Hầu Môn Khuê Tú

Quyển 2 - Chương 7



Editor: Ngọc Thương

Vừa mới thấy Thanh Ninh gặp nguy, Tống Tử Dật cảm giác sự lo lắng của bản thân vọt lên cổ họng, cơ hồ không nghĩ nhiều, liền đoạt ngựa trong tay một gã sai vặt, xoay mình lập tức nhảy lên, hướng phía Thanh Ninh nghênh đón.

Nhìn thấy Thanh Ninh sắp nhảy khỏi ngựa, Tống Tử Dật khẩn trương đổ mồ hôi, một tay kéo dây cương, một tay ra tư thế chuẩn bị đón nàng, hô to: "Thanh Ninh, đừng sợ, có ta ở đây! Ta sẽ đỡ nàng!".

Tống Tử Dật vừa khẩn trương chú ý Thanh Ninh, vừa chạy tới đối diện Nhẫn Đông, thét: "Tránh ra! Ngươi mau tránh ra, phải cứu chủ tử của ngươi trước, ngươi lập tức tránh ra!".

Một nha đầu muốn cứu chủ, ít nhất cũng sẽ suy tính cho tính mạng của mình trước, Tống Tử Dật không ngừng nghĩ như vậy. Người ở chỗ này, ngoại trừ Tô Phỉ, Thanh Ninh và Trà Mai, trong lòng ba người biết rõ khả năng của Nhẫn Đông, những người còn lại cũng nghĩ như Tống Tử Dật, đều cho rằng chỉ một nha đầu, tuy biết cưỡi ngựa, nhưng liệu có bao nhiêu khả năng? Vì vậy thời điểm Thanh Ninh muốn nhảy khỏi ngựa, tất cả mọi người quá sợ hãi, thấy Tống Tử Dật đến nghênh đón, phần lớn thở phào nhẹ nhõm.

Hoàng Xảo Y theo sát đuôi Thanh Ninh, thấy Tống Tử Dật chạy vội tới, cũng khẽ thở phào.

Chắc chắn Thẩm Đại tiểu thư sẽ được cứu an toàn!

Thanh Ninh vừa mới buông lỏng tay, nghe được âm thanh của Tống Tử Dật, liếc mắt qua thấy Tống Tử Dật đang từ phía trước chạy tới.

Đôi mắt Thanh Ninh toát ra tức giận, thật muốn chửi con mẹ nó, hận không thể đem mười tám đời tổ tông Tống gia ra chửi rủa không ngừng.

Tống Tử Dật chạy đến, còn lớn tiếng hô muốn Nhẫn Đông tránh ra, Thanh Ninh nhìn thoáng qua, không ngó ngàng đến Tống Tử Dật, nếu bây giờ nàng nhảy ra, coi như Nhẫn Đông sẽ đỡ nàng, nhưng sợ nhất chính là khi nàng nhảy, ngựa của Nhẫn Đông va vào ngựa của Tống Tử Dật sẽ bị chấn kinh, đến lúc đó không ai đón được nàng, chẳng phải nàng sẽ trực tiếp rơi xuống đất?

Hơn nữa, lần này rơi xuống, cho dù Nhẫn Đông lợi hại, nhưng hai bên va chạm, chỉ sợ sẽ càng thêm nguy hiểm.

Tâm lay chuyển, Thanh Ninh nhanh chóng đưa ra lựa chọn, nàng duỗi tay, giữ chặt dây cương, lúc này thân thể đang bị treo ngược trên ngựa, Thanh Ninh lấy chân đạp bàn đạp, mượn lực ở tay, chân, vòng eo đồng thời dùng sức, xoay người một cái vững vàng trở lại trên lưng ngựa.

Động tác lưu loát mà xinh đẹp!

"Thuật cưỡi ngựa Thẩm đại tiểu thư thật là... lợi hại!". Có người nhịn không được, tặc luỡi khen.

"Một ngày không gặp, phải nhìn với cặp mắt khác xưa!". Tăng Vinh không khỏi lộ ra ánh mắt tán dương, nhưng chân mày vẫn như cũ, không giãn ra.

"Nguy hiểm thật!" Sử Dương nhíu mày nhẹ nói.

Động tác này tuy xinh đẹp nhưng lại cực kì nguy hiểm, tất cả mọi người toát mồ hôi dầm dề, thấy Thanh Ninh vững vàng trở về lưng ngựa mới thở phào nhẹ nhõm.

"Thanh Ninh!". Tống Tử Dật thấy Thanh Ninh đột nhiên thu hồi động tác, vô cùng khẩn trương, trong lòng ban đầu nghĩ là do Thanh Ninh sợ hãi không dám nhảy, nhưng thời điểm lướt qua nhau, hắn thấy rõ động tác bình tĩnh, hoàn mỹ của nàng, lập tức sắc mặt hắn thoáng hiện lên căm tức cùng đau lòng.

Nàng làm vậy là muốn vạch ranh giới với hắn? Thà tình nguyện trở lại trên lưng con ngựa điên kia, cũng không muốn tiếp nhận sự trợ giúp của hắn? Trong tình huống sinh tử trước mắt còn quật cường, một chút cũng không chịu tiếp nhận hảo ý của hắn? Nhiều năm tình nghĩa với nhau, bây giờ nàng hận hắn như vậy sao? Tống Tử Dật kéo dây cương, quay đầu ngựa.

