Cố Duẫn Tu lúc này còn đang ở quân doanh kiểm tra áo giáp của các tướng sĩ. Chuyện rèn lãnh giáp là Giang Lam Tuyết nói cho hắn, cũng là chuyện đầu tiên hắn nhất định phải hoàn thành, hắn phải chế tạo cho bằng được lãnh giáp, để cho tất cả tướng sĩ biên quan mặc nó. Cả một nhà người thợ rèn họ Ô kia đã được hắn an bài thỏa đáng, bây giờ chỉ chờ đến khi người nọ nghĩ ra phương thức rèn lãnh giáp.
Cố Duẫn Tu ngày qua ngày sống tại quân doanh càng cảm nhận rõ rệt sự khổ cực của các chiến sĩ nơi này, lại nhớ đến kiếp trước lại thấy chính mình thật khốn khiếp. Không như lần trước trốn đến quân doanh, lần này hắn có mục đích rõ ràng hơn, hắn muốn bắt đầu từ áo giáp, từng bước một mà trưởng thành. Hắn sau này cũng có thể giống phụ thân hắn, làm một đại tướng quân thống lĩnh thiên binh vạn mã, trông chừng từng tấc đất chốn biên quan, bảo vệ quốc gia thái bình.
Thời điểm Bảo Khánh tìm đến quân doanh, Cố Duẫn Tu vô cùng ngạc nhiên: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Hầu gia đã trở lại, phu nhân bảo ta đến đón Thế tử trở về". Bảo Khánh cười hì hì nói.
"Phụ thân đã trở lại rồi sao? Nếu vậy người nhất định sẽ trở lại quân doanh, ta sẽ chờ người ở đây, đến khi tết đến lại cùng nhau về Hầu phủ". Cố Duẫn Tu hiện tại ngày càng thích ở lại quân doanh, hắn cảm thấy ở đây có rất nhiều chuyện thú vị để làm, hơn nữa lòng dạ hắn lúc này chỉ một lòng hướng về chuyện làm sao để cải tiến áo giáp cho tướng sĩ.
Bảo Khánh ấp úng: "Thế tử gia, ngài không thể không trở về, có chuyện rất quan trọng".
Cố Duẫn Tu buông áo giáp trên tay xuống: "Chuyện gì? Mau nói, chớ dông dài".
Bảo Khánh e dè chú ý sắc mắt Cố Duẫn Tu: "Hoàng Thượng tứ hôn cho ngài".
"Cái gì?" Cố Duẫn Tu vừa nghe lời này lập tức cả kinh, đứng phắt dậy suýt chút làm lật cả thư án, "Tứ hôn? Tứ hôn cho ta với ai?"
"Giang tam cô nương". Bảo Khánh nói xong nhìn thoáng qua Thế tử gia.
"Giang tam cô nương?" Cố Duẫn Tu ngây ngẩn cả người, "Đây là có chuyện gì? Ngươi khẳng định là Ngân Châu thành, Giang tam cô nương?"
Bảo Khánh gật gật đầu: "Là nàng ấy. Lần trước phu nhân còn từng mời tam cô nương đến phủ. Ngài khi đó không muốn cưới nàng còn lén trốn đến quân doanh".
Cố Duẫn Tu nghe xong liền cảm thấy cao hứng, sau lại cảm thấy không tốt lắm, đủ loại cảm xúc xuất hiện trong lòng hắn, ngũ vị tạp trần.
"Về thôi, ngay bây giờ!" Cố Duẫn Tu dẹp mớ cảm xúc ngổn ngang kia sang một bên, hắn phải làm rõ ràng chuyện tứ hôn này rốt cuộc là như thế nào. Chuyện này nhất định có liên quan đến phụ thân hắn.
Trên đường trở về, Cố Duẫn Tu hỏi Bảo Khánh: "Giang tam cô nương có biết việc này chưa?"
"Có lẽ là nàng đã biết rồi. Hầu gia và phu nhân cũng đã đến Giang gia làm khách".
Cũng không biết nàng như thế nào. Nàng khẳng định là không muốn gả cho hắn, nói không chừng còn cho rằng là hắn xúi giục phụ thân đi xin thánh chỉ. Cố Duẫn Tu trong lòng vừa lo lắng lại có chút cao hứng, hắn chỉ nghĩ Giang Lam Tuyết không biết sẽ tức giận đến mức nào a?
Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này chứ?
Đến khi Cố Duẫn Tu quay lại Hầu phủ thì Hầu gia và phu nhân cũng đã trở về. Hầu phu nhân thấy sắc mặt nhi tử không quá tốt, trong lòng cũng có chút lo lắng, sợ nhi tử lại náo loạn, không chờ Cố Duẫn Tu mở miệng liền nói: "Lần này là Hoàng Thượng tứ hôn, ngươi đừng náo loạn a. Giang cô nương người ta muốn tài có tài, muốn mạo có mạo, rốt cuộc có chỗ nào không tốt".
