Thanh Ninh lạnh mặt, cùng Lý Vân Nương đi đến phòng ăn.
Lý Vân Nương cau mày, nét dịu dàng trước nay giờ mang theo tức giận.
Cùng hắn phu thê hơn mười năm, hôm nay đã là người lạ, hắn cũng đã tái giá, bây giờ lại chạy đến đây chửi bới thanh danh của nàng, muốn làm cái gì?
Mẹ con hai người rất nhanh đã đến phòng ăn.
Thẩm Phong ngồi trong sảnh, trầm mặt, trà cũng không buồn đụng tới.
Thấy Thanh Ninh và Lý Vân Nương vào cửa, Thẩm Phong không đứng dậy, liếc nhanh qua hai người, ho nhẹ một tiếng rồi nhìn sang chỗ khác.
Lý Vân Nương dừng cước bộ, Thanh Ninh đi theo cũng dừng lại.
Lý Vân Nương nói với Lý bá: "Lý bá, tiễn khách!".
Đây đang là nhà của người khác, Thẩm Phong hắn còn bày ra vẻ chủ nhân, chuyện lạ như vậy đúng là lần đầu mới gặp.
"Vâng, phu nhân". Lý bá cung kính đáp.
"Ninh nhi, chúng ta trở về". Lý Vân Nương kéo Thanh Ninh, nghiêng đầu ôn nhu cười nói: "Khách nhân còn làm ra vẻ chủ nhân, xem ra chúng ta không nên tới".
Từ sau khi cùng cách, Lý Vân Nương luôn ở trong nhà, rất ít khi ra ngoài, cho nên, đã rất lâu rồi Thẩm Phong chưa từng gặp qua nàng.
Thấy nàng cười ôn nhu, trái tim Thẩm Phong co rút nhanh một chút.
Nụ cười ôn nhu như vậy, Vân Nương dịu dàng như vậy, đã bao lâu hắn chưa được thấy? Trước kia, thời điểm còn ở bên nhau, sao hắn lại không phát giác ra, nàng như thế khiến người ta thật thoải mái, an tâm?
Mười mấy năm qua, hắn đã có thói quen thấy nàng ôn nhu, săn sóc.
Lúc ấy, cho là không có ý nghĩa gì cả, chỉ có hắn mới biết, sau khi mất đi, phần ôn nhu và săn sóc này đáng quý cỡ nào.
Huống chi, nghĩ tới người đàn bà đanh đá La Thủy Nguyệt kia, hắn lại càng thêm hoài niệm về cuộc sống trước khi cùng cách.
"Vân Nương, Ninh nhi", nghe được lời nói châm chọc của Lý Vân Nương, sắc mặt Thẩm Phong có chút mất tự nhiên, đứng lên.
"Hầu gia", Lý Vân Nương ghé mắt nhìn hắn.
Thấy ánh mắt nàng đã nhìn mình đã không còn ôn nhu quen thuộc, chỉ có bình tĩnh, một loại bình tĩnh và xa cách như người xa lạ, tâm Thẩm Phong lại càng trầm xuống: "Ta có lời muốn nói với các ngươi".
"Nói cái gì? Còn chuyện gì để nói nữa sao?". Lý Vân Nương đi tới, ngồi ở ghế chủ vị.
Thanh Ninh ngồi bên cạnh nàng.
Nha đầu gấp rút lên trà cho hai người.
"Ta và Hầu gia đã cùng cách lâu như vậy, Hầu gia còn có lời gì muốn nói với ta?". Lý Vân Nương nhìn màu trà xanh trong suốt, cười vu.ốt ve ống tay áo thêu hoa văn tinh xảo, ngẩng đầu hỏi Thẩm Phong: "Hầu gia mấy ngày trước cũng đã tới, ta cho rằng Hầu gia có thể hiểu ý của ta, quan hệ giữa chúng ta, không nên gặp mặt mới tốt, miễn cho bị thị phi, còn làm cho phu nhân hiểu lầm".
Lý Vân Nương đề cập tới chuyện lần trước, khiến hai sườn Thẩm Phong phát đau nhức.
Lần trước bị từ chối vào cửa.
