Từng đạo quang mang có linh tính quấn quanh trên người Huống Thiên Minh, khiến cho khuôn mặt vốn anh tuấn của hắn lại thêm một tầng linh khí thần bí che lại. Giờ này hắn như một pho tượng cổ, những nét tinh tế trên khuôn mặt lóe ra khiến cho người xem vô pháp chuyển động con ngươi đi chỗ khác. Đôi mắt đẹp của Lãnh Diễm Phỉ dừng trên khuôn mặt hắn, không ngừng lóng lánh vẻ ngưỡng mộ và thần sắc sùng bái.
Mà lúc này Tôn Thiên lại đưa ánh mắt chú ý đặt trên người Hồng Quân, hắn biết hắn sắp được nhìn thấy cha của Hồng Quân nếu không muốn bị người mà Hồng Quân và Huống Thiên Minh rất sùng bái cưỡng chế khôi phục trí nhớ tiền kiếp thì hắn phải cam đoan Hồng Quân không xảy ra việc gì nếu không…cái vị cường giả kia đột nhiên nổi giận với mình, dù sao cường giả rất ít khi nói đạo lý.
Chỉ là tình huống trước mắt đối với Hồng Quân không phải quá tốt, một đạo thanh khí đang vờn quanh thân hắn, sắc mặt một mảnh tái nhợt, ngay cả một nửa tia huyết sắc cũng không có, giờ này trông hắn như một người sắp chết, tử khí dồn dập lượn quanh.
Đột nhiên Hồng Quân hé miệng phun ra một ngụm máu tươi, vô lực mở mắt hắn liếc nhìn Tôn Thiên đang nhìn mình với con mắt rất quan tâm. Tựa hồ hắn hiểu được Tôn Thiên đang lo lắng cái gì khẽ cười nói
" Ta không sao, chỉ là mạnh mẽ bức thiên đạo chi nhận từ trong nguyên thần ra nên chỉ bị thương tinh thần thôi, cho ta một chút thời gian ta sẽ khôi phục lại"Tôn Thiên có chút xấu hổ cười cười, hai tay xoa xoa vào nhau nhau không biết nói cái gì liền hỏi
" Thiên đạo chi nhận rốt cuộc là cái đồ gì? Chẳng lẽ đây là Tu là tộc hoàng giả được thiên thưởng tứ bảo vật? Nói như vậy chẳng lẽ Huống Thiên Minh chính là hậu duệ của Tu La tộc?"Tôn Thiên buồn bực nói thầm
" Nhưng mà bộ dáng của hắn không giống nam nhân của Tu La tộc, hắn trông giống người của Thiên Tộc như thế nào cũng không giống người của Tu La tộc"Mặc dù Tôn Thiên chỉ là nhỏ giọng nói thầm nhưng thanh âm lại có chút thô dã mà mọi người đều là người tu luyện nên đừng nói là mọi người đang trong cuộc nói chuyện này chỉ cần họ muốn nghe thì cho dù có cách ra ngàn dặm thì cũng nghe được rõ ràng.
Lãnh Diễm Phỉ với ánh mắt muốn giết người căm tức nhìn Tôn Thiên vẻ mặt lạnh lùng nói
" Nam nhân của Tu La Tộc không lẽ phải có cánh dài và giống khỉ sao? Dựa vào cái gì mà nữ nhân của Tu La tộc chúng ta phải gả cho những tên nhìn như quỷ các ngươi?"Giống như khỉ? Chẳng phải chửi Tôn Thiên là khỉ sao? Hồng Quân cười trộm, mặc dù tiền thế của Tôn Thiên là Tôn Ngộ Không, chính là Thạch hầu nhất tộc, nhưng tại trước khi khôi phục trí nhớ hắn cũng không nhận chính mình là khỉ. Cố nhịn cười, con mắt Hồng Quân liên tục quét đi quét lại trên người của Tôn Thiên và Lãnh Diễm Phỉ. Lúc này Huống Thiên Minh đã bước vào trạng thái yên lặng, đang toàn lực hấp thu thiên đạo chi nhận cùng dung hợp với nguyên thần của mình, quá trình này cũng không nguy hiểm nên Hồng Quân cũng không lo lắng.
Tôn Thiên thì ngược lại, nghe Lãnh Diễm Phỉ sỉ nhục chính mình thì không nhịn được tức giận vô cùng, rất nhanh muốn phản bác nàng nhưng vừa muốn nói chuyện sắc mặt đột nhiên đại biến. Con ngươi kim quang lòe lòe tràn ngập thần sắc sợ hãi nhìn về phía sau lưng của bọn người Hồng Quân.
Lãnh Diễm Phỉ đang cùng Tôn Thiên tiếp tục tranh luận nhưng thấy ánh mắt của Tôn Thiên không phải dừng lại ở phía mình thì không khỏi sửng sốt, sau nửa ngày mới quay đầu nhìn lại, sắc mặt cũng nhất thời đại biến.