"Phụ thân, sao lại thế này? Vì sao Hoàng thượng lại đột ngột tứ hôn cho ta, còn là cùng với Giang tam cô nương?" Cố Duẫn Tu hiện tại chỉ muốn biết nguyên nhân.
Trấn Viễn Hầu thở dài: " Hoàng thượng triệu ta đến có nói vài lời, ý tứ của ngài là muốn gọi ngươi hồi kinh cưới Mẫn Đức quận chúa của Thành Vương gia. Ta sợ Hoàng Thượng thật sự muốn hạ thánh chị liền nói ngươi đã đính hôn ở Ngân Châu. Sau khi trở về phủ, tổ mẫu ngươi lại muốn ngươi cưới mấy biểu muội trong tộc. Ta dứt khoát hướng Hoàng Thượng thỉnh chỉ, xin Hoàng Thượng tứ hôn cho ngươi và Giang tam cô nương".
Cố Duẫn Tu ngơ ngác: "Hoàng Thượng thế nhưng có thể đồng ý?"
"Sao lại không đồng ý. Hoàng Thượng vốn vẫn luôn chú ý đến nhất cử nhất động ở Ngân Châu thành. Chuyện nhà ta cùng Giang gia liên hôn, đối với Hoàng Thượng mà nói cũng không có gì không tốt. Giang Kế Viễn chỉ là một quan viên nho nhỏ, nếu như hắn làm đến chức Tri châu, cho dù là thông phán, Hoàng Thượng cũng sẽ không đồng ý".
Cố Duẫn Tu gật đầu: "Chỉ là Giang gia bên kia, bọn họ có ý kiến gì không? Còn có Giang tam cô nương, nàng nói như thế nào? Lần này phụ thân làm như vậy quả thật..."
Hầu phu nhân cười xấu hổ: "Giang lão thái gia cùng Giang nhị lão gia trông có vẻ như không muốn. Việc này xác thật là nhà của chúng ta thất lễ, nhưng chuyện đến nước này, chỉ có thể đối xử thật tốt với Giang tam cô nương để bù đắp cho nàng. Hôm qua nương có cho người mang một xe lễ vật đến tặng nàng, còn có vài nha đầu để nàng chọn, nàng cũng không từ chối. Giang cô nương quả nhiên là một cô nương tốt, tri thông đạt lễ, vậy mà ngươi còn không biết điều. Những nữ tử bên ngoài kia mấy ai tốt được như nàng".
Cố Duẫn Tu tỏ vẻ nghi hoặc với lời của nương hắn. Giang Lam Tuyết sao có thể dễ dàng chấp nhận hiện thực như vậy?
"Nương, ta có thể đến Giang phủ gặp Giang tam cô nương được không?"
"Hôn sự cũng đã định rồi, các ngươi gặp mặt cũng tốt, trước trao đổi tình cảm, tránh để đến khi thành thân lại không tự nhiên, không biết tình biết thú". Hầu phu nhân nghĩ nhi tử cùng Giang tiểu thư lâu ngày tiếp xúc biết đâu lại nảy sinh tình cảm, đương nhiên là đồng ý.
Trấn Viễn Hầu lại không quá bận tâm về hôn sự của nhi tử nhưng lại cảm thấy hứng thú đối với chuyện Cố Duẫn Tu chạy đến quân doanh: "Tiểu tử ngươi, cuối cùng là trưởng thành, hiểu chuyện. Ở quân doanh thấy thế nào?"
"Ta đang định nói chuyện này với phụ thân a. Lần này ta đến quân doanh có nhìn qua áo giáp của tướng sĩ, cảm thấy áo giáp quá nặng, mặc ở trên người khi hành động có nhiều điểm bất tiện, lại không đủ độ cứng rắn. Ta nghĩ nếu có thể làm ra áo giáp vừa nhẹ, linh hoạt và kiên cố thì tốt rồi". Cố Duẫn Tu nghiêm túc.
Trấn Viễn Hầu cười: "Nào có đơn giản như vậy".
Cố Duẫn Tu nghĩ đem chuyện của Ô thợ rèn nói cho phụ thân hắn, nhưng cuối cùng vẫn là không nhắc đến. Hắn hiện tại cũng không rõ ràng lắm khi nào Lãnh giáp mới thật sự xuất hiện, đành nói: "Ta cũng chỉ là nghĩ ra một ý tưởng mà thôi".
Trấn Viễn Hầu gật gật đầu: "Có ý tưởng chính là chuyện tốt. Nhưng nương ngươi cũng đã nói, chỉ cho ngươi quản lương thảo vũ khí, không cho phép ngươi ra tiền tuyến, ta đã đáp ứng với nương ngươi. Đến lúc đó ngươi cũng đừng làm loạn".
