Hầu Môn Kiêu Nữ

Chương 129: Bắc cương



Quá kế kết thúc, các tôn thất từng người đều chào hỏi Yến Thân vương thế tử Triệu Đạc Trạch.

Mặc kệ trong lòng bọn họ nghĩ Yến Thân vương thế nào, không ai dám tỏ ra coi khinh, ít nhất ở bên ngoài là như thế.

Hoàng thượng cực kỳ coi trọng Triệu Đạc Trạch, đương nhiên người khác sẽ tươi cười chào đón Thân vương thế tử, cố gắng nịnh bợ nịnh hót.

Cũng không còn ai nghĩ Triệu Đạc Trạch là thứ tử của Tần vương có vận mệnh đáng buồn, đáng thương.

Cũng không còn ai nhắc tới chuyện hắn lấy thân phận thứ tử đảm đương thân phận đích tử.

Lúc Tần vương chào hỏi Yến Thân vương thế tử, ánh mắt mọi người đều tập trung tại đây, so với các nhi tử còn lại của Tần vương, hiện giờ Triệu Đạc Trạch có công danh, năng lực tốt nhất.

Tần vương để nhi tử ưu tú nhất quá kế, thật khiến mọi người đồng tình.

Nhưng gần đây Tần vương nhất mạch năm lần bảy lượt xảy ra chuyện, Tần vương đối với Triệu Đạc Trạch là vi phụ không từ, rất nhiều người biết, hoàng thượng đem Triệu Đạc Trạch quá kế cũng vì Tần vương mà suy nghĩ.

- Gặp qua Tần vương vương thúc.

- Thế tử điện hạ không cần đa lễ.

Vẻ mặt Tần vương mang theo hình thức, giống như người đứng trước mặt chỉ là nhi tử nối dòng của đường huynh, chứ không phải là thân sinh cốt nhục của hắn.

Triệu Đạc Trạch khom mình hành lễ sau đó tiếp tục chào hỏi cùng người khác.

Hoàng đế khẽ nhíu mày, nói với Yến Thân vương:

- A Trạch rất đáng thương, nếu trẫm đem hắn quá kế cho ngươi, lão đại, trẫm hy vọng các ngươi có thể giống như thân sinh phụ tử.

- Nhi thần ghi nhớ lời phụ hoàng dạy bảo.

Yến Thân vương ho khan hai tiếng, dạo bước đến bên người Tần vương, lại tỏ vẻ cảm kích.

Quá kế xong, Khương Lộ Dao tăng cao địa vị, trước kia tuy nàng là tức phụ của Đại Minh đệ nhất danh môn, nhưng tức phụ quý trọng đệ nhất danh môn cũng kém hơn tôn tức của hoàng thượng, đặc biệt là nàng còn là Đại Minh duy nhất Thân vương thế tử phi.

Người quay chung quanh nàng, là mệnh phụ, là tức phụ hoàng gia cùng tôn tức hoàng gia.

Cũng may Khương Lộ Dao cũng là người có thể trấn trụ, không kiêu ngạo không siểm nịnh ứng phó mọi người, hơn nữa có thái hậu ở bên cạnh chỉ điểm vài câu, nàng không quen thuộc lễ nghi hoàng thất cũng không có sai sót, còn được khen ngợi.

Trong đó cũng có người hàm chứa ghen tuông nghị luận Khương Lộ Dao vận khí cực tốt, bởi vì Triệu Đạc Trạch quá kế, nàng cũng biến thành tôn tức của hoàng thượng, tương lai là Yến Thân vương phi.

Chỉ là nghĩ đến trận cung biến, Khương gia biểu hiện không tồi, Khương Lộ Dao đã từng trợ giúp thái giám tổng quản điều binh, người khác dù hâm mộ cũng chỉ dám nhỏ giọng nghị luận.

Hoàng đế vẫn lãnh đạm với Khương nhị gia, Khương nhị gia cũng không dám lại gần hoàng thượng, an phận đứng trong đám người huân quý, vì hắn là nhạc phụ của Triệu Đạc Trạch, người khác cũng không dám bỏ đá xuống giếng coi khinh Khương nhị gia.

Khương nhị gia bản tính lạc quan, cũng không cần lắc lư bên người hoàng đế, hắn trôi qua ngày tháng càng vui vẻ, cả ngày cùng bằng hữu cưỡi ngựa uống rượu, chọc miêu ghẹo cẩu, hoặc là chơi đùa cùng tôn tử cùng ngoại tôn, hắn sống rất phong phú, không hề mất mát.

Trước khi thánh giá rời khỏi Thái Miếu, thái giám tổng quản thấp giọng nói bên tai hoàng đế:

- Tần vương nhị công tử tới rồi.

Hoàng đế cau mày, hỏi:

- Không phải trẫm đã nói hắn ba ngày sau mới hồi kinh?

- Hắn nói muốn tự mình chào hỏi Yến Thân vương thế tử, rốt cuộc bọn họ cũng từng là huynh đệ.

