Tại một vùng sa mạc cằn cỗi phía bắc Sinh Huyền Quốc, nơi này có một quán nước nhỏ bình thường thì rất vắng khách nhưng đột nhiên náo nhiệt lạ thường.
Trong quán nước có nhiều người đang ngồi thanh thản như đang chờ đợi một điều gì đó, bỗng nhiên một người như phát hiện gì đó, hắn bỏ cốc nước đá trên tay xuống nói: “Sắp tới rồi!”Mọi người sau đó cũng cảm nhận được một luồng hơi lạnh từ đâu tràn đến xâm nhập cả quán nước và những vùng xung quanh.
Không phải có ai đó tấn công nơi này, nếu mọi người chịu đi sâu hơn vào sa mạc này sẽ thấy một cổng đá dựng giữa trời, không có tường cũng chẳng có cánh cổng chỉ duy nhất bộ khung bằng đá với tuổi thọ mấy ngàn năm vẫn đứng sừng sững.Luồng khí lạnh chính là từ cánh cổng phát ra lan tràn xung quanh, không phải chỉ riêng quán nước này mà tại nhiều nơi xung quanh cũng có đầy người đang ẩn nấp chờ đợi thời cơ, cơ hội để tiến vào một nơi mà có lẽ là ai cũng muốn vào nhưng có lá gan để vào hay không.Một mỹ nữ xinh đẹp hơn cả tiên nữ, trên người khoác áo choàng đen đang đứng dưới một gốc cây trong sa mạc nhìn về phía cổng đá rồi nói với người bên cạnh: “Ngươi nhớ đấy, phải đem bằng được nó về cho ta.”Người ngồi khoanh chân đang lau kiếm, hắn khẽ gật đầu với mỹ nữ kia rồi nhìn chằm chằm về phía xa xa nơi có hai bóng người vừa bước qua cổng không gian do chính họ tạo ra.
Người đang lau kiếm định xuất thủ nhưng mỹ nữ bên cạnh đã cản hắn lại: “Vô Hạn, ngươi nên chờ đợi, khi bước qua cánh cổng kia thì ngươi có thể tùy theo ý mình.”Vô Hạn cũng không xuất thủ nữa, lại ngồi lau kiếm.Nơi hai người vừa đi qua cổng không gian, cũng là một nam một nữ, nữ xinh đẹp tuyệt trần nhưng có nét âm u ma mị còn nam thì khoác áo choàng đen rách tả tơi với thanh đao lớn dắt trên lưng.
Người này từng gặp Thiên trong Đấu Dược Giới nhưng cả hai lúc đó đều đeo mặt nạ.Mỹ nữ áo tím khi nhìn thấy phía xa xa và phát hiện hai người một nam một nữ kia thì cũng ngạc nhiên: “Con ả Long Huyền làm gì ở đây nhỉ?”Lãnh Huyết lau mồ hôi trên trán vì nóng nực hỏi: “Họ cũng tới đây vì thứ kia sao?”Mỹ nữ áo tím gật đầu: “Rất có khả năng, xem ra không chỉ mình ta còn nhớ về nơi này.”Khi hai người đang nói chuyện thì một cánh cổng không gian ngay bên cạnh mở ra kèm theo một bóng người áo trắng thướt tha đi ra, thấy người áo trắng mỹ nữ áo tím thốt lên: “Ái Vân?”Ái Vân xinh đẹp hơn cả tia nắng ban mai, nàng quay sang bắt gặp giọng nói thân quen và hình dáng thân thuộc ngạc nhiên thốt lên: “Tuyệt Tâm!”Hai bóng hình xinh đẹp đơ ra trong giây lát, sau đó cả hai chạy tới nắm tay nhau vui mừng ríu rít như đôi bạn nhỏ lâu ngày không gặp, Lãnh Huyết há hốc mồm bởi từ trước tới giờ hắn chưa thấy sư phụ mình biểu lộ cảm xúc vui như vậy.