Nhẫn Đông nhìn thấy Thanh Ninh trở lại trên lưng ngựa, lôi kéo dây cương, lướt qua ngựa của Tống Tử Dật. Chủ tử trở lại trên ngựa, Nhẫn Đông nửa điểm cũng không dám buông lỏng, nàng hiểu ban nãy khi tiểu thư nhảy chuẩn bị nhảy, trong nháy mắt Tùng Mộc và Bách Mộc đã ra tay.

Vậy thì, hiện giờ tiểu thư càng thêm nguy hiểm!

Vừa rồi, khi Thanh Ninh buông tay định nhảy, ngón tay hai người Tùng Mộc và Bách Mộc đồng thời b.ắn ra, dưới ánh mặt trời, hai tia ngân quang một tả một hữu bắn tới dưới thân ngựa của nàng.

Thời điểm trở lại trên lưng ngựa, Thanh Ninh cũng cảm giác được khác thường, nàng chưa kịp nghĩ ra là gì, con ngựa dưới thân bất ngờ vung chân nhảy hai cái, vó trước đột nhiên ngã lên mặt đất.

Không tốt! Thanh Ninh thầm kêu.

Ngựa ngã ầm ầm xuống đất.

Thanh Ninh bị quăng ra ngoài, bay lên không trung.

Mọi người hoảng sợ ngây người nhìn một màn này, kinh hô.

Thời điểm Tống Tử Dật chạy đến đón Thanh Ninh, trong mắt Tô Phỉ chứa một màn sương lạnh như tuyết, gương mặt trầm xuống. Tống Tử Dật này thật quá nhiều chuyện!

Kế hoạch là, khi Thanh Ninh nhảy ngựa, Tùng Mộc và Bách Mộc đồng thời ra tay, ngựa điên sẽ khẽ dừng lại trong nháy mắt, như thế Nhẫn Đông cũng sẽ bình yên vô sự đón nàng.

Một màn phối hợp như vậy, lại bị Tống Tử Dật...

Tô Phỉ đè cơn tức giận mãnh liệt trong lòng xuống, thời khắc hắn thấy Thanh Ninh trở lại trên lưng ngựa, Tô Phỉ không kịp nghĩ nhiều, đề khí vào chân, lướt thân chạy tới.

Tự hắn ra tay cứu nàng!

Hắn hận lúc trước không thể phi thân đến cứu Thanh Ninh, bởi vì lúc đó hắn sợ nàng sẽ khó xử.

Cũng bởi cái gọi là ân cứu mạng, nàng và Tống Tử Dật phải giải trừ hôn ước, thành toàn cho Tống Tử Dật và Nghi An quận chúa! Trong lòng hắn ngưỡng mộ nàng, nên hắn một chút cũng không hề muốn vì cứu nàng, trong lúc nguy cấp, thân thiết da thịt, khiến nàng khó xử. Hắn biết Thanh Ninh khi gặp chuyện sẽ tỉnh táo, xử sự không sợ hãi, cho dù hắn xuất thủ cứu nàng, nàng cũng sẽ không vì chuyện có thân thiết da thịt mà chấp nhận hắn.

Chính vì thế, hắn nửa điểm cũng không muốn làm nàng khó xử, buồn rầu.

Cho nên mới lựa chọn phương pháp tương đối bảo thủ, giao cho Nhẫn Đông, đồng thời cho Tùng Mộc và Bách Mộc cùng phối hợp cứu nàng.

Bởi vì thích nàng.

Nên càng thêm mong nàng không phải khó xử, không bị nửa điểm ủy khuất.

"Tiểu thư!". Sắc mặt Trà Mai trắng bệch, phờ phạc, che miệng kinh hô.

"Đại tỷ tỷ!". Thẩm Thanh Vận thét chói tai.

Tô Dao được tỷ muội Tôn Ngọc Tuyết, Tôn Ngọc Kỳ đưa về ngồi nghỉ ngơi trên băng ghế, nhìn thấy một màn này, một tay nàng sít sao cầm lấy tay Tôn Ngọc Tuyết, một tay bụm miệng, mắt lộ ra hoảng sợ, thân thể không tự chủ được run lên nhè nhẹ.

Tay kia của Tôn Ngọc Tuyết buông xuống, cũng không ngừng run rẩy nắm thành quyền, ánh mắt hoảng hốt, khẩn trương.

Bên kia Tôn Ngọc Kỳ tái nhợt đỡ lấy Tô Dao.

Vừa rồi Tô Khiêm yên lặng nhìn một màn đột nhiên phát sinh, hắn và Thanh Ninh trước giờ chưa từng qua lại, vậy mà nhìn màn mạo hiểm sinh mạng diễn ra trước mắt, ánh mắt Tô Khiêm cũng thoáng hiện lên sợ hãi.

Nhưng hơn cả là động tác của Tô Phỉ, khiến con ngươi của Tô Khiêm ánh lên kinh ngạc cùng nghi hoặc.

Đại ca của hắn hảo tâm như thế từ khi nào?

Lại đích thân xuất thủ tương trợ Thẩm Đại tiểu thư?

Chẳng lẽ giữa bọn họ có cái gì sao? Có việc gì mà hắn không biết ư?

Tô Khiêm lập tức nhớ đến chuyện thôn trang của Thanh Ninh gặp nạn vào năm ngoái, mặc dù lần đó Đại ca không có mặt, nhưng người của Đại ca lại đến tương trợ, chuyện nháo đến công đường Thuận Thiên phủ, cả kinh thành đều biết.

Trước đây Tô Khiêm cho rằng chẳng qua chỉ là trùng hợp, cùng lắm là hàng xóm trợ giúp lẫn nhau thôi, nhưng mà...