- Trẫm nghĩ hắn tới là vì muốn nhắc nhở trẫm, hắn mới là đích tử của Tần vương.

- Bệ hạ, người xem?

- Tuyên, nếu hắn gấp trở về, trẫm còn sợ hắn?

Thái giám tổng quản bước nhanh rời đi, Triệu Đạc Dật cũng đáng giá đồng tình, rõ ràng là đích tử lại bị thân mẫu đổi thân phận, khiến cho thân phận xấu hổ, lại vì Dương gia mà bị hoàng thượng oán hận, hắn làm cái gì hoàng thượng cũng thấy hắn sai, không phải hắn sai, cũng là sai!

Tuy hắn có nhạc phụ là Hưng Vinh hầu, muội muội của Hưng Vinh hầu cũng là người muốn cạnh tranh ngôi vị hoàng hậu, nhưng Hưng Vinh hầu không bằng Khương nhị gia.

Hoàng thượng ngoài mặt không thích Khương nhị gia, trong lòng lại chưa từng phiền chán Khương nhị gia.

Đến nỗi hiện giờ sủng quan lục cung, vị sủng phi quá kế hai vị hoàng tử...... Có thể làm hoàng hậu hay không còn chưa biết đâu.

Triệu Đạc Dật phong trần mệt mỏi đi vào Thái Miếu, đông đảo triều thần có thể nhìn ra vẻ mặt Triệu Đạc Dật đầy tang thương, hốc mắt của hắn hãm sâu, thân thể gầy ốm không ít, chỉ là  đôi mắt đã từng rất ôn nhu lúc này lộ ra mấy phần quả quyết, không thẹn.

Hoàn Nương thấy hắn về kinh, rơi nước mắt vui sướng, chỉ cần hắn trở về là đủ rồi, Hoàn Nương mặc kệ cái gì là quân đội thú biên, Triệu Đạc Dật bình an trở về, nàng liền có người tâm phúc, càng thêm tự tin cùng Tần vương phi ganh đua cao thấp.

Nếu Triệu Đạc Dật có gì tốt xấu, Hoàn Nương có tư cách gì mà tranh?

Khương nhị gia vẻ mặt rất phức tạp, nói khẽ với Vĩnh Ninh hầu:

- Phụ thân a, ta cảm kích Dương phi ích kỷ.

- Như thế nào?

- Nếu ta có tiểu tế không nghe lời như hắn, ta sẽ sầu chết.

Khương nhị gia chẹp miệng oán giận, ánh mắt bỗng nhiên thâm thúy thâm trầm:

- Tuy dung mạo không giống, nhưng người không cảm thấy hắn có khí chất rất giống Dương Soái sao? Ta rõ ràng đã nhắc nhở hắn, đừng khiến hoàng thượng nhớ tới Dương Soái.

Vĩnh Ninh hầu thở dài một tiếng, đối với những lời Khương nhị gia nói, hắn cũng không có lời gì để nói, chính xác, rất giống Dương Soái, đặc biệt là ở Thái Miếu....

Năm đó Man Di bức hoàng đế thiếu chút nữa treo cổ tự sát ở Thái Miếu, Vĩnh Ninh Hầu nghe nói là có người khuyên ngăn hoàng thượng, người này theo Vĩnh Ninh hầu suy đoán có khả năng là Từ Nghiễm Lợi.

Hoàng đế nắm chặt tay thành nắm đấm giấu trong cổ tay áo, nhìn Triệu Đạc Dật tất cung tất kính hành lễ, áp xuống lửa giận trong lòng, nói:

- Ngươi còn biết trở về? Trẫm cho ngươi ra kinh lúc nào?

- Hồi bẩm bệ hạ, nghĩa dẫn lối, thần không dám không đi.

- Nghĩa? Như thế nào là nghĩa?

- Nghĩa với quốc gia.

Triệu Đạc Dật cố chấp nói:

- Thần cũng biết thần có tội, nhưng vào lúc ấy, thần không có sự lựa chọn nào khác.

- Hay cho một câu không còn sự lựa chọn nào khác! Ngươi làm tốt lắm, làm tốt lắm!

Hoàng đế từng hỏi Dương Soái, hắn cũng trả lời giống như Triệu Đạc Dật.

Triệu Đạc Trạch suy nghĩ, đi đến trước mặt hoàng đế:

- Hắn tính tình luôn như thế, mong hoàng tổ phụ bao dung.

Hoàng đế nhìn chằm chằm Triệu Đạc Trạch thật lâu, nói:

- Cũng may ngươi khác hắn, không giống hắn.

- Hoàng tổ phụ....

- Thôi.

Hoàng đế xua tay nói:

- Triệu Đạc Dật tự mình rời kinh, tự đi thú biên bắc cương gia tăng phòng tuyến, trẫm niệm tình ngươi có một chút công lao, sẽ không truy cứu, chỉ là, ngươi tốt nhất an phận ở kinh thành cho trẫm, một khi trẫm biết ngươi rời khỏi kinh thành, trẫm không tìm ngươi, trẫm tìm phụ thân Tần vương của ngươi.

