Cũng phải. Hai nhà là thế giao, chơi với nhau từ nhỏ giống như huynh đệ tỷ muội. Huống chi, Tống Tử Dật là vị hôn phu của mình, Tống Tử Quỳnh là bạn thân của mình, huynh muội họ đến thăm là đương nhiên.
Nhưng mà lúc này Tống Tử Dật sang thăm mình, tuy rằng kiếp trước vài năm sau Tống Tử Dật mới không bằng cầm thú nhưngThanh Ninh sợ chính mình nhịn không được cầm kéo đâm hắn.
"Tiểu thư, ngài làm sao vậy?" Chợt thấy cả người Thanh Ninh tản ra dòng khí lạnh, Ngọc Trâm lo âu hỏi.
"Không sao." Thanh Ninh hít hai cái thật sâu, mới đè nỗi hận trong lòng xuống, lắc đầu nhìn Ngọc Trâm hỏi "Thúy Hương nói như thế nào?"
"Thúy Hương nói, Tống tiểu thư cùng Thế tử gia hành lễ với lão phu nhân xong sẽ tới."
Như vậy là cũng sắp đến rồi. Nhưng mà lúc này Thanh Ninh cũng không để ý nhiều thế. Lúc này mẫu thân mới là lo lắng nhất.
"Bộ áo màu đỏ kia đi." Thanh Ninh nhìn lướt qua nói "Ma ma ở đây là được rồi. Ngọc Trâm ngươi lập tức đi trước nói một tiếng, chuyển bị xe ngựa ở cổng sau phía tây chờ ta, càng nhanh càng tốt.
"Tiểu thư, ngài muốn ra ngoài?" Ngọc Trâm kinh ngạc nhìn Thanh Ninh."
"Đúng." Thanh Ninh lên tiếng.
Tôn ma ma cũng kinh ngạc, hoàn hồn rồi mới vội vàng nói "Tiểu thư, ngài còn chưa khỏi bệnh mà."
"Mau đi đi" Thanh Ninh kiên quyết.
Ngọc Trâm cùng Tôn ma ma liếc mắt nhìn nhau, không thể làm gì khác hơn là bước nhanh ra ngoài chuẩn bị xe ngựa.
"Tiểu thư, ngài còn chưa khỏe đã ra ngoài, chắc chắn bệnh tình sẽ nặng hơn." Tôn ma ma một bên hầu hạ Thanh Ninh thay quần áo, một bên âu lo nói.
"Ma ma, ta cảm thấy bất an. Luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó. Như thuốc này có người động tay chân, ta sợ thật ra có người sẽ đối phó mẫu thân." Thanh Ninh nói.
Chính mình sinh bệnh, mẫu thân tất nhiên sẽ lo lắng chăm sóc. Hơn nữa công việc vặt trong phủ nhiều, mẫu thân lại bận rộn, người sẽ mệt mỏi. Dễ bị người ta làm hại.
Mặt Tôn ma ma biến sắc, động tác cũng bắt đầu vội vàng, một bên nói với Thanh Ninh "Tiểu thư thân thể chưa khỏe, nếu không thì để nô tỳ đi một chuyến đi. Nô tỳ liền chạy tới nói với phu nhân tiểu thư không ổn, phu nhân nhất định đi về."
Tôn ma ma là nô tỳ, muốn vào phủ đệ kia cũng mất chút thời gian, lại không còn thời gian để phí phạm. Vì vậy Thanh Ninh nói "Vẫn là ta tự mình đi."
"Tiểu thư..." Tôn ma ma nghĩ Thanh Ninh chuyện bé xé ra to, đây bất quá cũng chỉ là trong lòng nàng lo lắng thôi. Sao có thể trùng hợp xảy ra chuyện chứ?
"Tự ta đi." Thanh Ninh cũng hiểu suy nghĩ của Tôn ma ma liền cắt ngang.
Đến phủ Bùi di mụ, Tôn ma ma đi vào cầu kiến mẫu thân, nếu cố tình muốn hãm hại mẫu thân chắc chắn sẽ bị làm khó dễ, đâu đơn giản cho bà gặp mẫu thân?
Làm sao có thời giờ để lãng phí?
Thu thập thỏa đáng, Thanh Ninh liền cất bước đi ra ngoài. Ra khỏi cửa viện chưa đi được một đoạn, đã thấy Thẩm Thanh Vũ cùng tỷ muội Thẩm Thanh nghiên cùng Tống Tử Dật và Tống Tử Quỳnh bốn nha đầu bà tử đi theo, tiền hô hậu ủng đi từ xa tới.
Thanh ninh dừng bước nhìn Tống gia huynh muội tươi cười xán lạn, hăng hái đi tới.
"Thanh Ninh, ngươi thế nào ra đây?" Tống Tử Quỳnh vừa thấy Thanh Ninh liền chạy tới.
Tống Tử Quỳnh này là bạn tâm giao, từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Lúc mình vào phủ nàng cũng đã xuất giá. Nhưng mà mình ở Tống gia hai năm, em gái thân thiết của chồng lại sau lưng vui vẻ (1) đâm mình một nhát.
