" Hắc hắc, thật muốn biết Hồng Quân sau khi nhìn thấy mặt chúng ta thì như thế nào nhỉ? Từ khi phi thăng lên tầng không gian này, Ngộ Không không một giây phút nào là không muốn gặp Hồng Quân, chính vì thế nguời nóng lòng nhất có lẽ là hắn.
" Đứng lại
" Hai người đang muốn đi vào trong thì đột nhiên có mấy thủ vệ ra ngăn họ lại." Người nào dám xông vào thành chủ phủ?
"
Huống Thiên Minh và Ngộ Không đều sửng sốt, tình cảnh này thì họ cũng không quá hiếm thấy, nhưng những tình cảnh này đều là thấy ở thành trì của thần giới thứ nhất, lần này đi đến chỗ ở của huynh đệ mà gặp phải tình cảnh này, aizzz, thật là không ai muốn nghĩ tới mà.
Ngộ Không cười hì hì đi lên phía trước đối mặt với mấy người thủ vệ nói " Chúng ta tới là muốn gặp huynh đệ, cũng chính là các ngươi xưng trong miệng chính là thành chủ Hồng Quân
". Tôn Ngộ Không nói xong đắc ý chờ thái độ kính cẩn của mấy gã thủ vệ, vì dù gì hắn cũng là bằng hữu của tổng thành chủ, mấy gã thủ vệ cỏn con không kính cẩn nghiêng mình mới là lạ.
Nhưng tất cả không như dự đóan của Ngộ Không, sáu thủ vệ kia không hề có ý nghĩ giống như hắn.
" Hắc, nói đùa
" Một người thủ vệ đi ra nhìn hắn khinh miệt nói " Các ngươi hai người đều là hạ phẩm thần nhân còn dám xưng hô với Hồng Quân tiên sinh là huynh đệ, nếu không mau mau cút xéo thì đừng trách bọn ta bắt lại xử tội
"
Huống Thiên Minh vẫn còn tương đối lý trí, thấy mấy gã thủ vệ khi dễ Ngộ Không thì lo lắng xảy ra chuyện, và rốt cuộc hắn vẫn chậm một bước, Tôn ngộ Không giờ này đã trợn mắt lên.
" Ngươi cái tên khốn kiếp này, chỉ dựa vào hạ phẩm thần nhân mà không thể gọi Hồng Quân là huynh đệ, ngươi gọi hắn ra đây ngay xem có đúng chúng ta là huynh đệ của hắn không?
"
" Hừ, bây giờ Hồng Quân chín thành đều biết Hồng Tiên sinh đang bế quan, hai ngươi thừa dịp này định giả mạo bằng hữu của Hồng Quân tổng thành chủ, có phải là có âm mưu? Mau khai ra sự thật
" Tên thủ vệ thấy Ngộ KHông sắc mặt có vẻ múôn nổi điên lên liền phân phó mấy gã thủ thành nhanh chóng quây xung quanh Ngộ Không và Huống Thiên Minh. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.xyz
Tôn Ngộ Không chỉ thẳng vào mấy gã thủ vệ " Được, con mẹ nó chứ, các ngươi nhìn một bổng của Tôn ông nội các ngươi đây
" Nói xong Ngộ Không giơ ngay kim bổng lên.
Huống Thiên Minh đột nhiên đứng trước Ngộ Không ngăn lại " Ngộ Không, đừng có nóng, dù gì chúng ta cũng là người nhà, đừng để xảy ra xung đột
"
Nghe thấy vậy Ngộ Không cũng tỉnh táo hơn một chút, nhưng đột nhiên lại vang lên một tiếng cười lạnh "" Là người nhà? Hừ, chúng ta không có người nhà tôn quý như các ngươi đâu, chỉ cùng là người của thần giới thứ hai giống các ngươi thôi"đừng nói là Ngộ Không, ngay cả Huống Thiên Minh cũng chịu không nổi, đột nhiên đối mắt hắn kim quang chợt loé lên, thân thể di động và chỉ nghe
" Pác, pác…."sáu tiếng vang lên, sáu tên thủ vệ cũng không kịp có phản ứng, khi tỉnh lại thì trứơc ngực mỗi người đều có một cái lỗ thủng, mặc dù nhìn thì kinh khủng nhưng sáu người này cũng không được tính là thương nặng. Huống Thiên Minh rat ay với mục đích giáo huấn họ nên ra tay rất có chừng mực, họ chỉ bị thương thân thể chứ chân linh và nguyên thần không có một điểm gì tổn hao.
Mỗi một thần nhân đều trải qua vô số năm tu luyện nên chỉ nhìn vào vết thương trên ngực mình họ mới hiểu được, hai người này không phải là người mà họ có khả năng đối phó. Sáu người bối rối đoạn truyền âm cho Nghịch Ương.
" Hừ, một quyền này chỉ là giáo huấn các ngươi, nên nói ít hơn một chút" Mắt Huống Thiên Minh vẫn loé kim quang lạnh lung nhìn họ nói.
