Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 106: Không Mang Đủ Tiền





Bốn nhìn nhau, giống như cuộc tranh chấp tối qua và sự hiểu lầm mấy ngày trước chưa bao giờ xảy ra vậy.

Không muốn phá vỡ sự yên tĩnh của sáng sớm, họ không hẹn mà cùng không nhắc đến.

Lê Hân Dư hàng giọng: "Hôm nay không đến công ty sao?" "Đợi lát nữa sẽ Mặc dù Lăng Diệu nói vậy nhưng không có ý rời khỏi giường.

Cô biết phận của mình ở đâu, cũng nhớ lời anh nói với cô lúc đầu.

Làm nghĩa vụ của một người vợ?
Thời gian này, cô chìm đắm trong sự dịu dàng của anh, thế mà lại quên chuyện đã ước hẹn với anh lúc trước.

Chui ra khỏi vòng tay của anh, chân trần trên sàn nhà, cô đứng bên cạnh giường hỏi anh: “Bữa sáng ăn gì, tôi đi làm giúp anh."

Cô hơi khác thường, tuy chủ động bắt chuyện nhưng thái độ lại xa cách đến đáng sợ.

Anh ngồi dậy, kéo tay cô, cặp mắt sâu thẳm nhìn vào mắt cô: “Người làm sẽ chuẩn "Biết rồi." Cô rút tay mình ra: "Hôm nay anh mặc gì, tôi đi lấy quần áo giúp anh?" "Những việc này anh sẽ tự làm." Anh nhíu mày, duỗi cánh tay ra, ôm cô vào lòng: thêm một lúc
Theo tính cách của cô, Lăng Diệu tưởng rằng cô sẽ giay giua, thể nhưng cô chậm rãi gật đầu, nhẹ nhàng nói một chữ "được"
Anh càng ôm cô chặt hơn.

Giống như trở lại nửa tháng trước, cả nhà hòa thuận êm đềm, mỗi ngày Lăng Diệu đều sẽ về nhà họ Lăng đúng giờ, nhưng tất cả lại giống như đã thay đổi rất nhiều.

Cô trở nên trầm tĩnh, trở nên nghe lời..

Lăng Diệu cảm thấy Lê Hân Dư như vậy không còn sức sống như lúc trước nữa, cô hơi giống một con rối.

Lúc đầu thứ thu hút anh là sức sống bừng bừng ở cô ấy, nhưng bây giờ.

Lăng Diệu cảm thấy tiếp tục dây dưa nữa hình như cũng không có ý nghĩa gì, nhưng thực sự phải buông tay thì anh lại không nỡ.

Trong tình hình lòng dạ rồi bời, cả Lăng Thị cũng gặp họa theo.

Mọi người đều biết gần đây tâm trạng của chủ tịch Lăng không tốt, bất kể là báo cáo hay họp hành, tất cả mọi người đều căng thẳng, nói chuyện hết sức cẩn thận, sợ có chút lỗi nhỏ là cũng hứng lửa giận.

Đảng sợ nhất không phải chỉ có như vậy, ngay cả chủ tịch Hướng Lập Hiên có tính khí tốt nhất mà gần đây cũng có khuynh hướng ác hóa.

Mọi người đều cảm thán thật sự không dễ lăn lộn trong tâm bão Lăng Thị.


Tối nay Lăng Diệu không về.

Lê Dư cười nhạt, thời gian này thái độ của Lăng Diệu đối với cô thay đổi, cô đều nhìn thấy hết.

Lúc trước cô vẫn không hiểu tại sao Lăng Diệu ghét mình như vậy mà đột nhiên lại không muốn ly hôn, ép mình ở lại bên cạnh.

Thời gian gần đây bình tĩnh hơn rất nhiều, lúc này cô mới hiểu người đàn ông đó thích mới lạ, thích kích thích, mình đã bất ngờ chọc trúng điểm nhạy cảm của anh ta, cho nên anh ta mới có hứng với mình như vậy.

Ngoài ra, Lăng Diệu cũng phẫn nộ với cuộc hôn nhân bị ép buộc này, cho nên thái độ của anh ta với mình cũng thất thường.

Thời gian này mình ngoan ngoãn một cách bất ngờ đã khiến anh ta cảm thấy chán ngán, cô có thể nhìn ra được.

Càng ngày anh ta càng về muộn, đến hôm nay thì không về, đây chính là minh chứng tốt nhất.

Có lẽ không bao lâu nữa Lăng Diệu sẽ lại trở thành người đàn ông trăng hoa lúc trước.


Cuộc hôn nhân này chỉ là một tờ giấy, đối với anh ta mà nói hoàn toàn không có tác dụng ràng buộc.

Lê Hàn Dư đang say sưa nghĩ thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của Giang Nhiên Nhiên.

Trong điện thoại ầm ĩ tiếng nhạc, người nói chuyện là một người đàn ông trẻ tuoi: "Chào cô Lê, xin hỏi cô Giang Nhiên Nhiên là bạn của cô phải không?" "Phải, cô ấy sao vậy?"
Giang Nhiên Nhiên uống rượu say xin ở quán bar, đã tiêu hết không ít tiền, nhưng nhìn bộ dạng của cô ấy lại giống như lén chạy ra khỏi nhà, trên người không một đồng tiền nào.

Bên quán bar nghĩ cô ấy giống kẻ lừa đảo, nếu Lê Hân Dư không đến thanh toán giúp cô ấy, quán bar sẽ báo cảnh sát.

Lê Hân Dư vừa nghe vậy liền vội vàng chạy đến..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.