Bây giờ thì sao?

Xem ra chuyện không hề đơn giản như vậy!

Tô Khiêm vô thức nghiêng đầu nhìn Tôn Ngọc Tuyết.

"Thanh Ninh!". Hoàng Xảo Y kinh hô, muốn giục ngựa tương trợ, nhưng nàng có lòng lại không đủ lực, gấp đến độ hốc mắt đều đỏ.

"Thanh Ninh!". Tình huống thay đổi, Tống Tử Dật một lần nữa đuổi theo nàng, cảm thấy như hồn phi phách tán, hô hấp của hắn trong nháy mắt đều muốn đình chỉ.

Hắn vừa sợ hết hồn hết vía, vừa oán giận.

Thanh Ninh, vừa rồi vì cái gì mà nàng không để hắn cứu? Vì cái gì mà không nhảy, muốn một lần nữa trở lại trên lưng ngựa?

Nếu vừa rồi nàng không thu hồi động tác, hắn nhất định sẽ đón được nàng!

Vì cái gì mà nàng cứ phải quật cường như vậy? Muốn mang cả mạng mình ra đùa giỡn?

Nàng hận hắn đến thế sao?

Tống Tử Dật vừa oán giận, lại lo lắng, còn có đau lòng, nàng nhảy ngựa, chắc chắn hắn sẽ đón được, nhưng hiện tại đang cách nhau một khoảng, cho dù lúc này hắn có lòng muốn cứu, cũng là ngoài tầm tay với, bất lực! Chỉ có thể lo lắng suông!

Mọi người trong lúc kinh hô, bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt, một thân ảnh tráng kiện bay như gió lướt về phía Thanh Ninh.

Ngựa của Nhẫn Đông bị va vào ngựa của Tống Tử Dật, lúc này đang ở gần ngựa của Thanh Ninh, thời điểm nàng định bay lên ra sức cứu tiểu thư thì nhìn thấy một thân ảnh lao ra như mũi tên, nàng liền yên tâm, dừng lại động tác, nghiêng đầu tức giận trừng mắt liếc Tống Tử Dật. Đều tại hắn! Nếu không tiểu thư hiện tại đã an toàn, đâu rơi vào nguy hiểm như vậy!

Thanh Ninh bị ngựa hất bay lên không trung trong chớp mắt, liền có chút hoảng hốt, tuy nàng đã tập võ được một thời gian, nhưng chỉ đủ dùng phòng thân, dưới tình huống này, nàng chỉ có thể đảm bảo bản thân giảm bớt tổn thương đến thấp nhất là đã rất cố gắng rồi.

Một ánh sáng vụt đến trước mắt nhoáng một cái, có một đôi tay tráng kiện hữu lực ôm lấy nàng thẳng tắp đáp xuống, nàng bị rơi vào trong lồng ng.ực thoảng hương tùng nhàn nhạt của ai đó. Mặc dù có chút ít xa lạ, nhưng cũng mang vài phần cảm giác quen thuộc, làm cho người ta yên tâm.

"Là ta". Trên đầu nàng truyền đến âm thanh nhẹ nhàng chậm chạp mà ôn nhu, có tác dụng trấn an lòng người.

Thanh Ninh ừ một tiếng, trở tay ôm eo Tô Phỉ.

Phát giác động tác trên tay Thanh Ninh, Tô Phỉ chế trụ tay ngang hông nàng, nắm thật chặt, chân tiếp sức trên mặt đất, lướt lên trước một đoạn, sau đó mới vững vàng đứng lại.

Hành động kinh tâm động phách trong nháy mắt, mọi người thấy Thanh Ninh được cứu an toàn, lúc này tâm trạng lo lắng mới dần ổn định, ai nấy đều thở ra một hơi.

Hai chân giẫm trên mặt đất, đôi mắt Thanh Ninh mở thật to.

"Tốt lắm, đã an toàn rồi". Tô Phỉ nhìn Thanh Ninh, nhẹ nói.

Hai tròng mắt Thanh Ninh vẫn như cũ không hề động, mở rất to.

"Chớp mắt". Tô Phỉ nhìn thoáng qua, lông mày hơi chau lại, nói.

Âm thanh mềm mại vài phần, dịu dàng như gió xuân phất qua.

Thanh Ninh trừng mắt nhìn, nước mắt trong suốt chảy ra.

"Đừng sợ, không sao". Tô Phỉ vuốt vuốt sống lưng nàng.

"Vừa nãy bị ngựa hất trong nháy mắt, ta tưởng ta sẽ chết". Thanh Ninh níu lấy tà áo Tô Phỉ, trong âm thanh mang một tia nghẹn ngào.

Sợ chết sao?

Chết, nàng không sợ, dù sao nàng cũng đã chết một lần.

Nhưng nàng sợ ra đi để lại mẫu thân cô độc một mình trên đời. Mà tổ mẫu và phụ thân lại ác độc, lạnh bạc như thế. Nếu nàng xảy ra chuyện gì, mẫu thân một mình lẻ loi hiu quạnh, làm sao chịu được đả kích khi mất đi con gái?

"Không sao, không sao". Tô Phỉ nhẹ giọng lẩm bẩm, tay tiếp tục nhẹ nhàng vuốt sống lưng Thanh Ninh, nhìn về phía Tôn Ngọc Tuyết ở xa xa, ánh mắt lạnh như băng.

