Hầu Môn Khuê Tú

Quyển 1 - Chương 84



Editor: Ngọc Thương

"La gia Tứ tiểu thư? Thật vậy sao?" Thanh Ninh nhịn không được mở miệng hỏi.

Tứ tiểu thư nhà Lại Bộ thị lang La đại nhân La Thủy Nguyệt, kiếp trước sau khi thành thân, nàng có duyên gặp mặt nàng ta vài lần.

La tứ tiểu thư, khuê danh Thủy Nguyệt, cái tên dịu dàng động lòng người, con người lại không như tên, mắt nhỏ, da đen, có chút cường ngạnh, tính tình hung hãn, lòng dạ hẹp hòi, nhưng lại là hòn ngọc quý trong tay La phu nhân và La đại nhân, trong phủ được sủng ái vô cùng. Bởi vì tướng mạo và tính tình của con gái, cho dù La đại nhân ở Lại bộ, nắm trong tay quyền lên chức, điều nhiệm quan trường, nhưng không một con em thế gia nào nhìn trúng nàng. La Thủy Nguyệt ánh mắt lại không cao, nhìn trúng một sĩ tử xuất thân hàn môn (nhà nghèo), vì thế chuyện chung thân của nàng ta cho tới bây giờ cao không với tới, thấp không xong, đành phải gác lại. Năm vừa rồi đã hai mươi tuổi, vẫn chưa định được hôn sự.

Bất quá, suy cho cùng, La đại nhân là Lại bộ thị lang, sắp tới lại tiếp nhiệm nối nghiệp Lại bộ thượng thư, cho nên thanh danh của La Thủy Nguyệt tuy không tốt nhưng vẫn có người chịu khó tiến tới bàn hôn sự. Đời trước, La Thủy Nguyệt gả cho trưởng tử Trường Xương Bá hầu, Triệu Bạch Dự làm tái giá. Triệu Bạch Dự này tướng mạo đường đường anh tuấn tiêu sái, bên ngoài đội lốt da người tốt, nhưng bên trong lại nổi danh là công tử nhà giàu phong lưu. Đời trước, vợ cả của Triệu Bạch Dự chết bệnh, Trường Xương Bá gửi thiếp đến La phủ cầu hôn, hi vọng trước tiên là mong con trai mình lấy vợ, sẽ được nhà vợ hỗ trợ sự nghiệp, sau là mong có một nàng dâu lợi hại để trông nom cho Triệu Bạch Dự bớt ăn chơi.

Vì vậy Trường Xương Bá hầu liền vì trưởng tử cầu xin lấy La Thủy Nguyệt về.

La Thủy Nguyệt vừa vào Trường Xương Bá phủ không bao lâu, liền hành hạ mỹ thiếp của Triệu Bạch Dự đến chết, độc hại thứ nữ con vợ kế, khiến cả phủ Trường Xương Bá huyên náo gà bay chó sủa, sau thiếu chút nữa còn mang Triệu Bạch Dự ra thiến. =))

Trường Xương Bá hầu tuy có tước vị, nhưng chỉ là gia môn suy bại, sa cơ thất thế, hơn nữa tiền đồ của con trai Trường Xương Bá hầu còn phải trông cậy vào La đại nhân dìu dắt. Với cả, tuy La Thủy Nguyệt giế.t ch.ết di nương thiếp thất, giết thứ nữ con vợ kế, nhưng vẫn lưu lại con trai trưởng dòng chính của vợ cả, coi như là có chiếu cố, cho nên Triệu gia đối với những hành động bạo ngược của La Thủy Nguyệt đành bất đắc dĩ mắt nhắm mắt mở, nuốt máu tức vào trong.

La Thủy Nguyệt như vậy mà lại gả cho vị phụ thân háo sắc của nàng làm thê tử? Thanh Ninh nuốt trà xuống, sau đó không chút hoang mang lấy tay tiếp khăn Trà Mai đưa tới, lau khóe miệng một chút, ngước mắt nhìn về phía Cố Hoán hỏi: "Đã xác định chưa?".

