Sắc mặt Tô Hoa Kiểm như thể mây đen giăng đầy trời, tựa hồ chỉ trong nháy mắt tiếp theo sẽ mưa xối xả như trút nước.
Vào phòng, Tô Hoa Kiểm không lên tiếng.
Tôn thị nhìn sắc mặt Tô Hoa Kiểm, trong lòng phát sợ, thấy Tô Hoa Kiểm không lên tiếng, nàng cũng không tiện mở miệng, ổn định tinh thần, nghiêng đầu phân phó Mai Hồng hầu hạ Tô Hoa Kiểm rửa mặt.
Sau đó tự tay hồi hộp chọn y phục giản tiện cho hắn, chờ Tô Hoa Kiểm rửa tay rửa mặt xong, liền tự mình ôn nhu hầu hạ hắn thay quần áo.
Thay xong y phục, Tô Hoa Kiểm vẫn như cũ, trầm mặt không mở miệng, hướng bên cửa sổ đi tới, ngồi trên kháng lớn gần cửa sổ.
Võ ma ma rón rén lên trà cho Tô Hoa Kiểm, sau đó đưa Kết Hồng cùng các nha đầu khác quỳ gối hành lễ lui ra ngoài.
Trong phòng dị thường yên lặng, như có thể nghe thấy tiếng châm rơi. Tôn thị cảm thấy đè nén vô cùng, hô hấp tựa như có chút tích tụ.
Bên ngoài đồn thổi sôi sục như thế, sắc mặt Tô Hoa Kiểm lại như vậy, trong lòng Tôn thị hiểu, Tô Hoa Kiểm nhất định là biết rồi.
Nhưng, Tô Hoa Kiểm như vậy, là đang trách nàng đã hại đến Tô Dao và Tôn Ngọc Tuyết?
Hay là muốn trút giận cho Tô Phỉ?
Khả năng muốn trút giận cho Tô Phỉ không lớn, Tô Hoa Kiểm không thích trưởng tử Tô Phỉ, trong lòng Tôn thị rõ ràng nhất.
Mà hắn đối với nữ nhi Tô Dao lại cực kỳ thương yêu.
Bất quá...
Chuyện này dính đến con nối dõi của Tô Phỉ, cháu nội của Tô Hoa Kiểm, Tôn thị cũng có chút để tâm, cảm thấy không nắm chắc lắm.
Tôn thị cẩn thận ngồi đối diện với Tô Hoa Kiểm, nhẹ giọng hỏi: "Quốc công gia, có chuyện gì phiền lòng phải không?".
Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, biết thừa là có liên quan tới lời đồn bên ngoài, Tôn thị hiểu mình đây là biết rõ còn cố hỏi, nhưng nàng vẫn cố ý làm thế.
Phu thê nhiều năm như vậy, nàng liên tục coi Tô Hoa Kiểm là ông trời của mình. Sinh con dưỡng cái cho hắn, quản lý hậu viện cho hắn, hầu hạ hắn, phụng dưỡng cha mẹ chồng, mỗi một việc đều tận tâm tận lực, mỗi một việc nàng đều yêu cầu mình phải làm hoàn mỹ vô khuyết.
Ánh mắt Tô Hoa Kiểm thẳng tắp nhìn về phía Tôn thị, đem cốc trà trong tay bộp một tiếng đập lên trên bàn giữa hai người.
Thân thể Tôn thị run rẩy một chút, mâu quang nhìn hướng Tô Hoa Kiểm, e dè kêu: "Quốc công gia...", sắc mặt vô cùng kinh hãi.
Thấy Tôn thị mang thần sắc e sợ, nội tâm Tô Hoa Kiểm mặc dù có chút không đành lòng, nhưng sắc mặt vẫn như cũ, không hề thay đổi, trầm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao nàng không nói với ta một tiếng?". Hắn chưa bao giờ phải chịu xấu hổ như hôm nay, bị Ngự sử sâm tấu, hắn mới biết được chuyện gì đã xảy ra, lại còn bị Hoàng Thượng trách cứ trước mặt mọi người!
