Hậu Tinh Thần Biến

Chương 255: Người tên Thiên Mông



Vô Danh không gian tầng thứ tư, trên những đám mây màu xám, đó cũng là nơi Thiên Tôn không cách nào vượt qua được. Một trung niên nam tử nhíu mày nghi hoặc nhìn đám mây chung quanh không ngừng quay cuồng, trong lòng phiền não không thôi trầm muộn rống lên: "Thiên Mông, cái tên hỗn đản này, đã chết rồi còn làm loạn!" Thân ảnh hắn trong nháy mắt đã biến mất tại tầng thứ tư xuất hiện tại tầng thứ chín trong cung điện.

Sau khi thân ảnh hắn xuất hiện không lâu liền hai bóng người khác cũng xuất hiện bên cạnh hắn.

"Nhị ca... ách... đại ca lần này lại..." một trong hai người trẻ tuổi kia lên tiếng.

Không chờ người kia nói xong, trung niên nam tử kia liền phất tay ngăn cản:

"Ngươi không cần nhiều lời!"

"Nhị ca!" Nữ tử nói: "Đây đã là lần thứ ba, chẳng lẽ Nhị ca không có nghĩ tới?"

Trung niên nam tử sầu muộn lắc đầu, sắc mặt khó coi, cắn răng hộc ra hai chữ: "Hỗn... đản..."

Mặt khác hai người đều biết hắn lúc này đang nghĩ tới Thiên Mông chỉ bất quá không muốn nhắc tới mà thôi.

"Đại ca, hai lần đầu tiên chúng ta không cách nào tìm ra nguyên nhân và địa điểm xảy ra nhưng lần này..." Nam tử trẻ tuổi kia hình như muốn nói gì nhưng lại thấy người trung niên kia hoả nộ bừng bừng nên lại thôi.

"Đủ rồi! Không nói nhiều nữa!!"

Nhưng ngay sau đó trung niên nam tử thấy người kia nói có lí liền vội hỏi:

"Ngươi vừa nói cái gì! Ngươi vừa mới nói..." Vừa hỏi thần thức hắn vừa tra xét toàn bộ cả Vô Danh không gian mười tám tầng.

"Là... đại ca, là ta nói, ta vừa mới tại nơi này dùng thần thức sơ sài quét qua một chút phát hiện tầng thứ chín này có biến động, cụ thể là ở đâu thì còn phải tra xét." Nam tử kia vội vàng trả lời.

Sau hồi lâu, trung niên nam tử vốn đang nhíu mày đăm chiêu cuối cùng bất đắc dĩ mở hai mắt:

"Tam đệ, lời ngươi vừa nói là thật chứ?"

Nam tử kia vội nói:

"Đương nhiên, ta sao dám lừa gạt đại ca?" Nói xong trong lòng hắn kì quái hẳn lên, chẳng lẽ Nhị ca vừa rồi không tra ra được gì? Nói về năng lực chính mình căn bản kém Nhị ca, như thế nào có thể tuỳ tiện phát giác mà đại ca lại không truy ra được?

Nghĩ vậy nam tử trẻ tuổi cũng dùng thần thức trong nháy mắt trải rộng cả không gian tầng thứ chín.

Một lát sau, hắn vẻ mặt khó tin mở hai mắt:

"Sao... như thế nào có thể? Vừa mới rõ ràng... đại ca, ta không có gạt huynh..."

"Tốt lắm, không cần giải thích nhiều, chúng ta đi xuống cẩn thận tra xét, xem có thu hoạch gì hay không!" Trung niên nam tử nọ bất đắc dĩ nói, sau đó lại hung hăng nói một câu: "Thiên Mông đáng chết!" Sau đó thân ảnh biến mất trong đại điện.

Hai người còn lại nhìn nhau, nam tử kia lắc lắc đầu mà nữ tử kia sắc mặt vẫn không có chút thay đổi như thể hết thảy mọi việc đều không liên quan đến nàng.

Sau đó, thân ảnh hai người cũng biến mất trong đại điện.

* * *.

Vô Danh không gian thượng tầng thứ tám, trong thạch thất tại một vân thạch núi, Tần Vũ mỉm cười bình tĩnh mở hai mắt.

"Không nghĩ tới Hồng Quân còn có một vị bằng hữu có năng lực kỳ lạ như vậy, nếu như vậy không cần sợ Thiên Tôn nữa a!" Trong lòng Tần Vũ tự nhủ lại cầm một chén rượu uống cạn.

Trong khi bầu trời phát sinh dị biến, tại thời khắc đó Tần Vũ trước tiên dùng thần thức tra xét hai con trai hắn sau đó mới chú ý tới Huống Thiên Minh, hơn cả là hắn nghĩ biến động này có thể khiến Chưởng khống giả không gian này chú ý nên liền dùng thần thức ngăn cản mấy người Chưởng khống giả kia có thể tìm ra.

Kết quả cũng giống như Tần Vũ mong đợi, ba gã Chưởng khống giả kia sau đó cùng nhau triển khai thần thức nhưng thuỷ chung không cách nào tìm ra được điều gì bất thường.

