Tống Tử Dật sắc mặt âm trầm đáng sợ, tay nắm chặt thành quyền, gân xanh trên trán ẩn ẩn hiện hiện, cả người như thể dây cung kéo căng.
Hắn chậm rãi xoay người, ánh mắt nặng nề nhìn về phía Nghi An.
Tựa như muốn từ trên mặt nàng nhìn ra điều gì đó.
Nghi An ngồi trên ghế, sắc mặt trầm tĩnh, cũng không vì hành động Tống Tử Dật mà thay đổi vẻ mặt.
Chỉ có nàng biết rõ, lòng bàn tay cầm chén trà đang rịn ra một tầng mồ hôi.
Tống Tử Dật âm trầm như thể muốn thị huyết.
Có khi nào sẽ đồng quy vu tận, xuống tay với mình?
Nghi An cảm thấy Tống Tử Dật trước mắt thập phần khả năng.
Tống Tử Dật là rơi vào tình huống đường cùng, mới đến tìm nàng giúp đỡ, nếu không, dựa vào tính cách của hắn, làm sao sẽ tìm đến mình?
Còn cầu xin mình nữa?
Nghi An không để ý đến Tống Tử Dật, ưu nhã bưng chén trà lên, nhấp một miếng, sau đó mới nói: "Tống Tử Dật, ngươi không cần phải khảo nghiệm sự kiên nhẫn của ta, ngươi mau đi đi, nếu không, nói không chừng ta sẽ thay đổi chủ ý, hô to một tiếng gọi người đến bắt ngươi".
"Nghi An, nếu ta quỳ xuống cầu xin ngươi, ngươi sẽ trở về thành sao? Sẽ giúp ta sao?". Tống Tử Dật coi như không nghe thấy lời nàng nói, ánh mắt yên lặng nhìn nàng, hỏi.
Âm thanh rất nhẹ, lại như gió rét mùa đông.
Nghi An khẽ cười, cầm chén trà, không trả lời Tống Tử Dật, xem như đồng ý.
Nhiều năm dạy bảo đã khắc vào trong xương Nghi An, cho dù giờ phút này, trong lòng nàng đang vô cùng sợ hãi Tống Tử Dật dưới cơn cuồng nộ sẽ hạ sát mình, nhưng ngoài mặt vẫn ung dung đối đãi hắn.
Tống Tử Dật nắm chặt quả đấm, đầu gối mềm nhũn, phịch một tiếng, quỳ xuống.
Nam nhi dưới đầu gối là vàng, nhưng mà vì cha mẹ, vì người nhà, hắn chỉ có thể quỳ.
Cầu xin Nghi An trở về thành bẩm báo tin tức, là phương pháp xử lí an toàn nhất, tốt nhất mà hắn có thể nghĩ đến.
Quỳ xuống đã là cái gì?
Cho dù Nghi An có yêu cầu lớn hơn nữa, hắn cũng có thể làm được!
Tống Tử Dật rũ mí mắt, cơ hồ như cắn răng cầu khẩn: "Nghi An, cầu xin ngươi giúp ta".
Nghi An sửng sốt.
Nàng không nghĩ Tống Tử Dật sẽ thật sự quỳ xuống cầu xin mình.
Xem ra, chuyện có thể nghiêm trọng hơn so với nàng đã nghĩ.
Nhưng nghiêm trọng thì như thế nào?
Những thứ đó cùng Nghi An nàng đều không có quan hệ gì.
Muốn Tống Tử Dật quỳ xuống cầu xin, chẳng qua là do nàng tức giận mới nói vậy, bất quá là muốn trả thù Tống Tử Dật ngày đó vô tình thôi.
Hắn làm sao không ngẫm lại, lúc ấy hắn đã đối với mình thế nào? Ngày đó, thời điểm hắn tát mình, sao không nghĩ đến chuyện một ngày phu thê trăm ngày ân tình?
Dựa vào cái gì nàng phải giúp hắn?
