Hậu Tinh Thần Biến

Chương 168: Tiếp tục đoạt thành



Thạch Nhược Tín vốn không định tới Thạch gia nhân vật cấp cao, hắn chỉ nghĩ dựa vào Vũ Phong Lôi đoàn và hơn một ngàn vạn đại quân, ba trận đạo cao thủ thì có thể đoạt được dễ dàng chín tòa thành trì của thần giới thứ hai, chỉ cần lấy được Thiên thần khí thì hắn chắc chắn trở thành Thạch gia đệ nhất nhân, kể cả chức vị tộc trưởng cũng có thể cạnh tranh. Hắn vạn lần cũng không nghĩ được là sự chuẩn bị kỹ lưỡng và hoành tráng như vậy lại bị đánh bại, thiếu chút nữa còn bị diệt toàn quân. Hơn thế, hắn còn bị trọng thương chạy trốn mười năm trời, thuyên chuyển qua nhiều tuyến đường mới có thể chạy trốn ra khỏi Huyền tinh thiết quáng, thù này nhất định phải báo, kể cả thiên thần khí phải "kính tặng" cho mấy lão già của Thạch gia. Còn về Chu gia, chỉ cần lão kích động một phen thì đảm bảo không có vấn đề.

" Hừ, Hồng Quân, Nghịch Ương, Liễu Hàn Thư, các ngươi chết đi cho rồi" Đến bây giờ Thạch Nhược Tín vẫn không biết Liễu Hàn Thư đã chết trong trận này.

Khi này Hồng Quân từ bi thương dần dần tỉnh lại, bởi vì chín tòa thành trì còn cần tới hắn, thần nhân của thần giới thứ hai cũng cần đến hắn, hắn chính là người đem lại con đường sống huy hoàng cho họ.

Cửu diệu phạm thiên trận là một đại trận mà lúc trước Hồng Quân bế quan lĩnh ngộ được. Đây là một tập hợp khốn trận, ảo trận cùng sát trận, có thể nói trận pháp này phối hợp với nhau đến mức cực hạn chính là tam cấp trận pháp. Cửu diệu phạm thiên trận tổng cộng có chín cơ điểm, mỗi một cơ điểm phải được chín trăm chín chín khối thần thạch màu xám cung cấp năng lượng, vốn Hồng Quân định lấy Huyền tinh thần thiết từ Huyền tinh thiết quáng để có nhiều năng lượng hơn, nhưng từ khi thấy người của Chu gia sử dụng di động trận pháp thì hắn đã đổi ý. Hồng Quân chính thành, mỗi thành có chín trăm chín mươi chín trung phẩm thần nhân cung cấp năng lượng, mỗi một ngàn năm luân chuyển một lần. Năng lượng của con người thì lớn hơn của thần thạch rất nhiều, không những thế còn có thể tùy ý tăng nhiều hay ít năng lượng, như thế càng khiến cho Cửu diệu phạm thiên trận ổn định hơn nhiều lần.

Trải qua vô số lần thôi diễn và thực nghiệm Hồng Quân rốt cuộc sáng tỏ được cách bố trí trận pháp này. Lần này làm bất kỳ việc gì hắn cũng cẩn thận hơn rất nhiều, thực nghiệm bằng chín thần nhân thành một điểm, mô phỏng theo cách bố trí của chín trăm chín mươi chín người, cuối cùng mới đi đến phương án cuối cùng như ý định ban đầu. Năm mươi năm sau, Hồng Quân chín thành rốt cuộc đã trở thành một tòa thành kiên cố không thể phá, đó chính là sự ảo diệu của Cửu diệu phạm thiên trận.

Lần này Nghịch Ương tìm Hồng Quân sau khi hắn đã bố trí hoàn thành Cửu diệu phạm thiên trận, Hồng Quân vẫn còn một cảm giác gì đó không tập trung, có nhiều chuyện hắn cũng không thèm để ý.

