Chuyện Nghi An cùng Đổng Khải Tuấn yêu đương vụng trộm, Hoàng Thượng chỉ trừng phạt Nghi An, đối với Đổng gia và Tống gia cũng không có trách phạt, bởi vì, trên đời này, một khi việc hồng hạnh xuất tường bị truyền ra, mọi người sẽ luôn trách cứ nữ nhân không tuân thủ nữ tắc, không ở yên trong nhà, còn nam nhân, bất quá là bị dính cái danh hiệu phong lưu mà thôi.
Nhưng mà, trong lòng Hoàng Thượng rốt cuộc có phẫn uất.
Đến cùng, Nghi An vẫn là cháu gái đằng ngoại, Hoàng Thượng cũng là người, có nhân chi thường tình, giống như bất luận người nào trên đời này, đứa nhỏ nhà mình là tốt nhất, có phạm sai lầm, cũng là người ngoài sai. Cho nên, trong lòng Hoàng Thượng không tránh khỏi liền cho rằng, Nghi An hồng hạnh xuất tường là do Tống gia bạc đãi nàng, lần này có người đem Tống Tư Thành sâm tấu, còn không nhân cơ hội hảo hảo sửa trị Tống gia một chút?
Có Hoàng Thượng gợi ý, Đại Lý Tự khanh tất nhiên đao sắc chặt đay rối*, rất nhanh đã đem mọi chuyện cần thiết điều tra ra manh mối.
(đao sắc chặt đay rối: ý chỉ giải quyết dứt khoát)
Các hạng mục tội danh của Tống Tư Thành cũng liền nhất nhất chứng thực.
Tống Tư Thành bị lưu vong đi vùng Tây Bắc lạnh khủng khiếp.
Tống gia tất nhiên là bị tịch thu.
Mà nữ quyến thì sung làm quan kỹ, nữ quyến lại chỉ có Trương thị và Tống Tử Quỳnh.
Tống Tử Quỳnh nghe nha vệ Đại Lý Tự tuyên đọc thánh chỉ, sắc mặt tuyết trắng trong nháy mắt chuyển thành màu đất, đỡ tay Nhạc Cúc đứng lên, thân thể không khỏi run rẩy: "Gạt người, gạt người...".
Nàng còn muốn lớn tiếng nói, làm càn, đây đường đường là Kiến An hầu phủ, các ngươi cũng dám làm càn? Phụ thân nàng chẳng qua là bị oan uổng, ít ngày nữa sẽ trở lại, tất cả ai cũng không được động đến Hầu phủ một phần, kể cả từng cọng cây ngọn cỏ! Nhưng những lời này cứng rắn ngăn ở cổ họng nàng, một chữ đều không nói lên lời.
Người Đại Lý Tự là phụng mệnh làm việc, còn mang thánh chỉ sáng loáng tới.
Mới vừa rồi bị Tứ hoàng tử cự tuyệt, nàng cảm thấy như trời đều muốn sụp đổ xuống, một nữ tử khuê các như nàng, không giữ thể diện tự đi tiến cử cái chiếu, chỉ cầu Tứ hoàng tử đưa tay ra cứu phụ thân, nhưng Tứ hoàng tử trực tiếp cự tuyệt nàng, về đến nhà, lại liền nghe được tin tức kinh hãi này.
"Tống cô nương, đợi tí nữa có người đến dẫn ngươi đi". Đầu lĩnh nha vệ hướng Tống Tử Quỳnh ôm quyền, mặt không thay đổi, quay đầu phân phó người động thủ xét nhà.
Tống Tử Quỳnh siết chặt tay Nhạc Cúc, muốn hét lớn dừng tay, nhưng hai chân run rẩy đứng không vững, trong cổ họng một chữ cũng không kêu được.
Một thiên kim Hầu phủ như nàng, chưa từng gặp qua trận chiến lớn như vậy?
Người làm đều run rẩy thành đoàn trốn ở góc phòng.
"Các ngươi làm cái gì?". Trương thị đỡ tay ma ma đi ra ngoài, nghiêm nghị quát lên.
"Phu nhân, ngươi chờ phụng mệnh làm việc", thị vệ đầu lĩnh thở dài, ôm quyền, chắp tay thi lễ với Trương thị, lấy thánh chỉ mang ra.
