Suy xét đến việc mua phòng ở trong thời gian kế tiếp có khả năng sẽ tiêu tốn khá nhiều bột ngô, Khưu Thành sau khi trở về lại bắt đầu công tác chuẩn bị cho việc gieo trồng vụ lúa nước tiếp theo. Nói vậy chứ đợi đến mùa thu năm nay, sau khi một ít ruộng lúa trong quốc nội được thu hoạch hết, gạo khi ấy sẽ không còn được giá như bây giờ nữa. editNhuY
Khưu Thành không tính để Chu Tuyền lên tầng mười lăm, thế nhưng vì để hắn cũng có chuyện làm, nhưng không đến mức biết quá nhiều thứ, Khưu Thành đã đem lồng chuột đồng trên tầng mười lăm chuyển xuống dưới, an trí trong căn hộ 1408 tầng bốn. Chu Tuyền hiện tại thì đang cư trụ ở căn phòng cách vách.
Thời điểm giao chuột đồng cho hắn, Khưu Thành cẩn thận nói với Chu Tuyền một ít kinh nghiệm nuôi dưỡng chuột đồng của mình, rồi đem tình huống hiện tại của chuột đồng nói cho hắn biết luôn, phần còn lại, phải nhờ vào bản thân hắn chậm rãi tìm tòi.
Có số chuột đồng này, cuộc sống của Chu Tuyền lập tức có lại trọng tâm như trước kia. Bình thường ngoại trừ lúc làm một ít việc với Khưu Thành, A Thường, hắn đều đem toàn bộ thời gian còn lại dùng để chăm sóc chuột đồng.
Mỗi ngày chỉ việc đi ra ngoài thu thập hạt cỏ cùng sâu trùng đã tiêu phí không ít thời gian, ngoài ra còn phải quét tước lồng chuột đồng, quan sát tình huống chuột mẹ, phân ổ cho lũ chuột con đúng lúc.
Mỗi khi đến thời gian ăn cơm, Khưu Thành sẽ mở cửa phòng 1406 ra, kêu Chu Tuyền qua cùng ăn với họ. Cơm nước xong, Chu Tuyền sẽ quay về 1407, ngồi ở căn hộ 1406 khiến hắn cảm thấy có chút không được tự nhiên. Đối với bất kì ai, phải dung nhập hoàn cảnh mới đều không phải là chuyện dễ dàng. p2haehyuk.wordpress.com/
Khưu Thành bình thường cũng sẽ không lưu hắn lại nhà, rõ ràng không có cảm tình thân cận, nên không cần tất yếu làm ra hành động quá mức thân thiết, đỡ cho mọi người đều cảm thấy xấu hổ. haehyuk8693
Hôm nay sau khi nếm qua cơm chiều, Chu Tuyền rất nhanh đã trở về phòng 1407, Khưu Thành cùng A Thường vẫn như trước ngồi ở trên ban công nhà mình hưởng điều hoà hóng mát.
Khưu Thành suy nghĩ, cái phòng cách vách chỉ có một cái TV, lại không có máy tính. Dù sao nhà mình cũng có mạng, nay mai đi mua một cái vi tính, kéo dây qua, để Chu Tuyền cũng có thể lên mạng, đỡ cho người trẻ tuổi cảm thấy quá buồn chán.
Mặt trời chiều ngã về tây, đèn đuốc đều đã được điểm sáng. Khưu Thành tựa vào lan can, nhìn cư dân tiểu khu Gia Viên phía dưới người xách thùng người xách cái siêu lớn, vài người lại tụ tập tốp năm tốp ba mang mũ bao tay đi ra ngoài tiểu khu. Khưu Thành biết, bọn họ đang chuẩn bị đi bắt côn trùng.
Hiện tại sân nuôi vịt bên bờ sông Tân Nam cơ hồ đều phải mở đèn cả đêm, rất nhiều dân cư ở vùng phụ cận cũng đều ở ngoài thâu đêm để bắt côn trùng.
Bên Ô Quy Hoàng hiện đã không còn phun nông dược, một phần là vì nông dược quá quý, đã vậy còn không có hiệu quả, lũ côn trùng cho dù có bị phun thuốc cũng không diệt được hết. Hơn nữa, cho dù tối hôm nay có phun nhiều thuốc trừ sâu thì ngày mai đèn UV mở lên lại thu hút một đám côn trùng đến như cũ.