Một đạo thân ảnh cao ngất cùng khuôn mặt anh tuấn, cho dù các cô gái còn hơn nữ nhân của Tu La tộc thì cũng điên đảo vì khuôn mặt anh tuấn cũng làn da trắng trẻo không tì vết cực kỳ xuất chúng này, tóc vàng theo gió tung bay, phảng phất như nam nhân của Thiên tộc, cả người hơi thở tràn ngập khiến cho người khác cảm thấy an tâm.
Giờ phút này hắn lẳng lặng đứng sau lưng của Hồng Quân, trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng ấm áp, không có nửa điểm khiến người ta cảm thấy được khí thế uy hiếp.
Nhưng là đối với một người đã bước một chân vào Thiên đạo như Hồng Quân mà nói, người nam tử xa lạ này khiến cho hắn cảm thấy toàn thân một trận cứng ngắc một cỗ lãnh khí từ đáy lòng dâng lên, để cho hắn ngay cả xoay người cũng cảm thấy khó khăn.
Trong cả không gian, nam tử kia mặc dù đứng ở đây nhưng Hồng Quân lại cảm giác không đúng như thế. Mặc dù hắn vừa mạnh mẽ bức Thiên đạo chi nhận ra khỏi cơ thể cho nên tinh thần trọng thương nhưng cũng không khiến cho thần thức của hắn suy yếu nhiều lắm, vô luận là ai chỉ cần trong phạm vi mười dặm cũng không thể tránh khỏi thần thức của hắn điều tra.
Mà nam tử này hiện tại đã đứng sau lưng Hồng Quân, trong phạm vi không đến năm dặm, với tu vi của bọn họ trong phạm vi không đến năm dặm có thể khởi động tấn công, hoàn toàn có thể cùng với Hồng Quân bình khởi bình tọa (ngang vai).
" Đối với cường giả, ta sẽ vô cùng tôn trọng bọn họ cho nên ngươi không cần khẩn trương, ta sẽ không lợi dụng người khác lâm nguy, quay người lại đi" Thanh âm của kim phát nam tử rất bình thản, phảng phất như một người giả cả, sau khi lĩnh hội nhân sinh liền sinh ra thần thái lạnh nhạt như vậy.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.xyzHồng Quân có chút thở dài một hơi, hai tay đưa lên, quang mang chợt lóe.Khóe miệng vốn đang còn vương tơ máu giờ phút này sạch sẽ vô cùng đoạn khẽ cười nói
" Nhưng mà ngươi cho ta uy hiếp thật là quá lớn, để cho ta có một loại khó mà cảm thụ"Thoáng dừng lại một chút, Hồng Quân nghiêng đầu nhìn qua nét mặt phẫn nộ của Tôn Thiên, lúc này trên người Tôn Thiên đã có một vòng sát khí đậm đặc, trong con ngươi lộ ra một đạo thần quang Hồng Quân nhàn nhạt nói
" Tôn Thiên lui ra, ngươi không phải đối thủ của hắn, huống chi hắn không có sát ý"Nói xong, thân thể Hồng Quân khẽ nhúc nhích, Tôn Thiên và Lãnh Diễm Phỉ bỗng cảm thấy hoa mắt, trong chớp mắt Hồng Quân đã xoay người lại đối mặt với kim phát nam tử lạ mặt, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười ấm áp.
" Ngươi rất mạnh" Sau khi quan sát nam tử nọ nửa ngày Hồng Quân nhẹ giọng nói
" Ngoại trừ mấy trưởng bối nhà ta sợ rằng không ai địch lại ngươi, thậm chí ngay cả mấy vị trưởng bối đó nhiều nhất cũng chỉ đánh ngang tay với ngươi, có lẽ bọn họ cũng vô pháp địch lại ngươi"" Humh? Trưởng bối của ngươi? Tại sao ngươi dám khẳng định bọn họ không địch lại ta?"Kim phát nam tử tựa hồ có rất nhiều thời gian, khóe miệng lộ ra một nụ cười trào phúng, có hứng thú nhìn Hồng Quân nhẹ giọng hỏi
" Chẳng lẽ ngươi so với những trưởng bối mà ngươi nói còn mạnh hơn?"Hồng quân lắc đầu, trên mặt lộ ra sự chăm chú cực kỳ khó khăn nói
" Cũng không phải ta so với trưởng bối mạnh hơn, mà bởi vì công pháp mà ta tu luyện không giống như bọn họ, mục đích theo đuổi cuối cùng cũng không giống nhau, cho nên không cách nào so sánh được""Vậy ngươi theo đuổi là cái gì?"Kim phát nam tử dường như bị Hồng Quân câu dẫn làm cho hứng thú, thản nhiên tò mò hỏi.
