Hầu Môn Khuê Tú

Quyển 1 - Chương 79



Editor: Ngọc Thương

"Được, không vội, nhưng mà con phải đáp ứng ta, không được để bản thân mình rơi vào nguy hiểm", Lý Vân Nương nói.

Thanh Ninh gật đầu, quay sang phân phó Lý bá: "Bảo bọn họ về đi".

Nhìn cửa chính Lý trạch đóng chặt, Bùi Giang thị một bụng hỏa, bà ta đã lớn tuổi như vậy, còn là Bùi gia lão phu nhân, rất nhiều năm qua chưa từng nhận loại đãi ngộ này, không khỏi căm tức: "Mẹ con nó đúng là tự đề cao mình, đường đường một trưởng bối như ta đã thành tâm thành ý tự mình tới cửa mà vẫn không cho chúng ta vào, thật sự là vênh mặt lên tận trời rồi".

Thái thị trong lòng bốc hỏa, nhưng vì lo lắng cho con trai, cũng đành phải đè ép lửa giận xuống, nói với Bùi Giang thị: "Hạo nhi bị thương không nhẹ, trước mắt điều quan trọng nhất chính là phải nhanh chóng đón nó từ Thuận Thiên phủ về nhà, tay chân của nó nếu để lâu hơn nữa sẽ...", vừa nói vừa gạt lệ.

Nghĩ tới cháu trai vẫn đang chịu khổ trong nhà lao Thuận Thiên phủ, Bùi Giang thị mặc dù nổi giận, nhưng nhớ đến việc trọng yếu đành hạ giọng, căm giận nói: "Đi Hưng Ninh hầu phủ".

Hai mẹ con chúng nó không nể mặt bà thì vẫn có người có thể trị bọn chúng.

**

Editor: Ngọc Thương

"Ta đang định phân phó người tới hỏi thăm tình hình của các ngươi, không ngờ các ngươi đã tới đây rồi, Hạo nhi đâu? Nó có sao không?", chuyện huyên náo sôi sùng sục, hôm qua lão phu nhân đã nghe được tin tức, vì vậy vừa thấy Bùi Giang thị và Thái thị liền lo lắng giữ chặt tay Bùi Giang thị, hỏi.

"Cháu nội ta bị thương, hiện đang bị giam trong đại lao Thuận Thiên phủ", Bùi Giang thị lấy khăn tay lau khóe mắt: "Lão tỷ tỷ, ngươi nhất định phải giúp ta".

"Đương nhiên rồi", lão phu nhân gật đầu: "Việc này rốt cuộc là thế nào?"

Lão phu nhân chỉ nghe được một chút tin đồn, trong lòng khiếp sợ không thôi, hoài nghi vô cùng, bà lại chưa biết Lý Vân Nương và Thanh Ninh đã trở về Lý trạch, vì vậy vốn bà đang chuẩn bị phái người tới Bùi gia, còn dự định sai người đi đến thôn trang hỏi cho ra ngọn ngành.

"Dì, chuyện là thế này, Hạo nhi ra khỏi thành làm ít chuyện, lúc trở về bị trễ giờ, vừa vặn đi ngang qua phía đông thành, biết đó là thôn trang của Hầu phu nhân, liền đến xin tá túc một đêm, chỉ là không nghĩ đến trùng hợp lúc đó phu nhân không có trong trang...", Thái thị tiếp lời, vừa nói vừa khóc nức nở: "Tất cả là do Hạo nhi không cân nhắc chu toàn, có thể tối đó đã mạo phạm Đại điệt nữ, chọc Đại điệt nữ tức giận, đem Hạo nhi đưa đến Thuận Thiên phủ... Dì, ngài không biết đâu, Hạo nhi bị đánh đến nỗi không nhận ra, thương thế nặng như vậy còn bị nhốt trong đại lao...".

Thái thị nói xong, lại bỏ thêm một câu: "Mẫu thân cùng con vừa đến Lý trạch, Hầu phu nhân và Đại điệt nữ đóng cửa từ chối tiếp khách. Dì, chúng ta thật sự lo lắng cho thương tích của Hạo nhi ở trong nhà lao sẽ không thể chịu được, cho nên mới đến van cầu lão nhân gia ngài".