Tống Tử Dật thấy Nghi An liên tục không lên tiếng, liền ngẩng đầu: "Ta cũng đã quỳ xuống rồi, ngươi mở miệng nói một câu đi? Chuyện khẩn cấp, kéo dài không được, Nghi An, tốt nhất là hiện tại ngươi lập tức lên đường, chờ cửa thành mở liền vào trong thành".
Nói như thể nếu mình không về thành, thì thật là có lỗi với hắn vậy! Nghi An nghe lời nói của Tống Tử Dật, nở nụ cười: "Tống Tử Dật, hình như ta chưa nói sẽ về thành, chưa nói sẽ đáp ứng thỉnh cầu của ngươi!".
Tống Tử Dật liền lập tức nhảy dựng, khuôn mặt nhất thời tức giận đến xanh mét, đưa ngón tay chỉ Nghi An, cả giận nói: "Ngươi, ngươi trêu cợt ta!".
"Ta chỉ nói, ngươi quỳ xuống cầu xin ta, ta sẽ suy nghĩ một chút, ta không hề nói, ngươi quỳ xuống cầu xin ta, ta sẽ đáp ứng ngươi trở về tìm Tứ biểu ca!". Nghi An lạnh mặt, đem chén trà trong tay để lên bàn.
Lúc ấy nàng nói rất rõ ràng, là Tống Tử Dật hắn tự mình cắt câu lấy nghĩa, cho là hắn quỳ xuống, thì mình sẽ đáp ứng hắn.
"Ngươi, tiện nhân!". Tống Tử Dật đi tới hai bước, mặt đen lại, tay vươn ra lập tức kết trụ cổ của Nghi An, đem nàng kéo lên: "Tiện nhân, dám trêu chọc ta!".
Nghi An cười lạnh nhìn hắn: "Tống Tử Dật, ngươi có gan thì bóp c.hết ta đi, dù sao, trên tay ngươi đã có một cái mạng của Đổng Khải Tuấn, cũng không sợ thêm một cái mạng này của ta!".
Khuôn mặt nàng hôm nay như quái vật, lại ở trong am ni cô, cuộc sống của nàng còn gì đáng hi vọng nữa? Đối với nàng mà nói, chẳng qua là mỗi ngày đều niệm kinh bái Phật cho tới lúc chết thôi!
Không bằng chết luôn bây giờ cho nhanh gọn!
"Ngươi nghĩ ta không dám sao?". Tống Tử Dật nghiến răng nghiến lợi: "Tiện nhân, ngươi dám gạt ta, dám trêu cợt ta, ta dễ dàng bị trêu đùa như thế? Ở trong mắt ngươi, ta dễ dàng bị lừa gạt như vậy?".
Tiện nhân này, chính mình thành tâm thành ý đến cầu xin nàng hỗ trợ, thậm chí còn quỳ xuống, nàng cư nhiên chỉ muốn đùa cợt với mình?
Không tuân thử nữ tắc, vụng trộm với người, cho hắn đội nón xanh trên đỉnh đầu không nói, bây giờ còn trêu hắn?
Tống Tử Dật hận không thể bóp ch.ết nàng!
Suy nghĩ trong lòng cùng ý niệm trong đầu hòa thành một thể, ngón tay vô thức đột nhiên nắm chặt.
Nghi An lạnh lùng nhìn thẳng hắn, một chút sợ hãi trên mặt cũng không có.
Chết, nàng không hề sợ.
Nàng đã sớm có ý niệm muốn chết trong đầu.
Lúc trước, tại thời điểm nhìn thấy gương mặt như quái vật của mình, nàng liền tìm cái chết, sau khi được cứu, mẫu thân phái người luôn trông chừng nàng, cho nên, bên cạnh nàng, mỗi ngày mười hai canh giờ đều có người.
Sau đi tới trong am, nàng cũng không có dũng khí đi tìm chết.
