3 ngày sau…Thiên đứng ngóng trên một mỏm đá cách biên giới khoảng 5km.
Hắn dùng ống nhòm phóng tầm mắt về phía thành trì của Hoa Quốc phát hiện chúng đang hành quân ra khỏi thành.Trong 3 ngày, nhân dân Quất Lâm Thành đã sơ tán tới vùng an toàn.
Lúc này chỉ còn quân của Phủ Thành Chủ, người của Đình Viện và quân tiếp viện tới từ Kinh Đô.
Lần này Kinh Đô xuất 5000 binh mã tri viện cho biên giới, dẫn đầu là một lão tướng râu bạc cao lớn mọi người gọi là Bạch Tướng Quân.
Phủ Thành chủ có 1000 binh mã cùng nhiều vũ khí tối tân như máy bắn đá, cung nỏ cỡ lớn, vân vân… Về mặt nhân lực tạm ổn, còn về phía Đình Viện nơi xuất ra những cao thủ tu luyện thì chịu trách nhiệm tình báo cùng đánh úp ở một số nơi trọng yếu.Thiên xung phong trong nhiệm vụ lần này, nhiệm vụ tình báo vô cùng quan trọng.
Hắn đã đóng đô ở nơi này 2 ngày và tới ngày thứ 3 thì phát hiện động tĩnh của Hoa Quốc đã xuất binh.
Để tới gần hơn quan sát, Thiên cho tay vào miệng hít sáo gọi ra một con chim lớn đang đậu phía sau.
Con chim này là Phủ Thành Chủ tài trợ, là thú cưỡi của con gái thành chủ.Bóng chim lớn vỗ cánh bay lên hướng thẳng về phía quân địch, Thiên ngồi trên lưng chim dùng ống nhòm phóng tầm mắt xuống bên dưới thì choáng ngợp.
Với số lượng đông đảo như vậy ít nhất cũng phải 1 vạn quân, lại còn có rất nhiều sủng thú cỡ lớn để chiến đấu.
Chúng không khác gì những cỗ máy công thành hiệu quả.Sau khi nắm bắt được tình hình, Thiên cưỡi chim trở về mỏm đá nơi có một người đang nằm nhàn hạ.
Thiên cười khổ nói: “Sao nàng tìm được ta ở đây? Chẳng phải đó là tuyệt mật sao?”Ái Vân ngồi dậy duỗi cái lưng mệt mỏi nói: “Hưm! Chàng ở đâu ta chẳng tìm được.” Khi nàng nói, hai bầu ngực tròn đong đưa theo nhịp thở trong lớp áo bó sát làm Thiên thèm nhỏ dãi.“Ủa mà nàng có đem Kim Ngư theo không?” Thiên chợt nhớ ra hỏi.Kim Ngư được Ái Vân lấy ra trong một bình thủy tinh, nó đang bơi lội tung tăng rất vui.Nhìn thấy con cá đó, Thiên thở dài bớt lo bởi cách đây 2 ngày trước sau vụ hỗn chiến ở Đình Viện thì hắn phát hiện Kim Ngư lại to ra một chút, mà chỉ những lần nào ăn một thứ gì đó rất lớn thì nó mới biểu hiện ra như vậy.
Còn về vụ Tứ trưởng lão vì sao lại hành xử kỳ lạ và biết về Kim Ngư thì Thiên biết thừa là Ái Vân giở trò, nàng đã nhập vào Tứ trưởng lão rồi có nhiều hành động khó hiểu với tính cách của mình, hơn nữa nàng cũng chính là người lập ra kết giới ngăn chặn quân địch khi chúng tấn công.
Rõ ràng lúc đó nàng chỉ là nghịch ngợm chứ không hề có ý giúp, nàng tưởng Kim Ngư là sủng vật tiến hóa nên mới ném nó ra cho đấu với sủng vật đầu trâu.Nhưng cũng không thể trách nàng được, tính cách nàng từ đó tới giờ là vậy, ngoại trừ người nàng xem trọng thì tất cả những thứ khác nàng chẳng bận tâm.
Thiên không cho nàng đi theo nhưng với tu vi của nàng thì hắn không quản được, đành lắc đầu chào thua.
Nhưng cũng vì sức mạnh của nàng mà Kim Ngư bị áp chế ngoan hẳn đi không dám gầm ghè với hắn nữa.“Chúng ta về thôi! Về báo tin cho Đại trưởng lão.”Thiên thúc dục, cả 2 cưỡi chim bay trở về.Sau khi nhận được tin tình báo của Thiên, một cuộc họp đã được vạch ra đứng đầu là Đại trưởng lão và Bạch tướng quân.