Về phương diện khác cũng vì nhóm người Ô Quy Hoàng đã bắt đầu thu thập côn trùng, tuy rằng trước mắt không dùng làm gì, song bọn họ vẫn có thể sơ chế thành trùng khô để dự trữ. Dù sao Thẩm Định Quân cũng sẽ không hướng bọn họ đòi côn trùng. Lại nói, cho dù Ô Quy Hoàng chịu cho, Thẩm Định Quân còn dám lấy chúng cho lũ vịt ăn sao?
Khưu Thành ở trong đám người nhìn thấy thân ảnh của Chu Tuyền, nhịn không được nở nụ cười. Thằng nhóc này lúc ở trước mặt cậu còn có điểm câu nệ, nhưng khi đi cùng với người trong tiểu khu thì lại khá hăng hái.
Ngồi ở ban công hơn một giờ, Khưu Thành xòe bàn tay ra quan sát. Nguyên bản trên tay cậu là một nắm ngọc vỡ, nay đã bị cậu dùng linh lực ngưng luyện thành một khối ngọc thạch nho nhỏ cỡ bằng trái trứng chim cút. Khối ngọc thạch trong suốt xinh đẹp, không có tì vết. Nếu đặt ở thời gian trước, tùy tùy tiện tiện cũng bán được trên cả vạn, chỉ tiếc vào lúc này lại chả đáng giá gì.
Bỏ ngọc thạch vào trong giỏ gỗ để sát tường, Khưu Thành lại mở “Thiên La nhãn” quan sát tình huống một vài nơi trong thành phố Tân Nam.
Tuy rằng “Thiên La nhãn” có thể giúp cậu hiểu rõ toàn bộ động tĩnh gió thổi cỏ lay ở thành phố Tân Nam, thế nhưng Khưu Thành sẽ không tiêu phí nhiều thời gian cho chuyện này.
Thời gian cùng tinh lực của một mình cậu dù sao cũng là hữu hạn, chỉ cần không cảm thấy an toàn bản thân bị uy hiếp, Khưu Thành bình thường sẽ không dành nhiều thời gian để xem xét “Thiên La nhãn”.
Mở “Thiên La nhãn” lên, Khưu Thành trước tiên quan sát hướng đi của mấy nhân vật lớn tại thành phố Tân Nam. Vào thời gian này mỗi ngày, mấy đại nhân vật kia nếu không ở nhà đoàn tụ cùng người nhà thì sẽ gặp gỡ mấy người trong bè cánh của mình. Những lúc như vậy, thường thường rất dễ dàng nghe thấy một ít nội dung trọng yếu mà ban ngày chẳng thể nghe được. haehyuk8693
Lại đổi qua vài chổ nữa xem xét, Khưu Thành phát hiện mọi chuyện ở thành phố Tân Nam vẫn như cũ, mấy đề tài mọi người đàm luận vẫn chỉ đơn giản xoay quanh lương thực, dược liệu, nạn sâu bệnh, thời tiết. Đương nhiên, còn có một vài cuộc đấu tranh hay hợp tác của nhóm người nào đó, bất quá Khưu Thành chẳng có hứng thú với mấy việc này.
Cuối cùng, cậu biến đổi hình ảnh sang khung cảnh chợ đêm. A Thường thích xem cảnh ở chợ đêm nhất, mỗi lần chiếu tới đây anh chàng đều có thể xem đến hưng phấn bừng bừng.
Đem hình ảnh cố định tại ngã ba đường phía trước nhà ga, Khưu Thành xoay người vào nhà bắt lấy một ít ngọc nát, chuẩn bị tiếp tục công tác rèn luyện.
Mấy ngày trước bọn họ chỉ vì bày một “Thiên La nhãn” mà đã tiêu phí hết một trăm lẻ tám khối ngọc thạch. Đây chỉ là sự bắt đầu, kế tiếp, trận pháp này sẽ được sử dụng càng thường xuyên hơn, linh lực bên trong ngọc thạch sẽ tiêu hao càng nhanh. Nếu không đổi ngọc thạch mới, thì tới một lúc nào đó, “Thiên La nhãn” sẽ mất đi hiệu lực.
Ngay lúc Khưu Thành nắm lấy một ít ngọc vỡ rồi trở lại ban công, cậu phát hiện biểu tình trên mặt A Thường có điểm không đúng, bình thường anh chàng mỗi lần xem cảnh chợ đêm đều thật cao hứng, thế nhưng lúc này lại đang cau mày tỏ vẻ khó chịu.
