------------------------.
Khóe miệng Tiêu bất phàm phớt qua một ít nụ cười thần bí quỷ dị trầm giọng nói:
- Lúc Thần Thiên Mộ Địa sụp đổ, ta đã từng gặp qua Thần Thiên đời thứ nhất.
- Cái gì?!
Nhâm Thiên Tuyệt trông có vẻ giật mình vô cùng. Dù sao đại nhân Thần Thiên đời thứ nhất tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua ở bên trong Thần Thiên Bảng nguyên thủy và cũng không biết được một chút tin tức gì.
Tiêu Bất Phàm nói:
- Ông ấy nói với ta do Thần Thiên Mộ Địa sụp đổ nên toàn bộ Thần Thiên sống lại cũng sẽ khiến cho những Thần Thiên này tiến hành chiến đấu để giành lấy quyền tối cao trong tay. Những Thần Thiên này tuy nhiều nhưng người có thể giành được quyền tối cao nắm trong tay lại chỉ có một.
Nhâm Thiên Tuyệt hỏi:
- Chẳng lẽ đại nhân Thần Thiên đời thứ nhất không chịu nắm trong tay vũ trụ nguyên thủy sao?
Tiêu Bất Phàm khẽ nhíu mày, nói:
- Ta không rõ lắm. Ba ngàn năm sau tự đại nhân sẽ gợi ý cho chúng ta. Chuyện này là chính miệng ông ấy nói với ta.
Ánh mắt Tần Vũ chợt thu lại trầm giọng nói:
- Ông ấy có nói qua vì sao Thần Thiên Mộ Địa sụp đổ hay là toàn bộ Thần Thiên đều do việc đó mà sống lại hay không?
Tiêu Bất Phàm lắc đầu nói:
- Ta có hỏi qua nhưng ông ấy không nói cho ta biết mà nói ba ngàn năm sau tự nó sẽ có câu trả lời.
- Ba ngàn năm?
Tần Vũ trầm xuống một hơi lại không biết trong suy nghĩ của Thần Thiên đời thứ nhất chứa ý gì. Gợi ý kia sẽ là gì mà ba ngàn năm sau lại phát sinh cái gì. Điều đó giống như tất cả mọi người rơi vào trong sự khống chế của Thần Thiên thứ nhất.
- Tiêu tiền bối, người từng tu luyện pháp quyết gì mới có thể diễn hóa ra bảy đại nguyên tố pháp tắc chi thần?
Tần Vũ muốn biết rằng trước lúc Tiêu Bất Phàm trở thành Thần Thiên thì ông tu luyện pháp quyết có tương tự như Tinh Thần Biến hay không.
Tiêu Bất Phàm lạnh nhạt nói:
-Ta tu luyện chính là nguyên tố pháp tắc trong vật chất Hỗn Độn. Mà còn vì sao trong cơ thể ta dẫn xuất ra tám đại nguyên tố pháp tắc chi thần thì có lẽ là hỗn nguyên chất biến gây ra.
Lời nói của ông rất mơ hồ hiển nhiên ông không muốn thảo luận cùng Tần Vũ về con đường tu luyện mà lúc trước ông trở thành Thần Thiên.
Nhâm Thiên Tuyệt vỗ tay cười nói:
- Ngươi được cao thủ thượng bộ Thần Thiên đỉnh chỉ bảo như vậy tiến trình tu luyện của ngươi chắc chắn nhanh chóng tăng lên.
Tiêu Bất Phàm hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi đừng hiểu lầm ta sẽ không dạy hắn, ta sẽ ở chỗ này chờ. Thời gian mấy ngàn năm với ta mà nói cũng không tính là gì. Lúc trước ta cũng dựa vào lĩnh ngộ của bản thân để đạt tới cảnh giới thượng bộ Thần Thiên đỉnh. Hiện giờ ngươi cũng phải cho ta thấy bằng tư chất của ngươi đem Hỗn Độn lực dung hợp vào trong nguyên tố pháp tắc.
Nhâm Thiên Tuyệt có chút bất đắc dĩ khoát tay áo, nói khẽ với Tần Vũ:
- Tuy rằng hắn sẽ không chỉ bảo ngươi nhưng sẽ nghiêm khắc trông coi ngươi. Chẳng qua quan trọng nhất là từ nay về sau ngươi cũng không cần quan tâm các giới sẽ bị các đời Thần Thiên tập kích. Lại có một cao thủ cảnh giới Thần Thiên đỉnh bên cạnh gần như không có Thần Thiên nào dám chạm vào mũi nhọn như ông.
-Tốt lắm, ngươi nắm giữ thời gian tu luyện đi. Theo như lời của ông vậy không được bao lâu thì đại nhân Thần Thiên đời thứ nhất sẽ gợi ý cho chúng ta.
