Nữ nhi và Bùi Hạo Lâm đính hôn, không ít khuê tú không khỏi ghé mắt nhìn về phía nữ nhi, cho nên một thời gian ngắn, nữ nhi luôn buồn bực không vui, tâm tình rất tệ, cửa cũng không ra, qua nhiều cái nguyệt mới từ từ tốt lên, Bùi thị chỉ cho là hôm nay xuất môn có người lại nghị luận nữ nhi, vì vậy vừa hỏi vừa đem Thẩm Thanh Vận kéo lên.
Thẩm Thanh Vận đứng lên, lau nước mắt, ô ô khóc: "Hạo biểu ca là do nàng ta tổn thương, vì cái gì cuối cùng lại muốn mang con tới trả nợ? Ai hạ thủ, người đó phải chịu trách nhiệm! Nên chịu trách nhiệm là tiện nhân Tiêu Thanh Ninh đó! Con không gả, nói cái gì con cũng không gả, dựa vào cái gì nàng ta được đến Quốc công phủ làm thế tử phu nhân, cao cao tại thượng, hưởng thụ hết thảy! Việc nàng ta làm, nên là nàng ta đến chịu trách nhiệm!... Mẫu thân, dựa vào cái gì bắt con phải chịu trách nhiệm? Cũng chẳng phải do con đả thương, con lại không phải thân muội muội* của nàng ta, tính thân cận, Thẩm Thanh Nghiên không phải là càng thân cận với Tiêu Thanh Ninh hơn sao? Mẫu thân, nữ nhi muốn từ hôn! Hạo biểu ca hôm nay bộ dáng kia, chân không thể đi, tay không thể viết, làm gì còn tiền đồ? Mẫu thân, ngài cứu con, nếu không nữ nhi cả đời này xong rồi, cả đời này không có ngày nổi danh!...".
(thân muội muội: chị em ruột/ đường muội: chị em họ cùng mang một họ/ biểu muội: chị em họ mang họ khác nhau)
Nghĩ tới tiền đồ một mảnh hắc ám, Thẩm Thanh Vận lại càng bi ai trong lòng, nước mắt như mưa, khóc đến đau triệt nội tâm.
Nghe lời nói của Thẩm Thanh Vận, Bùi thị trong lòng như bị kim châm đau đớn.
Trước kia còn ôm một tia hi vọng Bùi Hạo Lâm sẽ được điều trị tốt, nàng và Thẩm Tránh thỉnh danh y từ khắp tứ phương đến bắt mạch trị liệu cho Bùi Hạo Lâm, thời gian càng dài, hi vọng trong lòng càng nhỏ, đến hôm nay, hi vọng đã dập tắt.
Nàng cũng không muốn gả nữ nhi cho Bùi Hạo Lâm!
Nữ nhi do chính nàng nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, lại là con vợ cả, tự tay nàng tỉ mỉ nuôi dạy, nàng sao cam lòng để ủy khuất nữ nhi?
Nhưng mà, chính là nàng nâng lên tảng đá hung hăng nện vào con gái mình, nàng hối hận không kịp, hối hận đến ruột đều xanh. Đại tẩu nhà mẹ đẻ là người như thế nào, nàng rất rõ ràng, từ khi con trai nàng ta gặp chuyện không may, nàng ta luôn hận không thể ăn thịt nàng, vì con trai, nàng ta chuyện gì cũng dám làm!
Sự kiện kia, là do nàng ra chủ ý, chuyện này đã khiến mẫu thân đối với nàng lãnh đạm rất nhiều, tuy rằng nàng là nữ nhi ruột thịt của bà, nhưng nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hắt đi, so sánh với cháu nội, đương nhiên cháu nội quan trọng hơn, huống chi, lại là đứa cháu nội ưu tú nhất Bùi gia. Mẫu thân sao không oán hận nàng cho được? Sao không tự trách bản thân cho được?
Còn Đại ca, so giữa muội muội đã xuất giá và con ruột, cái nào hơn? Không cần nói cũng biết...
Nhà mẹ đẻ, mỗi một người đối với nàng đều sinh hận, chán ghét nàng.
Nàng cũng không còn cách nào.