Ngay trước văn võ bá quan trong triều, bị Hoàng Thượng trách mắng.
Nếu Tôn thị có thể nói trước cho hắn biết chuyện này, hắn sẽ không đến mức một điểm chuẩn bị tâm lý đều không có!
Thấy Tô Hoa Kiểm chất vấn, nước mắt Tôn thị lập tức lả tả rơi xuống đất, nhất thời ủy khuất đến khóc ô ô: "Quốc công gia...".
"Khóc sướt mướt làm cái gì? Ta cũng không phải muốn đánh nàng, chẳng qua chỉ là muốn biết rõ ngọn nguồn!". Lúc này còn khóc sướt mướt, đúng là nữ nhân không có kiến thức. Hắn bị Ngự sử sâm, Hoàng Thượng tuy chỉ trách cứ hắn đôi câu, không nói thêm lời gì khác, cũng không hạ chỉ trách phạt hắn, nhưng trong lòng Tô Hoa Kiểm hiểu, chuyện này liên quan đến con nối dõi của trưởng tử, Hoàng Thượng rất tức giận, việc không thể cứ thế mà xong. Hôm nay Hoàng Thượng không trách phạt, không có nghĩa là ngày mai sẽ không!
Lôi đình mưa móc đều là thiên ân. Nhưng vừa nghĩ tới Hoàng Thượng đối với Tô Phỉ liên tục dị thường quan tâm và thương yêu, Tô Hoa Kiểm không khỏi bực bội.
Thấy gương mặt Tô Hoa Kiểm tăng thêm tối tăm, Tôn thị rút khăn lau lau nước mắt trên mặt, sau đó nghẹn ngào nói: "Là thiếp sai, thiếp không biết những thứ trái cây kia sẽ làm bị thương người, là quản sự phía dưới đưa đến, thiếp thấy trái cây đó hồng hồng xanh xanh xứng đôi rất là xinh đẹp, lại mới lạ, bọn trẻ đang tân hôn, lại là người trẻ tuổi, tưởng rằng bọn chúng hẳn sẽ rất thích, cho nên mới bảo người đưa qua...".
"Thiếp cũng không có nghĩ nhiều, quản sự đều là lão nhân tin dùng rất nhiều năm, thiếp đương nhiên sẽ không hoài nghi bọn họ đem trái cây có độc đả thương người đưa lên". Làm kế mẫu của Tô Phỉ, Tôn thị tuy biết rõ Tô Hoa Kiểm không thích hắn, nhưng nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng nói những lời không hay về Tô Phỉ một câu trước mặt Tô Hoa Kiểm.
Nước mắt Tôn thị lặng lẽ rơi xuống: "Đều do thiếp nhất thời thẫn thờ, mới nháo ra sự tình lớn như vậy. Đều là sơ sót của thiếp, là lỗi của thiếp. Cũng may, phu thê hai người thế tử và Tiêu thị trong lòng luôn nhớ thương đến bọn tiểu muội, đem trái cây đầu tiên là mời bọn muội muội ăn, đây cũng là trùng hợp. Bằng không, hôm nay sự tình càng thêm nghiêm trọng, thiếp thân như thế nào đã phụ lòng liệt tổ liệt tông Tô gia!".
Tôn thị làm như rất vô tình để nước mắt rơi trên đất.
Tô Hoa Kiểm là người phương nào?
Là cận thần của thiên tử, là trọng thần trong triều, phỏng đoán lòng người cùng quyền mưu đương nhiên vô cùng am hiểu.
Nghe được lời này của Tôn thị, Tô Hoa Kiểm lập tức nhíu mày, trùng hợp?
Tô Hoa Kiểm cau mày lại nhìn Tôn thị.
Tôn thị tiếp tục khóc: "Cũng thật may, Tiêu thị là tẩu tẩu kiêu ngạo thiên vị, đem trái cây xinh đẹp kia cho Dao nhi và nàng dâu của Khiêm nhi dùng, hai vị biểu cô nương không được ăn. Nếu hai vị biểu cô nương ăn, vậy cái mạng già này của thiếp trả cho cô nãi nãi cũng không đủ! Chỉ là...".
