Trong điện, ánh dương từ bên ngoài chiếu vào qua cửa sổ, chiếu sáng vào người đang quỳ trên mặt đất làm Thanh Ninh đang quỳ gối trong điện trên người có vài phần ấm áp. Huân hương trong lư hương tản ra mùi thơm nhẹ nhàng trong không khí. Nàng vừa nói ra trừ bỏ Tống Tử Dật khiếp sợ thốt ra lời nhóm người Hoàng Thượng, Hoàng Hậu kinh ngạc nhìn Thanh Ninh. Không ai lên tiếng, không khí trong điện ngưng trệ lại.
Thanh Ninh thẳng người quỳ trên đất, khuôn mặt trắng được ánh nắng chiếu vào yên lăng mà dẫn theo linh động khác lạ, nhất là đôi mắt trong vắt, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên mà kiên quyết, thần tình trang nghiêm mà chăm chú.
Hoàng Thượng và Hoàng Hậu từ trong nét mặt và ánh mắt của nàng nhìn ra được đều không phải là tức giận cũng không phải bởi vì bực bội mà nói ra.
Tất cả mọi người có thể thấy từ nét mặt bình tĩnh của nàng thể hiện ra kiên quyết từ trong đáy lòng!
Tống Tử Dật không thể tin được nhìn Thanh Ninh bên cạnh.
Khí trời cuối thu nhưng hắn dường như cảm thấy đang ở trong hầm băng.
Nàng nói mốn thành toàn cho hắn và Nghệ An quận chúa!
Nói hắn và Nghệ An quận chúa trai tài gái sắc, là ý trời!
Nàng tại sao có thể vân đạm phong khinh nói ra những lời này?
Nàng tại sao có thể lạnh nhạt thờ ơ nói từ hôn như vậy?
Nàng chẳng lẽ không rõ sao. Hắn coi như cưới Nghệ An quận chúa cũng sẽ đối tốt với nàng, chẳng qua chỉ là một danh phận mà thôi.
Quận chúa có thể mang đến vinh hoa phú quý, có thể dệt hoa trên gấm cho Hầu phủ. Hầu phủ càng phồn vinh, tương lai của hắn có thể được Hoànhg Thượng yêu quý, thê dĩ phu đắt. Chính là trong tay càng có quyền lợi, đối với nàng chẳng lẽ không tốt sao?
Nhưng lúc này nàng sao có thể nói ra lời như vậy?
Lẽ nào tức giận với hắn?
Trong lòng Tống Tử Dật khẽ động, ánh sáng trong mắt khôi phục chút thần thái.
Nàng nhất định là tức giận hắn.
Đêm thất tịch trước cũng tức giận vì Thẩm Thanh Vũ, giờ bởi vì quận chúa nhất định càng thêm tức giận cho nên mới nói ra những lời bực bội như vậy đi!
Tống Tử Dật vừa nghĩ như vậy có chút hưng phấn, quỳ gối bên cạnh Thanh Ninh nói với Hoàng thượng và Hoàng hậu: "Hoàng thượng, nương nương, Thẩm đại tiểu thư nhất thời tức giận mới nói vậy. Xin bệ hạ và nương nương khai ân. Chuyện này là vi thần gây nên, trong lòng Thẩm đại tiểu thư tức giận, bực bội với vi thần mới nhất thời xúc động nói như vậy. Xin bệ hạ và nương nương khai ân."
Tống Tử Dật nói xong liền dùng ánh mắt thâm tình nhìn Thanh Ninh: "Thanh Ninh, có lời gì chúng ta quay về rồi nói được không? Ta sẽ giải thích với muội."
Bực bội?
Con mắt nào của hắn thấy nàng đang tức giận với hắn?
Lẽ nào vẻ mặt nàng còn chưa đủ tỏ rõ lòng mình sao?
Có chuyện bình tĩnh nói? Hắn có chuyện cùng nàng nói nhưng chính nàng đến liếc mắt nhìn hắn cũng không muốn.
Nàng với hắn, chẳng có gì để nói!
