Hậu Tinh Thần Biến

Chương 120: Chính là Ngịch Ương



Phía sau Hồng Quân là một lão già, cái đầu không tính là cao nhưng lại là một người rất có tinh thần. Lão nhân này trông thì đi rất chậm nhưng chỉ nháy mắt thôi đã thấy lão đi đến trước mặt Hồng Quân.

" Ngươi là…" Hồng Quân nghi hoặc hỏi, lão nhân này trông rất ổn trọng, hơi thở cũng không lộ ra ngoài, Hồng Quân cảm giác được lão rất mạnh, phi thường mạnh. Dù có sử dụng Hồng Mông linh bảo Hồng Quân cũng không dám chắc thắng được lão.

" Nghịch Ương lĩnh chủ"

Những người xung quanh liền khom người hành lễ, lão nhân này chính là người mà bọn chúng vừa bàn luận, người sáng tạo ra Phá thiên kiếm cũng chính là lão nhân này…Nghịch Ương.

" Ngài là …Nghịch Ương?" Hồng Quân có chút không tin nhìn lão nhân này, mặc dù Hồng Quân và Tần Vũ chưa từng thấy qua Nghịch Ương nhưng căn cứ theo lời của cha hắn – Tần Vũ thì Nghịch Ương là một tiên đế cực kỳ cao ngạo, cũng không chú trọng lễ nghi, cũng không có giống dáng của lão nhân này.

" Không sai, ta chính là Nghịch Ương" Nói xong Nghịch Ương ha ha cười, vẫn là giọng cười cao ngạo đó nhưng nay có vẻ thành thục hơn, trầm ổn hơn.

" Tiểu tử, ngươi vừa rồi còn muốn gặp Nghịch ương thủ lĩnh đại nhân, sao còn chưa thi lễ?" Người khuyên bảo Hồng Quân lúc trước lại một lần nữa hảo tâm nhắc nhở Hồng Quân.

Hồng Quân đối với người này hảo tâm lại một lần nữa tăng lên không ít. Nơi này nhiều người nhưng chỉ có người này là quan tâm tới mình, ai cũng chỉ biết quan tâm cho bản thân mình, hai người có cách suy nghĩ khác nhau, không biết nhau…nhưng người này lại đối với mình tốt như thế …thật là…

" Tiểu bối Hồng Quân, ra mắt Nghịch Ương thủ lĩnh" Hồng QUân có chút khom người hành lễ, đối với Nghịch Ương Hồng QUân phi thường ấn tượng, Những gì mà Nghịch Ương để lại một thời Tần Vũ luôn luôn mang theo.

" Tiểu tử, ngươi đi theo ta"

Nghịch ương mỉm cười gật đầu, đoạn quay lưng bỏ đi chỉ nháy mắt là không thấy đâu, tựa như lão chưa từng xuất hiện ở nơi này vậy.

Thánh giới thôn chủ phủ, gọi là phủ nhưng thực ra cũng chỉ có mấy gian phòng nhỏ và một cái sân mà thôi. Thánh giới thôn truyền kỳ - Nghịch Ương thủ lĩnh chính là ở nơi này.

Trong phòng rất giản dị, chỉ có mấy cái bồ đoàn. Nghịch Ương bảo Hồng Quân ngồi lên một cái bồ đoàn rồi cười, nhìn hắn nói: " Ngươi chính là người của Tử huyền tinh?"

" Cũng có thể xem như vậy, tổ tiên của vãn bối ở Tử Huyền tinh chỉ có điều, vãn bối không sinh ra ở Tử Huyền tinh" Hồng Quân cười cười, đoạn lấy ra hai vò rượu ngon, Nghịch Ương là người có tư cách hưởng thụ rượu ngon của hắn.

" Rượu ngon, ở nơi này lâu như vậy cũng không được uống qua loại rượu ngon như thế" Nghịch Ương tiếp nhận vò rượu, mở nắp ra khiến hương thơm ngào ngạt bay lên, không nhịn được rung động than vãn, từng ngụm từng ngụm ngửi hương vị của rượu, vẻ mặt rất say mê.

