Hậu Tinh Thần Biến

Chương 376: Tình Nhi rời đi



Thiên địa phảng phất đột nhiên bị xé rách, một vết rách kéo dài mấy trăm trượng xuất hiện trong không trung mà Huống Thiên Minh đột nhiên phân ra, phân thành hai người có bộ dáng Huống Thiên Minh. Một người Huống Thiên Minh mang theo nụ cười còn người kia nét mặt lại trợn mắt bộ dạng như kim cương

Kiếp vân trên bầu trời cũng biến mất vô ảnh tung, vết rách màu đen dài mấy trăm trượng kéo dài đến tận chân trời cứ như là từ trước tới nay đã tồn tại vết rách này khiến cho người ta không dám sinh ra ham muốn tìm tòi trong đầu

Trên mặt đất, hai người Huống Thiên Minh vẻ mặt không giống nhau kia lại phân tách ra, bốn đạo kim sắc thân ảnh lại phiêu phù giữa không trung, ngay sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tám đạo … mười sáu đạo … ba mươi hai … khắp nơi trên mặt đất cũng như bầu trời đều là thực thể của Huống Thiên Minh, một tình huống cực kì quỉ dị xuất hiện

Tần Vũ lẳng lặng đứng một bên, thần thức không ngừng quan sát trên bầu trời phảng phất vô cùng vô tận thân ảnh Huống Thiên Minh, rõ ràng rằng những thân ảnh này so với Huống Thiên Minh thường ngày rất giống nhau, đều là thực thể hơn nữa tất cơ thể của từng thân ảnh hàm chứa sự dư thừa lực lượng

Nếu nói những thân ảnh này có thể chiến đấu thì cho dù là Đế Thích Thiên cũng sẽ hiểu được khó có thể đánh bại a? khoé miệng Tần Vũ nở ra nụ cười tán thưởng, đối với Thiên Mông kia cảm thấy rất có hứng thú, đây là chưởng khống giả loại gì chứ lại có thể sáng tạo ra cương thi nhất tộc quỉ dị. Lại bày ra kế sách cao thâm như vậy, xem ra ngay cả Sương nhi cũng nằm trong kế hoạch đó, chẳng lẽ đặc tính chủ yếu của Thiên đạo của hắn chính là đoán trước tương lai sao?

Trong lúc Tần Vũ trầm tư, Huống Thiên Minh trên bầu trời lại có biến hoá. Hoa văn cổ quái quanh thân đột nhiên biến mất phảng phất trước giờ chưa từng xuất hiện, mà vô số thân ảnh rất nhanh hợp lại cuối cùng biến thành một đạo thân ảnh như Thiên đại sinh ra, có uy thế như thần thánh

Loại … thần này cũng không phải là thần mà người nhân gian giới hay gọi người của Thần giới mà là chí cao vô thượng, có thể tuỳ ý sát phạt không có gì hạn chế càng thêm không có vật gì có thể ngăn cản, nếu hình dung lại thì phải nói là "Thiên"

Huống Thiên Minh lạnh lùng ngước lên đầu nhìn vết rách trên bầu trời, bị tám trăm mười một đạo lôi kiếp tẩy rửa toàn thân hắn tản ra vô cùng mị lực, giống như khi Tần Vũ vừa hình thành Tần Mông không gian vậy khiến cho người ta có không tự kiềm chế được muốn quì lạy cúng bái

"Thiên" như trước vẫn là … trời xanh kia, mà Thiên giới và Tu La giới cũng nên thay đổi. Huống Thiên Minh hét lớn một tiếng hai tay hướng đỉnh đầu, lòng bàn tay ngửa lên trên trông giống như đang hết sức trân trọng nâng vật gì đó chậm rãi giơ lên, chỉ thấy vết rách lớn trên bầu trời dài mấy trăm trượng chậm rãi liền lại, đám mây màu đen từ trong vết rách loé lên từng điểm sáng sau đó nhạt dần. Mồ hôi trên trán Huống Thiên Minh túa ra chảy xuống nhưng trong nháy mắt đã bị nhiệt độ cơ thể làm cho bốc hơi

" Để ta tới trợ ngươi một tí lực!" thanh âm Tần Vũ đột nhiên truyền tới, một cố khí tức tràn ngập thanh tân tự nhiên, tràn ngập sinh cơ đột nhiên từ trên mặt đất tràn lên cách Huống Thiên Minh không xa, biến thành một bàn tay thật lớn

Chỉ thấy Tần Vũ quát một tiếng, hai người đồng thời dùng sức chính là làm liền lại vết rách hoàn toàn, đảo mắt bầu trời màu lam lại bừng sáng, ánh sáng ấm áp lan toả khắp mặt đất. Dân bên trong Tu La thành trong lòng kinh hãi!

