Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn

Chương 75



Phàn Tiểu Linh ngủ không được an ổn, ban đêm lại bị sốt.
Nàng mê man trong cơn ác mộng, trước mặt là cánh đồng tuyết trắng xóa, những bông tuyết lớn bay lả tả rơi xuống.
Nàng đang chạy chân trần trên tuyết trong bộ xiêm y mỏng, chân gần như bị đóng băng đến mất đi tri giác, nhưng nàng không dám dừng lại.
Ban đầu Phàn Tiểu Linh không biết mình đang theo đuổi điều gì, nhưng khi nhìn thấy phía trước có một đôi phu thê dắt tay nhau đi trên tuyết ở xa xa, nàng cuối cùng đã hiểu tại sao mình lại nôn nóng như vậy.
Đó là phụ thân và mẫu thân của nàng!
Nàng càng ra sức chạy về phía trước, trong lòng vừa đau vừa chua xót, ngay lập tức đôi mắt cũng nóng lên: "Phụ thân, mẫu thân!"
Hai bóng người phía trước rõ ràng đi không nhanh lắm, nhưng dù thế nào nàng cũng không thể đuổi kịp, nàng gấp đến mức suýt rơi nước mắt.
Phụ nhân giữa trời tuyết cuối cùng cũng xoay người lại, vẻ mặt vẫn dịu dàng như trong trí nhớ, nói với nàng: “Tiểu Linh ngoan, trở về đi.”
Phàn Tiểu Linh không biết tại sao mình lại đau lòng như vậy, khi nước mắt chảy ra, trái tim lại nhói lên đau đớn, bất đắc dĩ hỏi: “Hai người đi đâu vậy?”
Phụ nhân không trả lời nàng, chỉ quay đầu cùng nam nhân kia tiếp tục đi về phía trước.
Phàn Tiểu Linh sững người tại chỗ, cảm giác như quên mất thứ gì đó, lồng n.g.ự.c ngột ngạt và đau đớn, mũi miệng hô hấp vô cùng khó khăn, như thể nàng đang chìm trong nước.
Khi Tạ Chinh lấy một chậu nước ấm để chuẩn bị hạ nhiệt cho nàng, hắn phát hiện dường như nàng đang bị ác mộng, toàn thân chấn kinh, mồ hôi đầm đìa, thấm ướt tóc mai và xiêm y bên trong, khuôn mặt tái nhợt của nàng cũng vì sốt cao mà nổi lên một tầng ửng đỏ bất thường, miệng lẩm bẩm điều gì đó không rõ ràng, khóe mắt dần ướt đẫm nước mắt.
"Gặp ác mộng sao?"
Tạ Chinh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nàng chật vật lại yếu ớt như vậy, trái tim như bị một cục bông ướt chặn lại, trở nên mềm nhũn ngột ngạt, vì vậy hắn đẩy Phàn Tiểu Linh một cái: "Tỉnh dậy."
Nhưng Phàn Tiểu Linh bị mộng yểm quá nặng, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Hắn thấy Thấy Phàn Tiểu Linh vô thức giãy dụa suýt nữa đè ép cánh tay trái của nàng, đành phải dùng một tay đỡ vết thương trên cánh tay nàng, đè lên vai nàng không cho nàng cử động, sau đó lạnh lùng ra lệnh cho thân binh canh giữ ngoài phòng: "Đi tìm đại phu!"
Vào ban ngày, sau khi đại phu xem bệnh xong cho Phàn Tiểu Linh, Tạ Chinh thấy tình trạng của nàng có vẻ ổn định, vì vậy đã để thân binh đưa đại phu trở về, dù sao nếu giữ người ở lại đây, nhà bà lão cũng không có phòng thừa để cho đại phu nghỉ ngơi.
Nào có thể ngờ rằng ban đêm Phàn Tiểu Linh sẽ đột nhiên lên cơn co giật.
Đến cùng là nàng đã gặp phải ác mộng gì?
Tạ Chinh vô thức cau mày, khi hắn phát hiện bởi vì răng nàng cắn chặt môi nên đã bị chảy máu, đưa tay kéo hàm dưới của nàng ra, nhưng lại vô ý bị nàng cắn vào đốt ngón tay của mình.
Hắn hơi kéo ra một chút, nhưng Phàn Tiểu Linh càng nghiến răng chặt hơn, cơ hồ lập tức bị rách da, để lại một vòng dấu răng thấm máu.