" Nghịch Ương thủ lĩnh, không cần khách khí, ta vẫn đang còn nữa" Nhìn hình dáng của Nghịch Ương khiến Hồng Quân có chút buồn cười. Một vò rượu ngon, Nghịch Ương phản phất không có uống, chỉ một mực ngửi hương của rượu mà thôi.

" Tiểu tử, có điều ngươi không biết, khi mở rượu là đã có năm phần…mở rượu phải ngửi hương rượu thì mới làm say lòng người được, quyết không được lãng phí" Nghịch Ương lại như trước, điên cuồng hít hà hương rượu đang tỏa ra, cười a a nói.

Hồng Quân ngạc nhiên, mở ra bình rượu …hắn liền nhanh chóng thưởng thức. Nhưng hắn không cảm nhận giống Nghịch Ương được thì…chậm rãi nhấm nháp luôn, không giống như Nghịch Ương vẫn đang hít hà ngửi mùi rượu.

Hồng Quân đã uống được hơn phân nửa vò rượu, Nghịch Ương mới chậm rãi uống từng ngụm nhỏ, vẻ mặt lại càng thêm say mê khiến cho Hồng Quân có cảm giác không đành lòng.

" Ha ha, tiểu tử…rượu của ngươi quả thật là rượu ngon, rượu của ta cũng không ngon đến mức dọa người như thế này." Nghịch Ương lại uống từng ngụm nhỏ, cũng may ở đây không có Tôn Ngộ KHông, chứ Nghịch Ương mà thấy cách uống của tên gia hỏa đó chắc chắn phải đứng lên bảo vệ …những vò rượu ngon này.

Hồng Quân mỉm cười, phóng tay xuất ra hai vò rượu đưa cho Nghịch Ương. Lão già này cũng không khách khi gì đưa tay nhận ngay. Rượu ngon như thế này, quả thật không thể cầu…mà có cầu cũng không có. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

" Tiểu tử, ba vò rượu này của người, cho dù ta có dùng Phá thiên kiếm khí trao đổi…mà Nghịch Ương cảnh tầng 9 có phải ngươi đã tới rồi? Cũng khó trách, thực lực của ngươi ngoại trừ Ốc Lan, những người khác không phải là đối thủ của ngươi.

"
Nghịch Ương cảnh?" Hồng Quân đột nhiên Hồng Quân nhớ tới thì lại thấy mình xui xẻo, tiến vào vô danh không gian thì không còn thấy Nghịch ương cảnh – Hồng Quân hành phủ đâu cả. Hồng Quân còn không biết rằng Hồng Quân hành phủ - vốn trước đây là Nghịch ương cảnh đã bị hủy.

"
Đúng vậy, không lẽ Phá thiên kiếm quyết là do ngươi vào Nghịch Uơng cảnh đoạt được?" Nghịch Uơng có chút kỳ quái nhìn Hồng Quân, Phá thiên kiếm quyết chính là lão để tại tầng cao nhất của Nghịch Ương cảnh, ngoại trừ ở chỗ đó không ai có thể lấy được.

Nghịch Uơng cứ tưởng rằng Hồng Quân chính là đi vào Nghịch Uơng cảnh, từ nơi nào đó có được Phá thiên kiếm quyết. Nghịch Uơng do trúng độc trùng mà chết mới hơn một ngàn ngàn năm. Nghịch Uơng xem ra cũng oan uổng, chỉ một con trùng độc cũng khiến lão bị chết. Sau khi chết lão liền du nhập vào vô danh không gian tầng thứ sáu. Vô dụng đến mười ngàn năm lão mới phi thăng lên tầng bảy, hơn một ngàn năm mới tới Thượng phẩm thần nhân cảnh giới, so với người của Thần giới mà nói thì cũng không phải là quá chậm.

" Nghịch Ương thủ lĩnh, lão hiểu nhầm rồi, Phá thiên kiếm quyết là do ta học được từ cha ta."