Cư nhiên là không muốn gặp hắn? Tục ngữ nói, một ngày phu thê trăm ngày ân ái, bọn họ lại có hơn mười năm phu thê, nàng cư nhiên đến cửa cũng không cho hắn bước qua!
Mấy ngày nay hắn đi La gia cũng bị sập cửa vào mặt, ôm một bụng khí, hôm nay liền không đi La gia, qua tới nơi này.
La gia kia xem ra đã hạ quyết tâm, muốn Hầu phủ phải cho một lời thuyết pháp minh xác, hơn nữa, thuyết pháp này phải dựa vào lời của La Thủy Nguyệt.
Thực là một đám càn quấy, không thể giảng đạo lý của con người!
Bên ngoài lại truyền đi sôi sục, Hầu phủ tron gkinh thành giống như một gánh hát tuồng, cuộc sống sao còn yên tĩnh nổi nữa đây!
Nhớ tới mấy ngày vừa qua, hắn bị trào phúng, lại nghĩ tới tên Tiêu Lĩnh kia xin cầu tứ hôn, thật là không có cái việc gì vừa ý hắn!
May là Hoàng Thượng đến hôm nay còn chưa gật đầu đáp ứng tứ hôn.
Vì vậy Thẩm Phong liền trầm mặt, trong ánh mắt mang theo tức giận, hùng hổ dọa người nhìn về phía Lý Vân Nương: "Ngươi làm mẫu thân cái kiểu gì vậy? Thân là một người mẹ, nên vì dạy bảo tốt nữ nhi, một lòng suy nghĩ cho nữ nhi mới phải. Nhìn xem ngươi đã làm ra cái việc gì đây? Nữ nhi sang năm sẽ phải thành thân, vậy mà bây giờ ngươi còn làm ra trò cười cho thiên hạ! Cái gì? Tứ hôn? Ban thưởng hôn sự cái gì? Thành hôn cái gì? Vân Nương, chẳng lẽ ngươi đã quên, ngươi còn có một đứa con gái lớn như Ninh nhi bên người hay sao? Làm sao ngươi lại không biết mất mặt như thế?".
Thẩm Phong tối mặt, đổ ập một trận chỉ trích xuống Lý Vân Nương: "Lúc trước nếu không phải bởi vì ngươi lẻ loi một mình, Ninh nhi cũng không đến mức phải đi theo bên cạnh ngươi tận hiếu. Giờ thì tốt lắm, hôm nay Ninh nhi đi theo ngươi, ngươi lại làm ra cái việc vô liêm sỉ thế này, tại sao ngươi không vì nữ nhi mà nghĩ xem, ngươi làm thế, sau này Ninh nhi đến Quốc công phủ, nó biết ngẩng đầu nhìn người thế nào? Ngươi muốn người Quốc công phủ đối đãi với con gái mình ra sao? Ta nói cho ngươi biết, cửa hôn sự này không thể đáp ứng. Còn Ninh nhi, ta muốn đón nó trở về Hầu phủ, có Hầu phủ phía sau, nó mới có thể đường đường chính chính đến Quốc công phủ!".
Thanh Ninh tức khí, nở nụ cười: "Mẫu thân ta làm chuyện gì, để...".
Lý Vân Nương phẫn nộ, mười ngón tay đều run lên, đưa tay kéo Thanh Ninh, ý bảo nàng không nói nữa, Thanh Ninh nghiêng đầu thấy Lý Vân Nương đang tức giận đến xanh mặt, vội vàng đưa tay giúp mẫu thân thuận khí: "Mẫu thân, ngài có khỏe không?".
Lý Vân Nương khẽ gật đầu, bày tỏ không có việc gì, sau đó nhìn Thẩm Phong, ánh mắt nghiêm túc: "Ta rốt cuộc đã làm việc gì để thiên hạ oán trách, để Hầu gia ngươi phải tìm đến tận cửa khởi binh vấn tội? Hơn nữa, Hầu gia..."
Âm thanh Lý Vân Nương lạnh như sương mùa đông: "Hầu gia ngươi dường như đã quên, ta với ngươi đã không còn liên quan, không đến phiên Hầu gia ngươi tới hỏi. Hầu gia ngươi không có tư cách hỏi đến chuyện của ta!".