Trong khi đó Lãnh Diễm Phỉ từ trong lòng ngực Tình Nhi tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhận ra dáng vẻ anh tuấn quen thuộc xuất hiện trước mắt nàng cùng nụ cười tuấn lãng khiến cho trong lòng nàng cũng thấy âm áp. Nàng mở to đôi mắt xinh đẹp lại vừa kinh ngạc chảy nước mắt đột nhiên nhảy dựng lên nắm tay lại không ngừng đánh vào trong lòng ngực Huống Thiên Minh bây giờ đã vô cùng rắn chắc sau khi đã trải qua lôi kiếp cải tạo:

"Ngươi làm ta sợ muốn chết, ngươi biết không? Trước khi kiếp lôi đánh xuống ta hận không được cùng ngươi đi … sau này bất kể là lúc nào ta cũng vĩnh viễn theo ngươi, theo phía sau ngươi cho dù là chết ta cũng muốn mãi mãi đi theo ngươi!"

Huống Thiên Minh nhẹ nhàng cười phảng phất như tràn ngập hương vị của gió khiến cho trong lòng người cảm thấy thư thái. Một tay hắn ôm lấy Lãnh Diễm Phỉ áp vào lòng ngực, phảng phất như thanh âm từ phía xa truyền đến, cực kì nhẹ nhàng, thanh âm như thấm đẫm tình cảm:

"Tốt, chúng ta sau này không rời!"

Chúng ta sau này không xa nhau! Lời nói vừa đơn giản lại quá kiên định, Tình Nhi một bên nhất thời lệ rơi đầy má, nàng vẫn hi vọng Vũ ca ca sẽ đối với mình như vậy, nhưng mà bên cạnh hắn đã có một nhi tử a!

Không đành lòng cứ để như vậy sẽ là hành hạ chính mình, Tình Nhi phiến động đôi cánh hướng về phương xa bay đi. Trên bầu trời tựa hồ như có một đạo trân châu sáng ngời lướt qua, rơi trên mặt đất từng giọt nước mắt …

Nhìn bóng lưng Tình Nhi đi xa Tần Vũ không khỏi buồn bực, Hồng Quân bên cạnh cũng xem ra hiểu được chút gì đó, cười khổ nhẹ giọng hướng Mục Thiên tu vi cao nhất phân phó:

"Xin ngươi đi theo chiếu cố nàng!"

Mục Thiên mặc dù không cùng với Hồng Quân nói chuyện nhiều nhưng dù sao từ miệng Tần Vũ đã nói hắn là nhi tử, suy nghĩ rồi đưa ánh mắt hướng đến Tần Vũ chỉ thấy hắn có chút như gật đầu mới cười khổ lắc đầu nói:

" Ta sẽ đưa nàng trở về, bất quá đại nhân … ngài chính là nên thừa dịp này sớm quyết định mới phải a!"

Thở dài một hơi, thân ảnh Mục Thiên chớp lên trong nháy mắt xuất hiện tại phía xa hơn mười trượng nhanh chóng đuổi theo hướng Tình Nhi rời đi, đảo mắt đã không thấy bóng dáng

Xem đến đó thì Hồng Quân lại còn không rõ nữ tử tên Tình Nhi kia … đã yêu thương cha, không nhịn được trong lòng rất bốn chồn. Cũng cảm thấy tiếc hận nữ tử si tình kia, bất luận là thế nào hắn cũng tuyệt đối không cho phép trong lòng Cha có thêm bất kì người đàn bà nào khác. Huống chi Cha là người chí tình chí lí, đối với mẫu thân có thể nhật nguyệt chứng giám, lại như thế nào có thể dễ dàng tiếp nhận nữ tử kia nữa?

Thở dài, Hồng Quân kéo Tần Vũ một chút trực tiếp truyền âm vào trong đầu:

"Tôn Thiên cũng chính là Tôn Ngộ Không, cả đời này hắn không muốn khôi phục lại trí nhớ kiếp trước, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Tần Vũ từ khi Tình Nhi rời đi vẫn còn buồn bã chưa khôi phục lại, vẫn run rẩy sau hồi lâu mới buồn bực hỏi:

" Hắn vì sao lại không muốn khôi phục lại trí nhớ kiếp trước? Chẳng nhẽ hắn không biết tại Nhân gian giới Hầu Phí nhớ hắn cỡ nào sao?"

Hồng Quân cười khổ, hắn còn chưa có khôi phục trí nhớ thì làm sao có thể biết vị sư phó ngày thường tuy thô bạo nhưng thật tâm lại rất yêu quí hắn, trầm ngâm, Hồng Quân cắn răng nói:

" Chúng ta lúc nào khôi phục lại trí nhớ của hắn?"

Tần Vũ nghiêng đầu thấy Huống Thiên Minh cùng Lãnh Diễm Phỉ đang huynh huynh muội muội liền cười cười truyền âm nói:

" Nếu khôi phục trí nhớ tất nhiên là nên sớm một chút, nếu không một khi xuất hiện biến cố e rằng ứng phó không kịp!"