Tạ Chinh chỉ khẽ cau mày, liền dứt khoát để cho nàng tiếp tục cắn ngón trỏ của mình.
Cảm giác người trong n.g.ự.c toàn thân đều run rẩy, tấm lưng gầy cong cuộn lại một vòng đã đánh thức chút ký ức bụi bặm trong hắn, cả đời hắn chưa từng an ủi ai, lúc này lại chần chờ một chút, chậm rãi nói: "Chỉ là ác mộng thôi, không có gì phải sợ."
Khi còn nhỏ, chiếc váy của phụ nhân treo dưới xà ngang cũng đã từng là cơn ác mộng kéo dài đối với hắn, mỗi lần đều là co giật tỉnh dậy, hoặc là một thân một mình trong bóng tối vô tận, hoặc là trong ánh đèn rực rỡ, đều là Ngụy Nghiêm đứng ở đầu giường thờ ơ nhìn hắn như nhìn chó chết.
Ngụy Tuyên sẽ mang theo những đứa trẻ trong gia tộc Ngụy thị cùng nhau chế nhạo hắn, chế nhạo dáng vẻ co giật khi hắn gặp ác mộng.
Sau này, rốt cuộc hắn không còn sợ ác mộng nữa.
Tranh giành lăn lộn trong biển m.á.u g.i.ế.c một sinh mệnh, lưỡi đao của hắn nhuốm m.á.u còn nhiều hơn cả bóng ma trong mộng.
Giờ khắc này, thân ảnh run rẩy của Phàn Tiểu Linh tựa hồ cùng với chính mình trong ký ức trùng điệp lên nhau.
Ánh mắt của Tạ Chinh sâu hơn mấy phần, trong lúc chờ đợi đại phu tới, hắn để cho Phàn Tiểu Linh cắn đốt ngón tay mình, nửa ôm lấy nàng, dùng sức vỗ vỗ lưng của nàng.
Vẫn là nói nhiều nhất một câu: "Đừng sợ."
Đừng sợ, ác mộng đều sẽ tỉnh lại.
Khi các thân binh kéo đại phu ra khỏi giường, đặt ông ta lên ngựa và phi nước đại mang trở về, Phàn Tiểu Linh đã bình ổn lại, nhưng sau khi mệt mỏi thì chìm vào giấc ngủ sâu.
Tạ Chinh ngồi trên ghế gỗ trong gian phòng, tư thế tùy ý, ngón trỏ bên trái có một hàng dấu răng, m.á.u tươi đầm đìa, hai mắt nửa buông xuống trống rỗng, tóc xõa trước mặt, không biết hắn đang nghĩ gì.
Sau khi đại phu run rẩy bị xách vào cửa, hắn thu lại cảm giác áp bách nhàn nhạt liếc mắt qua: "Nàng ấy bị ác mộng."
Nửa đêm, đại phu bị xách từ trên giường kéo đến đây như mộng du, nhưng hóa ra người này chỉ là bị ác mộng!
Trong lòng ông ta nín thở không dám phát tiết ra, lại khiến cho nam nhân trong phòng quét mắt tới, phía sau lưng thoát ra một tầng mồ hôi lạnh, đành phải cam chịu nơm nớp lo sợ đi xem mạch cho nữ tử trên giường.
Trước đi bắt mạch, đại phu bất ngờ phát hiện mạch của người này lúc chiều còn yếu ớt, lúc này mạch tượng lại ổn định hơn rất nhiều.
Ông ta vụng trộm liếc nhìn nam nhân tuấn mỹ nhưng lại âm trầm kia một chút, đến cùng cũng không dám nói tình hình của nữ tử trên giường đã rất tốt, suy nghĩ hồi lâu, ông ta kê một đơn thuốc an thần, nói: "Phu nhân hẳn là bị kinh hãi, sau khi uống thuốc an thần này có thể được ngủ an ổn hơn một chút."
Thân binh nhìn về phía Tạ Chinh, thấy hắn gật đầu, liền dẫn đại phu đi phòng bếp sắc thuốc.
Sau khi thuốc an thần được sắc xong, Tạ Chinh vẫn kéo hàm dưới của Phàn Tiểu Linh giống như trước, từng muỗng từng muỗng đút cho nàng uống.
Hai hàng dấu răng m.á.u thịt be bét trên ngón trỏ tay trái lúc này của hắn mới cảm thấy hơi đau.