"Thật sự là hồ nháo! Ninh nha đầu này quá không hiểu chuyện!", hôm qua lão phu nhân nghe được tin tức liền bán tin bán nghi, mặc dù không quá vừa lòng trưởng tôn nữ này, nhưng bà biết nó được một tay nàng dâu Lý Vân Nương của bà nuôi dạy, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, tiến thoái có độ. Hơn nữa, nó còn quen Bùi Hạo Lâm, làm sao có thể coi hắn là đạo tặc mà bắt giữ đưa đến quan phủ? Cho nên trong lòng bà cảm thấy đây chẳng qua là tin đồn nhảm thôi, bà vẫn chưa tin cháu gái mình sẽ làm ra chuyện như thế!

Nhưng mà, không nghĩ mọi chuyện lại là thật!

"Cũng tại Hạo nhi, đứa nhỏ này trẻ tuổi, chưa từng trải qua chuyện gì, rốt cuộc là tuổi trẻ khí thịnh, có thể đã mạo phạm cháu gái", Bùi Giang thị cau mày: "Ta biết cháu gái bị ủy khuất, nhưng hôm nay Hạo nhi đang bị thương, trong lòng chúng ta vô cùng nguy cấp... Mọi sự chờ hắn dưỡng thương tốt xong sẽ đến dập đầu nhận lỗi với cháu gái".

"Mẫu thân, đứa nhỏ Ninh nhi này thật sự là quá hồ nháo, biểu ca của nó, có chuyện gì mà không thể từ từ nói, đâu cần phải nháo đến Thuận Thiên phủ, để người ta chế giễu", Bùi thị chau mày.

Lão phu nhân nhìn qua ba người, nhíu mày, trong lòng rất nhanh đã hiểu Bùi gia muốn đánh chủ ý lên cháu gái mình, chỉ là... Ánh mắt lão phu nhân dừng trên người Bùi thị một chút, khó trách tại sao trước đây nàng ta ra sức khuyên con trai mình hẹn Lý Vân Nương trở về thành. Thủ đoạn của Bùi thị xác định là không lên được mặt bàn, nhưng mà, Ninh nha đầu vừa mới lui hôn, hôn sự này vẫn đang nằm trong tay bà.

"Ngươi khách khí rồi", lão phu nhân châm chước nói với Bùi Giang thị, sau đó nghiêng đầu phân phó Lâm ma ma: "Ngươi tự đi mình đi một chuyến, lập tức mời phu nhân cùng Đại tiểu thư về phủ".

"Mẫu thân, chuyện xảy ra ở thôn trang, nếu làm hỏng thanh danh của Ninh nha đầu, Hạo nhi sẽ phụ trách", vừa rồi ánh mắt lão phu nhân quá sắc bén, Bùi thị liền nói: "Đứa nhỏ Hạo nhi này ngài rõ nhất, bộ dáng đàng hoàng, công khóa cũng là nhất đẳng, rất hiếu thuận, tương lai tiền đồ của nó đúng là một mảnh cẩm tú. Mẫu thân, chị dâu cùng nương cũng vô cùng yêu thương nó, mặc dù Bùi gia không phải là huân quý thế gia, nhưng Hạo nhi rất có tiền đồ, Ninh nha đầu được gả cho nó còn không phải là lấy được phúc? Chỉ là không nghĩ tới, nha đầu đó lại quá cương liệt, dám đem biểu ca đến quan phủ, mẫu thân, ngài và nương là tỷ muội ruột thịt, Ninh nha đầu làm vậy quá tùy hứng rồi".

Bùi thị đương nhiên sẽ không nói mình và nhà mẹ đẻ tính kế cháu gái, mặc dù trong lòng biết rõ lão phu nhân đã nghi ngờ, nhưng vẫn giả vờ nói sự việc xảy ra chỉ là trùng hợp, sau đó bỏ đá xuống giếng một phen, nói Thanh Ninh tùy hứng, không hiểu chuyện, không nể mặt lão phu nhân.

