. Ninh Nhi này, Tần di nương có chuyện mong Ninh
Nhi sẽ giúp đỡ, không biết..."
Ánh mắt Tần Song Ngọc lóe lên, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
An Ninh âm thầm nhíu mày, nhanh như vậy đã ra yêu cầu với nàng rồi sao?
Xem bộ dáng ra vẻ khó xử của ngũ phu nhân, An Ninh thầm nghĩ trong lòng: An Bình hầu phủ này, nhân tài diễn trò cũng không ít đâu! Nhíu nhíu mi, An Ninh nở ra một nụ cười hòa ái, "Tần di nương có việc thì cứ nói ra
đừng ngại. Tần di nương không phải vừa mới nói, đã là người một nhà hà
tất phải khách khí hay sao?"
Nghe An Ninh nói như vậy, khó xử
trên mặt Tần Song Ngọc nhất thời biến mất, "Là như vậy, tứ phu nhân
trước khi mất đã đem Hinh Nhi nhờ cậy ta chiếu cố, nay Hinh Nhi đã mười
ba tuổi rồi, ta từng đồng ý với tứ tỷ, bồi dưỡng con bé thật tốt. Đêm
qua ta nằm mơ thấy tứ tỷ quay về oán trách ta không dạy dỗ tốt cho Hinh
Nhi, nhưng... Ta vốn không có tài nghệ gì. Mới vừa rồi thấy Ninh Nhi
vẽ tranh đẹp như vậy, trong lòng nhất thời nghĩ tới, nếu Hinh Nhi có thể theo con học vẽ tranh. Chưa nói tới học được hết kỹ thuật của con, cho dù chỉ học một phần mười thôi, tương lai cũng có thể tìm được một mối
nhân duyên tốt. Nếu được như vậy, ta cũng coi như giữ được lời hứa với
tứ tỷ, không biết Ninh Nhi con..."
Thì ra là thế!
Tần Song Ngọc tuy rằng lôi kéo nàng làm đồng minh, nhưng vẫn dành nhiều tâm tư
đặt trên người An Lan Hinh! Cũng phải, An Lan Hinh vẫn còn nhỏ, lại dễ
dàng khống chế, so với nàng càng lợi dụng được nhiều hơn, không phải
sao?
Nghĩ đến kiếp trước đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt An Ninh xẹt qua một chút biến hoá kỳ lạ, "Tần di nương thực sự muốn Ninh Nhi dạy
Hinh Nhi vẽ tranh sao?"
"Nếu con có thể đồng ý việc này thì ta sẽ vô cùng cảm kích." Vẻ mặt Tần Song Ngọc chờ mong nhìn An Ninh, nhưng
không hiểu vì sao, nụ cười trên mặt An Ninh lại khiến bà có cảm giác kỳ
dị, giống như đang châm chọc bà vậy.
Châm chọc? Sao An Ninh lại có biểu tình như vậy được?
"Nếu Tần di nương đã nhờ cậy, dĩ nhiên Ninh Nhi sẽ không cự tuyệt." An Ninh
thản nhiên mở miệng nhận lời. Tần Ngọc Song a Tần Ngọc Song, nếu bà
biết được sau này sẽ xảy ra chuyện gì, liệu lúc đó bà có thấy hối hận
với quyết định của mình bây giờ hay không?
Bà bồi dưỡng An Lan Hinh như vậy, mặc kệ là thật tâm hay là giả ý, đến lúc đó chỉ sợ...
An Ninh thu lại suy nghĩ trong đầu. Cũng được! Đây là chuyện của hai người bọn họ, nàng chỉ cần chờ xem kịch vui là được rồi!
"Vậy Tần di nương thay mặt Hinh Nhi cùng tứ tỷ cảm ơn con. Ngày mai, ta gọi Hinh Nhi đến Thính Vũ hiên, đã làm phiền con rồi." Tần Song Ngọc không
hề biết suy nghĩ trong lòng An Ninh. Lúc này, bà chỉ thầm nghĩ vừa mượn sức An Ninh bây giờ, vừa nhân cơ hội bồi dưỡng An Lan Hinh sau này sẽ
trở thành một quân cờ hữu dụng. Nghĩ tới điều gì đó, Tần Song Ngọc theo bản năng vuốt ve bụng của mình một chút. Cũng đã qua một thời gian, bà cảm thấy hình như mình đang mang thai. Nếu như thật sự có thai thì
đúng là không thể tốt hơn rồi.
