Buổi tối Giáng Sinh, sau khi tan học, A Thường vội vàng chạy một mạch về nhà. Cơm nước tắm rửa xong, anh chàng liền ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề, cùng Khưu Thành đi dạo siêu thị.
Bởi vì trung tâm mua sắm của Tân Nam khai trương, nên cả ngày hôm nay thành phố Tân Nam có vẻ so với ngày thường náo nhiệt hơn không ít. Trước quảng trường được bố trí rất nhiều biểu ngữ cùng bóng hơi với màu sắc tiên diễm, trên mặt đất còn có không ít giấy màu rực rỡ, còn trong khu vực mua sắm thì người đến người đi tấp nập.
Lúc mới đầu, A Thường còn tràn đầy chờ mong trong lòng, đợi vào tới nơi, dạo quanh hai vòng, thì tất cả hưng trí của hắn đều không còn. Lý do cho chuyện này chính vì một khu thương mại to như vậy, thế nhưng không hề có lấy một khu ẩm thực.
Khưu Thành thấy anh chàng ủ rũ như vậy cảm giác có chút buồn cười.
Bọn họ cũng không qua lại quá lâu trong siêu thị, rất nhanh, Khưu Thành liền mang theo A Thường đi đến khu bán vàng bạc đá quý ở lầu bốn.
Trung tâm Nam Thành này có vài cổ đông, đều là người tai to mặt lớn của thành phố Tân Nam, mà Ngải Văn Hải chính là một trong số đó. Sự kiện trại chăn heo bị cướp sạch quả thật đã mang đến một sự đả kích nhất định cho Ngải Văn Hải, nhưng còn lâu mới tới ngưỡng trí mạng. Ngải Văn Hải đã quật khởi vào lúc thành phố Tân Nam gian nan nhất, sau lại trải qua nhiều năm phát triển, nay đã là cây lớn rễ sâu.
Hồi trước, Khưu Thành đã thông qua "Thiên La nhãn" biết được toàn bộ khu bán đá quý ở tầng bốn cơ hồ đều đã bị nhóm cổ đông bọn họ chia cắt hết. Trong những năm trước đó, những người này đã sưu tập không ít thứ tốt, trước mắt cũng đã đến lúc treo hàng chờ giá cao.
Sau khi Khưu Thành đi thang máy lên tầng bốn, liền ngay lập tức hướng về một quầy hàng chuyên bán đá quý ở phía đông bắc. Đây cũng là địa phương mà cậu đã chọn lựa từ sớm.
"Chào ngài, hoan nghênh đến cửa hàng. Tiên sinh, ngài muốn xem ngọc thạch hay là vàng bạc?" Nhân viên bán hàng với diện mạo ưa nhìn nhiệt tình tràn đầy hỏi thăm cậu.
"Chổ này có thu mua ngọc thạch không?" Khưu Thành tươi cười với cô gái, rồi hỏi.
"Có, chổ chúng tôi cũng có thu mua ngọc thạch ở bên ngoài. Tiên sinh, thứ ngài muốn bán có thể lấy ra cho tôi xem một chút không?" Nhân viên mậu dịch hỏi.
"Có thể." Khưu Thành đem túi xách màu đen cầm trong tay đặt lên quầy thủy tinh, sau đó lại kéo khóa ra, hướng nhân viên bán hàng phô bày số ngọc thạch mình mang đến hôm nay.
Người nhân viên kia vừa thò đầu qua xem, lúc này liền bị hoảng sợ. Vừa nãy quan sát Khưu Thành, một chút kiêu ngạo đều không có, hơn nữa nhìn quần áo cùng ngôn hành của đối phương đều không giống như là loại người đặc biệt có tiền. Bởi thế cô đời nào dám nghĩ cậu ta có thể mang theo một túi xách tràn đây Ngọc thạch lại đây bán chứ? Hơn nữa cho dù không nhìn kỹ, cô cũng hiểu được phẩm chất của ngọc thạch không phải là loại bình thường.
