Hậu Tinh Thần Biến

Chương 444: Dị Giới



Bên trong vũ trụ nguyên thuỷ pháp tắc đó tiềm ẩn huyền ảo sâu xa, sợ rằng chỉ có Tử Dạ Thương Long cùng với Chiến Thần nhân vật tầm cỡ ấy mới có thể lĩnh ngộ được. Với Hồng quân bốn người lần đầu tiên bước vào phiến lĩnh vực thần bí này bị áp chế đến mức độ thế này hiển nhiên không có gì là khác thường.

Cứ như vậy hoàn toàn không có cảm giác được phương hướng, bước đi không có mục đích trong vũ trụ nguyên thuỷ. Không lâu sau, Hồng Quân đột nhiên phát hiện phía trước có một tia tinh quang yếu ớt chớp động, trong lúc vui mừng hơi lo lắng trầm giọng nói:

"Nhìn xem hình dáng tinh vực phía trước hẳn là được con người khai sáng ra, chúng ta phải hết sức ẩn tàng khí tức, nếu không bị người ta phát hiện, chỉ e sẽ hãm vào khốn cảnh."

Lần đầu tiên tiến vào Hỗn Độn vũ trụ, tất cả nơi này đều rất xa lạ, nhỡ ra gặp phải kẻ địch có thực lực siêu cường chỉ e rằng với trạng thái bị áp chế hiện giờ tưởng muốn an toàn thoát thân thì đúng là cực kỳ gian nan. Hồng Quân có tâm giới bị, Cổ Bàn cũng tán đồng ý tưởng đó, gật đầu nói:

"Cũng tốt, mọi người cố gắng hết sức đừng để tách ra."

Tôn Ngộ Không le lưỡi, vẻ mặt khinh thường:

"Nếu có địch nhân, lão Tôn ta trước tặng cho nó Đấu Chiến Tam Thập Lục côn, thử xem bọn chúng có bản lĩnh gì." Xem ra quyết tâm cầu chiến như điên cuồng của hắn lại bắt đầu muốn bùng lên rồi.

Huống Thiên Minh đi phía trước, lực lượng Thiên đạo chi nhận bạo phát đến cực hạn, một vòng viên nguyệt tựa hồ chiếu sáng cả nguyên thuỷ vũ trụ ầm ầm bắn ra. Thân thể Huống Thiên Minh trong viên nguyệt cơ hồ biến thành cùng một dạng tán phát ra quang hoa mãnh liệt. Nguồn: http://truyenfull.xyz

Chỉ nghe một tiếng nổ như tiếng sấm vang vọng, vật chất Hỗn độn ầm ầm tản ra bốn phía. Một cái cửa động phương viên không tới năm thước xuất hiện trước mặt mọi người, xuyên qua động khẩu thấy rõ một phiến tinh vực phạm vi cực kỳ rộng lớn, vô số tinh cầu lấp lánh quang mang đủ màu sắc.

Sau khoảnh khắc, Huống Thiên Minh xuất hiện trước mặt ba người, nhưng Thiên đạo chi nhận đã thu lại, hình dáng lần biến thân thứ bảy cũng từ từ thu lại. Sắc mặt của hắn có hơi tái nhợt, quần áo xộc xệch:

"Lực lượng áp chế thật là lợi hại, vừa rồi đã là cực hạn của ta, vậy mà chỉ có thể đánh vỡ được một cái động khẩu nhỏ như vậy. Phiến vũ trụ kia tuyệt đối không đơn giản, chúng ta tiến vào thôi."

Tuy nhiên, làm cho mọi người cảm giác kỳ quái chính là sau khi tiến vào phiến tinh vực kỳ lạ này bốn người có cảm giác lực lượng áp chế đột nhiên giảm bớt một chút nhưng không rõ ràng lắm. Có thể nhìn thấy pháp tắc của phiến tinh vực này đồng dạng hạn chế với họ thật lớn, chỉ là so với vũ trụ nguyên thuỷ còn kém một ít mà thôi.

Bước đầu tiên khi bước vào phiến tinh vực, Hồng Quân chợt cảm giác một cổ tử khí đập vào mặt, tuy nhiên, tử khí này so với khí tức ở Tử giới hoàn toàn bất đồng, có thể nói là một cổ khí tức huỷ diệt, gây cho hắn một cảm giác bất an thật rõ ràng.

Cổ Bàn nhìn tinh không mênh mông xa xa, cảm thán nói:

"Vậy mà có người đủ năng lực từ trong vũ trụ nguyên thuỷ khai mở một cái tinh vực thế này, thần thông cỡ đó quả thật là quá lợi hại."

"Các người có phát giác ra không? Phiến tinh cầu của vũ trụ này thật kỳ quái. Mà còn tản phát ra một mùi tử khí thâm trầm." Quang mang trong mắt Tôn Ngộ Không chớp động. Huống Thiên Minh gật gật đầu:

"Đúng vậy, ta cũng cảm giác được. Nơi này đến tột cùng là thế giới gì?"

Hồng Quân vừa thu tầm nhìn lại, trên tay tế xuất ra Hồng Quân giới, một đạo quang hoa sáng chói tức thì bao trùm mọi người lại.

