Tô Dao và Tôn Ngọc Tuyết thấp thỏm muốn đi Cảnh Tụy viên dò xét đến tột cùng, thậm chí không ngại trước mặt Tô lão phu nhân gièm pha, ý đồ muốn Tô lão phu nhân tự mình đi một chuyến, nhưng Tô lão phu nhân lại căn bản không để ý đến hai người, không có ý định đi Cảnh Tụy viên thăm cháu dâu.
Cảnh Tụy viên bên kia cửa viện canh phòng nghiêm ngặt, Tô Dao và Tôn Ngọc Tuyết thấy không có cách nào, toán loạn mấy ngày cũng đành phải thôi.
Không có cách nào đi vào dò xét, Cảnh Tụy viên lại phòng bị như thể thần hồn nát thần tính, trong lòng hai người càng thêm chắc chắn, khả năng đã phát sinh chuyện gì đó, nên mới giấu giấu giếm giếm như thế!
Động thái của Tô Dao và Tôn Ngọc Tuyết, Thanh Ninh cũng biết.
Bất quá, hiện tại chuyện nàng phải bận tâm nhất chính là hài tử.
Mà Tô Phỉ đã hạ lệnh, cho dù hai người bọn họ có toán loạn mấy ngày cũng không thể tiến vào cửa Cảnh Tụy viên, vì vậy Thanh Ninh cũng mặc kệ.
Hôm đó, mặc dù có kinh hãi, nhưng nàng cũng không có gì đáng ngại, mỗi ngày đều thích ngủ như cũ, buổi sáng thời điểm Tô Phỉ vào triều nàng còn chưa mở mắt.
Ban ngày, Bạc Hà luôn nghĩ cách làm các món ăn ngon cho nàng, nàng ở trong vườn đi dạo, ngắm hoa được Hoa bá nuôi dưỡng. Buổi chiều, lúc Tô Phỉ trở lại, hai người cùng nhau ăn cơm, uống trà tâm sự, hoặc là đến thư phòng xem sách, có thời gian thì ngồi nhìn Tô Phỉ ghi chép lại những mối quan hệ ngoại giao lui tới với Quốc công phủ.
Do nàng cố ý từ chối, hiện tại việc bếp núc mới rơi vào trong tay lão phu nhân.
Nhưng, mặc kệ tương lai như thế nào, trừ phi Tô Phỉ bị đuổi ra khỏi Quốc công phủ như kiếp trước, nhưng mà, kiếp này có nàng, nàng sao có thể để Tô Phỉ trải qua khổ sở của đời trước?
Huống chi, hôm nay, đời này đã cải biến quá nhiều.
Cho nên, tương lai, việc bếp núc Quốc công phủ sẽ tới tay của nàng, Tô Phỉ cũng là vì muốn sau này nàng nhẹ gánh công việc chút ít, để cho nàng đến thời điểm tiếp nhận, không tới mức tay chân luống cuống.
Cuộc sống vô cùng thích ý nhẹ nhàng.
Buổi trưa hôm đó, Thanh Ninh mới xem qua một tờ ghi chép, quản gia liền phái người đến bẩm báo, nói Ngũ hoàng tử phi tới chơi.
Ngũ hoàng tử phi? Tại sao đột nhiên đến đây? Thanh Ninh không khỏi có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên, lập tức liền hiểu rõ, nghĩ đến, Ngũ hoàng tử phi chắc là vì chuyện hôm đó mới tới.
Thanh Ninh vội khép sách lại, nói: "Mau mời".
Đóng cửa từ chối tiếp khách, có thể ngăn trở đám người Tô Dao và Tôn Ngọc Tuyết đến thăm, nhưng Ngũ hoàng tử phi đích thân đến, không thể để Ngũ hoàng tử phi cũng bị sập cửa vào mặt được.
Thanh Ninh nói xong, tự thân đứng dậy mang theo mấy người Trà Mai ra nhị môn nghênh đón.
Đến nhị môn, vừa vặn đụng Ngũ hoàng tử phi dẫn theo nha đầu đi tới.
Ngũ hoàng tử phi một thân cung trang vàng nhạt, dịu dàng, lịch sự tao nhã, mang trên mặt nụ cười thân thiện, ôn nhu.
