Tô Phỉ mỉm cười: "Không phải là nàng thích tiết mục bắt kẻ thông dâm sao? Lần này để cho nàng được cảm thụ cảm giác vui thích đó, Ninh nhi, nàng cứ chậm rãi thưởng thức".
Thanh Ninh nhẹ gật đầu cười, ngón tay đan vào tay hắn càng chặt vài phần.
Cùng Thanh Ninh nói đôi câu, Tô Phỉ cũng không nhắc lại chuyện của đám người Tống Tử Dật và Nghi An quận chúa nữa, nói: "Chúng ta ở đây thêm vài ngày sau đó trở về cũng không có việc gì".
Ở trong Hầu phủ rất thư thái, hai tiểu gia hỏa cũng càng ngày càng làm cho người ta yêu thích.
Thanh Ninh cười đáp: "Thiếp cũng nghĩ vậy".
Bất kể là Tiêu gia hay Lý gia, nhân khẩu đều vô cùng đơn bạc, mẫu thân vừa sinh xong, còn đang ở cữ, mình ở nhà mẹ đẻ chiếu cố mẫu thân, tận hiếu tâm, cũng là chuyện đương nhiên.
**
Nghi An quận chúa khóc sướt mướt, máu tươi từ trong miệng tuôn ra ngoài, Vân Thái công chúa hỏi mấy lần, nàng cũng không mở miệng nói một câu.
Vân Thái công chúa lại càng thêm lo lắng, càng thêm đau lòng, bảo ma ma lấy hòm thuốc ra, phân phó ma ma và nha đầu đem Nghi An quận chúa đỡ ngồi xuống bên cạnh, lau tổn thương trên mặt và khóe miệng cho nàng.
Nha đầu vừa đụng đến quai hàm Nghi An quận chúa, Nghi An quận chúa liền đau đến kêu thảm thiết, máu từng miếng từng miếng phun ra ngoài.
Bọn nha đầu bị dọa không dám động.
Vân Thái công chúa thấy thế cũng hoảng sợ vô cùng, vội vàng phân phó người: "Nhanh đi thỉnh thái y!".
Một nha đầu vội vội vàng vàng ứng, gấp rút ra khỏi phòng phái người đi mời thái y.
Nghi An quận chúa đau đến thẳng hừ, Vân Thái công chúa phi thường đau lòng.
Nữ nhi là Quận chúa cao quý, ai dám động tay đánh nó?
Hơn nữa, nữ nhi từ trước đến nay tính tình ôn nhu, lại đoan trang hào phóng.
Hiện tại buổi tối khuya, khóc chạy về nhà mẹ đẻ, trên người lại mang theo tổn thương, ngoại trừ Tống Tử Dật, còn ai vào đây không biết sống chết như vậy?
Tuy nói phu thê đầu giường đánh nhau, cuối giường giảng hòa, nhưng con gái mình là kim chi ngọc diệp, chính mình cũng chưa từng chạm qua nửa đầu ngón tay, Tống Tử Dật kia lại dám bạt tai nó!
Cũng không xem lại một chút, thời gian trước, là ai bôn ba cứu hắn từ nhà lao Đại Lý Tự ra? Thả ra chưa được vài ngày, liền động thủ với nữ nhi! Thứ vong ân phụ nghĩa!
Trong mắt Vân Thái công chúa tràn đầy lệ khí, hận không thể đem Tống Tử Dật tóm đến trước mặt, hung hăng đánh một trận đòi công đạo cho nữ nhi!
Nghĩ vậy, Vân Thái công chúa liền đứng lên, đi tới gần Nghi An quận chúa, sờ sờ đầu nàng, nhẹ giọng nói: "Nghi An, đừng khóc, nương sẽ đòi công đạo cho con! Nương sẽ giúp con hảo hảo dạy dỗ tên Tống Tử Dật tâm lang cẩu phế đó!".
Nước mắt Nghi An quận chúa càng rơi nhiều hơn.
Vân Thái công chúa xoa đầu Nghi An quận chúa: "Cẩn thận khóc hư con mắt, thái y rất nhanh sẽ tới".
Nghi An quận chúa chỉ khóc, đôi môi cắn thật chặt.