Dưới ánh mặt trời xán lạn xuân quang, Tô Phỉ trong cẩm bào xanh lam, Thanh Ninh một thân váy đỏ hải đường. Tóc hai người đen nhánh theo gió phiêu động, ở trong gió bay bay từng lọn. Một người tuyệt thế thanh nhã, một người kiều diễm như hoa, hợp lại với nhau càng tăng thêm sức nổi bật cho đối phương, tựa như trong tranh.

"Thanh Ninh, ngươi không sao chứ?". Hoàng Xảo Y giục ngựa chạy vội tới, xoay người xuống ngựa.

Thanh Ninh buông tà áo Tô Phỉ ra, khẽ hạ mắt xuống, sau đó ngước ánh mắt trong suốt như nước, khôi phục dáng vẻ bình tĩnh nhìn Tô Phỉ, nói: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết được".

Một lần nữa, Tô Phỉ lại cứu nàng!

Trong lòng Thanh Ninh ngoại trừ cảm kích ra, còn có một loại tin cậy cùng an tâm không nói thành lời.

"Nàng bình an là tốt rồi". Tô Phỉ có chút không nỡ buông tay.

"Làm ta sợ muốn chết, ngươi không sao chứ?". Hoàng Xảo Y đã đi tới, bắt lấy hai tay Thanh Ninh, trên mặt còn vương nét hoảng sợ sau tai nạn.

"Không có việc gì". Thanh Ninh gật đầu nhẹ.

"Thật sự không có chuyện gì sao?". Hoàng Xảo Y đánh giá Thanh Ninh một phen, thấy vẻ mặt nàng mặt bình tĩnh, vừa rồi Hoàng Xảo Y cũng đã kinh qua sự tỉnh táo của nàng trong nguy hiểm, thấy nàng quả thật vô sự, lúc này mới nghiêng đầu nhìn Tô Phỉ, quỳ gối: "Đa tạ thế tử".

Ấm áp trong mắt Tô Phỉ biến mất, nhàn nhạt nói với Hoàng Xảo Y: "Hoàng tiểu thư nặng lời".

"Ta mới là người nên nói cảm tạ với thế tử". Thanh Ninh vừa cười vừa nói.

Hoàng Xảo Y lắc đầu: "Hôm nay ta là chủ nhân Hoàng gia, nếu Thanh Ninh ngươi xảy ra điều gì ngoài ý muốn, ta đương nhiên không tránh khỏi tội, cho nên, thế tử xuất thủ cứu ngươi, đương nhiên cũng là ân nhân của Hoàng gia ta".

"Tiểu thư". Nhẫn Đông cũng chạy tới, xuống ngựa đi về phía Thanh Ninh, hướng Tô Phỉ, Hoàng Xảo Y phúc thân, sau đó duỗi tay giữ chặt Thanh Ninh.

"Thanh Ninh, nàng không sao chứ?". Tống Tử Dật xoay người xuống ngựa, chạy tới, lo lắng đưa tay muốn bắt lấy cánh tay nàng.

Đưa tới một nửa lại thu về, chỉ đành dùng ánh mắt cuống cuồng nhìn nàng, hỏi: "Thanh Ninh, có bị thương chỗ nào không?"

"Ta không sao, đa tạ Tống thế tử quan tâm". Giọng nói Thanh Ninh nghiêm túc. Vừa rồi nếu không phải hắn xuất hiện, nàng đã sớm thoát hiểm.

Tống Tử Dật đối với thái độ lạnh lùng của Thanh Ninh cũng không thèm để ý, hướng Tô Phỉ ôm quyền: "Đa tạ ngươi cứu Thanh Ninh".

Tô Phỉ nhàn nhạt nhìn Tống Tử Dật, trong mắt thoáng hiện lên lãnh ý, đáp: "Tống thế tử, người ta cứu là Thẩm Đại tiểu thư, không biết Tống thể tử muốn đa tạ cái gì?".

"Ân nhân của ta, ta sẽ tự mình hoàn ân". Thanh Ninh tức giận nhìn Tống Tử Dật: "Tống thế tử, giúp người làm niềm vui là chuyện tốt, nhưng phải lượng sức mà làm".

Hắn nói như thể giữa bọn họ còn có cái gì liên quan với nhau không bằng. Dõng dạc quá đi!

Cho dù hôm nay nàng lâm vào tuyệt cảnh, không còn biện pháp nào, nàng cũng không cần Tống Tử Dật hắn cứu!

Trên mặt Tống Tử Dật thoáng hiện một tia quẫn bách, vốn nghĩ tự mình anh hùng cứu mỹ nhân, ai ngờ giữa đường bị Tô Phỉ tranh mất, thật sự rất không cam lòng! Ánh mắt Tống Tử Dật ôn nhu nhìn Thanh Ninh, khổ sở nói: "Thanh Ninh, nàng còn ngờ ta, giận ta sao? Ta thật sự quan tâm nàng, vừa rồi dọa ta sợ chết khiếp!".

Nói xong lại ôm quyền với Tô Phỉ: "Ta và Thanh Ninh từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình như huynh muội, hôm nay thế tử cứu Thanh Ninh, ta cũng nên cám ơn ngươi".

Chỉ tự trách mình võ nghệ không tinh, thời khắc nguy cấp chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Cũng giống Tô Khiêm, trong lòng Tống Tử Dật lúc này khẳng định giữa Thanh Ninh và Tô Phỉ có cái gì đó.

Tâm can Tống Tử Dật dâng lên phẫn uất cùng không cam lòng.