"Mau đứng lên", Ngũ hoàng tử phi thân thiết đỡ tay Thanh Ninh: "Trời đang rất nóng, sao ngươi còn đi ra? Thân thể ngươi đang không khỏe, nên cẩn thận chăm dưỡng!".
"Chỉ là vài bước đường, không đến mức bị nóng, Ngũ hoàng phi nương nương ngài mới vất vả một đường khổ cực", Thanh Ninh cười đi vào trong: "Hoàng phi nương nương, bên trong mời".
Vào chính sảnh, đám người Trà Mai lên trà và điểm tâm, đứng sang một bên.
"Trà thô, mong Hoàng phi nương nương không chê", Thanh Ninh bưng chén trà lên mời.
"Thế tử phu nhân khách khí". Ngũ hoàng tử phi uống một ngụm, buông lỏng chén trà nhìn về phía Thanh Ninh, cười nói: "Trong lòng ta lo lắng, nhưng lại sợ sẽ quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, cho nên hôm nay mới đến, lại nghe nói thế tử đóng cửa từ chối tiếp khách, để cho ngươi an tâm dưỡng thân thể, vì vậy hôm nay ta trực tiếp tới đây. Thế tử phu nhân, thân thể ngươi thế nào? Đã thỉnh thái y đến chẩn mạch chưa? Thái y nói sao? Thái y kê thuốc gì rồi?...".
Từng câu rất quan tâm, hỏi rất cặn kẽ.
"Đa tạ Hoàng phi nương nương quan tâm", Thanh Ninh cười đáp: "Thân thể thần thiếp rất tốt, thái y đã đến chẩn mạch qua, nói không sao, cũng đã kê một chút phương thuốc bổ dưỡng ôn hoà".
"Ngươi hôm nay tình huống không phải là bình thường...", Ngũ hoàng tử phi nói xong, ánh mắt nhu hòa nhìn xuống bụng bằng phẳng của Thanh Ninh, sung sướng hỏi: "Thái y chẩn đoán chính xác sao?".
Thanh Ninh sắc mặt ngượng ngùng, cười lắc đầu: "Nghĩ đến còn phải qua mấy ngày nữa, chỉ là thế tử quá mức khẩn trương".
"Vẫn nên cẩn thận một chút". Ngũ hoàng tử phi vừa cười vừa nói: "Còn có, là thuốc ba phần độc, thế tử phu nhân cần phải cẩn thận hỏi qua thái y trước khi dùng thuốc".
Ngũ hoàng tử phi từng có hài tử, kinh nghiệm nhiều, cho nên, nụ cười bên miệng Thanh Ninh cũng sâu vài phần: "Vâng, làm phiền Hoàng phi nương nương nhắc nhở".
"Quay đầu lại, có tin tức xác thực nhớ phái người đến nói một tiếng, cho ta và Điện hạ được cùng chung vui", Ngũ hoàng tử phi nói.
Thanh Ninh cười gật đầu.
Ngũ hoàng tử phi lại cúi đầu uống một ngụm trà, ngẩng đầu, trên mặt liền mang vài phần áy náy, cười nhìn hộp lễ vật trên bàn: "Đã khiến thế tử phu nhân dưới mí mắt của ta bị ủy khuất, thực là áy náy, những thứ này đều là một ít đồ chơi nhỏ, coi như là an ủi thế tử phu nhân".
"Thực xin lỗi, ngươi đừng khách khí, cũng chỉ trách ta...", Ngũ hoàng tử phi nhíu mày, nở nụ cười nhìn Thanh Ninh: "Cũng may là thế tử phu nhân không có bị thương".
Nàng cả ngày đánh nhạn, đến cùng, thế nhưng lại bị nhạn phản mổ vào mắt!
Hơn nữa, còn là hai người mà nàng và Trịnh Diễn nuôi bên cạnh!
Hai bọn họ ở bên phu thê nàng hơn mười năm, hôm nay chính là người tri kỉ!
Đêm đó, thời điểm thẩm tra Bảo Nguyệt và Chỉ Lan, Ngũ hoàng tử phi cũng có mặt, cho nên chân tướng sự việc như thế nào, nàng cũng đã được nghe từ trong miệng Bảo Nguyệt và Chỉ Lan, vì vậy, trong lòng Ngũ hoàng tử phi rất rõ ràng, nếu không phải thế tử phu nhân trước mắt tỉnh táo, lại có hai người nha đầu bên cạnh trung thành đỡ cho chủ, thêm Tô Phỉ đến cứu kịp thời, thì chỉ sợ lúc này, kế hoạch của đám người Tứ hoàng tử đã thành công!