Thanh Ninh không để ý đến Tống Tử Dật, ánh mắt nhìn Hoàng Thượng và Hoàng Hậu phía trước: "Bệ hạ, nương nương, thần nữ không tức giận, là quyết định sau khi đã suy nghĩ kĩ càng. Thế tử và quận chúa cặp đôi trời định, thần nữ là thực tâm thực lòng, không có nửa câu oán trách, nguyện ý chúc phúc cho họ."
Thanh Ninh vẻ mặt thản nhiên, nói rõ từng câu.
"Huynh không đồng ý. Muội cùng ta từ nhỏ đã tự định thân. Nhà muội và nhà ta đều nhận định việc hôn sự này. Làm sao có thể vì muội nói từ hôn là từ hôn? Huống chi việc hôn nhân này là nương nương lời vàng ban cho." Tống Tử Dật nhìn chằm chằm nửa gương mặt Thanh Ninh gần như buột miệng nói ra.
Thanh Ninh coi như không nghe thấy Tống Tử Dật nói, an tĩnh nhìn Hoàng Hậu và Hoàng Thượng. Tống Tử Dật nói không có trọng lượng, có thể quyết định là Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương.
Vân Thái công chúa ngồi trên ghế, kinh ngạc trong mắt dần biến mất, cau mày nhìn Thanh Ninh, suy nghĩ sâu xa.
Nàng ta thế mà đưa ra từ hôn?
Lấy lui làm tiến!
Trong mắt Vân Thái công chúa hiện lên chút hiểu rõ.
Nàng ta đầu tiên không nói gì khác trực tiếp đi thẳng vào vấn đề đưa ra lời từ hôn. Cái này không phải biểu thị ý nàng ta: nàng ta sẽ không làm thiếp?
Cho nên nàng ta lấy lui làm tiến, trước tiên đưa ra lời từ hôn, thành toàn cho nữ nhi và Tống thế tử.
Hơn nữa nếu thật như lời nàng nói lui thân. Mặc kệ tình huống thật sự hôm nay ra sao, người đời đều đồng tình người yếu. Huống chi nếu nhìn từ một góc độ khác nàng ta nói ra từ hôn gần như do bọn họ bức bách. Chỉ sợ kết quả là người đời vì sự giải quyết của nàng ta, đem danh hiệu đoạt phu tế chụp lên đầu con gái mình.
Thật không ngờ đứa nhỏ này tuổi nhỏ lại có tâm tư kín đáo như vậy.
Vân Thái công chúa đôi mắt hiện lên ý cười, chân mày hơi nhíu, vội vàng áy náy nhìn Thanh Ninh, nhẹ nhàng nhíu mày: "Thẩm đại tiểu thư, ngươi sao có thể nói ra lời khinh suất như vậy? Ngươi và Thế tử có hôn ước từ trước. Nói đến vẫn là Nghệ An không phải. Ngươi có tức giận gì cứ phát tác với Nghệ An, đừng nói dỗi như vậy. Hôm nay Hoàng tẩu và Hoàng huynh đều ở đây, trong lòng ngươi có bất bình gì cứ nói ra. Nói cho cùng chuyện này là chúng ta xin lỗi ngươi nhưng đây cũng là không còn cách nào khác không phải sao? Cho nên trong lòng tức giận nhưng việc hôn nhân đại sự không phải trò đùa, ngươi đừng nói dỗi như vậy."
Vân Thái công chúa nói rồi cho Nghệ An quận chúa một ánh mắt.
Nghệ An quận chúa đi về phía trước hai bước, đi tới trước mặt Thanh Ninh nói: "Thẩm đại tiểu thư, tiểu thư có gì tức giận cứ nói với ta. Chờ ngươi hết giận chúng ta liền làm một đôi tuy hai mà một, là tỷ muội không phân biệt lớn nhỏ được không?"
Giọng nói khẩn thiết mang theo áy náy.
"Quận chúa quá lời." Thanh Ninh nhẹ nhàng tránh được tay Nghệ An quận chúa, quay đầu ngẩng lên nhìn nàng ta bình tĩnh nói: "Quận chúa thân phận tôn quý, Thanh Ninh không dám trèo cao."
Bọn họ là không tin nàng!
Thực sự nàng muốn từ hôn mà!
