Phàn Tiểu Linh choáng váng.
Nàng không phản ứng gì cho đến khi môi truyền đến cảm giác nhoi nhói, xấu hổ theo bản năng vung tay kia về phía mặt hắn, nhưng hắn sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, dễ dàng ngăn trở tay kia của nàng, lại càng dùng sức kéo nàng về phía mình, lồng n.g.ự.c rắn chắc cùng với một đôi cánh tay như thiết sắt ôm chặt lấy nàng.
Phàn Tiểu Linh chưa bao giờ bị người đối xử như vậy, nàng dùng sức lực mạnh mẽ của mình để tìm cách, nhưng đối phương lại dùng đôi tay khéo léo hóa giải.
Nàng khó thở dứt khoát dồn hết khí lực lên hàm răng, khi nàng cắn xuống một cái, Tạ Chinh khẽ rít lên một tiếng, khi tách ra thì trên môi hắn đã đổ máu, hắn cau mày: "Nàng—"
Hắn chưa nói hết câu đã bị Phàn Tiểu Linh ác liệt cụng đầu một cái, trán vừa vặn đập ngay vào sống mũi, mũi đau nhức chua xót, bất đắc dĩ rút một tay lại che lấy, tiếp theo một cái chớp mắt, cánh tay rãnh rỗi của Phàn Tiểu Linh tát một cái vào khóe mắt hắn.
Tạ Chinh đau đớn nhưng không buông một tay đang ôm nàng, lại dùng sức bắt chéo lại hai cánh tay của nàng mạnh mẽ lùi về phía sau, hai tay hắn chống lên tường, trực tiếp áp sát người vào lưng nàng, ngữ khí có chút lạnh lùng: “Ủy khuất như vậy?"
Phàn Tiểu Linh thật cũng có tâm một cái cắn c.h.ế.t hắn, nhưng vì vết thương ở cổ tay trước đó, trong lúc nhất thời không thể thoát khỏi vòng trói buộc của hắn.
Nàng mắng: "Huynh nổi điên cái gì? Huynh muốn tìm nữ nhân câu lan nhà ngói sẽ có nhiều người nguyện ý làm ăn với huynh, huynh coi ta là người nào?”
Tạ Chinh đột nhiên ngước lên, đôi mắt đen kịt tối sầm lại: “Nàng là nghĩ ta như vậy sao?”
Phàn Tiểu Linh bị hắn đè đến không thể động đậy, sự xấu hổ trong đáy mắt suýt chút nữa tràn ra lửa giận: "Vừa rồi huynh cho rằng huynh đang làm cái gì? Chính là thừa nước đục thả câu!"
Tạ Chinh có lẽ là tức giận tức thời, vậy mà còn cười nhẹ: "Thừa nước đục thả câu? Nếu như ta thật sự muốn lợi dụng nàng, thì sẽ không đợi đến bây giờ."
Hắn buông nàng ra, lui về phía sau một bước, khóe miệng cong lên lạnh lùng: "Cứ như vậy mà vẫn chưa buông bỏ được vị hôn phu cũ của nàng? Sau này còn nhất định muốn tìm người tương tự như hắn? Trí nhớ không được dài lắm nhỉ?”
Phàn Tiểu Linh vừa mới bị hắn khinh bạc, giờ khắc này lại nghe thấy giọng điệu mỉa mai giáo huấn của hắn, cảm thấy vô cùng buồn bực, khi kịp phản ứng lại cũng đã đánh một quyền về phía mặt của hắn: “Ta buông hay không buông, có quan hệ gì với huynh?”
Tạ Chinh không né không tránh, đón nhận một quyền mười phần thô bạo của nàng, khóe môi đều bị đánh cho rách ra, một nửa bên mặt bị đỏ ửng, lại không ngờ hiện lên vẻ đẹp ngoài ý muốn trên khuôn mặt như ngọc của hắn.
Phàn Tiểu Linh đánh xong cũng sững sờ một lúc, là do tự nàng hạ thủ, đương nhiên biết lực đạo này nặng bao nhiêu.
Hắn... tại sao hắn lại không tránh?
Tạ Chinh dùng đầu lưỡi chạm vào nơi khóe môi bị rách, sau khi nếm được mùi sắt gỉ nhàn nhạt, quay đầu nhìn về phía Phàn Tiểu Linh, hỏi: "Không tiếp tục sao?"
Trong lòng Phàn Tiểu Linh lúc này không nói ra được là cảm giác gì, khớp ngón tay của nàng còn hơi đau, sắc mặt của hắn càng ngày càng tệ.
Nhưng hắn làm vậy với nàng, nàng không thể nói được lời xin lỗi, bèn mím chặt môi xoay người đi vào trong phòng.
Lại không ngờ chỉ cách gần một bước thì người kia như quỷ mị đột nhiên tới gần, Phàn Tiểu Linh chỉ nhìn thấy ánh mắt thâm thúy kinh người của hắn, liền bị hắn chế trụ cái gáy lần nữa rồi hôn lên.