" Tiểu Quân, ta biết cái chết của Hàn Thư huynh đệ khiến đệ luôn tự trách mình, nhìn đệ như thế khiến ai cũng ái ngại, ta nghĩ Hàn Thư huynh đệ ở một chỗ nào đó ngoài không gian này thôi, nếu Hàn Thư huynh đệ thực sự có chết đi thì trông thấy đệ như thế này..."

Hồng Quân đột nhiên nở một nụ cười " Nghịch Ương lão ca, mấy năm qua đệ luôn tự hỏi mình một sự tình, chúng ta làm như thế có phải là sai không??"

Nghịch Ương sửng sốt " Sai? Sai cái gì?"

" Chúng ta có đúng hay không chỉ cần sinh sống ở thôn trang, không cần đi vào thành trì, thì sẽ không có tranh đấu, thần giới nhất cũng không tìm chúng ta phiền toái, bây giờ chúng ta lớn mạnh nhưng luôn luôn lâm vào những cuộc chiến, huynh nói có cái gì là đúng? "

Nghịch ương đến giờ phút này, từng bao nhiêu năm trải nghiệm cuộc sống cũng như cái chết cũng chưa bao giờ nghĩ tới tình huống này, khi sống hay chết đi hắn cũng không ngừng tranh đấu " Chuyện này ta cũng chưa có nghĩ tới"

" Tại sao phải đi cướp thành trì? Có phải sống một cuộc bình thường nơi thôn trang có phải tốt hơn không?" Hồng Quân lại hỏi.

" Như thế nào là bình an vô sự? chúng ta thần giới thứ hai đối với người của thần giới thứ nhất chỉ là nô tài, bọn họ muốn làm cái gì chúng ta cũng phải làm, nếu không họ sẽ dùng bạo lực trấn áp" Nhớ lại cuộc sống trước kia Nghịch Ương bỗng dưng nổi giận.

" Bọn họ tại sao lại như vậy? Đều là chết qua một lần rồi, tại sao lại còn chú trọng đến quyền lợi và dục vọng? Chẳng lẽ chỉ mong muốn được sống cũng không phải là trọng yếu sao? Mà chúng ta mục đích tu luyện để làm gì? Tu tiên thành tiên, tu thần thành thần, cố gắng phấn đấu trở thành thiên thần, thiên thần lại khổ tu lên thần vương, trên thần vương lại có thiên tôn, nếu trên thiên tôn còn có tầng thứ cao hơn tồn tại, thành chúa tể vũ trụ…nhưng rốt cuộc để làm cái gì? Mà trong mắt chúa tể thì con người chỉ là như con kiến mà thôi, thần nhân tranh đấu thì hắn cũng chỉ bàng quang mà xem thôi"

Nghịch Ương nghe Hồng Quân nói thì cứng lưỡi, không biết giờ này phải nói cái gì, chính mình vì muốn tu tiên, tu thần cũng vì muốn có một lực lượng cường đại, sau khi có được lực lượng cường đại lại muốn có một lực lượng cường đại hơn nữa, nhưng cũng như lời Hồng Quân nói, đạt đến chí tôn vũ trụ rồi thì sao? Mình sẽ làm gì nữa? Chính hắn cũng không có đáp án.

" Nếu mức tận cùng của tu luyện cũng chỉ để tìm một cuộc sống bình lặng, tại sao chúng ta ở đây vẫn liều mạng tranh đấu?Tìm một chỗ ẩn cư có phảo là tốt hơn không?" Hồng Quân lại tiếp tục nói " Thiên đạo, chúng ta vì thiên đạo mà theo đuổi, nhưng thiên đạo là cái gì? Hay chính là một cái không thực sự tồn tại? Chúng ta cầu thiên đạo rốt cuộc là vì cái gì? Siêu thoát sinh tử? Nếu không phải vì chiến tranh thì chúng ta cũng đã siêu thoát sinh tử rồi, vậy rốt cuộc chúng ta vì cái gì?"