"Tự cho là đúng! Ngươi còn không biết mình đã làm ra chuyện gì sao? Ta không có tư cách, vậy ai có tư cách? Lý Vân Nương, ngươi là người Thẩm gia, cho dù đã cùng cách, vẫn là người của Thẩm Phong ta, đến chết ngươi cũng là quỷ của Thẩm gia!". Thẩm Phong nói, tiếng vỗ vòng tay phách phách vang lên: "Tiêu Lĩnh mới hồi kinh mấy ngày, ngươi đã cấu kết với hắn, để hắn xin Hoàng Thượng tứ hôn! Ngươi không đứng đắn như thế, chẳng lẽ ngươi không sợ làm xấu thanh danh của nữ nhi? Ngươi làm mẹ, Ninh nhi đi theo ngươi vốn là ủy khuất nó, ngươi lại còn làm ra việc mất mặt như vậy? Tiêu Lĩnh là hạng người gì, ngươi hiểu hết được sao? Cũng may Hoàng Thượng chưa tứ hôn, ngươi trở về nói với Tiêu Lĩnh, bảo hắn tiến cung tự mình nói với Hoàng Thượng, chuyện này coi như chưa từng phát sinh, hắn có chiến công, Hoàng Thượng lại đang sủng ái hắn, tự sẽ không trách tội hắn. Còn nữa, Ninh nhi, hôm nay ngươi hãy cùng ta về nhà, từ nay đến đại hôn không còn nhiều thời gian, trở về nhà để chuẩn bị gả đi, tổ mẫu cũng đang rất lo lắng cho ngươi".
"Ta không đứng đắn? Thẩm Phong, con mắt nào của ngươi chứng kiến ta câu tam đáp tứ*? Cái gì mà ta là người của ngươi, chết là quỷ của ngươi? Thẩm Phong, ta với ngươi đã không còn một tia quan hệ, ngươi đừng ở chỗ này nói hươu nói vượn!". Lý Vân Nương tức giận, đập một chưởng lên bàn, chén trà, điểm tâm, bái thiếp bị nảy lên lộp bộp, sau đó cầm chén trà hướng Thẩm Phong đập tới: "Ngươi nói xem, con mắt nào của ngươi nhìn thấy, nói đi, ngươi đã thấy gì, hay là lỗ tai ngươi đã nghe được gì?".
(câu tam đáp tứ: ý chỉ lẳng lơ)
Ánh mắt lạnh lùng, sắc mặt xanh mét.
Thẩm Phong thấy Lý Vân Nương giận dữ, vội vàng đứng dậy tránh thoát chén trà đập tới, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ ta nói sai sao? Tiêu Lĩnh mới về mấy ngày, hắn như vậy, thế nào lại vô duyên vô cớ muốn cưới ngươi, người như hắn muốn lấy khuê tú dạng nào chẳng được?".
"Đừng tưởng rằng ta và Ninh nhi cô nhi quả mẫu liền dễ khi dễ, Thẩm Phong, ngươi không cần phải đem tâm tư ác độc của mình đổ lên người ta, Lý Vân Nương ta không thẹn với lương tâm". Lý Vân Nương lạnh lùng nói.
Cảm nhận được toàn thân Lý Vân Nương đều tản ra hơi thở lạnh lùng, Thẩm Phong nhíu mày, chẳng lẽ hắn phỏng đoán sai rồi?
Hơn mười năm phu thê, Lý Vân Nương làm người thế nào, hắn hiểu rõ.
Nhưng mà, tại sao Tiêu Lĩnh lại coi trọng Lý Vân Nương? Thẩm Phong cau mày, lại nhìn về phía Lý Vân Nương.
Lưng thẳng tắp, gương mặt đầy tức giận, dung nhan uyển lệ ôn nhu khi tức giận lại mang thêm mấy phần xinh đẹp.
Lý Vân Nương làm người, tình tình tốt bao nhiêu, Thẩm Phong đương nhiên hiểu rõ.
Chẳng lẽ...
Tiêu Lĩnh coi trọng nàng?