Bùi thị nói chuyện, thật sự đã khiến lão phu nhân dao động.

Trong lòng lão phu nhân hiểu rõ người Bùi gia chạy theo của hồi môn tương lai của cháu gái mình, nhưng Bùi Hạo Lâm này xác thực là một hài tử có tiền đồ. Cứ như vậy đem tiểu tử Bùi gia đi quan phủ, không phải là đánh vào mặt của bà già này ư?

Thẩm Thanh Ninh đó không để tổ mẫu này vào mắt sao?

Thật sự là quá tùy hứng!

"Chuyện này đều do Hạo nhi, tỷ tỷ ngài cũng đừng trách cháu gái!" Bùi Giang thị nói giúp Thanh Ninh.

"Đúng vậy, là con trai con không hiểu chuyện, mạo phạm Đại điệt nữ", Thái thị cũng bận rộn phụ họa.

"Là nha đầu kia tùy hứng không hiểu chuyện." Lão phu nhân nói:"Các ngươi đừng nóng vội, đều là thân thích, sao có thể nháo đến quan phủ, việc này là Ninh nha đầu làm không đúng."

Đều là thân thích, cứ như vậy nháo đến quan phủ, Hưng Ninh hầu phủ này cũng không còn mặt mũi.

"Có những lời này của lão tỷ tỷ ngài, chúng ta an tâm rồi", Bùi Giang thị cảm kích nắm tay lão phu nhân.

"Ta và ngươi là tỷ muội, nói khách khí gì vậy", lão phu nhân cười an ủi vỗ vỗ tay Bùi Giang thị.

Mấy người cùng nhau uống rà, chờ.

Kết quả Lâm ma ma không thể mời người về phủ.

Người lão phu nhân phái đi cũng không thể mời hai mẹ con Lý Vân Nương về, Thái thị liền nóng nảy: "Dì, ngài giúp chúng ta cứu Hạo nhi".

"Lão tỷ tỷ, tỷ phải giúp ta một chút, chuyện này chỉ có ngài ra mặt mới có thể khiến cháu gái thay đổi ý kiến", Bùi Giang thị đưa ánh mắt cầu khẩn nhìn lão phu nhân.

"Mẫu thân, để con đi một chuyến, xem ra đại tẩu và Ninh nhi đang rất tức giận", Bùi thị nói.

"Tức giận? Tức giận thế nào mà mời cũng không về? Chúng nó đúng là ra vẻ", lão phu nhân tức giận đem chén trà trong tay đập trên bàn, đứng dậy: "Ta tự mình đi, tự mình đi".

**

Editor: Ngọc Thương

"Lão phu nhân cùng Nhị thẩm đều đến?", Thanh Ninh nhếch môi hỏi.

"Đúng vậy", Lý bá gật đầu.

"Trước hết đưa bọn họ đến phòng khách", Thanh Ninh cười nói.

"Lão nô đã biết".

Trở về phòng thay một thân xiêm y, Thanh Ninh cầm tay Lý Vân Nương nói cười duyên dáng: "Mẫu thân, chúng ta đi thôi, nên cùng bọn họ nói chuyện".

"Quỷ nhỏ, hóa ra là con chờ tổ mẫu đến", Lý Vân Nương cười vỗ tay Thanh Ninh.

"Vâng", Thanh Ninh cười gật đầu: "Nương, Ninh nhi biết trong lòng ngài đang bốc lửa, nhưng khi gặp Bùi lão phu nhân cùng Đại phu nhân, ngài trước hết đừng nóng giận, nếu bọn họ nói gì, ngài cũng không cần vội vã đáp lời, cứ để nữ nhi nói".

"Được", Lý Vân Nương suy nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng.

Lão phu nhân cùng Bùi Giang thị, Bùi thị, và Thái thị sắc mặt đều không tốt, Thanh Ninh làm như không thấy, kéo Lý Vân Nương đi vào, hành lễ: "Tổ mẫu, Nhị thẩm, di tổ mẫu, Bùi cữu mẫu".