Trương thị liền vội quỳ xuống.
Trương thị nghe xong, ngay cả lực đứng lên cũng bị mất.
Nàng cảm thấy trước mắt tối đen như mực, trong đầu chỉ có một ý niệm.
Tống gia xong rồi, hoàn toàn xong rồi.
Nhi tử cõng tội danh giết người chạy trốn, không rõ tung tích.
"Con của ta", Trương thị ôm Tống Tử Quỳnh khóc rống.
Mẹ con hai người nhất thời khóc đến tê tâm liệt phế.
Một hồi lâu, Trương thị nhìn quan binh lui tới xét nhà, ôm Tống Tử Quỳnh thật chặt, trong lòng không khỏi tính toán.
Nàng vốn nghĩ, vụ án này sẽ không kết thúc nhanh như vậy, còn có một thời gian để chu toàn, ai ngờ lại mạnh mẽ vang dội như thế, mới chỉ qua có mấy ngày thôi mà?
Nàng biết hôm nay nữ nhi đi tìm Tứ hoàng tử, cũng biết rất rõ nữ nhi đi làm cái gì, nhưng nàng không ngăn cản nữ nhi, trong lòng nàng cũng hi vọng nữ nhi có thể được Tứ hoàng tử nhìn vào mắt, tuy là ủy khuất nữ nhi hạ thấp bản thân, nhưng chỉ cần cứu được Hầu gia, đó cũng là đáng giá.
Nhưng nữ nhi đã trở lại, ngay sau đó tin dữ cũng tới.
Con trai chạy trối chết, Hầu gia lưu vong, nhà bị tịch thu.
Nàng không ngăn cản nữ nhi đi tìm Tứ hoàng tử, bởi vì đó là Tứ hoàng tử, nếu nữ nhi có thể vào được mắt Tứ hoàng tử, dựa vào địa vị của Kiến An hầu phủ, một vị trí trắc phi sẽ không thoát khỏi tầm tay.
Nhưng hiện tại, nàng và nữ nhi đều bị sung làm quan kĩ.
Quan kĩ? Trương thị tuyệt đối không thể để nữ nhi đi làm quan kĩ.
Nàng đã lớn tuổi, cùng lắm thì chết.
Nhưng mà, nữ nhi thì sao? Nó tuổi còn trẻ, như hoa như ngọc, thật chẳng lẽ phải rơi vào nơi ô uế kia, đau khổ sống qua ngày?
Nữ tử thanh lâu, kiếm đủ tiền bạc lợi nhuận, còn có thể chuộc thân, gặp được người trung hậu thành thật, cũng có thể được người ta chuộc thân cho.
Nhưng quan kĩ? Trừ phi bề trên khai ân, nếu không, cả đời đều phải lăn lộn trong bùn đất.
Nữ nhi, nhưng là đường đường thiên kim Hầu phủ, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, được nuôi nấng trong nuông chiều.
Nàng sao có thể để cho con gái mình phải trải qua cuộc sống như vậy?
Trương thị trầm ngâm hồi lâu, ngẩng đầu cho Đinh ma ma một ánh mắt, Đinh ma ma lập tức hiểu ý, lấy ra hà bao, mang trên mặt vẻ thương tâm, nịnh nọt cùng nha vệ đầu lĩnh nói lời khách sáo.
Còn lại Trương thị nâng trán, thẳng hừ hừ kêu nha đầu của mình đi đến, phân phó nha đầu và Tống Tử Quỳnh cùng nhau đỡ nàng lung la lung lay trở về phòng.
Vào phòng, Trương thị lập tức đứng thẳng người, cho nha đầu đi ra canh cửa, sau đó nhìn Tống Tử Quỳnh, nghiêm nghị nói: "Mau đem y phục cùng đồ trang sức trên người con đều cởi ra".
Sau đó lại phân phó nha đầu bên cạnh: "Nhanh đi tìm một bộ quần áo cũ đến đây".
Nha đầu cúi đầu ứng, nhanh chóng ra cửa.
"Mẫu thân", Tống Tử Quỳnh vẻ mặt sợ hãi, sắc mặt xám trắng kéo tay Trương thị, đôi môi đều run run.
