Đến cuối tháng năm, thời tiết ngyaf càng trở nên nóng bức. Mỗi khi Giang Lam Tuyết đến Lục phủ đều ở từ giờ Thìn đến tận khi mặt trời xuống núi mới trở về. Hầu phủ mỗi ngày đều mang băng đến chỗ Lục gia, so với Giang gia đương nhiên thoải mái hơn nhiều, trong thiện phòng Lục Trường Thanh mỗi ngày đều để một khối to. Mỗi ngày sau giờ ngọ, sư đồ hai người còn ăn chút lạnh trái cây ướp, lại cùng nhau điểm trà, chơi cờ, đánh đàn, vẽ tranh, rất là thư thả.
Ngày 28 tháng năm là ngày Hầu phủ tổ chức thưởng hoa yến. Các vị tiểu thư được Hầu phủ mời tới hôm nay không nhiều lắm, tổng cộng chỉ mười người. Mười người này đều là do Hầu phu nhân đặc biệt chọn lựa kỹ càng, con dâu bà muốn chọn tám phần là một trong các vị tiểu thư này. Đặc biệt là Giang tam tiểu thư, bà vốn đã hỏi thăm qua, nàng quả thật là một cô nương không tồi. Nhân hôm nay bà nhất định phải hảo hảo nhìn một cái.
Sáng sớm hôm đó Vi thị đã dậy thật sớm, tự mình giúp Giang Lam Tuyết trang điểm. Không thể không trang điểm, cũng không thể trang điểm quá tỉ mỉ chỉ cần không mất lễ giáo là được.
Giang Lam Tuyết buồn ngủ đến mơ mơ màng màng, buổi tối trời quá nóng nực, đến tận nửa đêm nàng mới có thể ngủ say, buổi sáng đương nhiên tinh thần không khỏi uể oải.
"Nương, ngài như thế nào lại dậy sớm như vậy......" Giang Lam Tuyết híp mắt lầu bầu nói.
"Ngươi đã quên hôm nay là ngày gì sao? Còn không mau lên". Vi thị ngồi vào mép giường Giang Lam Tuyết giọng điệu tức giận.
Giang Lam Tuyết chợt nhớ ra hôm nay nàng phải đến Hầu phủ, nhưng cũng không có động đậy: "Nương không phải lo lắng Hầu phu nhân nhìn trúng ta hay sao? Nếu ta không đi không phải lại càng tốt sao".
"Hừ, hiện tại ngươi nói lời này đã chậm. Nhanh lên". Vi thị nói xong, đứng dậy đi đến chỗ rương để xiêm y của Giang Lam Tuyết.
Giang Lam Tuyết trở mình, ghé vào trên giường nhìn nương nàng: "Nương, hôm nay ta mặc bộ váy màu hồng đào kia là được rồi".
Vi thị quay đầu: "Ngươi không phải là không thích bộ đó sao?"
Ân, nàng đúng là không thích, nhưng Hầu phu nhân lại càng không thích a. Nàng làm con dâu người ta lâu như vậy, chẳng lẽ không biết người ta thích cái gì không thích cái gì hay sao? Một là không thất lễ, hai chính là muốn cho Hầu phu nhân không thích nàng, như vậy là tốt rồi. [Edited by Andie Trần]
"Không phải đi ngắm hoa sen sao, màu này càng hợp với hoa sen". Giang Lam Tuyết nói người cũng ngồi dậy bước xuống giường.
Vi thị lại không quá vừa lòng: "Có phải hay không có chút quá diễm lệ, nương sợ ngươi quá mức nổi bật". Nhìn vóc người khuê nữ cao như mình, Vi thị cảm thấy mặc kệ thế nào Giang Lam Tuyết vẫn rất xuất sắc.
"Nương cứ yên tâm. Nếu mặc bộ xiêm y kia chắc chắn sẽ có người khác nổi bật hơn ta". Giang Lam Tuyết lại nói, "Lại thêm nhiều hương huân một chút". Không sai, Hầu phu nhân không thích mùi hương quá nồng, "Đồ trang sức phải là trân châu". Đây toàn bộ đều là những thứ Hầu phu nhân không thích.
Giang Lam Tuyết gần đây theo sư phụ học tập, hơn phân nửa thời gian đều mặc nam trang, hôm nay khó được một hôm trang điểm như vậy, nhìn sao cũng thấy cả người toát ra vẻ sáng ngời, xinh xắn, lại ẩn sau bên trong lại sự trong trẻo, cử chỉ điệu bộ uyển chuyển, so với hoa sen còn đẹp hơn.