Tống Tử Dật vẫn luôn tin tưởng chờ Thanh Ninh hết giận, nàng sẽ cùng hắn hòa hảo như lúc ban đầu.

Bởi vì rõ ràng là nàng rất thích hắn!

Nhưng mà vừa rồi nhìn hình ảnh hai người họ đứng cùng nhau, hắn cảm thấy ghen ghét phát điên.

Như thể nhìn thấy thứ mình yêu mến nhất bị người khác cướp đi, khiến lòng hắn đau như cắt.

"À, vậy sao?". Tô Phỉ nhàn nhạt, ánh mắt mang theo một tia khinh thường.

"Đương nhiên". Tống Tử Dật nói như đinh đóng cột.

"Đã khiến Thẩm Đại tiểu thư bị sợ hãi". Hoàng Dương đi tới, ôm quyền với Thanh Ninh.

"Đúng là có chút sợ". Thanh Ninh trả thi lễ.

"Tất cả mọi người bị hoảng sợ, ta đã phân phó người đi gọi đại phu, canh an ủi cũng đã sai người chuẩn bị, muội mang các vị tiểu thư trở về phòng nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì phái người tới tìm ta". Hoàng Dương nói với Hoàng Xảo Y.

Nhìn muội tử sốt ruột cứu người, hắn cũng chưa kịp phân phó.

"Vâng, muội sẽ đưa các nàng về phòng". Hoàng Xảo Y gật đầu.

"Vừa rồi quá mức hoảng loạn, có thể có người bị thương". Hoàng Dương nhìn một sân khuê tú thất sắc phía xa, nói với Hoàng Xảo Y.

"Vâng". Hoàng Xảo Y gật gật đầu, duỗi tay giữ chặt Thanh Ninh: "Thanh Ninh, có đi được không? Hay là ta gọi người đến nâng ngươi trở về?".

"Ta đi được". Thanh Ninh trả lời.

Con mắt Tôn Ngọc Tuyết gần như phun ra lửa.

Tô Khiêm cau mày nhìn Thanh Ninh nơi xa, liếc nhanh qua Tô Phỉ, sau đó nghiêng đầu nhìn quốc sắc thiên hương Tôn Ngọc Tuyết đứng bên cạnh, thấy lửa ghen nồng đậm trong mắt nàng, Tô Khiêm khẽ cười.

"Ô, không sao". Thấy Thanh Ninh được cứu an toàn, Tô Dao hô lên, khi nãy nàng bị kinh hãi quá độ, vừa buông lỏng người, thân thể mềm mại ngã ra phía sau.

Tô Khiêm gấp rút thu liễm tâm tư, đưa tay đỡ Tô Dao: "Dao nhi".

Tôn Ngọc Kỳ sợ hết hồn, cùng Tô Khiêm luống cuống tay chân kêu nha đầu đến.

Lập tức biến thành một mảnh hỗn loạn.

++++

Editor: Ngọc Thương

"Ngươi đi xem những người còn lại một chút đi, ta không có việc gì". Thanh Ninh nói với Hoàng Xảo Y.

"Được, ngươi qua bên kia ngồi tạm, chờ một lát, chúng ta cùng nhau trở về phòng". Hoàng Xảo Y suy nghĩ một chút, gật đầu, đưa tay chỉ vào phía đám người Thẩm Thanh Vận và Tôn Ngọc Tuyết, sau đó đi về phía chúng khuê tú trong sân.

"Nhẫn Đông, ngươi đứng ngoài hẳn là thấy rõ ràng, ngựa của Tô tiểu thư đột nhiên như thế, không có gì dị thường sao?". Thanh Ninh vịn tay Nhẫn Đông từ từ đi tới, thấp giọng hỏi.

Mới vừa rồi không có thời gian suy nghĩ, bây giờ nghĩ lại, chuyện đột ngột như vậy, xem ra quá mức xảo hợp rồi?

Ngựa của Tô Dao bị chấn kinh, bay thẳng đến chỗ nàng, sau đó ngựa của nàng không biết bị ai đánh gậy đập bị thương một bên mắt.

Ngựa của Tô Dao tại sao đột nhiên chấn kinh?

Các nàng đều là khuê tú được nuông chiều trong nhà cao cửa rộng, ngựa của các nàng cưỡi, chắc chắn đều được trải qua lựa chọn kỹ càng, là loại ngựa ôn thuận, chính là sợ sơ sẩy một cái sẽ nổi điên làm bị thương các nàng. Cho nên sẽ không dễ dàng chấn kinh như thế.

Ngựa của Thanh Ninh nếu không bị thương ở mắt cũng sẽ không nổi điên.

"Ngựa của Tô tiểu thư bị chấn kinh là vì Tôn Đại tiểu thư, nhưng Tôn Đại tiểu thư là vô tình hay cô ý thì nô tỳ không biết". Nhẫn Đông thành thật đáp.

Nàng đã nhìn thấy ngựa của Tô Dao chấn kinh thế nào, nhưng thời điểm đánh cầu ngựa, trong tay mọi người đều có gậy, thật sự là quá dễ dàng xảy ra sự cố ngoài ý muốn.

Thanh Ninh nhìn Nhẫn Đông: "Không thiên vị chứ?"

Nhẫn Đông là người Tô Phỉ đưa tới cho nàng, Tô Dao là muội muội của Tô Phỉ, Tôn Ngọc Tuyết là biểu muội của Tô Phỉ, cho nên nếu Nhẫn Đông thiên vị cũng là chuyện đương nhiên.

