Hậu Tinh Thần Biến

Chương 14: Tử Dương Môn



Cổ Bảo trong nháy mắt chết trong tay Hồng Quân, làm Sa Khởi cùng với hai vị sứ giả đều mở to mắt, không dám tin nhìn Hồng Quân.

Giết chết tứ kiếp tán yêu, Sa Khởi không có tức giận mà là kinh ngạc, có thể giết chết tứ kiếp tán yêu mà ngay cả Nguyên anh cũng không kịp chạy trốn, thực lực này thuộc loại gì.

Bọn người Sa Khởi không dám vọng động, hoảng sợ nhìn Hồng Quân, lo sợ kẻ tiếp theo sau Cổ Bảo có thể là chính mình.

Cổ Bàn nhìn về phía Hồng Quân suy tư, trong tay Hồng Quân không có thứ gì, " Vô Ảnh Đao: Hồng Quân đã sớm thu vào.

Hồng Quân đối với kết quả này rất chi là hài lòng, thu lại vẻ mặt lạnh lùng, mỉm cười hỏi:"
các ngươi từ nơi nào tới?"

"
Đại...đại nhân, chúng ta chính là từ Đằng Long Đại Lục tổng bộ Tinh Thần Các tới!" Hai người đồng thời nói, hoàn toàn bị Hồng Quân áp chế.

"
Đằng Long Đại Lục? tốt, tốt lắm, các ngươi có thể đi được rồi."

"
tuân lệnh, đại nhân!"

Cổ Bàn đợi ba người đang lóng ngóng rời đi, mới quay lại nhìn Hồng Quân cười nói:"
Hồng Quân, ngươi vừa rồi sử dụng là vũ khí gì vậy?"|

"
Tiểu Bàn, tiểu Bàn à, ta đã nói nhiều lần rồi, ta so với ngươi còn lớn hơn, ngươi nên gọi ta một tiếng Quân ca, hoặc là Hồng Quân đại ca cũng được!" Hồng Quân bất mãn nói, Vô Ảnh Đao lại xuất hiện trong tay.

"
cái này là món quà sinh nhật của cha ta khi ta chòn mười sáu tuổi!" Nhớ tới cha, Hồng Quân có chút thương cảm, trong khi linh hồn mình bị Phong Thần Bảng hấp thụ, Hồng Quân cũng cảm nhận được sự quan tâm cùng bị thống của cha hắn.

"
Cha ngươi cuối cùng là ai, như thế nào chỉ nghe ngươi nói tới, nhưng không có kể gì cả?" Cổ Bàn cười cười, tò mò hỏi.

Nhắc tới cha, Hồng Quân không tự giác được lộ ra vẻ tự hào:"
Cha của ta chính là một anh hùng như thế nào cũng không tưởng tưởng được, cũng chính là... thôi quên đi, có nói ngươi cũng không hiểu, tiểu Bàn, có hứng thú không chúng ta tới Đằng Long Đại Lục một chuyến.

" ta thì không có vấn đề, nếu ngươi muốn thì chúng ta đi." Cổ Bàn cười cười, Hồng Quân không muốn nói về cha hắn, Cổ Bàn cũng không có hỏi thêm.

" bây giờ chúng ta đi Đằng Long Đại Lục!" Hồng Quân đứng lên, chỉ tay về hướng Đằng Long Đại Lục sau đó nói:" Đở giữa Đằng Long Đại Lục và Tiềm Long Đại Lục còn có Bạo Loạn Tinh Hải, Tử Huyền Tinh cao thủ ở đó chiếm hơn phân nửa!"

"
còn một nửa cao thủ kia, có đúng hay không chính là ở Vô Tận Hồng hoang?"

"
tiểu Bàn, ngươi cũng không quá ngu ngốc a, ha ha, đi, chúng ta đi tới Đằng Long Đại Lục!" Hồng Quân đi trước bay ra ngoài.

Đằng Long Đại Lục bây giờ môn phái tu chân lớn nhất chính là Tử Dương Môn.

Ngày hôm nay cũng chính là ngày Tử Dương Môn cứ sau một trăm năm mở cửa thu nhận đồ đệ, trước cửa đã có vô số thanh niên đứng đợi, mà Hồng Quân và Cổ Bàn cũng đang ở trong số đó, nhưng cũng chỉ có thể đứng ở... tận bên ngoài.

