Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 110: Có Người Gửi Tin Nhắn Cho Anh





**********
Thuốc này chi lúc đầu mới có tác dụng rất mạnh, khiến người ta không còn sức lực.

Sau đó thì mức độ giảm đi rất nhiều, ngoài tâm nhìn vẫn còn hơi mơ hồ ra thì sức lực cũng đã hồi lại một chút, chỉ là cơ thể đột nhiên hơi kỳ lạ, nóng bừng lên từng hồi.

Cũng không giống như nhiệt độ của da, giống như trong lòng có một ngọn lửa đang cháy, nhiệt độ đó là từ trong đáy lòng dâng lên.

Cô cố gằng bò xuống giường nhưng vẫn không đủ sức lực để khiến mình đứng vững, chân vừa chạm đất liên ngã xuống.

Ở lại đây không biết sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì, cho dù chỉ có một tia hy vọng thì cô cũng không thể từ bỏ.

Cô chống tay lên sàn nhà, cho dù là bò cũng phải bò ra ngoài.

Nhưng cô mới bò được hai bước đã không còn sức lực nữa, toàn thân cô đang nóng bừng và cực kỳ ngứa ngáy, giống như có rất nhiều con kiến đang không ngừng cắn người cô vậy.

Cửa phòng bị đấy ra, Giang Dật Hàn kinh ngạc nhìn người phụ nữ nằm sấp dưới sàn nhà.

Anh ngạc nhiên hỏi: “Hân Dư, Hân Dư, em sao vậy?" "Anh, anh Dật Hàn?" Bây giờ cô nhìn vẫn còn hơi mơ hồ, cổ sức dụi mắt nhưng vẫn không nhìn rõ, thứ duy nhất có thể cảm nhận rõ ràng là cơ thể nóng rực của mình: "Anh Dật Hàn, thật sự là anh sao?" “Là anh, Hân Dư, rốt cuộc em sao vậy?"

Cả người cô mềm nhũn, không có sức lực, sắc mặt đỏ bừng, cơ thể vẫn đang nóng rực, không bình thường chút nào.

Lê Hân Dư giống như túm được cong rơm cứu mạng, nằm lấy góc áo của anh ấy: “Sao anh lại...!đột nhiên xuất hiện ở đây?" "Chúng ta, chúng ta mau đi.

Chúng ta...!mau đi.

Đợi những người đó về, là không đi được...!nữa.." "Có người nhắn tin cho anh, chụp hình em với Nhiên Nhiên ở quán bar, sau đó gửi địa chỉ này, anh liền chạy qua đây” Giang Dật Hàn nhìn dáng vẻ yếu ớt của cô, ngay cả ngồi cũng không vững, anh không nhịn được liền đến đỡ cô.

Khi cơ thể tiếp xúc, những lời cô muốn nói đều biển thành một tiếng rên “ưm.."
Cơ thể của Giang Dật Hàn giống như thuốc giải, chỗ anh chạm vào lại thoải mái đến vậy.

Thuốc đã hoàn toàn phát huy tác dụng, tâm trí của Lê Hân Dư đã không còn tỉnh táo, cô khẽ rên lên, kêu nóng, kêu ngứa, nước mắt chảy xuống, cô cuộn tròn người, giống như một động tác nhỏ cực kỳ đáng thương.

Lúc này coi như Giang Dật Hàn cũng đã hiểu ra, Lê Hân
Dư bị chuốc thuốc.

"Đừng sợ, Hân Dư, đừng sợ, anh đưa em đến bệnh viện." Anh bể cô lên, bước nhanh ra ngoài, nhưng mới đi được hai bước đã bị ép dừng lại.

Cô năm trong lòng anh, động tác càng mạnh mẽ hơn.


Nơi bị anh ấy chạm vào chỉ thoải mái mấy giây, sau đó lại càng nóng ran lên.

Đầu óc hoàn toàn mơ hồ, Lê Hân Dư bắt đầu kéo áo của mình, nửa bờ vai thon lộ ra, nhìn dáng vẻ giống như say rượu vậy.

Nhân viên dọn vệ sinh liếc nhìn họ một cái, lại cúi đầu xuống giả vờ như không nhìn thấy gì.

Giang Dật Hàn cắn răng, bế Lê Hân Dư trở lại.

Lúc nãy mình đã quá kích động, không thể trực tiếp đưa cô ấy đến bệnh viện như vậy được.

Bây giờ cô ấy là Lăng phu nhân, là vợ của Lăng Diệu, mình đưa cô ấy ra khỏi khách sạn, nếu bị người khác nhìn thấy, chỉ sợ sẽ bị lợi dụng.

Anh không mong Lê Hân Dư khó chịu.

Anh đặt cô lên giường, đóng cửa phòng lại, vắt một cái khăn ướt đi qua lau người cho cô, hy vọng khiến cô dễ chịu hơn một chút.

Nhưng lúc anh trở lại thì phát hiện cô đã cởi áo của mình ra, trên người chỉ còn một chiếc áo lót cùng màu, nhưng cô vẫn khó chịu kêu khóc.

"Nóng quá, khó chịu quả." Måt cô không mở ra nhưng nước mắt không ngừng rơi xuống.

Giang Dật Hàn nhìn mà cực kỳ đau lòng, câm khăn lông ướt áp lên má cô, hy vọng cô có thể thoải mái hơn.

Nhưng Lê Hân Du túm chặt tay anh, áp tay anh sờ lên má của mình, tay của anh giải nhiệt tốt hơn khăn ướt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.