Hầu Môn Khuê Tú

Quyển 3 - Chương 5



Editor: Ngọc Thương

Tô Phỉ ôm quyền, cùng lúc đó, Thanh Ninh cũng quỳ gối hành lễ cho hai người: "Tứ hoàng tử, Quận chúa".

Mặc dù trong lòng không thích, nhưng Trịnh Trì và Nghi An, một người là hoàng tử, một người là Quận chúa, lễ không thể không làm.

Huống chi đây còn đang trong hoàng cung, cho dù Thanh Ninh cùng Nghi An quận chúa đã xé rách mặt, nhưng lễ tiết bề ngoài Thanh Ninh không so đo nhiều, sảng khoái theo Tô Phỉ hành lễ với bọn họ.

Có điều, sắc mặt của Thanh Ninh và Tô Phỉ đều nhàn nhạt, vô cùng lãnh đạm.

"Mau miễn lễ", Trịnh Trì cũng không để ý đến vẻ mặt xa cách của hai người, nụ cười ôn hòa đưa tay đỡ dậy.

Nghi An quận chúa đứng bên cạnh, vẻ mặt nhu mì, uyển chuyển, đưa mắt nhìn hai người một phen, sau đó dừng ánh mắt trên người Thanh Ninh một chút, trong mắt thoáng hiện lên lệ khí, mím môi không lên tiếng.

Trịnh Trì liếc Nghi An quận chúa một cái, sau đó cười hỏi: "Thế tử cùng thế tử phu nhân hôm nay là tiến cung tạ ơn phụ hoàng và mẫu hậu sao?".

Ngữ khí ôn hòa như nói chuyện với bằng hữu.

Hiển nhiên, hắn ta nói vậy là có ý muốn nói, hai người bọn hắn đi từ cung của Thục phi nương nương ra, bây giờ muốn tới Phượng Nghi cung thỉnh an Hoàng Hậu.

Hoặc cũng có thể, hai người bọn họ cố ý sắp xếp màn không hẹn mà gặp này!

"Đúng vậy", Tô Phỉ nhàn nhạt đáp, xem như trả lời Trịnh Trì.

Cái này còn phải hỏi sao? Hôm nay nàng cùng Tô Phỉ đương nhiên là tiến cung tạ ơn! Thanh Ninh hàm chứa ý cười liếc nhanh qua Trịnh Trì, nép vào bên cạnh Tô Phỉ như chú chim nhỏ, chỉ cười không nói.

"A, nếu biết trước các ngươi tới cung của mẫu hậu, bản điện hạ cùng Nghi An đã sớm qua bên mẫu hậu trước, như vậy chúng ta còn có thể nói chuyện phiếm", Trịnh Trì trong tươi cười mang vài phần tiếc nuối, nói xong nghiêng đầu nhìn về phía Nghi An quận chúa: "Có đúng không? Nghi An".

Nghi An quận chúa trong lòng hận ý tuôn trào, ước gì mình có thể làm một người đàn bà chanh chua nhào tới chém giết một phen. Nhưng nàng hiểu, Tiêu Thanh Ninh trước mắt, hôm nay đã là thê tử của Tô Phỉ. Tứ biểu ca vẫn luôn muốn mượn sức Tô Phỉ, còn có phụ thân hiện thời của Tiêu Thanh Ninh – Tiêu Lĩnh, cũng là người Tứ biểu ca muốn lôi kéo, cho nên, nàng không thể công khai làm khó dễ Tiêu Thanh Ninh. Mặc dù rất không cam lòng, nhưng Nghi An quận chúa vẫn cố chịu đựng, nghe lời Trịnh Trì vừa nói, lập tức thu liễm hận ý trong mắt, cười đáp: "Đúng vậy, thực là đáng tiếc".

Nụ cười trên mặt Nghi An quận chúa dịu dàng, nhưng trong mắt lại không hề.