"Đừng sợ, nương sẽ không để cho con có chuyện gì". Trương thị đưa tay vỗ vỗ lưng, ấn nữ nhi ngồi xuống ghế, đích thân đem trân hoàn trên đầu nàng đều tháo xuống, vãn cho nàng búi tóc song nha kế (kiểu tóc cho nha hoàn), chỉ dùng một cây trâm cột tóc cài vào, sau đó lại cảm thấy không ổn, dùng tay vò vò, đem búi tóc vò thành có chút rối loạn, lúc này mới hài lòng.
Đợi nha đầu cầm y phục đi đến, Trương thị đón lấy, thấy y phục nửa mới nửa cũ, lại là màu lam xám không bắt mắt, rất vừa ý, để đám người Nhạc Cúc cởi y phục của Tống Tử Quỳnh, thay cho nàng.
"Mẫu thân, nữ nhi giúp ngài đổi". Tống Tử Quỳnh cũng hiểu ý tứ Trương thị, Kiến An hầu phủ chỉ có hai nữ quyến là mẹ con các nàng, mẫu thân đây là muốn trà trộn vào trong đám nha đầu.
Trong phủ này, một đám hạ nhân nha đầu bà tử, nếu không có khế ước bán thân, rơi vào trong tay quan phủ cũng sẽ một lần nữa bị phát mại, nhưng hiện tại, nếu mẫu thân đem khế ước bán thân trả cho bọn họ, vậy bọn họ liền có thể tự rời đi.
Quan phủ tự cũng sẽ không làm khó hạ nhân.
Mẫu thân đây là muốn thay mận đổi đào.
"Không, con hãy nghe cho kĩ, con cùng bọn họ xuất phủ, đến lúc đó, con phải đi Xa Thành tìm cậu con, cậu con nhất định có thể che chở con cả đời chu toàn...", Trương thị dặn dò, mở ngân tráp, tìm ngân phiếu giao cho Tống Tử Quỳnh.
"Mẫu thân, vậy còn ngài?". Ý tứ của mẫu thân không phải là đi cùng nàng? Tống Tử Quỳnh nhịn không được lệ rơi đầy mặt.
"Chỉ cần các con tốt, nương an tâm". Nàng chỉ là một phụ nhân lão niên suy sắc, chẳng lẽ còn muốn nàng đi đón khách hay sao? Cùng lắm thì làm chút công việc vất vả, nếu như thực muốn nàng tiếp khách, vậy không bằng chết đi còn hơn. Nàng không thể đi, nếu nữ nhi có thể lừa gạt đi ra ngoài, đó chính là thiên đại phúc phận, có thể tìm nha đầu thay thế nữ nhi, Hầu phủ cũng chỉ có hai mẹ con các nàng là nữ quyến, nếu cả hai cùng thay mận đổi đào, vậy sẽ dễ bị người nhìn thấu, cho nên nàng không thể đi, vì nữ nhi, nàng càng không thể đi! Trương thị nói.
"Không, mẫu thân, con muốn đi cùng ngài, ngài không đi, vậy nữ nhi cũng không đi". Tống Tử Quỳnh khóc ròng.
"Nghe lời, Đại ca con tuy không rõ đã đi đâu, nhưng chỉ cần hắn không bị bắt, tức là còn sống, chỉ có sống mới có hi vọng, còn phụ thân con, tuy là bị lưu vong, nhưng vẫn không lo lắng đến tính mạng, cho nên, con đến chỗ cậu con, ngây ngốc ở đấy, một ngày nào đó, ca ca hoặc phụ thân con sẽ đi tìm con". Trương thị khuyên nhủ.
Nói thì nói thế, nhưng trong lòng Trương thị hiểu, Tống Tư Thành đến nơi khổ hàn, cũng không biết sẽ chịu đựng được bao nhiêu ngày.
Hôm nay, chỉ hi vọng huynh muội bọn nhỏ có thể có được một cơ hội sống.
Nghĩ đến đây, tâm Trương thị đau đớn như bị đao chém.
Tống Tử Quỳnh cắn môi khóc, lắc đầu: "Không, con không muốn, con muốn đi cùng mẫu thân ngài".
"Nghe lời!", Trương thị ôm Tống Tử Quỳnh: "Sẽ có một ngày chúng ta đoàn viên".
