Tô Phỉ cùng Cố Hoán một trước một sau ra khỏi viện tử, hai người đều không nói gì, đi một đoạn đường nhỏ, Cố Hoán mở miệng trước: "Có muốn ta ra tay giúp ngươi không?".
Tô Phỉ hơi dừng lại cước bộ, mỉm cười nhìn về phía Cố Hoán: "Vừa rồi, cám ơn ngươi".
Nhưng lại không hề nói một câu Cố Hoán hỗ trợ.
Việc này, chỉ như xử lí một đĩa đồ ăn, còn chưa đến mức cần hắn hỗ trợ.
Cố Hoán hé miệng cười một tiếng, hiểu rõ, một câu cũng không nói nhiều.
Hai người đều từ trong mắt đối phương thấy được nghi hoặc trong chuyện này.
Diêu Ngọc Trúc nói, một là vì nỗi khổ tương tư của bản thân, hai là vì cứu phụ thân.
Nàng một nữ tử hậu trạch, vừa tới kinh thành, đối với tình hình trong kinh thành liệu có bao nhiêu hiểu rõ?
Người khác không tìm, như thế nào cố tình tìm tới Tô Phỉ?
Nói là đối với Tô Phỉ kinh hồng nhất miết*, nghiêng tâm.
(kinh hồng nhất miết: một thoáng nhìn kinh hồng, tức là chỉ một thoáng nhìn cũng để lại cảm xúc mãnh liệt)
Nhưng Tô Phỉ là nam tử đã có vợ, huống chi, dõi mắt khắp kinh thành, công tử ca xuất thân cao quý, lại tuấn tú lịch sự có rất nhiều.
Bất quá, Tô Phỉ dung nhan thanh diễm tuyệt luân, khí chất thanh hoa cao quý, đích xác là mỹ nam tử thế gian khó gặp.
Một chữ tình này, làm người ta điên cuồng cũng có thể hiểu được.
Nhưng mà, tìm tới Tô Phỉ để xin cứu phụ thân, lí do lại này quá mức gượng ép.
Tô Phỉ rất được thánh sủng, nhưng người quyền cao chức trọng, có quan vị cao hơn Tô Phỉ, hôm nay tới không ít, người khác không nói, hai vị Hoàng tử hẳn phải là lựa chọn đầu tiên mới đúng.
Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử hôm nay là chủ nhân chào hỏi khách khứa, muốn tìm hai người bọn họ càng dễ dàng hơn nhiều, hỏi thăm hạ nhân một chút liền biết.
So với hỏi thăm Tô Phỉ nghỉ ở gian sương phòng nào, chẳng phải càng đơn giản hơn.
Nàng lại còn luôn miệng đem trách nhiệm đều đổ lên đầu mình.
Này - -
Sau lưng e là có người tính kế.
Trong lòng Tô Phỉ và Cố Hoán đều nghĩ như vậy.
Tính kế như thế, là để ly gián tình cảm vợ chồng Tô Phỉ?
Hay là muốn ly gián quan hệ của Tô Phỉ và các vị Hoàng tử?
Hoặc là cả hai?
"Thế tử quá lời, ta bất quá chỉ nói vài câu lời thật thôi". Cố Hoán cười đáp: "Hơn nữa, nếu không có ta, không có hai câu nói kia của ta, thế tử cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì".
Nếu là người khác, bị Diêu Ngọc Trúc nháo đến trước mặt mọi người, lại có lời nói không minh bạch của Diêu Ngọc Trúc, người bình thường liền sẽ nạp Diêu Ngọc Trúc này vào cửa.
Nhưng Tô Phỉ không phải người bình thường.
Cho dù Cố Hoán hắn không ra mặt, đối với Tô Phỉ mà nói, cũng không có ảnh hưởng gì lớn.
"Tóm lại, cám ơn nhiều". Tô Phỉ cười khẽ.
"Tô Phỉ, cùng đi đi". Phó Cảnh Hành cũng chạy tới, sau đó hướng Cố Hoán ôm quyền: "Cửu công tử".
"Phó công tử". Cố Hoán ôm quyền trả thi lễ, sau đó hướng Tô Phỉ ôm quyền: "Vậy ta đi trước một bước, thế tử, Phó công tử, gặp lại sau".
"Ngươi thật sự đã hạ thủ với nàng?". Thấy Cố Hoán đi rồi, Phó Cảnh Hành vỗ vai Tô Phỉ, hỏi.