"Xin ngài đến phòng khách của chúng tôi ngồi đợi trong chốc lát. Tôi sẽ lập tức mời quản lý lại đây." Một cuộc mua bán lớn như vậy, khẳng định không thể tiến hàng ở quầy hàng bên ngoài. Nhân viên bán hàng vội vàng mời bọn Khưu Thành vào phòng khách, sau đó lại đến bên kia tìm quản lý.
Rất nhanh, một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi tiến vào phòng khách. Khưu Thành biết, hắn chính là quản lý nơi này.
"Nghe nói ngài có một lô ngọc muốn bán?" Quản lý vừa tiến vào, liền bắt đầu bất động thanh sắc suy tính Khưu Thành cùng A Thường. Hắn ngồi được trên vị trí này, đãi ngộ tuy rằng không tồi, thế nhưng trách nhiệm đảm đương cũng rất nặng.
"Đúng vậy." Khưu Thành cũng không nhiều lời, đem túi xách mở ra, ào ào ba hai cái liền đem lô ngọc thạch đổ hết lên bàn trà.
"Nhẹ thôi, nhẹ thôi." Vừa thấy cậu đem túi sách lật ngược trên bàn trà, ngọc thạch đổ ra đánh vào thủy tinh vang thành những tiếng "lách cách" rung động, quản lý liền vội vàng thò tay đóng kín cửa.
"Chú trước xem ngọc đi!" Khưu Thành ý bảo hắn xem xem tỉ lệ của lô Ngọc thạch này.
Quản lý nọ không nói lời dư thừa, ngồi ở trên sô pha đối diện Khưu Thành, tùy tay cầm lên một khối ngọc thạch lớn cỡ bàn tay cẩn thận xem xét. Xem xong một khối, hắn lại cầm lấy một khối khác xem tiếp. Qua hồi lâu, quản lý mới rốt cuộc đem toàn bộ ngọc thạch đều đại khái xem qua một lần.
"Cậu tính bán với giá nào?" Quản lý hỏi Khưu Thành.
"Tôi chỉ muốn lương thực, chú xem có thể trả bao nhiêu." Bởi vì trong thời gian kế tiếp phải mua thêm một đám dê con, nên Khưu Thành hiện tại tương đối thiếu thốn lương thực.
"Năm trăm cân?" Kia quản lý nói.
"Chú xem ngọc thạch này của tôi, một khối cũng chỉ trị giá hơn mười cân lương thực?" Khưu Thành nở nụ cười.
"Vậy ý ngài là?" Gía cả hắn vừa ra, nguyên bản cũng chỉ là thử thôi.
"Năm ngàn cân bột ngô, không lấy hàng cũ." Khưu Thành ra giá. Nếu ở thời gian trước, một lô ngọc thạch chất lượng tốt lại nhiều như vậy mà chỉ bán với cái giá bèo bọt như thế, thỉ quả thực chính là kỳ cục. Nhưng hôm nay đã khác, lương thực mới là thứ tinh quý nhất, do đó giá thị trường của ngọc thạch lại vẫn luôn duy trì ở trạng thái kém giá trị.
"Xin ngài chờ một chút, tôi phải đi hỏi ý kiến của bà chủ." Mua bán lớn như vậy, quản lý như hắn căn bản không làm chủ được. Vừa vặn, hôm nay là ngày trung tâm thương mại Tân Nam khai trương. Vào buổi tối, vài vị cổ đông của khu mua sắm này sẽ tụ hội ở trên lầu, bà chủ bọn họ cũng ở trong đó.
"Được." Khưu Thành gật gật đầu, đồng ý.
Đợi vị quản lý này đi ra ngoài, Khưu Thành quay đầu nhìn đến A Thường đang giả vờ ngồi thẳng lưng trên sô pha bên cạnh, nhịn không được liền vươn tay vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Thả lỏng."