"Nhắc đến mới nhớ, Nghi An cùng phu nhân đây cũng coi như là hữu duyên. Thẩm gia, Tống gia và Sử gia là mấy nhà thế giao, nghe nói người các thế hệ đều từ nhỏ đã quen biết, nhất là hai nhà Thẩm Tống lại càng thân thiết. Mặc dù đã xảy ra chút chuyện, nhưng phu nhân cũng không cần tỏ ra xa lạ với các huynh đệ tỷ muội từ thuở nhỏ, vậy mới tốt". Trịnh Trì nhìn Thanh Ninh cười nói, rồi quay sang Nghi An quận chúa: "Các thế hệ mấy nhà này đều coi nhau tình như huynh đệ, cho nên, Nghi An, phu nhân đây cũng xem như là muội muội của Tử Dật".

"Cũng đúng ạ", Nghi An quận chúa trên mặt dẫn một tia cười, dưới đáy mắt lại mang theo một loại lãnh ý nhìn Thanh Ninh.

Tình như huynh muội?

Phi! Trong lòng Nghi An quận chúa nhổ một ngụm.

Tống Tử Dật còn đang thương nhớ ả kia kìa. Đêm đại hôn của ả, Tống Tử Dật uống đến say mèm, còn ở chỗ của tiện nhân Thẩm Thanh Vũ náo loạn một hồi!

Còn Tiêu Thanh Ninh này!

Năm ngoái, rõ ràng là nàng thiết kế muốn hãm hại ả.

Đến cùng thì, chính nàng bị sảy thai, lại còn đả thương thân thể dẫn đến vô sinh. Tứ biểu ca bị liên lụy, nàng thì bị tên Đổng Khải Tuấn khốn kiếp kia dây dưa.

Thời gian đã qua lâu như vậy, Đổng Khải Tuấn cách mỗi một đoạn thời gian, lại giày vò thân thể nàng một lần. Nàng tìm mọi cách để moi ra kẻ đứng đằng sau Đổng Khải Tuấn, nhưng lại không tìm ra được người nào, cũng không moi ra được một chữ nào, chỉ có thể tiếp tục để Đổng Khải Tuấn thực hiện được mục đích.

Nàng chỉ hận không thể giết Đổng Khải Tuấn!

Cùng Tiêu Thanh Ninh không liên quan gì sao?

Đương nhiên nàng không tin.

Nói vậy là muốn giao hảo đây mà, sắc mặt Tô Phỉ nhàn nhạt đáp: "Điện hạ nói đùa". Mặc dù không nói ra, nhưng ý tứ cự tuyệt của Tô Phỉ vô cùng rõ ràng rành mạch.

"Thế tử, Tứ biểu ca nói đúng", Nghi An quận chúa dịu dàng cười nói với Thanh Ninh: "Ngày khác ta đưa bái thiếp mời phu nhân đến chơi, Tử Quỳnh muội muội vẫn luôn nhắc tới ngươi".

"Quận chúa quá lời, có điều, ta đã sớm không phải là nữ nhi Thẩm gia, hơn nữa Kiến An hầu phủ, vì không cần thiết phiền toái, cho nên... chỉ có thể đa tạ mỹ ý của Quận chúa". Sắc mặt Nghi An quận chúa thế nào, Thanh Ninh tự nhiên sẽ không để trong lòng, vì vậy nhàn nhạt đáp.

Xa cách mà lãnh đạm.

Muốn nàng không cần chặt đứt quan hệ với các vị huynh muội cùng nhau lớn lên của mấy nhà thế giao Tống gia?

Nói vậy, nhưng thật ra là muốn nàng không chặt đứt quan hệ với Tống gia mới đúng, đặc biệt là hi vọng nàng và Nghi An quận chúa thân thiết, không phải sao? Như vậy, để Trịnh Trì hắn càng dễ dàng dựa vào nhân tình mượn sức Tô Phỉ, đúng không?

Tính toán cũng thực giỏi!

Câu trả lời của Thanh Ninh không khiến Nghi An quận chúa ngạc nhiên, nụ cười trên mặt vẫn như cũ: "Phu nhân chê cười, chuyện này đâu phải muốn chặt đứt liền chặt đứt?".

