Mặt trời chói chang, Công Tôn Ngân đứng cách xa vài bước nhìn Phàn Tiểu Linh, đột nhiên cảm giác lỗ tai của mình có lẽ có vấn đề.
Hắn ta hỏi lại với vẻ hoài nghi: "Ai săn?"
Đám người trong hỏa đầu doanh cười ha ha nói: "Là Phàn cô nương!"
Công Tôn Ngân nhìn con gấu đen to lớn cường tráng như quả đồi, lại nhìn Phàn Tiểu Linh tay chân mảnh khảnh, hiển nhiên rất khó tưởng tượng Phàn Tiểu Linh làm cách nào săn g.i.ế.c con gấu đen này.
Trước đó nghe nói Phàn Tiểu Linh xuống núi đột kích doanh trại địch, còn đoạt về không ít lương thực, theo nhận biết của Công Tôn Ngân, đại khái chỉ là Phàn Tiểu Linh đi theo đám người Tạ Ngũ mạo hiểm một chuyến, bày mưu tính kế chỉ dẫn bọn Tạ Ngũ đoạt đồ đạc trở về.
Việc mổ lợn là vì tin tức đã biết trước đó nghe được từ Triệu thợ mộc, vừa rồi nàng làm thịt con lợn rừng kia lại có không ít tiểu binh ở hỏa đầu doanh canh giữ, hắn ta cũng cảm thấy rằng Phàn Tiểu Linh không giống như nữ tử bình thường.
Bây giờ đột nhiên được biết Phàn Tiểu Linh đã săn được một con gấu, Công Tôn Ngân cảm thấy hơi hoang mang với nhận thức nhân sinh trước đây của mình, hắn ta hỏi: "Phàn cô nương đã săn được như thế nào?"
Ngay tại chỗ có một tên tiểu binh đã cùng Phàn Tiểu Linh đi săn vào buổi sáng, lập tức hào hứng cướp lấy trả lời: “Chúng ta tìm thấy dấu chân của một mãnh thú to lớn trong rừng, vốn cho rằng là lợn rừng tới, muốn đi theo dấu chân kia để tìm ổ lợn, nào ngờ tới trong đó đụng phải con gấu! Con gấu này to lớn như thế nào mọi người cũng đã nhìn thấy, lúc đó miệng nó còn ngậm một con chim, bị cắn đến m.á.u thịt be bét, cặp mắt đen hung tính chỉ nhìn chằm chằm chúng ta, cả bọn chúng ta đều bị dọa sửng sốt đến toát mồ hôi lạnh!”
Tiểu binh này có tài ăn nói rất hùng hồn, khi miêu tả tình cảnh gặp được gấu đen, sống động đến mức khiến mọi người hỏa đầu doanh vây xem như nhìn thấy cảnh thật hít sâu một hơi, trong lòng run lên, khẩn trương vô cùng.
Công Tôn Ngân cũng bình tĩnh xoa xoa cánh tay nổi da gà.
Tiểu binh kia tiếp tục nói: "Chúng ta chưa bao giờ gặp qua tình cảnh như vậy, trên tay cũng chỉ cầm đao kiếm và chút cung tiễn bình thường, nếu giao thủ sợ là da gấu cũng đ.â.m không thủng, vội vàng chạy tứ tán. Khi gấu đen kia thấy chúng ta bỏ chạy như thế, hung tính của nó liền nổi lên đuổi theo, một huynh đệ biết chạy không được liền trèo lên cây, con gấu đen khỏe đến nỗi sau khi va phải thân cây to bằng cái bát hai lần thì đã đụng ngã cây đổ xuống. Các huynh đệ cùng đi săn vốn cho rằng huynh đệ bị ngã kia nhất định phải c.h.ế.t không nghi ngờ gì nữa, nhưng không ngờ Phàn cô nương lại cởi dây thừng quanh hông, nhanh chóng thắt thành thòng lọng, vung qua tóm lấy cổ gấu đen!"
Đám người phảng phất nghĩ như bị nắm cổ gà, hô hấp cũng không dám thở một tiếng.