Sau khi cho nàng uống thuốc xong thì hắn liếc nhìn qua, nhưng không nói gì.
Thân binh ngược lại đưa kim sang dược lên: “Hầu gia, ngài có nên bôi chút thuốc lên vết thương trên tay không?”
Tạ Chinh không coi trọng vết thương nhỏ như vậy, hắn chỉ nói: "Không sao."
Sau khi thân binh cầm chén lui ra ngoài, lén lút đánh giá Phàn Tiểu Linh đang mê man trên giường, đáy lòng ngấm ngầm nổi sóng.
Tuy dung mạo của nữ tử này không tệ, nhưng cũng không được gọi là tuyệt sắc, sao lại khiến cho Hầu gia để tâm thành như vậy?
Nhưng khi thân binh nhớ lại cảnh tượng nàng dùng một tay ném nam nhân trưởng thành ra phía xa, hắn ta đột nhiên lại rùng mình một cái.
Sức lực của cánh tay này, sợ là cũng tương xứng với Hầu gia của bọn họ phải không?
-
Sau khi uống xong thuốc an thần, sau nửa đêm Phàn Tiểu Linh quả thật đã ngủ được trầm lắng hơn rất nhiều, cũng không bị phát sốt nữa.
Tạ Chinh ở bên giường nhẹ nhàng ngủ hai canh giờ, khi trời vừa hừng sáng, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa rất nhẹ.
Hắn nhìn thoáng qua trên giường, thấy Phàn Tiểu Linh vẫn đang ngủ say, liền cầm lấy chiếc áo choàng lớn trên chiếc ghế đẩu thấp bên cạnh, nhẹ nhàng không tạo tiếng động rời khỏi phòng.
Thấy hắn đi ra, thân binh bên ngoài phòng vội vàng hạ giọng nói: "Hầu gia, đã tra được tuy tích của Tùy Nguyên Thanh, quả thật hắn đã trốn ở trại Thanh Phong! Thời điểm trại Thanh Phong bị diệt, hắn lợi dụng sự hỗn loạn đã mang theo một số người của trại Thanh Phong trốn thoát theo con đường mòn phía sau núi, hiện giờ đã bị người của chúng ta dồn đến núi Nham Tùng." Trong mắt của Tạ Chinh đều là lãnh ý: "Giữ vững đường xuống núi, thả chó săn lên núi, xem hắn có thể trốn bao lâu."
Sắc mặt của thân binh khó nén được sự kích động, ôm quyền nói: "Thuộc hạ sẽ làm ngay bây giờ!"
Một trận gió lạnh thổi qua, Tạ Chinh nhìn một chiếc lá khô phủ đầy sương tuyết rơi xuống bên dưới chân, đột nhiên nói: "Hôm nay là gió tây nam."
Thân binh còn chưa kịp hiểu ý nghĩa lời nói của hắn, đã nghe hắn nói: "Thổi khói dày đặc, dọc đường mang theo t.h.i t.h.ể của thủ lĩnh sơn tặc kia, quất thi."
Sau khi thân binh giật mình, sắc mặt càng thêm vui mừng: "Thuộc hạ tuân lệnh!"
Tại dưới chân núi Nham Tùng quất xác của đại đương gia trại Thanh Phong, những người còn lại của trại Thanh Phong trốn trên núi chỉ sợ đều bị dọa cho vỡ gan.
Dùng khói đặc hun cho bọn họ ngạt thở, sau lại thả chó săn vào truy đuổi, không lo không bức được đám dư nghiệt sơn phỉ còn sót lại đang ẩn náu trong núi Nham Tùng chạy ra ngoài, đến lúc đó chỉ cần canh giữ các con đường lớn xuống núi, chính là bắt cua trong rọ.
-
Lại là một ngày tuyết lớn, nhưng núi Nham Tùng thì bị bao phủ bởi khói dày đặc, khói từ những cây tùng bách đang cháy được gió đưa vào sâu trong rừng núi, những con ch.ó săn chạy trong khu rừng rậm rạp, tiếng cho sủa liên tiếp, như thể là sài lang truy đuổi con mồi.
Bọn sơn phỉ ẩn nấp trên núi bị đánh đuổi chạy tứ tung, vừa xuất hiện trên đường núi đã bị quan binh sớm mai phục cho bao vây hết như làm sủi cảo.