Cố Hoán nhìn biểu cảm kinh ngạc của Thanh Ninh, vô cùng hài lòng, nhướng mày nhìn Thanh Ninh, một bộ ra vẻ ta biết ngươi sẽ kinh ngạc, thế mà vừa rồi còn giả bộ không thèm để ý, gật đầu trả lời: "Tám chín phần mười".

Thanh Ninh im lặng. Tương lai Hầu phủ sẽ gà bay chó sủa như thế nào, nàng tất nhiên là không quan tâm, ngược lại, đáng tiếc, trong hậu viện Hầu phủ toàn là mỹ nhân thiên kiều bá mị như hoa.

"Ngươi có muốn biết là ai hợp tác không?". Cố Hoán tâm tình tốt nhướng mày, tư thế bày ra vẻ mặt chờ Thanh Ninh xác nhận gật đầu truy vấn.

Kinh ngạc qua đi, Thanh Ninh trầm ổn lại, làm cho Cố Hoán thất vọng, nàng không truy vấn, bình tĩnh nhìn hắn, chờ hắn mở miệng bẩm báo.

Cố Hoán cho vài miếng món ăn vào miệng, thấy Thanh Ninh ngoại trừ kinh ngạc trong nháy máy lúc nghe được tin, ngược lại không hề biểu hiện tò mò gì thêm, hắn buông đôi đũa trong tay xuống, tắt đi ý định muốn trêu chọc tâm tình nàng, nói: "La đại nhân có tài, Lại bộ thượng thư vài năm nữa sẽ lui về, La đại nhân là người có khả năng kế tiếp chức vụ Lại bộ thượng thư nhất, Tứ hoàng tử lại muốn lôi kéo hắn..."

Cố Hoán dừng lại một chút, sau nó tiếp lời: "Cho nên Nghi phi nương nương mấy ngày nay thổi gió bên tai, tác hợp cho lệnh tôn cùng La tứ tiểu thư".

Lại bộ có quyền điều các quan viên lên chức, nếu Tứ hoàng tử có thể lôi kéo La đại nhân, xác thực là nhận được sự hỗ trợ rất lớn. Hơn nữa việc La đại nhân được thăng chức lên Lại bộ thượng thư, không cần chờ lâu, năm sau là lên chức rồi. Đời trước, La Thủy Nguyệt sang năm sau đến Trường Xương Bá phủ, khi đó lễ thành thân của bọn họ tổ chức rầm rộ, nàng sống tại thôn trang cũng nghe nói qua. Thôn trang phía trên có nàng dâu len lén nghị luận, nói Trường Xương Bá vì thấy La đại nhân sắp lên chức Lại bộ thượng thư, muốn nịnh bợ nên mới cùng La gia tiến đến cửa hôn sự này, cho nên Thanh Ninh có chút ấn tượng.

Tứ hoàng tử vì muốn lôi kéo La đại nhân, liền giúp La đại nhân giải quyết vấn đề khó khăn của nữ nhi, tuy nói để La đại nhân vì thế mà một lòng trung thành thì hơi khó, nhưng ít ra La đại nhân sẽ mang lòng cảm kích đối với hắn.

Chỉ là nàng chưa từng nghĩ tới La Thủy Nguyệt sẽ cùng cha mình đặt quan hệ. Tại sao lại nghĩ đến trên đầu phụ thân?

Tính ra thì Hưng Ninh hầu phủ so với Trường Xương Bá phủ cũng tốt hơn. Huống chi phụ thân thừa kế tước vị Hầu gia, dưới gối lại không có con trai, chỉ có ba nữ nhi các nàng.

"Có phải là...", Thanh Ninh ngước mắt, sửa lại lời nói: "Cửu công tử sao lại biết? Chuyện này xảy ra khi nào? Hoàng Thượng đã đáp ứng chưa?"