Đến chỗ ca ca nhà mẹ đẻ, có hắn che chở, nữ nhi có thể chu toàn.
"Được rồi, đi thôi, Nhạc Cúc là người tính tình chững chạc", Trương thị buông lỏng Tống Tử Quỳnh, nhìn hướng đại nha đầu Anh Vân của mình: "Anh Vân, ngươi và Nhạc Cúc cùng nhau lẫn vào với tiểu thư đi ra ngoài".
"Vâng, phu nhân". Anh Vân gật đầu ứng.
Núi cao đường xa, bọn họ ba thiếu nữ trẻ tuổi... Trương thị cuối cùng cảm thấy không ổn, lại vội vàng phân phó nha đầu đi gọi Đinh ma ma trở lại.
Chờ Đinh ma ma trở lại, Trương thị dặn dò Đinh ma ma vài câu, lúc này mới đem khế ước bán thân của ba người đều đưa cho Tống Tử Quỳnh: "Đi đường cẩn thận, đến nhà cậu, con đem khế ước bán thân của ba người Đinh ma ma ra, cầu xin cậu mợ con thu lưu ba người các nàng".
"Phu nhân yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ đưa tiểu thư an toàn đến quý phủ của cữu lão gia". Đinh ma ma, Nhạc Cúc, Anh Vân, ba người quỳ xuống, trịnh trọng nói.
Trương thị dặn dò một phen, lại phát một phần khế ước bán thân xuống.
Sau đó dặn dò Tống Tử Quỳnh, rồi lại dặn dò Nhạc Cúc, Anh Vân, mới cho đám người Tống Tử Quỳnh nhân cơ hội rời đi.
"Ngoan, đến nhà cậu, phải hiếu kính cậu mợ, tôn kính biểu ca biểu tỷ, yêu thương biểu đệ biểu muội, biết không?". Trương thị nước mắt rơi như mưa, dặn dò.
Tống Tử Quỳnh khóc không thành tiếng ứng.
"Đi đi". Trương thị phất tay.
Tống Tử Quỳnh cẩn thận mỗi bước đi, Trương thị lưu luyến không thôi nhìn nàng, trong lòng suy nghĩ, phải để nha đầu nào đó mặc y phục của Tống Tử Quỳnh đến thay thế nữ nhi, đột nhiên đại môn viện tử cạch một cái bị đá mở ra.
Một đôi quan binh khí thế hung hăng đi vào, cầm trong tay bức họa, đầu lĩnh chừng ba mươi tuổi, vẻ mặt chính khí, hướng trong viện nhìn lướt qua, trông thấy Trương thị, sau đó quét mắt một vòng, liền khóa tại trên người Tống Tử Quỳnh, đưa tay chỉ Tống Tử Quỳnh và Trương thị: "Hai người này là Kiến An hầu phu nhân và Kiến An hầu phủ tiểu thư, lôi đi cho ta".
Tống Tử Quỳnh hoảng sợ co lại sau lưng Đinh ma ma: "Không phải ta, không phải ta".
Quan binh đầu lĩnh kia cúi đầu nhìn bức họa, không để ý tới tiếng kêu của Tống Tử Quỳnh, phất tay: "Lôi đi".
Tống Tử Quỳnh kêu mình không phải.
Trương thị cũng khóc cầu khẩn.
Vài người chia hai hướng, đi tới chỗ hai mẹ con.
Trương thị đau khổ cầu khẩn, nhưng người tới lại dầu muối không vào, sắc mặt cũng không có biến đổi một chút.
Mấy người đi tới trước mặt hai người, khuôn mặt nghiêm túc, đưa tay ghìm chặt Trương thị và Tống Tử Quỳnh lôi ra ngoài.
Tống Tử Quỳnh tiếng kêu thê lương.
Trương thị đầu ong ong rung động.
Trong viện tử nhất thời khóc kêu một mảnh.
Cả Hầu phủ đều hỗn loạn thành đoàn.
Trương thị bị mấy người kéo ra ngoài, ngơ ngác nhìn Hầu phủ lộn xộn, lập tức nước mắt chảy dài.
Nghĩ tới gấm hoa rực rỡ ngày xưa, Trương thị cảm thấy trước mắt đều biến thành màu đen.