Ái Vân cùng Tuyệt Tâm hỏi han nhau nhiều thứ, rồi khi nguôi đi sự vui mừng mới vào vấn đề chính: “Ngươi cũng tới đây vì thứ kia ư, nhưng chúng ta không vào được ngươi quên à?”Ái Vân gật đầu: “Ừ ta biết.”Tuyệt Tâm hỏi: “Vậy người của ngươi đâu? Chẳng lẽ khi giải phong ấn ngươi ăn luôn kẻ đó rồi?”Ái Vân lắc đầu: ” Làm gì có, ta tới xem chút thôi rồi mới tìm tên đó dẫn tới đây, còn vài ngày nữa mới bắt đầu cơ mà.” Sau đó nàng liếc mắt sang nhìn Lãnh Huyết đang ngồi gần đó rồi hỏi nhỏ: ” Tên kia nhìn không tầm thường nhỉ, ra dáng Thao Thiết lắm.”Tuyệt Tâm gật gù: “Ừ, tên nhóc này chính là kẻ mở phong ấn cho ta, được việc lắm còn học hỏi rất nhanh ta nhận hắn làm đệ tử huấn luyện 2 năm và đây là nơi để đánh giá thực lực của hắn.”Ái Vân lông mày nhíu chặt, nàng và Tuyệt Tâm là bạn thân từ nhỏ tới lớn, Lãnh Huyết và Thiên đều xếp ngang hàng bởi cùng 17 tuổi và cùng là kẻ mở phong ấn cho hai nàng vậy mà một tên ngoan ngoãn làm đệ tử còn một tên trèo lên đầu đòi làm chồng, nghĩ thôi đã thấy cay cay nhưng biết làm sao được nàng đã lỡ trao thân cho hắn rồi.Thấy Ái Vân hai má ửng hồng mắt lơ đãng nghĩ vu vơ, Tuyệt Tâm rất hiểu bạn mình tò mò: “Đừng nói với ta… ngươi và kẻ giải phong ấn đã… ấy rồi nhé?”Ái Vân chối bay: “Không có đâu nha ngươi nghĩ lung tung quá rồi.”Tuyệt Tâm cười gian: “Phong ấn của ngươi chỉ có Huyết Mạch Long Hoàng mới mở được, mà thứ đó chẳng khác nào xuân dược cực mạnh đến Thiên Hậu còn phải bó tay với Long Hoàng thì ngươi làm sao chống lại được.”Bị nói trúng tim đen, Ái Vân xấu hổ lảng tránh: “A đúng rồi, ngươi ở đây để ta đi tìm hắn tới giới thiệu nha.”“Đừng đánh trống lảng, đồ đểu.”Thiên nhận ra nét ửng hồng trên gương mặt xinh đẹp của công chúa, hắn đoán nàng cũng có chút động lòng với mình nên cố ý tiếp xúc gần hơn, hắn vờ đứng dậy rồi bước hụt vấp té vào người công chúa đè nàng nằm xuống giường.
Công chúa liền đưa tay cản lại nhưng chỉ kịp chặn môi hai người chạm nhau.Biết công chúa giữ giá rất ghê nên Thiên cười gượng: “Xin lỗi ta sơ ý!”Công chúa đẩy hắn ra, chỉnh lại y phục hơi xộc xệch của mình khẽ nói: “Không sao, ta biết ngươi cố ý nên đã đề phòng từ trước.
Bài này của nam nhân mấy người ta biết rõ hơn ai.”“Ặc!”“Còn nữa, nội quy của Long tộc là khi nữ nhân đồng ý gả cho người nào đó thì họ sẽ xưng tên cho người họ muốn gả.
Ta ấn tượng với ngươi nhưng không có nghĩa ngươi muốn làm gì thì làm, ta không giống nữ nhân bình thường.
Ta cần sự chinh phục, nữ nhân Long tộc rất muốn được người khác chinh phục, có lẽ khoảng gần một năm nữa ta sẽ lên đất liền dù có gặp ngươi hay không.
Một cuộc tuyển chọn sắp diễn ra, khi đó mong rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau.”Thiên gật đầu, trong lòng thầm nghĩ nàng quá đề cao bản thân: “Nàng xinh đấy, nhưng chưa bằng Tiểu Cúc.
Nàng cá tính đấy, nhưng chưa bằng Ái Vân, muốn ta chinh phục nàng đơn giản thôi nhưng giờ ta không có hứng.”Vài ngày sau khi Tiểu Nhiên dần bình phục, nàng ngỏ ý muốn ở lại đây sống cùng Hỏa Vũ và Hắc Ma Thiên Lang.