Vừa nói quang mang dưới chân Tần Vũ chợt loé, mấy trăm đạo tự nhiên lực thuần tịnh từ mặt đất tản ra bốn phương tám hướng. Chỉ thấy mặt đất vốn đã cằn cỗi sau khi tự nhiên lực của Tần Vũ lướt qua thì cỏ mọc xanh um, điều khiến cho người khác khó có thể tin đó là sau khi tự nhiên lực biến mất thì những đoàn cỏ đó lại cũng chính là một cái trận pháp

" Kiền Khôn …" Hồng Quân hoảng sợ thất thanh, đôi mắt cũng ánh lên thần sắc sợ hãi, khó có thể tin hỏi:

"Dùng cỏ sinh ra trận pháp? Trời ạ, cũng chỉ dùng tự nhiên lực làm trận nguyên, trong Thiên địa liệu có ai có thể phá trận này?"

Tần Vũ mỉm cười không nói gì thêm, dùng tự nhiên lực kích thích thực vật, lại thông qua thực vật ngưng tụ tự nhiên lực hình thành "Kiền Khôn" đại trận. Đó chính là khi hắn lĩnh ngộ tự nhiên lực sinh ra ý nghĩ này, hôm nay xem ra quả nhiên đúng là như vậy

Từng đạo sinh cơ bừng bừng lực lượng từ dưới đất bốn phương tám hướng tập hợp lại một chỗ, bốn bụi cổ quang mang chợt loé lập tức khôi phục lại nguyên trạng nhưng mọi người đứng trong "Kiền Khôn" đại trận cũng cảm giác ra điều dị thường, mỗi người đều nhận thấy toàn bộ kinh mạch trong cơ thể một trận thư thái, nguyên hạch càng thêm ổn định

Nhìn Tôn Thiên nét mặt kinh nghi, Tần Vũ hờ hững không nói gì nhưng lại xuất hiện một đạo lực lượng trong nháy mắt bao lấy Tôn Thiên khiến cho hắn ngay cả nói cũng không làm được

" Sương nhi, ta đưa trí nhớ cho con nắm giữ, nhớ lấy, trí nhớ từ chân linh này so với linh hồn trí nhớ không giống nhau, một khi hai loại quán nhập nhất định người đó sẽ bị lâm vào vạn kiếp bất phục cảnh địa, mà chúng ta cũng sẽ không có cách để hồi phục lại trí nhớ cho họ!" theo như lời Tần Vũ nói đúng là ngày đó sau khi Hồng Quân kế thừa vô danh không gian do Thiên Mông truyền lại ; có thể thấy mặc dù Tần Vũ cũng không biết tất cả về Vô danh không gian nhưng là đối với những điều trọng yếu đã khám phá ra phần lớn. Hôm nay chính là hắn đã bước vào cánh cửa Thiên đạo, lục đạo luân hồi sau khi đại thành liền có thể chính thức nắm trong tay luân hồi

Chân linh không giống với linh hồn và nguyên thần. Linh hồn là cố hữu trong mỗi con người, nguyên thần là là thông qua tu luyện không ngừng ổn định linh hồn, tu luyện đến một cảnh giới nhất định sẽ tự nhiên hình thành, còn chắc chắn hơn linh hồn nhiều lắm. Mà chân linh thì không như vậy, những người này mặc dù tại Vô danh không gian thuộc loại mạnh nhưng chân linh tại Vô danh không gian này đã từng chết qua một lần. Ở nơi này chân linh so với nguyên thần của Hồng Mông không gian không khác biệt là mấy nhưng một khi đã ra ngoài vô danh không gian chân linh của bọn họ sẽ trở nên cực kì yêu ớt, còn yếu hơn linh hồn loài người nhiều lắm. Mà một khi rút ra trí nhớ của chân linh, bởi vì chân linh quá mức suy yếu trí nhớ này cũng mang một số tính chất của chân linh cho nên cũng giống như sử dụng một lần sẽ lấy đi một chút, lần thứ hai nhất định trí nhớ sẽ đứt đoạn hoặc là không rõ ràng

Đây là lí do vì sao lúc trước Hồng Quân không đưa trí nhớ cho Tả Thu Mi hoắc mẫu thân Khương Lập phục chế

Nghe được Tần Vũ phân phó, Hồng Quân giờ phút này cũng không thắc mắc gì bởi vì bản thân là người kế thừa Vô danh không gian, cũng chỉ có hắn mới có thể biết tính chất của trí nhớ này, nếu không phải lúc trước Tần Vũ tiến vào luân hồi nếu không phải là dùng Tu La kim nguyên bảng giữ được trí nhớ sợ rằng giờ phút này cũng đã sớm tiêu tán. Cho dù là Tần Vũ chuyển thế trí nhớ này cũng vẫn ở trong Kim nguyên bảng không có lấy ra

Chỉ thấy Tần Vũ hô lên một tiếng, tại chính giữa đan điền đột nhiên phát ra một trận quang mang đẹp mắt, từ chính giưa quang mang tách làm bốn đoàn chậm rãi xuất hiện trước mặt mọi người

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.