Kỳ thật điều nàng muốn hỏi chính là, có phải việc này là chủ ý của Nghi An quận chúa hay không? Nghi An quận chúa cùng Tống Tử Dật hôn kỳ định tại tháng hai năm sau, Tống gia và Thẩm gia là thế giao, xét tình hình kiếp trước, Thanh Ninh đương nhiên đem hoài nghi chuyển lên người Nghi An quận chúa. Nhưng nếu hỏi những điều này, Cố Hoán tâm tư thâm sâu, là một người cực kì thông tuệ, hắn sẽ hoài nghi tại sao nàng lại biết rõ những việc đó? Dù sao hiện tại, Nghi An quận chúa vì Tứ hoàng tử lung lạc nhân tài còn chưa ai biết, một khuê tú hậu trạch như nàng sao lại biết được?

Cố Hoán không biết suy nghĩ của Thanh Ninh, đối với những vấn đề nàng hỏi, hắn giải đáp từng câu: "Chuyện này ta cũng mới biết, mấy ngày gần đây mới xảy ra, mặc dù Hoàng Thượng chưa mở miệng đáp ứng, nhưng căn bản là đã xác định, vô tình ta biết được, trước khi hết năm, Hoàng Thượng sẽ ban thánh chỉ tứ hôn".

Nói xong đắc ý nhìn Thanh Ninh, cười xán lạn như ánh mặt trời: "Tại sao ta lại biết những chuyện này ư? Trong hoàng cung có động tĩnh gì, chỉ cần ta muốn biết, sẽ biết rõ hết!".

Hiển nhiên, việc Hoàng hậu nương nương sủng ái hắn không phải là giả.

Thanh Ninh vừa cười vừa nói: "Cám ơn ngươi đã nói cho ta biết tin tức này".

"Cần gì phải khách khí, hôm nay trùng hợp đụng với ngươi, thuận tiện ta nói cho ngươi nghe trước vậy, chờ thánh chỉ Hoàng thượng ban xuống, đến lúc đó, chẳng phải ngươi cũng sẽ biết rõ sao? Chẳng qua là biết sớm hơn hai ngày thôi". Cố Hoán lơ đễnh khoát tay áo, đôi mắt sáng ngời, yên lặng nhìn Thanh Ninh, hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

"Cái gì thế nào?" Thanh Ninh thuận miệng hỏi ngược lại.

"Về kế mẫu tương lai của ngươi đó!", Cố Hoán trực tiếp hỏi. Thế nhân đều cho rằng lấy vợ chỉ cần chọn vợ hiền, hắn lại cho rằng lấy vợ quan trọng nhất là phải có tình cảm. Mà Hưng Ninh hầu gia nổi tiếng thương hoa tiếc ngọc, nhưng lấy La tứ tiểu thư sao? Mặc dù chưa từng gặp qua, nhưng nghe tin đồn ngoại hình của nàng ta tương tự La đại nhân, cho nên Hưng Ninh hầu gia cưới La gia Tứ tiểu thư xem như phải chịu ủy khuất rồi.

Thanh Ninh cười nhẹ nhìn Cố Hoán, nhàn nhạt nói: "Cái này rất khó nói, ta lại chưa từng quen biết La tứ tiểu thư".

"La gia Tứ tiểu thư được một tay La phu nhân dạy dỗ, mà La phu nhân này trong kinh thành nổi tiếng là một con cọp cái" =)), Cố Hoán nói.

"Rất tốt, trong hậu viện của cha ta nhiều người, càng dễ quản thúc các nàng", Thanh Ninh nghiêm trang.

"Đúng rồi, cô có nhắc đến các ngươi đấy", Cố Hoán thấy Thanh Ninh như thế liền chuyển đề tài.

"Đã phiền nương nương nhớ đến, ta và mẫu thân đều rất tốt, ngươi thay ta tạ ơn nương nương", Thanh Ninh vừa cười vừa nói: "Hiện tại chúng ta ở lại Lý trạch rất an toàn".

"Nên ở trong thành, gần tới cuối năm, người của năm thành binh mã tư cũng tăng cường tuần tra", Cố Hoán gật đầu, lập tức cười một tiếng: "Ta không ngờ ngươi có thể to gan như vậy, dám mạnh mẽ đối chiến với kẻ xông vào thôn trang".

Khuê tú bình thường gặp trường hợp đó, chẳng phải đặt an toàn lên hàng đầu, chạy trối chết mới quan trọng nhất? Mà nàng lại phản kích kịp thời, tuy là huyên náo chút ít, nhưng hắn thích.