Thiên cũng gật đầu tán thành vì càng không có người đi theo hắn thì càng tốt, lão Vương Khải thì xin đi theo và được hắn đồng ý bởi tự dưng có một kẻ tu vi Kim Cang Sơ kỳ đi theo bảo kê ngu gì không nhận.Trước khi rời đi thì hắn có để lại vài viên đan dược cho Tiểu Nhiên để nàng uống cho mau bình phục, toàn là Tứ Phẩm Đan Dược luôn nên chỉ cần Tiểu Nhiên chịu khó uống thì chẳng mấy chốc sẽ khỏi hẳn.Trong đêm tối hai bóng người một già một trẻ lặng lẽ rời khỏi Long Cung phi thẳng vào làn nước đen kịt.Khi lên khỏi mặt nước và lên đất liền, Vương Khải vật xác Thiên trên vai rồi đặt hắn nằm trên cát chửi: “Ngươi bị ngu à, khi không đi cà khịa lũ cá mập làm gì để chúng đuổi đánh tí thì trôn xác ở đó.”Thiên nát bét nằm trên cát, cánh tay gãy ngược lên trên cùng vô vàn vết răng khắp cơ thể rên rỉ nói: “Đâu phải lỗi của ta… huhu.”Vác cơ thể tàn tạ của Thiên lên vai, Vương Khải hỏi: “Vậy giờ đi hướng nào?”Thiên đau đớn rên rỉ: “Ngài cứ đi đi, vừa đi ta vừa chỉ đường.”Vương Khải không nói gì, lão đạp đất phóng lên không trung bay thẳng về hướng những dãy núi xa xa.
Trong lúc đang bay hắn hỏi Thiên: “Hôm trước công chúa gọi ngươi có việc gì thế, chắc kể cho ngươi nghe về truyện huyết mạch đúng không?”“Ặc! Ngài rình lén à?”Vương Khải trợn mắt sau đó nói: “Ta mà thèm, thực ra trên người ngươi có một khí tức gì đó rất mạnh, khí tức này ngay cả lão Long Vương cũng không có.”Thiên nghĩ điều gì đó và hỏi: “Ngài biết gì về cái gọi là Huyết Mạch Long Hoàng không?”Vương Khải ngẫm nghĩ lâu, sau đó đáp: “Chưa từng, Long Tộc hiện tại không còn như xưa nên nhiều kiến thức về Long Tộc cũng mai một dần.”“Ý ngài là sao?”“Long Tộc xuất phát từ Thánh Địa Long Hoàng sâu trong Yêu Giới, nơi đó mới được coi là Long Tộc Thuần chủng còn các Long Vương cùng toàn bộ Long Tộc ở Tứ Hải chỉ là một nhánh cấp thấp của Long Tộc Thuần Chủng mà thôi.
Các Long Vương rất mong muốn tới Yêu Giới nhận lại tổ tiên để được truyền thụ sức mạnh nhưng đến toàn bị đuổi về, mọi việc đã tệ còn tệ hơn khi mấy trăm năm trước Yêu Giới đại loạn và Thánh Địa Long Hoàng cùng toàn bộ Long Tộc ở đó đều mất tích nên càng không có thông tin gì.”Khi hai người đang nói chuyện và bay ngang qua một bãi đất hoang, Thiên nhận ra nơi đó chính là Đình Viện mà 2 năm trước Bạch San San dùng một tay đè nát thành phế tích, cũng là hắn đang trên địa phận của Sinh Huyền Quốc và khá gần Hồ Tiên Phủ.Hồ Tiên Phủ tuy nằm ở Sinh Huyền Quốc nhưng lại trong không gian riêng do cường giả Nguyên Anh tạo ra.Bên trong không gian đó là một nơi đẹp đẽ ngập tràn hoa cỏ, Phủ Hồ Tiên có diện tích bằng một nửa của Đấu Dược Giới nhưng dân cư thưa thớt vô cùng chỉ vài trăm người, đơn giản thôi vì nơi này là địa bàn sinh sống cuối cùng của một chủng loài xinh đẹp – Hồ Ly tộc.Tiểu Cúc đang chăm sóc một khóm hoa cúc tươi tắn trong vườn, một bóng người tiến đến chính là chủ của nơi này và là một trong những mỹ nhân