"Tiểu Băng!" Tần Vũ mĩm cười nhìn về phía La Băng nói: "Không lâu nữa cùng theo ta tiến lên tầng thứ chín a!"

"Tiền bối?" La Băng ngạc nhiên kinh hô một tiếng.

"Thế nào, chẳng lẽ ngươi không muốn?" Tần Vũ lúc này mang vẻ mặt trưởng bối cười cười nói.

"Không... không phải..." La Băng cuống quít trả lời rồi lại đỏ mặt không thôi, cúi đầu chẳng biết làm sao vặn vẹo những ngón tay trắng nõn.

"Được rồi! Bất quá thực lực của ngươi bây giờ quá tệ, để tránh phát sinh ngoài ý muốn ta giúp ngươi tăng một chút năng lực, sau này ít nhất trước mặt Thần Vương còn có khả năng tự bảo vệ." Tần Vũ mỉm cười, phất tay một đạo quang mang màu trắng bay vào thân thể La Băng sau đó còn nói thêm: "Không gian và thời gian của không gian này không giống, ta chỉ có thể giúp ngươi tăng thêm năng lượng, tốc độ cùng tăng cường một bộ phận năng lực chống lại Thần Vương bình thường không vấn đề gì, nhưng không thể khiến cho ngươi hiểu được không gian pháp tắc."

Cảm nhận được thân thể có biến hoá La Băng cuống quít đứng dậy hướng Tần Vũ hành lễ:

"Đa tạ tiền bối!"

Tần Vũ gật đầu, càng hiểu được người con gái này nhu thuận, chỉ là lúc trước do hoàn cảnh mà tại Tu La Ma Giới thống lĩnh cả Tu La Ma tộc tranh đấu quyết liệt với Cương Thi nhất tộc.

* * *.

Vô Danh không gian thượng tầng thứ chín, trong Lĩnh vực Tinh thần.

Sau khi Huống Thiên Minh biến thân, trên bầu trời mây mù cứ cuồn cuộn bay nhưng hắn đã bình tĩnh trở lại nhàn nhạt nhìn về phía trời cao, ánh mắt thâm thuý lợi hại.

Sau hồi lâu, hắn đưa ánh mắt tới nơi xa xa nào đó, là Lục đạo Luân hồi.

"Cha! Không nghĩ tới! Nguyện vọng của người cũng phải hai diễn kỉ mới thực hiện được. Mà người... đã lại không ở đây!" Huống Thiên Minh bi thương.

"Chu An, ngươi thật đáng chết, nếu không phải ngươi, cha ta cũng không có chết!" Huống Thiên Minh nghiến răng thề phải phanh thây Chu An làm trăm mảnh!

Sau đó, Huống Thiên Minh bình tĩnh trở lại, im lặng tiếp tục nhìn lên trời cao nói:

"Cha, vì sao trong Hôi Mông không gian này lại có một tia hơi thở của người? Chẳng lẽ cha còn chưa chết?" Huống Thiên Minh nói, trong mắt loé một tia hi vọng rồi sau đó lại rất nhanh thất vọng: "Không! Hơi thở này không giống, người đã bỏ ta mà đi..."

Nói đến đó Thiên Minh càng bi thương không thôi, lại bi phẫn hống lên, vân vụ trên bầu trời lại quay cuồng nổi lên phừng phừng.

"Lôi Phạt đáng chết... a!!!!... Chu An, ta muốn giết ngươi!!!" Huống Thiên Minh không kiềm chế được nữa bay ra khỏi Lĩnh vực Tinh thần.

"Thiên Minh...?" Tả Thu Mi cùng mọi người đang toạ thiền liền phát hiện, muốn đi ngăn cản Thiên Minh nhưng Lôi Vệ ngăn cản.

"Các ngươi không cần lo lắng, hắn không có chuyện gì đâu, chúng ta cũng có thể bình tĩnh mà dùng thần thức quan sát hắn. Nếu các ngươi ra ngoài sợ rằng sẽ bị bọn Lưu Quang phát hiện. Chỉ cần trên đường hắn không gặp phải Thiên Tôn thì cũng không việc gì. Mà cho dù có gặp Thiên Tôn cũng hoàn toàn có khả năng tự bảo vệ mình." Lôi Vệ phân tích sau đó lại thử truyền âm cho Huống Thiên Minh nhanh chóng trở về.

* * *.

Vô Danh không gian thượng tầng, tầng thứ tám sâu trong núi Vân Thạch.

Đã qua thời gian ba ngày, hai người Tần Vũ cùng La Băng trước mắt Nghịch Ương và Tôn Ngộ Không trực tiếp thuấn di tới tầng chín.

Sau khi hai người đi rồi, Nghịch Ương cùng Ngộ Không đồng thời nhảy cẫng lên sung sướng, Tôn Ngộ Không càng không nhịn được bay đi.

"Ài! Tiểu hầu tử, bên kia có không ít Thiên Thần a!!" Nghịch Ương nhanh nhắc nhở.