Khưu Thành không lên tiếng hỏi A Thường, mà ở trong tiềm thức mở Thiên La nhãn lên, sau một lát, biểu tình trên mặt cậu cũng trở nên trầm trọng.
Giờ phút này, tại quảng trường trước nhà ga thành phố Tân Nam có một nhóm hành khách đặc biệt vừa đi ra từ bên trong. Bọn họ nâng đỡ lẫn nhau, chậm rãi hoạt động trên quảng trường trống trải của nhà ga.
Xuyên thấu qua “Thiên La nhãn”, Khưu Thành đem hết thảy động tĩnh đều xem rất rõ ràng. Cậu thấy được sự mờ mịt của những người kia khi đối mặt với một thành phố xa lạ, cũng thấy được bên tronh ánh mắt của những người này dấy lên sự tuyệt vọng cùng khát cầu.
Tuy Dư Hoành Trụ đã nói trên TV, tất cả đan dược nhà họ đều đã lấy ra hết, hiện tại không còn gì cả, nhưng vẫn có người không chịu buông tay. Bởi vì bọn họ một khi buông tay, thứ mất đi chính là tính mạng bản thân và của người nhà.
Cho nên dù chỉ là một cơ hội xa vời, những người này vẫn cố gắng đi đến thành phố Tân Nam. Do Dư Hoành Trụ là người nơi đây, cũng vì trên khắp cả nước, chỉ có thành phố Tân Nam là có người bị lây nhiễm thành công đấu tranh thoát khỏi tử vong. p2haehyuk.wordpress.com/
Về chủng virus đang ngông cuồng càn quấy tại phía Nam, các nhà khoa học đã có được những tiến triển đầu tiền trong nghiên cứu, đồng thời, loại virus này đã có tên riêng của mình. Tên học thuật hơi dài, do lấy chữ cái y đầu tiên, hiện tại đa số mọi người đều gọi nó là virus Y.
Virus Y, tuyệt đại đa số mọi người đều tán thành tên này, hơn nữa cũng đã chuẩn bị trường kỳ chiến đấu. Lúc trước khi đối mặt với virus X, nhân loại đã mất trọn năm năm mới thành công đánh bại nó, lần này đến loại virus Y, không biết phải mất bao lâu nữa đây?
Chiến tranh sở dĩ tàn khốc là vì mỗi một lần xuất hiện của nó đều đi cùng với tử vong, mà hiện tại cũng không có gì thay đổi.
Chưa từng tận mắt nhìn thấy, mọi người sẽ không thể tự mình cảm nhận được sự tàn khốc của tử vong là như thế nào. Hồi trước Khưu Thành tuy cũng biết ở những địa phương ngoài thành phố Tân Nam, virus đã và đang cướp đi rất nhiều sinh mệnh, thế nhưng, giờ này khắc này, khi những người bị nhiễm bệnh và thân nhân của họ đi đến trước mắt, hiện thực tàn khốc này vẫn thành công bóp nghẹt cậu. Biết đến cùng nhìn thấy, chung quy vẫn có sự bất đồng. editNhuY
Đêm nay, Khưu Thành đấu tranh hồi lâu ở trong lòng, cuối cùng vẫn không đưa cho bọn họ “Một cơ hội sống”.
Cậu chỉ thừa dịp đêm khuya vắng người, tìm đến chùa miếu mà những người nọ cư trú, bỏ vào trong giếng ba viên “Giải trăm độc. Ba viên dược này sẽ được hòa tan rồi pha loãng trong nước. Đến cuối cùng, Khưu Thành cũng nói không rõ chúng nó còn có bao nhiêu tác dụng, thế nhưng việc cậu có thể làm chỉ có thể là như vậy thôi.
Thành phố Tân Nam đã đủ gây chú ý, nếu vào thời điểm này lại truyền ra tin có người nhận được “Một cơ hội sống” tại đây, chỉ sợ đến khi ấy sẽ có rất nhiều người nhiễm bệnh chen chúc đi đến thành phố Tân Nam. Đồng thời, trong những người đến khẳng định còn có không ít phần tử đầu cơ. Nếu vận khí không tốt, bọn họ còn rất có khả năng sẽ bị thế lực nào đó nhìn chằm chằm.