Tôn Ngộ Không cũng là sửng sốt nhìn Huống Thiên Minh nói
" Lão Huống, nhìn ngươi động thủ không hề kém ta tí nào à"Huống Thiên Minh thì trừng mắt nhìn Ngộ Không nói
" Cũng tại cái tên hầu tử nhà ngươi gây ra chứ ai?"Hai người trong khi nói chuyện thì mấy thủ vệ đã trị khỏi vết thương của mình, người lúc trước vẫn đang nói chuyện với bọn Ngộ Không giờ này vẫn tiếp tục nói
"" Hừ, không thể tưởng tượng được các ngươi chỉ là hạ phẩm mà đã có tốc độ như vậy, lực công kịch mạnh đến mức khiến sáu người trung phẩm thần nhân chúng ta đồng thời bị thương, nhưng như thế nào thì cũng không thể cho các ngươi vào, Nghịch ương thành chủ sẽ tự mình trừng phạt các ngươi
"
" Nghịch Ương
" Ngộ Không và Huống Thiên Minh nghe được tên này thì cũng bình tĩnh hơn, Huống Thiên Minh hai tay khoanh trước ngực nhìn chằm chằm vào thành chủ phủ, không nhìn mấy gã thủ vệ lạnh lùng nói " Được lắm, hãy gọi Nghịch Ương thành chủ của các ngươi ra đây
"
Huống Thiên Minh vừa dứt lời thì đột nhiên một âm thanh sang sảng truyền đến, " Là ai? Là ai muốn gặp Hồng Quân huynh đệ
"theo âm thanh truyền đi là một người chỉ một bước đã đi đến trước mặt Huống Thiên Minh, mặc dù mặt người này có chút già nua nhưng tinh thần của hắn rõ ràng còn rất tốt, nhìn bên ngoài thì có lẽ không ra gì nhưng ai cũng biết lão già này không dễ chơi một chút nào.
Ngộ Không nhíu mày, chỉ vì chính cái câu " Hồng Quân huynh đệ
"
" Ngươi là ai?
" Ngộ Không giọng nói có chút bực tức nói.
" Ta? Ta chính là người mà các ngươi đang muốn tìm - Nghịch Ương
" Nghịch Ương mỉm cười, vừa rồi lão nhận được tin tức từ thủ vệ biết có hai người đến quấy rối, giờ phút này lão mới tận mắt nhìn mặt hai người quấy rối này.
Tôn Ngộ Không trong mắt kim quang chợt loé, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra lão già này không đơn giản, lập tức cẩn thận đề phòng " Ngươi chính là Hồng Quân thành chủ Nghịch Ương?
"
Huống Thiên Minh thì hai đấm nắm chặt, gắt gao nhìn chằm chặp Nghịch Ương, thành chủ Hồng Quân thành thành chủ tuyệt đối là một người không đơn giản, nếu nói thực sự phải đối đầu, chỉ bằng vào một mình Tôn Ngộ Không sợ có chút không chiếm được tiện nghi.
" Ha ha ha, ta chính là Nghịch Ương, ta nghe nói các ngươi tự xưng là bằng hữu của Hồng Quân huynh đệ?" Nghịch Ương đảo mắt nhìn qua hai người, đột nhiên một cỗ uy thế không thể cản ập tới hai người, với một tu vi mạnh mẽ như vậy đơn giản là một hạ phẩm thần nhân rất khó mà chống lại.
Huống Thiên Minh và Ngộ Không lập tức cảm nhận được cỗ khí thế này, thật là buồn cười, nếu uy thế của người ta mà cản đỡ không được thì dựa vào cái gì đòi vào thành chủ phủ? Cho dù có tiến vào gặp mặt Hồng Quân thì với tu vi thấp kém như vậy...dù gì cũng phải chiếm được khí thế, không thể thua.
Ngộ Không đột nhiên hống lên một tiếng, toàn thân kim quang bộc phát bao vây bảo vệ quanh hắn. Mà Huống Thiên Minh thì đã có một thời gian dài làm cương thi hoàng giả, toàn thân bộc phát ra một cỗ khí thế hoàng giả, Nghịch Ương mặc dù tu vi cao hơn Huống Thiên Minh nhưng so với khí thế hoàng giả thì kém hơn không ít, căn bản đối với Huống Thiên Minh thì cỗ khí thế kia không có một chút uy hiếp.
Nghịch Ương nhìn hai người âm thầm gật đầu, vừa rồi Ngộ KHông bộc phát kim quang, đối với thân phận của hai người Nghịch Ương đã tin một nửa. Tại không gian này năng lượng của mọi người đa phần là màu xám, ngoại trừ Hồng Quân và mấy bằng hữu của hắn thì làm gì có ai như thế. Tuy nhiên cho bọn họ vào thành thì cũng không sao nhưng lão cũng múôn thử nghiệm bằng hữu Hồng Quân một chút.