Giờ phút này Nghịch Ương cũng đã trợn tròn mắt, thượng phẩm thần nhân cộng với sống hàng ức triệu năm giờ này cũng không đủ dùng,, những vấn đề của Hồng Quân giờ này rất khó trả lời. Đúng vậy, bọn họ tu luyện bao nhiêu ức năm như thế rốt cuộc vì cái gì? Hay ngay cả Hồng Mông, Lâm Mông, Tần Vũ cũng khó có câu trả lời thuyết phục.

" Tiểu Quân nói thật là ta không trả lời đệ được vấn đề này, một chuyện cũng không trả lời được nhưng ta biết một điều, nếu không có đệ thì thần giới thứ hai vĩnh viễn bị áp bức, có đệ dẫn dắt mọi người có thành trì, mở rộng thành trì…ta chỉ biết có được nhiều thành trì thì thần giới thứ hai có nhiều lợi ích, có thể sinh tồn tốt hơn"

" Càng có nhiều lợi ích? Càng sinh tồn tốt hơn?" Hồng Quân lắc đầu " CHúng ta chiếm được một tòa thành trì thì bị tám tòa thành trì trả thù, cũng bắt đầu có người hi sinh, chúng ta chiếm được chín tòa thành trì thì có đến hơn một trăm tòa thành trì tấn công, người của chúng ta hi sinh ngày càng nhiều,, thậm chí ngay cả sư huynh cũng vì thế mà chết đi, ngay cả một nguyện vọng nho nhỏ là một trăm năm sống một cuộc sống phàm nhân đều không thực hiện được. Được rồi, hơn một trăm tòa thành trì liên quân thất bại, ta dám khẳng định thần giới thứ nhất sẽ triển khai nhiều binh lực tấn công chúng ta, dám chắc chúng ta thương vong càng nhiều, chẳng lẽ đây là điều mà đệ đem đến cho thần giới thứ nhất sao? Đây là ích lợi, là cơ hội sinh tồn sao?"

Nghịch Ương ngạc nhiên, Hồng Quân nói cũng đúng, nếu không bởi vì đoạt thành thì người của thần giới thứ hai thương vong không nhiều như vậy, mặc dù mỗi trận đánh thương vong chỉ có thể tính là " chín con trâu mất một sợ lông" nhưng những người này đích xác là đã chết, rốt cuộc không có ai có thể sống lại được, bọn họ là thành chủ chứ không phải là tử thần, từ ý nghĩa đó có thể nói họ không có quyền quyết định đến sinh mạng của người khác.

" Huyền hổ thú cũng vậy, mặc dù bọn họ đã nhận đệ làm chủ nhân, nhưng nếu đệ không xuất hiện thì học cũng không phải chiến đấu, hi sinh. Bọn họ cũng không ảnh hưởng đến thần nhân, mà thần nhân cũng không phải tìm đến họ gây phiền toái. Tất cả là tại đệ, đệ là người gây ra rắc rồi này, cuộc sống của bọn họ cũng sẽ không còn được yên bình nữa, thậm chí cả tam đại thú tộc cũng sẽ như thế, tất cả chuyện này cũng bắt đầu từ chúng ta đoạt thành, huynh nói đi có phải chúng ta đã sai không?"

Nghịch Ương chỉ còn biết trợn mắt nhìn Hồng Quân, một lời cũng không thốt ra và một mực nghe Hồng Quân nói.

