Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 103: Không Phải Đã Có Thai Rồi





Cô ngừng đũa lại, "ừm" một tiếng, coi như là trả lời.

Lăng nhíu chặt lông mày, tại sao bỗng nhiên lại trở nên như vậy? Mấy tháng nay rõ ràng là cô ấy đã thay đổi rất nhiều, tại sao thoáng chốc đã trở lại trạng thái xa cách lúc ban đầu?
Anh thò tay xuống bàn, đưa tay qua nằm lấy bàn tay ngọc ngà của cô.

Cô muốn giật tay ra, anh không cho phép, liền ấn chặt lên chân cô.

Biết tay không thắng được chân, cô cũng không đấu lại được Lăng Diệu, cô dứt khoát từ bỏ việc giãy giụa, để mặc anh.

Anh cầm tay cô, ngón tay chạm vào đầu ngón tay của cô: “Đừng giận nữa, lúc trước là anh không tốt, không nên vừa nghe đến tên của Giang Dật Hàn đã ghen tuông.

Còn cô thư ký lòng dạ không tốt Lâm Dĩ Thuần đó, anh cũng đuổi việc rồi."
Cô hời hợt "ừm" một tiếng.

Bề ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng thì thấy cực kỳ tởm.

Chắc có lẽ đây lại là một thủ đoạn mà anh ta dùng để chiếm lòng tin tưởng của mình chăng.

“Hân Anh áp sát lại gần, dường như muốn hôn cô.


Cô phản xạ theo điều kiện ngoảnh mặt đi.

Cứ nghĩ đến cảnh anh ta và Lâm Dĩ ôm nhau, nghĩ đến mùi nước hoa và dấu son môi của người phụ nữ lạ trên người anh ta, cô cảm thấy dơ
Anh ta dùng hai bàn tay từng động vào người phụ nữ khác để chạm vào mình, dùng đôi môi lăng nhăng đó để hôn mình, thể mà mình cũng thật sự ngu xuẩn mà động
Cô rút tay ra, không nhịn được bèn che miệng nôn khan.

Động tác của Lăng Diệu khựng lại.

Bà Lăng sáng mắt lên: “Hân Dư lúc nãy đã ăn gì rồi?
Anh nhìn chén của cô: miếng cá."
Mắt của bà Lăng càng sáng hơn, giống như nhìn thấy châu báu tuyệt thế vậy: “Hân Dư à, con đã đến kỳ chưa?"
Lúc này Lê Hân Dư cũng người ra.

Trước nay rất cẩu rất ít khi nhớ chính xác thời gian kỳ kinh nguyệt.

Bà Lăng bất chợt hỏi đến, mặc dù cô không nhớ nhưng cũng lập tức thấy căng thẳng.

Bà Lăng lại nói: "Hân Dư à, có phải là "Có thai rồi?" Người tiếp lời là Lăng Diệu.

Cặp mắt sáng lấp lánh của anh đang nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt, ánh mắt liên tục di chuyển trên bụng của cô.


"Không có." Cô ra sức lắc đầu, hoảng loạn đứng dậy, bất ngờ đụng vào ly nước trước mặt, nước văng lên người, cô hit một hơi: "Con ăn no rồi, con lên lầu thay đồ trước, bố mẹ từ từ ăn cơm."
Cô hơi cúi người xuống, chạy đi như chạy trốn.

Bước chân của cô gấp gáp hỗn loạn, lúc lên lầu còn suýt thì bị vấp ngã ở bậc cầu thang đầu tiên, cả người giống như mất hồn vậy.

Về phòng, cô lập tức đóng cửa lại.

Cô đi vào phòng vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt.

Cô bình tĩnh nhớ lại chu kỳ kinh nguyệt của mình, hình như quả thật đã chậm mấy ngày?
Có thai?
Hai chữ này đối với cô mà nói hoàn toàn là sét đánh giữa trời quang.

Qua tấm gương, Lê Hân Dư nhìn thấy Lăng Diệu cũng đấy cửa đi vào.

Lăng Diệu ôm cô từ phía sau, bàn tay lớn nhẹ nhàng áp lên bụng của cô, tựa như trong đó thực sự có một đứa trẻ vậy.

Sự tiếp xúc của anh khiến cô cảm thấy buồn nôn, lại không kiềm chế được mà cúi đầu vào bồn nước nôn khan.

Cô nôn khan dữ dội, giống như muốn nôn hết cả tim gan tì phối ra vậy, nhưng ngoài một chút nước chua thì chẳng nôn ra được gì.

Nhìn bộ dạng này của cô, anh buông cô ra, bàn tay lớn nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dịu dàng an ủi.

Lê Hân Dư gạt tay của anh ra, bình tĩnh nói: “Tôi không có thai, anh không cần như vậy." "Cái này không liên quan đến chuyện em có thai hay không, chúng ta là vợ chồng, Lê Hân Dư." Cặp mắt sâu thằm của Lăng Diệu phản chiếu bóng người nho nhỏ của cô.

"Chúng ta không phải là vợ chồng hợp đồng sao? Anh kéo Lê Thị một cái, tôi chơi cùng với anh.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.