Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn

Chương 59



Tất cả sự chú ý của Phàn Tiểu Linh đều tập trung vào nam nhân trong tay, người này quá xảo quyệt, trên đường liền cố ý cùng nàng nói chuyện, cố gắng phân tán lực chú ý của nàng, có một lần nàng suýt trượt chân, hắn ta muốn chiếm lấy con đao trên tay nàng.
Sau đó, Phàn Tiểu Linh trở nên cảnh giác hơn, nàng phớt lờ những gì nam nhân này nói, hắn ta chọc tới nàng, nàng liền rạch một vết nhỏ trên người hắn ta như một lời cảnh cáo.
Bây giờ bọn họ đã đến cửa thành, Phàn Tiểu Linh chỉ nhìn thoáng qua tình hình hiện tại, nhưng không nhận ra rằng Tạ Chinh đang đeo mặt nạ quỷ xanh.
Vương bộ đầu nhìn thấy bọn người các nàng trói một đám người như bánh bao, cả người có chút choáng váng, hỏi huyện lệnh: “Đại nhân, đây là..."
Huyện lệnh nhìn thấy bạo dân phía dưới thù hận mình, trong lòng tuy rằng có chút sợ hãi, nhưng nghĩ đến huyện Thanh Bình có thể chống đỡ, cũng đã có người để cho bách tính trút hận, vậy thì có thể lắng được bạo loạn ở huyện Thanh Bình, đến lúc đó bản thân mình ở phủ Tế châu bên kia không chừng có hy vọng thăng chức, thịt mỡ trên người ông ta lập tức không run rẩy nữa.
Ông ta lấy ra bộ dạng cao thâm trên quan trường: "Sự tình các tướng quân từ phủ Tế châu phụ trách đốc thúc chinh lương, bây giờ tiếng oán than của bách tính dậy cả trời đất, dù sao cũng phải cho bách tính một lời công đạo, bản quan lúc này đành phạm thượng... ra lệnh trói những quân gia này lại."
Khi ông ta nói đến đây còn quét nhìn Phàn Tiểu Linh một chút, xác định Phàn Tiểu Linh sẽ không chủ động nói ông ta mới chính là người bị giam giữ, thần khí trên khuôn mặt mới tự tin một chút.
Nhóm hạ nhân trong phủ huyện lệnh đều có thần sắc khác nhau, bất quá bọn họ làm chó săn cho huyện lệnh đã quen, nếu huyện lệnh nói trắng thành đen thì bọn họ cũng sẽ nhắm mắt nhận luôn, lúc này làm sao có thể xé nát mọi chuyện.
Trên mặt của Phàn Tiểu Linh quả nhiên không có một chút dị thường nào, huyện lệnh thấy vậy chỉ cảm thấy nàng là một đứa nhỏ lương thiện thức thời không tranh không đoạt.
Giống như Vương bộ đầu căn bản không biết nội tình, cũng hoàn toàn coi Phàn Tiểu Linh là tấm nền, mọi sự chú ý đều đổ dồn lên trên người huyện lệnh, tuy trong lòng vẫn còn mấy phần do dự nhưng sự thật đã bày ở trước mắt, huyện lệnh không thèm đếm xỉa đến gì cả mà đem trói tất cả những tướng sĩ này lại, như vậy vẫn là còn chút quyết đoán, ông ấy tán thưởng: "Đại nhân anh minh."
Huyện lệnh trong lòng tự nhủ Vương bộ đầu dẫn người trấn giữ cửa thành, tướng quân thống lĩnh cũng bị người của ông ta bắt giữ, chờ việc này lắng xuống, phủ Tế châu bên kia sẽ luận công khen thưởng, Vương bộ đầu ắt sẽ lập công đầu, bản thân ông ta lại muốn tham công của ông ấy, trước tiên vẫn phải nâng người lên cao một chút, lúc này lập tức nói: "Bạo dân cho đến bây giờ vẫn chưa thể vào thành, ít nhiều cũng nhờ Vương bộ đầu đã sớm dẫn người đến trấn giữ nơi này, bản quan vì để cho nhóm quan binh phủ Tế châu này thả lỏng cảnh giác, lúc đó mới giả vờ miễn chức của Vương bộ đầu, Vương bộ đầu quả nhiên không phụ kỳ vọng của bản quan."