Hồng Quân cười cười, Phá thiên kiếm quyết cũng do năm đó Tần Vũ học được, mà là từ trên người kiếm tiên khôi lỗi, đại khái Phá thiên kiếm quyết đã bị Khương Lan cầm đi. Thật ra để cho một người Thần Vương như Khương Lan cầm đi, đó là một điều có thể khiến cho Nghịch Ương đáng để tự hào.

"
Cha của ngươi? Cha ngươi là ai?" Nghịch Uơng có chút cười cười, Hồng Quân bây giờ là hạ phẩm thần nhân, hơn ngàn ngàn năm trước cho dù hắn không có chết thì cũng là tiên đế cấp bậc, hắn bây giờ còn nói mình còn có một người cha, hơn nữa cha hắn lại thu hoạch được Phá thiên kiếm quyết, Nghịch Ương có chút không rõ.

"
Cha ta gọi là Tần Vũ, Thanh Vũ tiên phủ, vạn thú phổ, Mê thần đồ quyển… đều là cha ta năm đó tại nhân gian giới thu được. Những đồ vật mà lão lưu lại đối với cha ta có sự trợ giúp phi thường nhiều, ta cảm tạ lão cũng không có gì là không đúng" Hồng Quân cười cười giaỉ thích cho Nghịch Ương, Không có Vạn thú phổ có lẽ cha hắn đã bị Vũ Hoàng sát hại, không có Mê thần đồ quyển thì cha hắn đã không vào được Mê thần điện, không những thế Nghịch Ương còn lưu lại Hắc bạch huyền quân giới chỉ, đối với Tần Vũ cũng có đóng góp vô cùng lớn.

"
Chờ một chút, ngươi nói cha ngươi ở nhân gian giới thu hoạch được, đối với cha ngươi có trợ giúp rất lớn? khi đó cảnh giới của cha ngươi là…?"" Nghịch Ương càng nghe càng hồ đồ, vội vàng hỏi lại.

" Tại nhân gian giới, cha ta đang còn là người tu chân, bắt được Mê thần đồ quyển …thì rất nhanh sau đó đạt được đến Độ kiếp kỳ. Hồng Quân suy nghĩ một chút, hắn cũng không xác định rõ lắm. Chỉ nghe cha hắn – Tần Vũ có nói rằng Hầu Phí cùng Hắc Vũ ở Nghịch Ương cảnh phi thăng, cũng không nói rõ cho hắn biết khi đó là cảnh giới gì.

"
Độ kiếp kỳ?" Nghịch Ương nhất thời sửng sốt, lão vốn tưởng rằng năm đó cha của Hồng Quân ít ra cũng phải đạt kim tiên kỳ, chính Nghịch Ương cũng biết, những thông tin về Nghịch Ương cảnh truyền ra, dám chắc tiên giới sẽ phái người hạ phàm, cuối cùng không nghĩ những đồ của mình lại rơi về tay một gã tiểu bối ngay cả Độ Kiếp kỳ còn chưa tới.

"
Ha ha, không sai…đúng rồi, cha ngươi chắc bây giờ cũng là Thần nhân? Ta vốn tưởng mình tu luyện như thế là rất nhanh, không ngờ cha con các ngươi đều nhanh như vậy. Cha ngươi có được Mê Thần đồ quyển chắc khiến cho tên Vũ Hoàng kia tức đến chết mất, ha ha, tốt lắm, tốt lắm."

"
Thần nhân?" Lần này đến phiên Hồng Quân sửng sốt, khi hắn rời đi thì cha của hắn đã là Thần Vương chi cảnh, bây giờ đại ca hắn cũng đã là Thần Vương, chỉ có hắn…tên tiểu nhi tử mới đang ở Thần nhân cảnh giới mà thôi.

"
Nghịch Ương thủ lĩnh, sau khi cha ta có được Mê Thần đồ quyển, quả thật Vũ Hoàng không cam lòng, cũng từng vài lần truy giết cha ta, nhưng mà cuối cùng cũng vì cha ta mà chết."

Hồng Quân cười cười cười nói, cũng không có giải thích cho Nghịch Ương, mà có giải thích thì cũng không thể nào giải thích rõ ràng được.

