Hậu Tinh Thần Biến

Chương 417: Tần Vũ xuất quan



Người nọ mặc hắc sắc trường bào xen lẫn viền đỏ, trên khuôn mặt tuấn lãng mang theo một tia mỉm cười, đôi mắt thâm thuý nhìn thật kĩ nha đầu, mà … nhất là trên người hắn tản ra khí tức cường đại, mặc dù thân bên trong vũ trụ nhưng cảm giác có thể nắm giữ tất cả lực lượng khiến cho người ta có cảm giác chính là một loại tồn tại chí thượng

Hô lỗ sau khi nhìn thấy người đó thì tựa hồ cũng bị cỗ khí thế này chấn nhiếp, cũng không dám kêu to. Mà nha đầu lại nhìn hắn, nét mặt nghi hoặc nói:

" Ngươi là ai, như thế nào lại ở chỗ này?"

Người nọ dang rộng song chưởng tựa hồ nghênh đón cả vũ trụ hư không, thản nhiên nói:

" Ta tên gọi … Tần Vũ!"

Thanh âm mặc dù không lớn nhưng hai chữ cuối phảng phất ẩn chứa năng lượng rung chuyển cả vũ trụ, không sai, đây chính là Tần Vũ sau ngàn năm bế quan, hôm nay cũng chính là ngày hắn xuất quan

Tần Vũ thấy Hô Lỗ phía sau nha đầu không nhịn được mỉm cười, nói:

" Tiểu tử kia, cự nhiên là ngươi, lại đến quấy nhiễu ta" Tần Vũ mặc dù nói như vậy nhưng nét mặt vẫn tươi cười, có thể thấy là hắn không có chút tức giận nào. Mà xem bộ dạng của Hô Lỗ lúc này dường như đã phát hiện ra dòng suối chảy bé bằng nắm tay nơi Tần Vũ bế quan, lúc này mới lôi nha đầu kia tới

Nha đầu kia trừng mắt, chắn phía trước Hô Lỗ, nói:

" Ngươi … ngươi muốn làm gì, không được khi dễ hô lỗ"

" Ta còn chưa nói sẽ làm gì nó mà, ngươi ở chỗ này làm gì?" Tần Vũ hỏi

Nha đầu nhíu mày:

" Chuyện của bổn tiểu thư không cần ngươi quan tâm, ngươi rốt cục là … được rồi, ngươi nói ngươi họ Tần?"

Tần Vũ mỉm cười gật đầu:

" Ta họ Tần, có chuyện gì sao?"

Đôi mắt tiểu nha đầu đảo quanh trông rất tinh nghịch, nói:

" Tần Vũ, Cha ta tựa hồ chưa nói cho ta biết cái tên này, hắc hắc, ta cũng họ Tần, xem ra chúng ta cũng có duyên phận a, không bằng như vậy đi, ngươi theo ta đi chơi có được không?"

Nha đầu này thật sự trước mặt Tần Vũ không có gì đố kỵ, không nghĩ đến Tần Vũ chính là gia gia mình, cũng chỉ nghĩ đến cái người họ Tần trước mặt chính là người của Tần gia. Mặc dù Tần Tư đã giảng giải qua cho tiểu nha đầu này một số sự tích về Tần Vũ nhưng cho tới bây giờ nó đã quên hết không còn một mảnh

Tần Vũ có chút bất đắc dĩ cười khổ, ánh mắt dừng trên khuôn mặt của nha đầu, trong lòng đột nhiên khiến hắn nhớ đến nét mặt của một nữ tử mà hắn đã khắc cốt ghi tâm. Vừa mới suy nghĩ, cảm giác như có gì đó rất giống liền vươn ngón trỏ nhẹ nhàng điểm trên trán tiểu nha đầu

" Nói cho ta biết, ngươi tên gì?"

Nha đầu cũng không có tránh, hơn nữa từ trên người của Tần Vũ cảm giác được một cỗ khí tức rất tinh tường, nhưng lại không thể biết rõ là gì cho nên cô bé quệt cái miệng đáng yêu nói:

" Ngươi nghe cho kĩ đây, bổn tiểu thư gọi là Tình Nhi, nhớ cho kỹ!"