Trong nội tâm của Vương bộ đầu tràn đầy áy náy, vội vàng nói: "Vương Truyền Hiến thật hổ thẹn..."
Ông ấy đang định nói đó là ý của Phàn Tiểu Linh, nhưng khi ông ấy ngẩng đầu lên, liền thấy Phàn Tiểu Linh đang nháy mắt kịch liệt với ông ấy.
Phàn Tiểu Linh ước gì lúc này huyện lệnh đem tất cả các công trạng nhận về phía mình.
Nàng cũng không ngốc, bản thân nàng là đang trói quan viên của phủ Tế châu, nếu như hắn ta c.h.ế.t rồi, phía trên hắn ta là tên tướng quân chó má Ngụy Tuyên kia nếu nghe nói đến tên của nàng, khẳng định sẽ ghi hận đến nàng.
Nàng là một tiểu dân nữ, bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, cùng lắm là được ban thưởng một ít vàng bạc châu báu, cũng sẽ có danh tiếng trên toàn bộ huyện Thanh Bình, nhưng cái giá phải trả là bị đại quan còn cao hơn huyện lệnh ghét bỏ, đối phương chỉ cần một ngón tay là có thể nghiền c.h.ế.t nàng, được ban thưởng có phải trả bằng sinh mạng hay không còn không phải là chuyện khác sao!
Hơn nữa, vạn nhất tên gia hỏa trong tay bị đẩy ra ngoài để trút mối hận của bách tính mà c.h.ế.t không được, khẳng định sẽ mang mối hận với nàng. Mặc dù trước đó nàng không có hảo ý ám chỉ rằng mình đang làm việc cho huyện lệnh, nhưng bộ dạng của huyện lệnh rụt rè sợ phiền phức kia, thấy thế nào cũng không giống người có lòng dạ mưu mô cho những chuyện này.
Hiện tại huyện lệnh vì tham công để giữ lại chút thể diện, thành công kéo đi mối thù hận này, trong nội tâm nàng cũng đã rất vui.
Vương bộ đầu vô cùng bối rối, thấy Phàn Tiểu Linh ra hiệu cho ông ấy đừng nói nữa, nửa câu sau cứ nghẹn lại trong cổ họng.
Đúng lúc này, bách tính dưới cửa thành thấy huyện lệnh đến bày ra bộ dáng chỉ là phụ trợ, có vô số người trong lòng cảm thấy khó chịu, lập tức lớn tiếng mắng: "Cẩu quan! Mười mấy nhân mạng của Mã gia thôn kia thì trả như thế nào? Bắt cả nhà lớn nhỏ của ngươi trả bằng mạng sống sao?"
Huyện lệnh đời này còn chưa nghe qua những lời thô bỉ như vậy, hiện tại tất cả những gì ông ta nghĩ chính là sau khi thăng quan một bước lên mây thì như thế nào, bỗng nhiên nghe được một tiếng mắng, tức giận đến râu mép run lên: "Điêu dân lớn mật! Sao dám mắng chửi mệnh quan triều đình!"
Vương bộ đầu và Tạ Chinh phải vừa đ.ấ.m vừa xoa thật vất vả mới trấn an được dân tâm, nhưng vì bởi câu nói kia của huyện lệnh lại lần nữa nổ tung.
Trong đám bạo dân có kẻ gây sự thừa cơ châm ngòi thổi gió: "Tất cả mọi người đều nhìn thấy đó, tên cẩu quan này căn bản không coi chúng ta là con người, cũng không muốn cho chúng ta một công đạo!"
"Nếu chúng ta thật sự bị bọn họ lừa gạt dụ dỗ trở về, ngày mai chính là đám nha sai chó săn của nha môn kia cầm gậy tìm đến cửa đánh c.h.ế.t chúng ta!"
"Giết huyện lệnh, đòi công đạo!"
Nông dân dưới cửa thành lần nữa lại nổi giận, giơ nông cụ lên hò hét, cửa nho nhỏ của huyện thành chống đỡ tiếng gầm, giống như một chiếc thuyền con trên biển, một cơn sóng nhào tới có thể đánh nó thành đống gỗ vụn.
Huyện lệnh thấy tình thế này không khỏi luống cuống, vội vàng sai hạ nhân đưa đoàn người của Tùy Nguyên Thanh lên trước: “Bản quan chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ, chuyện chinh lương thì sao có thể làm chủ được, tất cả đều là do người từ phủ Tế châu đến đốc thúc, sự tình của Mã gia thôn, bản quan cũng không biết chút gì, mọi người muốn đòi công đạo, bản quan cũng chỉ có thể mạo hiểm trói bọn họ lại cho các người cái công đạo!”