Tôn Ngộ Không sau khi nghe Nghịch Ương nhắc nhở trong nháy mắt đã quay lại bên cạnh Nghịch Ương:

"Lão già kia, sao ngươi không nói sớm!?" Nói xong không đợi Nghịch Ương trả lời liền hướng tới địa phương kia rất nhanh bay tới: "Hắc hắc, lão Tôn ta tới đây!"

Nghịch Ương cũng bất đắc dĩ theo sau, lắc đầu thở dại nói:

"Ai! Tiểu hầu này! Thiên Thần môn sắp gặp nạn rồi a!"

* * *.

Vô Danh không gian tầng thứ chín, bên trong Lĩnh vực Tinh thần.

Lôi Vệ như trước triển khai Lĩnh vực Tinh thần năm trăm dặm.

Đột nhiên hai thân ảnh đột ngột xuất hiện trước mặt Lôi Vệ, khiến cho ông hoảng hốt một trận:

"Ngươi... các ngươi là ai?"

Trong lòng Lôi Vệ lúc này phi thường kinh hãi, đối với Lĩnh vực Tinh thần ông vô cùng tự tin. Tại bên trong Lĩnh vực Tinh thần cho dù là Thiên Tôn cũng không có cách nào sử dụng pháp tắc chứ đừng nói thuấn di, cho dù là lợi dụng không gian pháp tắc để phi hành cũng không cách nào làm được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Nhưng trước mắt ông bây giờ là một nam một nữ lại có thể thuấn chuyển trước mắt ông. Càng làm cho Lôi Vệ kinh ngạc chính là nữ tử kia rõ ràng là cảnh giới Thiên Thần, mà tên nam tử kia cũng kì lạ, sử dụng thần thức căn bản không cách nào nhận ra được hắn tồn tại, cũng giống như mấy ngày trước không cách nào sử dụng thần thức tìm được Huống Thiên Minh vậy.

Đợi Lôi Vệ nói xong, hắc bào nam tử kia vẫn nhìn về phía Lôi Vệ, hồi lâu mới thốt ra một câu "Ngài... nhưng mà... Lôi Vệ tiền bối?" Tần Vũ trước đây chỉ nhìn qua hình ảnh cũng biết được bộ dáng của Lôi Vệ mặc dù vói người trước mắt giống nhau nhưng nhất thời Tần Vũ cũng không dám xác định.

"Ngươi biết ta?" Lôi Vệ cũng không quá kinh ngạc, có thể tiến nhập Lĩnh vực Tinh thần tự nhiên cũng phải biết mình, chỉ bất quá vẻ mặt của hắc bào nam tử này sao lại có vẻ "khiếp sợ" như thế nhỉ?

Sau khi nghe Lôi Vệ trả lời, Tần Vũ cùng La Băng hạ xuống mặt đất, mà Tần Vũ sau khi nghe Lôi Vệ trả lời đã có thể xác định thân phận của đối phương liền kích động tiến lên vài bước lại hỏi một câu:

"Ngài chính là người đã sáng tạo ta Tinh Thần biến công pháp, Lôi Vệ tiền bối?"

Thấy bộ dáng kích động của Tần Vũ nhưng Lôi Vệ vẫn rất cản thận trả lời:

"Chính ta! Ngươi biết Tinh Thần biến?" Nói xong Lôi Vệ tự hồ như nghĩ tới cái gì đó.

"Sư tôn..." Sau khi nghe Lôi Vệ trả lời, Tần Vũ kích động kêu một tiếng.

Xét cho cùng, Tần Vũ có thể huy hoàng như hôm nay cũng đều là Tinh Thần Biến của Lôi Vệ ban tặng nên Tần Vũ có thể xem Lôi Vệ như một nửa là sư tôn.

"Sư tôn??" Lôi Vệ nghi hoặc rồi sau đó kì quái hỏi: "Ngươi là... Tần Vũ?"

"Nhất định là Tiểu Sương bọn chúng đã nói cho ngài biết a? Đúng! Ta là Tần Vũ! Chính ta đã thu được ba khối thông thiên đồ." Tần Vũ thành thật nói.

"Ha ha... ngươi cũng không cần gọi ta là sư tôn cái gì đó, dù sao năm đó Tinh Thần biến công pháp ta chỉ để lại một phần trước, phần sau đều là do ngươi tự lĩnh ngộ." Lôi Vệ ha ha cười to.

"Ách... sư tôn! Mặc dù người chưa từng dạy bảo ta nhưng bản thân tu vi này quả thật là do công pháp của người ban tặng. Hơn nữa một ngày làm thày cả đời vẫn là thầy. Mặc kệ ngài có muốn hay không ta vẫn muốn gọi người như vậy." Tần Vũ mỉm cười nói.

"Thôi thôi, tuỳ ngươi, dù sao thì hai nhi tử của ngươi cũng không muốn thay đổi cách xưng hô đâu. Ha ha..." Lôi Vệ lại cười to.

Tần Vũ thấy Lôi Vệ không tiếp tục phản đối nữa liền a a cười nói:

"Nguyên lai phiến không gian này là do sư tôn tạo ra, ta còn tưởng ai có thể lộng xuất không gian kì diệu như vậy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.