"Nô tỳ trước kia là người của thế tử, bây giờ là người của tiểu thư". Nhẫn Đông đỡ Thanh Ninh từ từ đi, trong lòng hiểu lời của tiểu thư, nhẹ giọng giải thích.

"Ừ", Thanh Ninh thu hồi ánh mắt: "Ai là người đả thương ngựa của ta?".

"Cái này nô tỳ không nhìn thấy, lúc đó quá mức hỗn loạn, lại nhiều người, bị ngăn tầm nhìn". Nhẫn Đông đáp.

Thanh Ninh gật đầu, nhíu lông mày.

Tôn Ngọc Tuyết?

Thanh Ninh ngước mắt, đụng phải một đôi mắt chứa đựng vẻ ghen ghét, liếc nhau một cái, Tôn Ngọc Tuyết dời mắt đi. Thanh Ninh nhíu mày.

Tôn Ngọc Tuyết, nàng ta là vì.... Tô Phỉ?

Cố ý hay là vô tình?

Từ ánh mắt vừa rồi của Tôn Ngọc Tuyết, Thanh Ninh có thể khẳng định được là Tôn Ngọc Tuyết cố ý.

Nhưng mà, nàng và Tô Phỉ gặp nhau đều lén lút, Tôn Ngọc Tuyết dựa vào cái gì mà ăn dấm chua* xuống tay với nàng? (ý nói ghen tuông).

Vì chuyện lần đó ở thôn trang?

Nhưng lần đó Tô Phỉ căn bản cũng không có mặt trong trang, trợ giúp nàng là đám người Trần Nghi, chẳng qua chỉ là thuộc hạ của Tô Phỉ, chỉ vì thế mà Tôn Ngọc Tuyết xuống tay với nàng?

Thật sự là không giải thích được, đúng là chó điên nổi loạn cắn người!

Có qua có lại mới toại lòng nhau.

Nàng sẽ gửi lại cho Tôn Ngọc Tuyết một phần hậu lễ, còn sẽ bắt nàng ta phải xin lỗi vì hôm nay đã làm nàng bị kinh sợ!

"Nhẫn Đông"

"Vâng, tiểu thư"

"Đợi lát nữa trở về, ngươi giúp ta làm một chuyện". Ánh mắt Thanh Ninh lạnh lùng.

"Vâng, xin tiểu thư phân phó" Nhẫn Đông gật đầu.

"Gậy ông đập lưng ông, ta sẽ đem hậu lễ tặng cho Tôn Ngọc Tuyết". Thanh Ninh lạnh giọng nói.

Đến lúc đó, trên đường trở về thành, Tôn Ngọc Tuyết có thể gặp được vận may như nàng vừa nãy hay không, thị vệ và Tôn tam thiếu gia có cứu được nàng ta hay không, hoặc người khác có thể giúp nàng ta được không, phải dựa vận mệnh tạo hóa của nàng ta rồi.

"Làm sạch sẽ một chút, nếu gặp nguy hiểm không tiện ra tay, vậy để sau này tính tiếp". Tỷ muội Tôn gia nổi danh tướng mạo xinh đẹp, nhất là quốc sắc thiên hương Tôn Ngọc Tuyết, nên hai tỷ muội họ ra cửa, hộ vệ đi theo nhất định không ít, hơn nữa đưa họ đến đây còn có Tôn tam thiếu gia.

Sự an toàn của Nhẫn Đông quan trọng hơn.

Tuy tay nàng khó có thể duỗi đến Tôn gia, nhưng sách nói quân tử báo thù mười năm chưa muộn.

"Nô tỳ sẽ cẩn thận". Nhẫn Đông gật đầu.

Đến gần chỗ nghỉ ngơi, hai người dừng nói chuyện.

"Tiểu thư", Trà Mai chạy ra đón, nước mắt ào ào tuôn xuống.

"Được rồi, ta không sao". Thanh Ninh vừa cười vừa nói.

"Nô tỳ đỡ ngài". Trà Mai lau nước mắt, dè dặt đỡ lấy tay kia của Thanh Ninh.

"Đại tỷ tỷ". Thẩm Thanh Vận nức nở vịn tay Linh Chi đứng lên.

Quả như Hoàng Dương lo lắng, trong lúc bối rối, có vài người bị thương.

Một là Tống Tử Quỳnh bị đau chân.

Còn một người bên đội Hoàng Xảo Y là Bạch Oánh cô nương bị trật khớp cánh tay.

Cũng may đều không phải là trọng thương, lại có đại phu ở đây. Cô nương bị trật khớp tay được chỉnh khớp, có thể cử động bình thường, còn chân Tống Tử Quỳnh phải dưỡng thương mất mấy ngày.

Các vị khuê tú uống canh an ủi, sau đó không hẹn mà cùng vây quanh ba người Thanh Ninh, Tống Tử Quỳnh và Bạch Oánh ân cần hỏi han.

Sắc mặt Thẩm Thanh Vận tái nhợt,theo sát Thanh Ninh ngồi xuống.

Mọi người hỏi thăm líu ríu nói chuyện một phen, sau lại hưng trí bừng bừng nói đến một màn anh hùng cứu mỹ nhân của Tô Phỉ, nguyên một đám mắt lóe hào quang nhìn Thanh Ninh, vừa ghen ghét lại vừa hâm mộ, mỗi người đều chỉ hận người gặp nạn lúc đó sao không phải là mình.

"Nguy hiểm thật, cũng may ngươi không có việc gì". Tống Tử Quỳnh cười nói với Thanh Ninh, đáy mắt khó nén tia ghen tị cùng hâm mộ.