Nàng từng nóng vội, xu cát tị hung*, chỉ vì muốn Hầu phủ có thể càng thêm tráng lệ.
(xu cát tị hung: theo cái lợi mà tránh cái hại)
Trước kia cho rằng, cưới Nghi An vào cửa, Kiến An hầu phủ sẽ càng thêm thịnh vượng hồng hỏa.
Nhưng gần đây lại liên tiếp gặp chuyện không may, đầu tiên là con trai, sau đó là con dâu làm ra việc xấu xa, tiếp đến con trai giết người, hiện tại thì cả Hầu phủ đều ngã xuống.
Làm sao lại biến thành như vậy?
Đây là báo ứng sao?
Mặt trời đã ngả về tây, nhưng vẫn như cũ sáng rõ mắt người, Trương thị cuối cùng hai chân mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.
Quan nha mang Trương thị đi ra ngoài không kinh ngạc, hai người một tả một hữu đỡ lôi nàng tiếp tục đi ra ngoài.
Tống Tử Quỳnh thấy vậy khẽ kêu một tiếng, cũng không tránh thoát được người bắt nàng, chỉ đành phải nước mắt chảy dài tùy ý quan binh đem nàng kéo đi.
**
Editor: Ngọc Thương
Chuyện của Kiến An hầu phủ nhanh chóng truyền ra, Tứ hoàng tử nghe thuộc hạ bẩm báo xong, cũng không khỏi kinh ngạc, thật quá nhanh rồi, có điều, rất nhanh hắn liền thở phào nhẹ nhõm.
Tứ hoàng tử phân phó người ngâm bích loa xuân thượng hạng vào nước, hảo tâm tình phẩm trà.
Mới vừa uống hai ngụm, Tứ hoàng tử phi bên kia cho người đến, nói là Nghi An lại phái người tới. Người Nghi An phái tới từ giữa trưa đã đến phủ Tứ hoàng tử, bởi vì lời nói của Tứ hoàng tử lúc trước, Tứ hoàng tử phi cũng không có quá nhiều coi trọng.
Tống Tử Quỳnh ở trước phủ náo loạn, tất nhiên là không thể gạt được Tứ hoàng tử phi, nhưng Tứ hoàng tử không có phân phó, Tứ hoàng tử phi tự nhiên coi như không biết.
Nha đầu Nghi An phái tới trông đứng trông ngồi, không thấy Tứ hoàng tử triệu kiến, mắt thấy mặt trời đã ngả về tây, nha đầu kia nhịn không được, liền kính nhờ người ở trước mặt Tứ hoàng tử phi đề ra.
Tứ hoàng tử phi lúc này mới phái người đi bẩm báo Tứ hoàng tử.
Nghi An lại phái người đến? Chẳng lẽ thật sự có chuyện gì gấp hay sao? Tứ hoàng tử không khỏi cau mày, suy nghĩ một chút, phân phó: "Đi kêu người đến".
Nha đầu kia thấy Tứ hoàng tử, hành lễ, không đợi Tứ hoàng tử mở miệng hỏi, liền từ trong túi nơi tay áo lấy ra một phong thư, cung kính hướng Tứ hoàng tử đưa lên: "Điện hạ, đây là thư hàm tiểu thư tự tay viết".
Tứ hoàng tử ra hiệu cho gã sai vặt bên cạnh, gã sai vặt tiếp tin, đưa cho Tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử mở ra, càng xem sắc mặt lại càng âm trầm, xem hết, Tứ hoàng tử một chưởng vỗ lên thư án gỗ tử đàn, rống giận: "Khốn kiếp!".
Gã sai vặt cùng nha đầu Nghi An phái tới đều tõm quỳ xuống, không dám thở mạnh.
Tứ hoàng tử nổi trận lôi đình, đưa tay đem sách cùng nghiên mực, giá bút trên thư án đều quét xuống đất, vẫn cảm thấy chưa hết giận, chỉ vào nha đầu kia mắng: "Chuyện lớn như vậy, sao ngươi không nói sớm?".
Trước không phải là đã tới một lần, nhưng ngươi không chịu gặp! Nha đầu kia thầm nghĩ, trên mặt cung kính cầu khẩn: "Nô tỳ đáng chết!".
