**********
“Anh rể, anh nếm thử món này đi, ngon lắm đó.”
Lăng Diệu thờ ơ liếc nhìn miếng thịt trong bát mình, không nói gì mà chỉ đưa tay đẩy bát qua một bên, sau đó anh cầm bát cơm thừa của Lê Hân Dư lên ăn tiếp.
Nét mặt của Lê Nhã Trí có chút khó coi, cơn bực tức nghẹn một bụng.
Thế nhưng cô ta không cam lòng nếu bỏ cuộc như vậy.
Tuy Lăng Diệu là anh rể cô ta nhưng dù sao cũng khác những gia đình bình thường, cô ta rất hiếm khi được gặp Lăng Diệu một lần.
Lê Nhã Trí nhẫn nhịn, lại gắp thêm một miếng vào bát của anh, tỏ ra xởi lởi: “Món này cũng không tệ, em thích ăn nhất đó.
Anh rể, anh nếm thử đi, nếu anh thích thì sau này có thể thường xuyên về ăn cơm với chị
Lăng Diệu đặt thẳng bát cơm xuống.
Lê Nhã Trí tròn xoe mắt nhìn anh, bắn khoăn hỏi một câu: “Anh rể, sao anh không ăn nữa?"
Lăng Diệu không nhìn cô ta: “Tôi có bệnh ưa sạch, sợ bẩn.
Lê Nhã Trí cảm thấy mặt mình như bị một bàn tay vô hình tát vào.
Anh chế thức ăn cô ta gắp cho là bẩn nhưng lại có thể dùng đũa và ăn cơm thừa của chị cô ta.
“Nhã Trí, không được càn quấy, xin lỗi chủ tịch Lăng đi.” Lê Khải Thiên thấy vậy, vội vàng trách mắng đứa con gái nhỏ mà mình yêu thương.
Lê Nhã Trí rưng rưng nước mắt, hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xanh xao, trông vô cùng đáng thương: "Xin lỗi, anh rể, em không biết anh sẽ để ý, là em đã lỗ mãng rồi.”
Lăng Diệu không trả lời.
Lê Nhã Trí không nhịn được nữa, bật khóc rồi chạy đi.
Lăng Diệu nhìn Lê Khải Thiên với ánh mắt sâu xa: “Có phải ông đã xem lời nói lần trước của tôi là trò đùa không hả?”
Loại người này không xứng làm bố, ngay cả con gái mình cũng đem bán đi như một món đồ để đổi lấy lợi ích cho bản thân.
Lần này ông ta gọi Lê Hân Dư về đây, chắc chắn không phải là vì tình thân.
Lê Khải Thiên biện bạch cho bản thân: “Do Nhã Trí nhớ chị.” “Vậy sao?” Lăng Diệu hờ hững hỏi ngược lại, rõ ràng anh không tin cái cớ nhảm nhí này: "Lê Nhã Trí nhớ chị à?”
Lê Khải Thiên gật đầu như giã tỏi: "Đúng thế”
Lăng Diệu lạnh nhạt chặn họng ông ta: “Được.
Hôm nay gặp mặt rồi, vậy chắc sẽ không nhớ nữa đâu nhỉ?"
Lê Khải Thiên lau mồ hôi trán, hứa hẹn: “Không nhớ nữa, sẽ không nhớ nữa." “Mẹ, đã khỏe hơn chưa?"
Lê Hân Dư đang ở trong phòng xoa bóp vai cho Viên Vũ.
Bởi vì cơ thể của Viên Vũ không được khỏe nên trước đây khi còn ở nhà, cô thường xuyên làm vậy.
“Được rồi, đỡ hơn nhiều rồi, con đừng xoa bóp cho mẹ nữa, ngồi xuống nghỉ ngơi đi.” Viên Vũ xót cho cô, muốn cô ngừng lại.
“Không sao, bây giờ con cũng không thể ở bên mẹ mỗi ngày, khó khăn lắm mới về đây một chuyến, phải đền bù lại những lần không thể xoa bóp cho mẹ “Con bé khờ này.” Viên Vũ rất dễ xúc động, nói xong lại muốn khóc tiếp.
“Mẹ, mẹ mít ướt còn hơn cả trẻ con nữa."
Lê Hân Dư vừa nói vậy, Viên Vũ lại dở khóc dở cười.
Hai mẹ con đang cười đùa vui vẻ, bỗng cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Lê Nhã Trí đi vào với đôi mắt đỏ lựng đầy giận dữ: “Con sắp nhục nhã đến chết luôn rồi mà hai người còn cười vui vẻ như vậy nữa, rốt cuộc hai người có xem con là người một nhà không hả?"
Lê Hân Dư rút vài tờ khăn giấy trên bàn rồi đưa cho cô ta: “Nhã Trí, bị sao thế?”
Lê Nhã Trí hất khăn giấy xuống đất: “Em không cần chị giả vờ tốt bụng.”
Lê Hân Dư cũng đã quen với tính tiểu thư của em gái mình, cô khom lưng, định nhặt khăn giấy dưới đất lên.
Thế nhưng Lê Nhã Trí lại giẫm lên một cái.
Cô ta giầm rất mạnh, bàn chân đúng lúc đáp xuống mu bàn tay của Lê Hân Dư rồi đè xuống thật mạnh.
Lê Hân Dư đau đớn hét lên một tiếng, Lê Nhã Trí mới vội vàng rút chân lại..