Bằng hữu của Cố Hoán hắn nên lập dị như thế, không giống người thường!

"Trong thành tăng cường tuần tra, sẽ không có người làm càn xông đến", Thanh Ninh gật đầu, người trong Lý trạch mà nàng và mẫu thân mang về đều là người trung thành, tất cả họ là những trung bộc trước kia ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu lưu lại, hàng xóm xung quanh Lý trạch lại là phủ đệ quan gia, cho dù có người muốn làm gì, cũng phải cân nhắc suy tính một phen.

"Nếu trong thành vạn nhất có kẻ gây án, người của năm thành binh mã tư cũng nên trở về chịu tội đi", Cố Hoán có chút đồng ý, lập tức nói tiếp: "Cô cũng nói, hiện nay mẹ con hai người không có ai dựa vào, nếu có chuyện gì khó xử, cứ việc tiến cung tìm nàng, nàng sẽ làm chủ cho các ngươi!".

"Đa tạ nương nương ưu ái". Thanh Ninh gấp rút đứng dậy hướng về phía hoàng cung, khom mình hành lễ. Trong tay mẫu thân có nhiều tiền bạc, không thiếu kẻ ngấp nghé, có hoàng hậu nương nương làm chỗ dựa, mẹ con các nàng cũng sẽ bớt phiền não.

Hai người cười nói mấy loại đề tài, bữa cơm ấm áp mà khoái trá.

Ăn cơm xong, tiểu nhị nhanh chóng thu dọn chén đĩa, sau đó lên trà bích loa xuân, hương thơm thuần hậu.

Than cháy bập bùng trong lò bạc, mang theo hương nhang thơm ngát sâu kín, Cố Hoán dùng miệng nhỏ nhấp một miếng trà, nhìn qua nhã gian bố trí tinh xảo, nói với Thanh Ninh: "Đa tạ đại tiểu thư khoản đãi".

"Cửu công tử thích là tốt rồi" Thanh Ninh cười nhạt, cũng không giải thích nhiều.

Quan Nguyệt lâu này là sản nghiệp của mẫu thân, nàng cũng lười vạch trần.

Cố Hoán tự nhiên cũng sẽ không hỏi thêm.

Hai người uống một hồi trà, sau đó liền đứng dậy đi ra ngoài.

Ra khỏi Quan Nguyệt lâu, gió rét phía ngoài tấp vào mặt.

Thanh Ninh gấp rút kéo áo choàng.

Xe ngựa của Cố Hoán đã đợi bên ngoài, Cố Hoán dừng bước, liếc nhanh xung quanh: "Xe ngựa của ngươi đâu?"

"Đã có người kêu, lập tức tới ngay". Thanh Ninh trả lời.

"Vậy ta đi trước, bên ngoài này lạnh, ngươi vào trong đợi thêm một lát, chờ xe ngựa đến rồi hẵng trở ra", Cố Hoán nói.

"Ừ" Thanh Ninh cười gật đầu.

Cố Hoán gật đầu, lúc này mới lên xe ngựa, xe ngựa nghênh ngang rời đi.

Thanh Ninh nhìn thoáng qua, thấy xe ngựa vẫn chưa đến, cảm thấy lời Cố Hoán nói có lý, vì vậy liền xoay người.

Cách nàng vẻn vẹn chỉ vài bước phía cửa Quan Nguyệt lâu, Tô Phỉ dáng người cao to đứng đó, mặc áo choàng đen, tóc cột ngọc quan, bên miệng mang theo nụ cười tựa Thanh Phong Lãnh Nguyệt (ý là lạnh lùng), đôi mắt lung linh lóe sáng nhìn Thanh Ninh.

Sắc đen áo choàng khiến hắn tỏa ra phong thái phong hoa tuyệt đại.

Đứng bên cạnh Tô Phỉ là Phó Cảnh Hành thanh uyển tuấn dật.

Phó Cảnh Hành đang nghiêng đầu cười nói với Tô Phỉ.

Quả như Cố Hoán nói, hôm nay là ngày tốt, toàn vô tình gặp gỡ người quen.