Khiến cho nàng tức giận nhất chính là, bọn họ dám mang con trai nàng ra làm mồi, nhử cho nàng rời đi, sau đó từng bước thực hiện kế hoạch.
Nếu không phải thế tử phu nhân thông tuệ tỉnh táo, can đảm vượt xa người thường, vậy cục diện hôm nay chỉ sợ sẽ là tình huống khác.
Thế tử phu nhân sẽ bởi vì gian tình mà bị người đời giễu cợt, thóa mạ.
Mà, quan hệ giữa Tô Phỉ và phủ Ngũ hoàng tử cũng tan vỡ - kì thật đây mới là thứ mà đám người Tứ hoàng tử hi vọng muốn xảy ra nhất.
Liên tục mấy năm qua, nàng đều cẩn thận xử lý công việc trong phủ đệ Ngũ hoàng tử, nha đầu trong phủ, nhất là người hầu h.ạ thân cận đều được chọn lựa kỹ càng, nghiêm khắc sàng lọc, yến hội đương nhiên cũng phi thường coi chừng, nhưng không nghĩ tới, cuối cùng bên cạnh mình đã sớm bị gài một ám đinh!
Thật may là phu thê Tô Phỉ cơ trí.
Cho nên, lúc này, không những làm cho kế sách của đám người Tứ hoàng tử thất bại, mà còn phản kích bọn họ một cái tát!
Trong phủ đệ, cũng là nhổ củ cải mang bùn, từ trên xuống dưới, triệt để đại thanh tẩy một phen.
Ngũ hoàng tử phi uyển nhu mang trên mặt mỉm cười, ánh mắt càng thêm nhu hòa nhìn về phía Thanh Ninh.
"Hoàng phi nương nương quá lời, cũng may đúng như Hoàng phi nương nương nói, thần thiếp bất quá là sợ bóng sợ gió một hồi, cho nên, Hoàng phi nương nương ngài không cần để ở trong lòng". Thanh Ninh mỉm cười: "Đây là có người cố ý gây ra, vì vậy, Nương nương cũng đừng suy nghĩ nhiều".
Gia môn huân quý trong nhà tranh đấu gay gắt đều tầng tầng lớp lớp, tranh đấu Hoàng gia sẽ nhẹ sao? Đương nhiên không, chỉ e là càng thêm nghiêm trọng, càng đấu càng hung mãnh, càng thêm máu tanh!
Ngũ hoàng tử phi mỉm cười: "Được, vậy thì không nghĩ nữa".
Thanh Ninh cũng cười, bưng trà: "Nên như thế, Hoàng phi nương nương, mời".
Nói thì nói vậy, nhưng tất cả mới chỉ là bắt đầu.
Đặc biệt, hai năm gần đây, long thể Hoàng Thượng ngày càng sa sút, Hoàng Thượng tuy chỉ có ba con trai, nhưng tranh chấp ngai vị, không thể thiếu máu tươi trải đường.
Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử, còn có Cửu hoàng tử, sắp tới là một hồi tranh đấu một mất một còn.
Nghĩ đến đây, Thanh Ninh không khỏi nhíu mày.
Kiếp trước, Tô Phỉ sau khi bị đuổi khỏi gia môn, hồi kinh chính là sủng thần, là cánh tay phải của Ngũ hoàng tử.
Nhưng kiếp này, Tô Phỉ không bị đuổi khỏi Quốc công phủ, Quốc công phủ vốn là nhất đẳng huân quý...
Ngũ hoàng tử phi lo lắng bởi vì chuyện ngày đó, phu thê Thanh Ninh và Tô Phỉ oán nàng sơ sẩy, làm cho Thanh Ninh bị kinh hãi, bị ủy khuất, từ đó trong lòng đối với Điện hạ và mình sinh khoảng cách, bây giờ thấy Thanh Ninh trong lời nói không có một tia phẫn uất nào đối với phủ Ngũ hoàng tử, vì vậy, tâm tình liền vui vẻ lên, cười dời đề tài: "Nghe nói Quốc công phủ là lão phu nhân đang chủ trì việc bếp núc?".