Chỉ là khi khói mù mịt trên núi tan đi, quan binh đếm số lượng sơn phỉ sa lưới, lại không nhìn thấy Tùy Nguyên Thanh, cũng không thấy nữ phỉ của trại Thanh Phong đâu.
Một tiểu tướng cầm binh kề đao vào cổ một tên sơn phỉ, quát hỏi: "Tần Duyên và nữ phỉ họ Diêm kia đâu?"
Tên sơn phỉ van xin: “Tiểu nhân không biết, nhưng khi vừa hun khói, tất cả mọi người đều không chịu được, lại bị chó đuổi nên đã chạy tản vào trong rừng.”
Thấy không hỏi ra được cái gì, vị tiểu tướng đành phải phái người lên núi đi tìm, nhưng chỉ tìm được hai quan binh bị c.ắ.t c.ổ họng, còn bị lột giáo giáp.
Tiểu tướng nhìn thấy thì thể thì nặng lời chửi một tiếng, rồi nói: "Hỏng rồi! Nhanh đuổi xuống dưới núi!"
Dưới chân núi, nước chảy róc rách, hai người ăn mặc như quan binh cưỡi ngựa hết tốt lực chừng mấy chục dặm trên đường cái, cuối cùng kéo dây cương dừng lại, từ trên ngựa nhảy xuống vọt tới bờ sông, cũng không để ý đến tuyết đọng bên bờ, trực tiếp nằm trên đất uống ừng ực vài ngụm nước sông lạnh lẽo.
Một người trong đó quỳ xuống bên bờ sông, đột nhiên bật khóc.
Âm thanh lanh lảnh, rõ ràng là nữ tử.
Người bên cạnh uống mấy ngụm nước rồi nằm ngửa trên tuyết thở hổn hển, hắn cũng không có ý mở lời an ủi, sau khi hòa hoãn được một chút, liền cởi áo giáp trên người ném xuống sông, sau khi đứng lên thì sải bước đi về phía chiến mã.
Nữ tử đang khóc nỉ non thấy hắn ta tựa hồ muốn đi một mình, hoảng hốt đến mức tiếng khóc đều ngừng lại, vội vàng đuổi theo: "Tần đại ca, huynh đi đâu vậy!"
Hai người này là người đã g.i.ế.c hai quan binh rồi đổi quan phục của bọn họ chạy trốn khỏi núi Nham Tùng, là Tùy Nguyên Thanh và Diêm Thập Tam nương.
Tùy Nguyên Thanh định lên lưng ngựa, lại có người gắt gao giữ chặt một cánh tay lại.
Hắn ta rủ mắt xuống đánh giá nữ tử hai mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung nhìn mình, thân hình nàng ta hơi cao hơn nữ tử khác, ngũ quan không tính là đẹp mắt, trên mặt còn vương chút ửng đỏ của những cô nương trên núi quanh năm bị đông lạnh, đem đặt bên trong phủ Trường Tín vương, nhiều lắm có thể coi như nha hoàn sai vặt.
Hắn ta cho rằng mình thích loại nữ tử dã tính khó thuần có chút võ nghệ, nhưng trước mắt xem ra, có vẻ như không phải vậy.
Khiến cho lòng hắn ta ngứa ngáy, chỉ có nữ tử kia.
Hắn ta có một đôi mắt hoa đào lấp lánh, khi cười lên đặc biệt trìu mến.
Lúc này, khóe môi hắn ta nhếch lên, nhưng lại hơi kéo cánh tay của Diêm Thập Tam nương đang vịn lấy cánh tay mình xê ra: "Thiên hạ này lớn như vậy, tự ta có chỗ đi, xin từ biệt."
Nụ cười trên khóe miệng rõ ràng lạnh lùng như vậy, nhưng cũng rất đẹp mắt.
Diêm Thập Tam nương ngây dại, khi kịp phản ứng lại đã thấy mình sống c.h.ế.t kéo chặt lấy Tùy Nguyên Thanh, móng tay cách tầng xiêm y như muốn cắm vào da thịt của hắn ta, gần như phát điên chất vấn hắn ta: "Có ý gì chứ? Huynh muốn bỏ lại ta một mình rời đi?"
Tùy Nguyên Thanh hơi nhướng mày, tựa hồ cảm thấy nàng ta hỏi vấn đề này có chút ngu ngốc, lưu manh cười nói: "Sao lại không thể?"
Móng tay của nữ tử này quá sắc nhọn, tóm lấy cánh tay hắn ta đến đau nhức.