Nghĩ như vậy, Thẩm Phong lại nghẹn khí ở ngực: "Dù vậy cửa hôn sự này cũng không thể kết, tuy là chúng ta đã cùng cách, nhưng ngươi là mẫu thân của Ninh nhi, ngươi phải vì nó nghĩ lại!".
"Những thứ này không nhọc Hầu gia ngươi quan tâm!". Lý Vân Nương nhíu mi: "Còn nữa, hi vọng Hầu gia không cần lại giống hôm nay đến đại môn nhà ta đại náo, nếu có lần sau, ta nhất định sẽ gọi nha dịch Thuận Thiên phủ đến xử lý".
"Không nhọc? Ý là ngươi vẫn sẽ tái giá?". Thẩm Phong giận dữ hỏi.
"Ngài có thể tái giá, vì sao mẫu thân lại không thể?". Thanh Ninh cười, ngước mắt hỏi Thẩm Phong.
"Điều này sao có thể đánh đồng!". Thẩm Phong trầm mặt.
Đúng là không biết cái gì, nữ hài tử này nên về nhà để hắn dạy bảo lại.
"Sao lại không thể đánh đồng?", Thanh Ninh nở nụ cười, nhướng mày: "Chẳng lẽ, thấy mẫu thân được gả vào chỗ tốt, Hầu gia ngài đây là đố kị? Không cam lòng?".
Thẩm Phong liền cảm thấy tức cười, nên Thanh Ninh gọi hắn là Hầu gia, hắn cũng không chú ý tới.
Thanh Ninh giúp Lý Vân Nương vỗ lưng, sau đó bình tĩnh nói với Thẩm Phong: "Hơn nữa, Hầu gia ngài đúng là quý nhân hay quên chuyện, ta với Hầu phủ đã không còn bất cứ quan hệ gì".
"Hầu gia?". Thẩm Phong nghe vậy, lúc này mới có phản ứng, tức giận đến hai con mắt đều phồng lên: "Ninh nha đầu, ngươi gọi ta là cái gì, Hầu gia? Ta là phụ thân ngươi, là phụ thân thân sinh của ngươi!".
"A, ta với Hầu phủ đã đoạn tuyệt quan hệ, người Hầu phủ và ta đã không còn liên quan". Thanh Ninh trào phúng cười: "Chẳng lẽ Hầu gia cho rằng ta và thế tử đính hôn, Hầu phủ có thể dựa vào Quốc công phủ, cho nên mới muốn đón ta trở về?".
Thanh Ninh lạnh lùng cười một tiếng: "Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy? Lúc trước thì thao túng hôn sự của ta, muốn bán ta để cầu vinh hoa phú quý cho Hầu phủ, tới thời điểm cảm thấy ta không còn bất kỳ giá trị lợi dụng nào thì đuổi ta ra khỏi cửa. Khi ta cùng Quốc công phủ có quan hệ, liền muốn đón ta trở về? Tính toán đúng là rất giỏi! Nhưng mà, mọi chuyện không phải do các ngươi định đoạt, bát nước hắt đi còn muốn thu trở lại sao? Hầu gia, nước đổ khó hốt!".
Một phen chọc thẳng vào mục đích của Hầu phủ, Thẩm Phong nổi cáu, khuôn mặt hết trắng rồi lại xanh, xanh rồi lại trắng, hồi lâu mới đưa ngón tay chỉ Thanh Ninh, quát: "Ngươi, ngươi nói chuyện với trưởng bối kiểu gì thế hả? Cái gì mà nước đổ khó hốt? Máu mủ tình thâm, trong người ngươi chính là đang chảy dòng máu của Thẩm gia!".
Thẩm Phong nổi trận lôi đình, nhìn về phía Lý Vân Nương: "Nhìn xem, ngươi dạy nữ nhi tốt thế nào, ngỗ nghịch bất hiếu, một chút quy củ cũng không có".
"Máu mủ tình thâm? Nếu có thể, ta tình nguyện đem máu trên người thay hết! Ngỗ nghịch bất hiếu, không hiểu quy củ? Đó là bởi vì Hầu gia ngươi không đáng!". Thanh Ninh lạnh giọng trả lời.
"Ngươi, ngươi....". Thẩm Phong tức giận, cả mặt đen sì, đồ nghiệt nữ này!