Một bên là Tiêu Bất Phàm đang ngồi xếp bằng ở trong hư không vũ trụ. Hai mắt khép hờ dường như đang rơi vào trạng thái nhập định. Tại chung quanh thân thể ông vô tận vật chất Hỗn Độn đều bị diễn hóa thành Hỗn Độn lực nháy mắt dung nhập vào trong các loại nguyên tố pháp tắc. Bên ngoài thân thể của ông không ngừng chớp động lưu quang bảy màu chói mắt, có vẻ vô cùng quỷ dị. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLNhâm Thiên Tuyệt thấy thế, cũng không khỏi mắt lóa cứng lưỡi. Người có thể cùng một lúc dung hợp bảy đại nguyên tố pháp tắc chỉ sợ cũng chỉ có cảnh giới thượng bộ Thần Thiên đỉnh thì mới có thể làm được. Lưu quang màu vàng đất kia rõ ràng là địa nguyên tố pháp tắc, cũng là giai đoạn gian nan nhất trong bảy đại nguyên tố pháp tắc. Hiện giờ Nhâm Thiên Tuyệt cũng gặp bình cảnh mà giờ phút này thấy được điều đó tự nhiên là vô cùng khiếp sợ.
Tiêu Bất Phàm hơi hơi nhắm hai mắt lại, lạnh nhạt nói:
- Ngươi có thể duy trì Hỗn Độn lực dung nhập vào nguyên tố pháp tắc trong thời gian dài, chuyện này đối tu luyện mà nói là một thói quen rất tốt.
Tuy rằng ngoài miệng ông nói không chỉ bảo nhưng ông đã đem kinh nghiệm của mình nói ra. Tần Vũ cũng không khỏi nở nụ cười khổ. Lập tức, dưới sự chỉ đạo của Nhâm Thiên Tuyệt Tần Vũ tiếp tục tu luyện,đối với việc lĩnh ngộ phong nguyên tố pháp tắc có thể nói hiện giờ Tần Vũ còn bị vây ở giai đoạn cực kỳ tệ. Bất kể là huyền ảo về mặt tốc độ cùng với trong không gian gần như hắn không thể đem Hỗn Độn lực tiến hành dung hợp một cách hoàn mỹ. Cho dù sau khi mạnh mẽ dung hợp cũng sẽ giống tình hình vừa rồi là thoát khỏi sự khống chế.
Mà như vậy ước chừng qua vài chục năm thời gian, Tần Vũ mới cố gắng đem Hỗn Độn lực dung hợp vào bên trong phong nhận nhưng mà cường độ của loại phong nhận này cực kỳ kinh người thậm chí có thể sản sinh hiệu quả công kích linh hồn. Mà đối với huyền ảo bên trong sơn nguyên tố pháp tắc thì có vẻ đơn giản hơn nhiều đó chính là một tầng áo giáp phòng ngự. Hiện giờ Tần Vũ đã có thể thấu hiểu là trình độ phòng ngự đối với cường giả cảnh giới Thần Thiên mà nói còn khoảng cách rất xa.
Trong mấy năm nay, Tiêu Bất Phàm trước sau xơ xát ngồi ở trong hư không. Bên ngoài cơ thể của ông không ngừng lưu động các đại nguyên tố pháp tắc tụ tập cùng dung hợp vào Hỗn Độn lực. Mỗi lần Tần Vũ nhìn thấy trạng thái không chế pháp tắc kia thì trong lòng dường như cũng có nhiều ngộ đạo nên tiến trình tu luyện cũng theo đó nhanh hơn.
Năm trăm năm ở trong mắt mọi người, chẳng qua là trong nháy mặt hơi lướt qua mà thôi.
Ở trong phủ thành chủ của chủ thần giới Tru Thần, lực bạo phát vô tận giống như thủy triều điên cuồng tràn ra, xung quanh không gian đều hiện lên màu đỏ sáng chói. Hồng Quân trên người trần trụi đang ngồi xếp bằng trên mặt đất nhưng mà toàn bộ thân thể đều giống như hóa thành kim cương kiên cố, lưu động kim chúc sáng bóng làm chói mắt.
Giai đoạn thứ mười hai của bất diệt phách thể, trạng thái giải cấm thứ chín!
Điều này đã là cực hạn của Hồng Quân. Trong năm trăm năm nay, hắn đem toàn bộ tinh lực đều đặt ở việc khống chế lực lượng với Hỗn Độn chất biến, từ giai đoạn thứ nhất đến giai đoạn thứ tám. Nhưng mà loại lực lượng cắn trả này dường như theo đó mà dần dần giảm đi.
Một ngày này, dường như Hồng Quân đã hạ quyết tâm muốn phải khống chế hoàn toàn lực lượng chất biến của trạng thái giải cấm thứ chín.
Trong khoảnh khắc đó, từng tia lực lượng tựa như kim thép ở trong cơ thể Hồng Quân bắt đầu động không ngừng đâm vào. Một cổ đau nhức đột nhiên quét qua toàn thân. Hồng Quân cau mày, thầm nghĩ:
- Cổ lực lượng cắn trả kia vẫn tồn tại, xem ra ta cần phải khống chế nó hoàn toàn mới được.