Vân Thái công chúa lại an ủi đôi câu, lúc này mới xoay người lại, giận không kìm được rầm một tiếng đập lên bàn, nghiêm nghị nhìn Đan Tâm và Đan Chân quỳ trên đất: "Hai người các ngươi nói mau, chuyện gì xảy ra, rốt cuộc Quận chúa bị ai đánh? Có phải Quận mã ra tay không? Hai người các ngươi thành thật khai ra cho bản cung, nếu muốn che giấu nửa chữ, bản cung sẽ lột sống hai đứa nô tài chết bầm các ngươi!".
"Công chúa, nô tỳ đáng chết!", Đan Tâm và Đan Chân quỳ trên đất, chi ngô hồi lâu, hai người không biết nên mở miệng thế nào mới tốt.
"Đồ vô dụng, Quận chúa bị người đánh thành bộ dáng như vậy, các ngươi chết hết rồi hay sao? Cũng không biết đường che chở Quận chúa một hai! Xem ra các ngươi ngứa da, không muốn sống nữa rồi đúng không! Mau thành thật khai rõ một năm một mười cho bản cung, nếu không bây giờ bản cung sẽ cho người đánh chết hai kẻ vô dụng các ngươi!". Vân Thái công chúa thấy Đan Tâm và Đan Chân hồi lâu không nói được nửa chữ, trong lòng lại càng tức giận.
Đan Tâm và Đan Chân run rẩy, ngẩng đầu muốn nói lại thôi, há to miệng nhìn về phía Vân Thái công chúa, sau đó lại nhìn sang nha đầu, ma ma trong phòng.
Vân Thái công chúa nhíu mày, lưu lại tâm phúc của mình ở trong phòng hầu hạ Nghi An quận chúa, đem những người khác đuổi ra ngoài, sau đó lên tiếng: "Hiện tại có thể nói, Đan Tâm, ngươi tới nói".
Đan Tâm ngẩng đầu nhìn Nghi An quận chúa, sau đó cúi đầu, đem chuyện kể ra.
"Nha đầu chết tiệt kia, ngươi, ngươi, ngươi nói cái gì...?", Vân Thái công chúa sắc mặt trắng nhợt, cả người nặng nề như bị đánh cho một quyền, hai chân nhũn ra, cảm thấy trước mắt biến thành một mảnh màu đen.
Ma ma đứng cạnh tay mắt lanh lẹ, vội vươn tay đỡ Vân Thái công chúa.
Vân Thái công chúa vịn tay ma ma, hồi lâu mới ổn định tinh thần, không thể tin nhìn hai người Đan Tâm quỳ trên đất, rồi nhìn sang Nghi An quận chúa: "Nghi An, con, con nói đi, là thật sao?".
Nữ nhi nàng tỉ mỉ nuôi dạy, sao có thể hồng hạnh xuất tường, làm ra loại chuyện vô sỉ, không tuân thủ nữ tắc như vậy?
Nghi An quận chúa khóc đến cuống họng đều muốn rách, cúi đầu gật đầu: "Mẫu thân...".
Nàng bị Đổng Khải Tuấn ép buộc, nàng vốn cũng không muốn cùng tên khốn Đổng Khải Tuấn kia có bất kì dính dáng nào!
"Hồ đồ!", Vân Thái công chúa nghiêm nghị rống lên, giơ cao tay phải muốn vung tới một cái tát. Ma ma đứng cạnh vội vàng kéo Vân Thái công chúa lại, nhắc: "Công chúa, trên mặt Quận chúa còn đang mang theo thương tích, coi chừng làm cho tổn thương của Quận chúa càng thêm nghiêm trọng".
Vân Thái công chúa một bụng tức khí không biết phát vào đâu, chỉ đành đưa tay đem chén đĩa trên bàn quét hết xuống đất.
Choang choang một hồi âm thanh thanh thúy, nha đầu ngoài cửa liền e dè gọi: "Công chúa...".
"Cút!", Vân Thái công chúa rống giận, nha đầu ngoài cửa lập tức cấm thanh.
Lông mày Vân Thái công chúa vặn lại như dây thừng, hỏi: "Các ngươi như vậy đã bao lâu rồi?".
Nghi An quận chúa ngập ngừng trả lời: "Hơn một năm".
Hơn một năm! Vân Thái công chúa liền tức giận đến mức bộ n.gực cấp tốc phập phồng, thở phì phò từng ngụm, thực sự muốn tát cho Nghi An quận chúa mấy cái.