Vi thị một bên cảm thán khuê nữ bà sinh ra thật đẹp, một bên lại lo lắng nàng quá mức nổi bật bị Hầu phu nhân coi trọng.
"Công...... Tiểu thư hôm nay thật là đẹp mắt!" Vân Thi không chút keo kiệt mà khen ngợi.
"Cái gì công tiểu thư! Vân Thi ngươi lần sau lại gọi sai, ta liền trừ tiền tiêu vặt ngươi". Vi thị trừng mắt nhìn Vân Thi một cái.
Vân Thi trong lòng ủy khuất, đều là tiểu thư làm hại.
Mẹ con hai người Giang Lam Tuyết ra cửa lúc đi ngang qua chính viện lai đụng phải Chu thị cùng Giang Lam Hân. Giang Lam Hân vừa thấy Giang Lam Tuyết trong mắt liền bốc hỏa, âm dương quái khí nói: "Nha, Tam muội muội đây là đi đến Hầu phủ a! Đừng chỉ lo chính mình đậu được cành cao liền quên nhà mình tỷ muội đi".
Nhàm chán. Phải âm dương quái khí như vậy nàng ta mới vui vẻ? Rốt cuộc là muốn chọc giận người khác hay là muốn tự chọc chính mình? Giang Lam Tuyết đối khiêu khích của Giang Lam Hân không chút nào để ý, chỉ cười nói: "Nhị tỷ tỷ yên tâm, Nhị tỷ tỷ tương lai sẽ tìm được cành cao hơn ta".
Vi thị gần đây đối đại phòng càng thêm không hài lòng, may mắn là hai năm trước nghe theo khuê nữ phân gia với Đại phòng.
"Đại tẩu, chúng ta sắp trễ giờ, liền đi trước vậy". Vi thị nói xong liền lôi kéo Giang Lam Tuyết đi ra ngoài. [Edited by Andie Trần]
Giang Lam Hân nhìn chằm chằm bóng dáng Giang Lam Tuyết, hận không thể đem quần áo Giang Lam Tuyết đốt ra một đốm lửa.
"Nương! Làm sao bây giờ a! Ta cũng muốn đi Hầu phủ, ngươi vì sao lại không có thiệp mời". Giang Lam Hân gấp đến độ dậm chân, nước mắt đều rơi xuống.
Chu thị đành phải quát lên: "Nhị cữu cữu ngươi hôm qua từ Giang Nam đã trở lại, chúng ta đi thăm hắn. Hắn nhất định có mang quà về cho ngươi".
Giang Lam Hân đành phải gật gật đầu.
Giang gia cách Hầu phủ không xa, trên xe, Vi thị không ngừng cùng Giang Lam Tuyết nói một ít quy củ. Muốn nói quy củ, Giang Lam Tuyết khẳng định so Vi thị biết nhiều hơn. Kiếp trước ngay cả quy củ trong cung nàng cũng đã học qua, những quy củ này có là gì, càng đừng nhắc đến việc nàng đã ở Hầu phủ những vài thập niên.
Xe đến cửa Hầu phủ, mẹ con hai người xuống xe, vừa lúc xe ngựa Kiều gia cũng tới. Kiều phu nhân cùng Kiều Tố Nương cũng từ trên xe ngựa bước xuống. Kiều phu nhân nhìn thấy mẹ con Giang gia thật sự vui mừng, hướng hai người đi tới. Vi thị vội mang theo Giang Lam Tuyết bước tới đón.
"Đây là Tam tiểu thư sao? Thật xinh đẹp, vừa nhìn thấy đã khiến người ta yêu thích". Kiều phu nhân cười nói.
Kiều Tố Nương nhìn thấy Giang Lam Tuyết cũng vui vẻ: "Ngươi cũng hảo, lần trước ngươi đưa ta mặt chi, ta rất thích".
"Ngươi thích liền tốt rồi". Giang Lam Tuyết hướng Kiều Tố Nương cười cười. Sau hôm nay, các nàng lại có thể như trước kia trở thành tỷ muội tốt!
Hai vị phu nhân nhìn nhau cười, Kiều phu nhân nói: "Mau vào đi thôi, đừng để Hầu phu nhân chờ chúng ta".
Sớm đã có nha hoàn chờ ở bên ngoài nghênh đón bọn họ. Vi thị cùng Kiều phu nhân đi trước, Giang Lam Tuyết cùng Kiều Tố Nương song song đi theo phía sau.