Không thèm nói nhiều thêm nửa câu, huống chi, hai người trước mắt này hiển nhiên cố ý đến giao hảo, hơn nữa, còn kéo theo giao tình với Tống Tử Dật đến, sắc mặt Tô Phỉ lạnh lùng như đóng sương băng, ôm quyền nói: "Chúng ta không trì hoạn điện hạ nữa, cáo từ".

"Cáo từ", Thanh Ninh phối hợp hoàn mỹ, cong gối.

Nói xong, hai vợ chồng xoay người tiếp tục đi lên phía trước.

"Đúng là không biết điều!", chờ Thanh Ninh và Tô Phỉ đi xa, Nghi An quận chúa căm hận thốt lên.

"Ngược lại không nghĩ tới, Tiêu Thanh Ninh này cùng Tô Phỉ, nhìn cũng rất xứng đôi", Trịnh Trì nhếch mép.

Đôi mắt âm lãnh như rắn độc trong chỗ tối.

Tiêu Thanh Ninh, một nữ tử khuê các thì có khả năng gì?

Nhưng Tô Phỉ lại rất nhiều khả năng, chuyện năm ngoái, nói một nữ tử khuê các làm ra là không thể nào, nhưng đối với Tô Phỉ, chẳng phải chỉ đơn giản như xử lý một đĩa đồ ăn?

"Biểu ca, chuyện năm ngoái khẳng định cùng tiện nhân Tiêu Thanh Ninh kia không thoát được quan hệ! Nhất định phải báo thù!", Nghi An quận chúa trầm mặt, hung hăng nói.

"Tô Phỉ và Tiêu Lĩnh đều là người hữu dụng, trước hết cứ để cho nàng ta sống lâu thêm mấy ngày", Trịnh Trì nhìn về hướng hai người rời đi: "Quân tử báo thù mười năm không muộn".

Nói xong, quay đầu nhìn Nghi An quận chúa: "Tương lai, ngươi muốn bọn họ chết thế nào, thì bọn họ liền chết như vậy!".

Hôm nay thì chưa phải lúc.

"Vâng, Tứ biểu ca yên tâm, ta biết rõ nên làm thế nào", Nghi An quận chúa cười gật đầu.

"Ủy khuất ngươi, biết ngươi cùng nha đầu kia có cừu oán, còn phải để ngươi kìm nén bực bội cùng nàng ta lôi kéo tình cảm", vẻ mặt Trịnh Trì hòa hoãn.

"Biểu ca, Nghi An không thích huynh nói như vậy", Nghi An quận chúa giả vờ giận, bộ dáng làm nũng như thời điểm trước khi chưa xuất giá.

"Được, Nghi An không thích, sau này ta sẽ không nói nữa", Trịnh Trì ha ha cười: "Đi thôi, chúng ta tới Phượng Nghi cung".

**

Editor: Ngọc Thương

Chờ xe ngựa chảy ra khỏi cửa cung, Thanh Ninh mới hỏi Tô Phỉ: "Chàng có cảm thấy Tứ hoàng tử so với trước đây có chút không giống nhau?".

Trước kia nàng từng thấy qua Trịnh Trì mấy lần, nhưng từ sau khi hắn ở Hoàng lăng trở lại, trên người mang theo một dòng hương vị âm trầm, như thể bị lây khí âm trầm từ Hoàng lăng.

"Có", Tô Phỉ gật đầu. Từ nhỏ hắn đã tiến cung, cùng ba vị Hoàng tử học tập. Cho nên Trịnh Trì không giống trước đây, hắn đương nhiên có thể nhìn ra được, nhẹ giọng nói tiếp: "Sau này, nàng cách xa Tứ hoàng tử một chút, Nghi An quận chúa cũng vậy, tránh thị phi, hai người bọn họ cũng không có chút gì gọi là hảo tâm đâu".

"Được, ta hiểu rõ, chàng yên tâm, ta sẽ xử lý tốt, cho dù Nghi An quận chúa dây dưa với ta, ta cũng sẽ không để nàng ta được như ý". Thanh Ninh đáp, ôm cánh tay Tô Phỉ cười cười: "Có điều, đến lúc đó, không cho phép chàng nói là ta gây họa cho chàng".