Theo kế sách được bày ra thì Bạch tướng quân sẽ lãnh đạo 3000 binh mã trấn dữ Quất Lâm Thành, số còn lại được chia làm nhiều nhóm với nhiều mục đích khác nhau.Thiên ngồi phía trước, Ái Vân ngồi phía sau ôm chặt hắn như sợ ngã mặc dù nàng chẳng sợ tý nào.
Mọi người không hề biết nàng là Yêu Quái bởi muốn biết ai đó là yêu hay là người cần có 3 yếu tố, yếu tố đầu tiên là bảo vật nhận dạng yêu quái, cái này Đình Viện có một cái nhưng bị Ái Vân phá nát trong hôm người Hoa Quốc tấn công rồi, yếu tố thứ hai là cần phải có những thứ mà yêu quái sợ, tuy nhiên mỗi loại yêu quái lại sợ những thứ khác nhau và có vài loài không sợ gì ví dụ như thanh niên mất dạy bố láo nhất Tam Giới Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, thanh niên trời không sợ đất không sợ, ngay cả Phật Tổ cũng chỉ là nể 3 phần, thần chú của Đường Tăng sao? Nếu không mang trong mình xứ mệnh lấy kinh thì Đường Tăng sớm bỏ mạng dưới thiết côn của hắn rồi.
Còn một đại yêu khác là huynh đệ kết nghĩa với Ngộ Không, gã này sức chiến đấu có phần nhỉnh hơn cả Ngộ Không nhưng lại rất sợ vợ, tuy vậy vẫn đi cặp bồ.
Yếu tố cuối cùng cũng là yếu tố quan trọng nhất, khi ngươi không có bảo vật nhận dạng yêu quái, không biết chúng sợ gì thì ngươi chỉ cần mạnh hơn chúng là có thể nhìn ra và phát hiện.Ở nơi này không ai có thể chạm ngưỡng sức mạnh của Ái Vân nên nàng chẳng phải lo nghĩ điều gì cả, chỉ lẽo đẽo theo Thiên dù hắn đi đâu.
Lúc đầu cũng thấy phiền nhưng rồi cũng quen, Thiên nhờ vậy mà đi đâu cũng đếch sợ bố con thằng nào bởi bên cạnh có một Yêu Quái cường đại sẵn sàng nghe theo mọi sắp xếp của hắn mà không thắc mắc lấy một câu.Trong lúc này, bên phía quân Hoa Quốc cầm đầu là một người mặc giáp bạch kim tinh xảo từ đầu tới chân, ngay cả mũ chùm cũng kín đầu chỉ để lộ ra đôi mắt long lanh tuyệt đẹp, với bộ giáp phồng lên ở ngực kia thì có mù cũng biết là nữ, một nữ chiến binh mạnh mẽ cả trên chiến trường lẫn trên chiến giường.1 vạn quân bao gồm cả sủng thú chiến đấu, xe chở đạn dược cùng đại bác súng ống, họ đang rất nóng lòng để được chiến đấu, để được chính tay mình xả thịt từng chiến binh của Sinh Huyền Quốc.Nữ chiến binh mặc giáp kia tay cầm ngọn thương dài tinh xảo đẹp đẽ, dưới mũi thương này không biết bao nhiêu người đã phải ngã xuống cho dù là anh tài kiệt xuất hay kẻ vô danh.
Chợt một người thúc ngựa lên đi ngang hàng với nàng rồi chắp tay kính cẩn hỏi: “Thưa tướng quân! Còn khoảng 3 giờ nữa là tới biên giới, phía trước là một thung lũng hai bên sườn dốc dựng đứng.”Nữ nhân kia hừ lạnh, cất giọng đanh thép nhưng cũng vô cùng ngọt ngào: “Nơi như vậy rất dễ bị phục kích! Mau phái một đội tinh nhuệ đi dọc hai sườn dốc kiểm tra.”“Rõ!” Người kia cúi đầu chấp hành mệnh lệnh.Hoàng Tuyền cùng một vài người đang nấp trên vách đá, thấy có quân trinh sát thì liền réo nhau lui đi nơi khác: “Con mẹ nó! Chúng cảnh giác cao quá lui quân.”Phía sau gã, hàng trăm người đang nấp với cung nỏ đầy tên chuẩn bị xả khi quân Hoa Quốc hành quân qua thung lũng này, tiếc là không thể thực hiện mà đành rút quân chánh bị lộ.Trong một hang đá trên vách đá treo leo, những trưởng lão của Đình Viện đang bày binh bố trận.