Tôn Ngọc Tuyết trầm mặt, tròng mắt che giấu tia âm lãnh, miệng nhỏ chậm rãi uống trà.

Thanh Ninh liếc qua Tôn Ngọc Tuyết, rồi nhìn sang sắc mặt trắng bệch của Tô Dao, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Ta nghĩ tất cả mọi người đều hiểu, ngựa mang tới đây đều là ngựa quen, hơn nữa ngựa của chúng ta đều được chọn lựa kỹ càng mới được mang ra ngoài, tự nhiên không phải là ngựa bình thường. Còn có, trước khi trận đấu bắt đầu đã nói qua, phải lấy cẩn thận, an toàn làm đầu. Tô tam tiểu thư, ngựa của ngươi tại sao lại đột nhiên nổi điên vậy?"

Tô Dao không nghĩ tới Thanh Ninh sẽ ở trước mặt mọi người chất vấn mình, gương mặt tuyết trắng khẽ liếc nàng, cắn cắn môi nói: "Thẩm Đại tiểu thư, ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Có lẽ lúc đánh cầu ngựa, trong tay mọi người đều cầm gậy dài, vô tình lúc đó đánh tới ngựa của ta, tình huống như vậy cũng là ngoài ý muốn, chỉ là..."

Tô Dao sắc mặt có chút lạnh cả người: "Chỉ là... Thẩm Đại tiểu thư, ngươi hỏi ta như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ là nói ta cố ý bất thành sao?".

"Ngựa này trên trận đánh, xảy ra việc ngoài ý muốn cũng là bất đắc dĩ, chẳng qua là ngựa của Dao Dao bị chấn kinh, đều là bất ngờ, nhất thời kinh hoảng làm bị thương ngựa của Thẩm Đại tiểu thư, về tình có thể lượng thứ, ta thay nàng bồi tội với mọi người". Tôn Ngọc Tuyết đặt chén trà xuống, ngẩng đầu dáng vẻ bồi tội mỉm cười.

Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, ý tứ của Tôn Ngọc Tuyết rất rõ ràng, ngựa của Tô Dao bị chấn kinh, nhưng do có người đả thương ngựa của Thanh Ninh mới dẫn đến những chuyện phát sinh về sau, thiếu chút nữa xảy ra chết người.

Hai tay Trần Tử Hân bất giác đan nhau, đau lòng nhìn Thanh Ninh, thấp giọng: "Thẩm Đại tiểu thư, xin lỗi, lúc ấy tay ta bị đụng đau, cho nên gậy chiến mới rời khỏi tay, ta không nghĩ tới là nó sẽ đập trúng mắt con ngựa của ngươi, thực xin lỗi".

Bình thường xảy ra tranh cãi, đều được các ma ma mồm mép nói đỡ, không gây ảnh hưởng đến toàn cục. Nhưng chuyện vừa xảy ra, suýt chút nữa ảnh hưởng tới mạng người, cho nên Trần Tử Hân rất đau lòng, thản nhiên chịu nhận lỗi với Thanh Ninh.

"Cánh tay ngươi đụng phải cái gì? Hay là ai đụng vào cánh tay ngươi?". Thanh Ninh nhíu mày hỏi.

"Cái này...", Trần Tử Hân che khuỷu tay đau nhức: "Ta không nhìn thấy, cho nên ta không biết, lúc ấy rối rắm, ai mà chú ý tới".

Thanh Ninh nhìn lướt qua, không tiếp tục truy vấn nữa.

"Cục diện hỗn loạn, đụng phải nhau cũng là chuyện bình thường". Tôn Ngọc Tuyết nói.

Thanh Ninh ngước mắt trầm mặc nhìn Tôn Ngọc Tuyết, ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu.

Tôn Ngọc Tuyết thản nhiên nhìn Thanh Ninh, bốn mắt nhìn nhau, cơ hồ muốn chống chọi, không hạ mắt, nhưng sau đó Tôn Ngọc Tuyết lại mỉm cười, dời mắt đi.

Là chính nàng đã làm kinh động ngựa của Tô Dao, chẳng qua là muốn dọa Thẩm Thanh Ninh một chút.

Nhưng không nghĩ tới, trong hỗn loạn, gậy chiến của Trần Tử Hân đánh tới ngựa của Thanh Ninh, làm mắt nó bị thương.

Nếu không phải Phỉ biểu ca cứu, Thẩm Thanh Ninh rơi xuống ngựa, hậu quả không tưởng tượng nổi.

Nhưng...

Tôn Ngọc Tuyết dư quang lạnh lùng liếc mắt sang Thanh Ninh.

Nhưng, hôm nay nàng ước gì nàng ta ngã ngựa, ngã chết té tàn đi mới tốt!

Phỉ biểu ca ra tay, lại càng chứng minh Thẩm Thanh Ninh và Phỉ biểu ca quan hệ không tầm thường!

Nàng ta có thân phận gì?

Một đứa bị lui hôn, cha mẹ cùng cách, lại còn sống với mẫu thân cùng cách ở ngoài. Nàng ta xứng với thiên tử kiêu tử Phỉ biểu ca sao?

Tại sao Phỉ biểu ca lại đối với nàng ta vài phần kính trọng như vậy?

Nhất định là nàng ta đã câu dẫn Phỉ biểu ca!

Tiện nhân!

Tiện nhân không biết trời cao đất rộng, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, dám nghĩ viển vông!