Hồng Quân giới này vốn tại lúc Hồng Quân rèn luyện Bất diệt phách thể bị huỷ diệt, nhưng sau mười năm tế luyện không chỉ được trọng sinh mà còn cường đại hơn trước kia.

"Xem ra muốn biết hết thảy, chúng ta phải tiến vào thử xem sao." Lời nói của Hồng Quân có hơi run run, dù sao ở trong phiến tinh vực này muốn phóng xuất ra Hồng Quân giới thật đúng là cực kỳ khó khăn.

Bốn người nhất trí đạt thành ý kiến, lập tức hướng tinh cầu gần nhất bay tới. Đến vùng phụ cận, mọi người mới phát giác, màu sắc của những tinh cầu này đều có màu u ám, màu xám đen, màu xám, màu đen cùng với màu đỏ xậm, màu đỏ máu, khiến cho người ta nhìn thấy mà kinh tâm động phách.

Hồng Quân dùng Hồng Quân giới bao bọc mọi người đến một tinh cầu màu xám đen gần nhất. Bề mặt những tinh cầu này như nhau cùng có một tầng cấm chế cực mạnh. Nhưng Cổ Bàn sử dụng Bàn Cổ phiên phá giải dễ dàng. Sau khi tiến vào mới phát hiện đang ở trên cao vạn thước trên bầu trời của khoả tinh cầu này nhưng cổ tử khí đó lại càng ngày càng dày đặc.

Đến nơi này, bốn người đều chịu ảnh hưởng trọng lực áp chế của tinh cầu, không những không thể thuấn di được, mà phi hành cũng cực kỳ khó khăn, tốc độ rất chậm, hơn nữa không thể khống chế toàn bộ sự vật ở đây.

"Các ngươi nghĩ tinh cầu này có sinh vật không?"

Tôn Ngô Không nhìn vào vùng đất màu đen mờ tối ấy hầu như không có bất cứ kiến trúc nào, không khỏi nghi hoặc nói. Cổ Bàn lắc lắc đầu, nói rất kiên định:

"Mặc dù nơi này tràn ngập tử khí, nhưng trực giác của ta cảm nhận ở đây có khí tức sinh mênh, nhất định có người sinh sống!"

"Ngươi nói không sai có người ở đây, hơn nữa cách chúng ta rất gần, các ngươi nhìn xem!" Hồng Quân vừa nói vừa chỉ hướng đông nam ở địa phương cực xa, chỉ thấy nơi đó khói khí mù mịt, mà còn phóng thích ra từng luồng ba động năng lượng lúc lớn lúc nhỏ bất đồng. Hiển nhiên có người đang kịch chiến với nhau tại đó.

"Chúng ta tới đó đi!"

Chỉ chốc lát, bốn người từ một vạn thước trên không hướng tới vùng đất tràn ngập tử khí đi tới, nhưng khi họ bước vào khối địa vực mới phát hiện tầng tầng lớp lớp trên mặt đất xám đen phủ đầy có hơn vạn bạch cốt, dường như toàn cả tinh cầu mỗi một tấc đất đều có xương trắng la liệt.

Nhưng làm cho người ta kinh tâm nguyên nhân là "Kiến trúc" tại đây: Trên cao vạn dậm Tôn Ngộ Không không nhìn thấy bởi vì những kiến trúc này phần lớn là xây dựng dựa vào núi, màu sắc hoàn toàn đều là màu xám, cho nên không dễ phát hiện. Tuy nhiên cấu tạo của những kiến trúc này lại giống như cùng một hình dạng đó chính là "phần mộ" và hoàn toàn được phơi bày trên mặt đất. Tựa hồ cả tinh cầu giống như một mộ địa khổng lồ, khiến cho mọi người đều nghi hoặc nan giải.

Trải qua Hồng Quân một phen dò xét, mới phát hiện phần mộ ở đây tất cả đều trống rỗng, dường như đây cũng không phải là chỗ chôn cất người chết, mà chính là một kiểu nhà ở của cư dân trên tinh cầu này.

"Làm sao bây giờ, chúng ta sao lại đến địa phương tà môn này, thực là xúi quẩy." Tôn Ngộ Không bực tức không ngừng oán thán.

"Chúng ta đi đến chiến trường đó thử xem, có lẽ có cái gì đó thu hoạch cũng không chừng." Cổ Bàn đề nghị. Hồng Quân và Huống Thiên Minh cũng sôi nổi gật gật đầu. Chẳng qua hưng phấn nhất cũng là Tôn Ngộ Không. Vừa nghe đến chiến đấu thì tim của hắn đã bắt đầu không còn kiên nhẫn được nữa.

Chỉ có điều từ chiến trường năng lượng ba động phóng xuất ra cực kỳ quái dị. Đồng dạng là ẩn chứa khí tức hủy diệt cực kỳ nồng đậm. Bốn người càng đến gần cổ tử khí càng nồng đậm kịch liệt.

Khi cách nơi đó khoảng ngoài vài trăm dặm, đột nhiên từ trong núi bay ra một thân ảnh màu xám kèm theo một tiếng thét lanh lãnh, trong nháy mắt đã đến trước mặt mọi người.

