Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn

Chương 42: Chương 42




Tuyết bay bay rơi xuống dưới mái hiên, trên mỗi bậc thang đều tích tụ một lớp mỏng.

Tạ Chinh khoanh tay đứng dựa vào cột, mí mắt khép hờ không biết đang suy nghĩ gì đó, ngọn đèn lồng trên đầu tỏa ra ánh sáng ấm áp, từ hàng mi mảnh mai vừa vặn của hắn vẽ ra một bóng đen dưới mi mắt.

Hắn đã nhìn thấy rất nhiều mỹ nhân, cũng đã từng ở bữa tiệc chiêu đãi tân khách của Ngụy Nghiêm thấy qua vũ cơ Tây Vực chân trần nhảy múa.

Đôi chân của vũ cơ kia hắn đã không nhớ rõ hình dáng, duy nhất khiến hắn có ấn tượng đó là vòng chân lục lạc vàng trên mắt cá chân, nó theo động tác múa của nàng ta mà kêu leng keng, giống như một lời mời gọi thầm lặng.

Khi nhìn thấy đôi chân trần của Phàn Trường Ngọc, không hiểu là vì sao, hắn đột nhiên nghĩ đến vòng chân lục lạc trên chân vũ cơ.

Lập tức liền cảm thấy hoang đường.

Đồng thời, trong lòng dâng lên một sự ghét bỏ bản thân vì cỗ mạo phạm đến nàng.

Tạ Chinh cau mày bực bội vuốt mi tâm, từ nhỏ hắn đã đi ăn nhờ ở đậu, vì tuân theo di chí của phụ thân, một mực khổ đọc binh pháp, chuyên cần luyện võ công, công thêm sự quản giáo nghiêm khắc của Ngụy Nghiêm đối với hắn và Ngụy Tuyên, không để bọn họ sa vào chuyện nam nữ, những người hầu bên cạnh đều là gã sai vặt mà không phải nha hoàn.

Sau khi hắn ra chiến trường, một lòng giết địch, càng không nghĩ tới những thứ này.

Ngụy Tuyên không biết là do chứng kiến hắn tuân thủ quy củ Ngụy Nghiêm mà làm phản, hay vẫn là do tâm tư thuần túy đã ngỗ nghịch, thường xuyên ra vào kỹ viện, nuôi dưỡng ngoại thất, cho nên không ít lần bị Ngụy Nghiêm trách phạt.

Khi đó Ngụy Tuyên đã trào phúng hắn có thể học làm một con chó ngoan ngoãn, hỏi hắn có biết ôn nhu hương là như thế nào không, nhưng trong lòng Tạ Chinh cũng có suy nghĩ giống Ngụy Nghiêm, cảm thấy kẻ này khó rèn thành đại khí.


Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng quả thật năm xưa hắn đã bị ảnh hưởng sâu sắc từ Ngụy Nghiêm, Ngụy Nghiêm cho rằng kẻ nắm quyền nhất định phải học cách khống chế dục vọng của mình, dục vọng của nam nữ chính là tư tưởng thô tục nhất.

Sau khi hắn từ trong quân ngũ trở về, thỉnh thoảng không tránh khỏi một số yến tiệc bởi vì thể diện, khi vào yến tiệc nhìn những vũ cơ yếu đuối như không xương được tất cả sảnh đường vỗ tay tán thưởng, trong lòng hắn chỉ cảm thấy khinh thường.

Giống như Ngụy Nghiêm, hắn coi thường bộ dáng của những người gia đình quyền quý ở trong kinh, thậm chí còn cảm thấy rằng những sự xa hoa vàng son này chỉ khiến người ta trở nên yếu đuối.

Sau này khi hắn lấy thê tử, cũng chỉ cưới nữ nhân có thể gánh nổi sự nghiệp trong nhà, mà không phải yếu ớt như mẫu thân của hắn.

Trên sa trường đao kiếm không có mắt, có lẽ một ngày nào đó hắn cũng sẽ chết trên chiến trường giống như phụ thân của mình, hắn không cần bất luận ai tuẫn tình theo hắn, chỉ cần một người ở phía sau thay hắn chống đỡ gia tộc Tạ gia.

Toàn bộ con cháu thế gia kinh thành khi lấy thê tử, đều dựa theo tiêu chuẩn này mà tuyển chọn.

Nhưng những ngày này ! chuyện gì đã xảy ra với hắn?Dáng vẻ của Phàn Trường Ngọc trong vô thức lại xuất hiện trước mặt hắn, bộ dáng bộ lợn, giết người, cắn răng chịu đựng! Nàng rất tốt, thậm chí còn cứng rắn hơn nhiều so với những nữ tử thế gia khác, chỉ là nàng lớn lên trong hoàn cảnh quá đơn giản, không thể ứng phó được với các đường ngưu quỷ xà thần! Cuối cùng vẫn không thể làm được chủ mẫu Tạ gia.