Công chúa cho rằng nàng lấy lui làm tiến đi? Thanh Ninh hơi liếc nhìn Vân Thái công chúa khẽ cười sau đó nhìn Nghệ An quận chúa nói: "Quận chúa, Thanh Ninh và Thế tử nhận thức từ nhỏ, tuy là có hôn ước nhưng tình huống của Quận chúa bây giờ cấp bách... Quận chúa..."
"Thanh Ninh, muội đừng nói dỗi. Muội tức giận lúc về muội đánh mắng ta cho đến hết giận là được nhưng bây giờ trước mặt bệ hạ và nương nương, muội không nên tùy hứng." Tống Tử Dật bên cạnh nói.
Thanh Ninh không để ý đến Tống Tử Dật quay đầu nhìn Hoàng Hậu và Hoàng Thượng nghiêm túc nói: "Bệ hạ, nương nương, thần nữ không tùy hứng cũng không tức giận, thần nữ thật tâm thỉnh cầu từ hôn. Mong bệ hạ và nương nương thành toàn."
Nói xong cung kính dập đầu một cái.
Hoàng Hậu nhìn vẻ mặt nghiêm túc vô cùng của Thanh Ninh cũng rõ ràng những gì nàng nói là thật tâm.
Hoàng Hậu suy nghĩ một chút bình tĩnh hỏi: "Thanh Ninh lời ngươi nói là thật lòng sao? Còn nữa mẫu thân ngươi biết quyết định của ngươi không? Hay đây thật ra là ý tứ của mẹ ngươi?"
"Nương nương, thần nữ là thật lòng. Gia mẫu không biết quyết định của thần nữ nhưng gia mẫu đã từng nói mặc kệ thần nữ quyết định như thế nào người đều ủng hộ tin tưởng thần nữ." Thanh Ninh nhẹ giọng trả lời.
"Cho nên đây là quyết định của riêng ngươi?" Hoàng Hậu hỏi lại.
Thanh Ninh ngẩng đầu, nặng nề gật đầu: "Vâng."
"Muội làm sao có thể đối với ta như vậy?" Tống Tử Dật mặt dần trắng, ánh mắt toát ra oán giận: "Ta biết muội nói dỗi. Muội đừng nói nữa, ta sẽ khẩn cầu bệ hạ và nương nương tha thứ cho muội."
Thật vậy chăng?
Vân Thái công chúa nghi hoặc: "Đứa trẻ này, ngươi không thể lỗ mã.ng như vậy!"
Sau đó nhìn Hoàng hậu và Hoàng Thượng nói: "Hoàng huynh, Hoàng tẩu hôn nhân đại sự cho tới bây giờ đều là phụ mẫu chi mệnh, đứa nhỏ này giờ đang nổi nóng, con bé nói thể không thể tính là thật được."
Tống Tử Dật suy nghĩ một chút nói với Hoàng Thượng và Hoàng Hậu: "Bệ hạ, nương nương. Vi thần và muội ấy đính hôn từ nhỏ, hai nhà là thế giao. Nếu lui việc hôn nhân hai gia đình tất nhiên sẽ có xích mích. Còn có tương lai của muội ấy nhất định cũng bị ảnh hưởng. Bệ hạ, nương nương, vi thần không thể làm như vậy."
Lui thân dù có là do vì sao với cô nương gia cũng nhất định bị ảnh hưởng.
Nghệ An quận chúa khom người nói: "Hoàng đế cữu cữu, Hoàng Hậu mợ, Thế tử nói đúng, việc hôn nhân này không thể lui."
Tự cho là đúng! Thanh Ninh trong lòng cười một tiếng, nét mặt cũng không thay đổi chờ phán xét của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu.
"Ngươi nghĩ như thế nào? Tại sao lại tự nguyện từ hôn?" Hoàng Thượng vẫn ngồi không lên tiếng như vậy đột nhiên mở miệng hỏi.