An Ninh sắc bén phát hiện ra hành động của ngũ phu nhân, đáy mắt không dấu vết hiện lên một chút quang
mang. Trước khi Tần Song Ngọc rời đi, An Ninh kéo kéo khóe miệng, giơ
lên một chút tươi cười vô hại, "Tần di nương, Ninh Nhi hi vọng Tần di
nương sớm sinh cho phụ thân một tiểu quý tử, chắc chắn phụ thân sẽ yêu
thương vô cùng."
Nếu là trước kia, có người nói với ngũ phu nhân
những lời này, trong lòng bà sẽ thầm than một tiếng, cảm thấy vô cùng cô đơn. Nhưng hiện giờ, vẻ mặt bà tràn đầy tự tin, hết sức vui vẻ rời
khỏi Thính Vũ hiên.
An Ninh nhìn bóng dáng ngũ phu nhân biến mất ở ngoài cửa viện, quay trở lại trước giá vẽ, tiếp tục làm nốt công việc
dang dở vừa rồi.
"Tiểu thư, người thật sự muốn dạy tam tiểu thư
kia vẽ tranh sao?" Bích Châu đứng bên cạnh dò hỏi, hơi cau mày, tựa hồ
có chút không rõ, tiểu thư đồng ý với Tần di nương thì tốt ở chỗ
nào. Tam tiểu thư kia nhìn thì có vẻ thực nhu thuận, nhưng đôi khi, lại làm cho người khác không cách nào thích nổi. Những việc tiểu thư cần
làm đã rất nhiều rồi, bây giờ còn phải mất thời gian đi dạy nàng!
"Đồng ý thì cũng đã đồng ý rồi, còn có thể là giả hay sao?" An Ninh thản
nhiên mở miệng, bút lông trong tay nhẹ nhàng lướt trên mặt giấy.
"Hừ, xem ra ngũ phu nhân kia không sinh được đứa nhỏ nào, chắc đã coi tam
tiểu thư như chính con ruột của mình rồi." Bích Châu bĩu môi, vẻ mặt vẫn rất mất hứng. Nàng nhớ tới chuyện đại phu nhân vì đại tiểu thư mà lợi
dụng tiểu thư, vậy ngũ phu nhân kia có khi nào cũng giống như đại phu
nhân, vì tam tiểu thư mà lợi dụng tiểu thư hay không? Vừa nghĩ đến đó,
Bích Châu càng thêm cảnh giác đứng lên.
"Rốt cuộc có phải thật sự yêu thương hay không, chỉ cần qua một chút thời gian nữa, ngươi có thể
nhìn thấy rõ ràng ngay thôi." Lực chú ý của An Ninh vẫn đặt vào bức
tranh trước mặt. Đến lúc đó, Hầu phủ này, sợ rằng lại là một phen mưa
rền gió dữ. Tần Ngọc Song sao có thể ngờ được, lúc này bà có "dụng tâm" đối với An Lan Hinh, nhưng tới lúc đó, lại hận không thể giết An Lan
Hinh ngay tức khắc!
"Ồ?" Ánh mắt An Ninh lơ đãng rơi xuống mái
tóc của Bích Châu, trên đó cài một chiếc trâm ngọc bích khiến nàng chú
ý. Ngày thường mặc dù An Ninh có cho Bích Châu một ít trang sức, nhưng
trong đó không có chiếc trâm ngọc bích này. Huống hồ, theo như nàng
nhìn thấy, chiếc trâm kia giá trị không hề nhỏ, là ngọc quý hiếm có.