"Ai, vị tiểu ca này cho ta hỏi chút, như thế nào mà hôm nay nơi này lại có nhiều người như vậy?" Hồng Quân tiện tay giữ nấy một thiếu niên, cười cười hỏi.

" các ngươi không biết sao? vậy các ngươi tới nơi này làm gì?" người thiếu niên kia liếc mắt nhìn bọn họ một cái, rồi nói tiếp:" Hôm nay chính là ngày Tử Dương Môn mở cửa thu đồ đệ, trăm năm mới có một lần này, ngươi đừng có giữ ta, ta còn muốn tới phía trước đây, hy vọng có thể nọt vào mắt của Tử Dương Môn tiên nhân, thu ta làm đồ đệ!" Người thiếu niên mang theo hy vọng đi tới, bên trong thỉnh thoảng còn truyền đến một vài trận mắng.

" Khai sơn thu đồ đệ?" Hồng Quân híp mắt cười cười.

Gần tới buổi trưa, cửa Tử Dương Môn mở ra, tại đại môn liên tục có hơn mười người tu chân phóng tới, trong đó có không ít người là tán tiên,Tại bên ngoài, trừ Hồng Quân và Cổ Bàn tơi đây tham quan ra thì tất cả đều là mong muốn được làm người của môn phái lớn nhất Đằng Long Đại Lục. Tử Dương Môn cũng không thể thu toàn bộ số người này được, chỉ có những thanh thiếu niên có phẩm chất tốt bọn họ mới thu nhận.

Hồng Quân cùng Cổ Bàn đứng lẫn trong đám người tới đây bái sư, cười cười nhìn nghi thức thu nhận đồ đệ của Tử Dương Môn. Tử Dương Môn mỗi lần mở cửa thu đồ đề hai bên đều đứng hơn một trăm đệ tử, phương thức thu đồ đệ cũng rất đơn giản, Tử Dương Môn có một loại pháp khí, có thể kiểm tra tử chất người nào tốt.

Tử Dương Môn pháp khí thu đồ đệ chính là một kiện tiên khí vòng tròn, tiên khí này có thể phát ra một loại quang ang đặc thù, trong lúc quang mang xuất hiện người nào đứng thẳng được nửa khắc chính là người có tư chất bình thường, nếu kiên trì được trong một khắc thì là người có tư chất tốt, còn nếu mà kien trì hơn nửa giờ thì chính là người có tư chất tuyệt đỉnh, thiên tài, đáng tiếc ngàn năm trước, Tử Dương Môn cũng có được hai người có tư chất thiên tài, nhưng mà bây giờ toàn bộ đều đã phi thăng tới Tiên Ma Yêu giới.

Tử Dương Môn, Chưởng môn Lam Tu chân nhân bay tới phía trước, ý muốn mọi người im lặng, sau đó cũng không có nói gì trực tiếp xuất ra kiện tiên khí kia, tiên khí bay lên không trung thì biến lớn, một cỗ quang mang bạch ngân như hòa phủ xuống mấy vạn người phía dưới.

Lúc ban đầu bị quang mang bạch ngân chiếu vào, những thiếu nên này đều cam giác quanh thân có một cái gì đó, nhưng nói không nên lời, thời gian chậm rãi chôi qua liền có ngươì ngã xuống co quắp trên mặt đất.

"cái gì nói là thần bí chứ, nguyên lai chỉ là kích phát ra tiềm lực bản thân!" Hồng Quân phẩy phẩy tay cười cười, quang mang bạch ngân cũng chiếu tới người hắn và Cổ Bàn. Hồng Quân phát hiện ra quang mang này chỉ là một loại quang mang kích quát ra tiềm lực bản thân, tiềm lực càng lớn, thời gian kiên trì cũng cang dài, nếu không sẽ giống như những người thiếu niên kia ngã xuống đất, cũng giống như người hết thể lực bị té.

Nửa khắc sau, số người còn có thể đứng cũng không quá hơn một trăm người. Tại trước sơn môn Tử Dương Môn đệ tử đều mỉm cười gật đầu, lần thu nhận đồ đệ này họ rất hài lòng.