"Hô......" A Thường thở ra một hơi, cái lưng nguyên bản phẳng phiu nhất thời liền còng xuống: "Lúc nào sẽ đi?"
"Chờ một chút, lát nữa lấy được lương thực, sẽ mua bánh ngọt cho anh ăn." Mới đây, bên chợ đêm có người mở một tiệm bánh ngọt, mỗi ngày đều hấp dẫn rất nhiều con nít vây quanh bên ngoài. Chỉ là dù thèm cũng không có bao nhiêu người ăn được bánh, bởi vì ông chủ cửa hàng kia căn bản không thu tiền, chỉ lấy một ít bột mì trứng gà linh tinh có thể sử dụng để làm bánh ngọt.
"Muốn mua cái bự." A Thường liếm liếm môi, nói.
"Được."
Ước chừng qua hơn mười phút, người quản lý vừa nãy liền mang theo một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi trở lại. Bác gái này tóc đã trắng hơn phân nửa, thân mình lại rất béo.
Bà cùng Khưu Thành chào hỏi xong, liền ngồi xuống xô pha đối diện Khưu Thành, sau đó từ trong túi áo lấy ra một cái kính mắt đeo lên, tinh tế quan sát lô Ngọc thạch.
"Cậu nói số Ngọc thạch này muốn bán năm nghìn cân bột ngô mới?" Xem xong hàng, quá trình cò kè mặc cả liền bắt đầu.
Trước khi đến đây, Khưu Thành đã lý giải một chút tình huống, cũng biết đối phương chính là một trong những ông bà trùm tại thành phố Tân Nam. Trước mắt trừ nông trường cùng đất đai, bà còn là một trong những cổ đông chủ yếu kinh doanh hạng mục buôn đi bán lại một ít vàng bạc đá quý. Mặt khác, đối phương cũng là người nắm giữ nhiều lương thực nhất trong toàn thành phố Tân Nam, cho dù mấy cái kho lúa của chính phủ thành phố cùng quân đội cộng lại, hàng tích trữ đều không có nhiều bằng đối phương.
Đã vậy, người này còn thập phần keo kiệt, tỷ như hiện tại, ngay cả một cân hai cân bột ngô đều phải cùng Khưu Thành kì kèo cả buổi. Hơn một giờ sau, lô Ngọc thạch rốt cuộc lấy giá ba ngàn chín trăm hai mươi hai cân bột ngô để kết toán. Khưu Thành đem Ngọc thạch giao cho bọn họ ngay tại chổ, sau đó lại để đối phương kê khai hóa đơn. Chờ thêm hai ngày nữa, bọn họ đem lương thực đưa đến nhà máy nuôi cá ở phía Nam xong, cuộc mua bán này mới xem như chấm dứt.
"Nhà máy nuôi cá ở thành Nam? Cậu cùng Thẩm Tinh có quan hệ gì?" Đối phương vừa nghe Khưu Thành yêu cầu đem lương thực đưa đến chỗ đó, cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.
"Đối tác." Khưu Thành cười cười, cầm hóa đơn đối phương kê khai cho mình, rồi mang theo A Thường ly khai.
Nói đến Thẩm Tinh, trên thực tế Khưu Thành hiện tại đã hối hận. Sớm biết vậy, cậu đã đem cái chuyện cò kè mặc cả này giao cho Thẩm Tinh. Nếu để cô làm, nói không chừng còn có thể moi thêm được vài cân lương thực trở về.
"Đinh tổng, mời ngài uống trà." Tại chính căn phòng khách ban nãy, người quản lý đã nhanh nhẹn đổi một chén trà nóng cho bà chủ của mình.
"Ôi, lớn tuổi rồi, bỏ chút công thôi mà đã muốn ăn không tiêu." Người phụ nữ được gọi là Đinh tổng kia vỗ vỗ cái eo già nua của mình, cảm thán nói.