Nhận thấy tầm mắt của An Ninh, tuy rằng nàng còn chưa nói điều gì, trong
lòng Bích Châu đã kêu lộp bộp một tiếng. Nhanh chóng xoay người, tránh
đi ánh mắt sắc bén của An Ninh. Trong lòng âm thầm rên rỉ, đã biết rõ
ánh mắt của tiểu thư vô cùng lợi hại, không biết hôm nay nàng ăn phải
cái gì mà lại đem cây trâm ngọc bích cài ở trên đầu? Nghĩ đến người đưa
cho nàng cây trâm này, trong lòng rủa thầm: “Phi Phiên chết tiệt, cứ
ngang ngược cố nhét cây trâm vào tay nàng cho bằng được. Bây giờ thì
hay rồi, nếu bị tiểu thư phát hiện ra, nhất định sẽ giễu cợt nàng!”
Mà lúc này, ở một nơi bí mật gần đó, Phi Phiên liên tục hắt xì vài cái,
theo bản năng nhìn chăm chú vào hai bóng dáng trong sân viện. Tiểu thư
vẫn đang thảnh thơi vẽ tranh, mà nha đầu đang đưa lưng về phía hắn kia,
không biết đang làm gì, nhưng nhìn thấy trên tóc của nàng có cài chiếc
trâm ngọc bích, khuôn mặt tuấn mỹ của Phi Phiên hiện lên một chút tươi
cười vừa lòng, âm thầm nghĩ ngợi: “còn nói không muốn, chẳng phải bây
giờ đang mang ở trên đầu hay sao? Đúng là nữ nhân, chung quy cũng chỉ là khẩu thị tâm phi mà thôi!”
Hôm sau, An Ninh đang dùng đồ ăn
sáng, liền thấy quản gia mang vật gì đó vội vàng chạy vào. An Ninh nhìn
thấy trong tay hắn cầm một chiếc hộp gấm, khẽ nhíu mày, "Quản gia tới
Thính Vũ hiên là có việc gì sao?"
Quản gia hướng nàng hành lễ, mở miệng nói, "Nhị tiểu thư, Ly vương điện hạ nhờ lão nô đem vật này giao
cho nhị tiểu thư, mong nhị tiểu thư đừng từ chối."
An Ninh liếc
Bích Châu một cái, Bích Châu liền lập tức đón lấy hộp gấm trong tay quản gia, mở ra đưa đến trước mặt An Ninh. Trong đó có một chiếc áo choàng, màu trắng như tuyết, được tạo ra từ da của ngân hồ vô cùng hiếm có, hoa lệ tinh xảo lại ấm áp mềm mại.
Ly vương này ra tay thật sự là hào phóng!
Nhớ tới ngày ấy, Triệu Cảnh Trạch trao ngọc bội cho nàng, cùng với những
lời thổ lộ của hắn, trong mắt An Ninh xẹt qua một chút lãnh ý. An Ninh
phân phó Bích Châu đem áo choàng gấp lại cẩn thận, đặt vào trong hộp
gấm, thoáng nhìn qua quản gia, thản nhiên mở miệng, "Quản gia còn có
việc gì nữa sao?"
"Nhị tiểu thư, Ly vương điện hạ đang ở đại sảnh ngồi chờ, hy vọng có thể gặp mặt tiểu thư." Quản gia nói xong, thầm
nghĩ trong lòng, nhị tiểu thư này thật sự là không đơn giản. Có thể
thân cận được với Thần vương điện hạ còn chưa nói, hiện tại ngay cả Ly
vương điện hạ cũng thể hiện sự quan tâm đối với nàng. Chiếc áo choàng
khi nãy, hắn vừa nhìn đã biết, đừng nói là da ngân hồ hết sức hiếm có mà ngay cả việc thuê người chế tác cùng với trang sức châu báu đính trên
đó giá trị vô cùng xa xỉ!
"Sao?" An Ninh nhíu mày, Ly vương đang chờ ở đại sảnh sao? An Ninh bỗng nghĩ đến điều gì, mày khẽ nhíu, "Lão gia đâu?"