Tiểu binh lại con ra hiệu mô tả cho động tác của Phàn Tiểu Linh lúc đó: "Phàn cô nương đặt chân lên một cái cây lớn, dùng hai tay nắm lấy sợi dây thừng liều mạng kéo về phía sau một phát, ai nha! Con gấu đen kia trực tiếp bị Phàn cô nương kéo ra phía sau!"
Đám quân binh của hỏa đầu doanh bộc phát ra một trận hút khí.
"Tay kia lực mạnh đến bao nhiêu nha?"
Một số người chỉ tập trung xung quanh để nghe câu chuyện, những người chưa bao giờ trực tiếp thấy được cảnh kia, nghi ngờ hỏi: "Thật hay giả đây? Ai lại có sức mạnh lớn như vậy? Huống chi chỉ là một cô nương gia."
Tiểu binh kia quát lên: "Mấy người đi săn chúng ta đã tận mắt nhìn thấy! Chẳng lẽ còn là giả sao?"
Nhưng cóngười ở một bên hùa vào: "Phàn cô nương không phải là một cô nương gia bình thường! Hôm nay ta đi theo Phàn cô nương đoạt doanh trướng của phản tặc, ngươi không nhìn thấy đâu, một túi muối một trăm tám mươi cân, Phàn cô nương đặt một cái liền hai túi bỏ lên vai! Còn có thể đưa tay ra đi vơ vét áo choàng, tiện thể còn mang đi con dê nướng của phản tặc đang nướng dưới chân núi!
Có người đã từng nhìn thấy hình tượng khí khái của một tiểu binh khiêng túi muối còn giơ nguyên con dê nướng lên chạy, lại không biết được đó là Phàn Tiểu Linh, trong lúc nhất thời một đám quân hán vây quanh sợ hãi thán phục cũng có, chấn kinh cũng có, đủ loại tán dương bên tai vang lên không ngớt.
Người lúc trước của quân Tế châu đi theo Phàn Tiểu Linh vận chuyển lương thực lên núi, nói: "Mang một trăm cân muối tính là gì! Trước khi xây dựng con đập ở thượng du Tế châu, cần phải đào bới đất đá, một sọt đá gần hơn ba trăm cân, Phàn cô nương đi bộ từ trên núi cõng lên tới bên con đập lớn! Đêm đó tin tức kia truyền khắp quân doanh chúng ta, giáo úy phụ trách việc đào bới đất đá kia còn thưởng cho Phàn cô nương một con gà nướng!"
Âm thanh hút khí của mọi người lại lớn hơn một chút, Công Tôn Ngân cầm quạt không nói gì, nhưng biểu lộ rõ ràng dần dần lăng ngốc.
Phàn Tiểu Linh không quen tiếp nhận sự chú ý của mọi người, muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy trường hợp này nói cái gì cũng không thích hợp, chỉ có thể trưng bộ mặt thành thật để mọi người dò xét mình.
Quân binh Tế châu vừa lên tiếng đã cảm thấy việc tuyên dương sự tích của Phàn Tiểu Linh cũng chính là đang cho Tế châu mặt mũi, bèn nói tiếp: “Trận chiến dìm phản tặc ở Lư thành kia, nhìn đúng là cho chúng ta thiên thời địa lợi, chuyện tất thắng là không thể nghi ngờ, nhưng nội tình cũng rất hung hiểm đấy! Mấy vạn người chúng ta tập trung ở thượng du sông Vu sửa đập lớn, hơi thiếu cảnh giác một chút sẽ có thể khiến trinh sát phản tặc phát giác ra động tĩnh, cho nên chỉ có thể ngày ngày chằm chằm đề phòng trinh sát phản tặc, phát hiện một tên sẽ g.i.ế.c một tên. Đại khái trước thời khắc đại chiến, phản tặc đã phái ra một nhánh kỵ binh tập kích doanh trại của chúng ta, yểm hộ cho trinh sát bỏ chạy! Một khi tin tức kia truyền về trong quân phản tặc sẽ rất khó lường, kế dìm phản tặc vào trong nước này sẽ trở nên vô ích! Lúc đó có ba tên trinh sát xổng chạy thoát, Phàn cô nương chỉ là giới nữ lưu, thế nhưng trong đêm mưa lại một mình băng ngang qua Vu Lĩnh, chặn g.i.ế.c ba tên trinh sát kia!"