Vừa nói, ông ta vừa ra lệnh cho thuộc hạ: "Mở cửa thành, đuổi những người này ra ngoài!"
Tạ Chinh vẫn bất động thanh sắc nhìn Tùy Nguyên Thanh, thấy Tùy Nguyên Thanh nghe được lời nói thì khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, phía dưới là những kẻ gây sự khiêu khích trà trộn trong đám nông dân, cũng liên tiếp nhìn về phía Tùy Nguyên Thanh, hắn lạnh lùng lên tiếng: "Không thể thả người này ra khỏi thành."
Vương bộ đầu cũng vội vàng nói: "Đại nhân, không thể mở cửa thành! Nếu mở cửa thành, những người tạo phản bên dưới sẽ như ong vỡ tổ tràn vào, bách tính trong thành sẽ gặp tai ương."
Khi Phàn Tiểu Linh nghe thấy âm thanh của Tạ Chinh, mới nhận ra người mang mặt nạ chính là hắn, không khỏi ngạc nhiên giương mắt nhìn sang hắn.
Tùy Nguyên Thanh cũng nghe thấy giọng nói của hắn, cũng nhíu mày, đánh giá nam nhân đứng cách đó không xa.
Huyện lệnh và Vương bộ đầu còn đang tranh cãi, đột nhiên có mấy tiếng "Sưu" xuyên qua không khí, mấy mũi tên từ trong tay áo của đám người phóng lên phía trên cửa thành, trực tiếp b.ắ.n thẳng về phía huyện lệnh và Phàn Tiểu Linh.
Những mũi tên cùng nhau bay tới, một đám tử sĩ ăn mặc như nông dân từ dưới cửa thành ném móc câu bắt lên các lỗ hỏng trên tường thành đất nện, vịn theo dây thừng nhanh chóng lướt qua đầu đám người bay lướt lên tường thành.
Vương bộ đầu cả kinh, rút đao hét lớn: "Bảo vệ đại nhân!"
Phàn Tiểu Linh nhìn thấy mũi tên trong tay áo của đám người kia bay về phía mình, vô thức nghiêng đầu tránh đi, người đang bị nàng bắt giữ đột nhiên chộp lấy con đao chặt xương trên tay nàng, tránh đi lưỡi đao kéo mạnh ở chỗ yếu hại trên cổ, đè ép vào bả vai cắt đứt dây thừng đang trói hắn ta, lôi ra một đạo vết máu.
Khi Phàn Tiểu Linh kịp phản ứng lại, nhìn thấy trên bả vai nam nhân lại có thêm một vết rạch không ngừng chảy máu, nhưng hắn ta lại lộ ra nụ cười tàn nhẫn dị thường với nàng.
Nàng thầm nghĩ không ổn, theo phản xạ nhảy về phía sau, nhưng tốc độ của Tùy Nguyên Thanh còn nhanh hơn nàng, hắn ta tránh thoát dây thừng, trực tiếp rút bội đao của một nha sai bên cạnh bổ về phía Phàn Tiểu Linh.
Công phu g.i.ế.c người trên chiến trường được dùng đầu người mới luyện ra, tốc độ của hắn ta cực nhanh lại tàn nhẫn.
Con đao chặt xương trong tay Phàn Tiểu Linh quá ngắn, không có lợi thế so với thanh trường đao trong tay hắn ta, khi nàng dùng con đao chặt xương để cản, hổ khẩu trực tiếp bị lực đạo mạnh mẽ trực tiếp làm chấn động đến run lên.
Sau khi Tạ Chinh chặn mũi tên bay ra từ trong tay áo b.ắ.n về phía Phàn Tiểu Linh, hắn thấy Tùy Nguyên Thanh đã thoát khỏi thế khó, lại quay về phía Phàn Tiểu Linh, ánh mắt hắn thay đổi định tiến đến hỗ trợ, tử sĩ dựa vào móc câu leo lên tường thành nhìn thấy được ý đồ của hắn, một bên tiếp tục b.ắ.n ám tiễn về phía Phàn Tiểu Linh, một bên chia nhân thủ đến ngăn chặn hắn.
