Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 105: Em Không Cơ Của Mình





Nếu thật sự có thai, đó chính là một sinh mệnh nhỏ.

Nhưng với cuộc hôn nhân của cô hiện giờ, làm sao có thể cho đứa trẻ một gia đình hoàn Đợi khi nào Lăng Diệu chơi chán rồi thì sẽ thôi, nếu thật sự có con, chắc chắn anh sẽ không để đứa trẻ đi cùng mình, nhưng cô cũng không muốn trẻ rời xa mình.

Nếu thật sự có thai, đứa trẻ này chắc chắn sẽ không hạnh phúc.

Nếu có thể lựa chọn, đương nhiên cô mong mình không có thai.

Nhưng nếu lần này không có thai, sau này cô cũng phải chú ý tránh thai, những chuyện trước đây không chú ý, bắt đầu từ bây giờ cô nhất định phải chú ý.

Bởi vì ngoài bản thân cô ra, không người nào có thể bảo vệ trái tim của mình cả.

Lê Hân Dư càng né tránh chuyện mang thai, anh lại càng không muốn nói cho cô biết sự thật.

Lăng Diệu cười khẩy một tiếng, hỏi lại cô: “Bản thân em không rõ cơ thể của mình sao?"
Lòng cô chùng xuống, xem ra là có thai thật rồi?
Sắc mặt của cô lập tức nhợt.

Nụ cười trên khuôn mặt càng rõ hơn, anh bất chợt cảm thấy mình là một kẻ ngốc.

Hướng Lập Hiên nói cô ấy vì anh mà cảm xúc dậy sóng rất lớn, nói cô ấy quan tâm đến anh, thể mà anh lại tin thật.

Anh không muốn tiếp tục những kế hoạch trả thù ấu trĩ đó nữa, anh muốn thử chung sống êm ấm với cô.


Cho dù cô mang thai con của anh ngoài ý muốn, anh cũng đồng ý chấp nhận đứa trẻ này, đồng ý chăm sóc mẹ con cô thật tốt.

Nhưng Lê Hân Dư thì sao?
Thậm chí cô ấy còn không muốn mang thai con của anh.

Anh còn tưởng sự dịu dàng mấy ngày nay có thể sưởi ẩm trái tim của cô, xem ra là anh đã nghĩ quá nhiều.

Người phụ nữ này vẫn vô tâm như vậy.

Hai người về đến nhà họ Lăng, vẻ mặt mỗi người đều khác nhau.

Ông bà Lăng đều quan tâm có phải mình sắp được bế cháu hay không, nhưng nhìn cảm xúc của cặp vợ chồng trẻ này không ổn, hai người lại nhẫn nhịn không hỏi.

Về phòng ngủ, Lăng Diệu nhìn dáng vẻ đau khổ vì thai của Lê Hân Dư, lạnh lùng nhếch khóe miệng.

mang
Anh cầm tay cô, kéo cô đến trước mặt mình: "Em thẳng rồi, Lê Hân Dư."
Cặp mắt đen láy nhìn anh, Lê Hân Dư nghe anh tiếp tục nói.

"Em không có thai."
Cô dừng chân lại, trong mắt lóe lên ánh sáng.

Ảnh sáng đó quá chói mắt, Lăng Diệu không thể nhịn được, gạt tay cô ra, bước nhanh ra khỏi phòng.


Cô chớp mắt, phát hiện mình đã biết khống chế nước måt roi
Giọt nước mắt đảo vòng trong hốc mắt nhưng hồi lâu vẫn không rơi xuống.

Lê Hân Dư thầm nghĩ thật may, cô vẫn chưa nói yêu Lăng Diệu trước mặt anh ta, nếu không thì anh ta sẽ chỉ có thêm một vũ khí để làm tổn thương mình.

Tưởng rằng Lăng Diệu sẽ đến phòng sách ngủ giống như lần trước, kết quả là đến nửa đêm anh lại trở về.

Anh vén chăn ra, quấn chặt chăn, lồng ngực áp vào lưng cô, ôm chặt lấy cô.

Cô nhắm mắt nhưng vẫn chưa ngủ, nghe thấy hơi thở của anh rất rõ ràng.

Anh quay người cô lại đối mặt với mình, sau đó đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô.

Trái tim anh lạnh lẽo đáng sợ, nhưng cơ thể lại ấm áp nóng rực đến vậy.

Lê Hân Dư nép vào lòng anh năm im, cô mất ngủ nhưng không ngờ lại thật sự ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, lúc mở mắt ra thì anh vẫn chưa đi.

Hai người vẫn giữ tư thế ngủ tối qua, anh ôm chặt cô, cô nép vào lòng anh.

Nhưng anh đã tỉnh giấc từ lâu, đang ngắm cô ngủ an lành, vẻ mặt bình tĩnh khiến người ta không nhìn ra được anh đang nghĩ gì.

Ánh nắng sớm có thể mang lại cho người ta năng lượng mới.

Lê Hân Dư nhìn người đàn ông trước mặt, bỗng nhiên cô cũng đã nghĩ thông suốt, phản kháng với anh ta, chắc chắn là lấy trứng chọi đá.

Thuận theo anh ta cho xong, đợi anh ta cảm thấy chơi chán rồi, hết hứng thú rồi thì tự nhiên sẽ chấm dứt.

Thuận theo là lựa chọn tốt nhất của cô bây giờ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.