Một khắc sau, còn có bảy người có thể đứng trụ được, trong đó có cả Hồng Quân và Cổ Bàn. Lam Tu chân nhân cũng đã chú ý tới hai người bọn họ, nhưng lại phát hiện bọn họ một người là Kim Đan Trung Kỳ, môt người đã đạt tới Không Minh Hậu Kỳ, nghi hoặc nhìn hai người. Bình thường có khă năng tu luyện tới Kim Đan Kỳ toàn bộ đều là người có sư môn, sẽ không có ở chỗ này mà bái sư, có thể là trong khi người khác thu nạp đồ đệ mà làm loạn, sự kiện này quả thật rất nghiêm trọng.

sau nửa canh giờ, cũng chỉ còn có Hồng Quân và Cổ Bàn là đứng ở đó, Tử Dương Môn cùng mấy môn phái nhỏ đến đây kiếm đồ đệ cũng đều nhìn tới hai người, nhưng hai người cứ như vậy đứng tại đó mà cũng không có rời đi, thỉnh thoảng lại nói với nhau vài câu. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.xyz

Lam Tu chân nhân là người đâu tiên nhịn không được, sau khi thu lại kiên tiên khí, trực tiếp hỏi:" nhị vị đạo hữu vì sao đứng ở nơi chúng ta thu nhân đồ đệ?"

"
Lam lão đầu, ngươi hỏi chúng ta đó a?" Hồng Quân cười cười chỉ vào Lam Tu chân nhân nói.

Lam Tu chân nhân bình thường rất kiêu ngạo, không có nghĩ tới lại bị một tên tiểu bối chỉ mới đạt tới cảnh giới Kim Đan Kỳ ngay trước mặt chúng nhân trực tiếp gọi hắn là" Lam lão đầu" nét mặt lão không khỏi co lại, mà người của Tử Dương Môn cũng đều bay xuống bao vậy lấy hai người, căm tức nhìn Hồng Quân.

Hồng Quân cũng không thèm để ý tới ánh mắt những người này, quay lại nhing Lam Tu chân nhân nói them:" Lam lão đầu, ngươi đừng có hiểu nhầm, huynh đệ chúng ta cũng chỉ là coi xem các ngươi thu đồ đệ như thế nào mà thôi, không có quấy rầy các ngươi nữa, chúng ta đi trước." Nói xong liền mang theo Cổ bàn rời đi.

" Khoan, các ngươi từ nơi nào tới? chính là đệ tử của ai?" Lam Tu chân nhân kìm lén giận hỏi, liên tục bị tiểu tử Kim Đan Trung Kỳ này châm chích, cho dù hàm dưỡng có cao đến mấy cũng khó mà chịu được, huống chi Lam Tu chân nhân hàm dưỡng cũng có hạn.

" Chúng ta vô môn vô phái, chỉ là tò mò mà tới, bây giờ đã hết tò mò vì vậy chúng ta rời đi, Lam lão đầu, ngươi không phải có ý định mời chúng ta ở lại ăn cơm đó chứ?" Hồng Quân quay lại nhìn Lâm Tu chân nhân đang ở không trung, sau đó xoay người bỏ đi.

" Vũ nhục chưởng môn chúng ta xong, ngươi còn muốn bỏ đi sao?" trong Tử Dương Môn lập tức xuất hiện một Không Minh Kỳ tu chân giả chặn trước mặt Hồng Quân và Cổ Bàn, không để cho bọn họ rời đi.

Bên cạnh hắn người tu chân đều bang quang đứng một bên, đối với hai tiểu tử có lá gan lớn này vô cùng hứng thú, dám chọc vào Lam Tu chân nhân.

" Lam lão đầu, ngươi không cho chúng ta đi?" Hồng Quân dừng lại cước bộ, tiếp tục nhìn Lam Tu chân nhân hất hàm hỏi.

" vị đạo hữu này, ta là Tử Dương chưởng môn Lam Tu chân nhân, không phải là Lam lão đầu, hai vị đạo hữu có thể rời đi, chúng ta tất nhiên là không co ngăn cản, Huệ Minh, để cho bọn họ đi!" Lam Tu chân nhân phất tay, bảo người của Tử Dương Môn không nên ngăn bọn họ lại, để cho bọn họ rời đi.