"Mẫu thân, dì". Lý Vân Nương hành lễ.

Bùi thị cùng Thái thị cũng đứng lên hành lễ với Lý Vân Nương: "Đại tẩu".

"Hầu phu nhân."

Hành lễ xong, mọi người ngồi vào chỗ mình, chờ nha đầu lên trà một lần nữa rồi lui ra sau. Không khí trong phòng khách đọng lại.

Bọn họ tính kế con gái mình, Lý Vân Nương vô cùng căm giận, nhưng nữ nhi đã dặn dò trước, nên nàng đè cơn tức trong lòng xuống, bưng chén thổi trà.

Thanh Ninh cũng không mở miệng, thần sắc tự nhiên uống trà.

"Được lắm, hai ngươi càng ngày càng không có quy củ. Phái người đến mời các ngươi về phủ, còn không về, muốn trưởng bối chúng ta đích thân đến các ngươi mới vừa lòng phải không? Mẹ con các ngươi mới ra ngoài thôn trang ở vài ngày, dáng vẻ liền lớn a!", lão phu nhân đập một chưởng lên bàn, đưa ngón tay chỉ Lý Vân Nương cùng Thanh Ninh, mắng lớn: "Ninh nha đầu, ngươi cũng quá không hiểu chuyện, tuổi còn nhỏ mà dám tự mình quyết định đưa người đến quan phủ, xảy ra chuyện gì cũng không cùng trưởng bối chúng ta thương lượng, đúng là không biết trời cao đất rộng! Quá mức tùy hứng! Xem ra ta phải mời ma ma đến nghiêm khắc dạy bảo ngươi, nếu không cứ để ngươi hồ nháo thế này, sẽ có ngày cả kinh thành cười nhạo Hầu phủ ta không có quy củ".

"Đúng vậy, Đại điệt nữ, tuổi ngươi còn nhỏ, ngươi không biết đem người đưa đến nha môn sẽ xảy ra nhiều nghiêm trọng thế nào đâu, chỉ cần có chuyện gì sẽ phá hủy người ta cả đời", Bùi thị nói với Thanh Ninh: "Tam biểu ca của ngươi đã làm sai điều gì, ngươi cứ việc nói cho chúng ta biết, chúng ta sẽ giúp ngươi dạy dỗ hắn, để nháo đến quan phủ là ngươi đã sai rồi".

"Lão tỷ tỷ, tỷ đừng nói cháu gái, đều là do tiểu tử hỗn nhà ta không hiểu chuyện", có việc cầu người, Bùi Giang thị đành nén giận nói cháu mình không tốt: "Cháu gái, nếu cháu còn chưa thấy hết giận, trở về di tổ mẫu sẽ đánh nó một trận, chút giận cho ngươi".

"Đại điệt nữ, Hạo nhi lỗ mã.ng, ngươi đánh hắn là đúng, nhưng sao lại đưa hắn đến nha môn, tối qua bị giam giữ trong đại lao cả đêm, trên người hắn còn có thương tích, xin ngươi bớt giận tha cho hắn", ánh mắt Thái thị bốc lửa, trong mắt đong đầy lệ.

Lý Vân Nương nghe bọn họ nói, tay nắm chặt chén trà.

Thanh Ninh quay sang khẽ mỉm cười với Lý Vân Nương, sau đó nghiêng đầu hướng ánh mắt lạnh lùng về phía bốn người, trào phúng cười: "Ta là một cô nương chưa lấy chồng, đêm khuya có người xông vào thôn trang, chẳng lẽ ta không nên coi hắn là đạo tặc để bắt lại? Chẳng lẽ cứ để hắn phá cửa mà vào? Ta bắt hắn, đánh hắn, chẳng lẽ ta đã làm sai? Hắn hung hăng xông vào có để ý tới ta không? Đúng sai, ta tin tưởng Thuận Thiên phủ doãn sẽ cho ta một lời công đạo".

"Ninh nhi, đó là biểu ca ngươi, sao lại là đạo tặc!", Bùi thị nhíu mày.