Thanh Ninh sửng sốt, khẽ quỳ gối: "Thế tử".

Áo choàng hồng thêu ám vân trân châu, viền áo, ống tay áo khảm lông hồ ly màu trắng, mái tóc như gấm, khuôn mặt sáng như ngọc, mặt mày như hoa, rực rỡ tỏa sáng.

Tô Phỉ nhìn Thanh Ninh, nụ cười vui vẻ tràn ra từ đầu lông mày đến đuôi mắt, liếc mắt sang Phó Cảnh Hành bên cạnh, giới thiệu: "Đây là Thẩm Đại tiểu thư".

Sau đó nhìn về phía Thanh Ninh: "Hắn là bằng hữu của ta, Phó Cảnh Hành".

"Phó công tử". Hảo hữu chí giao của Tô Phỉ, Phó Cảnh Hành. Thanh Ninh cười hướng hắn khẽ quỳ gối hành lễ.

"Thẩm đại tiểu thư hữu lễ", Phó Cảnh Hành vội ôm quyền hoàn lễ.

"Trời lạnh thế này, sao nàng lại đứng bên ngoài không vào?...", đôi mắt Tô Phỉ làm như vô tình nhìn thoáng qua xe ngựa nơi xa.

Thanh Ninh nương ánh mắt hắn nhìn theo, không khỏi có chút chột dạ, nói: "Ta ra ngoài làm việc, vô tình khéo gặp Cửu công tử...".

Đến khi Thanh Ninh ý thức được những lời mình đã nói, đành phải đem câu nói kế tiếp nuốt xuống. Trên mặt kéo đến một rặng mây đỏ ửng, vừa vặn nhìn thấy xe ngựa chạy tới, Thanh Ninh cúi mặt quỳ gối: "Thế tử, Phó công tử, ta xin phép đi trước".

Nói xong liền đứng dậy đi về phía xe ngựa, sau đó lưu loát lên xe.

Hành động nhanh chóng, lưu loát liền mạch.

Phó Cảnh Hành có chút không hiểu nhìn xe ngựa phía xa, nghiêng đầu hỏi: "Nàng làm sao vậy?".

Hai tròng mắt Tô Phỉ lung linh lóe sáng mang ý cười, chốc lát sau thu liễm nét vui vẻ trên khóe mắt đuôi mày, khôi phục vẻ lãnh đạm trước sau như một: "Chúng ta đi thôi".

Trong xe ngựa, Thanh Ninh tự trách chính mình.

Vì sao phải giải thích với hắn?

Ngọc Trâm cùng Trà Mai không rõ chuyện gì, thấy nàng tâm tình không tốt, cũng không lên tiếng quấy rầy.

Hồi lâu Thanh Ninh mới hòa hoãn xuống, quay sang dặn dò hai người: "Chuyện Cửu công tử vừa nói, các ngươi trở về đừng có lỡ miệng kể cho phu nhân biết, sau này ta sẽ tự nói với nàng".

Dù sao cũng là phu thê vài chục năm, mặc dù đã cùng cách, Thanh Ninh vẫn có chút không đành, chẳng biết mẫu thân nghe được tin tức này có thương tâm hay không.

**

Editor: Ngọc Thương

Suy tính hai ngày, Thanh Ninh quyết định sẽ nói cho Lý Vân Nương. Đến viện tử của Lý Vân Nương nhưng lại không thấy nàng ở đó, hỏi nha đầu mới biết Lý Vân Nương đã đến khố phòng.

Thanh Ninh xoay người dẫn theo Ngọc Trâm đi khố phòng.

"Mẫu thân... "

"Ninh Nhi, tới xem giúp nương một chút". Nghe thấy tiếng của Thanh Ninh, Lý Vân Nương cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục lựa chọn ngọc khí quý giá trong tay: "Nương đang chọn lễ vật đưa cho Tô thế tử, con tới xem giúp ta một chút đi".

Tô Phỉ đã nhiều lần đã cứu mạng nữ nhi, cho nên Lý Vân Nương rất thận trọng.