Hắn không có chứng kiến tràng diện máu tanh kia, nhưng tiếng kêu của Diêu Ngọc Trúc quá mức thê lương, hắn không muốn nán lại nhìn, từ lúc mở cửa sổ thấy Tô Phỉ cáo từ, hắn cũng liền gấp rút cùng phụ huynh nói một tiếng, cáo từ theo sát phía sau.
"Bằng không thì thế nào?". Tô Phỉ liếc Phó Cảnh Hành, xoay người đi lên phía trước.
Tuy vụng về, nhưng vẫn có thể xem là một cái bẫy dùng tốt mà lại hữu hiệu.
Phàm đổi lại là người khác, Diêu Ngọc Trúc hôm nay sẽ thành công.
Một thiên kim quan gia, hôm nay lại là ngày đại hôn của Cửu hoàng tử, thì cho rằng bản thân hắn sẽ phải nuốt vào khẩu khí này? Sẽ bỏ qua không làm gì nàng?
Nàng là thiên kim quan gia, vốn không thể tùy tiện lấy mạng nàng. Nhưng nếu thật sự muốn mạng của nàng, còn không phải là việc dễ dàng?
Nhưng hắn muốn lưu lại cái mạng của nàng, chỉ cần một đôi mắt kia.
Lưu lại mạng của nàng, xem như nâng cao quý cho đôi tay mình.
Hắn trước mặt mọi người đào mắt nàng, vĩnh tuyệt hậu hoạn, miễn cho sau này lại có người nghĩ cách dùng nữ sắc.
"Làm rất tốt". Phó Cảnh Hành gật đầu, sắc mặt nghiêm túc: "Tẩu tẩu đang có thai, ngươi đi ra ngoài tham dự yến hội, nếu hôm nay dẫn theo một nữ nhân cùng nàng bộ dáng giống nhau hai phần trở về, vậy chẳng phải sẽ nổi cáu".
Tô Phỉ mím môi không nói gì, sắc mặt lạnh như băng, không có một tia nhiệt độ.
"Xảy ra chuyện như vậy, ta cùng ngươi trở về, cùng tẩu tẩu nói vài lời hữu ích". Phó Cảnh Hành đưa tay ôm bả vai Tô Phỉ, đề nghị.
Tân hôn giai ngẫu, mặc dù không phát sinh cái gì, nhưng đã xảy ra chuyện như vậy, đến cùng sẽ truyền ra.
Nếu để động thai khí thì cực kì không tốt.
Tô Phỉ nghiêng đầu nhìn Phó Cảnh Hành một cái, đem tay hắn từ trên vai đẩy xuống, lạnh nhạt đáp: "Miễn, ngươi vẫn nên đi làm chuyện của mình đi".
Phó Cảnh Hành nói: "Ngươi đừng nói thế, đã xảy ra chuyện như vậy, tẩu tẩu nghe được trong lòng khẳng định không thoải mái, ta với ngươi cùng đi, giúp ngươi nói chuyện, tẩu tẩu nể mặt khách nhân ta đây, nhất định cũng sẽ không có chuyện gì, cho nên, an toàn làm đầu, để ta theo ngươi một chuyến đi, ta cũng không có việc gì cần làm".
"Miễn, tẩu tẩu ngươi khéo hiểu lòng người, cho nên, chuyện này không cần ngươi quan tâm". Tô Phỉ lạnh lùng đáp.
Phó Cảnh Hành khiêu mi: "Tâm tư nữ nhân như kim dưới đáy biển, vẫn nên cẩn thận thì hơn, tẩu tẩu thân thể nặng, không thể khinh thường, vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt".
"Không sao, ngươi đi theo ta làm cái gì? Yến hội còn chưa giải tán đâu?". Tô Phỉ nghiêng đầu nhìn hắn một cái.
"Hết sức không thú vị, một lát nữa không sai biệt lắm, khách nhân đều sẽ cáo từ". Phó Cảnh Hành nói, nhướng mi, hỏi lại: "Thật sự không cần ta quan tâm? Tự ngươi có thể xử lí?".
"Ừ". Tô Phỉ khẽ lên tiếng.
Phó Cảnh Hành thấy sắc mặt hắn bình tĩnh, hiểu rõ, nếu thật sự cần hỗ trợ, dựa vào giao tình giữa hai bọn họ, Tô Phỉ tự sẽ không khách khí, vì vậy gật đầu: "Vậy là tốt rồi".
Tô Phỉ đưa mắt nhìn phía sau: "Bách Mộc, đi thăm dò người Diêu gia vào kinh thành đã tiếp xúc với những ai, ừ, còn có, điều tra cả tình hình của Diêu gia tại Miên Châu".
"Vâng", Bách Mộc đáp một tiếng, bước nhanh liền biến mất ở trước mặt.