Tần Vũ nhướng mày, khi đầu ngón tay đụng vào trán cô bé một sát na đã hoàn toàn hiểu rõ mệnh kí, song thân ảnh cao lớn đến đây lại kích động mà run lên, đột nhiên cảm giác được bên trong thân thể Tình Nhi có một tia chân linh rất rõ ràng, thần sắc hoàn toàn mất bình tĩnh, thán thanh nói:

" Tình Nhi … Tình Nhi … nguyên lại là như thế, cuối cũng cũng là vận mệnh của Tần Vũ ta"

Trong đầu hắn hiện lên một trường liên miên, năm đó cùng Huyết ma đánh một trận, Tình Nhi bị Thiên đạo chi nhận bạo thể mà chết nhưng vận mệnh giữa nàng và Tần Vũ cũng không bởi vì thế mà chấm dứt, ngược lại càng gắt gao hơn. Trước kia … Tần Vũ đã cảm giác được trong tương lai nhất định sẽ cùng Tình Nhi tương tụ tuy nhiên sau ngàn năm tháng không ngờ lại gặp lại trong tình cảnh này

Kiếp trước si tình chấp niệm, kiếp náy nhất định gặp lại, nhưng đã không phải là Tần Vũ lúc trước, Tần Vũ nhìn chính cháu gái mình không khỏi nhớ lại lúc trước trong Thiên thần giới đã cùng Tình Nhi vượt qua bao năm tháng, cũng không có nghĩ tới ngày mình xuất quan trời lại mang đến cho hắn một phần lễ vật như vậy

" Tình Nhi, ta đã thiếu nàng, kiếp này ta trả lại cho nàng a" Tần Vũ thấp giọng lẩm bẩm

Nha đầu hết kiên nhẫn hừ một tiếng:

"Ta gọi ngươi, không biết nên gọi ngươi thế nài … không bằng gọi là Tiểu Tần đi a, ngươi ở chỗ này làm gì?" Tần Vũ không cười nổi, không có nghĩ bối phận gia gia trước mặt tiểu nha đầu này cự nhiên có thể hạ xuống hàng "Tiểu", bất quá hắn cũng không câu nệ chuyện đó, thản nhiên nói:

" Ta ở chỗ này bế quan, hôm nay chính là ngày ta xuất quan"

" Bế quan? Các ngươi tại sao cứ làm những chuyện nhàm chán như vậy, bổn tiểu thư mặc kệ, ngươi phải theo ta du ngoạn mới được"

Tần Vũ nhìn bộ dạng không muốn nói lí kia thì a a cười nói:

" Được rồi, ngươi muốn xem cái gì?"

" Cái gì đáng yêu thì xem, chỉ cần không buồn chán là được" Nha đầu này đối với trưởng bối quả thật không có chút nào kiêng kị

Tần Vũ mỉm cười, ánh mắt hạ xuống đôi đồng hoàn ( vòng bằng đồng) trên tay cô bé, đồng hoàn này hiển nhiên là một kiện bảo vật cả tấn công lẫn phòng bị, hơn nữa mặt ngoài phù động một tầng quang mang, tuyệt đối là một kiện đủ để so sánh với Hồng Mông linh bảo bảo vật. Tần Vũ không nói thêm, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhúc nhích, đồng hoàn rung lên hoá thành đôi vòng tay xuất hiện trên tay Tần Vũ

" Ngươi … ngươi làm gì?" Nha đầu trong lòng cả kinh nhưng cũng không biết nên làm gì, đồng hoàn này là do chính mình khải linh, hơn nữa đã dung nhập máu huyết tuyệt đối không thể bị người khác thao túng. Nhưng tại đây chỉ trong tích tắc đã thoát khỏi tay mình, lúc này mới chấn động thật sự

" Xem cấu tạo đồng hoàn này xem ra là do Sương nhi tạo nên, hơn nữa trên bề mặt có trận pháp không phải bình thường, đích thật là một kiện bảo vật hiếm có" Tần Vũ trong lòng thầm nghĩ, sau đó nói:

" Như vậy đi, ta cho ngươi một vật"

" Vật gì?"

Kỳ thật đồng hoàn này chính là một kiện Hôi mông linh bảo, là pháp bảo hộ thân mà không lâu trước Hồng Quân đã cấp cho Tình Nhi, mặt trên còn có trận pháp của Tần Tư gia trì, có thể nói là một kiện bảo vật thượng giai

" Ngươi nhìn kĩ là tốt rồi!" Tần Vũ thần bí cười, đối với nha đầu này hắn nhất mực yêu mến. Chỉ thấy Tần Vũ thần sắc khẽ biến, trong tay đột nhiên dũng khởi một cỗ Hỗn độn khí bao lấy đồng hoàn, song đồng hoàn phảng phất kịch liệt rung động kháng cự, thả ra từng đáo ánh sáng ngọc cơ hồ chiếu sáng cả tinh không

Nhưng Tần Vũ phóng thích Hỗn Độn khí ngày càng nhiều, đồng hoàn cũng ngày càng không thể chống cự, không lâu sau như con dã thú đã bị thuần phục