Hôm nay, Tống Tử Dật có thể ở nơi này kết thúc cuộc sống không ý nghĩa của nàng, nàng một chút cũng không sợ.
Nàng chết, còn có thể để Tống Tử Dật gánh trên lưng nhiều hơn một mạng người.
Có cái gì mà sợ?
Một mạng của Đổng Khải Tuấn, cộng thêm một mạng của nàng, đời này, Tống Tử Dật cho dù có sống, cũng là sống không bằng chết, bỏ mạng chân trời!
Không khí từng điểm từng điểm giảm bớt.
Gương mặt Nghi An bởi vì dần dần không có không khí, mà trở nên đỏ bừng, nhưng nàng không như người khác, đi bắt lấy tay Tống Tử Dật đang đặt trên cổ nàng.
Nàng ngược lại mang theo nụ cười nhắm mắt lại.
"Nghĩ ta không dám?". Tống Tử Dật thấy nàng như thế, ngón tay mỗi lúc thêm bóp chặt, con mắt chằm chằm nhìn mặt Nghi An.
Sắc mặt Nghi An càng ngày càng hồng, nhưng nửa điểm phản kháng cũng không có, trên mặt thậm chí còn mang theo vui vẻ.
Nàng thật sự muốn chết? Chẳng lẽ nàng một chút cũng không sợ chết sao?
Tống Tử Dật suy nghĩ, đột nhiên buông nàng ra.
Không khí lập tức vọt vào lồng ng.ực Nghi An, Nghi An ngã ngồi trên ghế, kịch liệt ho khan.
"Ngươi thật sự không sợ chết?", Tống Tử Dật quan sát nàng, hỏi.
Hắn chạy trốn, còn không phải là vì mạng sống hay sao?
Người một khi chết đi, vậy thì không có gì cả.
Nàng thế nhưng một chút cũng không sợ mình thật sự sẽ bóp ch.ết nàng, nàng thực không muốn sống?
Tống Tử Dật có chút không tin.
Nghi An ổn định hô hấp, ngửa đầu nhìn Tống Tử Dật: "Ngươi nhìn bộ dáng hiện tại này của ta, sống còn có ý nghĩa gì?".
Dung mạo đã biến thành cái dạng này, lại sống ở am ni cô, nàng căn bản là nhìn không thấy nổi một tia hi vọng.
Tống Tử Dật trầm mặc một hồi: "Ngươi nên nghĩ đến phương diện tốt, tương lai nói không chừng, ngươi có thể rời khỏi chỗ này, khôi phục lại thân phận trước kia".
Nghi An liền mỉa mai cười: "Khôi phục lại thân phận Quận chúa thì thế nào? Mặt ta hôm nay thành cái dạng này, lại không thể sinh con, còn không phải sống chỉ để chờ chết?".
Dung mạo nữ tử quan trọng thế nào? Việc sinh con dưỡng cái lại càng quan trọng đến bao nhiêu? Mà nàng hết thảy đều mất hết, còn sống đối với nàng mà nói là hành hạ.
Mà khôi phục thân phận cũng chẳng phải dễ dàng như vậy? Tứ biểu ca? Tứ biểu ca thành nghiệp lớn, đến lúc đó, Tứ biểu ca còn có thể cãi lại ý chỉ của cậu Hoàng đế hay sao?
Nàng xuất gia nhưng là ý chỉ của cậu Hoàng đế!
Những thứ này chẳng qua là nói cho dễ nghe thôi.
Tống Tử Dật cũng trầm mặc, hồi lâu mới hỏi: "Ngươi, mặt của ngươi, làm sao biến thành như vậy?".
Trong mắt Nghi An oán hận tràn lên như thủy triều, đáp: "Mặt của ta làm sao lại biến thành như ngày hôm nay? Đây, còn không phải do Tống Tử Dật ngươi ban tặng".