"Sẽ không", Tô Phỉ nhẹ cười: "Cho dù nàng có chọc thủng trời, ta vá lại là được, nàng cứ yên tâm mà chọc".

"Hảo, đây là chàng nói đó", ánh mắt hắn ôn nhu mà nghiêm túc, Thanh Ninh hé miệng cười.

"Ừ", Tô Phỉ nghiêm túc gật đầu.

Thanh Ninh vui vẻ cười.

Thấy Thanh Ninh vui vẻ, nụ cười trên mặt Tô Phỉ cũng tung bay, trong lòng như được nếm mật ngọt.

...

Editor: Ngọc Thương

Ngày ôm sau, là ngày Thanh Ninh về bên ngoại.

Hai người dậy sớm, ăn cơm xong cùng nhau mang theo lễ vật, lên xe ngựa đi Định Tây hầu phủ.

Hôm qua Lý Vân Nương đã phân phó người làm quét dọn sạch sẽ mọi nơi trong phủ, sáng sớm liền cho người ra đại môn chờ Thanh Ninh và Tô Phỉ.

Xa xa nhìn thấy Thanh Ninh cùng Tô Phỉ ngồi xe ngựa, người canh giữ ở cửa nghênh đón vội vàng mở cửa chính, lại phái một người khác chạy vào trong bẩm báo, những người còn lại đều vui sướng đi ra ngoài đón.

Mai ma ma cùng Thu Bội, Thu Tú dẫn theo hạ nhân chờ ở cửa thùy hoa, cười vui vẻ hành lễ cho Thanh Ninh và Tô Phỉ, sau đó chúc mừng vài câu, rồi đưa hai người đến chính sảnh chủ viện gặp Tiêu Lĩnh và Lý Vân Nương.

Lý Vân Nương xa xa thấy Thanh Ninh và Tô Phỉ đi vào trong, sắc mặt có chút kích động đứng lên.

Nữ nhi xuất giá, trong lòng nàng vô cùng lo lắng cho nữ nhi.

Lo lắng nữ nhi ở Quốc công phủ có tốt hay không?

Đồ ăn mới đã quen chưa?

Trưởng bối Quốc công phủ có thích nữ nhi hay không?

Chỉ mới mấy ngày, Lý Vân Nương cảm thấy như đã vài năm không được gặp nữ nhi.

"Vân Nương, coi chừng bị đụng", Tiêu Lĩnh thấy Lý Vân Nương vọt đứng lên, gấp rút theo chân cũng đứng lên, đưa tay vội đỡ nàng, quay đầu nhìn đôi bích nhân đang đi vào, trên mặt vô thức dẫn theo nụ cười hiền lành: "Nữ nhi nếu nhìn thấy nàng kích động như vậy, chắc chắn sẽ lo lắng lắm đấy".

"Được, thiếp không kích động nữa", Lý Vân Nương nói, hít sâu một hơi.

Đám người làm vây quanh Thanh Ninh và Tô Phỉ đi vào cửa đại sảnh, Lý Vân Nương nhịn không được đi lên phía trước.

Thanh Ninh nhìn Tiêu Lĩnh đỡ bụng phệ của Lý Vân Nương đi tới phía mình, kêu một tiếng: "Mẫu thân".

"Ninh nhi", trong mắt Lý Vân Nương lập tức hơi nước mờ mịt: "Để nương nhìn con thật kỹ xem nào".

Nói xong, Lý Vân Nương đưa tay kéo Thanh Ninh lại, từ trên xuống dưới cẩn thận đánh giá một phen, sau đó ánh mắt ôn nhu mỉm cười nhìn Tô Phỉ đứng cạnh nữ nhi.

"Mẫu thân, ngài ngồi xuống trước đi", Thanh Ninh đưa tay đỡ Lý Vân Nương, giúp nàng ngồi xuống.

Rồi cùng Tô Phỉ cung kính hành lễ cho Tiêu Lĩnh và Lý Vân Nương.

Hành lễ xong, bốn người ngồi nói chuyện, sau đó Tiêu Lĩnh kéo Tô Phỉ đi ngoại viện, Lý Vân Nương thì cùng Thanh Ninh đi tiểu hoa sảnh tâm tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.