Tô Phỉ không lảng tránh, Phó Cảnh Hành chờ hắn phân phó xong rồi, mới mở miệng than một tiếng: "Hôm nay làm ra một chiêu giết gà dọa khỉ này, về sau có lẽ muốn thanh tịnh nhiều hơn".
Tô Phỉ cười nhạt.
(NT: chương trước thì Cố Hoán giống vợ Tô Phỉ, đoạn này thì Phó Cảnh Hành giống thị thiếp, ha ha =)) bộ ba này đáng yêu quá thể đáng:x)
...
Trong thính đường, Tô Hoa Kiểm thấy Tô Phỉ căn bản không thèm để ý đến hắn, cứ thế trực tiếp cùng Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử cáo từ rời đi, nhất thời mặt trầm xuống.
"Mau, nhanh đi thỉnh thái y đến". Tứ hoàng tử phản ứng kịp thời, vội vàng phân phó.
Một nha đầu bò một vòng đi ra bên ngoài, đi mời thái y.
Tứ hoàng tử phi và Ngũ hoàng tử phi, hai người dùng khăn gấm che miệng, ánh mắt rời sang chỗ khác.
Một bên Tô Khiêm cúi đầu đứng bên cạnh Tô Hoa Kiểm, đè nặng cảm giác buồn nôn muốn tuôn ra ngoài trong cổ họng.
Hàn phu nhân và Hàn Tĩnh còn chưa kịp có phản ứng, nhất là Hàn Tĩnh, sợ hãi đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, gắt gao ôm lấy cánh tay Hàn phu nhân, đầu vùi trước ngực Hàn phu nhân, thân thể run rẩy.
Đám người Tứ hoàng tử nhất thời không nói gì.
Trong phòng chỉ còn lại thanh âm gào khóc thảm thiết của Diêu Ngọc Trúc: "Đôi mắt của ta, đôi mắt của ta".
Không khí trong phòng ngập tràn mùi máu tươi.
Bên ngoài có tiếng người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, có điều không có ai đi đến ngó nghiêng.
Vì vậy, bên trong thính đường nhỏ phá lệ yên lặng và ngột ngạt.
Bọn họ cũng không nghĩ tới, Tô Phỉ thật sự đào mắt của Diêu Ngọc Trúc.
Ban đầu, Tô Phỉ và Cố Hoán không coi ai ra gì nói muốn móc mắt, bọn họ cơ bản đều cho rằng, Tô Phỉ chẳng qua là muốn dọa Diêu Ngọc Trúc này thôi.
Ai ngờ, hắn lại nói thật.
Thái y rất nhanh được mời đến.
Thấy tình huống trong phòng, sửng sốt một chút, lập tức liền khôi phục bình tĩnh, sau đó bôi thuốc cho Diêu Ngọc Trúc, băng bó đôi mắt.
Thái y xử lí xong, liền lui ra ngoài.
"Là khuyển tử đáng chết, hôm nay là ngày lành của Cửu điện hạ, mong Tứ điện hạ và Ngũ điện hạ nói tốt đôi câu". Tô Hoa Kiểm hướng Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử nói: "Quay đầu lại, nhất định sẽ cho khuyển tử đến chịu đòn nhận tội với Cửu điện hạ".
Thái độ thành khẩn, trên mặt mang theo thần sắc nghiêm túc vì nhi tử xin lỗi.
"Quốc công nói quá lời, chuyện này cũng không thể trách thế tử tức giận". Tứ hoàng tử đáp.
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng lại căm tức muốn chết.
Đào đôi mắt khuê nữ nhà người ta, Tô Phỉ hắn cứ như vậy phủi mông đi.
Chuyện kế tiếp đều ném lại cho bọn họ! (lần đầu thấy thông cảm với Tứ hoàng tử =)))
"Xú tiểu tử đó, tức giận cũng nên có giới hạn!". Tô Hoa Kiểm thở phì phì.
"Quốc công, bớt giận". Ngũ hoàng tử lên tiếng: "Chuyện hôm nay không ai muốn, nói cho cùng cũng là do chúng ta sơ sót, mới để xảy ra cạm bẫy như vậy, nghĩ đến, thế tử cũng là người bị hại".
Tứ hoàng tử nhìn Ngũ hoàng tử, trong lòng hừ một tiếng, ngoài miệng nhưng lại gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, là chúng ta sơ sót".