Nơi này có rất nhiều người, lại còn có người tu chân như hắn, nếu để cho họ thấy đường đường Đằng Long Đại Lục đệ nhất môn Tử Dương Môn lại làm khó hai kẻ hậu bối, mà trong đó một người mới là Kim Đan trung Kỳ, vậy không khác gì đánh mất mặt muic của Lam Tu chân nhân. Mà trong lòng Lam Tu chân nhân hoài nghi hai người này là được một người nào đó phái tới đây làm loạn, mặt ngoài thì thả họ đi, nhưng lại âm thầm phái một người nhị kiếp tán tiên theo dõi bọn họ.

Hồng Quân ngồi lên phi kiếm, Cổ Bàn trực tiếp phóng đi, hai người cứ như vậy nghênh ngang rời khỏi tử Dương Môn.

Tử Dương Môn cũng tuyển chọn được hơn một trăm đệ tử đạt yêu câu mang về môn phái, những người tu chân khác cũng từ những thiếu niên còn lại mà chọn lựu đệ tử của mình, phong ba cũng vì vậy mà qua đi.

Theo dõi hai người là tán tiên Phong Dương Tử, vẫn đi theo ở phía xa, Hồng Quân cùng Cổ Bàn cú như vậy mà đi, chưa từng dừng lại, du ngoạn khắp nơi, thật sự là mộ dạng đi du ngoạn điển hình.

Theo dõi năm ngày, Phong Dương Tử thật sự không còn nhẫn lại được nữa, dau khi đưa tin cho Lam Tu chân nhân, Lam Tu chân nhân đồng ý cho hắn thẳng tay bắt hai người tra hỏi.

Nhận được lệnh, Phong Dương Tử trực tiếp thuấn di tới trước mặt hai người.

" Vị đạo hữu này, vì sao ngăn chúng ta lại?" Cổ Bàn liền hỏi.

Phong Dương tử thẽo dõi mấy ngày qua đã sớm nộ hỏa đầy bụng, nhìn chằm chằm Cổ Bàn tức giận nói:" Nói, các ngươi cuối cùng là ai? Tại sao tới Tử Dương Môn chúng ta sinh sự?" Phong Dương Tử cực kỳ tức giận nhìn về phía Cổ Bàn quát hỏi, đối với Hồng Quân, hắn không có coi trong mắt.

" đạo hữu hiểu nhầm a, chúng ta không phải đã sớm giải thích rồi sao, chúng ta chỉ là đi du ngoạn qua, thật không có ý gì cả!" Cổ Bàn vẻ mặt kinh ngạcđối với thái độ của Phong Dương tử hắn cũng không thèm để ý, Hồng Quân cũng không có nói gì, lúc này cũng là một dịp để Cổ bàn học hỏi.

" ngươi là cố tình không chịu khai phải không?" Phong Dương Tử sắc mặt nộ ra sát khí, cực phẩm linh khi cũng đã xuất ra, mũi kiếm ch** thẳng về phía Cổ bàn.

" đạo hữu, ngươi như vậy là có ý gì?" Phong Dương Tử ch** kiếm về phía hắn, Cổ Bàn sắc mặt lập tức thay đổi, trong phú chốc hắn nhớ lại chuyện cũ khi còn ở Địa Cầu.

Chính là tại thời kỳ văn minh trên Địa Cầu, khi đó Cổ Bàn còn chưa có tu luyện đạo, hắn cũng chỉ là một người bình thường, cũng như thế này bị ngươi ta chỉ sung vào đâu hắn bắt đi, khi hăn tu đạo trở về, Địa Cầu thời kỳ văn minh đã tan biến, cái ngươi kia rốt cuộc cũng không còn sống.

Hồng Quân rất nhanh để ý tới biến hóa của Cổ Bàn, Cổ Bàn hai năm đấm nắm chặt, ánh mắt cũng chở lên sắc bén hơn, quanh thân phát ra một cỗ tử quang nhè nhẹ.

" Không nói ta sẽ giết các ngươi sau đó tới tên tiểu tử Kim Đan Kỳ kia!" Phong Dương Tử nhìn Cổ Bàn dám chừng mắt với hắn, trong lòng càng tức giận, kiếm tiên trức tiếp đâm về phía trước, người mà dám khinh thường Tử Dương Môn, khinh thường Phong Dương Tử hắn, tất phải chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.