Mọi người đều biết chuyện xảy ra trước đây của Quốc công phủ, biết Tôn thị bị cấm túc, đương nhiên, tất cả cũng biết việc bếp núc của Quốc công phủ hiện thời do Tô lão phu nhân xử lý.
"Đúng vậy, tổ mẫu lão nhân gia bà từ ái, sợ vãn bối chúng ta không hiểu chuyện, cho nên, liền tự mình tiếp quản việc trong phủ", Thanh Ninh cười gật đầu.
"Cũng đúng, ngươi và Nhị thiếu phu nhân mới vào cửa, Tam tiểu thư thì tuổi còn nhỏ, nhân tình lui tới, trưởng bối tự nhiên rõ ràng hơn". Ngũ hoàng tử phi khách sáo nói, sau đó lại cười: "Tuy là nói trong nhà đã có trưởng bối, không cần ngươi quan tâm, nhưng có chuyện gì ngươi cũng đừng khách khí với ta, thế tử và Điện hạ quan hệ rất tốt, những thứ khác không nói, chuyện sinh dưỡng hài tử ta có chút kinh nghiệm, ta đã sinh dưỡng ba đứa nhỏ, chờ đến lúc đó, ngươi được chẩn đoán chính xác rồi, ta sẽ kiếm cho ngươi một bà đỡ tốt, còn có nhũ nương, những việc này ta so với ngươi có quen thuộc hơn chút ít".
Những thứ này, tất nhiên nàng và Tô Phỉ sẽ tỉ mỉ chuẩn bị, tuy vậy, Thanh Ninh vẫn cười nói lời cảm tạ với Ngũ hoàng tử phi: "Vậy đến lúc đó liền phiền Hoàng phi nương nương".
"Chuyện mang thai, có rất nhiều việc cần chú ý, ba tháng đầu thai nhi cần được chiều chuộng, lại càng phải cẩn thận nhiều hơn, việc ăn, mặc, uống đều phải chú ý...", nói đến hài tử, nụ cười trên mặt Ngũ hoàng tử phi càng thêm ôn nhu, lời nói cũng không ngừng được, ngữ khí mềm mại cùng Thanh Ninh nói những điểm cần lưu ý.
Thanh Ninh không khỏi cười, chuyên tâm nghe nàng nói.
Ở lại chơi đến chính Ngọ, Ngũ hoàng tử phi mới cáo từ.
Thanh Ninh ngỏ ý giữ lại một phen, mời nàng ở lại dùng cơm trưa mới đi, Ngũ hoàng tử phi cười đáp: "Hôm nay không quấy rầy thế tử phu nhân thêm nữa, để ngày khác đi".
Thanh Ninh hiểu, làm Hoàng phi, chủ trì việc bếp núc phủ đệ Hoàng tử, việc mỗi ngày khẳng định rất nhiều, cho nên cũng không giữ Ngũ hoàng tử phi lại nữa, đưa nàng đến nhị môn.
*****
Editor: Ngọc Thương
Buổi chiều, thời điểm Tô Phỉ từ nha môn trở lại, Thanh Ninh đang cùng Ngọc Trâm và Trà Mai ngắm hoa trong vườn.
Kiếp trước, nàng rất hiểu những thứ này, cho nên, nhìn đám hoa cỏ kiều diễm sinh sôi kia, Thanh Ninh cảm thấy càng gấp đôi thân thiết.
Tô Phỉ biết nàng đang ở trong hoa viên, không muốn nha đầu đi gọi nàng, mà trực tiếp đi vòng qua viện tử, hướng vườn hoa tiến vào.
Áo hạnh gấm vàng, vải bồi đế giày, chân váy đỏ, sắc mặt hồng thuận, mái tóc đen nhánh vãn trụy mã kế, trên búi tóc cài một đóa cung hoa màu lam, đang đứng gần một lùm cây hoa hồng, tươi cười nói chuyện cùng Ngọc Trâm và Trà Mai bên cạnh.
Xa xa nghe thấy tiếng nàng khoan khoái cười đùa.
Khuôn mặt trắng nõn hồng thuận, tròng mắt trong suốt tinh khiết như nước, so với cây hoa hồng bên cạnh càng thêm sáng rỡ, diễm lệ.