Cố Duẫn Tu cười cười: "Có thể đem những thứ đó quản lý thật tốt đã không phải là chuyện dễ dàng. Ta tự biết năng lực của mình đến đâu, sẽ không lỗ mãng".
Trấn Viễn Hầu vui mừng mà cười sảng khoái, nhi tử cuối cùng cũng trưởng thành, thật tốt.
Nghỉ ngơi một ngày, sáng hôm sau Cố Duẫn Tu thấp thỏm bất an mà đi đến Giang phủ. Hắn sống qua hai đời cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày hắn sợ hãi khi đối mặt với Giang Lam Tuyết. Trước khi đi, Hầu phu nhân còn đưa cho hắn một chiếc vòng ngọc, bảo hắn tặng cho Giang Lam Tuyết. Hắn làm sao dám...... Chỉ sợ đến lúc đưa đến tay nàng, nàng sẽ ném thẳng vào mặt hắn a. Một người khi trong lòng hổ thẹn, lá gan liền nhỏ.
Cố Duẫn Tu trong lòng chuẩn bị đầy đủ, mới dám gõ cửa Giang gia.
Hiện giờ Thế tử gia cũng coi như là con rể của Giang phủ, nha đầu mở cửa đương nhiên vui mừng mà đem Thế tử gia đón vào nhà.
Giang Kế Viễn hôm nay cũng ở nhà, chuyện Thế tử gia làm con rể của ông đã sớm truyền ra bên ngoài. Quan viên lớn lớn bé bé từ Châu phủ đến Nha môn đều hận không thể dính ở trên người ông chúc mừng. Kết quả ông không đi nữa trực tiếp đem công vụ mang về nhà làm.
Giang Kế Viễn nghe nói Cố Duẫn Tu đến, trong lòng liền có một cổ hỏa khí bốc lên, đều là bị nhà hắn làm hại. Tức thì tức, nhưng vẫn phải gặp, không gặp hắn thì ông làm sao gõ gõ được hắn chứ!
Nếu đã là con rể, liền không cần gặp ở chính sảnh, Giang Kế Viễn gọi Cố Duẫn Tu vào thư phòng.
Đây là lần đầu tiên Cố Duẫn Tu thư phòng Giang Kế Viễn, kiếp trước hắn cũng chưa từng đến. Nhớ đến đây, trong lòng Cố Duẫn Tu lại cảm thấy chính mình kiếp trước đối xử với Giang Lam Tuyết vô cùng hỗn đản.
Cố Duẫn Tu nhìn thấy cha vợ, ngoan ngoãn mà hành lễ gọi một tiếng: "Nhạc phụ đại nhân".
Giang Kế Viễn thấy thái độ cung kính kia của Cố Duẫn Tu, cơn giận trong lòng giảm xuống một chút, nhìn Thế tử gia cúi đầu rũ mắt hành lễ lại cảm thấy chính ông hình như có chút quá đáng. Lại nghĩ hắn thế nhưng lại gọi ông là nhạc phụ, Giang Kế Viễn có chút không vui liền nói: "Còn chưa có thành thân đâu, gọi nhạc phụ làm gì, hừ".
Cố Duẫn Tu suy nghĩ một chút lại gọi một tiếng: "Giang nhị thúc".
"Ân, như vậy còn ổn, ngồi đi". Giang Kế Viễn ngoài miệng không cho phép Cố Duẫn Tu kêu hắn nhạc phụ, nhưng hành động vô thức lại xem Cố Duẫn Tu như con rể mà đối đãi.
Cố Duẫn Tu ngồi xuống chiếc ghế đối diện Giang Kế Viễn. Chiếc ghế dựa này vốn dĩ là Giang Kế Viễn đặc biệt chuẩn bị cho Giang Bình Nghĩa, ngày thường Giang Bình nghĩa thường ngồi ở đó cùng phụ thân báo lại chuyện công khóa.
"Thế tử ở quân doanh có tốt không?" Giang Kế Viễn hỏi.
"Nhị thúc kêu ta Duẫn Tu là được". Cố Duẫn Tu khiêm tốn, "Để nhị thúc nhọc lòng, Duẫn Tu ở quân doanh mọi việc đều tốt".
Thái độ quả thật là không tồi, Giang Kế Viễn hài lòng gật gật đầu.
"Nam tử hán, chí lớn vẫn nên đặt ở kiến công lập nghiệp. Ngươi lại là Trấn Viễn Hầu Thế tử, vốn dĩ nên sớm đến quân doanh rèn luyện". Giang Kế Viễn nói.
"Nhị thúc nói phải, Duẫn Tu nhất định hảo hảo rèn luyện. Nhất định sẽ không kiếnTrấn Viễn Hầu mất mặt, làm nhị thúc mất mặt". Cố Duẫn Tu sống cả hai kiếp người, muốn lấy lòng Giang Kế Viễn không phải là chuyện khó.