Bất luận quân công này là ở đâu, đều tính không phải là nhỏ.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của đám quân binh vây quanh ở hỏa đầu doanh nhìn đến Phàn Tiểu Linh đều là sự tôn trọng.
Phàn Tiểu Linh nhìn thần sắc kích động của những người này khi nhìn tới mình, chỉ có thể thành thật gật đầu chào hỏi, nhưng trong lòng có thể đem sự mờ mịt ra so sánh.
Tiểu binh nói về chuyện Phàn Tiểu Linh kia săn gấu rõ ràng cũng đã bị quân công của Phàn Tiểu Linh làm cho kinh ngạc, hắn ta ấp úng nói xong nửa câu sau: “Con gấu đen này sau đó đã bị Phàn cô nương dùng một ngọn giáo trúc đ.â.m xuyên tim phổi, sau đó sử dụng con đao mổ lợn vừa rồi nàng ấy dùng bổ một đao, nó liền c.h.ế.t hẳn."
Khi Phàn Tiểu Linh đi theo Công Tôn Ngân rời khỏi hỏa đầu doanh, nàng liền cảm giác Công Tôn tiên sinh chi lan ngọc thụ* tựa như biến thành lão già họm hẹm, hắn ta chắp hai tay sau lưng, đi vài bước lại quay đầu nhìn nàng một chút, giống như nhận thức của hắn ta đã bị ảnh hưởng bởi thứ gì đó.
*chi lan ngọc thụ: người tài giỏi
Không biết hắn ta quay đầu lại nhìn lần thứ mấy, rốt cuộc Phàn Tiểu Linh nhịn không được mở miệng: "Công Tôn tiên sinh, ngài không sao chứ?"
Công Tôn Ngân tê liệt lắc đầu: "Ta không sao."
Phàn Tiểu Linh cau mày, chân thành nói: "Nhìn ngài tựa hồ không được tốt lắm."
Công Tôn Ngân nói: "Có chút."
Hắn ta như nhìn chằm chằm Phàn Tiểu Linh như nhìn quái vật, tựa hồ rất khó hiểu: "Cho nên khi nàng xuống núi, vị phu quân kia của nàng phí sức lo lắng như vậy làm gì?"
Trước khi biết sự tích của Phàn Tiểu Linh, Tạ Chinh lo lắng, hắn ta có thể hiểu được.
Sau khi nghe nói đến, hắn ta không thể hiểu được!
Phàn Tiểu Linh mấp máy khóe môi nói: "Huynh ấy..." Công Tôn Ngân giơ tay ngăn lại lời nàng đang định nói, hiển nhiên vẫn chưa hoàn hồn sau một loạt chấn động, nói: “Phàn cô nương, trước tiên ta muốn ở một mình yên tĩnh một chút.”
Phàn Tiểu Linh nói "A" một tiếng, đi ra khoảng cách thật xa lại quay đầu nhìn Công Tôn Ngân đang ngồi trên con dốc thấp thất thần hoài nghi nhân sinh, còn có chút buồn rầu gãi đầu một cái.
Nàng dường như đã gây ra quấy nhiễu không nhỏ cho Công Tôn tiên sinh?
Phàn Tiểu Linh tản bộ trở về nơi nàng tạm ở, bởi vì trước đó Tạ Chinh đã giáo huấn nàng một đống thứ, trong nội tâm nàng hiểu rõ là một chuyện, cũng không biết vì sao vẫn có chút buồn buồn, chí ít trước mắt không muốn đến chỗ của hắn nữa, liền đi đến gặp Trường Ninh.
Trường Ninh ngủ trưa đã thức dậy, Tạ Ngũ mang thịt dê đã chia ra đem tới, Trường Ninh đang ngồi trên bàn nhỏ ở cửa trướng, một tay gặm miếng sườn dê, bất quá không chuyên tâm gặm, mà hai con mắt to đen như quả nho nhìn chằm chằm vào Tạ Ngũ, lắng nghe hắn ta kể về chiến tích hôm nay của a tỷ nhà mình.