"Mẫu thân...", Nghi An quận chúa bị dọa, sắc mặt càng thêm trắng, một bên mặt nhỏ nhắn bị sưng phồng lên, bên kia không một tia huyết sắc, con mắt cũng khóc sưng vù, nức nở nói: "Mẫu thân, nữ nhi, nữ nhi là bị tên Đổng Khải Tuấn vô lại đó ép, nữ nhi cũng không còn cách nào...".
Vân Thái công chúa tức giận bốc khói: "Bị ép? Đổng Khải Tuấn là hạng người gì, chẳng lẽ ngươi không biết? Khi nam bá nữ, trêu hoa ghẹo liễu, là kẻ ăn chơi trác táng từ đầu đến chân! Ngươi lại bị một kẻ như vậy ép buộc? Từ nhỏ ta đã dạy ngươi như thế nào? Cho dù là hắn bức ngươi, ngươi không giải quyết được, lại không muốn nói với nhà chồng, thì ngươi phải về nhà mẹ đẻ nói với ta, chắc chắn sẽ nghĩ được biện pháp. Ngươi từ nhỏ đã thông tuệ hơn người, không cần ta bận tâm, nhưng sao bây giờ ngươi lại hồ đồ như thế?".
Vân Thái công chúa thân là Công chúa Hoàng gia, từ nhỏ được nuôi dạy nghiêm khắc, nàng như thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi, nữ nhi ruột thịt tự tay mình dạy dỗ lại làm ra loại chuyện dâm đ.ãng vô sỉ bực này!
Còn vụng trộm với người hơn một năm!
Phủ Công chúa chỉ có mình nó là khuê nữ, nhưng tương lai của huynh đệ nó đều bị nó làm cho liên lụy rồi!
"Mẫu thân, nữ nhi sai rồi, ngài cứu con, con biết rõ sai rồi", Nghi An quận chúa khóc ròng.
Lúc Đổng Khải Tuấn uy hiếp nàng, sau đó liền trực tiếp cư.ỡng bức nàng.
Nàng đâu còn thời gian về nhà mẹ đẻ xin giúp đỡ.
Vân Thái công chúa trầm ngâm hồi lâu, hỏi: "Tống Tử Dật nói cái gì rồi? Chuyện này ngàn vạn không thể truyền ra...".
Vân Thái công chúa nói xong lập tức liếc mắt sang Đan Tâm và Đan Chân, sau đó nói với Nghi An quận chúa: "Hạ nhân bên cạnh ba người các ngươi, nhất định cũng phải xử lý!".
Đan Tâm và Đan Chân nghe được, rùng mình một cái, dập đầu cầu khẩn: "Công chúa tha mạng, Công chúa tha mạng".
"Mẫu thân...", hiện trường đâu phải chỉ có ba người bọn họ và đám hạ nhân? Nghi An quận chúa trên mặt một mảnh tuyệt vọng, nhỏ giọng cùng Vân Thái công chúa nói ra tình huống sau khi Tống Tử Dật vào phòng.
Trong miệng Vân Thái công chúa dâng lên một hồi vị ngai ngái, thật sự vô cùng tức giận, đưa tay đánh hai cái trên người Nghi An quận chúa: "Hồ đồ, hồ đồ!".
Nghi An quận chúa không dám trốn, khóc lóc, mặc cho Vân Thái công chúa đánh.
Ma ma bên cạnh vội khuyên Vân Thái công chúa.
Vân Thái công chúa hung hăng đánh mấy cái mới dừng tay.
Vân Thái công chúa mặt âm u, miệng mím chặt quá đỗi, ma ma bên cạnh cũng không dám lại lên tiếng.
Vài nha đầu tâm phúc trong phòng đều liễm thanh nín thở, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Nhất thời, trong phòng chỉ có tiếng Nghi An quận chúa nức nở, cùng với âm thanh dập đầu của Đan Tâm và Đan Chân.
"Công chúa, Vương thái y đến".
Vân Thái công chúa hít vào một hơi: "Cho vào".
Ma ma thở phào nhẹ nhõm.
Vương thái y cùng nha đầu đi đến.
Chẩn mạch cho Nghi An quận chúa, sau đó lại yêu cầu Nghi An quận chúa há miệng ra, vừa nhìn, Vương thái y liền hít một ngụm khí.
"Vương thái y, thương tích của Quận chúa thế nào?". Ma ma thấy trên mặt Vân Thái công chúa lộ ra lo lắng, lên tiếng hỏi.
