Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn

Chương 217



Râu trên cằm Đào Thái phó khẽ run lên, không biết là đang đè nén lửa giận trong lòng hay là cảm thấy chuyện hoang đường này, trong mắt hiện lên vẻ thương tiếc cùng phức tạp.
Đã muốn định cho ông ta đại tội dâm loạn cung đình, bữa tiệc trung thu năm Khải Thuận thứ mười sáu kia, hoàng đế mang theo quần thần bắt được, không nên là ông ta cùng với một cung nữ bình thường...
E rằng vốn muốn sắp đặt là ông ta cùng với Thục phi nương nương mới đúng!
Bờ môi của Đào Thái phó khẽ run, cuối cùng khàn khàn nói: "Hoang đường! Hoang đường a!"
Ông ấy cuối cùng cũng hiểu được nỗi oán giận của Ngụy Nghiêm đối với Thái tử từ đâu mà đến, Ngụy Nghiêm có sai lầm trong lời nói, nhưng vì Thái tử không lạnh không nóng cũng không tiếp thu kế này, cũng nên nắm những người nghe được lời này vào trong tay, lời này là do khách khanh Đông Cung truyền ra ngoài, chính là Thái tử cai trị bất lực.
Đào Thái phó gần như mơ hồ đoán được ngọn nguồn của chuyện xảy ra năm đó, lạnh buốt hỏi: "Sau đó Cẩm châu thất thủ... chẳng lẽ là do tiên đế?"
Ngụy Nghiêm nhắm mắt lại gật đầu: “Lúc đầu ta còn tưởng tai họa bữa tiệc đêm trung thu chỉ là do tiên đế vẫn khúc mắc ta và Dung Âm có vấn đề, còn chưa biết là vì lời ‘Nhường ngôi’ kia thu hút.”
“Tiên đế khắp nơi đều chèn ép thái tử, Thái tử không dám tranh giành với phụ hoàng, nên chỉ ôm lấy danh nghĩa hiền đức tại dân gian, thu nạp người có tài, lại không biết cử động này càng khiến tiên đế kiêng kỵ. Khi Giả gia thấy danh vọng của Thái tử trong dân gian ngày càng tốt hơn, liền lập ra một kế, giật dây bách tính lập ngôi miếu sống cho Thái tử."
Đào Thái phó cũng biết chuyện này, năm đó tiên đến ở trên triều đã nổi trận lôi đình, thậm chí công nhiên đập tấu chương lên người Thái tử, giận dữ mắng mỏ Thái tử có phải đã có tâm tư thay thế mình hay không.
Mưu kế này của Thập Lục hoàng tử và Giả quý phi thật sự rất thâm độc, sau khi chuyện này xảy ra, Thái tử trực tiếp bị tước quyền giám chính.
Mái tóc lưa thưa được búi trâm gỗ được ngọn đèn ở trên vách tường đại lao chiếu lên, nháy mắt nhìn đã xám trắng một mảnh, ông ấy thở dài: “Có lời ‘Nhường ngôi’ trước đây, Thái tử một mực ôm hiền danh, chiêu mộ hiền tài, cho dù xuất phát từ đảng của Thập Lục hoàng tử cản trở, tiên đế cũng sợ là không thể dung được Thái tử nữa, chẳng trách năm đó, tiên đế mượn việc này xử lý thật mạnh đám vây cánh của Thái tử, khiến cho Thái tử vì muốn cầu lối thoát tự xin đi Cẩm châu, muốn dùng chiến công này để lấy lại sự sủng ái của mình."
Bây giờ xem ra, việc Thái tử đến Cẩm châu kia, chỉ đổ thêm dầu vào lửa!
Dù sao trong mắt tiên đế, Thái tử đây là muốn chính thức nhúng tay vào binh quyền, danh tiếng trong dân gian cơ hồ đã làm lu mờ vị hoàng đế như ông ta, nếu như lại lấy được uy vọng trong quân... Những lời "Nhường ngôi" sẽ trở thành sự thật.
Đáy mắt Ngụy Nghiêm lộ ra một tia châm chọc nhàn nhạt: "Giả gia đã có dã tâm bừng bừng, tiên đế như thế nào không biết? Bất quá là do một tay ông ta đề bạt lên, chỉ là một đầu chó săn vì để cân bằng quyền thế Thích gia, Thái tử bỏ mình tại Cẩm châu, Thập Lục hoàng tử đương nhiên không sống nổi nữa.”