Tạ Chinh đã bảo vệ Phàn Tiểu Linh khỏi ám tiễn, lại phải đối phó với đám người như cao da chó này, trong lúc nhất thời cũng không có cách nào phân thân. Những nha sai kia căn bản không phải là đối thủ của đám tử sĩ này, người của Vương bộ đầu lần lượt ngã xuống, những hạ nhân đang áp sát bảo hộ huyện lệnh chưa từng nhìn thấy tình ảnh này, cơ hồ bị dọa đến hồn phi phách tán, chỉ lo chạy về phía dưới cửa thành, đừng nói là hỗ trợ, bản thân còn không biết đường chạy trực tiếp bị một nhát đao c.h.é.m ngã xuống đất.
Trên cửa thành, người của Tùy Nguyên Thanh nhất thời chiếm thế thượng phong.
Phàn Tiểu Linh bị thế đao ngoan lệ của Tùy Nguyên Thanh bức phải liên tục lùi trở lại, vũ khí ngắn khiến nàng bị trở ngại không ít, nàng không thể phát huy được sức mạnh của mình, khi hai binh khí chạm nhau tạo ra lực đạo khiến hổ khẩu bị cắt rách, m.á.u me tràn ra.
Nàng đau đến nghiến răng nghiến lợi, biết mình có thể trong phủ huyện lệnh trói được hắn ta cũng là do lúc đó hắn ta không có phòng bị nào, khiến mình chiếm được tiên cơ.
Trong lần giao thủ này, các chiêu thức của đối phương đều đánh thẳng vào nơi yếu hại, cực kỳ tàn nhẫn, mặc dù nàng biết võ, nhưng kinh nghiệm thực chiến không bao nhiêu, không giỏi bằng đối phương, hơn nữa vũ khí cũng không bằng, Phàn Tiểu Linh gần như bị áp chế đến sít sao.
Nàng cũng muốn nhặt một thanh trường đao, nhưng đao phong của Tùy Nguyên Thanh bức nàng rất chặt, khiến nàng không có cách nào phân thân để đi nhặt đao, chỉ có thể dùng con đao chặt xương trên tay miễn cưỡng ứng phó.
Thật vất vả mới nắm được cơ hội, Phàn Tiểu Linh ném con đao chặt xương qua làm ám khí, Tùy Nguyên Thanh phải bất đắc dĩ nghiêng đầu né tránh, Phàn Tiểu Linh tranh thủ thời gian vội vàng cúi xuống nhặt bội đao trên người một tên nha sai đã c.h.ế.t ở trên đất.
Thanh đao trong tay của Tùy Nguyên Thanh hình như có mắt, một khắc tiếp theo đã dán sát vào ngón tay nàng, Phàn Tiểu Linh vì bảo vệ đôi tay mình đành phải từ bỏ việc nhặt thanh đao lên, lăn xuống đất một vòng để tránh lưỡi đao của hắn ta lần thứ hai lướt qua đỉnh đầu mình.
Tùy Nguyên Thanh nhếch cao khóe miệng, ánh mắt hứng thú như mèo đùa chuột: "Ngươi cắt trên người ta bao nhiêu nhát, dù sao cũng phải ta cắt trở lại, lại lột da ngươi treo ở cửa thành thì mới công bằng."
Phàn Tiểu Linh hung hăng khinh miệt hừ một tiếng: "Hôm nay là do cô nãi nãi đi ra ngoài không mang theo đao mổ lợn mà thôi, không phải vậy thì nhất định sẽ cho ngươi biết chút kiến thức về việc mổ lợn lấy m.á.u ăn tết là như thế nào!"
Nghe được nàng là đang mắng mình, sắc mặt của Tùy Nguyên Thanh càng thêm khó coi, mấy phần hứng thú vốn như mèo đùa chuột kia nháy mắt cũng không còn, một đao xông tới: "Tự tìm cái chết!"
Phàn Tiểu Linh cũng liều lĩnh, bắt chước bộ dạng trước đó của hắn ta, thay vì trốn tránh, nàng hướng lưỡi đao lên nghênh tiếp.
Từ phía xa nhìn thấy cảnh này, đôi mắt phượng của Tạ Chinh liền phát lạnh, hắn trở tay đoạt lấy thanh đao của tên tử sĩ, hung ác ném về phía Tùy Nguyên Thanh.