Nước mắt Tôn thị lập tức chảy tràn, càng thêm mãnh liệt, nói: "Thiếp có lỗi với Dao nhi, lẽ ra thiếp cần phải đem mấy thứ trái cây lạ kia điều ra xong mới được dùng. Quốc công gia, chuyện hôm nay truyền khắp cả kinh thành, đều nói Dao nhi và Ngọc Tuyết không sinh được hài tử. Ngọc Tuyết là nàng dâu Tô gia, nhưng mà Dao nhi, con bé... Con bé còn chưa đính hôn, nó làm sao bây giờ? Dao nhi, nó phải làm sao bây giờ đây...".
Tôn thị đưa tay che miệng ô ô khóc, đau triệt nội tâm.
Vừa nghĩ tới Tô Dao, trong lòng Tôn thị liền đau đớn không thôi, nước mắt mịt mờ, như hoa lê sau mưa.
Nghe vậy, Tô Hoa Kiểm cũng cau chặt lông mày, trầm mặc hồi lâu, hỏi: "Thái y nói thế nào?".
"Dao nhi và Ngọc Tuyết lúc đó liền đem tất cả đồ ăn đều phun ra. Thái y nói thân thể hai người rất tốt, cũng không xác định hai người có bị trái cây kia đả thương thân thể hay không". Tôn thị khóc thút thít: "Không biết kẻ đáng chết nào đem chuyện truyền ra ngoài, còn cố ý hãm hại Dao nhi và Ngọc Tuyết! Đây không phải là muốn phá hủy nữ nhi của chúng ta, đem Dao nhi bức chết hay sao? Dao nhi còn trẻ như vậy! Cuộc đời nó vừa mới bắt đầu cơ mà. Quốc công gia, ngài nhất định phải nghĩ biện pháp, cứu nữ nhi của chúng ta!".
"Đều tại thiếp, là thiếp hại nữ nhi và con dâu, là thiếp... Là thiếp không tra rõ ràng những thứ trái cây kia, đều là lỗi của thiếp... Đều tại thiếp!", Tôn thị khóc tự trách.
Bên ngoài truyền nói nữ nhi không thể sinh con, vậy làm sao mới dập tan được lời đồn này? Đương nhiên là phải để nữ nhi sinh được hài tử, đồn đãi mới tự sụp đổ!
Nhưng nữ nhi còn chưa đính hôn, hôm nay có lời đồn này, hôn sự của nữ nhi chỉ sợ là khó định! Tô Hoa Kiểm suy nghĩ một chút, nói: "Quay đầu lại thỉnh vài thái y đến bắt mạch cho hai đứa nó, về phần hôn sự của Dao nhi, trước hết không vội, chờ nàng dâu của Lão nhị có thai, lời đồn đãi này tự nhiên tản đi, hôn sự của nữ nhi cũng liền sẽ êm đẹp. Quốc công phủ ta chỉ có duy nhất một cô nương, ở lại nhà lâu vài năm cũng không sao".
Nên sớm đem hôn sự của nữ nhi định xuống! Tôn thị thở dài trong lòng, hướng Tô Hoa Kiểm gật đầu: "Thiếp cũng nghĩ như vậy, chờ thêm nửa năm rồi nói sau".
"Đây là biện pháp tốt nhất", Tô Hoa Kiểm gật đầu, sau đó ánh mắt mang vài phần sắc bén: "Những quản sự này đều là lão nhân, làm sao lại không biết rõ nặng nhẹ như thế?".
Ngụ ý, không tin Tôn thị không biết chuyện.
Tôn thị có chút xanh mặt, đáp: "Thiếp sẽ xử lý bọn nô tài xảo quyệt đó".
