Đời trước, nàng bị bệnh triền miên đến mùa đông mới đỡ. Bệnh phong hàn nhỏ vậy mà lại ốm gần nửa năm. Nằm trên giường bệnh, mẫu thân gặp chuyện không may treo cổ tự vẫn, nàng làm con gái cuối cùng cũng không thấy mặt một lần.
Sau đó lại bị đưa đi thôn trang dưỡng bệnh. Lúc khỏi bệnh đã là mùa đông nửa năm sau.
Sống ở thôn trang ba năm.
Dù dưỡng bệnh cũng không nên đem mình đưa đến thôn trang. Dưỡng bệnh kì thực chính là mượn cớ, mục đích là để tránh đầu sóng ngọn gió.
"Tiểu thư, tới giờ uống thuốc rồi. Nô tì đã thử qua, không nóng lắm đâu." Ngọc Trâm bưng chén thuốc đi vài bước đến bên giường. Thấy Thanh Ninh nhìn chằm chằm chén thuốc trong tay mình, nghĩ Thanh Ninh sợ đắng, vì vậy liền cười với Thanh Ninh "Nô tỳ đã chuẩn bị xong mứt hoa quả."
Dứt lời khuấy khuấy cái muôi chuẩn bị đút cho Thanh Ninh.
Thanh Ninh lắc đầu hỏi "Ta bệnh mơ mơ màng màng thế này mấy ngày rồi?"
Giọng nói có chút suy yếu.
"Tiểu thư bệnh tầm năm ngày rồi." NgọcTrâm nụ cười ngọt ngào xen lẫn lo lắng.
"Năm ngày ư!" Thanh Ninh cay mày lẩm nhẩm một tiếng.
"Vâng. Tiểu thư thuốc này không nên uống nguội."
"Trước để đó đi đã." Thanh Ninh quả quyết lắc đầu, cự tuyệt uống thuốc.
"Tiểu thư, phải uống thuốc mới khỏi được. Phu nhân nhiều ngày nay đều lo lắng bất an đến không chợp mắt." Tôn ma ma khuyên.
Lời của Tôn ma ma, nàng dĩ nhiên hiểu. Mẫu thân Lý Vân Nương gả vào Hầu phủ hơn mười năm cũng chỉ có một mụn con là nàng. Tuy là nữ chủ nhân hầu phủ, trông coi việc bếp núc, nhưng cũng không tốt lắm, rất vất vả. Thanh Ninh nhìn Tôn ma ma hỏi "Ma ma, chỗ chúng ta có gừng không?"
Tôn ma ma mặc dù không rõ tại sao Thanh Ninh đột nhiên hỏi đến gừng nhưng vẫn gật đầu "Có."
"Ma ma dùng gừng cùng..." Thanh Ninh vừa nói lại dừng, tiếp tục hỏi "Có đường đỏ không?"
"Có." Tôn ma ma gật đầu.
"Ừ, ma ma đi nấu gừng với đường đỏ, nhiều gừng vào, đun đặc sau đó múc hai chén cho ta uống." Thanh Ninh phân phó.
Thanh Ninh vừa nói ra, Tôn ma ma cùng Ngọc Trâm đều sợ hãi nhìn nhau. Hai người liếc mắt nhìn nhau. Thanh Ninh nói rất hiển nhiên, hai người nghe đều hiểu trong lòng.
Thanh Ninh biết hai người hiểu ý nàng, cũng không nói ra, hướng Ngọc Trâm nói "Bệnh đã năm ngày, đơn thuốc này hình như không có tác dụng. Đợi lát nữa nguội đổ đi thôi."
Thanh Ninh nhìn quanh một vòng, nhìn về phía rãnh nước(1) ở góc phòng nói "Đổ vào rãnh nước đi."
"Vâng, tiểu thư." Ngọc Trâm chăm chú gật đầu.
"Tiểu thư, nô tỳ đi chuẩn bị nước gừng cho người." Tôn ma ma một giây cũng không trì hoãn nói với Thanh Ninh.
Đêm khuya vắng vẻ, những người khác đều đã đi ngủ. Thanh Ninh gật đầu "Ừ."
Một lát sau, Tôn ma ma bưng hai chén nước gừng nóng đi đến.
Thanh Ninh uống hai chén một lúc, chỉ cảm thấy toàn thân nóng hầm hập.
"Tiểu thư, phu nhân bên kia?" Tôn ma ma thu dọn ổn thỏa, lúc này mới nhìn Thanh Ninh hỏi.
"Trước tiên không cần nói với mẫu thân." Thanh Ninh nói "Ngọc Trâm, ngươi ngày mai mượn cớ ra ngoài một chuyến, đem thuốc kia đi hỏi đại phu một chút."
Nói xong, Thanh Ninh còn dặn thêm "Phải cẩn thận một chút."
Bây giờ nàng phải đề phòng những người trong phủ. Ngọc Trâm nghiêm túc gật đầu "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ sẽ cẩn thận."