Khưu Thành trên cơ bản xem như là người tốt, nhưng cậu chung quy không phải thánh nhân, không làm được chuyện hi sinh vì nghĩa. Đụng tới việc như vậy, thứ đầu tiên cậu muốn cam đoan vẫn là an toàn của mình.
Về đến nhà, nhìn mấy viên dược còn sót lại, Khưu Thành không chút buồn ngủ.
Vừa rồi cậu sở dĩ chỉ bỏ vào giếng ba viên “Giải trăm độc”, là vì không muốn gợi ra quá nhiều sự chú ý cho người khác.
Chắc hẳn, những người đó đã đi đến thành phố Tân Nam tìm kiếm “Một cơ hội sống”, thì sẽ không vội vàng trở về ngay khi chưa thu hoạch được gì. Nếu ở trong chùa miếu nhiều ngày, mỗi ngày lại dùng nước bên trong miệng giếng để uống, bệnh tình hẳn sẽ có chút chuyển biến tốt lên, nhưng không quá rõ rệt.
Nhìn số đan dược dư lại, Khưu Thành biết, mỗi một viên trong cái lọ này, đều có thể quyết định sinh tử của biết bao người bị nhiễm bệnh.
Hiện tại, mỗi một ngày trôi qua đều có người vì lây nhiễm virus Y mà chết đi, chẳng lẽ cậu còn có thể cất mấy viên dược này ở nhà được sao?
“Là anh, mở cửa.” Khưu Thành nói. p2haehyuk.wordpress.com/
Một lát sau, Chu Tuyền đem cửa mở ra, để Khưu Thành cùng A Thường vào phòng, sau đó lại đóng cửa.
“Số bánh bao này là để cậu ngày mai ăn, còn có một ít bột ngô cùng gia vị nữa. Anh cùng A Thường phải ra ngoài một chút, đêm mai chưa chắc về kịp. Hai ngày nay em một mình ở nhà, nếu đói bụng thì tự nấu ăn, dưới lầu nếu có người hỏi, đừng nói chuyện hai bọn anh đi ra ngoài.”
Khưu Thành nói xong liền đem mấy thứ cầm trong tay đặt trên cái bàn nhỏ, trong đó trừ một ít thức ăn cùng gia vị, còn có một cái nồi cơm điện. Cậu nhớ rõ trong phòng Chu Tuyền hình như không có nồi cơm điện.
“Em biết rồi.” Chu Tuyền gật gật đầu, lại hỏi Khưu Thành: “Nếu người bên Vương gia hoặc Thẩm Tinh tìm anh thì sao?”
“Cứ nói với họ anh đi lấy hàng.” Khưu Thành đáp.
Để đối đáp với người ngoài, Khưu Thành thường nói mình có mấy người bạn lái xe. Bình thường mấy thứ mà cậu bán, cũng là nhờ bằng hữu lái xe mang hộ về từ nơi khác.
Ra khỏi phòng Chu Tuyền, Khưu Thành cùng A Thường liền đi xuống lầu. Hai người nương theo sự yểm hộ của bóng đêm, lặng yên rời khỏi tiểu khu Gia Viên, một đường bí mật chạy về phía nhà ga.p2haehyuk.wordpress.com/
Lần này đi ra ngoài, Khưu Thành muốn đem “Giải trăm độc” trong tay mình đưa đến miền Nam. Vì không muốn bị ghi chép, bọn họ không mua vé, trực tiếp nhảy lên xe lửa.
Rạng sáng 3h, chính là thời điểm nhiệt độ không khí thấp nhất trong ngày, cho dù là vào những ngày hạ nóng bức, trong không khí vẫn lộ ra sự mát mẻ.
Khưu Thành cùng A Thường nằm ở bụi cỏ dại bên cạnh đường sắt, sương sớm trên lá cây in lên quần áo họ lấm tấm những dấu vết. Cách đó không xa có một đoàn tàu hú còi ầm ĩ chạy đến…
Sau một lát, xe lửa liền ùng ùng chạy đến đường ray sát chổ bọn Khưu Thành ẩn thân. Đoàn tàu chạy vụt qua, luồng khí thổi cuồn cuộn làm cho mấy bụi cỏ dại chung quanh đều nghiêng ngã rũ rượi. Mà ngay lúc này, hai người ẩn thân ở trong bụi cỏ, không biết từ khi nào đã chẳng còn bóng dáng.