Con ngươi của Đào Thái phó co rút lại, bị những lời này làm cho giật mình.
Có nghĩa là... Thập Lục hoàng tử bị nhốt ở La thành, kỳ thật là do tiên đế an bài?
Ngụy Nghiêm nhìn Đào Thái phó, nói: "Tiên đế chỉ muốn nhi tử phải nghe lời."
Hôm nay tại trong đại lao, Đào Thái phó đã thở dài vô số lần, không biết là đang kìm nén sự tức giận hay cảm thấy chuyện này hoang đường, trong mắt hiện đầy sự tiếc nuối và phức tạp.
Từ xưa đến nay, vô tình nhất là nhà đế vương!
Kỳ thật năm đó Thái tử Thừa Đức có lẽ đã quá hiểu thánh ý, vì vậy vẫn luôn làm một nhi tử nghe lời.
Nhưng cùng với sự nghi kỵ của đế vương, bản thân ông ta cũng không phải là người vô năng, cho nên mặc kệ có nghe lời như thế nào, cũng đều vô dụng...
Tâm của Đào Thái phó nặng trĩu, nặng đến phát hoảng.
Hình như bên ngoài tuyết lại rơi, vài bông tuyết rơi từ mái hiên bay vào.
Ngụy Nghiêm lại đi một nước trên bàn cờ: “Năm đó khi Thái tử đi Cẩm châu, Thập Lục hoàng tử nghe lời sàm ngôn đến La thành, đã là tử cục."
"Tiên đế đã dùng Dung Âm làm quả cân bức ta nửa đường phải hồi kinh, phía sau là trách nhiệm bại binh ở Cẩm châu, có thể đều rơi xuống hết trên đầu ta, Thích lão tướng quân đã chết, Tạ Lâm Sơn vừa thay binh quyền của Thích gia vừa chết, Ngụy thị Tấn Dương trở thành mưu hại trữ quân, loạn thần tặc tử dâm loạn cung đình, có phải người người đều muốn tru diệt hay không?”
"Chỉ còn một Giả gia dựa vào sự dung túng của ông ta mới có thể làm mưa làm gió, vậy thì còn gì phải sợ? Trong mấy năm đó tội trạng Giả gia tham gia vào trong Ngự sử đài, cho dù chỉ cần lôi một cái đi ra cũng đủ nghiêm trị, ngày tốt lành của Giả gia cũng chấm dứt."
Trên mặt Đào Thái phó tràn đầy tang thương, không nói được lời nào.
Một mảnh bông tuyết bị gió thổi bay đi rất xa, từ từ trôi vào chiếc cốc trong tay Ngụy Nghiêm, trong nháy mắt tan ra.
Đôi mắt phượng lạnh lùng và im lặng của ông ta phản chiếu trong sóng nước: "Mạch chẩn nói Dung Âm mang thai là giả, đây chẳng qua là muốn dẫn dụ ta sa lưới, khiến cho ta gánh lấy tội danh dâm loạn hậu cung, nàng ấy vì giúp ta trốn thoát đã đi phóng hỏa cung Thanh Hòa, nói chỉ cần một ngày Thái tử vẫn còn, Thích thị một ngày sẽ không ngã, tiên đế sẽ không thể làm được gì nàng ấy."
Khóe miệng khắc dấu thời gian lại thêm vài phần cay đắng: “Nhưng có thể lúc ấy ta không biết, tiên đế đã có sách lược vẹn toàn để Thái tử bỏ mình tại Cẩm châu, ông ta lấy đại tội tư thông muốn xử tử nàng ấy, muốn bức ta trở về, mới là một bước cuối cùng của kế hoạch."
"Những chuyện về sau, Thái phó đều đã biết."
"Là ta huyết tẩy hoàng cung, vết nhơ của Mạnh Thúc Viễn cũng là do ta dựng lên. Kế hoạch của tiên đế thật sự rất thấu đáo, sau khi xảy ra chuyện ở Cẩm châu, tất cả chứng cứ phạm tội đều chĩa giáo về phía ta, người đầu tiên muốn hướng tội c.h.ế.t lên đầu ta, chính là thuộc hạ cũ của Lâm Sơn.” Miệng của Đào Thái phó đã đầy chua xót, cuối cùng cũng hiểu vì sao Ngụy Nghiêm không nhắc tới chuyện năm đó, đây là... không thể chối cãi.