"Hừ, Bùi Tam công tử không phải là người đọc sách sao? Không phải là học thuộc cách làm người của thánh nhân sao? Không phải là hiểu quy củ lễ nghi tối thiểu sao? Ta đã sai người nói rất rõ ràng với hắn, nam nữ hữu biệt, nhưng hắn lại phá cửa cưỡng chế xông vào, hành động đó là của đạo tặc làm, sao có thể là hành động của Bùi Tam công tử gây ra được?", Thanh Ninh nhàn nhạt hỏi ngược lại.

Bùi thị nhất thời bị nghẹn lời, không phản đối.

"Bớt xàm ngôn đi, người cũng đã bị đánh rồi, cũng đã đưa Hạo nhi đến Thuận Thiên phủ, giờ ngươi còn muốn như thế nào?", Thái thị tính tình gấp gáp, cả giận nói.

"Bùi đại phu nhân, con trai ngươi tại sao trùng hợp như thế tự nhiên xuất hiện ở thôn trang thượng của ta? Đêm hôm khuya khoắt hắn xâm nhập vào thôn trang, nếu Ninh nhi đánh chết hắn ngay tại chỗ, cũng là đáng đời!", Lý Vân Nương lạnh lùng nói với Thái thị.

Thái thị nổi trận lôi đình, hung hăng trừng trừng nhìn Thanh Ninh: "Được, ta nói cho các ngươi biết, nếu con ta có mệnh hệ gì, ta sẽ liều mạng với các ngươi!".

"Bùi đại phu nhân, Tam công tử khéo như thế, chọn ngay lúc mẫu thân ta không có nhà, nửa đêm đến tá túc...", Thanh Ninh ngừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn qua Bùi thị, sau đó nhìn lại Thái thị nói: "Bùi đại phu nhân, hảo tâm nhắc nhở ngươi một câu, ngươi nên đi liều mạng với kẻ giật dây Tam công tử!".

Thái thị tức giận đến phát run, ánh mắt oán hận nhìn về phía Bùi thị.

Khóe miệng Thanh Ninh khẽ cong lên. Quả nhiên không ngoài sở liệu, là Nhị thẩm Bùi thị chủ mưu.

Thái thị tính tình đanh đá, lần này Bùi Hạo Lâm bị phế, Thái thị nhất định sẽ không bỏ qua, làm sao có thể bỏ qua cho Bùi thị.

"Được lắm, đều đừng nói nữa", lão phu nhân quát to một tiếng, nói với Thanh Ninh: "Chuyện này tuy là biểu ca ngươi không đúng, nhưng ngươi cũng không nên đem chuyện huyên náo lớn như vậy, ngươi mau phái người đi cùng người của Tô thế tử, đến nói với Đỗ đại nhân, chuyện này chỉ là hiểu lầm!".

Thanh Ninh nhìn lão phu nhân, khẽ mỉm cười: "Tổ mẫu, muốn ta đổi chủ ý, đơn giản, nhưng mà ta có điều kiện!".

"Điều kiện gì?", Bùi Giang thị vội hỏi.

Thanh Ninh nhìn lão phu nhân, không nói.

Bùi Giang thị đành hướng ánh mắt sang lão phu nhân.

Lão phu nhân trầm giọng: "Chuyện gì? Ngươi nói đi".

"Thư hòa ly cho mẫu thân, còn nữa, mẫu thân chỉ có một người thân là ta, ta muốn ở bên cạnh nàng", Thanh Ninh nói.

Cái này...

Sao có thể đề xuất yêu cầu như thế?

Lão phu nhân, Bùi Giang thị, Thái thị, Bùi thị đều ngây người.

Tối hôm qua Lý Vân Nương suy nghĩ một đêm, cơ bản là đã đoán ra được một hai, cho nên nghe được những lời này của Thanh Ninh, ngược lại không cảm thấy ngoài ý muốn.

Nữ nhi vì nàng mà nghĩ, trong lòng Lý Vân Nương rất cảm động.

Hồi lâu sau lão phu nhân mới phản ứng lại, chỉ vào Thanh Ninh giận không kìm được: "Ngươi, ngươi... Được, giỏi lắm! Dạy dỗ con gái rất giỏi!".