Da đầu nàng như muốn nổ tung, nhưng bởi vì bỏ lỡ cơ hội mà bị kiềm chế, trong lúc xô đẩy, cả người nàng bị áp sát vào tường, hắn nắm lấy hai tay nàng nâng lên cao quá đầu, nhờ ưu thế về hình dáng mà áp chặt lấy nàng, khi cúi đầu xuống thì hô hấp khác với khí tức thanh cạn bình thường bao lấy nàng, nụ hôn so vơi trước càng dã man thô bạo hơn.
Phàn Tiểu Linh tức giận hung ác lại cắn hắn một cái, rất nhanh hắn liền kiềm chế hàm dưới của nàng, không biết chế trụ khéo léo như thế nào mà khiến nàng không có cách nào cắn tiếp. Nhưng lại không có ý tứ rút lui, ngược lại mượn cơ hội này mà mạnh mẽ đẩy hàm răng của nàng ra, bên trong miệng nàng quét tới quét lui vài lần.
Đến khi kết thúc thì hô hấp của Phàn Tiểu Linh vẫn chưa thể đều đặn, trong đầu nhất thời thiếu dưỡng khí, lại quên mất cho hắn một quyền, chỉ chằm chằm nhìn hắn với vẻ không thể tin được.
Tạ Chinh buông nàng ra, dùng ngón trỏ lau đi vết m.á.u trên môi, nói: "Hiện tại mới chính là thừa nước đục thả câu."
Sự tức giận vì bị mạo phạm và khinh bạc xông thẳng lên đầu của Phàn Tiểu Linh, khi Tạ Chinh buông bỏ sự trói buộc tay chân của nàng, nàng trực tiếp rút con đao chặt xương luôn mang theo bên người kề vào cổ hắn: "Huynh cho rằng huynh là ai, muốn khi dễ ta là khi dễ ta?”
Tạ Chinh nghiêng người dựa vào cột gỗ, lại bị nàng dùng đao kề sát, trên mặt lại không lộ ra một tia khác thường, chỉ khi nghe được Phàn Tiểu Linh nói lời này, hắn mới nâng mắt lên, thần sắc hiếm khi nghiêm túc nói: "So với ánh mắt không tốt của nàng, sau này còn muốn tiếp tục đi tìm một con sói mắt trắng như thế, không bằng nàng đi theo ta."
Câu này vừa nói ra, không chỉ có Phàn Tiểu Linh, mà chính Tạ Chinh cũng sửng sốt trong chốc lát, sau đó lại có một loại cảm giác vui sướng vì cưỡng ép phá hủy làm tê liệt lý trí.
Đúng vậy, so với việc sau này nàng gả cho người khác, đem giữ nàng ở bên người không phải tốt hơn sao? Sau khi đã nói ra như vậy, những lời tiếp theo tựa hồ cũng dễ dàng nói ra hơn rất nhiều, hắn trầm mặc một lát, chậm rãi nói: “Bên ngoài ta có một mối thù nhà mà địch nhân rất lợi hại, ta có thể sẽ c.h.ế.t dưới tay ông ta, hoặc là ông ta chết, ta sống. Chỉ cần nàng nguyện ý, tạm thời chờ ta hai năm, nếu như ta c.h.ế.t rồi sẽ đưa tin tới cho nàng, đến lúc đó nàng gả cho người khác cũng không muộn.”
Phàn Tiểu Linh lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn: "Huynh luôn miệng nói Tống Nghiễn là con sói mắt trắng, chính huynh so với hắn tốt hơn bao nhiêu? Huynh khinh thường ta, sao đó lại nói cho ta biết là huynh có hứng thú với ta sao?"
Nàng thu đao lại, cảm giác bị xúc phạm tức giận nhất thời lấn át những cảm xúc khác, giơ tay áo lên quệt mạnh bờ môi: "Ta đánh huynh, cũng coi như thanh toán xong, đồ vật đều để ở trên bàn, chờ khi cửa thành dỡ bỏ lệnh cấm, huynh cứ rời đi đi thôi.”
Tạ Chinh nhìn bóng lưng nàng trở về phòng, khóe miệng không khỏi nhếch lên một tia lạnh lùng.
Cho nên, hắn đây là bị cự tuyệt?
Từ khi sinh ra đến nay, chỉ một lần ở trên chiến trường Sùng châu mới nếm trải qua một lần bị người đánh bại, mà lần này, lại nếm được tư vị thất bại ở nơi khác.
Hắn không lấy bất cứ thứ gì trên bàn trong phòng chính, hắn đứng dựa vào cột ở hành lang một hồi rồi rời khỏi cửa viện Phàn gia.
Bởi vì mấy ngày trước đây huyện Thanh Bình bị bạo dân vây thành gây rối, hiện tại quan phủ đang thiết chế quân luật, đường phố của trấn Lâm An cũng vắng vẻ tiêu điều vô cùng, cơ hồ không thấy nông dân nông thôn đến đi chợ.