Tên tử sĩ kia kêu thảm một tiếng, chính là lúc đoạt đao thì xương tay của tử sĩ đã bị Tạ Chinh bẻ gãy.
Lưỡi đao lạnh lẽo đến gần, đồng tử của Tùy Nguyên Thanh co lại, vì tự bảo vệ mình, hắn ta phải thay đổi tư thế để đỡ thanh đao đang ném tới.
Hai thanh đao va chạm vào nhau, phát ra tiếng kim loại giòn tan chói tai, thanh Hoàn thủ đao của Tùy Nguyên Thanh thì trực tiếp bị đứt thành hai đoạn.
Lực đạo cường đại như vậy khiến hắn ta kinh ngạc ngước mắt nhìn nam nhân mang mặt nạ quỷ màu xanh.
Vừa rồi nghe người này nói chuyện, hắn ta cảm giác âm thanh kia tựa hồ đã từng nghe qua ở nơi kia, hắn ta từng ở trên chiến trường cũng đã từng lĩnh giáo qua lực đạo như vậy, chẳng lẽ người này chính là...
Trong đầu hắn ta vừa nghĩ đến người kia, ngay lúc đang phân tâm thì hàm dưới bị một khuỷu tay đánh mạnh vào, khiến cả người hắn ta ngã ngửa ra phía sau, toàn bộ hàm dưới thật lâu không có tri giác, hai hàm răng giống như bị đánh văng ra ngoài, bên trong miệng tràn ngập mùi m.á.u tanh, đại khái là chấn động đến xương gò má, trong tai cũng ù đi, nhất thời không nghe rõ âm thanh xung quanh.
Hắn ta đột nhiên không chắc chắn người đeo mặt nạ kia là Vũ An hầu, một tiểu nữ tử chưa từng đọc qua kinh sách ở huyện Thanh Bình nho nhỏ lại có thần lực như thế, không chừng còn có người ngọa hổ tàng long khác...
Phàn Tiểu Linh đang ôm hận, bản thân nàng vừa bị người này khi dễ vì không có vũ khí thuận tay, dùng một thanh trường đao để đối phó với con đao chặt xương ngắn nàng cầm chỉ như thanh chủy thủ, chỉ biết chống đỡ mà không hề có lực đánh trả, sau khi cho hàm dưới của hắn ta một cùi chỏ, lúc này nàng mới nhặt một thanh Hoàn thủ đao rơi trên mặt đất, lần nữa bổ về phía hắn ta.
Trong tay Tùy Nguyên Thanh chỉ còn lại một thanh đao gãy, ánh mắt tràn đầy hận ý, cuối cùng lựa chọn né tránh lưỡi đao sắc bén.
Lần này đến lượt Phàn Tiểu Linh vung đao không ngừng, Tùy Nguyên Thanh chỉ có thể trốn tránh, hai bên phía trên tường thành toàn lưu lại vết đao sâu bằng ngón tay.
Mục Thạch cùng với mấy tử sĩ quay đầu nhìn thấy thế tử của bọn họ bị người đuổi theo c.h.é.m giết, vội vàng rút lui tới hỗ trợ.
Xa xa trên đường cái đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa, giương mắt nhìn thấy chính là lá cờ Tế châu bay phấp phới trong gió lạnh.
Khi những bách tính phía dưới vây quanh ở cửa thành nhìn thấy đám đông trên tường thành đã không phân biệt được tình huống, mà những người nông dân mặc áo ngắn vải thô kia từng người võ nghệ cao cường, một người bọn họ cũng không biết, mắt thấy tình hình hỗn loạn như vậy, lại không có những tên cầm đầu gây sự, những người còn lại càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Giờ khắc này lại nhìn thấy đại quân của phủ Tế châu, đừng nói là phát sinh tranh chấp, bọn họ thậm chí còn lo lắng đại quân sẽ nghĩ bọn họ cùng với đám nông dân võ công cao cường trên tường thành kia là một, liền chủ động nhường ra một con đường.
Mục Thạch thừa dịp mấy tử sĩ bao vây Phàn Tiểu Linh, đỡ Tùy Nguyên Thanh dậy, liếc nhìn quan binh phủ Tế châu đang tiến đến, khuyên nhủ: “Thế tử, giữ được núi xanh không sợ không có củi đốt, chúng ta rút lui trước đi!"