"Tài nghệ không tinh, ngay cả một con ngựa cũng không khống chế nổi thì đừng tham gia đánh cầu". Bạch Oánh vừa được nối khớp tay, đau nhức vẫn còn, nhịn không được nhìn về phía Tô Dao khinh bỉ.

Tô Dao nghe vậy, hốc mắt ửng hồng, nghẹn ngào nói: "Không phải ta cố ý".

"Tất cả mọi người đều bình an, hữu kinh vô hiểm*, cũng may Thẩm Đại tiểu thư có Phỉ biểu ca cứu giúp, mọi người cũng không cần trách cứ Dao Dao nữa". Tôn Ngọc Tuyết vừa cười vừa nói.

(hữu kinh vô hiểm: nhìn thì kinh tâm động phách nhưng không có gì nguy hiểm).

"Đúng vậy, Tôn Đại tiểu thư nói đúng, tất cả mọi người bình an vô sự là tốt rồi". Đường thị dàn xếp.

"Đều do ta chiếu cố không chu toàn, chuyện này xảy ra, ta là chủ nhân tự có chức trách, xin lỗi". Hoàng Xảo Y rộng rãi đứng dậy, hướng mọi người cong gối: "Phần thưởng lần này, một mình ta chịu, qua hôm nay mọi người sắp xếp thời gian, thỉnh mọi người đến Quan Nguyệt lâu tụ tập, ăn mỹ thực xem giang cảnh, ý mọi người thế nào?".

Chủ nhân Hoàng Xảo Y đã nói thế, mọi người liền vui vẻ.

"Sắc trời còn sớm, cơm trưa đều đã chuẩn bị xong, mọi người ăn cơm, nghỉ ngơi một chút rồi trở về thành được không? Vốn là muốn mời mọi ngươi đến đây chơi đùa náo nhiệt một chuyến, lại không nghĩ tới sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn thế này, ta không muốn để các ngươi cứ vậy trở về, cơm cũng không được ăn". Hoàng Xảo Y vừa cười vừa nói.

Mọi người cười gật đầu.

"Thanh Ninh, thuật cưỡi ngựa của ngươi tốt lên từ bao giờ thế?". Sử Thất Nương quay sang hỏi Thanh Ninh.

"Chẳng qua chỉ là một thời gian không gặp, kỹ thuật của ngươi tăng cao không ít". Tăng Tuyết cũng gật đầu, tò mò nhìn Thanh Ninh.

"Đại tỷ tỷ rất lợi hại đó". Sắc mặt Thẩm Thanh Vận có chút hoàn hoãn, gật đầu khâm phục.

"Chứ không phải giấu chúng ta lén luyện tập sao?". Tống Tử Quỳnh bu lại.

...

Editor: Ngọc Thương

Nói chuyện một hồi, Hoàng Xảo Y liền phân phó nha đầu chuẩn bị cơm.

Thức ăn tinh xảo, màu sắc, hương vị đều đủ, có lẽ do ban nãy mọi người đều bị kinh sợ, nên ăn không được ngon miệng.

Ăn cơm xong, Hoàng Xảo Y mời mọi người đến sương phòng nghỉ ngơi, sau đó sai nha đầu bà tử đi chuẩn bị xe ngựa thật tốt cho các vị tiểu thư.

"Tiểu thư, rốt cuộc là ai muốn ám toán ngài?". Vừa nãy Trà Mai cũng đã nghe rõ, mặc dù không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh là có người muốn ám toán Đại tiểu thư, ai nấy cũng cho là ngoài ý muốn, nhưng Trà Mai tin tưởng tiểu thư nhà mình, vì vậy cùng Thanh Ninh và Nhẫn Đông bước vào phòng, lông mày dựng lên, giận dữ: "Đồ độc ác, đây là muốn lấy mạng tiểu thư còn gì nữa".

"Hai người các ngươi cũng nghỉ đi, lát nữa chúng ta về thành". Thanh Ninh nói, sau đó mặc nguyên quần áo như cũ, lên giường nhắm mắt.

Trà Mai thấy thế, không lên tiếng nữa.

Nghỉ ngơi một hồi, Thanh Ninh dẫn theo Trà Mai và Nhẫn Đông cùng đám người Tăng Tuyết, Sử Thất Nương tập hợp, cùng nhau về thành.

Tất cả mọi người trở về cùng một lúc, cho nên kết bạn cùng nhau về thành.

Bởi vì xe ngựa Tôn gia xảy ra chút vấn đề, nên đoàn người Tôn Ngọc Tuyết đành phải trì hoãn thời gian lên đường. Tô Dao và Tô Khiêm cũng lưu lại, chờ ba tỷ đệ Tôn Ngọc Tuyết cùng nhau trở về, còn Tô Phỉ ăn cơm trưa xong liền cáo từ Hoàng Dương rời đi.

Đoàn người xuất phát, một đường tầng tầng lớp lớp, có chút tráng lệ.

"A, tiểu thư, Nhẫn Đông không có ở đây". Vừa nãy còn đi cùng ra xe, hiện tại xe ngựa đã lăn bánh nhưng không thấy Nhẫn Đông, Trà Mai cứ tưởng nàng ở bên ngoài, chờ xe ngựa xuất phát sẽ lên.

"Ừ, ta bảo Nhẫn Đông đi làm ít chuyện". Thanh Ninh nói.

"Nơi này có thôn trang của phu nhân sao?". Trà Mai vô thức cho rằng Lý Vân Nương có thôn trang bên này.

Thanh Ninh chậm rãi cười: "Không phải, ta phái nàng đi báo thù cho ta".

**

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.