"Công chúa chờ một chút, để vi thần cẩn thận kiểm tra lại cho Quận chúa, rồi bẩm Công chúa sau", Vương thái y hướng Vân Thái công chúa chắp tay.
Vân Thái công chúa khẽ gật đầu.
Vương thái y bảo nha đầu mang đèn ra, chuyên tâm nhìn trong miệng Nghi An quận chúa, mi tâm càng thêm nhăn lại, kiểm tra hồi lâu mới xong, sắc mặt ngưng trọng hướng Vân Thái công chúa khom người: "Công chúa, nửa bên răng của Quận chúa phải phế đi, phải nhổ toàn bộ".
Nghi An quận chúa hoảng sợ ngẩng đầu.
"Nhổ toàn bộ?", Vân Thái công chúa hoảng sợ.
Vương thái y khẽ thở dài, gật đầu: "Đều chỉ còn một chút da thịt dính lại, nếu không nhổ hết, Quận chúa trong ngày thường uống trà, ăn cơm, uống canh đều bị một lần hành hạ, hơn nữa, không nhổ, thời gian dài cũng sẽ tự tróc ra".
Con ngươi Nghi An quận chúa lập tức đỏ lên, lộ ra ánh mắt muốn ăn thịt người.
Tống Tử Dật, hắn sao có thể xuống tay hung ác như vậy!
Nghi An quận chúa khóc, lắc đầu nói không nhổ.
Vân Thái công chúa đành phải bảo Vương thái y kê phương thuốc, sau đó cho nha đầu mời Vương thái y tạm thời nghỉ ngơi lại trong phủ Công chúa.
Lại cho người kéo Đan Tâm và Đan Chân xuống giam lại.
Thuốc rất nhanh đã sắc xong mang đến, nha đầu tỉ mỉ thổi nguội, mới đút cho Nghi An quận chúa uống.
"A", Nghi An quận chúa vừa uống một ngụm, liền kêu đau, phun hết ra, bụm má đến mức gương mặt cũng biến dạng.
"Quận chúa, ngài kiên nhẫn một chút", ma ma nhận lấy chén trong tay nha đầu, thổi thổi, ôn nhu an ủi.
Chờ đau đớn qua đi, Nghi An quận chúa ngồi thẳng người: "Đến, cầm chén đưa cho ta".
Nói xong đưa tay đón chén thuốc trong tay ma ma.
Ngửa đầu chuẩn bị uống một hơi.
Thuốc vừa vào miệng, nàng đau đến run rẩy, muốn nhổ ra.
Loảng xoảng một tiếng, chén rơi xuống đất, thuốc vừa mới vào miệng, tất cả lại phun ra, Nghi An quận chúa đau đớn, trán rịn ra một tầng mồ hôi lạnh lớn như hạt đậu.
Vân Thái công chúa gấp đến độ đứng lên: "Mau, đi sắc một chén khác".
"Không uống, mẫu thân, con đau muốn chết". Nghi An quận chúa khóc ròng.
"Nghi An, nghe Vương thái y đi, cuộc sống sau này còn dài, cơn đau này chỉ là nhất thời, về sau sẽ không đau nữa, nếu không, mỗi ngày con đều bị những thứ này hành hạ, phải làm sao bây giờ?". Vân Thái công chúa cau mày.
Nghi An quận chúa trong lòng sợ hãi, nhưng lại nghĩ, về sau, mỗi ngày ăn cơm uống trà đều phải chịu những thứ đau đớn này, liền tăng thêm sự kinh khủng, do dự hồi lâu hướng Vân Thái công chúa nhẹ gật đầu.
Vân Thái công chúa gấp rút phân phó người đi gọi Vương thái y đến.
Vương thái y thỉnh Vân Thái công chúa kêu vài vị ma ma khỏe mạnh tới, đè Nghi An quận chúa xuống, sau đó lại mời Vân Thái công chúa tránh ra ngoài, chờ Vân Thái công chúa di giá khỏi phòng, lúc này mới động thủ.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết lập tức vang dội cả tòa phủ Công chúa.
Vân Thái công chúa gấp đến độ lòng bàn tay đều xuất mồ hôi lạnh.
Hồi lâu sau, tiếng kêu thảm thiết trong phòng mới ngừng, Vương thái y một thân tung tóe vết máu ra khỏi phòng.
"Xong rồi?", Vân Thái công chúa hỏi.
