Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 114: Tối Qua Đã Đi Đầu





Lê Hân Dư xối nước ấm một lát, cơ thể đã trở lại nhiệt độ bình thường, còn anh ngâm mình cả đêm, đến bây giờ cơ thể vẫn còn lạnh toát.

Hơi lạnh từ lòng bàn tay anh truyền qua làn da, len vào trong tim cô.

Anh hơi ngẩn người, lại buông tay ra: "Em đến chỗ Nhiên Nhiên nghỉ ngơi một lát trước đã, thay đồ rồi hãy về nhà họ Lăng.

Anh không tiễn em, anh ở đây nghỉ một lát rồi đến công ty luôn."
Mắt cô hơi nóng lên: “Cảm ơn anh, anh Dật Hàn."
Lê Hân Dư biết là anh đang suy nghĩ cho mình.

Anh muốn phân chia thời gian với cô,tránh để người có ý đồ nhìn thấy lại động chân tay.

Hơn nữa, bộ dạng của cô hiện giờ quá nhếch nhác.

Lê Hân Dư về đến nhà họ Lăng đúng vào giờ ăn sáng.

Chào hỏi hai ông bà nhà họ Lăng xong, cô nhẹ nhàng đi lên lầu.

Đẩy cửa phòng ra, trong phòng tối om, rèm cửa sổ che kín mít, không lọt một tia sáng nào.


Nhưng khi cô bật đèn lên lại nhìn thấy Lăng Diệu ngồi cạnhgiường, im lặng nhìn cô: “Lê Hân Dư, em đúng là lợi hại, rốt cuộc em còn nhớ thân phận hiện tại của mình không? Em là thiếu phu nhân của nhà họ Lăng, biết đi qua đêm không về nhà từ khi nào vậy?"
Lời anh nói rất hời hợt, thậm chí còn có sự châm chọc.

Trải qua chuyện tối qua, cô đã mệt mỏi rã rời, trên đường về còn nghĩ có cần nói cho anh biết chút chuyện tối qua hay không, nhưng bây giờ thái độ của anh khiến cô không thể nào mở miệng được.

Cô mím chặt môi, không nói lời nào.“Tối qua đã đi đâu?" Anh không ngủ cả đêm, mắt giăng đầy tơ máu màu đỏ, nhìn rất đáng sợ.

Lê Hân Dư kiềm chế cảm giác khác lạ trong lòng, lạnh nhạt và bình tĩnh nói: “Ở cùng Giang Nhiên Nhiên.”
Anh đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, hơi thở nam tính mãnh liệt bao trùm lấy cô, đầu ngón tay của anh sờ qua vạt áo của cô: “Ở cùng Giang Nhiên Nhiên, sao lại thay quần áo?"
Cô nắm chặt nắm đấm: “Cô ấy nôn lên người tôi, quần áo cũ không thể mặc được, đây là đồ của cô ấy.”"Vậy sao?"
"Nếu anh đã không tin thì đừng hỏi tôi." Lê Hân Dư hất tay anh ra, nhìn anh với vẻ bị thương.

“Cả đêm không về mà còn hiên ngang như vậy, ai cho em tự tin đó? Hử?” Anh tức quá lại thành bật cười.

Lê Hân Dư nhốt mình trong phòng thay đồ.

Cô dựa lưng vào cánh cửa, hai tay che miệng, ngăn mình khóc thành tiếng.

Lăng Diệu yên lặng nhìn cánh cửa đóng chặt, cười lạnh một tiếng.


Cả đêm anh lo sợ cô gặp chuyện không hay, đổi lạilà sự đối đãi lạnh nhạt như vậy? Người phụ nữ không có lương tâm này!
Anh giật cửa bỏ đi, ngay cả quần áo cũng không thay, trực tiếp lái xe rời khỏi nhà họ Lng.

Hôm nay chủ tịch đến muộn, mặt sa sầm trông rất đáng sợ, tất cả mọi người đều chấn chỉnh tinh thần, sợ làm saoi lại chọc giận chủ tịch.

Trợ lý Lưu cũng nơm nớp lo sợ “Chủ tịch, sáng sớm hôm nay có người gửi chuyển phát nhanh đến, nói là gửi cho anh.”
"Chuyện thế này cũng phải hỏi tôi?" Quanh người Lăng Diệutoát ra hơi lạnh.

Thông thường những thứ chuyển phát nhanh kiểu này đều bị thẳng tay vứt bỏ, hợp đồng chính thức hoặc việc qua lại hợp tác giữa các công ty, hoặc là báo cáo số liệu của công ty con đều không thể dùng chuyển phát nhanh để gửi đến.

Người dùng chuyển phát nhanh thường đều là những đồ vớ vẩn của những kẻ ngốc.

Nhưng lần này thì khác, trợ lý Lưu do dự rồi nói: “Chỉ là trên bưu kiện có viết, nếu anh không xem...!nhất định sẽ hối hận."
Chữ đó còn được viết rất lớnbằng bút mực đỏ, nhìn hơi đáng sợ.

Rõ ràng là tiếng Trung nhưng nhìn lại giống như lời nguyền u ám.

Lăng Diệu ngẩn người, mí mắt giật giật: “Lấy đến đây."
Trợ lý Lưu để đồ xuống, quay người đi, đóng cửa lại giúp anh.

Mở gói hàng chuyển phát nhanh ra.

bên trong có mấy tấm hình và một cái USB.

Anh siết chặt cái USB, sắc mặt phức tạp..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.