Giang Kế Viễn nghe xong lời này trong lòng thật sự rất hài lòng, Thế tử gia không ngờ lại là người khiêm tốn hiểu lễ như vậy, không tồi không tồi.
Cha vợ, con rể hai người ban đầu còn có chút khách khí, lúc sau lại thành càng nói càng hăng hái. Kiếp trước Cố Duẫn Tu tuy tiêu dao là vậy nhưng cũng là người am hiểu văn thơ, cùng với Giang Kế Viễn là một văn nhân lại có rất nhiều sở thích chung từ thơ văn ca phú đến kì họa đều, rất có kiến giải. Giang Kế Viễn không nghĩ tới Cố Duẫn Tu trong bụng hóa ra lại có chút mực nước, trong lòng đối con rể này cũng vừa lòng thêm ba phần. Lại nói bản thân ông cũng không có quyền thế như người ta, có không hài lòng cũng không có biện pháp.
Hai người ở trong thư phòng nửa ngày lại không có nhắc tới Giang Lam Tuyết.
Giang Kế Viễn không đề cập tới, Cố Duẫn Tu trong lòng có muốn cũng không dám nhắc, hắn sợ nhìn thấy Giang Lam Tuyết. Sợ nàng nhìn thấy hắn lại khóc, lại càng sợ nàng cười lạnh với hắn. Nhưng hắn hôm nay bất luận có như thế nào cũng muốn gặp được nàng, cùng nàng giải thích rõ ràng. Vì thế, Cố Duẫn Tu lấy hết can đảm chủ động nói: "Nhị thúc, ta có thể gặp Tam tiểu thư một lát hay không?"
Giang Kế Viễn nghĩ nếu việc hôn nhân hai người cũng đã định rồi, gặp một lần cũng không phải không được, liền đồng ý.
Đương nhiên là Cố Duẫn Tu không thể đến khuê phòng của Giang Lam Tuyết, Giang Kế Viễn sai một tiểu nha đầu đi gọi Giang Lam Tuyết đến vào thư phòng.
Giang Lam Tuyết đã sớm biết Cố Duẫn Tu đến, nàng còn đang muốn tìm hắn tính sổ, đã sớm đợi trong khuê phòng chờ người đến gọi nàng qua đó.
Nghe được bên ngoài có tiếng bước chân, tim Cố Duẫn Tu liền bắt đầu nhảy lên thình thịch, hắn chưa bao giờ thấy bản thân túng quẫn đến như vậy, quả thật rất vô dụng! Cố Duẫn Tu hướng cửa nhìn chằm chằm, cửa vừa mở, hắn liền đứng lên.
Giang Lam Tuyết lại giống như không nhìn thấy hắn, chỉ hướng phụ thân nàng hành lễ: "Phụ thân, ngài tìm ta".
Giang Kế Viễn cười ha hả nói: "Không phải phụ thân tìm ngươi, là Duẫn Tu tìm ngươi".
Giang Lam Tuyết nhướng nhẹ một bên lông mày, thầm nghĩ, còn gọi Duẫn Tu thân thiết như vậy, Cố Duẫn Tu giỏi lắm, thế mà lại đem phụ thân nàng dỗ đến cao hứng. Nam nhân a, luôn luôn không thể giữ vững lập trường.
Giang Lam Tuyết lại hướng Cố Duẫn Tu phúc lễ: "Thế tử gia".
Quy quy củ củ, lại là xa cách, khiến Cố Duẫn Tu nhớ tới Giang Lam Tuyết kiếp trước.
Thấy hai người đều ngượng ngùng xoắn xít mà không nói lời nào, Giang Kế Viễn liền lui đi ra ngoài. Giang Kế Viễn vừa đi, Giang Lam Tuyết liền thay đổi bộ dáng, trực tiếp ngồi vào vị trí phụ thân nàng vừa ngồi.
"Ngươi còn dám tới tìm ta!" Giang Lam Tuyết hung tợn mà mở miệng nói.
Cũng không biết sao, thấy Giang Lam Tuyết hung dữ như vậy, Cố Duẫn Tu trong lòng ngược lại cảm thấy nhẹ nhàng, liền cười nói: "Không dám tới cũng phải tới a".
"Ân, nàng cứ tùy tiện mắng, chỉ cần nàng vui vẻ liền hảo". Mắng hắn máu chó đầy đầu cũng được, chỉ cần nàng đừng khóc.
"Không phải gả cho ngươi ta liền sẽ vui vẻ". Giang Lam Tuyết hừ một tiếng.
Cố Duẫn Tu trong lòng hụt hẫng, hắn đã sớm biết.
"Lúc trước ta cũng đã nói qua. Ta muốn nàng gả cho người có thể luôn làm cho nàng tươi cười. Hiện tại nàng cũng chỉ có thể gả cho ta, ta cũng sẽ nỗ lực để nàng vĩnh viễn hạnh phúc". Cố Duẫn Tu thần sắc nghiêm túc hơn bao giờ hết.