Vương thái y lau mồ hôi trên trán, đáp: "Vâng", lại đem phương thuốc trong tay đưa tới cho Vân Thái công chúa: "Đây là phương thuốc, chỉ sợ buổi tối Quận chúa sẽ phát sốt".
"Làm phiền thái y", Vân Thái công chúa ra hiệu cho ma ma bên cạnh, sau đó vào phòng.
Trong phòng, Nghi An quận chúa đau đến hôn mê bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt dọa người, đầu tóc ướt đẫm mồ hôi. Vân Thái công chúa vừa đau lòng vừa tức giận, thấy nữ nhi bộ dáng như vậy, hít một hơi, nghiêng đầu phân phó nha đầu mang nàng đến tây sương phòng của mình.
"Đã xảy ra chuyện gì?". Bọn nha đầu vừa nâng Nghi An quận chúa đi tây sương phòng, đám người phò mã La Dẫn Chương cùng với con trai, con dâu nghe được động tĩnh đều chạy tới, nhìn thấy máu trong phòng, giật nảy mình.
Vân Thái công chúa phân phó người dọn dẹp phòng, dẫn bọn người Phò mã đến phòng khách.
Chuyện nhất định không gạt được, vẫn nên cùng người nhà thương lượng, xem phải xử lý thế nào mới tốt.
**
Editor: Ngọc Thương
Phủ Công chúa gà bay chó sủa.
Đổng Khải Tuấn hôn mê bất tỉnh nâng trở về Đổng gia, Đổng gia cũng loay hoay xoay quanh.
Đổng phu nhân vừa nghe tin nhi tử bị người đánh, hôn mê bất tỉnh được đưa về, lập tức vội vã chạy đến viện tử của Đổng Khải Tuấn.
Vừa thấy Đổng Khải Tuấn sắc mặt trắng bệch nằm trên giường không nhúc nhích, trên người ép nhẹp như thể vừa được vớt ra từ trong nước, Đổng phu nhân lập tức đỏ tròng mắt, nước mắt ào ào rơi xuống đất.
Đổng phu nhân còn chưa kịp hỏi nguyên do, đã vội vàng phân phó người đi thỉnh thái y.
Thừa dịp người làm đi mời thái y, Đổng phu nhân liền chất vấn hai gã sai vặt của Đổng Khải Tuấn.
Nghe được nguyên do, Đổng phu nhân tức giận đến giơ chân, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể trực tiếp đánh đến cửa Tống gia, vì con trai đòi công đạo.
Cũng may thái y rất nhanh đã mời tới, là Trương thái y.
Trương thái y chẩn mạch, lại thỉnh Đổng phu nhân tránh ra sau bình phong.
Chờ Đổng phu nhân tránh đi, Trương thái y cho người làm vén chăn mền lên, c.ởi quần Đổng Khải Tuấn ra, vừa nhìn lập tức thay đổi sắc mặt, nuốt từng ngụm nước miếng. Trương thái y khom người cặn kẽ kiểm tra một hồi, tỉ mỉ bôi thuốc, băng bó kĩ, sau đó mới ra hiệu cho người làm đắp lại chăn cho Đổng Khải Tuấn.
"Trương thái y, khuyển tử thế nào? Sao còn chưa tỉnh?". Đổng phu nhân khẩn cấp từ sau bình phong đi ra, vội vàng hỏi.
"Đổng công tử đây là bị đau dẫn tới hôn mê, bây giờ gọi tỉnh dậy, chỉ sợ lại bị ngất đi lần nữa". Trương thái y trả lời.
Đổng phu nhân dùng khăn che miệng khóc.
"Phu nhân, bả vai của Đổng công tử bị thương nghiêm trọng, tay phải về sau chỉ sợ là... cầm bút viết chữ sẽ vô cùng khó khăn, còn có...", Trương thái y nói dở câu, ánh mắt liền hướng sang bọn nha đầu thiên kiều bá mị mắt đỏ hồng cùng với gã sai vặt trong phòng.
"Đều lui xuống đi", Đổng phu nhân hiểu ý, cho người lui xuống, chỉ chừa lại ma ma tâm phúc của mình ở bên cạnh.
Đám người thối lui khỏi phòng, lúc này Trương thái y mới nói với Đổng phu nhân: "Đổng phu nhân, Đổng công tử bị người tổn thương mệ.nh căn, cả đời này sẽ không thể sinh hoạt vợ chồng".