"Ta sao?" Hồng Quân cười khổ, thần bí nói
" Ta theo đuổi chính là Thiên không có quyền quyết định vận mệnh của ta, Đại cũng vô pháp hạn chế thân thể, ta theo đuổi cực hạn của vũ trụ, là cái cuối cùng tồn tại"Trên người hắn đột nhiên phóng xuất ra phần hào tình mà ngày thường khó gặp, cuồng phóng nói
"Ta tin tưởng Hồng Quân đạo của ta cũng sẽ không kém thiên đạo của các ngươi, thiên đạo của các ngươi có sẵn bốn phần, nhưng Hồng Quân đạo do chính ta sáng lập, chỉ cần điểm ấy cũng đủ chứng minh ta có đủ thực lực đuổi theo giấc mộng của ta và thực hiện nó"" Bốp, bốp bốp…!Kim phát nam tử vỗ tay cười to, vẻ mặt than thở và hâm mộ nói " Nếu thiên giới của ta có được người trẻ tuổi như ngươi sợ rằng không bao lâu Tu la giới sẽ hoàn toàn là vùng đất của chúng ta, Tu La tộc nhân sẽ hoàn toàn biến thành nô tài của chúng ta
"
" Chỉ là ngươi không phải người thiên tộc, thật sự đáng tiếc
" Kim phát nam tử hình như nghĩ tới cái gì ngữ khí đột nhiên trầm trọng tiếc hận nói " Một người tuổi trẻ xuất sắc như ngươi tại sao không là người của Thiên giới chứ? Tại sao hết lần này tới lần khác vừa mới xuất hiện đã suy bại ở Tu La giới?
"
Hồng quân lắc đầu " Ta không phải người của không gian này, nói chính xác ta là người của một không gian khác tới đây
" Nhìn thấy kim phát nam tử hiện lên sự kinh ngạc, Hồng Quân cười nhạt giải thích " Lục đạo luân hồi có sáu cánh cừa dĩ nhiên tồn tại sáu giới, nếu nói chính thức ta cũng là người đứng đầu một giới
" Hắn đột nhiên nghĩ tới vô danh không gian – Tử giới có ba gã chưởng khống giả bị cha tức giận giết chết, truyền thừa của Thiên Mông lại dành cho mình, mặc dù không gian này đã trở thành hỗn độn nhưng dù sao đó cũng là địa bàn của mình.
Trên mặt kim phát nam tử kim quang chợt lóe lên rồi biến mất, buồn bực nói " Chẳng lẽ ngươi biết ta là ai sao?
"
" Ngoại trừ hoàng giả của thiên giới – Đế Thích Thiên còn ai trên người có thể phát ra thiên đạo chi nhận hơi thở? Còn có người nào thiên nhân có thể mạnh mẽ thế này?
" Hồng Quân thất tiếu nhìn kim phát nam tử trong mắt đang hiện lên chiến ý mãnh liệt.
Kim phát nam tử ha ha cười to " Không thể tưởng tượng được ngươi thông minh và mẫn cảm đến như vậy, ngay cả hơi thở của Thiên đạo chi nhận cũng có thể cảm giác được, quả nhiên không đơn giản
"
Tôn Thiên một bên vuốt miệng khinh thường nói " Lại là thiên đạo chi nhận, tuy nhiên Tiểu Quân dường như không thèm để ý, hắn vừa bức cái vật quỷ quái đó ra khỏi cơ thể"
Kim phát nam tử không phải ai khác chính là Thiên giới đế quân Đế Thích Thiên, nghe được Tôn Thiên lầm bầm lầu bầu nói con mắt hắn càng ngày càng sáng, ánh mắt hướng về Huống Thiên Minh đang bước vào tịch diệt trạng thái. Một đạo nóng cháy bốc ra từ mắt của Đế Thích Thiên, giờ phút này hắn rốt cuộc nhận thấy một đạo hơi thở mỏng manh của Thiên Đạo chi nhận.
Đó là một cỗ hơi thở kỳ quái, tựa hồ tràn ngập sát ý,, lại tựa hồ cực kỳ an tĩnh, im lặng, loại hơi thở trái ngược này lại hài hòa phát ra cực kỳ mỏng manh.Nếu không phải chăm chú điều tra, cho dù là hoàng giai Đế Thích Thiên cũng vô pháp phát hiện ra sự tồn tại của Thiên đạo chi nhận.
Hắn kinh ngạc nhìn qua Huống Thiên Minh, Đế Thích Thiên đột nhiên cười to, tựa hồ đã nhận ra được điều gì đó, hắn chỉ vào Hồng Quân cười to nói " Thiên Mông lão quỷ ơi Thiên Mông lão quỷ, không thể tưởng tượng được, thật sự không thể tưởng tượng được ngươi đã dùng Khuôn mặt của Thiên nhân sáng tạo trên thân thể của người Tu La, ha ha ha…."