- Thần không dám lại mạo phạm thánh thượng.

Triệu Đạc Dật dập đầu, hắn có đi bắc cương hay không cũng thế, Dương Soái vẫn còn uy danh trong lòng binh lính bắc cương, nhưng hắn không cách nào dùng uy danh của Dương Soái mà làm việc, hắn không thể thay thế Dương Soái, cho dù kế sách của hắn là đúng, cũng không có ai chịu nghe.

Vì trong lòng Triệu Đạc Dật có vài phần hy vọng xa vời cho nên hắn mới trở nên nặng nề.

Hắn có đi bắc cương hay không đối với cục diện chiến đấu cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng, trừ phi hắn có thể cầm binh, nhưng sao hoàng thượng có thể cho hắn chạm vào binh quyền?

Ở thời điểm mấu chốt hắn sẽ lựa chọn giống như Dương Soái.

Khương nhị gia từng nói hắn, từng mắng hắn, Triệu Đạc Dật biết Khương nhị gia muốn tốt cho hắn, nhưng hắn không thể đưa ra chọn lựa giống như Khương nhị gia, dù hắn biết sự lựa chọn của hắn sẽ phật lòng hoàng thượng.

Hoàng đế nói:

- Khởi giá hồi cung.

- Tuân chỉ.

Triệu Đạc Dật dời thân thể qua bên cạnh, hoàng đế cùng triều thần, huân quý rời khỏi Thái Miếu, vì chuyện quá kế, hoàng đế mở yến tiệc trong cung, cũng ăn mừng Yến Thân vương thế tử có thêm đích trưởng tử.

- Chúc mừng Đại huynh.

- Ngươi đã thấy rõ chưa?

Triệu Đạc Trạch không biết nên nói gì với Triệu Đạc Dật, hiện giờ địa vị cùng quyền lợi đều chênh lệch, Triệu Đạc Trạch nhìn Triệu Đạc Dật sự hâm mộ, bất bình ghen ghét đã không còn tồn tại.

Triệu Đạc Dật cười nói:

- Xem rõ thì có thể thế nào? Ta nên làm, đều đã làm, về sau phải xem đại huynh, Yến Thân vương thế tử... Đại huynh có thể làm được rất nhiều chuyện.

- Hy vọng như thế.

Triệu Đạc Trạch từ biệt hắn, đi vào hoàng cung, Triệu Đạc Dật đứng ở Thái Miếu một lúc lâu, đến lúc cánh tay bị Hoàn Nương nắm lấy.

- Phu nhân, chúng ta hồi vương phủ đi, ta sẽ không rời khỏi nàng, sẽ không khiến nàng lo lắng hãi hùng.

- Phu quân có muốn tước vị thế tử không?

- Không muốn.

Triệu Đạc Dật lắc đầu:

- Thật sự không muốn tước vị thế tử.

Hoàn Nương do dự một lúc, rồi nói:

- Nếu ta nói ta muốn làm thế tử phi?

- Kia...

Triệu Đạc Dật chậm rãi nhắm mắt:

- Vị trí Tần vương thế tử chỉ ở trong tay đại huynh mới có thể sáng rọi, ta cùng bọn đệ đệ đều không được, ta bị nguy vì thân phận, mà bọn đệ đệ lại bị phụ vương dưỡng thành văn võ kiêm tu, mà theo văn võ kiêm tu( theo cả văn lẫn võ) chứng tỏ văn võ cũng không xuất sắc, Tần vương uy danh ở trên chiến trường, dùng huyết cùng giết chóc đúc kết lên nền tảng, hiện giờ Tần vương phủ không bằng trước kia, cũng không phải bị hoàng thượng chèn ép, mà là phụ vương vứt bỏ căn cơ.

- Dù sao tước vị Tần vương cũng là vương tước.

Hoàn Nương nói:

- Sẽ không bị người khi dễ, phu quân trước kia không tranh, ta hiểu, hiện giờ không tranh chẳng phải sẽ tiện nghi người khác?

- Nàng nói người khác là ai? Bọn họ cũng là đệ đệ của ta...

- Tần vương phi cũng không xem ngươi như thân sinh nhi tử mà đối đãi, phu quân cũng nhận ra.

- Ừ.

- Nếu phu quân vẫn còn lý tưởng lãnh binh xuất chinh, chấn hưng vương phủ, ngươi không thể lùi bước, hiện giờ hắn quá kế làm Yến Thân vương thế tử, người phu quân thấy có lỗi nhất đã có tiền đồ gấm vóc, trừ Yến Thân vương thế tử ra, phu quân không làm ai thất vọng. Phu quân mới vừa rồi cũng nói bọn đệ đệ cũng không được, chẳng lẽ phu quân trơ mắt nhìn tổ phụ đánh hạ một phần cơ nghiệp lại chậm rãi bị tiêu vong?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.