Hầu Môn Khuê Tú

Quyển 1 - Chương 62



Thanh Ninh không chút do dự lưu luyến mà trực tiếp lên cung kiệu. Màn kiệu thoáng cái hạ xuống, theo độ cong rơi xuống hoàn toàn che khuất người bên trong.

Tống Tử Dật yên lặng nhìn, nhìn Thanh Ninh không quay đầu lại, không mang theo tia lưu luyến nào.

Cỗ kiệu từ từ đi xa.

Đầu cũng không có nhìn lại một lần nào.

Cứ như vậy xong ư?

Tống Tử Dật không kiềm được cất bước về phía trước đuổi theo.

Bọn họ cùng nhau lớn lên, nàng ấy là phu nhân tương lai của hắn. Cho nên trong lòng Tống Tử Dật từ sớm đã nhận định Thanh Ninh chính là người của hắn.

Thế nhưng hôm nay nàng lại quyết đoán dứt khoát cầu chỉ lui thân.

Đến tường cung ở một khúc rẽ, cung kiệu liền biến mất ở góc rẽ.

Tống Tử Dật dừng chân.

Sắc mặt buồn bã, trong mắt lộ vẻ không cảm lòng.

Nghệ An quận chúa và Vân Thái công chúa đi ra cửa Phượng Nghi Cung thấy rõ Tống tử Dật kinh ngạc nhìn bóng dáng xa xăm.

Nghệ An quận chúa nói với Vân Thái công chúa bên cạnh: "Mẫu thân, người chờ con một chút, con nói với thế tử mấy câu."

Vân Thái công chúa gật đầu: "Ừ, đi đi. Cũng không cần nhiều lời, nói với hắn vài câu ôn nhu thoải mái."

Nam nhân a, không có được luôn là tốt nhất.

Nhìn bộ dạng này quả thật là Thẩm gia cô nương lưu loát dứt khoát giải trừ hôn ước giữa hai người.

Mặc kệ nó là thật tâm hay phẫn nộ cực điểm mới đưa ra quyết định như vậy.

Vân Thái công chúa có thể khẳng định là trong lòng Tống Tử Dật rất khó chịu cũng vô cùng không cam lòng.

"Thế tử, Thẩm đại tiểu thư đi rồi?" Nghệ An quận chúa đi tới bên cạnh Tống Tử Dật, ánh mắt nhìn cửa cung.

"Ừ." Tống Tử Dật thu lại thần tình, xoay người nhìn Nghệ An.

"Thế tử không nên phiền lòng, chờ Thẩm đại tiểu thư hết giận, huynh dỗ nàng ấy một chút, nàng ấy chắc chắn sẽ hiểu cho huynh." Nghệ An quận chúa nói.

"Giờ cũng chỉ có thể như thế." Từ đáy lòng Tống Tử Dật không tin Thanh Ninh tuyệt tình như vậy, trong lòng hắn luôn có dư âm nói Thanh Ninh hiện tại chỉ là đang tức giận với hắn, cho nên chờ nàng hết giận, tâm tình bình tĩnh sẽ lại nói chuyện lại với nàng.

Tống Tử Dật nghĩ vậy tích tụ trong lòng tiêu tán vài phần.

Lên xe ngựa nhà mình, Trà Mai sắc mặt lo âu nhìn Thanh Ninh thấp giọng nói: "Tiểu thư, phu nhân nếu biết chắc chắn rất thương tâm."

Tiến cung lần này Thanh Ninh chỉ mang theo Trà Mai. Trong điện xảy ra chuyện gì Trà Mai không biết. Trà Mai không có tiến vào trong điện chỉ đứng ngoài chờ nhưng lúc nãy Tống Tử Dật nói với Thanh Ninh nàng nghe rất rõ ràng.

"Không có chuyện gì. Mẫu thân chắc chắn không nguyện ý cho ta làm thiếp. Mà chuyện này ta lui một bước cũng là kết quả tốt nhất."

Mẫu thân dĩ nhiên sẽ thương tâm nhưng bà chắc chắn sẽ hiểu.

Chẳng lẽ nhìn nàng làm thiếp cho Tống Tử Dật không bằng cầm thú?

Thê nàng đã không hiếm lạ gì nữa là thiếp!

Thanh Ninh nheo mắt, chân mày nhướn lên phấn khởi.

Trà Mai thấy rõ vẻ mặt Thanh ninh tung tăng trong lòng lo âu tiêu tan, cười nói: "Tiểu thư nói phải. Phu nhân yêu thương tiểu thư. Mặc kệ tiểu thư làm chuyện gì, mọi người sẽ ủng hộ tiểu thư."

Thanh ninh khẽ nở nụ cười, nhất thời trong xe ngựa tràn đầy tiếng cười.

....

"Tiểu thư." Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại truyền đến giọng nói của người đánh xe.

"Chuyện gì?" Trà Mai xốc một góc màn che nhìn thoáng ra bên ngoài. Lúc này mới vừa ra khỏi cửa cung, vì vậy thò đầu ra ngoài dò xét liền thấy Tùng Mộc tươi cười đứng bên cạnh xe ngựa.