"Chàng về rồi? Sao lại đến đây? Không để nha đầu tới gọi thiếp", Thanh Ninh cười đi về phía Tô Phỉ.
"Thế tử". Trà Mai, Ngọc Trâm quỳ gối hành lễ.
Tô Phỉ kéo tay Thanh Ninh, hướng viện tử bước đi, vừa nói: "Có mệt không? Nếu nàng thích những thứ hoa này, quay đầu lại ta bảo Hoa bá dẫn người dời một chút cây đến trong sân của chúng ta, miễn cho ban ngày trời nóng, nàng phải chạy tới chạy lui".
"Không cần, hơn nữa trong sân chúng ta vốn đã có hoa, khỏi cần thay đổi, mỗi ngày thiếp đi một chuyến như vậy, đối với thân thể rất tốt", Thanh Ninh cười, nghiêng đầu nhìn gò má tinh xảo của hắn: "Hôm nay Ngũ hoàng tử phi đến đây, đưa nhiều lễ vật".
Tuy Ngũ hoàng tử phi nói là chút đồ chơi nhỏ, nhưng mọi thứ đều là tinh phẩm.
"Hoàng phi nương nương một mảnh tâm ý, nàng cứ thu vào đi". Tô Phỉ vừa trở về đã được nghe quản gia nói chuyện hôm nay Ngũ hoàng tử phi đến, bây giờ nghe Thanh Ninh nói tới lễ vật, cũng không có hỏi nhiều.
Đồ vật Ngũ hoàng tử phi xuất thủ, tự không phải vật phàm.
Thanh Ninh gật đầu: "Vâng".
Gió chiều phất qua, vô cùng thoải mái, Tô Phỉ kéo tay Thanh Ninh chậm rãi bước đi: "Qua hai ngày nữa, bọn người Tống Tử Dật sẽ được thả ra".
Thanh Ninh nhàn nhạt đáp vâng, cũng không có bao nhiêu phản ứng.
Tô Phỉ liền dừng lại cước bộ, khẽ cười: "Ninh nhi, bọn họ sẽ được Đại Lý Tự thả ra".
Thanh Ninh ngửa đầu nhìn con ngươi lóe sáng như sao của hắn, khóe miệng chảy xuôi một nụ cười tựa hoa xuân nở rộ: "Tích Ngọc, thiếp tin tưởng chàng".
Từ Đại Lý Tự thả ra, không có nghĩa là chuyện cứ như vậy kết thúc.
Tô Phỉ cười, cúi đầu chạm vào trán Thanh Ninh, đôi mắt sáng trong như nước hồ trong suốt không thấy đáy, bên trong chứa đựng nụ cười sủng ái: "Thật không hổ là Ninh nhi của ta".
Nàng hiểu rõ hắn, cùng hắn tâm ý tương thông.
Thanh Ninh cũng theo hắn nở nụ cười, tiếng cười như tiếng chuông bạc tháng ba, đinh đang trong vắt tựa nước suối.
Tô Phỉ ôn nhu nhìn Thanh Ninh, thấp giọng nỉ non: "Ninh nhi, kiếp trước nhất định là ta làm rất nhiều việc thiện, cho nên kiếp này, trong biển người mênh mông mới gặp được nàng, bảo bối trân quý tốt đẹp nhất thế gian".
Khóe mắt Thanh Ninh lấp lánh nước, trong lòng lại như được ăn mật ong, ngọt ngào vô cùng, không tự chủ được đưa tay ôm eo Tô Phỉ, tựa vào trước ngực hắn, cười ôn nhu đáp: "Vâng, kiếp trước khẳng định thiếp cũng vậy".
***
Editor: Ngọc Thương
Phủ Ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử phi cùng Ngũ hoàng tử nói về chuyện hôm nay đi Quốc công phủ.
Chờ Ngũ hoàng tử phi nói xong, Ngũ hoàng tử cũng nở nụ cười, nói: "Nếu Tiêu thị thật sự có thai, đến lúc đó nàng qua thăm nàng ta một chút, nên nhắc nhở nàng ta vài điểm cần chú ý, đến cùng, Tô lão phu nhân đã lớn tuổi, Quốc công phu nhân lại là kế mẫu, còn đang bị cấm túc".