Tạ Chinh lang thang không mục đích trong rừng thông dọc theo con sông bên ngoài thị trấn, mặt đất phủ đầy tuyết, dòng sông bắt nguồn từ địa hình cao thấp nhấp nhô, dòng nước chảy xiết, một tầng băng mỏng vừa mới hình thành trên mặt sông đêm qua đã vỡ ra, chỉ nghe thấy tiếng nước suối ở lưng chừng núi.
Hắn nằm xuống nơi con dốc thoai thoải dưới tuyết, một cánh tay gác sau gáy làm gối đầu, mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét của trấn Lâm An từ phía xa mà ngẩn người.
Trên chiến trường Sùng châu bị thiết bẫy mạng sống hắn như ngàn cân treo sợi tóc cũng chưa từng hoảng sợ, may mắn nhặt về được một mạng, bị tử sĩ đuổi theo trăm dặm đến chỗ hoang vắng hắn cũng chưa từng hoảng sợ. Ngã xuống sườn núi bị nước sông đưa đến Tế Châu, từ bên cạnh bờ sông tỉnh dậy, chịu cái lạnh của hơi gió, trên người hắn mang đầy vết thương đao kiếm đi tìm thôn làng, té ngất đi ở trong bãi đất hoang, lại được nữ tử kia cứu giúp trở về.
Vào thời điểm đó, tất cả những gì hắn lên kế hoạch chính là làm như thế nào để ổn định đại cục tây bắc, lại như thế nào từng bước báo thù phụ tử Ngụy gia.
Là từ khi nào mới bắt đầu không nỡ rơi đi?
Bên trong căn nhà nhỏ luôn ồn ào và đầy khói lửa kia. Hắn đã gặp qua quá nhiều tấm lưng còng vì cực khổ đè ép, nhưng nữ tử kia cho dù trời có sập, cũng sẽ duỗi thẳng tấm lưng gầy yếu để gánh lấy.
Có lẽ... chỉ là đã quá lâu rồi không có người đơn thuần đối đãi tốt với hắn như vậy chăng?
Kẹo trần bì khi uống thuốc, hồng bao vào dịp năm mới... Một nụ cười giễu cợt dâng lên khóe miệng Tạ Chinh, trong một khoảnh khắc, hắn nghĩ đến câu "cầu xin lòng thương xót".
Có lẽ nàng quá tốt bụng, cho dù người được cứu hôm đó không phải là hắn mà là bất cứ ai khác, nàng cũng sẽ tận tâm tận lực chiếu cố, mua kẹo, hồng bao năm mới...
Bởi vì hắn đáng thương cho nên nàng mới đối xử tốt với hắn, cũng không phải là có tình ý gì với hắn.
Câu nói đi theo hắn kia quả thật đã trở thành chuyện cười.
Người kiêu ngạo nửa đời, cũng sẽ không sẵn sàng thừa nhận thất bại này như một trò đùa bình thường.
Trên bầu trời, Hải Đông Thanh đang xoay tròn kêu gào, tựa hồ đang tìm kiếm ai đó.
Tạ Chinh lần này chậm chạp không huýt sáo, hắn hơi quay đầu lại, nhìn thấy tuyết đã tan gần hết bên bờ sông, một mầm cỏ xanh non đ.â.m chồi qua tuyết, sức sống mãnh liệt đứng sừng sững trong tuyết.
Băng tan suối nhịp đập, tuyết tận cỏ mầm sinh.
Đây chính là câu đối năm mới lúc trước hắn viết cho nàng.
Hắn nhìn một hồi, nửa nhắm mắt ngồi dậy, xé đứt mầm cỏ kia ném vào trong dòng nước chảy xiết, lẳng lặng nhìn dòng sông cuốn mầm cỏ đi.
Nếu như trong lòng hỗn loạn, cứ nhổ đi là được.
Hải Đông Thanh xoay vòng trên không trung một hồi cuối cùng cũng nhìn thấy hắn, khi nó sà xuống, Tạ Chinh cũng không đưa tay tiếp nó, Hải Đông Thanh đứng trên mặt đất một lúc, nhưng không thấy Tạ Chinh lấy thư, không khỏi nghiêng đầu nhìn hắn, nhẹ mổ vào mu bàn tay hắn một cái.
Tạ Chinh giơ tay vuốt lông vũ trên đỉnh đầu Hải Đông Thanh, ánh mắt vẫn rơi trên mặt nước xa xa, hồi lâu mới gỡ tờ giấy viết thư dưới chân nó ra.
Liếc mắt đọc xong ba dòng, tờ giấy viết thư đầu ngón tay hắn lại biến thành mảnh vụn, hắn nhìn trấn Lâm An xa xa lần cuối, nói: "Đi thôi, đã đến lúc phải trở về."