Hầu Môn Khuê Tú

Quyển 3 - Chương 96



Editor: Ngọc Thương

Nha đầu thông phòng này của Cửu hoàng tử, tên gọi Bạch Đình, tuy là thông phòng, nhưng lại xuất thân thương gia, cũng là thiên kim tiểu thư cẩm y ngọc thực.

Bởi vì người trong nhà làm nghề buôn bán, muốn đề cao địa vị, duy trì giàu có trường trường cửu cửu*, Bạch gia liền đem Bạch Đình đưa cho Cửu hoàng tử.

(trường trường cửu cửu: lâu dài vĩnh viễn)

Cửu hoàng tử chưa làm đại hôn, cho nên Bạch Đình chỉ là thông phòng, chờ Cửu hoàng tử đại hôn, Cửu hoàng tử phi Ngụy Tử vào cửa, sẽ nâng địa vị của nàng lên làm thiếp thất.

Bạch gia tại Miên Châu có không ít cửa hàng, Bạch Đình đi qua mấy lần, cùng Diêu Ngọc Trúc coi như là chỗ quen biết cũ.

Bạch Đình tướng mạo xinh đẹp, bởi vì gia đình làm thương gia, theo phụ huynh đi qua không ít địa phương, kiến thức cũng nhiều, vào cửa phủ Cửu hoàng tử hơn một năm, Cửu hoàng tử đối với nàng coi như sủng ái, cộng thêm nàng ra tay xa xỉ, nên nàng ở tại phủ Cửu hoàng tử cũng thuận buồm xuôi gió, cuộc sống trôi qua rất tự tại.

Nhìn thấy đại hôn của Cửu hoàng tử sắp tới, trong lòng Bạch Đình liền lo lắng, sợ Cửu hoàng tử phi vào cửa, Cửu hoàng tử sẽ vùi trong ôn hương nhuyễn ngọc, dù sao, Ngụy Tử cũng là tiểu thư khuê các xuất thân danh môn.

Cho nên Bạch Đình lo nghĩ không thôi.

Trái lo phải nghĩ, nàng liền muốn vì Cửu hoàng tử phân ưu giải nạn, hi vọng sau khi Ngụy Tử vào cửa, trong lòng Cửu hoàng tử vẫn lưu cho Bạch Đình nàng một chỗ ngồi.

Nàng ở bên cạnh hầu hạ Cửu hoàng tử thời gian lâu như vậy, tự cũng có thể hiểu Cửu hoàng tử muốn lôi kéo Tề Quốc Công Tô Hoa Kiểm và Tô Phỉ.

Lần này Diêu Ngọc Trúc vào kinh, có lần ở tiệm trang sức, Bạch Đình vô tình gặp gỡ mẹ con Diêu phu nhân, Diêu Ngọc Trúc. Thấy Diêu Ngọc Trúc hiện thời xinh đẹp, lại một phen tán gẫu biết Diêu gia đang gặp tình huống phức tạp.

Nhìn mặt mày Diêu Ngọc Trúc, Bạch Đình lập tức có chủ ý.

Về sau lại lui tới đôi lần.

Nghe kế hoạch của Bạch Đình, Diêu phu nhân và Diêu Ngọc Trúc cũng động tâm.

Tuy nói thiên kim quan gia làm thiếp, là có chút không thể diện, nhưng đó là Tề Quốc Công thế tử, tương lai chính là Tề Quốc Công, là nhất đẳng huân quý, cũng không tính là bôi nhọ Diêu Ngọc Trúc, sau này vào cửa, sinh nhất nam bán nữ cũng sẽ có tiền đồ.

Hơn nữa, càng thêm quan trọng là, còn có thể cứu được Diêu Trục, còn có, dính lên Quốc Công phủ, tương lai Diêu gia sẽ có tiền đồ tốt hơn.

Nước chảy chỗ trũng, người tìm chỗ cao mà đi.

Thế gian này, có ai không muốn càng thêm cẩm tú phú quý?

Bạch Đình còn cố ý dẫn theo Diêu Ngọc Trúc lén nhìn Tô Phỉ.

Thấy được tư thế Tô Phỉ ngày đó, Diêu Ngọc Trúc lúc này liền nắm chặt khăn tay, trái tim lại càng bang bang đập, tựa hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ng.ực.

Tô Phỉ tuấn mỹ phi phàm như thế, lại có Bạch Đình giật dây bên tai, Diêu Ngọc Trúc càng thêm cam tâm tình nguyện.

Vì vậy, mới xảy ra chuyện vào ngày đại hôn của Cửu hoàng tử hôm đó.

Tô Phỉ cười nhạt, xem xong liền đem kết quả đưa cho Thanh Ninh.

Thanh Ninh xem hết, ha ha cười lạnh: "Bạch Đình này thật sự đã uổng phí tâm tư, tính kế chàng như vậy, còn không bằng trực tiếp đem Diêu Ngọc Trúc dâng tặng cho Cửu hoàng tử, chẳng phải tốt hơn sao? Hai người vốn là chỗ quen biết cũ, bằng hữu hai người cùng hảo hảo hầu hạ chung một chồng, hơn nữa còn có thể giúp đỡ lẫn nhau, không lẽ Cửu hoàng tử còn không cứu được một tên Thứ sử?".

