Tại sân bay.
Lăng Diệu nằm chặt tay Lê Hân Dư, cứ như lo sợ cô sẽ bị lạc mất.
Cô cụp mắt nhìn tay hai người đang nắm lấy nhau rồi lại nhìn Lăng Diệu: "Trợ lý của anh đâu? Không mang gì hết vậy, chúng ta cứ đi như vậy thôi sao?
Mắt anh chứa đựng ý cười: “Mang theo em là đủ rồi.”
Những lời mật ngọt đến đột ngột là những thứ mà phái nữ rất thích, thế nhưng Lê Hân Dư nghe vào chỉ cảm thấy buồn nôn, cô giả vờ như không nghe thấy: "Đi thôi."
Ý cười của Lăng Diệu giảm đi vài phần, anh nắm chặt tay cô, nói gì cũng không chịu buông.
Đột nhiên phía trước có một trận náo loạn, vài vệ sĩ đang tóm một cô gái đi vào trong.
“Bố, con không đi! Con không đi! Bố đừng đưa con đi mà, con đảm bảo consẽ ngoan ngoãn là được chứ gì, con xin thề!" Cô gái la hét: "Con xin bố đó, đừng có đưa con đi! Chẳng phải bổ thương con nhất sao? Bố nỡ để con sống một mình ở nước ngoài sao? Con xin bổ, đừng có đưa con rời khỏi đây được không?"
Người đàn ông đứng đấy không nhúc nhích: "Nghê à, bố thương con nên mới càng không thể để con ở lại đây."
“Bổ! Nếu bố đưa con đi thì con sẽ hận bố!"
"Thà con hận bố còn hơn lại làm ra những chuyện hại người hại mình như thế."
Người bị vệ sĩ tóm chặt là Y Nghê, còn người đàn ông đang nói chuyện là bố cô ta.
Lê Hân Dư nghe hai bố con họ nói chuyện mà ngây người, lồng ngực như bị siết chặt.
Chuyện hại người hại mình sao?Có lẽ nào chuyện ở khách sạn hôm ấy cũng là mưu kế của Y Nghệ?
Cô đã từng điều tra camera an ninh từ quán bar đến khách sạn nhưng không tìm được gì cả, ba người đã bắt cóc cô cứ như đã biến mất khỏi thành phố này vậy.
Lăng Diệu tưởng rằng cô e ngại chuyện của anh và Y Nghê, thế là anh kéo cô vào sát bên mình rồi đi ngang qua Y Nghê.
Y Nghề cũng phát hiện ra họ: “Diệu!”
Lăng Diệu đối với Y Nghê mà nói cứ như một luồng năng lượng, cô liều mạng giãy thoát khỏi vệ sĩ rồi lao đến trước mặt anh.
.
Truyện Võng Du
Từ sau lần nói chuyện trước đó, cô ta cũng không còn gặp lại Lăng Diệu nữa, dẫu biết anh không có tình cảm với cô ta mà thậm chí còn muốn hủy hoại cô ta, thế nhưng Y Nghê vẫn không buông bỏ được Lăng Diệu.
Cô ta có rất nhiều lời muốn nói với LăngDiệu, Y Nghệ vượt qua được trở ngại, đứng trước mặt Lăng Diệu: “Diệu!"
Lăng Diệu nhìn thoáng qua cô ta rồi thản nhiên che chắn cho Lê Hân Dư ở sau lưng, ý muốn bảo vệ được thể hiện ra quá rõ ràng.
Tim Y Nghệ vỡ vụn, cô ta chỉ đứng trước mặt họ thôi mà anh cũng phải che chở cho Lê Hân Dư đến vậy sao?
Y Nghê không nuốt trôi cơn tức này, chuyển tầm mắt sang Lê Hân Dư rồi lên tiếng: “Sao cô còn mặt mũi đứng bên cạnh anh ấy vậy hả? Chuyện của cô với Giang Dật Hàn đã gây náo loạn đến vậy rồi mà cô không cảm thấy xấu hổ chút nào sao?"
Lê Hân Dư tưởng rằng Y Nghê đang nói đến chuyện hình ảnh của mấy tháng trước: “Chuyện từ mấy tháng trước rồi, cần gì phải nhai mãi như thế? Huống chi rốt cuộc hình là do ai chụp, là ai đã bẻ cong sự thật, bộ trong lòng cô không rõ sao?"
Y Nghê ngây người, rồi mới hiểu ra rằngLê Hân Dư không hề biết chuyện video, cô ta nở một nụ cười nham hiểm: "Trong video."
“Câm miệng! Y Nghê." Lăng Diệu sa sầm mặt, sắc mặt u ám đến đáng sợ, anh ngắt lời Y Nghê.
“Tại sao em phải câm miệng? Em cứ muốn nói đó!”
“Được thôi, tôi sẽ khiến cho cả nhà họ Y phải chôn cùng cô." Ánh mắt của Lăng Diệu âm u, anh bình tĩnh lướt mắt quét qua ông Y và vệ sĩ sau lưng cô ta: "Bây giờ cô vẫn còn cơ hội ra nước ngoài.
Nếu cô cứ khăng khăng muốn chống đối tôi thì cũng có thể thử xem."
Anh tuyệt đối không cho phép chuyện mà anh đã vất vả che giấu bị bại lộ ngay trước mặt Lê Hân Dư như vậy, cuộc sống không dễ gì mới ổn định lại được, anh tuyệt đối không cho phép nó lại bị phá hỏng lần nữa.
Y Nghê trông thấy dáng vẻ Lăng Diệu bảo vệ Lê Hân Dư, cô ta cực kỳ không cam lòng..