"Lão gia cũng đang ở đại sảnh, cùng Ly vương điện hạ thưởng trà! Lão gia
phân phó lão nô tới đây nói cho tiểu thư, Ly vương điện hạ đích thân đến thăm tiểu thư, tuyệt đối không thể chậm trễ. Mong tiểu thư nhanh chóng chuẩn bị thật tốt ra gặp mặt Ly vương điện hạ." Quản gia đem mấy lời An Bình hầu gia lén phân phó với hắn nói cho An Ninh biết, mơ hồ có thể
đoán lão gia đang suy tính điều gì, người kia chính là nhi tử của hoàng
thượng a!
"Ra là vậy!" Ánh mắt An Ninh chợt lóe ra một chút biến
hoá kỳ lạ rồi nhanh chóng biến mất, khiến người khác không kịp phát hiện ra, "Bích Châu, đem đồ của Ly vương điện hạ giao cho quản gia. Quản
gia quay trở về nói với Ly vương điện hạ, đại lễ như vậy, An Ninh không
nhận nổi. Mặt khác mời nói cho phụ thân, thân thể Ninh Nhi không được
khỏe, cần nghỉ ngơi, không tiện ra gặp khách."
Quản gia giật mình, "Nhị tiểu thư..."
Thân thể không được khỏe? Hắn thấy nhị tiểu thư tinh thần thực sự rất tốt, đâu có bộ dáng không được khỏe chứ.
"Sao vậy? Quản gia định để cho ta tự mình đi nói với phụ thân hay sao?" An
Ninh khẽ nhíu mày, giọng nói vẫn ôn hòa, nhưng trong đó lại ẩn chứa một
chút lạnh lẽo, khiến cho quản gia bỗng nhiên phát run, trong lòng không
khỏi than thầm, nhị tiểu thư này, phong thái thật khiến người ta cảm
thấy không giận mà uy.
"Lão nô lập tức đi bẩm báo với lão gia."
Quản gia không hiểu tại sao lại có cảm giác tay chân run rẩy, nhị tiểu
thư lúc trước không phải như thế này! Từ khi lão gia một lần nữa coi
trọng nhị tiểu thư, nhị tiểu thư dường như không còn giống với trước kia nữa, có đôi khi, khí thế so với lão gia còn áp đảo hơn.
"Vậy làm phiền quản gia." An Ninh cúi mặt xuống, tiếp tục uống trà. Coi như chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh qua.
Quản gia mang hộp gấm trong tay, tâm tình lúc đến và lúc về khác nhau một
trời một vực. Ly vương điện hạ đưa đại lễ tới, mà lại mang trở về, cái
này... Hắn cơ hồ có thể đoán trước được nếu Ly vương điện hạ không tức
giận thì e rằng lão gia cũng bốc hỏa thôi.
Quả nhiên, quản gia
vừa đến đại sảnh, Triệu Cảnh Trạch vốn tưởng rằng mình có thể gặp được
An Ninh, nhưng nhìn trước nhìn sau cũng không thấy An Ninh đâu, hắn nhất thời có chút sửng sốt.
"Nhị tiểu thư đâu?" Ánh mắt An Bình hầu
gia thâm trầm, giọng nói có chút hờn giận, theo bản năng nhìn thoáng qua Triệu Cảnh Trạch, âm thầm quan sát phản ứng của hắn.
"Nhị tiểu
thư thân thể không được khỏe, cần nghỉ ngơi, không tiện ra gặp khách,
còn có..." Quản gia nhất thời cảm thấy ánh mắt đang đặt trên người hắn
càng ngày càng lạnh. Hắn thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên, lão gia
rõ ràng là đang tức giận, về phần Ly vương điện hạ, trận lạnh lẽo kia là từ trên người hắn phát ra. Lúc này, quản gia âm thầm thở dài, nếu Ly
vương biết nhị tiểu thư còn không nhận đại lễ của mình thì không biết
hắn có tức giận bộc phát ngay tại đây hay không?
Tuy rằng hết sức lo lắng, nhưng quản gia đã không còn đường để lui nữa, không muốn nói
cũng phải nói. Hít vào một hơi thật sâu, quản gia tiếp tục mở miệng,
"Còn có... Nhị tiểu thư nói, đại lễ của Ly vương điện quá mức quý
trọng, nhị tiểu thư không nhận nổi, cho nên, muốn trả lại cho Ly vương
điện hạ."