Thái tử Thừa Đức và Tạ Lâm Sơn c.h.ế.t ở Cẩm châu, ông ta đi điều binh nhưng nửa đường về kinh, sau đó lập tức huyết tẩy hoàng cung, cho dù ai nghe được chuyện này cũng không cảm thấy Ngụy Nghiêm vô tội.
Huống chi... lý do để ông ta hồi kinh, lấy tính tình của ông ta, tuyệt đối không thể công khai.
Cuối cùng vẫn là vấn tâm hổ thẹn, đó là lý do tại sao khi tiên đế dùng Thục phi để tính toán ông ta, ông ta vẫn đ.â.m đầu thẳng vào.
Thân hình của Đào Thái phó dường như cũng hơi sa sút mấy phần, nhìn chỗ bông tuyết chậm rãi rơi từ chỗ giếng trời, thở dài: “ Quốc nghiệt a....”
Một câu "Nhường ngôi" đã gieo mầm tai họa, nhưng Thái tử tính tình ôn hòa không quyết đoán, lại bởi vì cai trị không nghiêm truyền đến tai tiên đế, tai họa bắt đầu từ đó.
Hiện tại nhìn lại tình hình khi ấy, lại nên trách ai đây?
Trách Ngụy Nghiêm đã nói ra những lời tai họa? Trách Thái tử cai trị bất lực? Trách Giả gia an bài độc kế lập miếu thờ sống? Hay là trách tiên đế tàn nhẫn ác độc?
Cuối cùng, chính tất cả những sợi dây xuyên lại với nhau, mới đưa đến huyết án Cẩm châu.
Người thế hệ sau đau khổ muốn tìm ra chân tướng, có thể chân tướng này... Thực tế quá tiêu điều thê lương.
So sánh với Đào Thái phó đang hoang mang, thần sắc của Ngụy Nghiêm ngược lại vẫn lạnh lùng cứng rắn như cũ: "Ta không giống Thái tử, nếu có người g.i.ế.c ta, ta sẽ diệt trừ trước cho thống khoái."
“Tùy gia đã cụp đuôi nhiều năm như vậy, ta không động tới ông ta, chỉ là bởi vì Cẩm châu bị phá, phương bắc không người, dù sao cũng phải có nhánh quân đi chống lại người Bắc Ngất. Vào năm Vĩnh Bình thứ mười lăm, cuối cùng cũng bức Tùy gia làm phản, ta vốn muốn phái người khác đi dẹp loạn, nhưng Tùy gia đã để Tạ Chinh nghe được phong thanh liên quan đến nội tình huyết án Cẩm châu trước, nếu như hắn an phận không đi tra chuyện của năm đó, ta sẽ làm theo di ngôn của Quán muội, lưu lại tính mạng của hắn. Hắn đã muốn tra, năm đó ta đã g.i.ế.c vô số người của Tạ thị đi tra sự tình năm đó, thêm hắn cũng không nhiều hơn."
Đào Thái phó buồn bã không biết phải nói gì.
Mặt mày Ngụy Nghiêm càng ngày càng nghiêm túc: "Vào đêm cung biến hôm đó, nếu không phải hắn còn hậu chiêu, m.á.u tươi cũng đã vương trên Ngọ môn. Hôm nay ta đã rơi vào trong tay hắn, cũng là thắng làm vua thua làm giặc, có chơi có chịu."
Ông ta nói xong liền nhắm mắt lại, mặc dù ngồi tại một mảnh cỏ khô, tư thế vẫn cô đơn uy nghiêm như một tảng đá.
Đào Thái phó cũng ngồi trên mảnh cỏ khô một hồi lâu, trước khi hai người đi đến nước cờ cuối cùng, ông ấy mới đứng dậy, nói: “Ván cờ này, cuối cùng cũng đánh xong…”
Tuyết vụn từ ngoài hiên rơi xuống tóc ông ấy, trong thoáng chốc, đầu đã bạc trắng.