Nghi An nói xong, lại bổ sung một câu: "A, không đúng, phải là ngươi và con tiện nhân Tiêu Thanh Ninh kia, hai người các ngươi ban tặng".
Nghi An mang theo lệ khí nhìn về phía Tống Tử Dật.
Nếu không phải do hai người bọn họ, Nghi An nàng là con gái cao quý của Công chúa, như thế nào sẽ rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay?
Tống Tử Dật sửng sốt, lập tức có chút sáng tỏ.
Lúc ấy hắn nổi nóng, là dùng toàn lực.
Tống Tử Dật không khỏi liền có chút áy náy: "Ta không biết, sẽ biến thành cái dạng này".
"Ngươi đi đi". Nghi An không muốn cùng hắn nói chuyện nhiều, ánh mắt bỏ qua một bên, lạnh giọng nói ra.
Tống Tử Dật nhưng không có động, nhìn Nghi An, hồi lâu mới mở miệng: "Ta không nên xuống tay nặng như vậy, phải như thế nào mới có thể khiến ngươi tiêu tan khí trong lòng?".
Nếu không phải lúc đó hắn hạ thủ quá nặng, dung mạo nàng ít nhất sẽ không bị phá hủy, nàng đối với hắn cũng sẽ không có hận sâu, như vậy lần này hắn đến cầu xin nàng, nàng cũng sẽ không đến mức vô tình như thế.
Nhưng lúc ấy, hắn nộ hỏa công tâm, ngay cả lòng muốn giết bọn họ đều có.
Tống Tử Dật chưa từng nghĩ đến, còn có một ngày hắn phải cầu xin Nghi An.
"Tiêu tan khí trong lòng ta?", Nghi An nghiêng đầu lạnh lùng nhìn Tống Tử Dật: "Ngươi có thể khôi phục lại hàm răng cho ta sao? Có thể chữa lành dung mạo cho ta sao?".
Tống Tử Dật biến sắc.
Việc này, chỉ sợ thần tiên mới có thể làm được.
Tống Tử Dật suy nghĩ một chút, đột nhiên đưa tay đem Nghi An từ trên ghế kéo lên.
"Tống Tử Dật, ngươi muốn làm cái gì?". Nghi An nhíu mày, cả giận hỏi.
Tống Tử Dật đem chủy thủy mang theo bên người lấy ra, ném vỏ đao làm bằng da hươu xuyết bảo thạch xuống đất, lưỡi đao nhắm ngay lồng ng.ực mình, nhét thanh chủy thủ vào trong tay Nghi An: "Ngươi muốn làm gì cũng được, muốn chính tay đâm ta thì động thủ đi, ta chỉ cầu xin ngươi, mau đem chuyện nhanh chóng báo cho Tứ điện hạ, động thủ đi".
Kiến An hầu phủ Tống gia sao có thể bởi vì bản thân mình mà ngã xuống?
Sao có thể để cho phụ thân, mẫu thân bởi vì mình mà bị liên lụy?
Còn có muội muội, nàng đang tuổi thiếu nữ, còn chưa đính hôn, nếu Tống gia sụp đổ, muội muội sẽ thế nào?
Tống Tử Dật nghĩ vậy, liền nắm tay Nghi An dùng sức.
Xoẹt, tiếng y phục bị rách, sau đó là âm thanh chủy thủ đâm vào trong thịt.
Máu tươi lập tức chảy ra, từ từ loang lổ nhuộm đỏ.
Có máu chảy dọc theo chủy thủ.
Sắc mặt Tống Tử Dật không thay đổi, tựa như nơi bị đâm không phải ngực của hắn, máu kia không phải huyết nhục của hắn, tay vẫn như cũ nắm tay Nghi An không buông, mà càng dùng lực đẩy vào trong: "Như vậy, có phải ngươi có thể tha thứ cho ta rồi không".
Nghi An không nghĩ tới, Tống Tử Dật đối với bản thân cũng có thể hạ nhẫn tâm, kinh ngạc nhìn máu tươi chảy ra ngoài, ngẩng đầu nhìn Tống Tử Dật: "Ngươi điên rồi".