Lúc này, Tôn Ngộ Không ở gần đạo hắc ảnh nhất, phản ứng bản năng của hắn cực nhanh. Công thế Đấu chiến côn pháp hình thành một đạo kim quang rực sáng bộc phát ra vô cùng chính xác đánh trúng vào đạo hắc ảnh kia.

Không biết là Tôn Ngô Không bị áp chế quá gay gắt, hay là đạo hắc ảnh đó quá cường hãn, làm cho mọi người giật mình kinh hãi chính là hắc ảnh tuyệt không có bị hủy diệt, chẳng qua là tốc độ chợt giảm bớt một chút. Lúc này mọi người mới nhìn thấy rõ hình dáng của hắn.

Có thể nói, đó không phải là con người, thân thể như có như không tựa hồ trong suốt, mà toàn thân tán phát ra một cổ tử khí cực kỳ nồng đậm. Mặc áo vải rách nát, trên đỉnh đầu đội một cái mũ vải, vành mũ ấn chụp rất sâu, không thấy rõ khuôn mặt, nhưng hai tròng mắt đỏ như máu phóng ra quang mang khiến người khác kinh hãi. Ngoài ra, hấp dẫn ánh mắt của người khác chú ý chính là hai tay đang cầm một thanh liêm đao màu đen thật lớn tỏa ra hàn quang dày đặc.

"Đây... là vật gì?" Tôn Ngộ Không hỏi, nhưng quả thực càng thêm khiếp sợ vì Đấu Chiến nhất côn vậy mà không làm cho hắn có một chút tổn thương nào.

Hồng Quân cau mày:

"Xem ra hắn chính là người dân ở đây, chúng ta phải cẩn thận." Dù sao hắn cũng là người của vũ trụ nguyên thủy này, vì thế Hồng Quân nâng cảnh giới phòng bị lên đến cao độ.

Tử khí thâm trầm, người trong suốt kia nhún vai nói:

"Ngươi... các người là... Loạn Thần giới, chết đi!"

Thanh âm của hắn giống như tiếng lưỡi đao rỉ sét chà sát trên giấy nhám sinh ra tiếng khàn khàn trầm thấp làm cho người ta lạnh mình. Mặc dù, không nghe rõ lắm nhưng hai chữ cuối cùng mọi người dĩ nhiên là nghe được rõ ràng.

Đột nhiên, người nọ vung liêm đao lên cao hung hăng bổ xuống, lưỡi đao sắc bén phát ra một đạo lãnh quang dày đặc. Trong hư không vẻ ra một đạo quỹ tích hình tia chớp tốc độ cực nhanh.

"Cẩn thận!"

Cổ Bàn hét lên một tiếng, Bàn Cổ phiên lay động, tức thì tạo nên một đạo ô quang, hóa giải kình khí của liêm đao. Tuy nhiên, năng lực phá toái hư không kia tuyệt nhiên không phát sinh chút hiệu quả nào tại không gian này, điều đó cho thấy cái không gian tinh vực được khai sáng ấy cực kỳ ổn định.

Liêm đao của người nọ bị phản chấn trở lại, tựa hồ cảm giác có chút bị chấn động kinh sợ, hai con ngươi đột nhiên phóng xuất ra quang mang ám hồng sắc, toàn thân tán phát ra tử khí dẫn theo một cổ sát khí cực kỳ mãnh liệt. Liêm đao lại vung lên, lần này hóa thành tám đạo hàn quang không cùng góc độ vọt tới.

Có thể nhìn ra được, công kích của hắn cũng không có tăng thêm bất cứ hiệu quả nào. Chẳng qua là kình khí bạo phát ra cực kỳ cường đại, hơn nữa năng lực của bốn người lại bị áp chế cực lớn. Rõ ràng với cái loại công kích đơn thuần này hiển nhiên không đạt được ích lợi gì.

Bất quá lúc này đã chọc cho Tôn Ngô Không thật sự nổi giận. Vô thượng chiến ý cầu chiến như điên cuồng của hắn bạo phát mãnh liệt xuất ra, lớn tiếng quát:

"Đấu chiến tam côn!"

Ba côn ảnh vàng chóa cùng với tám đạo hàn quang đó va vào nhau hoàn toàn tan biến. Nhưng thế công kích của Tôn Ngộ Không đâu có ngưng lại như thế, mà ngay sau đó sử xuất ra Đấu Chiến thất côn cùng với Đấu Chiến thập tam côn hợp lại thành một loại côn pháp nhất khí liên kích không có ngưng lại chút nào, hơn mười đạo kim quang sáng rực hoàn toàn đem vây khốn người nọ lại. Tôn Ngộ Không xuất ra toàn lực thế công bạo phát ra đầy tính áp đảo.

Người nọ trong cái loại chiến ý điên cuồng mãnh liệt áp bức này hiển nhiên không có bất cứ con đường nào để phản kháng. Hơn mười đạo kim quang đem thân thể hắn xoắn lại, chuyển động trong nháy mắt tức thì hóa thành bụi phấn tung bay đầy trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.