Khi hắn nhận ra mình đang nghĩ gì, Tạ Chinh sững người một lúc.

Khi bà tử quản sự mang theo đèn lồng tuần trang trong viện, nhìn thấy hắn đứng ở hiên nhà, liền hỏi: "Tiểu huynh đệ, sao không trở vào phòng nghỉ ngơi?"Tạ Chinh cố gắng kiềm chế suy nghĩ của mình, nói: "Ta đang định tìm ngươi, xem có thể ngủ cùng với tiểu nhị Dật Hương lâu một đêm không?"Bà tử quản sự nghi ngờ hỏi: “Ngươi là phu quân của Phàn nương tử, sao không ngủ chung phòng với nàng?”Tạ Chinh tìm một cái cớ: "Nàng mang theo muội muội, không tiện lắm.

"Bà tử quản sự tự nhủ Trường Ninh chỉ là một đứa trẻ bao lớn, nhưng cân nhắc Trường Ninh cũng là tiểu nữ nhi gia, gật đầu nói: “Là lão phụ lo lắng không chu toàn, tiểu nhị bên trong tửu lâu đều là hai người chung một phòng, vốn cũng không có nhiều phòng, bất quá có một tiểu nhị do ngáy quá lớn, tiểu nhị ngủ cùng phòng với hắn đều không thể ngủ được, nếu ngươi không để ý, vậy thì đi vào phòng hắn nghỉ ngơi một đêm đi.


Tạ Chinh chỉ nói rằng hắn không ngại, bà tử quản sự đã đưa hắn đến gian phòng của tiểu nhị kia.

Vẫn còn ở ngoài cửa đã nghe được tiếng ngáy to như sấm, Tạ Chinh trầm mặc một lát.

Bà tử quản sự đẩy cửa vào, tiếng bản lề cửa “két” một chút cũng không làm tiểu nhị kia tỉnh giấc, bà tử dẫn Tạ Chinh vào phòng, thắp ngọn đèn dầu, chỉ vào chiếc giường đơn trống bên cạnh: "Tối nay ngươi có thể ngủ ở đây.

"Tạ Chinh nói lời cảm tạ, bà tử quản sự liền cầm đèn rời đi.

Hắn cởi áo khoác ngoài, nằm dài trên giường, đầu gối lên cánh tay, vốn hắn không thấy buồn ngủ cho lắm, tiểu nhị ở giường đối diện lại ngáy to như sấm, càng khiến cho hắn không có tâm tư chợp mắt.

Sau khi chịu đựng được một khắc, Tạ Chinh đứng dậy đi đến bên giường của tiểu nhị kia, một tay như đao đánh vào gáy của tiểu nhị, tiểu nhị bị đánh đánh bất tỉnh, tiếng ngáy cũng ngừng ngay lập tức.

Hắn lại nằm xuống giường, nhưng vẫn chưa thấy buồn ngủ.

Trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc về sau sẽ ở cùng Phàn Trường Ngọc, nhưng tối nay đột nhiên nghĩ đến việc cưới thê tử, nhưng trong lòng lại phiền não không thể giải thích được.

Hắn biết rằng Phàn Trường Ngọc không thích hợp làm chủ mẫu Tạ gia, nhưng nghĩ tới sau khi hồi kinh cưới một nữ tử thế gia tri thư đạt lễ biết tiến biết lùi, có thể giúp hắn quản lý sự vụ lớn nhỏ của Tạ gia, hắn lại vô thức có chút bài xích.

Hắn dường như đã tìm thấy một loại cỏ dại có sức sống mạnh mẽ trong vùng hoang dã, hắn lại có chút thích, nhưng khi hắn đào loại cỏ dại này về nhà, so sánh với kỳ hoa dị thảo khác, người bên ngoài chỉ sẽ cười nhạo loài cỏ dại đó.


Cỏ dại chỉ ngoan cường trong chính vùng quê hoang dã của chúng, đem đặt vào trong chậu sứ quý giá tỉ mỉ quản lý, liền không còn là cỏ dại nữa.

Hắn nâng một tay lên đặt trước mắt, mu bàn tay đặt lên xương mày, đôi môi mím chặt trong màn đêm.

-Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Phàn Trường Ngọc đã tỉnh dậy, Trường Ninh còn đang ngủ say, sau khi mặc xiêm y vào, nàng lặng lẽ ra khỏi phòng, nhờ bà tử quản sự giúp trông chừng Trường Ninh rồi đi đến Dật Hương lâu.

Cách bố trí của Dật Hương lâu trong huyện thành này tương tự như ở trấn Lâm An, nhưng nó được xây dựng hoành tráng khí phái hơn.

Những tiểu nhị chạy việc vặt ở bên trong sảnh vẫn chưa đến, nhưng ngược lại những người ở bếp sau đã đến đủ.