Phàn Tiểu Linh từ xa đã nhìn thấy Trường Ninh, bởi vì trong doanh trại tất cả mọi người đều mặc quân phục, Tạ Ngũ lại quay lưng về phía nàng, nhất thời không phát hiện ra nàng, chỉ đến khi nghe một tiếng gọi: “Ninh Ninh. "
Trường Ninh vừa nghe được âm thanh của Phàn Tiểu Linh, ánh mắt sáng ngời nhìn sang, hưng phấn nói: "A tỷ đã trở về!"
Trên mặt của Tạ Ngũ cũng có ý cười chào hỏi: "Phàn cô nương."
Phàn cô nương gật đầu: "Là tiểu Ngũ huynh đệ, sao ngươi lại đến đây?"
Phàn Tiểu Linh hôm nay chỉ mới làm quen với Tạ Ngũ và Tạ Thất, nhưng không biết họ của bọn họ, chỉ biết bọn họ một người gọi là tiểu Ngũ, một người gọi tiểu Thất, hình như bọn họ là huynh đệ.
Tạ Ngũ nói: "Các huynh đệ nướng nóng lại con dê kia, lấy ra mấy cái sườn dê gửi tới cho Phàn cô nương, nếu không có Phàn cô nương, các huynh đệ hôm nay sẽ không có lộc ăn này."
Sau khi Phàn Tiểu Linh cảm tạ, Tạ Ngũ liền lấy cớ còn có việc rời đi trước.
Sau khi hắn ta rời đi, Phàn Tiểu Linh xoa đầu Trường Ninh, cười hỏi: "Vừa rồi cùng đại ca ca kia nói cái gì mà vui vẻ như vậy?"
Trường Ninh cầm sườn dê không nhịn được khoa tay múa chân: "Huynh ấy nói a tỷ rất lợi hại! Một mình có thể g.i.ế.c được một con gấu đen lớn! A tỷ còn đánh đến nơi của kẻ xấu, đoạt lương thực và thịt dê nướng của kẻ xấu!"
Bé ngẩng đầu, đôi mắt to đen láy tràn đầy khao khát: “Nếu có thể nói cho Bảo Nhi những chuyện này thì tốt biết mấy, khi nói về kẻ xấu nhốt cậu ấy thì răng cậu ấy liền rung lên, nói cho cậu ấy biết được, cậu ấy hẳn sẽ không sợ như vậy nữa, a tỷ sẽ đi cứu cậu ấy và Du thẩm thẩm!"
Phàn Tiểu Linh cũng có chút lo lắng cho tình hình của Du Thiển Thiển, vì vậy đã an ủi Trường Ninh, nói: "Ừ, đợi khi chúng ta xuống núi, chúng ta liền đi cứu người."
Trường Ninh vui mừng lại cắn một miếng sườn dê nữa, rồi đi theo Phàn Tiểu Linh vào trong trướng, nói: "Sau khi cứu Bảo Nhi và thẩm thẩm ra, về sau bọn họ tiếp tục mở tửu lâu, a tỷ xây chuồng lợn, mở một cửa hàng thịt lợn, Ninh Ninh cũng đi theo a tỷ học mổ lợn, kiếm thật nhiều thật nhiều bạc!"
Phàn Tiểu Linh bị ước mơ của đứa nhỏ chọc không biết nên khóc hay nên cười, nhếch miệng nói: "Được."
Trường Ninh đếm ngón tay, phát hiện có chỗ không đúng, ảo não hỏi: “Tỷ phu thì làm gì?”
Phàn Tiểu Linh nhất thời bị câu đồng ngôn vô kỵ này khiến cho thất thần một chút, nhưng Trường Ninh đã nghĩ ra cách sắp xếp mà mình cho là tốt nhất, vui vẻ nói: “Tỷ phu sẽ về chuồng lợn ở quê nuôi lợn.!"
Ngoài cửa, Tạ Ngũ đã đi mà quay lại đột nhiên ho dữ dội.
Phàn Tiểu Linh vén rèm trướng lên, nhìn thấy Tạ Ngũ như có gai ở sau lưng đứng ở cửa, nghi hoặc hỏi: "Tiểu Ngũ huynh đệ còn có chuyện gì sao?"