Khi đi tới một góc rẽ, bước chân run rẩy hơi dừng lại, khàn giọng nói với người nam nhân trẻ tuổi vẫn đứng bên kia bức tường: “Ngươi cũng đã nghe được rồi?”
Trời đông giá rét, ngói trên mái hiên bên ngoài đại lao phủ lấy một mảnh băng, ánh đèn lơ lửng lờ mờ, một bóng người lặng lẽ đứng trước cửa sổ không nói nên lời.
Ánh lửa bên đường chỉ chiếu sáng được một nửa quai hàm tái nhợt và kiên nghị của hắn.
Quá khứ phủ đầy vảy m.á.u cuối cùng cũng được phanh phui, chân tướng kéo ra cũng vẫn đẫm m.á.u như vậy.
Chỉ là năm đó đứa nhỏ kia được gửi nuôi vẫn nửa đêm khóc trong ác mộng m.á.u tươi tại Tạ phủ, đi một đường từ trong núi thây biển m.á.u tới đây, hiện đã trở thành bộ dáng với trái tim sắt đá như ngày hôm nay, quá khứ có khốc liệt đến đâu đã bày ra trước mắt, cũng không chút lay động sự lạnh lùng trong đáy mắt của hắn.
Tuyết mịn từ giếng trời của phòng giam đọng một lớp mỏng trên những viên gạch xanh lạnh lẽo trong góc, gió lạnh luồn qua hành lang, chiếc áo cẩm bào dày dặn ôm lấy thân hình rắn rỏi thẳng tắp của nam nhân trẻ tuổi không còn yếu đuối, ngược lại có thể chống đỡ cả thiên địa.
“Đa tạ lão sư.” Giọng hắn khàn khàn lạnh lùng.
Sau khi Tạ Chinh cúi đầu trước Đào Thái phó, hắn nhấc chân đi về phía lối ra của thiên lao, từng bước một, không nhanh không chậm, trầm ổn kiên định.
Đào Thái phó nhìn bóng lưng lạnh lẽo và cô đơn của hắn, lại nhìn về phía phòng giam của Ngụy Nghiêm, trong mắt ông ấy đầy sự hoang vắng tiêu điều, lại là thở dài.
Lão già kia, rõ ràng là cố ý nói ra những lời cuối cùng.
Trong mười bảy năm, ông ta tự dùng bản thân mình như đá mài đao, cuối cùng đã rèn được thanh đao sắc nhất triều Đại Dận này.
Thời gian thấm thoát, anh hùng thành người thiên cổ, vụ án Cẩm châu nhuốm tràn m.á.u tươi kia, bây giờ nhìn lại chẳng khác gì một ván cờ trong những năm Khải Thuận, tướng quân, triều thần, đế vương, hoàng tử... Tất cả mọi người năm đó, đều đã nằm trong bàn cờ này, bởi vì các mưu đồ đó, đã rạch ra một sơn hà rách nát.
Lần cuối cùng Đào Thái phó cảm thấy hoang vắng như vậy, chính là khi bản thân đi đốc chiến nơi tiền tuyến, thê nhi lại c.h.ế.t thảm dưới đao của ngoại tộc, hôm nay sau mười mấy năm, nỗi rét buốt trong lòng càng tệ hơn.
Ông ấy tập tễnh chậm rãi đi về phía lối ra thiên lao, trước cửa sổ bằng đá tại góc rẽ, lảo đảo chậm rãi đi về phía lối ra của ngục tối. Trước cửa sổ đá ở góc, ông ấy nhìn thấy một cô nương xán lạn như ánh mặt trời từ lưng ngựa leo xuống, nhẹ mỉm cười dừng chân nói gì đó với nam nhân trẻ tuổi với một thân rét buốt tuyệt tình từ thiên lao đi ra, cảm giác băng giá trên người nam nhân trẻ tuổi dần tan đi, đưa tay lên giúp phủ tuyết mịn trong tóc của nàng, tiếp nhận dây cương trong tay nàng, hai người lại sóng vai rời đi trong bữa tuyết lớn bay tán loạn.
Đáy mắt rét buốt của Đào Thái phó cuối cùng cũng nở một nụ cười nhân hậu.
Cũng còn may, thanh đao kia, đã tìm được vỏ của chính mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.