Bùi thị có khổ mà không nói được, nhìn nữ nhi khóc đẫm lệ, nước mắt nàng cũng trong hốc mắt đảo quanh, cầm khăn vừa lau nước mắt cho Thẩm Thanh Vận, vừa nói: "Không phải là nương đã tinh tế nói với con rồi sao? Đến nhà cữu cữu, ngoại tổ mẫu, cữu cữu, mợ, biểu ca đều sẽ đặt con trong mắt, tỉ mỉ che chở cho con, không để cho con bị một chút ủy khuất. Hôm nay có phải là Tiêu Thanh Ninh nó mỉa mai con không?".
Nữ nhi thương tâm gần chết như thế, thì ra là đụng phải Tiêu Thanh Ninh, trực giác cho nàng biết, nhất định là tiện nhân kia đã cười nhạo nữ nhi nhà mình một phen.
Nước mắt trên mặt Thẩm Thanh Vận lau mãi không sạch, nàng đưa tay tiếp khăn Bùi thị, lung tung lau một hồi, sau đó nhìn về phía Bùi thị nói: "Lúc đầu con đã nói, con không lấy biểu ca, nhưng mẫu thân bất chấp con phản đối, tự mình định ra cửa hôn sự này. Ngoại tổ mẫu, cậu và mợ thương con thì sao? Hạo biểu ca thương con, nhưng hắn là người tàn phế, con còn có thể hi vọng cái gì nữa, không bằng để con chết đi còn hơn".
Thẩm Thanh Vận vẻ mặt cùng giọng nói đều có ý trách cứ Bùi thị.
Bùi thị thấy trên mặt cùng đáy mắt Thẩm Thanh Vận hiện lên oán hận, trong lòng như bị nước đá chảy qua, đau đến khó chịu.
Đây chỉ là đính hôn, còn chưa có vào cửa, nó đã oán hận như vậy, tương lai nếu thành thân, cuộc sống trôi qua không như ý, nó còn không oán chết nàng?
Bùi thị suy nghĩ một chút, đưa tay kéo Thẩm Thanh Vận, ôn nhu nói: "Con tưởng cuộc sống của nữ tử trong huân quý thế gia dễ dàng như vậy sao? Ta đã dạy con không ít, con cũng đã hiểu... Bề ngoài nhìn thì sung sướng, bên trong nhưng lại gặp không ít tranh đấu chém giết!".
Nhà mẹ đẻ dù sao mình cũng hiểu rõ, bởi vì Bùi Hạo Lâm, đại ca và đại tẩu cũng có thể thương tiếc nữ nhi vài phần, tương lai có hài tử, lại cẩn thận dạy bảo thành tài là được, còn sầu tương lai không có ngày tốt lành sao?
Bùi thị tiếp tục nói: "Con cũng đừng hâm mộ Tiêu Thanh Ninh, bất quá chỉ là vinh quang chói lọi mặt ngoài thôi, lúc này mới vào cửa chưa lâu, Quốc công phủ đã trở thành đề tài nghị luận khắp đầu đường cuối ngõ trong kinh thành. Chúng ta chỉ cần ngồi chờ xem, liệu nó có thể có kết cục tốt đẹp gì đây?".
Tô gia nhìn thì không nhiều người lắm, đơn giản, nhưng chẳng lẽ không đao quang kiếm ảnh như thế gia khác? Tiêu Thanh Ninh mới gả đi có vài ngày, thiếu chút nữa đã bị Tôn thị hạ thủ, còn huyên náo dư luận xôn xao.
Nghe được tin đồn của Quốc công phủ, Bùi thị vừa hưng phấn, lại thêm tiếc hận.
Giá như Tôn thị đắc thủ có phải tốt không.
Đáng tiếc, Tôn thị không những không đắc thủ, lại còn bồi lên con gái mình là Tô Dao và thê tử của Tô Khiêm.
Giống y hệt nàng, tính kế nha đầu kia, đến cuối cùng lại là hại con gái mình! Bùi thị đối với Tôn thị có cảm giác đồng bệnh tương liên.
Nhưng so sánh với nhau, nàng so với Tôn thị càng thêm âu hỏa.
Tôn thị là muốn độc hại nha đầu Tiêu Thanh Ninh.