‘Oanh’ một tiếng, không khí trong đại sảnh nhất thời
trở nên vô cùng quỷ dị. Triệu Cảnh Trạch không thể ngờ An Ninh lại cự
tuyệt hắn, lần trước hắn tặng ngọc bội cho nàng, tuy rằng đã bị hủy,
nhưng đó là do Thần vương Thương Địch làm, An Ninh cũng không trực tiếp
từ chối. Cho nên hôm nay hắn dùng da ngân hồ đã sắn bắt được lúc trước
làm thành áo choàng, còn đặc biệt đích thân đưa tới. Vậy mà An Ninh
lại... đã vậy còn trực tiếp cự tuyệt!
Quả thật là không để lại cho Triệu Cảnh Trạch hắn một chút mặt mũi nào!
Trong lòng dâng lên tức giận nồng đậm cùng không cam lòng, nghĩ đến Thần
vương Thương Địch, chẳng lẽ An Ninh thật sự có cảm tình với Thần vương?
Đôi mắt híp lại, trong mắt Triệu Cảnh Trạch xẹt qua một chút sắc bén thâm
trầm, nếu đã như vậy, hắn cũng sẽ không để nàng được như ý!
"Việc này..." An Bình hầu gia nghe xong, trong lòng lộp bộp một chút. Mặc dù ông là mệnh quan triều đình, còn là một trong tứ đại gia tộc, nhưng Ly
vương chung quy vẫn là hoàng tử. Hoàng thượng mặc dù đã có vài vị hoàng tử, nhưng vẫn chưa chịu sắc lập thái tử. Trong các hoàng tử đó, Dự
vương điện hạ là có tư cách làm hoàng đế nhất, nhưng Dự vương điện hạ
lại bị Hoàng thượng phái ra ngoài kinh thành. Trong các vị hoàng tử còn lại, lực cạnh tranh của Ly vương điện hạ tuy rằng bây giờ còn chưa thực sự rõ ràng, nhưng ông nhìn ra được dục vọng đối với quyền lực nồng đậm
trong ánh mắt của Ly vương.
Một nam nhân như vậy, tuyệt đối sẽ
không ngừng leo lên địa vị cao hơn. Nếu trong thân thể có huyết thống
của hoàng thất, thì đối với ngôi vị hoàng đế kia, sớm hay muộn hắn cũng
sẽ cố gắng tranh giành cho bằng được!
Nói không chừng, Ly vương
điện hạ sẽ là người tiếp theo ngồi lên ngôi vị hoàng đế, ông không thể
đắc tội hắn. An Ninh này sao lại... hồ đồ rồi sao?
Ông làm sao
mà biết, An Ninh đúng là cố ý làm như vậy. Ly vương là một kẻ truy đuổi
quyền lực, An Bình hầu gia cũng cùng một dạng với hắn mà thôi. An Ninh
biết rõ phụ thân của nàng không muốn đắc tội với Ly vương. Nếu vậy,
nàng liền giúp ông đắc tội, thuận tiện khiến cho ông lo lắng không yên!
"Nghiệp chướng!" An Bình hầu gia gầm lên một tiếng, lo lắng nhận lấy hộp gấm
trong tay quản gia, xoay người nhìn về phía Triệu Cảnh Trạch, "Ly vương
điện hạ chớ tức giận, tiểu nữ không hiểu chuyện, Ly vương điện hạ đại
nhân đại lượng, không cần cùng tiểu nữ không chấp nhặt."
Con ngươi Triệu Cảnh Trạch phút chốc co rút, cha và con gái, thái độ của hai người đối với hắn hoàn toàn tương phản a!
"Như vậy, vật này..." Triệu Cảnh Trạch trầm tư một lát, ánh mắt dừng trên
hộp gấm trong tay An Bình hầu gia, hơi ngập ngừng ám chỉ.