"Thuốc này hàng ngày là ai sắc?" Thanh Ninh hỏi.
"Vừa vặn là mấy ngày nay Trà Mai về nhà, nên thuốc của tiểu thư lần này đều là nha hoàn Đỗ Quyên sắc." Ngọc Trâm nói, trong mắt đầy phẫn nộ, hận không thể đem Đỗ Quyên ra đánh ngay lập tức.
"Tiểu thư không có dặn dò ngươi, thế nhưng ngươi cũng đừng làm cho bọn tiểu nhân nhìn ra." Tôn ma ma biết Ngọc Trâm làm việc rất có chừng mực vẫn không nhịn được nhắc nhở một câu.
Nghe lời Tôn ma ma, Ngọc Trâm gật đầu "Tôn ma ma người để ý Đỗ Quyên."
"Tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định để ý kĩ nha đầu kia." Tôn ma ma gật đầu.
"Hai người các ngươi cẩn thận chút, nên làm thế nào thì làm thế nấy. Có lẽ do ta đa nghi thôi." Thanh Ninh an ủi hai người một câu.
Sắc mặt Tôn ma ma cùng Ngọc Trâm vẫn nghiêm túc. Trải qua điều này lòng hai người đều nặng trĩu.
Người trong viện khó tin được. Lúc này trước mắt nàng tin tưởng được cũng chỉ có Ngọc Trâm cùng Tôn ma ma, còn có Trà Mai.
Người trong viện mặc dù là do mẫu thân tỉ mỉ lựa chọn nhưng lòng người khó dò.
Tư tưởng hám lợi.
"Trà Mai lúc nào về?" Thanh Ninh hỏi
"Mẹ Trà Mai tỷ tỷ ngã gẫy chân, chắc phải hai ngày nữa mới có thể trở về." Ngọc Trâm nói.
Thanh Ninh không hỏi nữa, kêu hai người giúp mình nằm xuống. Lại dặn dò thêm "Các ngươi cũng đã trông quá nửa đêm, muộn rồi, đều nghỉ ngơi đi."
Cả đêm, Thanh Ninh đều cảm thấy toàn thân nóng rực.
Hôm sau vừa tỉnh lại, cả người đều là mồ hôi. Áo lót ướt đẫm, cả người dễ chịu hơn nhiều.
Tôn ma ma cũng không dám để nàng tắm rửa, chỉ cùng Ngọc Trâm lấy nước nóng giúp nàng lau người, đổi quần áo khô. Sau đó lại thay chăn đệm trên giường.
Ăn nửa bát cháo hoa rồi uống một chén nước gừng. Vừa uống xong, Lý Vân Nương dẫn theo một nha hoàn đi tới.
"Hôm nay không nóng như hôm qua." Lý Vân Nương sờ trán Thanh Ninh nói "Ninh nhi, đợi lát nữa nương mời một đại phu khám lại cho con."
"Nương, Ninh nhi đỡ rồi, không cần lại mời đại phu." Thanh Ninh kéo tay Lý Vân Nương nhẹ giọng.
"Thực sự đỡ?" Lý Vân Nương vẫn không yên lòng.
"Vâng, đỡ hơn nhiều rồi." Thanh Ninh kéo tay Lý Vân Nương lắc lắc.
"Được, theo ý Ninh nhi." Lý Vân Nương vuốt gò má Thanh Ninh dặn "Vậy con nghỉ ngơi đi, nương làm xong việc lát nữa lại đến thăm con."
Chờ Lý Vân Nương rời đi, Thanh Ninh mới để Ngọc Trâm ra ngoài.
Đến gần trưa, Ngọc Trâm mới đầy mồ hôi chạy về.
Ngọc Trâm tay lau mồ hôi trên trán, ánh mắt nặng nề nhìn Thanh Ninh gật đầu "Tiểu thư hoài nghi không sai. Đại phu kiểm tra thuốc nô tỳ mang đi. Thuốc này đúng là trị phong hàn. Nhưng mà đại phu cũng ngửi thấy mùi hoa bách hợp trong thuốc. Đại phu nói người bệnh phong hàn phải kiêng ăn bách hợp, thuốc này nhất định là bị bỏ thêm phấn hoa bách hợp. Nô tỳ cố ý đi hai nơi, mấy đại phu đều nói như vậy."
Tuy tối hôm qua Tôn ma ma đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe được Ngọc Trâm vừa nói vậy mặt liền biến sắc, lông mày nhíu lại.
Đúng là có người muốn hại tiểu thư!
Quả nhiên là thế!
Thanh Ninh bình tĩnh, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc.
Tuy nhiên, kiếp trước Thẩm Thanh Vũ chỉ nói vậy.
Như vậy tính kế mẹ con nàng là ai?
—————————————————-
(1) Chỉ cái rãnh thoát nước của những nhà cổ thời xưa, thường đặt ở ban công hoặc gần bệ cửa sổ để tránh nước mưa rơi vào nhiều ướt phòng.