"Ngày đó nàng nên nói với ta", đôi mắt Tô Hoa Kiểm dẫn theo phẫn uất, trầm giọng: "Một khi chuyện đã truyền ra, mưu hại con nối dõi là đại sự, Ngự sử nhàn rỗi không có việc gì làm, có thể sẽ không dễ dàng bỏ qua".
Nghe vậy, trong mắt Tôn thị hiện vài phần kinh sợ, thân thể không tự chủ được, ngồi thẳng, hỏi: "Quốc công gia, ngài bị Ngự sử sâm rồi?".
Tô Hoa Kiểm nhíu chặt mày, trầm mặc xem như trả lời câu hỏi của Tôn thị.
"Vậy phải làm thế nào cho phải? Hoàng Thượng có nói gì không? Có tin lời Ngự sử nói không?", Tôn thị gấp rút lo lắng.
Tô Hoa Kiểm đáp: "Cái này không cần nàng lo lắng".
"Đều là thiếp sai, làm liên lụy tới Quốc công gia". Tôn thị đau lòng không thôi, hai mắt đẫm lệ nhìn Tô Hoa Kiểm: "Đều do thiếp thân... Là thiếp...".
Đang nói, âm thanh của Võ ma ma từ ngoài cửa truyền vào: "Quốc công gia, phu nhân".
Tôn thị dừng lời, lau lau nước mắt, nghiêng đầu về hướng cửa, cách cánh cửa đang đóng chặt, hỏi: "Chuyện gì?".
"Quốc công gia, phu nhân, Định Tây hầu đến".
Định Tây hầu, Tiêu Lĩnh? Hắn tới làm cái gì?
Tô Hoa Kiểm cùng Tôn thị liếc nhau một cái, trong lòng hai người rất nhanh liền hiểu, Tiêu Lĩnh đến lúc này, tự nhiên là vì chuyện kia.
Trước mắt Tô Hoa Kiểm thoáng hiện lên hình ảnh, sau khi bãi triều, Tiêu Lĩnh nhìn mình bằng ánh mắt rất lợi hại.
Tiêu Lĩnh nhậm chức vụ nhàn tản, thoái triều cũng không có nhiều việc để làm.
Nhưng hắn là Quốc công gia, lại có rất nhiều chuyện phải xử lý, cho nên lúc đó cũng không để ý tới Tiêu Lĩnh.
Không ngờ lúc này Tiêu Lĩnh lại tới cửa!
Xem ra là muốn ra mặt cho Tiêu thị!
Vội tới làm chỗ dựa cho Tiêu Thanh Ninh đây mà! Tôn thị hít vào một hơi, nàng không nghĩ là Tiêu Lĩnh sẽ đến! Tiêu Lĩnh cùng lắm chỉ là cha ghẻ.
Muốn đòi thuyết pháp, muốn lộ diện cũng nên là Lý Vân Nương đến!
Lúc ấy Tôn thị vốn chắc chắn chuyện này sẽ không truyền đi, nhưng bỗng dưng cứ như vậy truyền ra ngoài, chuyện quá đột ngột, Tôn thị không kịp suy tính nhiều.
Ai ngờ, Tiêu Lĩnh lại đích thân đến! Không phải là Lý Vân Nương, mà là Tiêu Lĩnh đích thân tới đây! Tôn thị rất ngoài ý muốn.
*
Editor: Ngọc Thương
Tôn thị rửa mặt, sửa sang lại trang dung, lúc này mới cùng Tô Hoa Kiểm đi phòng khách.
Khắp người Tiêu Lĩnh mang theo khí tiêu sát ngồi trên ghế, trên bàn trước mặt hắn đặt một ly trà, một thân chi khí tiêu sát khiến cho phòng khách hoa lệ mang vài phần trang nghiêm.
"Hầu gia, không tiếp đón từ xa", Tô Hoa Kiểm đi vào, hướng Tiêu Lĩnh ôm quyền cười nói.
Tôn thị cũng thi lễ: "Hầu gia".
Tiêu Lĩnh đứng dậy, hướng hai người ôm quyền: "Quốc công gia, phu nhân".