"Làm sao ta có thể tin lời ngươi nói được chứ?" Giang Lam Tuyết cười lạnh.
"Ta sẽ làm nàng tin". Cố Duẫn Tu đạo.
"Nga". Giang Lam Tuyết nhàn nhạt đáp một tiếng, căn bản một chút cũng không tin Cố Duẫn Tu.
"Nàng sẽ tin". Cố Duẫn Tu lại cường điệu một lần.
"A". Giang Lam Tuyết vẫn là cười lạnh.
Cố Duẫn Tu nắm chặt vòng ngọc bên trong tay áo, không dám lấy ra. Đưa vòng tay gì đó không quan trọng, hắn hôm nay một là hướng Giang Lam Tuyết bảo đảm chính mình sẽ thay đổi triệt để, không khiến bản thân lại trở thành phế vật một lần nữa, hai là muốn nói cho nàng, nàng muốn làm cái gì liền đi làm, hắn sẽ luôn ủng hộ nàng.
Cố Duẫn Tu trầm mặc một lát mới nói: "Giang tam, chuyện đến nước này đã không còn cách nào thay đổi được. Ta biết nàng vẫn luôn không muốn gả cho ta, ta bây giờ càng nói lời dễ nghe lại khiến nàng càng thêm không tin tưởng. Nhưng có một việc hiện tại ta có thể cam đoan có thể thực hiện với nàng, nàng muốn làm gì cứ việc làm, mọi chuyện có ta gánh vác".
"Cái gì cũng được?" Giang Lam Tuyết nói.
"Đúng vậy, ta cũng đã nghĩ đến tương lai của nàng. Nàng chắc chắn cũng đã có dự định của mình, trừ việc phải gả cho ta, những việc khác nếu như nàng đã muốn làm, cứ việc làm, ta sẽ không ngăn cản còn sẽ giúp nàng". Lời nói Cố Duẫn Tu khẩn thiết.
"Không cần ngươi nói, ta cũng định làm như vậy. Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ ta sẽ giống giống kiếp trước, trở thành phu nhân ngoan ngoãn, lấy phu làm trời như trước". Giang Lam Tuyết cũng không có bị lời nói Cố Duẫn Tu làm cho lay động.
"Kia tốt nhất, ta không cần cái gì phu nhân ngoan ngoãn, lấy phu làm trời, nàng cứ làm chính mình là được". Cố Duẫn Tu cũng không hy vọng Giang Lam Tuyết giống kiếp trước, nghiêm túc gật gật đầu.
Thấy Cố Duẫn Tu cứ như vậy dễ dàng thuận theo nàng, tức giận trong lòng Giang Lam Tuyết muốn phát tiết ra ngoài lại không thể phát, chỉ hậm hực nói: "Ngươi là kẻ lắm tật xấu, thật đáng ghét!"
Cố Duẫn Tu lại cười: "Ta đúng là kẻ xấu xa, hỗn trướng, tật xấu đầy mình. Còn may ông trời một lần nữa cho ta cơ hội, bằng không ta vĩnh viễn cũng không biết mình đã bỏ lỡ nhiều thứ như vậy".
Giang Lam Tuyết chỉ cảm thấy một quyền của nàng lại đánh vào gối bông.
Muốn cãi nhau cũng phải là hai bên cùng lớn tiếng, đằng này đối phương luôn là như vậy ngoan ngoãn thỏa hiệp, khiến khí thế muốn cãi nhau của nàng cũng hỏng mất. Giang Lam Tuyết vốn định đem Cố Duẫn Tu mắng cho một trận, nhưng nhìn dáng vẻ cúi đầu rũ mi kia của hắn, nàng có muốn to tiếng cũng không thể. Cố Duẫn Tu lúc trước không phải là người như vậy! Bộ dáng này của hắn thật khiến người ta đau đầu.
"Cố Duẫn Tu, ngươi không cần như vậy. Ngươi nếu là bởi vì cảm thấy kiếp trước thua thiệt ta nên miễn cưỡng bản thân ở trước mặt ta giả vờ ngoan ngoãn lấy lòng thì sớm hay muộn ngươi vẫn là giống như kiếp trước, sẽ chán ghét ta. Đến lúc đó vẫn sẽ làm ra chuyện có lỗi với ta, cho nên, ngươi vẫn nên là chính ngươi, đừng miễn cưỡng chính mình". Giang Lam Tuyết nói.
Cố Duẫn Tu không nghĩ tới Giang Lam Tuyết sẽ nói như vậy, hắn nghĩ, thật sự hắn là bởi vì cảm thấy áy náy nên mới như vậy sao? Khẳng định có, nhưng cũng không phải hoàn toàn là vì áy náy với nàng. Kiếp trước không phải hắn không động tâm với nàng, nhưng lúc hắn liên tiếp muốn cùng Giang Lam Tuyết thân cận, nàng đều lạnh lùng. Kiếp trước hắn không rõ nguyên nhân, cho rằng Giang Lam Tuyết đối hắn hoàn toàn vô tình, hiện giờ hắn biết, nàng không phải vô tình, mà là một tấm chân tình của nàng bị hắn cô phụ trong lúc vô tình.