Mà nàng chẳng qua chỉ là tính kế chuyện chung thân của nó thôi. Bùi thị đến hôm nay vẫn cảm thấy, dùng tình huống cùng với danh tiếng của Tiêu Thanh Ninh lúc đó, gả đến Bùi gia là lựa chọn không sai.
Hơn nữa, nàng còn thay nó chọn lấy đứa cháu nội ưu tú nhất ở nhà mẹ đẻ! Tuy là không so được với Tô Phỉ, nhưng dáng vẻ vẫn là đường đường, đầy bụng kinh luân.
"Ngài làm sao biết là nàng ta chỉ quang vinh chói lọi bề ngoài?". Chói lọi như vậy, là do từ bên trong tản mát ra! Sao có thể nói là bề ngoài! Thẩm Thanh Vận trong lòng rất hận, khóc lớn tiếng hỏi ngược lại.
"Đừng khóc, coi chừng khóc hư con mắt, những lời này cũng không nên nói, nếu bị truyền ra ngoài sẽ không tốt. Hơn nữa, con là một cô nương gia, những lời về người lập gia đình như vậy, không cho phép nói". Bùi thị đổi cái khăn sạch khác, ôn nhu cầm lên lau nước mắt cho nữ nhi, dỗ dành.
Thẩm Thanh Vận đưa tay ngăn tay nàng, gục xuống khóc hô: "Khóc mù mắt cũng được, như thế sẽ không phải nhìn thấy người mình gả là hạng người gì, vậy là tốt nhất, nhắm mắt làm ngơ, dù sao các ngài cũng không ai yêu con, đem con đẩy vào trong hố lửa! Ở đâu có người định cho nữ nhi ruột thịt của mình mối hôn sự như vậy? Con cũng không phải là loại hư danh tiếng, mất trinh tiết? Càng không phải thiếu cánh tay, gãy cái chân, không ai thèm lấy, không ai muốn!".
Thẩm Thanh Vận nước mắt ràn rụa.
Bùi thị tức giận, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy.
Thẩm Thanh Vận đỏ hồng mắt, tiếp tục nói: "Cô nương gia không thể nói lời của người lập gia đình? Danh tiếng? Khuê dự? Con sắp bị gả cho một người tàn phế, còn sợ cái gì? Con còn đang mong khuê dự bị hỏng, để mợ đến từ hôn đây!".
"Ngươi, ngươi...", Bùi thị không thể nói hết câu, run rẩy đưa ngón tay chỉ Thẩm Thanh Vận, đột nhiên liền nâng cao tay, một cái tát lập tức đánh tới.
"A!", Thẩm Thanh Vận hét lên, trên mặt bỏng rát đau nhức, thoáng chốc liền sưng phồng một mảnh, đưa tay che mặt, không thể tin nhìn Bùi thị, lầm bầm hỏi: "Ngài đánh con, ngài đánh con?".
"Vận nhi, con có sao không? Mau cho nương xem một chút". Bùi thị tuy là tức giận không nhẹ, nhưng cũng chỉ dùng vài phần lực, thấy dấu tát tay trên mặt Thẩm Thanh Vận, lập tức liền rời ghế, đưa tay muốn kiếm tra tổn thương trên mặt Thẩm Thanh Vận.
"Ta không cần ngài lo cho ta! Ta chính là không gả cho Bùi Hạo Lâm, cửa hôn sự này nếu không giải quyết, đến lúc đó, các ngài liền mang thi thể của ta ra cửa đi!". Thẩm Thanh Vận gạt tay Bùi thị, lui về phía sau một bước, nước mắt chảy dài.
"Là nương không tốt, nương không nên động thủ đánh con, mau đến cho nương xem một chút, có bị tổn thương chỗ nào không?", Bùi thị lo lắng.
Thẩm Thanh Vận trong mắt tràn đầy oán và hận, đáp: "Đẩy ta vào hố lửa, các ngài không phải là hận ta sớm ngày chết đi mới tốt sao? Sớm biết như vậy, không bằng lúc trước sinh ta ra liền đem ta chết chìm trong chậu đi".
"Con nói cái gì vậy? Hồ ngôn loạn ngữ!", sắc mặt Bùi thị đen như đáy nồi, một búng máu vọt từ cổ họng lên miệng, thân thể ngả nghiêng, phải vịn vào cạnh bàn mới đứng vững được.