"Chỉ cần ngươi có thể nguôi giận, có thể đáp ứng sở cầu của ta, những thứ này không là cái gì". Tống Tử Dật đáp.
"Đồ điên, Tống Tử Dật, ngươi điên rồi". Máu đỏ tươi kí.ch thích mắt Nghi An, Nghi An nhịn không được kêu lên: "Buông tay, ngươi mau buông tay".
Nàng hận Tống Tử Dật, hận không thể ăn thịt hắn, uống máu hắn, nhưng Tống Tử Dật tự dâng đến cửa, còn đưa lên chủy thủ, lại khiến nàng cảm thấy máu tươi trên người hắn dị thường chói mắt, như thể đâm vào tim nàng, vô cùng đau đớn.
Lệ nóng trong hốc mắt Nghi An đảo quanh.
Bọn họ như thế nào phải đi đến một bước này?
"Buông tay!", Nghi An lạnh giọng quát lên: "Nếu ngươi không buông tay, ta lập tức lớn tiếng kêu lên".
"Ngươi đáp ứng ta, ta liền buông tay". Tống Tử Dật trong lòng minh bạch, cho nên, lực trên tay cũng không có vì lời của Nghi An mà buông lỏng, ánh mắt kiên định nhìn nàng.
Nghi An nàng đối với mình là thật lòng, đối với Tống Tử Dật hắn là có tình.
Ngay cả bản thân hắn, mặc dù đối với nàng không có bao nhiêu tình cảm, nhưng hắn cũng đã từng muốn cùng nàng bạch đầu giai lão.
Chủy thủ lại đâm vào bên trong sâu vài phần, Tống Tử Dật nhưng không có ý định buông tay, tay Nghi An bị hắn nắm đến gắt gao, không thể động đậy phân nửa.
Máu tươi như nước suối chảy ra ngoài, mặt Tống Tử Dật cũng biến trắng.
"Được, ta đáp ứng ngươi là được chứ gì". Nghi An nói.
Tống Tử Dật lúc này mới buông lỏng tay ra, chủy thủ liền rơi xuống đất. Tống Tử Dật loạng choạng thân thể, đưa tay chống vào bàn mới đứng được vững, ngẩng đầu nhìn hướng Nghi An: "Nghi An, chính ngươi đáp ứng rồi, khi nào thì xuất phát?".
Nghi An cũng không thèm nhìn tổn thương trên ngực hắn, càng không đi lấy thuốc cho hắn thoa, ngồi xuống ghế, nói: "Ừ, nhưng ta không trở về thành, ta sẽ phái người đi một chuyến, thỉnh Tứ biểu ca tới đây, nếu ngươi cảm thấy như thế không được, thì đi mà tìm người khác hỗ trợ".
Phủ Công chúa phái người theo nàng xuất gia, ở trong am chiếu cố nàng.
Tống Tử Dật suy tính một lát: "Được".
Lúc này còn đến phiên hắn kén cá chọn canh sao? Đây là lựa chọn duy nhất của hắn, nàng đáp ứng phái người quay về thỉnh Tứ hoàng tử đến, vậy thì cứ để nàng phái người đi.
Trễ nhất, ngày mai Tứ hoàng tử có thể đến rồi.
"Đồ của ngươi đừng ném ở đây, dơ bẩn chỗ của ta". Nghi An nhìn về phía chủy thủ xinh đẹp nhuốm máu, cùng vỏ đao da hươu tinh xảo nằm trên đất.
Tống Tử Dật chịu đựng đau đớn trên ngực, khom người nhặt lên: "Vậy ta đi trước".
"Nếu Tứ biểu ca đến, ta làm thế nào liên lạc với ngươi?". Nghi An nhíu mày hỏi.
"Ta tự sẽ xuất hiện". Tống Tử Dật nói xong liền đi.