Tặng tạ lễ cho Tô Phỉ? Thanh Ninh đi tới, nhìn Lý Vân Nương chọn ra vài món ngọc khí, nghiêng đầu nói với Lý Vân Nương: "Mẫu thân, cái này chưa vội, con có lời muốn nói với ngài".

"Chuyện gì?", Lý Vân Nương vẫn không ngẩng đầu lên.

"Mẫu thân, hôm đó, thời điểm con đi Quan Nguyệt lâu, gặp được Cửu công tử, hắn nói với con, Hoàng Thượng có thể sẽ tứ hôn cho phụ thân". Thanh Ninh vừa nói, vừa vươn tay cầm lấy phỉ thúy Ngọc Như Ý trên tay Lý Vân Nương cầm thả lại chỗ cũ.

Lý Vân Nương nghe vậy, sững sờ, thấy ánh mắt của Thanh Ninh, trong lòng hiểu nữ nhi đang lo lắng cho mình, liền từ ái kéo tay Thanh Ninh, ôn nhu nói: "Ninh nhi, phụ thân con chính trực tráng niên, lại là Hầu gia, tự nhiên là sẽ phải cưới thêm người khác, chuyện này ta đã sớm dự liệu".

Nói xong đưa tay vén sợi tóc cho con gái: "Cho nên, Ninh nhi, con không cần lo lắng cho nương".

Thanh Ninh thấy ánh mắt Lý Vân Nương nhu hòa, sắc mặt tràn đầy từ ái, không hề thương tâm hay khổ sở, hiểu là mình đã quá lo lắng, vì vậy gật đầu: "Con biết rồi".

"Thế nên, con giúp ta chọn một kiện lễ vật đi. Tô thế tử đã cứu con mấy lần, lúc này phải thật hảo hảo cảm ơn hắn", Lý Vân Nương ôn nhu cười: "Hắn là Thế tử Tề quốc công phủ, lại nhận được thánh sủng của Hoàng Thượng, trong tay hắn nhất định đều không phải là vật phàm, ta chọn mấy thứ, luôn cảm thấy không như ý".

Lý Vân Nương thận trọng như thế, Thanh Ninh suy nghĩ một chút, nói: "Mẫu thân, trong thư phòng cất kỹ rất nhiều bộ sách, hay là chọn một bộ đưa cho hắn?".

Đôi mắt Lý Vân Nương sáng ngời, gật đầu: "Cái này hay, ta nhớ ngoại tổ phụ con góp nhặt không ít loại sách, chúng ta chọn một bộ tặng thế tử, bởi vì cái gọi là sách thường vô giá".

Dặn dò ma ma quản sự dọn dẹp khố phòng xong, Lý Vân Nương kéo Thanh Ninh đi thư phòng chọn lễ vật.

Giờ phút này Hưng Ninh hầu phủ đang nghênh đón thánh chỉ tứ hôn.

Sau khi cười nói đưa tiễn công công truyền chỉ ra về, nụ cười Thẩm Phong biến mất sạch sẽ, thay vào đó sắc mặt tối sầm xuống.

La gia Tứ tiểu thư? Hoàng Thượng tại sao lại tứ hôn cho hắn?

Mặc dù chưa từng gặp qua, nhưng hắn đã nghe lời đồn về nàng ta.

Bùi thị trợn mắt, há hốc mồm, không thể tin nhìn thánh chỉ ánh vàng rực rỡ trong tay Thẩm Phong. Nàng đã gặp qua La gia Tứ tiểu thư này, làn da đen sẫm, chẳng biết tính tình có giống như trong tin đồn không? Có điều, La phu nhân đích thị nổi danh hung hãn!

Lão phu nhân nhìn sắc mặt Thẩm Phong, trong lòng hiểu Thẩm Phong đang suy nghĩ lo lắng, vì vậy đành khuyên nhủ: "Phong nhi, đồn đãi chưa chắc là thật, đây là Hoàng Thượng tứ hôn, không cho phép ngươi có ý kiến".

Chuyện kháng chỉ, không thể làm!

Tay nắm chặt thánh chỉ màu vàng kim, Thẩm Phong cảm thấy trong lòng như có ngàn cân nặng trịch, nỗi giận trong tim không thể bùng phát, đau khổ khó nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.