"Ta không nói bừa, nếu không từ hôn, ta liền chết cho các ngài xem!", Thẩm Thanh Vận bưng mặt, khóc chạy ra ngoài.
Gả cho Bùi Hạo Lâm, một tên phế nhân, không bằng nàng đâm đầu chết còn thống khoái hơn!
Thẩm Thanh Vận chạy ra ngoài, lúc này Tiền ma ma mới đi đến.
Bùi thị vịn bàn hít từng ngụm khí.
Tiền ma ma vội chạy lại, cẩn thận đỡ Bùi thị ngồi xuống, rót cho nàng một chén trà, một tay đỡ nàng, một tay thuận khí giúp nàng, nhẹ giọng: "Phu nhân, ngài đừng nóng vội, tiểu thư chỉ là tức giận lỡ lời, ngài đừng để trong lòng, chờ về sau, tiểu thư từ nhỏ đã thông tuệ, nàng sẽ minh bạch nỗi khổ tâm của ngài".
Bùi thị lệ như mưa, siết chặt tay Tiền ma ma: "Nó trách ta, nó oán ta, nó nói ta không nên sinh ra nó!".
"Phu nhân, lời tiểu thư là nói nhảm, ngài đừng để trong lòng". Tiền ma ma thấp giọng khuyên.
Bùi thị thương tâm vô cùng: "Ta chỉ có một nữ nhi, từ nhỏ đem nó nâng niu trong lòng bàn tay". Định cho nữ nhi cửa hôn sự này, trong lòng nàng tựa hồ như bị đao chém, vừa thương tâm vừa khổ sở.
Nhưng nữ nhi lại không nhìn thấy khổ tâm trong lòng nàng.
Hôm nay liền bắt đầu oán hận nàng, cùng nàng ly tâm.
Tiền ma ma nói: "Phu nhân, tiểu thư chắc chắn sẽ suy nghĩ cẩn thận, ngài đừng lo lắng...".
Nữ nhi từ nhỏ, đừng nói là đánh, ngay cả đầu ngón tay nàng cũng không nỡ đụng, nghĩ đến cái tát mới vừa rồi, Bùi thị có chút bận tâm: "Vận nhi vừa chạy ra ngoài, có người đi theo không?".
Tiền ma ma gật đầu: "Phu nhân, ngài không cần lo, nô tỳ đã cho người đi sau tiểu thư, dặn các nàng cẩn thận chiếu cố, nhất định sẽ không để cho tiểu thư xảy ra nửa điểm sai lầm...".
Tiền ma ma vừa nói xong, Hà Hương sắc mặt có chút không tốt vào cửa: "Phu nhân, không xong...".
"Tiểu thư làm sao?", Bùi thị cho là Thẩm Thanh Vận xảy ra chuyện gì, gấp rút hỏi.
"Phu nhân yên tâm, tiểu thư không sao", Hà Hương vội đáp: "Là lão phu nhân xảy ra chuyện, Hầu phủ phái người tới, nói vừa rồi lão phu nhân bị té".
Bùi thị hỏi vội: "Làm sao lại ngã? Người tới nói gì?".
"Người tới chỉ nói là lão phu nhân bị té, không có nói thêm thứ khác". Hà Hương trả lời.
Bên cạnh lão phu nhân nhiều người hầu hạ như vậy, làm sao lại té? Trong chuyện này nhất định có gì đó! Bùi thị nhíu mày suy nghĩ một chút, bước xuống gọi nha đầu tiến đến.
Thay y phục trang điểm, đi Hầu phủ.
Từ sau khi chuyện bại lộ, Bùi thị rất sợ gặp Thẩm Phong, cặp mắt âm u của hắn lúc nhìn về phía nàng, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống nàng đến nơi.
Nàng thấy liền sợ hãi.
Còn có kẻ không coi ai ra gì, phi thường th.ô tục, xấu như gấu chó – La Thủy Nguyệt, nếu không phải do ả, chuyện cũng sẽ không bại lộ.
Chuyện không bại lộ, có lẽ con trai nàng cũng đã là Hưng Ninh hầu thế tử! Chuyện không bại lộ, nhị phòng bọn họ làm sao phải phân ra sống riêng?