Thanh Ninh nhàn nhạt nhìn Tống Tử Quỳnh chạy tới, hai tay nắm chặt. Sợ mình không nhịn được nhào qua xé xác huynh muội họ.
"À!" Tống Tử Quỳnh dừng trước mặt Thanh Ninh, quay đầu nhìn thoáng qua Tống Tử Dật ở phía sau. Nghiêng đầu nói nhỏ vào tai Thanh Ninh "Thanh Ninh ra đây, là muốn sớm nhìn thấy chúng ta đúng không?"
Nói xong liền tươi cười như hoa kéo vai Thanh Ninh nói "Ngươi đang ốm, không cần khách khí với chúng ta như vậy."
Nói xong khanh khách cười không ngừng. Trong mắt hiện lên tia mập mờ.
"Đại tỷ, tỷ như thế nào xuống giường, còn ra đây? Nếu gió thổi, bệnh tình nặng hơn thì phải làm sao? Tử Dật ca ca dùng Tử Quỳnh tỷ tỷ cố ý đến thăm người. Tỷ ra nghênh tiếp, nếu bệnh nghiêm trọng hơn thì làm sao đây?" Thanh Ninh còn chưa lên tiếng, Thanh Vũ đã bước nhanh tới, lo âu nói.
Lời này nói ra dường như trách Thanh Ninh chẳng biết nặng nhẹ, sinh bệnh còn chạy ra đón khách. Khách mời lại có vị hôn phu của nàng. Như thế nghe ra liền mang theo ý Thanh Ninh không rụt rè.
Thanh Ninh nhìn lướt qua Thẩm Thanh Vũ.
Ánh mắt lạnh lùng như sương. Thẩm Thanh Vũ tự nhiên cảm thấy ớn lạnh.
"Ta dĩ nhiên là không khách khí." Thanh Ninh ánh mắt lạnh nhạt nhìn Tống Tử Quỳnh nói "Ta có việc gấp, mọi người không cần khách khí. Nhị muội, Tam muội các ngươi tiếp đãi tốt Tống tiểu thư cùng Thế tử."
Dứt lời liền nhấc chân vội vã rời đi.
Tôn ma ma đi theo Thanh Ninh ra cửa sau không ngừng bận rộn hướng mọi người hành một lễ rồi bước nhanh theo.
Nàng hiện không có thời gian diễn trò ứng phó (2) các nàng.
Để lại mấy người ngây như phỗng nhìn Thanh ninh rời đi.
"Ca ca, có phải huynh chọc Thanh ninh giận không?" Tống Tử Quỳnh tức nghẹn trân trối nhìn bóng dánh Thanh Ninh biến mất, quay đầu hỏi Tống Tử Dật.
Thanh ninh từ nhỏ đã thích Tống Tử Dật. Nhưng vừa rồi, Thanh Ninh đối với hắn, đừng nói là một ánh mắt, đơn giản là làm như không thấy. Dáng vẻ của nàng rõ ràng coi ca ca như không tồn tại.
"Nói lung tung gì đó?" Tống Tử Dật cau mày liếc Tống Tử Quỳnh một cái, quay đầu nhìn Thẩm Thanh Vũ cùng Thanh Thanh Nghiên cũng đang kinh ngạc "Không phải nói nàng ốm không xuống được giường sao?"
"Đúng mà. Đại tỷ bệnh vẫn chưa chuyển biến gì." Thẩm Thanh Nghiên gật đầu.
"Hai ngày trước, muội cùng Tam muội đến thăm nàng, bệnh rất nặng. Nói cũng phải cố sức." Thẩm Thanh Vũ bổ sung một câu. Ánh mắ nhìn theo hướng Thanh Ninh rời đi nói "Đại tỷ là muốn đi đâu? Đó không phải hướng cửa sau sao?"
Tống Tử Dật suy nghĩ một chút, lập tức lôi Tống Tử Quỳnh hướng Thẩm Thanh Vũ cùng Thẩm Thanh Nghiên cáo từ.
Thẩm Thanh Vũ lông mày vặn vèo, gương mặt sầu khổ "Tam muội, đại tỷ sao lại muốn ra ngoài? Nàng đang ốm, nếu xảy ra chuyện gì thì trách ai?"
"Mẫu thân hôm nay ra ngoài. Chỉ có tổ mẫu là ngăn được đại tỷ." Thẩm Thanh Nghiên thuận nước đẩy thuyền.
Hai người liếc nhìn nhau, xoay người đi đến viện lão phu nhân.
—————————————-
(1) Nguyên văn: bất diệc nhạc hồ.
Ý nghĩa: vui vẻ vô cùng, cao hứng.
Xuất sứ từ Luận ngữ "Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ?". Tức là có bạn từ phương xa đến chơi, vô cùng vui vẻ
(2) Nguyên văn: Hư dữ ủy xà, ý chỉ đối với người hư tình giả ý, ngoài,mặt tươi cười nhưng bên trong ngầm tính toán đối phó.