Đại trưởng lão chỉ tay vào tấm bản đồ rồi nói: “Nếu như quân Hoa Quốc không bị tập kích ở vách núi, chúng ta sẽ có phương án hai.
Ngũ trưởng lão cùng Tứ trưởng lão hai người dẫn theo khoảng 100 binh sĩ tới bờ sông phía sau thung lũng, nơi đó có một thác nước chảy xiết chỉ cần đắp đập be bờ tạo thành một hồ chứa.”Nghe tới đây, hai vị trưởng lão liền đi ngay.
Chợt Thiên từ bên ngoài bước vào can ngăn: “Không! Ta có cách hay hơn.”Quân của Hoa Quốc mất nửa ngày trời vượt qua thung lũng, phía trước là một con sông cạn với nhiều mỏm đá chìa lên từ đáy sông nhấp nhô.“Thưa tướng quân! Hai ngày trước trời đổ mưa như trút nước cả một vùng rộng lớn, không lý nào nơi này lại chỉ có con sông cạn.”Nữ nhân kia đưa mắt nhìn phía trên nơi những đòn đá nằm ngổn ngang chất đống, nàng nhảy khỏi lưng ngựa phóng lên đạp chân vào vách đá sau đó mượn đà phóng tiếp lên trên cùng rồi tiếp đất trong bộ dáng ngầu lòi.
Xung quanh nàng là một nhóm binh lính đang nấp chờ thời cơ cho nổ tung bức tường đá đem nước nhấn chìm quân Hoa Quốc, nhưng khi bị phát hiện còn chưa kịp rút kiếm ra khỏi vỏ thì hình ảnh cuối cùng họ nhìn thấy là một mũi thương sáng loáng trước khi đầu lìa khỏi cổ.Xong xuôi, nữ nhân thu lại mũi thương nhuốm máu rồi đi về phía bức tường đá, phía sau là một hồ nước rộng vào cao bất thường so với mực nước tại các con sông khác.
Nếu như nàng không nhanh tay thì quân lính của nàng đã bị chết chìm, tức giận nàng nghiến răng giọng căm thù: “Người Sinh Huyền Quốc mưu hèn kế bẩn, không dám đánh trực diện.”“Sao không đánh trực diện! Cùng chết với chúng tại thung lũng này.” Tứ trưởng lão ngơ ngáo hỏi, Bọn họ vẫn đang ở trong hang đá.Thiên lắc đầu: “Nếu đánh giáp lá cà chúng ta chỉ có bại, phải dựa vào lợi thế địa hình cùng những cạm bẫy để làm hao hụt quân số của chúng, sau đó đánh úp bất ngờ, đó gọi là lối đánh du kích.”Rầm!Chợt một tiếng nổ kinh thiên làm cả bọn hứng khởi.
Thiên dục: “Mau đi thôi! Xem quân Hoa Quốc bơi có giỏi không.”Cả đám kéo nhau rời đi tới vị trí bức tường đá ngổn ngang, tuy nhiên lúc này đã bị vỡ và hàng triệu mét khối nước đổ xuống biến thung lũng bên dưới thành một dòng sông giận dữ cuốn trôi mọi thứ.
Nhìn xác người chới với ngổng ngang, Thiên hả hê: “Kế của mình đúng là tuyệt hảo.”Nhưng!Chợt Đại trưởng lão nhìn thấy gì đó, vội phóng thân mình xuống dòng nước đạp lên một mỏm đá rồi túm được một cái xác lên vứt xuống đất, cả bọn xúm vào xem vì tóc người này che kín mặt.
Đại trưởng lão vén tóc người này lên để xem dung mạo rồi thất kinh: “Hoàng Tuyền!”“Hoàng Tuyền? Vậy những cái xác kia là?”“Là quân của chúng ta… bọn chúng phá được tất cả rồi.” Thiên thẫn thờ nói, nhìn về hướng Quất Lâm Thành nơi quân Hoa Quốc đang tức tốc tiến đến bằng toàn bộ tốc độ.“Không thể nào… MAU VỀ GIÚP BẠCH TƯỚNG QUÂN GIỮ THÀNH!”.