Hắn ta cau mày, hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, kéo tay nữ tử ra, trực tiếp trở người lên ngựa.
Diêm Thập Tam nương cay đắng nói: "Tần Duyên, huynh không không có lương tâm! Đại ca của ta vì để cho chúng ta thoát thân, mới dẫn dụ quan binh đi, huynh có xứng với đại ca của ta không?"
Tùy Nguyên Thanh chế nhạo: "Trốn khỏi quan binh, không phải đều dựa vào bản lĩnh sao? Nếu không, nàng nghĩ những người ở trên núi Nham Tùng kia là c.h.ế.t như thế nào?"
Diêm Thập Tam nương bật khóc lớn, nói: "Huynh đã quên là ta đã cứu huynh ở bờ sông lên hả? Huynh không thể đối xử với ta như vậy..."
Tùy Nguyên Thanh đột nhiên cười cười, thậm chí còn cúi thấp trên lưng ngựa, nhìn ngang bằng với ánh mắt của Diêm Thập Tam nương: "Nàng đã cứu ta, chẳng phải ta cũng mang nàng ra khỏi núi Nham Tùng sao? Vì sao ta lại không thể đối với nàng như vậy?"
Dứt lời, hắn ta trực tiếp ngồi thẳng dậy, kéo dây cương ngựa quất roi rời đi.
Diêm Thập Tam nương điên cuồng khóc lớn hơn, chửi bới nói: "Tần Duyên, nguơi sẽ c.h.ế.t không yên thân!"
Tùy Nguyên Thanh làm ngơ trước tiếng khóc và mắng chửi của nữ tử ở phía sau, sau khi đuổi ngựa chạy một đoạn đường, mới từ trong n.g.ự.c móc ra bức tranh sau đó hắn ta đã tìm thấy ở nhà Phàn gia.
Bức tranh vẽ như một nhà ba người, nam nhân vô cùng anh tuấn, nét mặt của nữ nhân hồn nhiên cùng nụ cười tràn đầy sức sống, đứa bé gái thì trông rất giống với dáng vẻ của nữ nhân, tựa như búp bê cùng với ánh mắt tinh quái linh động.
Lỗ m.á.u trên vai bị Phàn Tiểu Linh đ.â.m vẫn còn đau, nhưng Tùy Nguyên Thanh đột nhiên trở nên rất vui vẻ.
Từ khi nhận được bức tranh, hắn ta đã đoán được nam nhân đeo mặt nạ quỷ làm mình bị thương kia chính là Tạ Chinh.
Về mối quan hệ giữa nữ nhân trong bức tranh này và hắn...
Chẳng lẽ là nữ nhân hắn nuôi ở bên ngoài?
Đứa trẻ trong bức tranh là nữ nhi của bọn họ?
Theo ánh mắt của Nguyên Thanh đánh giá bức tranh vài lần, nữ nhân trong bức tranh nhìn vẫn là một cô nương trẻ tuổi, nếu như nàng có một nữ nhi lớn như vậy, tuổi tác ít nhất cũng phải ngoài hai mươi.
Nhưng khi nghĩ đến sủng thiếp bỏ trốn của huynh trưởng mình, sau khi sinh cho huynh trưởng của hắn ta một nhi tử, nhìn vẫn không khác gì một cô nương, hắn ta lại dần dần tin tưởng vào suy đoán này.
Khó trách ngày đó nữ nhân kia gắt gao che chở cho cái giếng cạn ở sân sau, nhất định là khi Tạ Chinh bị chiến sự bức bách rời khỏi huyện Thanh Bình, nàng tự biết mình mang theo đứa nhỏ không thể trốn thoát được, cho mới đem đứa nhỏ giấu ở trong giếng.
Nghĩ đến nữ nhân kia đã sinh cho Tạ Chinh một nữ nhi, sắc mặt của Tùy Nguyên Thanh trở nên khó coi, lần nữa đem bức tranh để vào trong ngực, tiếp tục cưỡi ngựa đi về phía trước.
Mặc kệ như thế nào, có được bức tranh này, chuyến đi đến huyện Thanh Bình lần này cũng không tính là không có thu hoạch.
Ít nhất hắn ta cũng biết được điểm yếu uy h.i.ế.p Vũ An hầu.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tùy Nguyên Thanh: Tìm được nữ nhân và nữ nhi của Vũ An hầu!
Trường Ninh:???


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.