Nguyên lai nữ tử hắn đem lòng ái mộ lại cũng thật lòng yêu thương hắn. Nghĩ được như vậy, Cố Duẫn Tu nguyện ý bỏ xuống tự ái của mình đến lấy lòng mĩ nhân.
"Giang tam, nàng có hay không nghĩ tới, ông trời cho chúng ta trọng sinh, là muốn cho chúng ta một lần cơ hội?".
Giang Lam Tuyết không hề nghĩ ngợi liền nói: "Có lẽ là ông trời mắt bị mù, hoặc là đang ngủ gật. Ta lại không muốn cơ hội này. Cố Duẫn Tu, ngươi ngàn vạn đừng nghĩ nhiều, chuyện hôn sự của ta và ngươi vốn dĩ từ ban đầu đã không có duyên phận gì đáng nói. Lần này cũng chỉ vì một đạo thánh chỉ kia đem ta và ngươi buộc vào nhau thôi".
Cố Duẫn Tu thở dài, hắn biết một hai câu nói kia làm sao có thể khiến nàng buông lỏng phòng bị với hắn. Bất quá hôm nay những gì hắn muốn nói đều đã nói xong, hắn cũng sắp đến giờ quay về quân doanh, cũng không có nói thêm cái gì nữa.
Cố Duẫn Tu lúc gần rời khỏi lại sờ sờ tay áo mang vòng ngọc, rốt cuộc vẫn là không lấy ra tặng nàng. Tương lai còn dài, dù sao hắn cũng phải tự mình đạt được thành tựu, tới đó mới có thể xứng đáng với nàng.
Cố Duẫn Tu vừa đi, Vi thị liền hướng Giang Kế Viễn đã phát một hồi hỏa: "Ngươi sao lại thế này! Sao có thể để hai đứa đơn độc ở bên nhau chứ!"
"Dù sao cũng đã đính hôn, ở chung một chút cũng không sao. Lúc trước Thế tử không phải không đồng ý cưới Lam Tuyết nhà chúng ta sao? Sớm muộn hai đứa nó cũng phải thành thân chi bằng để cho Thế tử sớm nhìn ra điểm tốt của Lam Tuyết, ngươi tình ta nguyện mà thành thân! Ta đây cũng là vì muốn hai đứa nó hạnh phúc a". Giang Kế Viễn đương nhiên không chịu thừa nhận mình sai.
Trong lòng Vi thị vốn còn một tia hi vọng việc hôn nhân lần này sẽ không thành. Bà vẫn hy vọng Lam Tuyết có thể gả về nhà ngoại, đứa trẻ Vĩnh Xương kia thật tốt a.
"Ta không phải là vì trong lòng bất bình a!" Vi thị nói rồi nước mắt lại muốn rơi xuống.
"Ta thấy Thế tử là người không tồi, có đôi khi là lời đồn đãi vớ vẩn bên ngoài không phải sự thật, không thể tin tưởng". Giang Kế Viễn an ủi thê tử, "Nói không chừng là nữ nhi nhà chúng ta có phúc khí".
"Cái gì phúc khí, ta lại thấy là đen đủi, Vĩnh Xương rất tốt, đối xử với Lam Tuyết cũng tốt, hai đứa nhỏ hẳn cũng có lòng, ai ngờ nhà bọn họ lại tới đoạt người!" Vi thị tưởng tượng đến cháu trai cùng nữ nhi, trong lòng liền tiếc nuối ủy khuất.
Giang Kế Viễn cũng không dám nói thêm nữa, chỉ có dùng lời nói nhỏ nhẹ mà dỗ dành. Là ông vô năng, nếu ông có bản lĩnh có thể cùng Hầu phủ từ hôn, có thể xin Hoàng Thượng thu hồi thánh chỉ.
Giang Lam Tuyết lúc này đang đứng ở cửa, nghe được nương nhắc tới Vi Vĩnh Xương, nàng nhẹ nhàng mà thở dài. Nói cho cùng nàng vẫn cô phụ tình cảm của tam biểu ca. Kiếp trước thê tử của tam biểu ca là ai, nàng không biết, có lẽ nàng kia mới là duyên phận trời định cho hắn.
Giang Lam Tuyết gõ gõ cửa: "Phụ thân, nương, ta vào được không".
Vi thị vội lau lau nước mắt, trừng mắt nhìn Giang Kế Viễn một cái: "Mau tiến vào đi".