"Là sợ đắc tội Cửu hoàng tử phi". Tô Phỉ nói.

Thanh Ninh nhẹ gật đầu: "Khẳng định là nguyên do này, nàng một là sợ đắc tội Cửu hoàng tử phi, hai là sợ Diêu Ngọc Trúc sẽ tranh giành sủng ái của Cửu hoàng tử".

Bất kể là giới thiệu cho Cửu hoàng tử trước đại hôn, hay là sau đại hôn, đều sẽ bị Ngụy Tử ghi hận.

Bạch Đình kia làm sao sẽ ngốc như thế?

Sẽ ngốc đến mức vào lúc này đắc tội Ngụy Tử? Làm cho Ngụy Tử sinh lòng không vui?

Hơn nữa, Diêu Ngọc Trúc vào cửa phủ Cửu hoàng tử, còn có thể tranh giành sủng ái của Cửu hoàng tử, trở thành địch nhân của Bạch Đình.

Tự nhiên, nàng cũng sẽ không ngốc đến mức đi tính kế hai vị Hoàng tử còn lại.

Thứ sử chức quan không cao, nhưng đó cũng là mệnh quan triều đình, nếu hết cách cứu thì không nói, nhưng nếu còn cứu được, cũng chỉ là việc nhỏ như giết một con muỗi.

Diêu Trục làm quan tại Miên Châu nhiều năm, tự có năng lực cùng thế lực của chính hắn.

Không có khả năng thành trợ lực của Hoàng tử.

Cho nên, nàng liền lựa chọn Tô Phỉ.

Có Bạch Đình chuẩn bị, Diêu Ngọc Trúc đương nhiên có thể dễ dàng xâm nhập vào phòng Tô Phỉ.

Có Diêu Ngọc Trúc ở đó, chỉ cần Diêu Ngọc Trúc thổi một chút gió bên tai, lại dựa vào quan hệ giữa nàng và Diêu Ngọc Trúc, vậy việc lôi kéo Tô Phỉ liền trở nên dễ dàng!

Thật là kế sách hay!

"Đúng thực quá ngu xuẩn! Nàng ta chỉ là một nha đầu thông phòng, nàng ta sao không nghĩ qua, nếu thất bại, nàng ta và Bạch gia đều phải trả giá đại giới!". Thanh Ninh cười lạnh.

Bạch Đình chẳng qua chỉ là nha đầu thông phòng, cho dù trong nhà có tiền, nhưng Cửu hoàng tử sao có thể chấp nhận được Bạch Đình làm ra chuyện như thế trong ngày đại hôn của hắn. Cho nên, Cửu hoàng tử sẽ yếm khí Bạch Đình, Cửu hoàng tử phi cũng sẽ thu thập ả, Bạch gia tự cũng có đối thủ cạnh tranh tới thu thập.

Đều không cần Tô Phỉ tự mình ra tay làm gì, ả liền sẽ nhận được báo ứng xứng đáng!

Hảo hảo ở trong phủ Cửu hoàng tử an phận thủ thường có phải tốt hơn không, cứ muốn nhảy vọt xuống đất tính kế người khác, ả là nhàm chán cuộc sống hàng ngày trôi qua quá hài lòng rồi sao? Hay là chê đã sống được quá lâu?

Tự nhiên, Thanh Ninh một chút cũng không đồng tình với Bạch Đình.

Vì ả đã hạ thủ chụp mũ tính kế Tô Phỉ, vì ả, chẳng lẽ không có nghĩ qua, bản thân nàng hôm nay đang mang thai, nếu ả thành công, vậy còn không phải nàng sẽ bị ôm một bụng hỏa?

Thật đúng là kẻ vì tư lợi.

Cho dù Cửu hoàng tử giế.t ch.ết ả, Thanh Ninh cũng cảm thấy không quá đáng.

Thanh Ninh lạnh giọng nói: "Cửu hoàng tử, Cửu hoàng tử phi nếu mềm lòng chỉ phạt nàng ta, sau đó tha cho nàng ta, thì chúng ta cũng không thể cứ như vậy buông tha cho nàng ta được".

"Đương nhiên". Tô Phỉ đưa tay cầm tay Thanh Ninh, vu.ốt ve hai cái, sắc mặt cũng lạnh vài phần: "Dám tính kế ta, nàng ta cũng nên thừa nhận hậu quả".

Tô Phỉ không muốn nói tới chuyện không vui đó nữa, vì vậy cười dời đề tài: "Ninh nhi, ta cho người tìm vài bồn hoa cúc tinh phẩm, hẳn cũng đã tới rồi".

Thanh Ninh cười gật đầu một cái, vừa muốn hỏi Tô Phỉ mua tinh phẩm gì, Ngọc Trâm liền xốc màn cửa nói người mang hoa đến.

Tô Phỉ cùng Thanh Ninh cười đứng dậy, dắt tay nhau đi hoa phòng.

...

HẾT CHƯƠNG 96

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.