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần nữ không nghĩ gì khác. Sự tình kỳ thực rất đơn giản. Quận chúa thân phận tôn quý, tất nhiên trăm triệu lần không thể khuất phục hạ mình, mà thần nữ được nương nương ưu ái, hồi trước hứa gả cho Thế tử. Thần nữ biết nương nương nhất định vì việc này mà lo lắng. Thần nữ không muốn nương nương khó xử, với lại thần nữ cũng thật tâm nghĩ thế tử và quận chúa là ông trời tác hợp, thật muốn thành toàn cho một đôi giai ngẫu." Thanh Ninh gần như không suy tư liền trả lời.
Tô Phỉ nhắc nhở sức khỏe Hoàng Thượng không tốt lắm tính tình ôn hòa nhưng Tô Phỉ nói đúng quân uy khó dò, ở trước mặt Hoàng thượng không nên giở trò, đem mấu chốt vấn đề đưa ra là được.
Hoàng Thượng ánh mắt sắc bén quan sát Thanh Ninh một lúc, một lúc sau ánh mắt lộ ra tia khen ngợi gật đầu: "Ngươi nghĩ vậy thật ra chu toàn."
Hoàng Thượng quay đầu nhìn Hoàng Hậu nói: "Hoàng Hậu, khó có được đứa trẻ ý thức tốt thế, vừa thành tâm thành ý, cứ coi lời tứ hôn lúc đầu là nói đùa thôi đi."
"Tạ ơn Hoàng Thượng thành toàn." Thanh Ninh lập tức dập đầu tạ lễ.
Sự tình cứ như vậy quyết định? Tống Tử Dật như nằm mộng, sự tình không hẳn phải là hòa hòa mỹ mỹ, kiều thê mỹ thiếp đều trong lòng hắn sao?
Tống Tử Dật nắm chặt tay, không khỏi quay đầu u oán nhìn Thanh Ninh.
Nàng tại sao có thể đối với hắn như vậy?
"Đứa nhỏ này, tâm tư thực là nhanh nhẹn." Hoành Hậu ánh mắt hiền lành nhìn Thanh Ninh nói.
Ý thức được đạo lý, liền biết tiến lùi lấy đại cục làm trọng.
"Ừ." Hoàng Thượng gật đầu, ánh mắt nhìn Thanh Ninh ôn hòa hơn: "Hôm nay ngươi vì Hoàng Hậu phân ưu giải nạn cũng tính là lập công. Khó dịp hôm nay gặp Trẫm, nghĩ muốn ban thưởng cái gì, cứ nói."
Nói là ban cho nhưng thật ra chính là bồi thường! Thanh Ninh hơi cười, suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng nói: "Tạ ơn Hoàng Thương ưu ái, thần nữ muốn cầu một ân điển."
"A? Muốn cầu cái gì?" Hoàng Thượng hỏi.
"Thần nữ cầu bệ hạ, nương nương ẩn chuẩn, việc hôn nhân của thần nữ sau này do chính thần nữ làm chủ."
Hoàng Thượng và Hoàng Hậu không khỏi liếc nhìn nhau, trong lòng lập tức đều sáng tỏ.
Con bé có thể nghĩ sâu xa như vậy.
Vừa nãy Tống Tử Dật nói nếu từ hôn đứa nhỏ này có thể phải đối mặt với khó khăn cho nên trong lòng nó cũng rõ ràng.
Cho nên nó thẳng thắn đem quyền quyết định hôn sự nắm chắc trong tay.
Như vậy trưởng bối Hưng Ninh Hầu phủ cũng không thể tùy ý đem con bé cho người khác.
Hoàng Hậu và Hoàng Thượng liếc nhìn nhau sau đó Hoàng Thượng nhìn Thanh Ninh gật đầu đáp ứng thỉnh cầu của Thanh Ninh.
"Tạ ơn Hoàng thượng, nương nương thành toàn." Giọng nói Thanh Ninh dẫn theo vài phần nhẹ nhàng.
"Bình thân, đứng lên đi." Hoàng Thượng nói.
Lúc này Thanh Ninh mới tạ ơn đứng dậy.
Vân Thái công chúa đối với thỉnh cầu của Thanh Ninh mà không khỏi liếc xéo.
Này...
Con nhóc này thật sự muốn từ hôn!
Nhìn nữ nhi đang đứng bên cạnh tú lệ dịu dàng sau đó ánh mắt rơi trên sườn mặt Thanh Ninh.