Trà Mai nhìn hắn rồi quay đầu nói với Thanh Ninh: "Là gã sai vặt bên người Tô thế tử."

Thanh Ninh suy nghĩ một chút, sai Trà Mai hỏi: "Em hỏi hắn một chút xem có chuyện gì."

Cố ý ngăn xe ngựa của nàng chắc là do Tô Phỉ sai bảo.

Trà Mai gật đầu quay đầu nhìn Tùng Mộc hỏi: "Ngươi cản xe ngựa tiểu thư nhà ta. Có chuyện gì không?"

"Vị tỷ tỷ này, xin chào." Tùng Mộc cúi chào Trà Mai, vui vẻ nói: "Tiểu nhân thay tiểu thư nhà tiểu nhân chuyển lời. Tiểu thư nói điểm tâm ở Yến Hồi Lâu rất ngon, mấy hôm tới muốn mời Thẩm đại tiểu thư cùng đi nếm thử. Xin Thẩm đại tiểu thư đến lúc đó nể mặt."

Thanh Ninh nghe rõ ràng hé miệng cười.

"Ta biết rồi. Ngươi trở về nói tiểu thư nhà ta cảm tạ ý tốt của tiểu thư, đến lúc đó nhất định sẽ không cô phụ tấm thịnh tình này." Trà Mai nói.

"Vâng." Tùng Mộc gật đầu, lùi một bước sang bên cạnh nhường đường.

Dần dần bên ngoài xe ngựa bắt đầu có các tiếng ồn ào. Thanh Ninh cười phân phó Trà Mai: "Đi Yến Hồi Lâu, hôm nay chính ta phải đi nếm thử điểm tâm mà Tô tam tiểu thư tán thưởng."

Trà Mai gật đầu, phân phó phu xe bên ngoài một tiếng.

"Được." Phu xe lên tiếng, xe ngựa dừng lại chạy về hướng Yến Hồi Lâu.

Thanh Ninh xuống xe ngựa, sai Trà Mai cho phu xe ít bạc vụn, phu xe vui vẻ nhận lấy đi đến quán ăn nhỏ bên cạnh.

"Tiểu thư, mời vào bên trong." Vừa vào Yến Hồi Lâu có một tiểu nhị ân cần tiến lên đón.

Thanh Ninh liếc mắt quan sát, bố trí lịch sự tao nhã, giữa khiêm tốn vẫn có xa hoa.

"Tiểu thư, trên lầu có phòng, mời đi theo tiểu nhân." Tiểu nhị rất nhiệt tình.

"Ngươi đi tiếp đón các vị khách khác, vị tiểu thư này để ta dẫn." Tiểu nhị vừa nói một người bộ dạng chưởng quỹ mặc quần áo màu xanh từ trên lầu đi xuống nói.

"Vâng, Trương chưởng quỹ." Tiểu nhị cung kính khom người chào Thanh Ninh, đi tiếp đón khách nhân khác.

"Tiểu thư, mời đi theo tiểu nhân." Chưởng quỹ thi lễ với Thanh Ninh sau đó dẫn Thanh Ninh lên lầu, lên thẳng lầu ba, dừng trước cửa một phòng, cung kính gõ cửa một cái, kéo cửa ra "Tiểu thư, mời."

Thanh Ninh thấy dáng người thon dài nghe được âm thanh mà đứng lên liền nở nụ cười, dẫn theo Trà Mai đi vào.

Chưởng quỹ bên ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tô Phỉ nhìn Thanh Ninh từng bước tiến lại gần thư nhã cười: "Ta còn tưởng rằng tiểu thư sẽ không tới đi."

"Thế tử có lòng mời, ta dĩ nhiên sẽ tới." Thanh Ninh cười đi tới ngồi đối diện với hắn. Hắn để Tùng Mộc mượn danh Tô Dao nói tới Yến Hồi Lâu không phải đang nói với nàng rằng hắn ở đây chờ nàng sao?

Thanh Ninh liếc mắt quan sát phòng, vật dụng là gỗ hoàng lê, trên tường dán tranh sơn thủy quý báu, bình phong hoa phú quý. Trên bình phong có cây mẫu đơn nở mấy đóa hoa như tiên cảnh. Thanh Ninh trong lòng không khỏi thầm khen một câu: thật là đồ thủ công tinh xảo!

Thanh Ninh thấy trong phòng chỉ có một mình Tô Phỉ, gã sai vặt bên cạnh cũng không thấy đâu, suy nghĩ một chút nói với Trà Mai: "Em cũng mệt mỏi rồi, đi sai tiểu nhị lấy cho em một phòng, muốn ăn gì cứ việc gọi."

Trà Mai gật đầu, lui ra ngoài.

Lúc này Thanh Ninh mới nhìn Tô Phỉ hỏi: "Thế tử tìm ta có phải có chuyện gì quan trọng hay không?"

Tô Phỉ trên mặt hơi ửng hồng, vẫy tay với Thanh Ninh: "Tiểu thư tới đây."