xinh đẹp nhất của Hồ Ly tộc hiện tại – Ngọc Diện.Ngọc Diện xinh đẹp quyến rũ, sắc đẹp này không thuần khuyết, không u ám ma mị, không tinh ranh lanh lợi, mà nét đẹp này cực kỳ quyến rũ khiến ai ai nhìn vào dục vọng trong người cũng chỗi dậy.Ngọc Diện vừa tới đã ngồi ngay vào bàn thưởng thức ly trà sáng sớm pha chút mật hoa do Tiểu Cúc điều chế và nhắm mắt hưởng thụ nói: “Hình như ngươi đang vui vẻ?”Tiểu Cúc quả thực đang cười tủm một mình, nghe vậy liền che dấu nụ cười như hoa nở kia đi rồi hỏi lại: “Người nghĩ hắn có tới không?”Ngọc Diện thở dài đáp: “Ta không biết, ta cũng thực sự rất muốn xem xem người ngươi chờ đợi suốt thời gian qua nhìn như thế nào, có đẹp trai hay không!”Tiểu Cúc hỏi: “Người chỉ xem hắn có đẹp trai hay không ư? Nhan sắc quan trọng đến vậy cơ à?”Ngọc Diện trề môi: “Nam nhân thích ngươi cũng chỉ vì ngươi xinh đẹp, nếu ngươi xấu xí thì cho dù ngươi tốt đẹp bằng mấy cũng bị hắn bỏ mà thôi.”Tiểu Cúc cười khổ: “Người lại suy nghĩ tiêu cực rồi.”“Không hề, Bà ngoại của ta từng yêu say đắm Ngưu Ma Vương, tên ma đầu này có tất cả nào là sức mạnh, quyền lực và đẹp trai.
Hắn là Đại Yêu mà bao nữ Yêu Quái khác thèm khát.
Hắn lấy Thiết Phiến Công Chúa cũng chỉ vì bà ta xinh đẹp, bà ngoại của ta lúc đó đã dùng nhan sắc của mình để quyến rũ hắn và thành công, tuy nhiên do dùng cấm thuật nên nhan sắc của bà ngoại ta cần liên tục ăn thịt người để suy trì.
Có một ngày bà ngoại ta ngủ dậy trong vòng tay của Ngưu Ma Vương cùng một con dao đâm thấy tim ngươi biết vì sao không?”Tiểu Cúc ngầm hiểu nhưng vẫn lắc đầu, Ngọc Diện nói tiếp: “Vì lúc đó bà ngoại ta quên ăn thịt người nên nhan sắc đã trở nên vô cùng xấu xí và bị Ngư Ma Vương đâm chết vì hắn cho rằng bà ngoại ta lừa dối hắn, bà ngoại ta cũng chỉ vì yêu mù quáng nên mới làm vậy mà khi lúc bà xinh đẹp thì hắn yêu chiều cưng nựng, khi bà xấu xí một phát thì hắn hắt hủi như rác rưởi.”Đúng lúc câu chuyện đang xúc động thì có tiếng báo động kẻ xâm nhập trái phép, Vương Khải vác Thiên trên vai đang bị chặn lại bởi lính canh của nơi này.“Ta tới tìm Tiểu Cúc, mau cho ta vào.” Thiên rên rỉ nằm vắt trên vai lão Vương Khải.Lính canh đã được thông báo nên liền thu lại vũ khí rồi cho hai người qua sau đó dẫn hai người tới một vườn hoa rồi nói Tiểu Cúc đang ở trong đó.Thiên vì nóng lòng gặp nàng lên không hề để ý tới tình trạng của bản thân, hắn vội bảo lão Vương Khải bỏ xuống rồi nuốt đan dược trị thương vào ngồi vận công.
Vương Khải nhìn tốc độ hồi phục vết thương của Thiên thì phải thốt lên trong đầu: “Thằng này chắc chắn là quái vật… thề.”“Hình như hắn tới!” Tiểu Cúc vui mừng rạng rỡ.Ngọc Diện liền dùng phép biến một nửa gương mặt của Tiểu Cúc xuất hiện sẹo dày đặc vô cùng xấu xí rồi trước sự bất ngờ của Tiểu Cúc nàng lên tiếng giải thích: “Đây là thử thách cho hắn, để xem hắn có như nam nhân khác hay không.”“Nhưng…”“Nhưng cái gì, lần này ngươi phải nghe lời ta.”.