"Nghe nương ngươi nói mặt chi kia là chính ngươi làm ra?" Kiều Tố Nương nhỏ giọng hỏi.
"Ngươi muốn học sao? Ta sẽ dạy cho ngươi".
"Thật vậy chăng? Kia thật tốt quá. Tây Bắc bên này vừa gió vừa nắng, ta liền sợ làn da ta chịu không nổi, dùng mặc chi ngươi tặng, thật sự rất hảo". Kiều Tố Nương vui mừng.
"Ân. Khi quay về ta liền viết phương thuốc cho ngươi, hoặc là khi nào ngươi rảnh, ta có thể đến Kiều phủ dạy cho ngươi". Giang Lam Tuyết nhỏ giọng nói.
"Kia thật tốt quá, tùy thời đều có thể". Kiều Tố Nương cao hứng. [Edited by Andie Trần]
"Hảo, chờ ta chuẩn bị tốt, liền đi tìm ngươi".
"Ân ân!"
Hai cái tiểu cô nương vừa đi vừa ríu rít trò chuyện, chờ tới khi đến hoa viên Hầu phủ, danh xưng đã trở thành Kiều tỷ tỷ cùng Giang muội muội.
Thưởng hoa yến tổ chức phía hồ sen ở hoa viên. Trên mặt hồ xây hai tòa thủy tạ, không gian rộng mở, mát mẻ. Đều là những danh gia vọng tộc ở Ngân Châu thành, các vị phu nhân các tiểu thư cũng thường xuyên qua lại, gặp mặt tự nhiên sẽ hàn huyên vài câu, cho nhau những lời khen tặng. Đồ trang sức của người này đẹp, bộ váy của người kia hình dáng mới mẻ, tuy đều là khinh thanh tế ngữ, trong lúc nhất thời nhà thuỷ tạ cũng náo nhiệt lên, chọc đến cá trong ao đều nhảy lên nhìn.
Xa hơn một chút chỗ phía sau núi giả, có một người lén lút nhìn qua.
"Thế tử gia, ngài nhanh lên đi, phu nhân sắp tới rồi". Bảo Khánh ở một bên thúc giục nói.
"Đây là chọn tức phụ cho gia, gia đương nhiên muốn xem qua vài lần, vạn nhất nương chọn sai người cho ta thì làm sao bây giờ!".
"Phu nhân chưa từng nhìn lầm người bao giờ. Gia ngài cứ yên tâm đi. Nếu như bị người khác nhìn thấy ngài tại đây nhìn lén liền không tốt!" Bảo Khánh lôi kéo ống tay áo Cố Duẫn Tu.
Cố Duẫn Tu thấy tốp năm tốp ba các vị tiểu thư tụ ở một chỗ nói chuyện, nhìn các nàng một chút đều thấy tư chất thường thường. Nhìn dáng vẻ cmn ánh mắt thật sự chẳng ra gì!
Cố Duẫn Tu lại nhìn đến hai nữ tử ngồi cách hắn xa hơn một chút bên kia. Một vị mặc xiêm y màu thủy lam, một vị mặc xiêm y màu hồng nhạt như hoa anh đào. Hai người đầu dựa vào một chỗ nói chuyện, thấy không rõ mặt. Chỉ bằng vào cảm giác, Cố Duẫn Tu cảm thấy hai nàng nhìn cũng không tệ lắm. Không phải nói Giang tam cũng tới sao? Như thế nào lại không nhìn thấy?
Giang Lam Tuyết cảm thấy giống như có người đang nhìn nàng, ngẩng đầu nhìn nhìn xung quanh một lượt. Giang Lam Tuyết hướng phía núi giả bên kia lại không thấy được người.
"Vừa rồi nhìn thấy một chú chim lạ bay qua". Giang Lam Tuyết cười nói. Nàng dám khẳng định, Cố Duẫn Tu nhất định đang tránh ở cái nào góc nhìn lén, vừa rồi nói không chừng chính là hắn đang nhìn các nàng.
Vừa rồi Giang Lam Tuyết vừa ngẩng đầu, Cố Duẫn Tu liền nhận ra nàng, thiếu chút nữa dọa hắn một té ngã từ trên núi giả xuống dưới. Cái người mặc xiêm y hồng nhạt kia thế nhưng là Giang tam! Như thế nào ăn mặc đẹp như vậy! Lại muốn khiến cho gia chú ý sao?! Giang tam hiện tại thật là khó lý giải. Từ gãi đúng chỗ ngứa đến lạt mềm buộc chặt lại đến mỹ nhân kế, một vòng tiếp một vòng, là muốn cho gia mắc câu sao?! Gia càng không dễ mắc câu đâu! [Edited by Andie Trần]
"Thế tử gia ngươi làm sao vậy? Như thế nào lại giống như vừa gặp quỷ?" Bảo Khánh đỡ Cố Duẫn Tu lên.