"Cũng sắp hai giờ rồi." Vừa mới đầu, người quản lý thấy Khưu Thành thanh nhã như vậy, còn tưởng rằng cậu sẽ không mặc cả. Không nghĩ tới, đối phương chẳng những dám đối diện Đinh tổng của bọn họ, thế nhưng còn có thể kiên trì lâu như vậy.
"Này thì tính cái gì, cậu ta đã coi như là dễ nói rồi." Đinh tổng nọ lúc này lại cầm lấy một khối Ngọc thạch trên sô pha, nhìn nhìn, rồi hắc hắc nở nụ cười: "Không sai không sai, thứ này không sai, hoàn hảo người hôm nay đến không phải Thẩm Tinh, bằng không phải đánh một trận ác liệt rồi."
Một lát sau, Đinh tổng trở lại trên lầu. Đợt tụ hội này còn chưa có chấm dứt, mọi người xem biểu tình vui sướng đầy mặt của bà, liền biết khẳng định đã đạt được một cuộc mua bán lớn. Đây chính là ngày đầu tiên khai trương của trung tâm thương mại, ý nghĩa bất phàm, vì thế mọi người đều lần lượt nghe bà kể lại cuộc mua bán này.
Đối với chi tiết của vụ mua bán, Đinh tổng cũng không nhiều lời, ngược lại còn tùy ý kéo qua một đề tài khác: "Thẩm Tinh có đối tác, mọi người biết không?"
"Có nghe nói qua, như thế nào, hôm nay cô đã giao dịch với đối phương à?" Có người hỏi.
"Đúng vậy." Đinh tổng gật đầu.
"Người nọ là ai?" Một người khác hiếu kì hỏi.
"Nghe nói là một người trẻ tuổi tên Khưu Thành." Lấn này, bà trái lại còn nói ra chút thông tin.
Kỳ thật muốn tra việc này cũng phi thường đơn giản, chỉ cần có tí xíu quan hệ, tìm hiểu xem nhà máy nuôi cá ở thành Nam là do ai sở hữu, sau đó lại thông qua đồn công an tìm kiếm tin tức của đối phương là được.
Chẳng qua lúc trước, mấy người bọn họ đều không có chú ý tới sự tồn tại của cái người Khưu Thành này. Ngay cả việc Thẩm Tinh là quản lý nhà máy nuôi cá, bọn họ cũng mới nghe nói gần đây. Sở dĩ sẽ chú ý tới chuyện này, trừ việc bọn họ thu mua côn trùng và cỏ nuôi súc vật, về phương diện khác, còn vì cô ta có quan hệ với Thẩm Định Quân.
"Hả? Thành phố Tân Nam của chúng ta còn có thanh niên tài tuấn như vậy à, sao trước đây chưa từng nghe nhắc tới?"
"Qua hai ngày nữa đến tiệc mừng năm mới, anh liền có thể thấy được, bọn họ cũng nhận được thiệp mời."
"Khưu Thành?"
Tại chiếc bàn bên kia, Ngải Văn Hải lúc này đã biết được Khưu Thành kia là ai. Vì thời gian gần đây, hắn đã có không ít chuyện phải xử lý tại trại chăn heo, nên đối với tình hình trong thành phố, ngược lại đã không còn quan tâm như trước. Không nghĩ tới, người trẻ tuổi lúc trước đưa khoai tây đến cho mình, hiện tại đã có được thực lực như thế rồi.
"Khưu Thành?" Bên Thẩm Định Quân hiện cũng đã đen mặt. Cũng do hắn gần nhất vì vội vàng bài binh bố trận, nên chuyện Thẩm Tinh nhận được thiệp mời tham dự tiệc mừng năm mới, cũng mới biết được ngay lúc này đây. Lão vẫn luôn nhìn tiểu tử kia không quá thuận mắt. Quả nhiên, hiện tại tên đó đã cùng ranh con kia đáp trả lại mình.