Tần Vũ thấy thế mỉm cười lập tức hai tay chập lại, Hỗn Độn vật chất lại bành trướng sau đó đột nhiên dung hợp vào đồng hoàn, hình dáng đồng hoàn không có gì thay đổi nhưng không còn quang hoa như trước, nhìn cực kì cổ phác, giống như một hạt cát trong tinh thần vũ trụ

" Nó … nó như thế nào không giống như trước nữa?" Nha đầu cau mày, nghi hoặc nhìn đồng hoàn kia

Tần Vũ cười nói:

" Mới vừa rồi ta đã bỏ đi trận pháp trên mặt và linh hồn lạc ấn của ngươi,sau khi dung hợp Hỗn Độn vật chất nó sẽ trở thành một kiện bảo vật mới, còn về có thể phát huy được cực hạn của nó hay không còn phải xem năng lực của ngươi"

Nha đầu tuy không hiểu những vẫn nhận lại đồng hoàn, xem thế nào cảm giác cũng không đúng, cô bé không biết Tần Vũ trải qua ngàn năm tu luyện sớm đã thành tựu lớn, đối với nắm trong tay Hỗn Độn khí bây giờ có thể lợi dụng Hỗn Độn vật chất ngưng luyện thành bảo vật, kì thật bảo vật này thực lực tự nhiên còn trên cả Hồng Mông linh bảo, bất quá tu vi của Tình Nhi còn quá kém tất nhiên sẽ không hiểu được điều này

" Hừ, một chút cũng không đáng yêu a"

Tần Vũ a a cười:

" Được rồi, ta sẽ cho ngươi đi tới một nơi vô cùng đáng yêu!" Nói xong Tần Vũ phất tay một cái, hư không chợt như bị vây hãm xuất hiện trước mặt nha đầu chính là một dòng suối chảy thật lớn, hách nhiên là lục đạo luân hồi. Song giờ phút này lục đạo luân hồi so với ngàn năm trước có điểm khác biệt rất lớn, khí thế sinh tử âm dương tuần hoàn hình thành từng đạo quỹ tích có quy luật, thống nhất một thể, thấu phát ra một cỗ khí tức chấn nhiếp cả thiên địa

Tần Vũ ung dung thì thầm:

" Tử cuối cùng là sinh, sinh cuối cùng cũng là tử, tuần hoàn tự nhiên, chung quy hỗn độn"

" Tiểu Tần,đây là vật gì?" Nha đầu hỏi

Tần Vũ đối với "Tiểu Tần" trong miệng cô bé phát ra cũng không thèm để ý, mỉm cười nói:

" Đây là lục đạo luân hồi, là địa phương sinh tử giao nhau, chúng ta đi tới một thế giới khác xem"

Tại trung tâm lục đạo luân hồi, một đám Hỗn Độn khí lúc ẩn lúc hiện, chính là chỗ giao nhau của Hỗn Độn không gian. Nha đầu cũng không có cự tuyệt, vỗ tay muốn vào xem, tựa hồ ngay từ đầu đã nhận định người xa lạ Tần Vũ này sẽ không làm hại mình

Tần Vũ vươn ngón tay, trên đầu ngón tay xuất hiện một điểm sáng nhẹ, một đám Hỗn Độn khí theo ngón tay huy động hình thành một đạo quỹ tích giống như một cái khe ngăn cách giữa hư không có chút dao động. Đột nhiên, cái khe phát ra một tiếng chói tai bén nhọn, lấy lục đạo luân hồi làm trung tâm, hư không trăm thước xung quanh đều bị một cỗ lực lượng cực lớn xé rách, Hỗn Độn khí như nước lũ vỡ đê phun ra ầm ầm

" A!" Nha đầu kinh hãi kêu lên một tiếng, ôm chặt lẫy Hô Lỗ trong ngực

Tần Vũ ngạo nghễ đứng trong Hỗn Độn vật chất, trường bào rộng thùng thình bỗng nhiên phiến độn, mà Hỗn Độn khí khổng lồ như phảng phất nằm trong tay hắn hướng tới cái khe phóng đi, trong khoảnh khắc một hắc động rộng rãi xuất hiện trước mặt hai người

" Đại tiểu thư, xin mời" Tần Vũ nhìn bộ sáng sợ hãi của nha đầu a a cười nói. Mà nha đầu kia tựa hồ cũng đã xấu hổ, khuôn mặt ửng hồng dậm chân đi vào

Bên trong hắc động, Hỗn Độn chất bốn phía hình thành bức tường vô hình, Hỗn Độn khí xung quanh mãnh liệt quay cuồng nhưng như thế nào cũng không thể tiến vào bên trong thông đạo này

" Tiểu Tần, đám hôi hắc sắc này là gì, ngươi biết không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.