Tùy Nguyên Thanh gắt gao nhìn chằm chằm vào Phàn Tiểu Linh, thấy mười mấy tên tử sĩ đang ngăn cản nam nhân đeo mặt nạ quỷ xanh, bỗng nhiên rút bội đao của Mục Thạch c.h.é.m về phía huyện lệnh.
Huyện lệnh bị dọa đến sợ hãi chửi bậy, trên người Vương bộ đầu đã bị c.h.é.m mấy nhát đao thấy thế thì vội vàng lao đến giải cứu huyện lệnh.
Phàn Tiểu Linh làm sao có thể trơ mắt nhìn Vương bộ đầu c.h.ế.t trước mặt mình, còn Ngôn Chính thì bị một lượng lớn tử sĩ cuốn lấy không thoát thân được, nàng định dùng đại đao của mình đỡ nhát đao mà Tùy Nguyên Thanh c.h.é.m tới.
Không ngờ được Tùy Nguyên Thanh kia chỉ là dùng hư chiêu, hắn ta trực tiếp bỏ thanh đao, tay của hắn ta như dây leo siết chặt lấy tay cầm đao của Phàn Tiểu Linh, không biết làm sao để thoát khỏi bàn tay của hắn ta, Phàn Tiểu Linh cảm thấy toàn bộ cánh tay của mình như mất đi tri giác, đại đao trong tay cũng ‘bịch’ rơi xuống đất.
"Ta đổi ý rồi, lột da của ngươi treo trên tường thành thật đáng tiếc, ngươi có thể theo ta trở về làm thê thiếp của ta đi."
Tùy Nguyên Thanh một tay nắm lấy sợi dây cố định móc câu, một tay nắm chặt lấy Phàn Tiểu Linh, cười lớn từ trên một góc tường chắn bị sập nhảy xuống.
Phàn Tiểu Linh bị hắn ta kéo làm cho lảo đảo, còn chưa kịp ổn định trọng tâm đã ngã xuống, nàng vô thức gọi một tiếng: “Ngôn Chính!”
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, trên cửa thành đột nhiên lộ ra bàn tay khác to lớn xương cốt rõ ràng gắt gao nắm lấy cánh tay của Phàn Tiểu Linh.
Mặc dù đeo mặt nạ, nhưng khí thế của Tạ Chinh lúc này lạnh lùng đến đáng sợ, trường đao trong tay c.h.é.m vào tay Tùy Nguyên Thanh đang nắm lấy Phàn Tiểu Linh, lực đạo tàn nhẫn khiến cho người ta bất an, như một khắc tiếp theo có thể cắt đứt cánh tay kia.
Tùy Nguyên Thanh không còn cách nào khác phải buông bàn tay đang nắm lấy cánh tay của Phàn Tiểu Linh ra, đao phong ngoan lệ vẫn cắt đứt sợi tóc rối dưới thái dương của hắn ta, trên mặt hiện lên một vệt m.á.u nông.
Tùy Nguyên Thanh ngước mắt nhìn lên, đối đầu với ánh mắt dữ tợn dưới lớp mặt nạ quỷ xanh, trong lòng âm thầm giật mình.
Tay còn lại của Phàn Tiểu Linh bị Tạ Chinh kéo lấy, có chút dùng sức, nàng không chút do dự giơ chân đạp vào mặt của Tùy Nguyên Thanh, ngoài miệng còn sai sử Tạ Chinh: "Mau mau! Chặt đứt dây thừng, cho tên độc tử này ngã chết!"
Móc câu treo lên tường thành liên tiếp vang lên tiếng bị cắt đứt, nhưng khi Tùy Nguyên Thanh rơi xuống lại giẫm lên vách tường thành mấy cước để giảm xóc, lại có một đám thân vệ dùng dây thừng kéo đi, khi hắn ta rơi xuống đất thì không chút bị thương, chỉ lộ ra vài dấu chân đen sì trên gương mặt tuấn tú.
Phàn Tiểu Linh nhìn thấy vậy thì không khỏi thất vọng, khi được Tạ Chinh kéo lên, trong miệng nàng còn oán hận: "Tại sao tên kia không bị ngã c.h.ế.t..."
Trong nháy mắt tiếp theo, cả người lại bị một lồng n.g.ự.c rộng lớn rắn chắc bao bọc, cường tráng đến mức nàng cảm giác như bị một tấm sắt kẹp chặt, suy nghĩ linh tinh không khỏi đột ngột dừng lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.