Đổng phu nhân lui về sau một bước, may mắn có ma ma bên cạnh đưa tay đỡ lấy, Đổng phu nhân khó khăn lắm mới ổn định được thân thể.
"Thái y, xin bắt mạch lại cho khuyển tử một chút", Đổng phu nhân nhìn Đổng Khải Tuấn hôn mê bất tỉnh trên giường, sau đó quay sang cầu khẩn Trương thái y đang kê phương thuốc.
Nói không cầm được bút, không viết được chữ, ngược lại không có bao nhiêu quan hệ, đứa con trai này vốn không phải người ham đọc sách, muốn thi công danh gì.
Nhưng mà, nói không thể sinh hoạt vợ chồng, không cách nào làm nam nhân. Đây không phải là muốn mạng của nhi tử nhà mình sao?
Thứ con trai nàng thích nhất chính là nữ nhân.
H.ạ thân bị giẫm nát, trừ phi là thần tiên hạ phàm đến làm cho cái đó của Đổng Khải Tuấn dài ra, cùng với mọc thêm một đôi cục cưng nữa! Bằng không, đại phu trên đời này đều bất lực! Trương thái y nghĩ vậy nhưng miệng vẫn an ủi: "Phu nhân, đừng lo lắng, trên đời này người tài ba dị sĩ nhiều, có lẽ có người có thể diệu thủ hồi xuân".
Đổng phu nhân hiểu Trương thái y nói lời này chỉ để an ủi, nhưng vẫn như cũ ôm hi vọng đối với Trương thái y: "Trương thái y, khuyển tử thật sự bị thương nghiêm trọng vậy sao? Ngài mau cầm tay bắt mạch thêm cho khuyển tử, cẩn thận kiểm tra lại một chút".
Trương thái y lắc đầu, bày tỏ chính mình không có cách nào, lưu lại phương thuốc liền chắp tay chuẩn bị cáo từ.
Đổng phu nhân ngồi bên giường khóc, dùng khăn lau mồ hôi lạnh trên trán Đổng Khải Tuấn.
Lau đi một tầng, một tầng khác lại tuôn ra.
Đổng Khải Tuấn không chỉ đổ mồ hôi lạnh, thân thể thỉnh thoảng còn run rẩy.
Đổng phu nhân rơi nước mắt theo, vọt đứng lên, ra cửa, trầm mặt cho người đem hai gã sai vặt bên người Đổng Khải Tuấn trói đến trong viện đánh, âm thanh bành bạch bên tai không dứt.
Hai gã sai vặt lớn tiếng gào thét kêu phu nhân tha mạng.
Đổng phu nhân nhưng lại thở phì phì đỡ tay ma ma đi ra ngoài.
"Đã phát sinh chuyện gì? Nhi tử làm sao mà bị người đánh? Thái y nói thế nào?", Đổng đại nhân nghe chuyện chạy tới, tại cửa viện tử của Đổng Khải Tuấn thì đụng phải Đổng phu nhân thở phì phì đi ra.
"Lão gia, ngài làm chủ cho nhi tử, đòi lại cho nhi tử một cái công đạo!", Đổng phu nhân khóc, cùng Đổng đại nhân quay trở về phòng Đổng Khải Tuấn, sau đó cho ma ma một ánh mắt, ma ma lập tức mang theo người hầu trong phòng thối lui.
Đổng phu nhân lau nước mắt đem chuyện nói ra, sau đó lại đem lời Trương thái y nói lại cho Đổng đại nhân nghe một lần, hung ác nói: "Tuy là nhi tử nhà chúng ta hoang đường, nhưng Tống Tử Dật cũng không nên xuống tay nặng như vậy. Lão gia, ngài nhất định phải làm chủ cho Tuấn nhi, đòi công đạo cho nó...".
Đổng đại nhân nghe vậy, cau mày lại, trầm mặt xuống.
Đổng phu nhân đứng lên: "Ta đây liền dẫn người đi Tống gia, đòi thuyết pháp cho nhi tử!".
"Đã trễ thế này, ngươi đi có ích lợi gì?", Đổng đại nhân hét lên một tiếng, nghiêng đầu căm tức nhìn Đổng Khải Tuấn trên giường, tức giận nói: "Thằng con bất hiếu này, Quận chúa mà nó cũng dám đi trêu chọc".
Nói xong quay sang Đổng phu nhân: "Trước phái người đi Kiến An hầu phủ và phủ Công chúa thăm dò một chút tin tức đi".