Hôm nay lão phu nhân ngã, nhất định là có nội tình!
Hầu phủ hiện tại ít người.
Thẩm Phong lúc này tất nhiên là không trong phủ.
Thẩm Thanh Nghiên thành thành thật thật.
Còn các di nương đương nhiên là loại trừ.
Cho nên, lão phu nhân té, khẳng định là không thoát được liên quan đến nữ nhân đanh đá La Thủy Nguyệt kia! Bùi thị trong lòng có chút ức chế, lại có chút hưng phấn.
Bởi vì La Thủy Nguyệt, toàn gia nàng đều bị tách ra khỏi Hầu phủ.
Lần này, sẽ cho La Thủy Nguyệt đẹp mắt!
Không tôn kính mẹ chồng, làm mẹ chồng ngã, xem ả còn có thể làm sao?
Thu thập một phen, Bùi thị trong lòng mang theo hưng phấn, háo hức, vội vã tiến đến Hưng Ninh hầu phủ.
**
Editor: Ngọc Thương
"Mẫu thân... Con dâu đến đây, con dâu không thể ở trước mặt lão nhân gia ngài tận hiếu, là con dâu bất hiếu, con dâu đã tới chậm". Vừa vào cửa phòng lão phu nhân, Bùi thị liền lấy khăn che, gào thét lên.
La Thủy Nguyệt thủ ở bên giường, nghe thấy âm thanh gào thét thảm thiết của nàng liền nhíu mày, đứng dậy nghiêng đầu nhìn về phía Bùi thị nói: "Mẫu thân mới vừa ngủ, ngươi đừng đánh thức bà".
Bùi thị không để ý đến nàng, đi tới, vừa nhìn, lão phu nhân đầu băng bó, miệng đều bao lại, màu trắng vải bông càng làm thêm nổi bật sắc mặt xám như tro của lão phu nhân. Bùi thị quỳ ngồi ở cạnh giường, nước mắt đảo quanh, khóc lên: "Mẫu thân, đây rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao ngài té thành như vậy? Đều là con dâu không tốt, là con dâu bất hiếu, lẽ ra con dâu phải mỗi ngày đến hầu hạ ngài, chiếu cố ngài...".
Bùi thị khóc rống một phen, sau đó đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua Lâm ma ma cùng đám người Thúy Trân trong phòng, giận không kìm được, quát: "Các ngươi chiếu cố lão phu nhân như thế nào? Lão phu nhân đang yên đang lành làm sao lại ngã? Các ngươi lúc đó đều đang làm gì?"
Bọn người Lâm ma ma quỳ trên mặt đất.
"Lão phu nhân lớn tuổi, bên cạnh quan trọng nhất là không được thiếu người, các ngươi làm việc kiểu gì? Mau thành thật nói, lão phu nhân tại sao lại ngã? Ngã như thế nào? Không nói cho rõ ràng, ta loạn côn đánh chết các ngươi!" Bùi thị lạnh lùng cất giọng.
"Nô tỳ đáng chết!". Một đám nha đầu bà tử liền thùng thùng dập đầu cầu xin tha thứ.
"Lâm ma ma, ngươi là người bên cạnh mẫu thân, mẫu thân nể trọng ngươi nhất, ngươi tới nói xem, rốt cuộc mẫu thân ngã thế nào?", ánh mắt Bùi thị hướng Lâm ma ma hỏi.
Lâm ma ma cúi đầu trả lời: "Là lão phu nhân không cẩn thận, tự ngã từ trên giường xuống".
Hừ, lừa ai vậy? Vô duyên vô cớ làm sao lại tự ngã từ trên giường xuống? Bùi thị trong lòng cười lạnh một tiếng, dư quang khẽ liếc mắt sang La Thủy Nguyệt, sau đó lại tiếp tục nhìn về phía Lâm ma ma: "Ngươi cứ việc nói, mẫu thân rốt cuộc là tại sao bị ngã? Là có người chiếu cố không chu toàn? Có người ý đồ bất chính muốn hại mẫu thân...?".
La Thủy Nguyệt nghe được Bùi thị nói lời ngấm ngầm hại người, cười lạnh nhìn Bùi thị, hỏi: "Đệ muội không phải là hoài nghi ta chứ?".