"Ân, nhìn thấy quỷ, mỹ nhân quỷ, chạy nhanh đi". Cố Duẫn Tu nhảy xuống núi giả, từ hẻm nhỏ trốn đi.
Thế tử gia vẫn là bị Hầu phu nhân bắt được, kỳ thật bà đã sớm biết Cố Duẫn Tu đi nhìn lén các vị tiểu thư kia: "Duẫn tu, ngươi đứng lại". Hầu phu nhân gọi Cố Duẫn Tu lại.
Cố Duẫn Tu cười hì hì nói: "Nương, thật trùng hợp a".
Hầu phu nhân trừng hắn một cái: "Đã nhìn qua các vị tiểu thư kia? Xinh đẹp phải không?"
"Không có không có, không dám không dám. Nương ngài bận rộn như vậy, ta liền đi trước". Cố Duẫn Tu nói xong liền chạy thoát.
Hầu phu nhân cười cười, hướng nhà thuỷ tạ đi đến.
Những người đang chờ bên trong nhà thuỷ tạ thấy Hầu phu nhân tới, đều an tĩnh lại, đứng dậy nghênh đón. Chờ Hầu phu nhân đến gần, mọi người lại muốn hành lễ. Hầu phu nhân vội gọi người ngăn đón: "Đem các ngươi mời đến, cũng không phải là kêu các ngươi tới hành lễ. Đều xem như đang ở nhà mình đi, không cần nhiều quy củ như vậy".
Hầu phu nhân kêu Kiều phu nhân, thông phán gia Viên phu nhân, còn có Vi thị ngồi bên cạnh ở bàn đặt giữa nhà thuỷ tạ, những người còn lại tùy ý ngồi trên ghế dài hai bên nhà thuỷ tạ.
Vi thị linh cảm không tốt lắm, Hầu phu nhân vì cái gì muốn kêu bà ngồi gần, không lẽ là vì chú ý đến Lam Tuyết.
Hầu phu nhân nhìn chung quanh một vòng, mỗi tiểu thư ở đây đều thanh tú xinh đẹp, có các nàng ở đây, ai còn muốn thưởng hoa a. Hầu phu nhân ánh mắt dừng lại ở trên người Giang Lam Tuyết. Các vị tiểu thư khác bà đều gặp qua ở Kiều phủ, vị này hẳn là Giang tam tiểu thư.
Bộ dạng quả thật xinh đẹp, du nàng đang mặc xiêm y hồng nhạt lại mang trang sức trân châu, cũng khó giấu một cổ anh khí kia đi. Vóc người cũng cao hơn các vị kia, không tồi không tồi. Nếu là đổi cái xiêm y, đổi luôn bộ đồ trang sức hẳn là sẽ càng tốt. Bất quá người ta cũng không biết bà không thích đào hồng nhạt, không thích trang sức trân châu, không thể trách nàng a. Hầu phu nhân hướng Giang Lam Tuyết từ ái mà cười cười.
Giang Lam Tuyết cũng đã lâu chưa gặp lại Hầu phu nhân, chờ đến lúc nàng lớn tuổi hồi tưởng lại Hầu phu nhân cảm thấy bà quả thực là một mẹ chồng rất tốt, lại dạy dỗ nàng rất nhiều. Nếu không phải là bà, chính nàng đã sớm bị người ở Hầu phủ trong kinh khi dễ mà chết.
Giang Lam Tuyết cười đáp lại Hầu phu nhân.
Hầu phu nhân thấy Giang Lam Tuyết tươi cười chân thành, thản nhiên, không có e lệ cũng không có nịnh nọt, trong lòng càng thêm vừa lòng. Phẩm tính tốt là được, chuyện ăn mặc này đó, chờ tới Hầu phủ rồi, chậm rãi dạy lại sau cũng được.
Hầu phu nhân tiện đà lại hướng Vi thị cười, Vi thị trong lòng phát rung, Hầu phu nhân tám phần là nhìn trúng Lam Tuyết.
Quả nhiên, sau khi thưởng hoa yến kết thúc, Hầu phu nhân cho mỗi vị tiểu thư một phần lễ, người khác đều giống nhau, chỉ Giang Lam Tuyết so người ta nhiều hơn một cái vòng tay.