An Bình hầu gia cũng là người thông minh, nhanh chóng gật đầu, "Đại lễ này lão
thần thay mặt tiểu nữ nhận trước, đợi lát nữa sẽ lại đưa qua cho nàng.
Đại lễ của Ly vương điện hạ, nàng dĩ nhiên sẽ thích."
Triệu Cảnh
Trạch nhíu nhíu mi, nhất thời trong lòng có tính toán, bưng ly trà trong tay lên, nhàn nhạt uống trà, cũng không nói gì cả, nhất thời làm cho
không khí trong đại sảnh càng trở nên quỷ dị. An Bình hầu gia không
biết Ly vương điện hạ đang nghĩ cái gì, chỉ có thể ở một bên thật cẩn
thận quan sát.
Sau một lúc lâu, Ly vương điện hạ buông ly trà
trong tay, đứng dậy đem hộp gấm trong tay An Bình hầu gia đặt ở trên
bàn, lập tức giúp đỡ An Bình hầu gia ngồi xuống, một loạt động tác,
giống như vô cùng thân thiết, vẻ mặt còn tràn ngập ý cười.
An Bình
hầu gia âm thầm suy đoán tâm tư của Ly vương, nhưng thế nào cũng đoán
không ra. Ly vương này, mặc dù không cao thâm bằng Thần vương Thương
Địch, nhưng trải qua sinh tồn ở trong hoàng thất, hắn tất nhiên sẽ biết
tự che giấu cảm xúc của bản thân!
Chỉ là một lát phẫn nộ cùng luống cuống kia, cũng đã rất nhanh liền biến mất.
Sau khi Triệu Cảnh Trạch đỡ An Bình hầu gia yên vị ngồi xuống, thì nhanh
chóng quỳ một gối xuống trước mặt ông. Hành động này nhất thời làm cho
An Bình hầu gia kinh hãi nhảy dựng lên, bước lên phía trước nâng Triệu
Cảnh Trạch đứng dậy, "Ly vương điện hạ đang làm gì vậy? Ngài làm như thế này là không thể được!"
Vẻ mặt Triệu Cảnh Trạch chân thành nhìn
thẳng vào hai mắt của An Bình hầu gia, thở dài một tiếng, "Ở trước mặt
hầu gia, bổn vương cũng không muốn che giấu điều gì. Nói thật với hầu
gia, từ sau khi nhìn thấy nhị tiểu thư ở mẫu đơn yến, bổn vương đã một
lòng hướng tới nàng. Ngày ngày tương tư, rốt cuộc quên không được. Bổn vương không nhìn thấy nữ nhân nào khác, trong đầu luôn hiện lên bóng
dáng của nhị tiểu thư, không sao xóa đi được. Bổn vương có nghe nói nhị tiểu thư cùng Thần vương biểu ca đang qua lại, đoán rằng hai người vốn
là một đôi tài tử giai nhân, cho nên vẫn không dám đường đột tiến tới
với nhị tiểu thư. Nhưng thời gian qua, thật sự là không chịu nổi tưởng
niệm ở trong lòng, bổn vương liền đánh bạo, kiên trì đến Hầu phủ, cho dù chỉ là gặp mặt nhị tiểu thư một chút thôi cũng đã cảm thấy mãn nguyện
rồi!"
"Thần vương điện hạ hắn..." An Bình hầu gia bởi vì lời nói
của Triệu Cảnh Trạch mà vui sướng không thôi, nghe ý tứ trong đó, thì ra Ly vương điện hạ lại coi trọng An Ninh, còn lưu luyến si mê như vậy,
quả thật khiến cho ông cảm thấy rất vui mừng. Nhưng nghe được hai chữ
"Thần vương", An Bình hầu gia lại có chút băn khoăn, Thần vương điện hạ
là vị vương gia được hoàng thượng thương yêu nhất, có thể nói hoàng
thượng coi Thần vương chẳng khác nào con ruột của mình.
Như nhìn
ra băn khoăn của An Bình hầu gia, Triệu Cảnh Trạch nhíu nhíu mi, tiếp
tục nói, "Bổn vương xưa nay luôn kính trọng Thần vương biểu ca, nhưng
hắn chung quy vẫn là hoàng tử của Bắc Yến!"