Đầu lợn cần kho cũng đã có người xử lý xong, lửa cũng không cần Phàn Trường Ngọc nhóm, chỉ cần chuẩn bị nguyên liệu tẩm ướp là được.

Du Thiển Thiển đã đích thân thảo luận với một số đầu bếp nên phục vụ khai tiệc món nào trước, món nào phục vụ sau, phần cuối cùng là gì.

Phàn Trường Ngọc mặc dù là người ngoài nghề, nhưng cũng có thể nghe ra được chuyện này cực kỳ quan trọng, dù sao có một số món ăn để lâu sẽ mất đi hương vị.

Mà nếu như liên tiếp phục vụ món ăn chính, nhà bếp sẽ chuẩn bị món ăn không kịp, món ăn không được đưa lên kịp thời coi như là mất thể diện.

Người bình thường đến dự tiệc món ăn khai tiệc muộn cũng không sao, nhưng những người đặt bao này chính là quan to hiển quý, nếu món ăn lên chậm sẽ khiến chủ nhà mất thể diện, chủ nhà tìm Dật Hương lâu nói lý thì cũng không sao, nhưng nếu truyền đi thì coi như phá hỏng bảng hiệu của Dật Hương lâu.

Sau khi Du Thiển Thiển giáo phó quy trình chi tiết với nhóm đầu bếp, nhìn thấy Phàn Trường Ngọc ngồi sau bếp lò, không có chút kiêu ngạo mà chen tới ngồi cùng nàng sưởi ấm: "Lúc này mới là mồng hai tết, liền bảo muội đến trong tửu lâu giúp ta, thật sự vất vả.

"Phàn Trường Ngọc nói: "Du chưởng quỹ phải bận rộn với nhiều việc như vậy, trông mới vất vả.


"Du Thiển Thiển cười và nói: "Kiếm tiền không dễ, nếu làm tốt việc làm ăn này, danh tiếng của Dật Hương lâu trong huyện thành xem như hoàn toàn được truyền ra.

"Trước đó khi Dật Hương lâu khai trương trong huyện thành, Vương ký đã bị đâm sau lưng, việc kinh doanh lúc nóng lúc lạnh, những nhà hiển quý trong huyện thành mỗi khi nhắc đến Dật Hương lâu, thậm chí còn lấy việc ngày khai trương không có điềm lành làm trò cười.

Để nâng cao đẳng cấp của Dật Hương lâu trong huyện thành, Du Thiển Thiển đã đưa không ít lễ vật mới lạ đắt tiền cho những quý phụ nhân kia, mới nhận lại được bữa tiệc bao ngày hôm nay.

Nàng ta dường như nghĩ ra điều gì đó, hỏi Phàn Trường Ngọc: "Đúng rồi, thịt kho của muội có huy hiệu thiết kế không?"Phàn Trường Ngọc vẻ mặt mê mang: "Đó là cái gì?"Du Thiển Thiển giáng một cái tát vào mặt mình: "Trách ta mấy ngày nay quá bận rộn, quên nói trước với muội, giống như món thịt kho Vương ký, tự đặt một chiêu bài riêng.

"Phàn Trường Ngọc lắc đầu.

Du Thiển Thiển nói: "Thịt kho của muội ở trong tửu lâu của ta đối đầu với thịt kho Vương ký trong Túy Tiên lâu, nếu không có huy hiệu, cũng phải nhờ người viết vài chữ để ra dáng.

"Phàn Trường Ngọc khó hiểu: "Thịt kho không phải đều cắt gọn rồi bưng lên bàn sao, có huy hiệu hay không cũng không quan trọng.

"Du Thiển Thiển nói: "Lúc muội vào cửa hẳn cũng đã nhìn thấy, dưới lầu của ta có mấy cửa hàng đều cho bên ngoài thuê, lá trà Phương gia, rượu của Lý gia đều có bán ở đó.

Thịt kho nhà muội ta cũng giữ lại một vị trí cho muội, muội nấu thịt kho nhiều một chút ngồi bày ra đó bán, bán được bao nhiêu thì tính là của muội, tóm lại phải để danh tiếng được truyền ra, nếu thịt kho trong tửu lâu của ta không có tên tuổi gì, chẳng phải để người ta soi mói là bị Túy tiên lâu đè đầu sao.

"Vừa nói, nàng vừa định đứng dậy: "Ta phái người đi tìm một tú tài viết chữ thật tốt, tạm thời viết cho muội một tấm vải treo lên.

"Phàn Trường Ngọc nghĩ đến Tạ Chinh, vội vàng nói: "Phu quân của muội biết viết chữ, đợi lát nữa muội đi tìm phu quân viết là được.

"Du Thiển Thiển có chút do dự: "Phu quân của muội viết thế nào?"Phàn Trường Ngọc nói: "Chữ viết của huynh ấy rất đẹp!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.