Nghi An ngồi một lát, sau đó mới ra khỏi phòng, đi phân phó người trở về thành.
Thời điểm Tứ hoàng tử ăn cơm tối, từ Tứ hoàng tử phi nghe nói, Nghi An phái người đến, thỉnh hắn tới am ni cô một chuyến, bảo là có chuyện quan trọng cần nói với hắn.
Tứ hoàng tử hỏi: "Người Nghi An phái tới không nói gì thêm sao? Đã đi chưa?".
"Không nói gì, chỉ nói Nghi An báo, thỉnh chàng đi đến Từ Diệp am một chuyến, người còn chưa đi, lúc hoàng hôn mới đến, thiếp an bài ở lại trong phủ một đêm, chờ ngày mai cho nàng trở về am cùng Nghi An phục mệnh". Tứ hoàng tử phi đáp: "Cũng không biết Nghi An có chuyện quan trọng gì? Còn muốn chàng tự mình đi một chuyến".
Tứ hoàng tử suy nghĩ một chút: "Nàng có thể có chuyện gì, chắc là ở trong am quá mức kham khổ, muốn gặp ta, muốn ta ở trước mặt phụ hoàng cầu tình cho nàng. Hôm nay Đổng Khải Tuấn chết, Tống Tử Dật lại chạy thoát, nàng ở trong am vẫn tốt hơn. Như vậy đi, nàng chuẩn bị một ít thức ăn cùng đồ dùng, còn có trang phục, ngày mai cho người của Nghi An mang trở về, truyền lời bảo Nghi An an tâm một chút, chớ nóng vội".
"Vâng, Điện hạ", Tứ hoàng tử phi cười nói: "Thiếp đã chuẩn bị, có điểm tâm và đồ ăn Nghi An thích ăn, Điện hạ yên tâm, đều đã làm, còn có gấm vóc, cũng đã chuẩn bị nhiều sách...".
Tứ hoàng tử hài lòng gật gật đầu.
Hôm sau, Tứ hoàng tử phi giống như Tứ hoàng tử phân phó, đem ý tứ của Tứ điện hạ nói cho nha đầu mà Nghi An phái tới nghe.
Nha đầu kia mang theo bao lớn bao nhỏ trở về Từ Diệp am.
Nghi An nghe được ý tứ của Tứ điện hạ, muốn nói cho Tống Tử Dật biết, nhưng không tìm được hắn, cũng liền thôi.
Tống Tử Dật vừa trốn trong núi chữa thương, vừa chú ý người lên núi.
Tứ hoàng tử đến Từ Diệp am tự nhiên là khí thế không nhỏ, hơn nữa, thị vệ tùy thân, người đánh xe ngựa cho Tứ hoàng tử, hắn đều nhận thức.
**
Editor: Ngọc Thương
Người của Tứ điện hạ làm việc nhanh chóng, rất nhanh đã tra ra được tất cả mọi chuyện lớn nhỏ mà Tống Tư Thành làm những năm gần đây, cũng sử dụng tốc độ nhanh nhất dùng hình thức sâm tấu đưa tới trước mặt Hoàng Thượng.
Mọi chuyện xảy ra như Tống Tử Dật lo lắng.
Trên Kim Loan điện, không ít người bỏ đá xuống giếng, đặc biệt là Đổng đại nhân, lại càng tích cực giẫm chân.
Tống Thư Thành bị nhốt vào Đại Lý Tự.
Buổi trưa, vừa hạ triều xong, tin tức liền truyền ra khắp mọi nơi, Trương thị vừa mới ăn cơm trưa, nghe được tin tức, phun ra một búng máu, thẳng tắp ngã trên mặt đất.
Người làm Hầu phủ ai ấy trong lòng đều bàng hoàng, Tống Tử Quỳnh hoang mang lo lắng, sợ hãi ghé bên giường Trương thị ô ô khóc.