" Khốn kiếp, bây giờ nói cái gì cũng vô dụng, nếu không phục thì chúng ta kiếm một chỗ nào rộng rãi tỷ thí một hồi. nếu ngươi thua thì phải nghe theo lời chúng ta, nếu ta thua thì rõ ràng phải nghe theo lời ngươi
" Ngộ Không ngăn trở uy thế của Nghịch Ương và biết rằng có nói gì cũng vô dụng, thôi thì chiến xong rồi nói.
Nghịch Ương nghe xong thì hưng phấn hẳn lên, đây là một đối thủ không thể cầu là có, vô luận có phải là huynh đệ của Hồng Quân hay không, đánh một hồi cho đã rồi nói sau. Vì vậy hắn rất hưng phấn đáp ứng " Được, điều này chính là do ngươi nói đó, nhiều lời vô ích, giờ thì đi thôi" Nghịch Ương vừa nói xong thì thân thể đã bay lên trời, hướng phía bắc Hồng Quân thành bay đi, theo sau chính là Ngộ Không, Huống Thiên Minh chỉ còn cách bất đắc dĩ bay theo,, nếu không được thì cần phải liên thủ với Ngộ Không đánh một trận.
Phía trước có một mảnh đất trống Nghịch Ương ngừng lại, theo sau là Huống Thiên Minh, tốc độ của hắn cơ bản là nhanh hơn Ngộ Không, đến trước Ngộ Không một hồi rồi Ngộ Không mới tới. Đối với tốc độc của Cương thi thì Ngộ Không đã biết qua, chỉ thấy Huống Thiên Minh nhìn quanh bốn phía đoạn nói " Là chỗ này hả?
"
Nghịch Ương mỉm cười gật đầu nói " Tu vi của ta là Thượng Phẩm thần nhân, hai ngươi là hạ phẩm thần nhân nên cả hai người có thể...cùng lên một lúc, nếu ta thua ta chắc chắn sẽ nhận thua
"
" Phì, còn cần phải hai người tiến lên, chỉ cần lão Huống thôi thôi chưa chắc ngươi đã thắng được" Ngộ Khôngnói xong khiến Huống Thiên Minh trợn tròn mắt. Nói về công kích, quyền pháp hoàng giả cương thi tuyệt đối không thua côn pháp của Ngộ Không, nói về phòng ngự thì vượt qua Ngộ KHông gấp mấy lần, nói về tốc độ thì Ngộ Không càng không có tên tuổi gì ở đây cả, cúôi cùng chỉ có vũ khí là có chênh lệch. Huống Thiên Minh mặc dù được Hồng Quân cho Phá thiên quyền sáo ( bao tay)nhưng vẫn không bằng được kim bổng của Ngộ Không là thiên thần khí, xét tổng thể thì Huống Thiên Minh mạnh hơn Ngộ Không một chút.
" Ha ha...tốt lắm, các ngươi ai là người lên trước?
" nghịch ương lộ vẻ mắt hưng phấn để cho hai người thấy hắn rất hào khí. " Đương nhiên là ta
" Tôn Ngộ Không bước lên phía trước, hắn chỉ sợ lần này lại bị Huống Thiên Minh đoạt mất con mồi, Huống Thiên Minh chỉ còn biết lắc đầu lùi lại phía sau, nhường lại chiến trường cho Ngộ Không và Nghịch ương.
" hay lắm, thật sự rất thống khoái, lần này ta để cho hai ngươi thấy thượng phẩm thần nhân và hạ phẩm thần nhân chênh lệch như thế nào
" Nghịch ương nói xong thì trên tay xuất hiện một thanh tiên kiếm bình thường, hắn không biết Tôn Ngộ Không cũng sở hữu thiên thần khí nếu không đã không xuất ra một thanh kiếm bình thường để đấu với Tôn Ngộ Không.
" Lão già, chuẩn bị xong chưa?
" Tôn Ngộ Không hỏi.
Nghịch Ương mỉm cười "xin mời".
Kim quang trong mắt Tôn Ngộ Không đột nhiên loé lên, thân thể hơi rung một chút đột nhiên trong tay xuất hiện một cây trường côn màu vàng, đồng thời trong miệng quát to
"" Kinh thiên nhất côn
"
" Cái gì? Thiên thần khí?"Nghịch Ương có chút giật mình, với tu vi của lão làm gì mà không nhận ra phẩm giai của vũ khí. Tuy nhiên giờ lão muốn đổi vũ khí cũng đã muộn vì côn ảnh giờ này đã xuất hiện trước mặt lão. Thượng phẩm tiên kiếm va chạm với thiên thần khi Kim cô bổng.
" Bồng" Chiêu đầu tiên đã diễn ra, thượng phẩm tiên kiếm của Nghịch Ương đã bị chấn cho vỡ nát, Ngộ Không cũng không thừa thắng truy kích trên tay vẫn cầm Kim bổng, ngạo nghễ nhìn Nghịch Ương.