Một câu này làm cho
An Bình hầu gia trong lòng cả kinh, nhất thời ánh mắt sáng lên, cái này
thực sự đã nhắc nhở ông, Thần vương có được hoàng thượng yêu thương,
nhưng chung quy cũng không phải là con ruột, tương lai hoàng thượng sẽ
không thể nào để một người khác họ thừa kế ngôi vị hoàng đế của Đông Tần quốc đi. Huống chi, Thần vương mang họ của hoàng thất Bắc Yến, nếu
tặng ngôi vị cho Thần vương, thì không phải là đem toàn bộ giang sơn của Đông Tần quốc tặng cho Bắc Yến quốc hay sao?
Ngôi vị hoàng đế
này vẫn còn cơ hội với mấy vị hoàng tử của Đông Tần, có thể là hiện tại
Thần vương được hoàng thượng yêu thương, nhưng sau này thay đổi quân
chủ, thì cái gì cũng không thể nói trước được. Trước khác nay khác, vì
mưu kế lâu dài, trong lòng An Bình hầu gia đã có quyết định của chính
mình, thân thiện mở miệng, "Ly vương điện hạ có thể để mắt tiểu nữ như
vậy, đó là phúc khí tiểu nữ."
Triệu Cảnh Trạch vừa lòng gật đầu,
hiểu được lựa chọn của An Bình hầu gia. Xem ra, An Bình hầu gia này vẫn là một người thức thời, Triệu Cảnh Trạch giơ lên một chút tươi cười,
"Không biết nhị tiểu thư đã có mối nhân duyên nào hay chưa?"
Nhắc tới việc này, càng làm cho An Bình hầu gia vui mừng quá đỗi, "Còn chưa
có, còn chưa có, tiểu nữ cũng đã cập kê, đang chờ có người đến cầu hôn!
Ly vương điện hạ, hôm nay mời ở lại quý phủ dùng yến. Lão thần sẽ bảo
tiểu nữ tới tự mình tạ tội với ngài."
"Như thế rất tốt, vậy lúc
này, không bằng để tự bổn vương đem lễ vật đến tặng cho nhị tiểu thư, có được hay không?" Triệu Cảnh Trạch ngụ ý mở miệng.
An Bình hầu
gia nhất thời hiểu được ý tứ của hắn, không ngừng gật đầu, "Được, đương
nhiên được. Quản gia, mau dẫn Ly vương điện hạ tới Thính Vũ hiên."
Trong Thính Vũ hiên.
An Ninh tựa lưng vào tháp thượng, lật xem quyển sách trên tay, nhất thời
cảm giác được không khí xung quanh có chút dị thường. Hơi thở kia nàng
đã từng vô cùng quen thuộc, do vậy không cần quay đầu lại, nàng cũng
biết người đến là ai. Trong mắt xẹt qua một tia ngoan độc, Triệu Cảnh
Trạch này lại dám đến tận Thính Vũ hiên của nàng!
Như nghĩ đến điều
gì, ánh mắt An Ninh dừng lại trên một cái chén ở bên cạnh, trong lòng
cười lạnh. Hừ! Nếu đã đến đây, sao nàng lại không đón tiếp hắn thật tốt
chứ?
Bàn tay An Ninh nhanh nhẹn tóm lấy cái chén bên cạnh, hướng tới
phương hướng có tiếng bước chân truyền đến mà hung hăng ném qua, khí thế sắc bén, không một chút do dự.
"A..." Tiếng hô đau vang lên. An
Ninh vừa lòng cười, lập tức quay đầu nhìn về phía người đang chật vật
kia. Trên trán hắn đã chảy ra một dòng máu tươi, mà Ly vương giờ phút
này, cũng là bộ dáng vô cùng tức giận. Trong lòng trồi lên một tia đắc
ý, nhưng An Ninh vẫn cắn chặt môi, vẻ mặt vô tội mở miệng, "A! Ly vương
điện hạ, sao lại là ngươi?"