"Tiểu thư, Hầu gia nhất định là bị oan uổng, ngài đừng khóc, phu nhân ngã bệnh, thế tử lại không có ở đây, Hầu gia còn trông cậy vào ngài nghĩ biện pháp đó". Đinh ma ma, ma ma tâm phúc của Trương thị khuyên Tống Tử Quỳnh.
Tống Tử Quỳnh khóc càng lợi hại hơn: "Ma ma, ta có biện pháp nào? Có năng lực đi tìm ai giúp đây?".
Đinh ma ma cúi đầu thở dài.
Tiểu thư chẳng qua chỉ là một cô nương mười mấy tuổi nuôi tại khuê phòng, được nuông chiều từ nhỏ, nàng có thể nghĩ biện pháp gì?
Nếu thế tử có ở đây thì tốt rồi, như vậy Hầu phủ cũng có người tâm phúc.
Đây là chuyện triều đình, người tiểu thư quen biết đều là phu nhân và tiểu thư trong các phủ, có thể giúp được cái gì?
Đinh ma ma suy nghĩ một chút, gợi ý: "Tiểu thư, nếu không, ngài đi phủ Tứ hoàng tử, cầu xin Tứ hoàng tử phi? Hoặc đi phủ Công chúa, cầu xin Công chúa?".
Tống Tử Quỳnh suy tính một lát, nói: "Ma ma, ngươi phái người đưa bái thiếp đến cho Tứ hoàng tử phi, ngày mai ta đi bái phỏng Tứ hoàng tử phi".
Phủ Công chúa? Nếu tẩu tử không bị hưu, còn có hi vọng, tẩu tử bị hưu trở về phủ Công chúa, chỉ sợ Công chúa hận không thể diệt Tống gia mới tốt, làm sao sẽ hỗ trợ?
Đinh ma ma nhẹ gật đầu, đi phân phó người đến phủ Tứ hoàng tử đưa bái thiếp.
Thời điểm hoàng hôn, người đưa bái thiếp trở lại, nói Tứ hoàng tử phi cự tuyệt.
Bởi vì được đại phu đâm châm, Trương thị cũng tỉnh lại, nghe người làm hồi bẩm, nhìn Tống Tử Quỳnh ngồi đối diện bên giường đôi mắt khóc sưng lên, an ủi: "Đừng lo lắng, phụ thân con sẽ không có chuyện gì, nương sẽ nghĩ biện pháp cứu phụ thân con ra".
Tống Tử Quỳnh nói: "Mẫu thân, ngài nghỉ ngơi thật tốt, nữ nhi đi cầu người giúp đỡ, nữ nhi đi cầu Tứ hoàng tử. Tứ hoàng tử phi không gặp con, vậy con sẽ nghĩ biện pháp đi gặp Tứ điện hạ".
"Để con chịu khổ". Trương thị đưa tay sờ sờ đầu Tống Tử Quỳnh.
Không quá nửa ngày trôi qua, hai bên tóc mai của Trương thị đã có sợi trắng.
Mà Tống Tử Dật nhìn mặt trời dần xuống núi, màn đêm buông xuống cũng không thấy Tứ hoàng tử, trong lòng gấp đến không được, vội vàng đi vào am tìm Nghi An.
Nghe Nghi An vừa nói, lập tức gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, lại cầu xin Nghi An một phen, Nghi An đáp ứng ngày mai sẽ lại phái người đi.
Tô Phỉ liên tục phái người ngầm theo dõi Tống Tử Dật, chuyện Tống Tử Dật làm tự nhiên không qua được ánh mắt của hắn.
"Cư nhiên đi tìm Nghi An, đây cũng là ý kiến hay, đáng tiếc". Nghe Tô Phỉ nói, Thanh Ninh lắc đầu cười.
"Có muốn bắt hắn trở lại không, để cho phụ tử bọn họ cùng nhau ngồi tù?". Tô Phỉ cười nhạt một tiếng, âm thanh réo rắt như nước.