"Mời ngồi, mau mời ngồi". Tô Hoa Kiểm cười đưa tay ra hiệu.
"Hầu gia, mời ngồi". Tôn thị cười khanh khách, nghiêng đầu hướng Võ ma ma phân phó: "Ma ma, ngươi nhanh đi đem xuân trà năm nay ngâm nước mang đến".
"Vâng, phu nhân", Võ ma ma đáp.
"Không vội". Tiêu Lĩnh nâng tay, nói: "Hôm nay ta đến, không phải là tới uống trà".
Ngữ khí rất giận.
"Hầu gia, có chuyện gì, chúng ta vừa uống trà vừa từ từ nói, khó mấy khi ngài đến một chuyến, hôm nay chúng ta hảo hảo làm vài chén". Tô Hoa Kiểm cười nói với Tiêu Lĩnh.
"Quốc công gia khách khí, hôm nay ta tới không phải để uống trà, càng không phải để uống rượu". Tiêu Lĩnh lạnh mặt: "Hôm nay ta tới cửa, là muốn đòi thuyết pháp cho khuê nữ!".
Không khách khí chút nào, đem lời bày trên đài.
Lông mày Tô Hoa Kiểm khẽ nhăn lại: "Hầu gia, ta và ngài là đồng liêu, lời đồn đãi trên phố bảo sao hay vậy, sao có thể tin?".
"Đúng vậy, đều là lời đồn, lời đồn thì sao có thể tin được? Đứa nhỏ Ninh nhi này hiểu chuyện lại thông tuệ, người Quốc công phủ từ trên xuống dưới đều rất thích nàng, Ninh nhi nàng rất tốt, Hầu gia không cần lo lắng", Tôn thị vừa cười vừa nói, sau đó phân phó Đào Hồng: "Ngươi đi thỉnh thế tử phu nhân đến đây, nói Hầu gia tới, thỉnh nàng đến gặp Hầu gia".
"Vâng", Đào Hồng khom người đáp.
Võ ma ma ngâm xuân trà xong, lên trà cho ba người.
"Hầu gia, uống trà", Tô Hoa Kiểm nâng tay ra hiệu.
"Quốc công gia, phu nhân, không có lửa làm sao có khói", Tiêu Lĩnh nói.
Tôn thị cười mỉa một chút, lập tức lời lẽ chính nghĩa trả lời: "Nghe nhầm dẫn đến đồn bậy, chuyện này bất quá là ta sơ sót, không để ý quản giáo tốt người làm, để chuyện truyền ra ngoài bị bóp méo thành không còn hình dáng! Thật sự là quá khinh người! Hầu gia, ngài là Đại tướng quân, đúng sai, ngài tuệ nhãn như đuốc, khẳng định có thể hiểu rõ".
"Nghe nhầm dẫn đến đồn bậy?", Tiêu Lĩnh nhìn Tô Hoa Kiểm, sau đó ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tôn thị, nói: "Quốc công gia, phu nhân, cả kinh thành này truyền đi nhưng là truyền có mũi có mắt, phu nhân ngươi tặng trái cây có độc cho Ninh nhi, trái cây đó sẽ làm Ninh nhi và con rể đoạn tử tuyệt tôn. Phát sinh chuyện lớn như vậy, phu nhân ngươi còn nói Ninh nhi rất tốt? Đại sự nghiêm trọng, phu nhân ngươi chỉ nói mình sơ sót, không có để ý quản giáo tốt nô tài? Đây là cách làm việc của Tề quốc công phủ đứng đầu công hầu sao? Đối với phủ đệ gia đình trâm anh, cao môn đại hộ, đồ ăn là thứ phải cẩn thận nhất, huống chi là đồ ăn mang đi cho người khác, thì lại càng phải cần cẩn thận hơn".
Sắc mặt Tôn thị lập tức trắng bệch.
Sắc mặt Tô Hoa Kiểm cũng liền tối lại, khó coi đến cực điểm.
***
Ngọc Thương: chương này bị thích papa Tiêu Lĩnh quá:))