Nói xong vòng qua bình phong vào bên trong.

Thanh Ninh chẳng biết trong hồ lô hắn có gì liền đi theo.

Vòng qua bình phong.

Trên bàn bày một bồn hoa lan, chính giữa là một Quan Thế Âm nghìn tay thanh nhã xinh đẹp.

Đây là... Thanh Ninh không khỏi liếc nhìn Tô Phỉ bên cạnh với ánh mắt khó hiểu.

"Chuyện ở Phượng Nghi Cung ta đã biết." Tô Phỉ giọng điệu lạnh nhạt nói.

Đối với chuyện Tô Phỉ rất nhanh biết chuyện ở Phượng Nghi Cung Thanh Ninh không kỳ quái. Tề Quốc Công được thánh sủng, Tô Phỉ lại vô cùng được Hoàng Thượng sủng ái cho nên trong cung gió thổi cỏ lay hắn biết chẳng có gì lạ nhưng mà... Thanh Ninh nghi ngờ nhìn Tô Phỉ hỏi: "Cho nên...những bông hoa này là..."

Tô Phỉ cũng không trả lời vấn đề của nàng mà tự nhiên nói: "Hoa bá trước kia là hoa tượng trong cung. Sau khi ra khỏi cung liền cùng ta quay về trong phủ vẫn nuôi trồng hoa ở nhà ta. Vừa lúc có bồn hoa nở, ta nghe nói sở thích của tiểu thư là cây cỏ cho nên để bọn họ chở tới. Lần trước tiểu thư đáp lễ cái chặn giấy quá quý giá, cho nên lần này coi như là bổ sung lễ."

Giọng điệu chậm chạp nhẹ nhàng mang theo vài phần an ủi, đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy dẫn theo chút dè dặt.

Thanh Ninh trong lòng không khỏi cảm động, ngửa đầu cười nói: "Những thứ này ta đều thích. Chỉ là sau này thế tử cảm thấy thua thiệt cũng không thể đòi lại nhé!"

"Không đâu, không đâu. Sau này tiểu thư thích cứ nói, ta sẽ nói Hoa bá làm cho tiểu thư." Tô Phỉ nghe giọng điệu Thanh Ninh nhẹ nhàng, ngôn từ mang theo vài phần đùa cợt liền khẽ thở phào nhẹ nhõm gật đầu cam đoan. Tuy đã đoán trước được tâm tư của nàng nhưng lúc nghe được tin tức chính xác truyền ra từ Phượng Nghi cung trong lòng hắn tuy vui vẻ lại cũng bởi vì nàng mà lo lắng, lo lắng nàng đau khổ.

"Được, một lời đã định." Thanh Ninh vui vẻ gật đầu.

Trong mắt Tô Phỉ tràn đầy ý cười.

++++

Thanh Ninh trở về Hưng Ninh Hầu phỉ liền sai Trà Mai đem hoa về Cẩm Viên còn bản thân trực tiếp đến Mộ Lan viện.

Lý Vân Nương sốt ruột chờ đợi trong phòng.

"Mẫu thân." Thanh Ninh đi vào.

Lý Vân Nương vừa thấy Thanh Ninh liền cẩn thận quan sát nàng một lượt: "Nhanh nói với ta sự tình giải quyết thế nào?"

Tuy biết mọi chuyện không dễ giải quyết cho dù hy vọng xa vời nhưng Lý Vân Nương vẫn mong muốn hôn sự của nữ nhi không phát sinh biến hóa gì.

Thanh Ninh nhìn nét mặt Lý Vân Nương, đỡ bà ngồi xuống, trả lời: "Con với Tống gia lui thân. Mẫu thân, là con muốn lui."

Lý Vân Nương kinh hãi, trào nước mắt. Sau đó ôm Thanh Ninh khóc lớn: "Lui? Vậy con phải làm sao bây giờ?"

Thanh Ninh nhìn mẫu thân thương tâm như thế trong lòng đau xót cũng rơi nước mắt theo:"Mẫu thân, Hoàng Hậu nương nương sủng ái chúng ta, chúng ta không thể để nương nương khó xử. Nghệ An quận chúa dĩ nhiên không thể làm thiếp. Nữ nhi cũng tuyệt đối không bị sỉ nhục mà làm thiếp cho Tống Tử Dật."

"Con nói đúng, con gái ta quý báu như vậy sao có thể làm thiếp?" Lý Vân Nương ch.ảy nước mắt, nghiêm mặt gật đầu nói: "Không có Tống Tử Dật sau này nương tìm một người còn tốt hơn hắn cho con."

Lý Vân Nương nói đến đây liền nghĩ nữ nhi lui thân thế này tự nhiên thành một vết nhơ. Sau này đừng nói so với Tống Tử Dật tốt hơn có thể tìm một nhà môn đăng hộ đối cũng đã là trắc trở.

Lý Vân Nương vừa nghĩ trong lòng liền khó chịu, đôi mắt đỏ lên nói: "Việc lui thân này tuy vì vấn đề khó giải quyết nhưng tương lai Ninh nhi con làm sao bây giờ đây?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.