" Thiên đạo rốt cuộc là gì? Thế giới người sống cũng có, không gian cũng tồn tại, rốt cuộc là vì cái gì? Vì cái gì?" Hồng Quân đột nhiên đứng lên, hai nắm tay nắm chặt, trong mắt lưu động một màu xám quang mang, không tự chủ được trên người bỗng tỏa ra một cỗ khí thế cường đại, mặc dù chỉ là hạ phẩm thần nhân nhưng khí thế này khiến Nghịch Ương thiếu chút nữa không thở nổi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hồng Quân chỉ ngón tay lên bầu trời lớn tiếng nói " Thiên đạo là cái gì, nếu thiên đạo là làm cho con người ta vì lợi ích dục vọng mà tàn sát nhau, vì một cái mục tiêu không hiểu được mà liều chết tranh đoạt, ta đây Hồng Quân xin thề sẽ có một ngày ta nghịch thiên cải đạo, trọng quy tắc"

" Uỳnh" Một thanh âm rung trời, cho tới bây giờ tại vô danh không gian chưa từng có thiên kiếp, mà lúc này bầu trời dầy đặc vô danh vật chất bỗng nhiên xuất hiện vô số điện quang, màu xám vật chất tựa như đám mây quay cuồng, rung chuyển không thôi.

Thời khắc này tất cả các sinh vật ở vô danh không gian đều khiếp sợ nhìn lên bầu trời, ẩn dấu trong mầu xám vật chất kia là vô số tia chớp, mọi người ai cũng tin rằng một tia chớp kia có thể giết chết một thượng phẩm thần nhân. Nhất là một số ít thần nhân của thần giới thứ nhất đều thấy đã ức ngàn ngàn năm rồi không hề có lôi điện, mà đối với họ lôi điện chính là đại diện cho thiên phạt, đó là tự nhiên sinh lôi điện chứ không phải là con người hay là Thần. Với cường độ của lôi điện thì dám khẳng định không phải là con người tu luyện có thể tạo được, nhưng điều đó tại sao lại xuất hiện ở không gian này?

Hồi lâu sau ngón tay Hồng Quân chậm rãi hạ xuống, trong ánh mắt màu xám quang mang đã khôi phục nguyên trạng, sắc mặt cũng trở lại bình thường, nhưng lúc này Nghịch Ương lại đang đắm chìm trong khiếp sợ. Lần trước khi Hàn Thư chết đi khiến Hồng Quân bị kích động đã khiến bầu trời dị biến quay cuồng, mà lần này Hồng Quân đã khiến có bầu trời có lôi điện.

" Tiểu Quân, những lời này không phải có thể nói ra một cách tùy tiện, cẩn thận không đưa tới thiên phạt"Nghịch Ương lo lắng nhìn mây xám đang dần dần tản đi cẩn thận dặn dò Hồng Quân.

Hồng Quân cuối cùng đã khôi phục lại bộ dáng trước kia, nhẹ nhàng cười nói " Yên tâm đi Nghịch Ương lão ca, nếu thiên phạt ta, ta sẽ nghịch thiên" Hồng Quân nói ra dễ dàng, nhưng Nghịch Ương lại cực kỳ sợ hãi, nhìn nhìn bầu trời xem có lôi điện hay không.

" Tiểu Quân, kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ?" Vừa rồi sau khi Hồng Quân phân tích về thiên đạo, lão cũng không còn biết ý tứ của hắn như thế nào, liền hỏi lại.

" Tiếp tục đoạt thành" Hồng Quân gằn giọng ra bốn chữ, đoạn phất tay áo bỏ đi, bỏ lại Nghịch Ương còn đang ngẩn ngơ không biết suy nghĩ cái gì.

" Nói tới nói lui cũng là tiếp tục đoạt thành" Nghịch Ương lấy lại tinh thần bất mãn hầm hừ mấy tiếng.

Hồng Quân rời đi nhưng cũng không có đi xa, hắn tiến vào mật thất nơi La Băng đang tu luyện. Mấy năm nay hắn vì suy nghĩ về thiên đạo nên cũng không hề để ý tu luyện, vừa rồi trong nguyên anh đột nhiên màu xám vật chất có một rung động. Hồng Quân rõ ràng cảm nhận được Hồng Quân đạo của mình lập tức sẽ biến vào tầng hai trung kỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.