Giang Lam Tuyết thấy nương đôi mắt hồng hồng, trong lòng cũng không chịu nổi. Nàng sống lại một đời người, kiếp trước cũng từng vì hôn sự của nhi nữ rầu thúi ruột, đương nhiên lý giải được tâm trạng của nương lúc này.
Giang Lam Tuyết đi đến bên người Vi thị, ôm cánh tay Vi thị: "Nương, ngài có biết Thế tử tới tìm ta đã nói cái gì không?"
Vi thị nói: "Nói cái gì".
Giang Lam Tuyết cười cười: "Thế tử nói ta muốn làm cái gì liền đi làm, hắn sẽ thay ta giải quyết mọi chuyện".
"Có ý tứ gì? Ngươi muốn làm cái gì?" Vi thị khó hiểu mà nhìn xem Giang Lam Tuyết.
"Ta muốn tiếp tục theo bên cạnh sư phụ học nghệ". Giang Lam Tuyết nói, "Lúc ấy mọi người là sợ ta cùng Hầu phủ dây dưa, hiện giờ cũng không có gì phải sợ. Thế tử cũng cho phép ta muốn gì thì làm cái đó, ta còn phải lo cái gì chứ". Thấy Vi thị do do dự dự, Giang Lam Tuyết lại nói: "Nương, về sau gả tiến Hầu phủ, ta có thể không còn tự do như vậy nữa. Ngài liền đáp ứng ta đi".
Vi thị là sợ chuyện này có thể rơi vào tai Hầu phu nhân. Tuy rằng bà vạn lần không muốn nhưng nữ nhi vẫn phải gả đi, liền không thể không suy xét đến chuyện này, Vi thị nói: "Liền tính Thế tử gia đồng ý thế nhưng ý của Hầu gia cùng phu nhân đâu".
Giang Lam Tuyết nói: "Này ngài đừng lo lắng, Hầu gia cùng Hầu phu nhân đều thực coi trọng sư phụ. Bọn họ nếu là biết ta cùng sư phụ học nghệ nhất định cao hứng còn không kịp a".
Giang Kế Viễn ở một bên nói: "Không nghĩ tới Thế tử còn có thể nghĩ được như vậy! Nếu đã như thế phụ thân đồng ý ngươi đi!"
Vi thị trừng Giang Kế Viễn một cái.
"Nương, ngài cũng đừng sợ Hầu gia cùng phu nhân sẽ tức giận. Hôn sự là nhà bọn họ cầu, là bọn họ thất lễ trước a. Nương ở trước mặt Hầu phu nhân cũng không cần quá mức cẩn thận, nên thế nào liền thế ấy. Bọn họ nếu thật sự đối với ta không hài lòng, vừa hay để bọn họ đến cầu Hoàng thượng đem thánh chỉ rút về, nếu không có thể xin thêm một thánh chỉ hủy bỏ hôn ước".
Vi thị thở dài: "Ta còn không phải là vì sợ ngươi sau này vào Hầu phủ sẽ phải chịu ủy khuất a. Hầu môn đại viện, quy củ lại nhiều".
"Này thì có cái gì phải sợ! Nương cũng đã nói đó là hầu môn đại viện, đến lúc đó ta cũng là Thế tử phu nhân do đích thân Hoàng Thượng tứ hôn, ai dám bắt nạt ta?" Giang Lam Tuyết nói. Chỉ cần bản thân nàng không ủy khuất chính mình, người khác cũng đừng nghĩ ủy khuất nàng, nàng gả cho Cố Duẫn Tu đã đủ ủy khuất, đến lúc đó chỉ có nàng ủy khuất người khác, ha!
"Là cha nương vô dụng". Vi thị lại thở dài.
Giang Lam Tuyết cười cười: "Này cùng cha nương không quan hệ, kể cả là khuê nữ của Tể phụ đi nữa, Hoàng Thượng muốn tứ hôn, Tể phụ cũng không dám nói một chữ không".
"Tuy là như vậy nhưng...... Lam tuyết, Vĩnh Xương kia làm sao bây giờ a, hài tử kia nếu đã biết......" Vi thị nói đến đây cũng không biết nên tiếp tục làm sao cho phải.
Giang Lam Tuyết nghe đến Vi Vĩnh Xương cũng cúi đầu, là nàng không phúc phận kia.
"Nương, tam biểu ca sau nhất định sẽ có hảo nhân duyên, là ta không phúc phận kia". Giang Lam Tuyết nhẹ nhàng mà nói.
"Qua năm mới ta lại truyền tin trở về. Để hài tử kia dở dang vài năm cũng không tốt". Vi thị nói lại xoa xoa nước mắt, "Trời giá rét, ngươi cũng đừng nóng vội đến chỗ sư phụ ngươi, khai xuân lại đi cũng được".
"Ta nghĩ ngày mai đến đó, trước tiên vẫn là nên cùng sư phụ thỉnh an một lần". Giang Lam Tuyết nói.
Ngày hôm sau lại có một trận tuyết lớn, Giang Lam Tuyết có muốn đi đâu cũng không được.