"Thẩm Phong, ban đầu là Hầu phủ muốn cùng Ninh nhi đoạn tuyệt quan hệ, hôm nay Hầu gia ngươi cứ như thế, không phân tốt xấu liền tới cửa chỉ trích ta và Ninh nhi, đây là quy củ, là giáo dưỡng sao?". Lý Vân Nương lạnh lùng nói: "Ta và Ninh nhi đã không còn bất kỳ quan hệ gì với Hầu phủ. Hầu gia, ngươi nên quan tâm đến chuyện của Hầu phủ thì hơn!".
Ngụ ý chính là mẹ con các nàng không nhọc người ngoài như Thẩm Phong đến quan tâm, hắn nên quan tâm đến chuyện của Hầu phủ đi, dù sao, chuyện Hầu phủ mấy ngày này rõ ràng là truyền đi dư luận xôn xao.
"Đúng vậy, Hầu gia, người ngươi nên quan tâm là Hầu phu nhân, nên cho nàng một cái công đạo. Nếu Hầu gia niệm tình cảm trước đây, chuyện này nên tra ra manh mối rõ ràng, cho Hầu phu nhân một lời công đạo". Thanh Ninh lạnh lùng nói với Thẩm Phong.
"Vân Nương, ta không biết có người ác độc như thế hạ thủ ngáng chân". Nghe vậy, trên mặt Thẩm Phong thoáng hiện lên vẻ xấu hổ.
Nếu không có người gian lận, bọn họ đã có con trai con gái quấn đầu gối, cũng sẽ không rơi vào tình trạng ngày hôm nay, hắn cưới người đàn bà đanh đá La Thủy Nguyệt kia, mà nàng...
Thẩm Phong nhìn Lý Vân Nương và Thanh Ninh, trong lòng thoáng hiện lên vô vàn hối hận.
Hối hận không nên dễ dàng để mẹ con các nàng rời đi.
Hận chi thứ hai vợ chồng Thẩm Tránh.
Thanh Ninh cười lạnh: "Không biết? Chuyện hôm nay xảy ra, nháo lên toàn thành đều biết, Hầu gia, các ngươi còn không phải muốn ba phải, giả cảnh thái bình sao?".
Thêm một bó củi, giội một gáo dầu*, nhất định sẽ khiến hắn trở về khởi binh vấn tội với chi thứ hai! Thanh Ninh lạnh lùng cười trong lòng.
( *: tương đương "thêm dầu vào lửa", ở đây có ý nghĩa là Thanh Ninh đang kích Thẩm Phong)
Nghe vậy, Thẩm Phong nhíu mày: "Vậy..."
Nói xong, lại đem lời nuốt trở về.
Lý Vân Nương và Thanh Ninh mang theo nụ cười, trong tươi cười chứa vài phần trào phúng.
Thẩm Phong liếc nhanh hai người, đứng dậy phủi áo, trầm mặt nhấc chân đi ra ngoài.
"Đúng là càn quấy". Lý Vân Nương nhíu mày.
Thanh Ninh nói: "Mẫu thân, ngài cũng không cần bởi vậy thương tâm, dù sao hôm nay đều không có vấn đề gì".
"Ừ". Lý Vân Nương gật đầu cười, phân phó Lý bá: "Lần sau nếu hắn lại như thế, thì trực tiếp cho người đi báo Thuận Thiên phủ".
"Vâng", Lý bá cúi đầu khom người đáp.
**
Editor: Ngọc Thương
Thẩm Phong trầm mặt trở về Hầu phủ, càng nghĩ, trong lòng càng bực bội, nếu không có người gian lận, hôm nay, những thứ này đều sẽ không phát sinh.
Nghĩ như vậy, Thẩm Phong nổi giận đùng đi đùng đi Đào Nhiên cư, không để nha đầu bẩm báo, liền âm trầm khí thế hung hăng xông vào phòng lão phu nhân.
Thẩm Tránh và Bùi thị đang dẫn theo con trai, con gái đếnthỉnh an lão phu nhân.
Một phòng người đang vây quanh lão phu nhân nói cười, nghe thấy Thẩm Phong vào nhà, đều dừng lại, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt giận dữ của Thẩm Phong, ai nấy đều phát hoảng.