"
Cái gì? Vũ Hoàng đã chết?"Nghịch Ương đột nhiên la lên, sau khi lão suy nghĩ một chút liền hỏi " Cha ngươi đi vào Mê Thần điện, nếu không có thần khí rất khó giết được Vũ Hoàng"

Hồng Quân mỉm cười lắc đầu "
Nghịch Ương thủ lĩnh, ta chỉ nói là Vũ Hoàng vì cha ta mà chết chứ không có nói cha ta giết hắn, lão cũng biết Ốc Lan chứ?"

Nghịch Ương con mắt sáng ngời "
Là hắn, quả nhiên là hắn…khó trách…hắn tự mình ra tay thì Vũ Hoàng tuyệt đối không trốn thoát rồi. A…Vũ Hoàng đã chết rồi, dù gì cũng chết qua một lần rồi, thù hằn cũ cũng không biết để làm gì.."

"
Nghịch Ương thủ lĩnh lòng dạ quả nhiên rộng lớn"

"
Đó là…hình dáng của ta bây giờ cũng chính là do Vũ Hoàng, Huyền đế hai người làm hại. Nếu ta vừa mới chết mà trông thấy bọn họ thì nhất định đấu với họ một sống một chết."

Nghịch Ương cười cười, lão nói rằng đấu với họ sống sống chết chết nhưng trên người lại không phát ra một chút sát khí nào, xem ra chỉ là nói giỡn thôi.

"
Mặc kệ như thế nào, ngươi lĩnh ngộ được phá thiên kiếm quyết của ta, mà ở chỗ này ta lại gặp được ngươi, tóm lại là có duyên phận. Ngươi vừa phi thăng đúng không? Có lẽ là chưa có địa phương cư trú, sau này cứ ở lại Thánh giới thôn đi, ta dám đảm bảo an toàn cho ngươi năm trăm ngàn năm."

"
Năm trăm ngàn năm? Vừa rồi ta có nghe người trong thôn nói Nghịch Ương thủ lĩnh như muốn cùng người nào đó trong thành đánh cuộc, chỉ cần lão thắng thì người trong thôn sẽ tuyệt đối an toàn trong năm trăm ngàn năm?" Hồng Quân chính là muốn hỏi việc này, lão nói ra điều này cũng chính là muốn Hồng Quân hỏi tới.

"
Không sai, chính là việc này, Lạc Phượng thành – Phó thành chủ muốn khiêu chiến ta, khiêu chiến Phá thiên kiếm, có một người như vậy ta ước còn không được nên ta đã đáp ứng."

"
Phó thành chủ?? Lão không có vấn đề gì chứ?" Thần nhân này là Phó thành chủ, không phải là người mà tiên đế có thể so sánh với, thần nhân tu luyện cần rất nhiều thời gian, ngay cả cùng phẩm chất thần nhân còn có thể phân biệt ra nhiều loại.

"
Có vấn đề gì chứ? Phó thành chủ kia cũng là kiếm tiên, căn bản không có khả năng là đối thủ Phá thiên kiếm của ta, căn bản trên tay hắn sở hữu một kiện thần khí ….đó mới là phiền toái lớn nhất." Nói về phó thành chủ kia ngũ khĩ của lão có phần khinh thường, chỉ là trên tay của Phó thành chủ có thần khí nên mới khiến lão kiêng kỵ.

"
Thần khí??" Hồng Quân cũng có chút suy tư, hiện tại hắn cũng không thừa ra thần khí nhiều lắm, hơn nữa đều là thượng phẩm thần khí, đưa cho Nghịch Ương một kiện…thì cũng không sao nhưng vấn đề hắn lo lắng nhất chính là sau này không biết sau này còn phải đụng tới bao nhiêu người nữa.

"
Nghịch Ương thủ lĩnh, đây là thượng phẩm thần khí " chiến thiên" lão cứ thu lấy, coi như là cha ta trả lại lão thần khí Phá thiên.." Trên tay Hồng Quân đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm..thanh thần kiếm này chính là hôm nay hắn đánh bại trung phẩm thần nhân - Trầm Tư tại Thánh Giới thôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.