"Aizzz...", Tô Hoa Kiểm nặng nề thở dài một hơi, nhìn về phía Hàn phu nhân: "Hàn phu nhân, thực có lỗi, Diêu cô nương là do khuyển tử gây thương tích, việc trị liệu và bổ thân về sau của cô nương, Quốc Công phủ sẽ một mình gánh chịu".
Hàn phu nhân mặt tái nhợt, đem Hàn Tĩnh giao cho nha đầu sau lưng, hướng Tô Hoa Kiểm cong gối, bình tĩnh nói: "Tạ hảo ý của Quốc Công gia, thiên tác nghiệt do khả thứ, tự tác nghiệt bất khả hoạt*, chuyện này là cháu họ ta gieo gió gặt bão, cho nên, hảo ý của Quốc Công gia, chúng ta ghi nhận trong lòng".
( thiên tác nghiệt do khả thứ, tự tác nghiệt bất khả hoạt: trời làm bậy thì có thể tha thứ, người tự gây nghiệt thì không thể sống)
Hàn phu nhân nói xong, liền hướng Tứ hoàng tử phi, Ngũ hoàng tử phi, Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử, quỳ gối thỉnh tội: "Là thần phụ không quản nàng cho tốt, gây ra tai họa này, thần phụ tội đáng chết vạn lần, thỉnh Điện hạ, Nương nương trách phạt".
"Hàn phu nhân quá lời, mau đứng lên". Ngũ hoàng tử phi đưa tay đỡ một chút, ấm giọng nói với Hàn phu nhân: "Diêu cô nương bị thương, Hàn phu nhân vẫn nên mang nàng trở về trước đi, còn có, sắc mặt của Hàn cô nương cũng thật không tốt".
Không đợi Hàn phu nhân ứng lời, Ngũ hoàng tử phi liền kêu người đi chuẩn bị xe ngựa.
Hàn phu nhân vội cám ơn.
Tô Hoa Kiểm và Tô Khiêm thấy vậy, cũng ôm quyền cáo từ.
"Đệ muội, vậy chúng ta đi trước đi, bên kia còn có nữ quyến đang chờ". Tứ hoàng tử phi đứng dậy, nhìn Ngũ hoàng tử phi nói.
"Vâng, chúng ta nên đi thôi". Ngũ hoàng tử phi gật đầu đứng lên.
...
Editor: Ngọc Thương
Ra khỏi phủ Cửu hoàng tử, Hàn phu nhân lập tức phân phó nha đầu mời Diêu phu nhân đến Hàn phủ.
Mới vừa trở về phủ, Diêu phu nhân cũng vừa vặn chạy tới, trên đường nha đầu hàm hàm hồ hồ nói không rõ ràng, chỉ nói Diêu Ngọc Trúc bị thương, vì vậy Diêu phu nhân liền vào phòng: "Ngọc Trúc làm sao vậy?".
"Ngọc Trúc, con làm sao...? Đôi mắt của con làm sao thế này?". Diêu phu nhân khóc hô chạy vội lại.
"Tròng mắt của Ngọc Trúc bị người đào". Hàn phu nhân nói.
Diêu phu nhân chân mềm nhũn, ngã về phía sau.
"Mẫu thân". Huyết lệ thoáng chốc ướt đẫm vải trắng băng bó trên mắt Diêu Ngọc Trúc.
"Là tên trời đánh nào, Ngọc Trúc của ta, vậy phải làm sao bây giờ? Thứ sát thiên đao, là ai, ai độc ác như thế!...". Diêu phu nhân khóc bi thiết.
Hàn phu nhân ngồi bên cạnh mắt lạnh nhìn.
Diêu phu nhân khóc hô một hồi, sau đó ôm Diêu Ngọc Trúc, chỉ vào Hàn phu nhân hỏi: "Biểu muội, rốt cuộc là ai làm? Hôm nay rốt cuộc phát sinh chuyện gì?".
Hàn phu nhân đem chuyện nói sơ lược một lần, sau đó lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị: "Biểu tỷ, ta lại muốn hỏi tỷ một chút, tỷ cầu xin ta hôm nay dẫn Ngọc Trúc đi dự tiệc, có phải là cố ý hay không? Ngọc Trúc một cô nương gia mười mấy tuổi, nếu không có người giật dây xui khiến, một cô nương gia như nó làm sao có thể có lá gan lớn như vậy, làm ra chuyện không biết liêm sỉ như thế?".
Diêu phu nhân ánh mắt lóe lên, đáp lời: "Biểu muội, muội nói cái gì vậy? Ngọc Trúc là thịt từ trên người ta rớt xuống đó...".