Cố Duẫn Tu cũng không thể quay về quân doanh. Hôm qua lúc hắn về phủ, Hầu phu nhân phát hiện hắn không có đem vòng ngọc tặng cho Giang Lam Tuyết, cho rằng hắn trong lòng đối Giang Lam Tuyết còn bất mãn, đem hắn quở trách một hồi, hôm nay sáng sớm lại bắt hắn đến Giang gia đưa áo choàng cho Giang Lam Tuyết.
"Ngươi cùng Giang tam cô nương tốt nhất nên hảo hảo ở chung cho ta. Hôm qua đi lâu như vậy, thế nhưng cả bữa cơm cũng không được người ta mời! Nhất định là do ngươi lại bày cái bộ dáng Thế tử gia kia cho người ta tức giận! Nhạc phụ, nhạc mẫu ngươi cũng không phải là loại người thích nịnh bợ, hôm nay ngươi tốt nhất là hảo hảo thể hiện cho ta ". Lúc Cố Duẫn Tu gần đi, Hầu phu nhân lại kéo đến dặn dò một phen.
Cố Duẫn Tu khó lòng giãi bày, chỉ có thể cầm áo choàng lần nữa đi đến Giang gia, trong lòng nghĩ, hôm nay cũng không biết có thể hay không ở lại Giang gia ăn cơm.
Tuyết lớn làm không khí cũng lạnh lẽo thêm, Giang gia trên dưới đều tránh ở trong phòng, vây quanh bếp lò sưởi ấm.
Bảo Khánh cùng Cố Duẫn Tu ở ngoài gõ cửa rất lâu cũng không thấy ai ra mở cửa.
Bảo Khánh sợ Thế tử gia tức giận, trộm nhìn thử vài lần, còn may, Thế tử giống như không có giận a.
Cửa cuối cùng cũng mở ra, gia đinh mở cửa vừa thấy là Thế tử gia, vội mời người đi vào trong.
Hai phu thê Giang Kế Viễn vừa nghe Thế tử gia lại đến nữa, trong lòng cảm thấy rất ngoài ý muốn. Băng thiên tuyết địa*, cũng không biết hắn lại tới làm cái gì. Cố Duẫn Tu đi đến Tây viện, Vi thị thấy trên tay hắn ôm một hộp gấm to, liền biết hắn là đem lễ vật đến tặng.
"Giang nhị thúc, nhị thẩm, hôm nay tuyết lớn lạnh lẽo, nương kêu ta áo choàng tới tặng cho Tam tiểu thư". Cố Duẫn Tu cười nói.
Vi thị không nghĩ tới Hầu phu nhân còn có thể quan tâm đến như vậy, cũng không nghĩ tới Cố Duẫn Tu bất chấp gió tuyết lại đem áo choàng đến tặng cho khuê nữ nhà mình, trong lòng thực ngoài ý muốn.
Đánh kẻ chạy đi, không đánh người chạy lại, người ta là tới tặng lễ, Vi thị tiếp nhận hộp gấm nói: "Sai người đưa tới là được rồi, như thế nào lại để Thế tử đích thân nhọc lòng đem đến".
Cố Duẫn Tu cười nói: "Nhị thẩm kêu ta Duẫn Tu thì tốt rồi. Vốn dĩ là lễ tặng cho Tam tiểu thư, đương nhiên phải là đích thân ta đưa đến".
Vi thị thấy áo bông trên người Cố Duẫn Tu cũng ướt đẫm, có chút không đành lòng, liền nói với Giang Kế Viễn: "Áo bông trên người Thế tử cũng đã ướt đến như vậy, phu quân mau dẫn hắn đi đổi một kiện. Ngoài trời lạnh như vậy, cẩn thận nhiễm thương hàn".
Cố Duẫn Tu vội vàng nói lời cảm tạ, đi theo Giang Kế Viễn thay quần áo.
Còn Vi thị ôm hộp gấm đi tìm Giang Lam Tuyết.
Hôm nay Giang Lam Tuyết dạy dỗ những nha đầu mới tới, còn không biết Cố Duẫn Tu đến.
Vi thị nói: "Là Thế tử đưa tới, nói là áo choàng".
"Hắn lại tới nữa?" Giang Lam Tuyết cũng có chút kinh ngạc.
"Ân, là vì muốn đem áo choàng đến cho ngươi, trên người đều ướt, hẳn là đang cùng phụ thân ngươi thay quần áo đi. Một lát nữa ngươi đi gặp hắn đi, coi như cảm tạ hắn trời lạnh như thế lại còn vất vả tới đây một chuyến". Vi thị nói.
Giang Lam Tuyết thở dài trong lòng, nàng không ngờ Cố Duẫn Tu có thể dùng thủ đoạn đơn giản như vậy mà lừa gạt được phụ thân cùng nương nàng a!