Thân ảnh chợt lóe lưu lại lưu quang màu đỏ nhạt. Nhưng mà ngay sau đó Hồng Quân đã xuất hiện ở trên bầu trời cao vạn thước của thành Tru Thần. Nếu Hỗn Độn chất biến bạo phát thì hắn phải bảo đảm con dân của thành Tru Thần không bị thương tổn.
Bên ngoài thân thể càng ngày càng sáng bóng, bên trong toàn bộ cơ thể của Hồng Quân giống như có một luồng ngọn lửa đang thiêu đốt. Bên trong toàn bộ thân thể cùng tận sâu trong linh hồn đang đau đớn tê tâm liệt phế truyền đến.
- A. Hát!
Hồng Quân rống xuống một tiếng, cổ lực lượng chất biến kia dường như trong nháy mắt phá vỡ xiềng xiếc từ trong cơ thể hắn nổ bắn ra mà ngưng tụ ở trong hư không tập kích với lực bạo phát vô tận. Xung quanh không gian đều theo đó mà dao động kịch liệt lên.
Khí lưu màu đỏ che trời lấp đất bao trùm không gian với phạm vi vài dặm. Hai tay Hồng Quân rung lên, khí lưu kia đột nhiên theo đó co rút lại, dồn nén không ngừng màu sắc cũng trở nên càng ngày càng đậm.
Nhưng phạm vi co rút lại càng nhỏ thì vẻ mặt Hồng Quân lại càng khó coi hơn. Đau nhứt cùng bứt rứt của linh hồn thân thể gần như làm cho hắn thống khổ nhưng muốn chiến thắng loại lực lượng cắn trả này thì nhất định phải đem này lực bạo phát này khống chế hoàn toàn như vậy mới có thể hướng tới việc tăng lên cảnh giới rất cao.
Khí lưu màu đỏ kia từ từ bị dồn nén tới kích cỡ không đến mười thước. Nhưng mà toàn thân Hồng Quân dường như dâng lên một luồng nổi giận đỏ có chút chói mắt.
Bên ngoài da giống như kim cương chợt phát ra tiếng rạn nứt, xuất hiện vết nứt như sợi tơ còn đang mở rộng không ngừng.
Trông thấy vẻ mặt Hồng Quân khó coi vô cùng, mày nhíu lại thật sau, trong ánh mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ:
- Đã là cực hạn sao?
Từ linh hồn thân thể truyền lại tiếng thống khổ của việc xé rách, thật sự khó có thể chịu được.
Nhưng mà ngay tại khoảnh khắc Hồng Quân muốn vứt bỏ thì toàn bộ hư không dường như đều bị nhất luồng chú lực vô hình khống chế lại. một loại lực lượng cực kỳ dịu dàng từ trên trời giáng xuống hội tụ ở trên đỉnh đầu của hắn, nhìn qua tựa như một quả cầu lửa màu đỏ thẳm phóng thích ra từng tia lưu quang màu đỏ thẳm, không ngừng thẩm thấu vào bên trong phách thể giống như kim cương kia.
Hồng Quân trong lòng cả kinh, đột nhiên cảm giác được luồng đau đớn kỳ dị kia bị giảm xuống. Dĩ nhiên là bị lưu quang màu đỏ thẵm kia áp chế xuống.
- Chẳng lẽ….. Là chủ thần lực?!
Hồng Quân thật không nghĩ đến không ngờ mình sẽ thu được chủ thần lực vào lúc này. Tuy nhiên giờ phút này hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy. Dưới sự áp chế của chủ thần lực, thống khổ đã giảm xuống chính phần. Hồng Quân tập trung tinh lực đem khí lưu màu đỏ thẳm có phạm vi mười thước kia lại lần nữa co rút lại biến ảo thành một quả cầu ánh sáng với phạm vi ba thước.
Hồng Quân nhìn chằm chằm vào quả cầu ánh sáng kia, đây là toàn bộ lực bạo phát của trạng thái giải cấm thứ chín dồn nén thành mà ẩn chứa lực lượng khủng bố gần như có thể trực tiếp phá hủy nửa phần Tru Thần giới.
- Rốt cục đã hoàn thành.
Hồng Quân thở ra một hơi, cẩn thận cảm giác chủ thần lực biến chất hình thành đối với linh hồn cùng với toàn bộ thân thể.
Bản Thần bất diệt phách thể của Hồng Quân có phòng ngự trình độ siêu cường. Sau khi tiến hành biến chất thì lực phòng ngự sẽ tăng lên mức độ cao. Biến chất đối với Hỗn Độn thân thể có rất lớn chỗ tốt đối với ngày sau tăng lên trạng thái giải cấm của bất diệt phách thể.
Không chỉ có như thế, dưới sự xoa dịu của chủ thần lực thì linh hồn cũng trở nên vô cùng cứng rắn hơn.
Đạt được chủ thần lực cũng có ý Hồng Quân cùng Cổ Bàn giống nhau, đều chân chính đạt tới cảnh giới chủ thần.