Nói rồi rưng rưng cả giận: "Tề Quốc Công thế tử khinh người quá đáng, Ngọc Trúc bị hắn đả thương thành bộ dáng này, tương lai của Ngọc Trúc đã bị phá hủy, Tô Phỉ hắn phải chịu trách nhiệm...".
"Ngu xuẩn!", Hàn phu nhân giận không kìm được, ở trên bàn vỗ một chưởng: "Tô thế tử hắn nếu như sợ, đã không ở ngay trước mặt mọi người hạ thủ, hắn đây rõ ràng là muốn giết gà dọa khỉ, Ngọc Trúc nó rửa sạch cổ đưa lên cửa cho người ta chặt, có thể trách người khác sao? Ngươi chỉ nghĩ được như thế, hay là đến lúc đó, lại là mang tảng đá đến đập chân mình".
"Chẳng lẽ Ngọc Trúc lần này bị người ta khinh khi vô ích?". Diêu phu nhân âm thanh bén nhọn, hô.
Hàn phu nhân liếc nhanh hai mẹ con các nàng: "Ta đã sớm nói, việc của biểu tỷ phu, chúng ta hữu tâm vô lực*, chuyện hôm nay, bất kể là chủ ý của chính các ngươi, hay là có người sai sử các ngươi, ta đều không muốn truy vấn, nhưng các ngươi cũng không nên mang chúng ta ra làm công cụ lợi dụng... Các ngươi trở về đi, sau này chúng ta không cần lui tới nữa, về phần các ngươi muốn đi Quốc Công phủ đòi công đạo, vậy thì cứ đi, những gì cần nói, ta đã nói tất cả, hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi".
(hữu tâm vô lực: có lòng nhưng không có lực)
Nói xong liền kêu người đi đến tiễn khách.
...
Cảnh Tụy viên, Tô Phỉ ngồi trên kháng gần cửa sổ, cùng Thanh Ninh uống trà, kể sự kiện vừa rồi.
Nghe xong từ đầu đến cuối, Thanh Ninh bưng trà, suy nghĩ một chút, nhìn về phía Tô Phỉ: "Chàng cảm thấy ai là chủ mưu?".
"Nàng thấy thế nào?". Tô Phỉ không trả lời, hỏi ngược lại.
"Hẳn là nữ nhân hậu trạch, có phải là...". Thanh Ninh nói, lại tự lắc đầu, không phải là Tôn thị, Tôn thị sẽ không ra thủ đoạn vụng về như thế.
Tô Phỉ đồng ý gật đầu: "Đừng phí công đoán, chờ thêm hai ngày, Bách Mộc sẽ có kết quả".
"Thế tử gia, phu nhân, Quốc Công gia phái người đến, nói thỉnh thế tử gia đi ngoại thư phòng một lát". Trà Mai xốc rèm tiến vào, bẩm báo.
Tô Phỉ nắm lấy tay Thanh Ninh, nhẹ giọng: "Ta qua đó một chút".
Thanh Ninh gật đầu.
Tô Phỉ đứng dậy đi đến ngoại thư phòng của Tô Hoa Kiểm.
Mới vừa vào phòng: "Ngươi đứa con bất hiếu này!". Tô Hoa Kiểm tức giận, một cái nghiên mực hướng Tô Phỉ đập tới.
Tô Phỉ nhẹ nhàng nghiêng thân, nghiên mực đập xuống đất, Tô Phỉ nhìn Tô Hoa Kiểm đứng sau thư án, nói: "Hỏa lớn như vậy, phụ thân coi chừng chọc tức lá gan".
Tô Hoa Kiểm cả giận: "Ngươi, cái đồ vô liêm sỉ này, ỷ có Hoàng Thượng ba phần sủng ái, ngươi liền mở phòng nhuộm, trong ngày đại hôn của Cửu hoàng tử làm ra chuyện máu tanh như vậy, đúng là không biết trời cao đất rộng, nếu ngươi muốn chết, chớ làm liên lụy đến Quốc Công phủ".
"Phụ thân, ngài gọi ta tới, chính là vì cảnh cáo ta đừng liên lụy đến Quốc Công phủ?". Khóe miệng Tô Phỉ quẹt qua một tia cười nhạo.
Tô Hoa Kiểm quét mắt nhìn hắn: "Ngày mai ngươi lập tức đi phủ Cửu hoàng tử cho ta, chịu đòn nhận tội với Cửu hoàng tử".
"Việc này không nhọc ngài hao tâm tổn trí". Tô Phỉ lạnh lùng đáp: "Phụ thân nếu nói xong rồi, vậy ta về trước".
Dứt lời cũng không quản phản ứng của Tô Hoa Kiểm, xoay người liền đi ra ngoài.