Nói xong chỉ vào Lý Vân Nương, sắc mặt âm trầm: "Có phải ngươi dạy nó nói thế không? Vì muốn cùng cách, không từ thủ đoạn, lợi dụng nữ nhi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện để đề xuất yêu cầu? Sao ngươi có thể lợi dụng con gái mình như thế? Những ngày này cho ngươi tĩnh dưỡng, tỉnh táo, xem ra là đã uổng phí thời gian rồi? Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Ngươi muốn huyên náo an bình cả nhà, vợ con ly tán mới cam lòng sao?"

"Mẫu thân, sự tình trước kia, hôm nay ta tạm thời không đề cập tới, chuyện lần này, thật sự là trùng hợp sao? Hôm đó ta đúng hẹn vào thành, nếu không phải do Hầu gia tới muộn, ta sẽ không muộn giờ ra khỏi thành. Thật sự là trùng hợp? Chuyện này rõ ràng là có người tính kế Ninh nhi, nếu không phải Ninh nhi cơ trí, lại có người của Tô thế tử tương trợ, mẫu thân, ngài đã nghĩ qua hậu quả chưa? Mẫu thân, Ninh nhi là cháu gái ruột của ngài, từ lúc ngài đến đây, có hỏi thăm nó một câu nào không? Có khỏe không? Có bị hù dọa không? Có bị thương không? Không, ngài một câu cũng không hỏi", Lý Vân Nương thẳng thắn nói với lão phu nhân: "Mẫu thân, không phải ta muốn huyên náo an bình cả nhà, mà là các ngươi không buông tha ta và Ninh nhi".

Sắc mặt lão phu nhân trầm xuống, môi mím thành một đường thẳng.

Mặc dù không nói hẳn ra, nhưng lời của Lý Vân Nương đã rất rõ ràng, Bùi Giang thị cùng Thái thị nghe vậy mặt đỏ lên.

Bùi thị cúi đầu.

"Các ngươi ngược lại còn chỉ trích ta, tốt, rất tốt", lão phu nhân oán hận nhìn về phía Lý Vân Nương cùng Thanh Ninh: "Nháo đủ rồi, mau dẫn nghiệt chướng này về phủ cùng ta!".

Thanh Ninh nở nụ cười nhàn nhạt: "Tổ mẫu, không phải ta đang nháo, nếu không có thư hòa ly của phụ thân, ta tuyệt đối sẽ không đổi chủ ý!".

"Được, ta đây lại muốn xem xem ngươi có bao nhiêu khả năng! Hừ!", lão phu nhân đứng dậy vỗ ống tay áo: "Chúng ta đi!"

Nha đầu nhỏ tuổi đem người đưa đến Thuận Thiên phủ, bà sẽ trở về bảo con trai đi Thuận Thiên phủ, nói với Đỗ đại nhân rằng chuyện này chỉ là biểu huynh muội bọn trẻ đấu khí, bà không tin, Thuận Thiên phủ doãn kia còn có thể để một đứa nhỏ tùy ý hồ nháo!

Bùi Giang thị, Bùi thị, Thái thị sửng sốt, thấy lão phu nhân đùng đùng nổi giận đi ra ngoài, cũng vội vàng đứng dậy cáo từ đi theo.

"Tổ mẫu, đi thong thả!" Thanh Ninh đứng dậy. Âm thanh nhẹ nhàng mà vui thích.

Tha cho Bùi Hạo Lâm một mạng không phải để vô ích, nàng sẽ dùng Bùi Hạo Lâm để trao đổi thư hòa ly.

Bùi Giang thị cùng tổ mẫu hai tỷ muội từ trước đến nay tình cảm vô cùng tốt, tổ mẫu đối với Bùi Giang thị muội muội luôn chiếu cố, muốn gì được nấy, cho dù là yêu cầu lớn, cũng không phải không thể được. Cho nên, lần này là cơ hội tốt nhất.

Nhưng nếu chuyện không thể thành, Bùi Hạo Lâm chắc chắn sẽ phải gánh tội danh đạo tặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.