"Đáng chết, tất cả đều đáng chết!". Tứ hoàng tử sắc mặt xanh mét, hướng gã sai vặt quát: "Nhanh đi thỉnh bọn Vương Xương chạy tới".
Gã sai vặt gấp rút ứng, dùng cả tay lẫn chân bò ra ngoài, đi mời phụ tá.
Phụ tá của Tứ hoàng tử rất nhanh đã được mời đến.
Gã sai vặt kéo nha đầu quỳ trên đất lui ra ngoài.
"Điện hạ, xảy ra đại sự gì vậy?". Vương Xương là người Tứ hoàng tử tối nể trọng, cho nên mở miệng trước.
Tứ hoàng tử mặt đen lại, đem thư Nghi An lần lượt đưa cho bọn họ.
Mấy người thay phiên nhìn tin, sắc mặt đều ngưng trọng.
Quả như lo lắng của người trong chỗ này, lần này Tứ hoàng tử đã bị rơi vào bẫy, đem người của mình tiêu diệt.
**
Editor: Ngọc Thương
Thương nghị một vòng, cuối cùng Tứ hoàng tử phái người hầu cận đi Từ Diệp am.
Đến buổi tối, người hầu cận kia mới đuổi đến trong am.
Tống Tử Dật đang lo lắng ngồi trong phòng Nghi An chờ tin tức.
Phủ Công chúa thường xuyên có người đưa đồ tới, cho nên, người hầu cận của Tứ hoàng tử rất dễ dàng gặp được Nghi An.
Tống Tử Dật khẩn trương hỏi hắn: "Tứ hoàng tử cho ngươi chuyển lời gì đến?".
Người hầu cận kia vẻ mặt áy náy: "Thế tử, Tứ điện hạ đã tận lực...", sau đó đem chuyện của Kiến An hầu phủ cặn kẽ bẩm báo cho Tống Tử Dật.
"Tứ hoàng tử hối hả xuôi ngược chu toàn, đáng tiếc...", người hầu cận khổ sở nhìn Tống Tử Dật: "Thế tử, Điện hạ truyền lời, nếu thế tử ngài nguyện ý, Điện hạ sẽ vì ngài tìm một địa phương an toàn để ngài tạm lánh...".
Tống Tử Dật sắc mặt tái nhợt, lui về phía sau hai bước, hai mắt muốn nứt:"Hầu phủ bị tịch thu rồi? Phụ thân ta, mẫu thân ta, muội muội ta, bọn họ...".
Chẳng qua mới chỉ mấy ngày, làm sao lại xảy ra thảm biến lớn như vậy?
Tống Tử Dật không khỏi hung ác nham hiểm nhìn về phía người hầu cận kia: "Hầu phủ làm sao lại xảy ra biến cố lớn như vậy?".
"Cái này...", người hầu cận dừng lại, nói: "Thế tử, ngài cũng hiểu, trên triều đình vốn là phong vân khó lường".
"Ha ha ha, hay cho một câu phong vân khó lường!", Tống Tử Dật cười lạnh vài tiếng, đột nhiên đưa tay bưng kín ngực, Nghi An cùng người hầu cận không khỏi nhìn về phía hắn.
Tống Tử Dật nuốt xuống hai ngụm, đem mùi máu trong miệng ép xuống.
Nghi An cau mày hỏi: "Ngươi không sao chứ?".
"Thế tử". Người hầu cận thấp giọng gọi một tiếng, lại nói: "Thế tử, ngài suy nghĩ thật kĩ ý tứ của Điện hạ".
Tống Tử Dật nhìn hắn u ám cười.
Người hầu cận bị ánh mắt âm lãnh của Tống Tử Dật làm cho khắp cả người phát lạnh, vội vàng nói: "Điện hạ nói, thế tử ngài suy nghĩ cân nhắc thật kĩ, nếu có quyết định, để Quận chúa báo tin tức cho Điện hạ, Điện hạ tự sẽ an bài người tới tiếp ứng ngài".
Tống Tử Dật rét căm nhìn người hầu cận, quay đầu ra khỏi phòng, tung người vượt qua đầu tường.
Lướt đi một hồi, Tống Tử Dật đi vào trong núi, chưa được vài bước, cắm đầu ngã trên đất, bất tỉnh nhân sự.