Khi Tạ Ngũ nghĩ đến cảnh mình trở lại phục mệnh, nói Phàn Tiểu Linh cũng đã trở lại, chỉ là không đi tới bên kia, đôi mắt của Tạ Chinh lạnh lùng đến mức có thể g.i.ế.c người, hắn ta vội vàng nói: "Thương thế của Ngôn huynh đệ rất nặng, bên cạnh lại không có người chiếu cố, ta vừa mới giúp quân y đi đưa thuốc, mới phát hiện chỉ có một người huynh ấy nằm trên giường cả ngày, muốn uống chút nước, nhưng không ai giúp đun nước..."
Hắn không thể bịa ra nổi nữa, vì vậy xấu hổ đến ngừng lại câu chuyện.
Phàn Tiểu Linh thầm nghĩ trước đó không lâu Công Tôn tiên sinh đã đến thăm viếng những thương binh, nhưng sau đó nàng nghĩ lại, dù sao Công Tôn tiên sinh cũng làm quan, Ngôn Chính chỉ là một tiểu binh, sao dám phiền Công Tôn tiên sinh mang trà nước cho hắn.
Nàng đã nhìn thấy vết thương của Ngôn Chính, trong lúc nhất thời cảm thấy khá khó chịu, nói: "Đa tạ tiểu huynh đệ, một lát ta sẽ đến."
Tạ Ngũ lúc này mới chột dạ rời đi.
Trường Ninh cũng sốt sắng nhìn Phàn Tiểu Linh: "A tỷ, tỷ phu muốn uống nước nhưng không ai rót cho sao? Tỷ phu thật đáng thương."
Phàn Tiểu Linh nghĩ đến hôm nay lại có một trận đánh ác liệt, thương binh bên lều trướng bên kia nhất định sẽ tăng lên, mang Trường Ninh đến đó cũng không tiện, nên dặn dò bé: “Muội ngoan ngoãn ở trong lều, đừng chạy lung tung, a tỷ đi qua đó nhìn một chút."
Trường Ninh gật đầu: "Ninh Ninh rất nghe lời, sẽ không đi đâu cả."
Lúc này Phàn Tiểu Linh mới rời khỏi đi đến chỗ của Tạ Chinh, quả thật như Tạ Ngũ đã nói, ở đây cực kỳ vắng vẻ, đừng nói là không có ai ăn mừng chiến thắng, ngay cả những thương binh mới cũng không được đưa tới.
Khi Phàn Tiểu Linh vén rèm đi vào, chỉ thấy Tạ Chinh ngồi dựa ở đầu giường, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt dường như đang ngủ thiếp đi, sau khi vén rèm thì sắc trời đưa vào vừa lúc rơi xuống hàng mi đen nhánh của hắn, thấy rõ cả lông tơ trên mặt, không hiểu sao lộ ra vẻ yếu ớt như trẻ con.
Đại khái là cảm ứng được nguồn sáng, Tạ Chinh nhướng mi nhìn thoáng qua, cơ hồ là thời điểm vén rèm lên, vẻ yếu ớt như trẻ con trên mặt không còn sót lại chút gì, ánh mắt lạnh lùng u ám, thấy rõ người đến là Phàn Tiểu Linh, mới có chút ngơ ngẩn, một lát sau cụp mắt nói: "Ta còn tưởng rằng nàng không muốn gặp ta nữa."
Phàn Tiểu Linh mím môi không đáp, sau khi tiến vào đại trướng, nàng đi thẳng đến bàn cầm ấm trà lên, quả nhiên là rỗng không.
Dưới chân nàng hơi xoay đi, đang định đem ấm trà trong tay đi ra ngoài, chợt nghe phía sau truyền đến một giọng nói: "Chờ một chút."
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trường Ninh (đưa tay đếm số): Bảo Nhi cùng với mẫu thân của cậu ấy mở tửu lâu, a tỷ mở chuồng lợn, muội đi theo a tỷ học mổ lợn, tỷ phu? emmmmm... Tỷ phu liền đi về quê giúp a tỷ chăn lợn đi! (vừa lòng thỏa ý)
Tạ Ngũ: Đây là điều ta có thể nghe sao?