Giữa nét ôn nhu dẫn theo vài phần kiên cường.
Trong lòng Vân Thái công chúa không khỏi nảy sinh ý nghĩ.
Con gái bà dường như là cái thang cho việc từ hôn!
Vân Thái công chúa suy nghĩ một chút, lắc đầu đem ý nghĩ này ép xuống.
Sự tình giải quyết viên mãn rồi Hoàng Hậu mang theo ý cười nói vài câu với Tống Tử Dật và Nghệ An quận chúa, các chuyện tương lai sinh sống mỹ mãn rồi mới tứ hôn cho hai người.
Sau đó mới để cho mấy người quỳ thỉnh an lui ra ngoài.
Thanh Ninh ý cười kéo đến khóe mắt, bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Tống Tử Dật ở phía sau linh hồn như bay đến đâu đâu, bước chân nặng nề.
"Thế tử, ta nghĩ Thẩm đại tiểu thư tức giận. Huynh với nàng ấy rất thân quen, huynh đi nói chuyện thật tốt với nàng ấy. Mặc dù việc hôn nhân của hai người đã lui nhưng chờ nàng ấy hết giận, việc hôn sự này vẫn còn có thể tính toán." Nghệ An quận chúa thấp giọng nói với Tống Tử Dật: "Huynh với nàng ấy lớn lên bên nhau, tình cảm sâu đậm, nhất thời nghĩ quẩn trong lòng là bình thường. Thế tử, huynh tốt nhất nên nhẹ nhàng khuyên bảo nàng ấy."
"Quận chúa." Tống Tử Dật ngẩng đầu, rất cảm động vì sự săn sóc của Nghệ An quận chúa.
"Mau đi đi, nói chuyện với nàng ấy một chút." Nghệ An quận chúa ôn nhu vừa cười vừa nói.
"Cám ơn nàng." Tống Tử Dật liếc nhìn Nghệ An quận chúa say đắm sau đó nhanh chân đuổi theo Thanh Ninh.
"Nam nhân chính là luôn như vậy. Thuận theo lòng hắn, hắn sẽ nghe lời con." Vân Thái công chúa đi lên nhìn bóng lưng Tống Tử Dật nói.
++++++++++++
"Thanh Ninh, chúng ta nói chuyện một chút." Tống Tử Dật bước nhanh vài bước đuổi kịp Thanh Ninh, ở trước kiệu của Thanh Ninh kéo tay Thanh Ninh lại.
Thanh Ninh xoay người, đôi mắt đen láy bình tĩnh tự như hồ sâu không đáy, lẳng lặng giữa bầu trời rực rỡ ban ngày, vẻ mặt lạnh lùng: "Giữa chúng ta còn gì để nói sao?"
Rằng buộc duy nhất giữa bọn họ là việc hôn nhân, giờ bọn họ đã là người lạ.
Tống Tử Dật nhìn khuôn mặt lạnh lùng trong trẻo của nàng, như băng giá mùa đông lạnh lẽo thấu xuống, tay cầm cánh tay nàng buông lỏng ra: "Muội nói chuyện với ta một chút."
"Thế tử có lời gì, thảo luận luôn ở đây đi." Thanh Ninh thờ ơ nhìn hắn nói.
Ánh mắt quen thuộc ngày xưa mang theo e thẹn nhu tình giờ bình tĩnh mà lạnh lẽo. Tống Tử Dật không khỏi nhíu mày: "Ta biết muội giận ta thế nhưng ta không trách muội. Chờ muội hết giận, ta đến nhà xin lỗi muội."
"Không cần, ta không tức giận." Thanh Ninh lạnh nhạt nói.
"Thật sự muốn từ hôn?" Tống Tử Dật trong mắt đầy vẻ tức giận.
Thanh Ninh lẳng lặng nhìn đôi mắt hắn, khóe miệng cong lên mang theo vẻ tươi cười, gật đầu nói: "Ta thật tâm chúc Thế tử và Quận chúa trăm năm hạnh phúc."
Sớm có ngày cả nhà bị tịch thu tài sản xử trảm!
Thanh Ninh nói xong cũng không quay đầu mà lên cung kiệu.